Chương 362: Từ đầu tới cuối vẫn có một cảm giác luyến tiếc
Thánh Yêu
10/07/2017
Phó Lưu Âm gần như chạy trốn lên lầu, ở cửa cầu thang cô bị vướng chân, thiếu chút nữa thì ngã. Mục Kính Sâm nhìn chằm chằm bóng dáng cô, cho đến khi cô biến mất ở nơi khúc quanh, lúc này bàn tay ôm bà Mục mới
buông lỏng.
“Mẹ. Chuyện đã như vậy, mẹ phải giữ sức khỏe mới quan trọng hơn.” Lăng Thời Ngâm thấy thế, tiến lên khuyên nhủ.
Mục Thành Quân tỏ ra lạnh lùng, nói: “Nếu cô thực sự quan tâm tới sức khỏe của mẹ như thế, cô sẽ không để bà ấy phải chịu sự đả kích lớn như vậy!”
Gương mặt Lăng Thời Ngâm tỏ ra đầy tủi thân: “Thành Quân, chuyện này không quan hệ với em mà.”
Bà Lăng đứng bên cạnh thấy thế, đương nhiên là phải nói đỡ cho con gái.
“Thành Quân, chuyện này là mẹ nói cho bà thông gia biết, nếu con muốn trách, thì trách mẹ đi.”
“Ai cũng không được trách...” Bà Mục đi sang bên cạnh, bà mệt mỏi ngồi xuống sofa.
“Chuyện liên quan đến Triều Dương, lẽ nào hai đứa đều muốn giấu mẹ phải không? Kính Sâm, nếu con đã biết trước, tại sao không nói cho mẹ?”
Mục Kính Sâm ngồi xuống, ánh mắt nhìn nhìn chằm chằm về một chỗ.
“Mẹ, con biết mẹ sẽ có phản ứng như vậy.”
“Biết thế, cho nên vì muốn tốt cho mẹ, hai anh em muốn giấu mẹ luôn có đúng hay không?”
Mục Kính Sâm ngồi sang bên cạnh bà, vươn tay ôm vai bà.
“Mẹ, con đưa mẹ về phòng.”
“Mẹ không đi!”
“Chuyện Thiệu Vân Cảnh do con và Lão Nhị điều tra ra, người cũng là chúng con bắt, nếu mẹ đã biết, tất cả chi tiết bọn con sẽ không dối gạt mẹ, trở về phòng rồi từ từ nói có chịu không?”
Dường như bà Mục bị thuyết phục, Mục Thành Quân kéo bà đứng dậy, bước chân của bà cứng ngắc, thế nhưng khi Mục Thành Quân bước một bước, bà cũng đi theo sau. Hai người lên lầu, sau đó Mục Kính Sâm cũng trở về phòng.
Phó Lưu Âm thấp thỏm ngồi ở mép giường, nghe thấy tiếng cửa mở, cô dỏng tai lên, Mục Kính Sâm đẩy cửa tiến vào, Phó Lưu Âm hỏi ngay: “Mục Kính Sâm, chuyện này là thật sao?”
“Cho tới bây giờ, em lại cho rằng nó là giả?”
Phó Lưu Âm đứng dậy.
“Cho nên.... Anh trai em lại nợ một mạng người.”
Mục Kính Sâm tiến lên vài bước tới gần.
“Trước đó anh còn muốn em xóa bỏ quan hệ với anh trai em, có tác dụng gì đây? Cho dù toàn thế giới không biết em là em gái của Phó Kinh Sênh, thế nhưng anh lại biết.”
Trong lòng cô đã không còn cứng cỏi được nữa, cho nên khi nghe Mục Kính Sâm nói những lời này, trái tim cũng trở nên đau đớn. Phó Lưu Âm khẽ cụp mắt.
“Nếu như vậy, chúng ta ly hôn thôi, sau khi thủ tục xong xuôi, em sẽ rời khỏi nhà họ Mục.”
Vậy có phải lại thỏa mãn tâm nguyện của cô rồi, đúng không? Không phải lúc nào cô cũng muốn rời đi sao?
“Phó Lưu Âm, em biết nhà họ Thiệu mất bao nhiêu tiền để mua tính mạng của ba tôi không?”
Phó Lưu Âm không có cách nào để nhìn thẳng vào vấn đề này, Mục Kính Sâm lấn tới một bước, cô lùi về phía sau một bước, anh tới càng lúc càng gần, cô không ngừng lui về phía sau, bắp chân cô đụng vào thành giường, cô đã không có cách nào khác để lùi nữa, Mục Kính Sâm bất chợt bước về phía trước một bước dài. Phó Lưu Âm ngồi xuống, Mục Kính Sâm cúi người xuống.
“Số tiền trong tấm chi phiếu kia, chính là đổi lấy bằng tính mạng của ba tôi.”
“Cái, cái gì?”
“Khó có thể tin nổi sao?” Mục Kính Sâm chống hai tay bên cạnh người Phó Lưu Âm. “Anh trai em sợ con đường sau này của em không dễ dàng gì, cho nên để lại cho em hai chục triệu, mà nhà họ Thiệu để thuê người giết ba tôi, cũng trả cho Phó Kinh Sênh hai chục triệu.”
Cuối cùng thì cô không chịu nổi nữa, hai tay che mặt.
“Tại sao lại như vậy? Em không cần tiền, em không cần gì cả, em chỉ muốn đến trường một cách bình thường, công tác...”
“Tại sao? Bởi vì anh trai em là Phó Kinh Sênh!”
Phó Lưu Âm lắc đầu, nghẹn ngào: “Không, em không muốn.”
“Không muốn gì chứ?” Mục Kính Sâm kéo hai tay cô xuống, hai tay anh nắm cổ tay của cô, anh nhìn thấy một gương mặt đẫm nước mắt, Mục Kính Sâm hung hãn hỏi: “Em cũng không muốn có người anh như vậy, có đúng hay không? Có đúng hay không?!”
Phó Lưu Âm bị dọa sợ, cô đưa tay ra muốn sờ khuôn mặt của Mục Kính Sâm, người đàn ông thấy thế, bỗng chốc hất tay cô ra. Phó Lưu Âm thấy mu bàn tay bị đau, cô cũng không dám tiếp tục động tác, cô nhìn người đàn ông trước mặt chằm chằm.
“Mục Kính Sâm, là anh đã nói, anh trai là anh trai, em là em, lẽ nào anh đã quên sao?”
“Tôi không quên...”
Những lời này là chính miệng Mục Kính Sâm nói ra, anh có thể nào quên chứ? Người đàn ông nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đưa tay túm chặt lấy cằm cô.
“Phó Lưu Âm, là tôi đánh giá cao chính mình, đối với phẫn nộ và bi thương của những người đó tôi làm như không thấy, có lẽ bởi vì bọn họ không có một chút quan hệ với tôi. Nhưng khi nó thực sự xảy ra với tôi, tôi mới có thể hiểu được, chính bản thân tôi cũng không vượt qua được vết thương này. Phó Lưu Âm, tôi có thể không hận em, nhưng lại không có cách nào để không trách em. Mặc dù em vô tội, nhưng cũng không có cách nào khác, ai cũng biết em chưa từng làm chuyện gì cả, thế nhưng hai chữ vô tội... Có thể xóa bỏ đi nỗi đau mất người thân của chúng tôi sao?”
Phó Lưu Âm không có lời nào để nói, cũng không phản bác được, từng cơn đắng chát nuốt vào nơi cổ họng.
“Được, vậy chúng ta ly hôn, chẳng có gì khác cả, tôi rời khỏi nhà họ Mục, anh không bao giờ phải lo cho sự an toàn của tôi nữa, dù sao thì sau này người khác cũng sẽ không bỏ qua cho tôi. Mục Kính Sâm, anh giơ cao đánh khẽ, dành cơ hội này lại cho người khác đi, dù sao đi chăng nữa... Chúng ta cũng đã có một thời gian là vợ chồng.”
Phó Lưu Âm cắn răng nói ra câu nói này, đó là những lời thật lòng của cô, so với chuyện để cô ở lại nhà họ Mục chịu dằn vặt, còn không bằng để cô rời đi, bị người ta diễu phố thị chúng cũng được, bị những người đó nhục mạ hành hung cũng chẳng sao. Để cô ở lại nhà họ Mục, còn đau khổ hơn bị người ta đánh chửi, như vậy cô chỉ cần cắn môi là có thể chịu được. Điều Phó Lưu Âm không chịu nổi là, nơi này, cô đã coi nó như nhà mình, một lần nữa cô lại có người nhà, thế nhưng hiện thực lại nhằm vào thời gian cô thấy thỏa mãn nhất, đã bắt cô quay trở lại với sự thật, thậm chí còn nhấn cô vào rác rưởi, còn thảm hại hơn cả trước đây.
“Em đừng tưởng có thể dễ dàng đi, Phó Lưu Âm, trên đời này không có chuyện dễ dàng như thế đâu!”
Mục Kính Sâm đẩy mạnh vào bả vai cô, p Phó Lưu Âm ngã sấp xuống về phía sau, cô nhìn thấy Mục Kính Sâm đứng thẳng.
“Vậy anh muốn đối xử với tôi như thế nào? Chẳng lẽ muốn bắt tôi đền mạng sao?”
Mục Kính Sâm nhìn cô chằm chằm, anh muốn đối xử với tôi như thế nào đây? Thế nhưng nếu như chẳng làm gì cô, người cha từ nhỏ anh đã yêu kính, có đúng là đã chết một cách không rõ ràng hay không? Những vụ án tử của Phó Kinh Sênh có thêm Mục Triều Dương, thì phải làm thế nào đây? Không sửa đổi được bất cứ chuyện gì, cũng không dậy nổi những cơn sóng gió lớn hơn nữa.
Thế nhưng ở trong lòng người nhà họ Mục, cảm giác đau thương căm phẫn vừa mới bắt đầu, Mục Kính Sâm siết chặt hai tay, ánh mắt trở nên mơ hồ. Phó Lưu Âm ngồi dậy, nước mắt chảy xuống, ánh mắt cô ghim chặt Mục Kính Sâm, thanh âm buồn bã đau thương: “Nhiều người muốn lấy mạng tôi như thế, Mục Kính Sâm, cũng không chỉ có một mình anh đâu, anh nói, thế nào mới có thể làm cho anh nguôi giận? Có lẽ, chẳng có cách nào có thể khiến anh nguôi cơn giận này? Làm thế nào mới có thể khiến trong lòng anh dễ chịu đây?”
Vấn đề này được ném cho Mục Kính Sâm, sao anh có thể trả lời được?
Cho dù Phó Lưu Âm có làm gì đi chăng nữa, người nhà họ Mục cũng không thể xua tan cơn giận dữ này.
Từ trước đến nay anh em nhà họ Mục luôn sống với tiêu chí ăn miếng trả miếng, nếu như đổi thành người khác thì sao đây? Mục Kính Sâm không cần suy nghĩ, lúc này đã có kết quả.
Anh nhìn khuôn mặt Phó Lưu Âm chằm chằm.
“Em ở tại đây, không cho phép ra khỏi cửa.”
Mục Kính Sâm xoay người muốn rời khỏi, Phó Lưu Âm thấy sợ, rất sợ bị giam lại một lần nữa.
“Mục Kính Sâm.”
Người đàn ông đi tới cửa, anh dừng bước, cũng cũng không quay đầu lại.
“Nếu hận tôi như thế, tại sao để tôi ở lại nơi này? Mẹ đã nói, muốn đuổi tôi ra ngoài, tôi không tin anh tuyệt đối cảm thấy chỉ đuổi tôi ra ngoài cũng cảm thấy không đủ... Anh để tôi ở lại đây có ý nghĩa gì chứ?”
Mục Kính Sâm dường như bị cô đoán trúng tim đen, anh nắm chặt tay lại, lạnh lùng.
“Em mong tôi còn có thể nhớ tới tình cảm giữa chúng ta phải không?”
“Lẽ nào, không phải sao?”
Trong lòng Mục Kính Sâm như nổ tung, có rất nhiều suy nghĩ phức tạp đan xen trong lòng anh, từ đầu tới cuối vẫn có một cảm giác luyến tiếc. Cảm giác luyến tiếc này, bị người nhạy cảm như Phó Lưu Âm nhìn thấy.
Người đàn ông kéo cửa phòng ra, đi ra ngoài, nặng nề đóng sầm cửa lại.
Phó Lưu Âm đưa tay che mặt, chóp mũi chua xót càng ngày càng rõ ràng, cô nhìn căn phòng lạnh như băng, mấy ngày hôm trước còn tràn ngập ấm áp, hiện tại tất cả đều lặng lẽ trôi qua mất.
Mục Thành Quân đi ra khỏi căn phòng của bà Mục, hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại, quay đầu lại thấy Mục Kính Sâm đi tới bên này.
“Mẹ sao rồi?” Mục Kính Sâm hỏi.
“Thật sự không tốt.” Mục Thành Quân đi ra ngoài vài bước, không muốn đứng ngoài cửa phòng của bà nói.
“Mẹ ôm ảnh chụp của ba khóc mãi, cũng không nói gì, không để ý tới ai.”
Mục Kính Sâm dựa vào bên cạnh tường, Mục Thành Quân liếc nhìn cửa phòng cách đó không xa. “Em định sẽ làm thế nào với Âm Âm?”
“Việc Phó Kinh Sênh đã làm, không có liên quan gì tới cô ấy.”
“Đương nhiên là anh biết.”
“Nhưng em không biết qua một tháng, sáu tháng, một năm sau nữa... Mẹ có thể không giận cá chém thớt với cô ấy hay không?”
Mục Thành Quân lắc đầu: “Sợ rằng không thể nào.”
Đây là bước đi trước một hố sâu không thể không bước qua, lại có một vết thương lớn nhất làm nút chết, liệu có khả năng cởi nút chết này ra hay sao?
Mục Thành Quân nhấc chân lên, hắn đi lên lầu ba, Mục Kính Sâm bỗng thấy mất phương hướng, không biết nên đi đâu. Vào lúc này, anh không có cách nào để an ủi bà Mục, cũng không an ủi được chính mình.
Lăng Thời Ngâm về tới phòng, cô ta hơi mệt, nên nằm ở giường lớn, khi Mục Thành Quân đẩy cửa đi vào, thấy bà Lăng ngồi ở bên giường, người đàn ông bước tiến lên.
“Mẹ, thời gian không còn sớm, mẹ mau trở về đi thôi.”
“Thành Quân, mẹ con không sao chứ?”
“Có chuyện.” Mục Thành Quân đáp qua loa hai chữ.
Bà Lăng và Lăng Thời Ngâm nhìn nhau, bà Lăng than nhẹ một tiếng:”Gặp phải chuyện như vậy, ai có thể chịu được chứ? Nhắc tới anh em nhà họ Phó, cũng thật quá ác độc.”
Mục Thành Quân đi tới vài bước, hắn ngồi vào trước mặt bà Lăng, khóe miệng khẽ cong lên.
“Nếu như mẹ tôi thực sự bị kích động khiến tới nghĩ quẩn trong lòng, hoặc nếu xảy ra chuyện gì, nhà họ Lăng cũng không xong đâu.”
Bà Lăng dường như nghe không hiểu lắm, bà ta nhìn Mục Thành Quân.
“Thành Quân, chuyện này có liên quan gì tới nhà chúng ta?”
“Các người có ý gì, tôi còn không đoán được sao? Nợ một cái mạng nhà họ Lăng là Phó Kinh Sênh, thế nhưng bà nhìn dáng vẻ mẹ tôi bây giờ đi.”
Bà Lăng không cam lòng.
“Ta chỉ nói sự thật cho bà thông gia biết, bà ấy có quyền biết, không phải sao?”
“Chuyện như vậy, phải cần bà tới nói sao?”
Cánh tay Mục Thành Quân vươn tới, bàn tay rơi xuống trên đùi Lăng Thời Ngâm, bỗng nhiên hắn đưa tay nắm thành quyền rồi đập mạnh vào người cô ta. Bà Lăng giật mình, vội vàng kéo cánh tay của Mục Thành Quân ra.
“Thành Quân, con đừng như vậy, sao vậy con lại đối xử với Thời Ngâm như vậy?”
“Tôi đối xử với cô ta như vậy, bà thấy rất kỳ quái sao?”
Nét mặt bà Lăng bùng lên tức giận, Lăng Thời Ngâm vội khuyên giải: “Mẹ, mẹ đừng ngạc nhiên, con không đau.”
“Không đau?” Mục Thành Quân nhíu mày, ánh mắt lướt nhìn cô ta một lượt.
“Cũng phải, so với tôi thượng cẳng chân hạ cẳng tay với cô, ném cô xuống đất không cho ăn, lại còn đánh vào mặt khiến mặt mũi cô tím bầm, quả thực khi nãy cũng không tính là gì.”
Bà Lăng nghe vậy, từ từ đứng dậy, đưa ngón tay chỉ thẳng vào Mục Thành Quân.
“Mày, mày...”
Mục Thành Quân đẩy tay bà ta ra.
“Cảm thấy rất khó có thể tin nổi phải không? Không nên, cũng không phải là bà chưa từng thấy con gái bà mặt mũi sưng vù, lẽ nào cô ta nói cho bà biết, là do cô ta ngã?”
“Thời Ngâm, chúng ta về nhà!” Bà Lăng tức giận không kiềm chế được, tiến lên hai bước, muốn đỡ Lăng Thời Ngâm dậy.
“Chúng ta không ở đây nữa, chúng ta đi.”
“Mẹ, mẹ...” Lăng Thời Ngâm giãy giụa, khó khăn lắm hôm nay cô ta mới nhìn thấy Phó Lưu Âm bị đuổi ra ngoài, sao cô ta có thể đi vào lúc này chứ?
“Thành Quân cũng chỉ đang nổi nóng thôi, đây là nhà con, con không đi.”
“Thời Ngâm, con như vậy sao có thể khiến ba mẹ yên tâm được?”
Mục Thành Quân lạnh lùng nhìn chằm chằm cảnh tượng này.
“Cho nên, bà biết sao rồi chứ? Sau này nếu dám đến nhà họ Mục thêu dệt chuyện, còn dám khơi gợi nỗi đau của mẹ tôi, tôi sẽ có cách đối phó Lăng Thời Ngâm. Bà muốn cho mẹ tôi đau khổ, tôi sẽ khiến con gái của bà đau đớn!”
Bà Lăng tức giận đến nỗi khóe miệng run rẩy, thế nhưng lại có thể làm gì được chứ? Cũng không phải lần đầu tiên bà ta khuyên Lăng Thời Ngâm rời khỏi đây, nhưng đứa con gái này hết lần này tới lần khác đều không nghe!
Mục Thành Quân đứng lên, nhìn xuống nhìn hai người từ trên cao.
“Còn nữa, đừng có gộp chuyện của Lăng Thận với ba tôi vào với nhau, tôi không muốn nghe đến! Lăng Thời Ngâm, nếu cô thấy oan ức, thì cô cút đi ngay, dù sao đi chăng nữa thì cuộc hôn nhân như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, nhưng nếu cô nhất quyết muốn làm con dâu nhà họ Mục, thì cô hãy an phận cho tôi một chút! Lời này, tôi đã cảnh cáo cô không chỉ một lần! Từ trước đến nay tôi vẫn hạ thủ lưu tình với cô đó, đừng ép tôi!”
Mục Thành Quân nói xong câu đó, xoay người rời đi.
Cái gì mà rốt cuộc vẫn hạ thủ lưu tình? Nếu không hạ thủ lưu tình, chẳng phải con gái của bà ta chết ở trong tay hắn?
—
Hoàng Đỉnh Long Đình.
Hứa Tình Thâm nấu canh trong bếp, Tưởng Viễn Chu vừa về không lâu sau đó, đang ở phòng khách chơi cùng hai đứa nhóc.
Triệu Phương Hoa kéo Hứa Vượng đến, một người mang sắc mặt vô cùng không tình nguyện, người còn lại là đầy giận dữ.
Người giúp việc đi tới bên cạnh Tưởng Viễn Chu.
“Tưởng tiên sinh, ba mẹ của Tưởng phu nhân tới.”
Người đàn ông quay lại, thấy hai người đứng ở cách đó không xa, Tưởng Viễn Chu cũng không đứng dậy ngay, anh để Lâm Lâm và Duệ Duệ tự chơi, Hứa Tình Thâm nghe thấy động tĩnh đi ra từ phòng bếp.“Ba, sao hai người lại tới?”
Triệu Phương Hoa nghe vậy, bước tới cạnh Hứa Tình Thâm.
“Tình Thâm, con từ chối giúp đỡ? Chuyện mẹ nhờ con giúp, con chưa từng để ở trong lòng có đúng hay không?”
Hứa Tình Thâm nhăn mặt.
“Chuyện gì cơ?”
“Con xem một chút, con lại hoàn toàn quên mất!”
Tưởng Viễn Chu đi tới sofa, ngồi vào chỗ của mình, anh vẫy tay với Hứa Tình Thâm, Hứa Tình Thâm đi tới hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì? Sao em thấy một chút ấn tượng cũng không có nhỉ?”
Tưởng Viễn Chu kéo tay cô, để cô ngồi vào bên cạnh mình.
“Chuyện mấy ngày trước, không phải có người mất tích sao? Nói là bà con xa của gia đình em.”
“Oh ——” Hứa Tình Thâm kéo dài ngữ điệu. “Người bà con xa? Chỉ sợ là không phải, em không biết những người này.”
Triệu Phương Hoa khẽ cắn môi, thực sự là nhìn đời bằng nửa con mắt, nhưng lúc này bà ta cũng không thể so đo, bà ta kéo Hứa Vượng đi lên trước.
“Viễn Chu, chuyện này con nói sẽ giúp mẹ.”
“Con giúp....” Tưởng Viễn Chu khẽ nhún vai. “Hiện tại, không phải là đã tìm được người rồi sao?”
“Nhưng ông ấy chưa về đến nhà mà.”
“Đó là bởi vì ông ta vi phạm pháp luật, ông ta giết người.”
Hứa Tình Thâm nghe vậy, bỗng giật mình, quả thực là cô không quan tâm tới chuyện này, càng không ngờ người Triệu Phương Hoa nhờ giúp đỡ lại liên quan tới một vụ án mạng.
“Ai nha, là cảnh sát bắt oan người tốt, mẹ quen người đó mà, rất đàng hoàng, sao có khả năng là kẻ giết người được.”
“Chính ông ta đã khai nhận.” Tưởng Viễn Chu liếc nhìn Triệu Phương Hoa. “Hơn nữa, lại đắc tội người có lai lịch không nhỏ.”
“Viễn Chu, không phải quyền lực của con rất lớn sao? Nhất định là cứu một người không thành vấn đề chứ?”
Hứa Tình Thâm nhíu chặt mi, nghe Triệu Phương Hoa nói, cô không kiên nhẫn lên tiếng: “Không nghe thấy hai chữ án mạng sao?”
“Viễn Chu, mẹ tin tưởng ông ta sẽ không giết người.”
Tưởng Viễn Chu cười nhạt: “Người bị giết lại là Mục Triều Dương, người như vậy, mượn ông trời một trăm lá gan sao?”
“Mục Triều Dương?” Hứa Tình Thâm kinh hãi, đó không phải là ba của Mục Kính Sâm sao?
Có một số việc, Tưởng Viễn Chu vốn định không nói cho cô biết, để cô đỡ phải bận tâm, thế nhưng hôm nay Triệu Phương Hoa tìm tới cửa, chuyện này cũng không giấu được nữa. Tưởng Viễn Chu khẽ gật đầu: “Đúng vậy, mấy tên tài xế gộp lại gây án, thủ đoạn tàn nhẫn, mà người điều khiển, là Phó Kinh Sênh.”
Trong mắt Hứa Tình Thâm hiện đầy khiếp sợ.
“Phó, Phó Kinh Sênh?”
Tay chân Hứa Tình Thâm có chút lạnh lẽo.
“Nhưng Phó Kinh Sênh là anh trai của Âm Âm, chuyện này, nhà họ Mục có biết không?”
“Đã biết, những người đó đã bị nhà họ Mục lần theo dấu vết.”
“Vậy Âm Âm sẽ ra sao đây?” Hứa Tình Thâm hơi giật mình, nét mặt đầy lo lắng. “Bọn họ nhất định sẽ giận chó đánh mèo với con bé.”
Tưởng Viễn Chu kéo một bàn tay của cô qua, không nói gì.
Triệu Phương Hoa ở bên cạnh cũng đứng không yên.
“Hai đứa quan tâm tới người không liên quan kia làm gì? Bây giờ là người nhà của mẹ bị bắt, Viễn Chu, cho dù như thế nào con cũng phải giúp đó.”
“Người mang tội giết người cũng muốn giúp, đầu óc mẹ có đúng là hồ đồ hay không?” Hứa Tình Thâm không hề nể nang bà ta, lên tiếng. “Mẹ cho rằng đây là đâu? Phật đường? Ước nguyện bất cứ câu gì là có thể thực hiện thay mẹ?”
“Tình Thâm, con nói chuyện kiểu gì vậy?” Triệu Phương Hoa bất mãn trừng mắt nhìn Hứa Tình Thâm.
Hứa Tình Thâm giơ đồng hồ liếc nhìn thời gian.
“Nhưng thật ra mẹ rất biết cách làm người, bây giờ còn sớm như thế, tiệm thuốc nhà mình lại không quan tâm, nếu mẹ cảm thấy không quan trọng, con thu hồi lại có được hay không?”
Triệu Phương Hoa tức giận không kiềm chế được, dường như muốn nói bà ta phải chạy tới xin của bố thí của bà Tưởng đây không bằng ấy, nhưng bà ta cũng không cứng rắn để nói tiếp được, thôi được, mặc kệ đi, bà ta cũng không quan tâm nữa.
“Ba, hai người trở về đi, chuyện này không ai có thể giúp được.”
“Ta đã nói là vô ích rồi mà...” Hứa Vượng lôi kéo ống tay áo của Triệu Phương Hoa. “Đây chính là giết người đó, đều vào đồn cảnh sát thôi, đi nhanh đi!”
Triệu Phương Hoa ở đây một hồi lâu, cuối cùng vẫn bị Hứa Tình Thâm đuổi đi.
Đợi sau khi hai người đi khỏi, Hứa Tình Thâm ngồi ngẩn ngơ, sau khi lấy lại tinh thần, cô muốn cho gọi điện thoại cho Phó Lưu Âm.
Tưởng Viễn Chu đè tay cô lại.
“Lúc này, Phó Lưu Âm cũng không sống yên ổn.”
“Cũng vì như vậy, nên em mới lo lắng.”
Hứa Tình Thâm khăng khăng muốn gọi điện thoại, lúc chuông điện thoại di động vang lên, bên trong phòng khách vang lên tiếng nhạc véo von. Nhưng ngoại trừ một người giúp việc, trong phòng khách không có người khác. Điện thoại di động bị nhét vào bên trong balo của Phó Lưu Âm, lúc đầu, người giúp việc không để ý, cho đến khi tiếng chuông kéo dài mãi không ngừng, bà ta mới nhận ra có lẽ người gọi tới có chuyện gấp muốn tìm Phó Lưu Âm.
Người giúp việc cầm balo của cô lên lầu, vừa tới lầu hai thì gặp bà Lăng từ trên lầu đi xuống.
Người giúp việc chào hỏi bà ta, sắc mặt bà Lăng tái xanh, nghe thấy chuông điện thoại di động, bà ta vô thức liếc nhìn balo.
“Điện thoại của ai?”
“Mợ hai.”
“Ai gọi tới?”
“Không biết.”
Bà Lăng vươn tay. “Đưa cho tôi.”
“Chuyện này...”
“Lại còn do dự? Bà biết thân phận thật của mợ hai nhà bà sao? Nhìn bà thông gia tức giận nổi trận lôi đình như thế nào chứ! Anh trai ruột của Phó Lưu Âm hại chết ba của Thành Quân, bà còn gọi nó là mợ hai?”
Người giúp việc giật mình hoảng hốt, vừa nãy bà ấy không ở phòng khách, hiển nhiên là không biết chuyện này.
Bà Lăng đưa tay đoạt lấy ba lô, tìm kiếm bên trong một hồi, lấy điện thoại của Phó Lưu Âm ra, nhìn màn hình. Trên màn hình hiện lên hai chữ “Chị dâu”, Phó Lưu Âm lưu tên Hứa Tình Thâm trong danh bạ vẫn chưa đổi, đương nhiên bà Lăng cũng biết rõ hai chữ chị dâu này là chỉ ai.
Đôi mắt bà ta khẽ nhíu lại, giơ cánh tay lên, ném điện thoại di động ra ngoài, chiếc điện thoại nặng nề rơi trên bậc cầu thang, im bặt ngay lập tức.
Người giúp việc kinh ngạc: “Bà Lăng, bà làm gì vậy?”
“Bà còn muốn cô ta mật báo với bên ngoài phải không?” Bà Lăng ấn chiếc balo vào lòng bà ấy. “Nhớ kỹ, sau này nhà họ Mục chỉ có một mợ cả thôi, Phó Lưu Âm, cô ta xứng sao?”
Người giúp việc bị dọa, bà Lăng nhấc chân bước nhanh đi khỏi đây, người giúp việc thấy bà ta đi xa, lúc này mới tới nhặt điện thoại di động nhặt lên.
Bà lật nhìn, điện thoại di động đã chỉ còn một màu đen kịt.
Hứa Tình Thâm gọi đi, lúc đầu còn là không có ai nghe, sau một lúc thì có tiếng biểu hiện thuê bao đã tắt máy.
Cô nóng lòng như lửa đốt.
“Không biết đã xảy ra chuyện gì nữa?”
“Yên tâm, không đến mức gặp chuyện không may đâu.”
“Sao không đến mức đó chứ?” Sắc mặt Hứa Tình Thâm đầy lo lắng. “Nếu như ba của Mục Kính Sâm thực sự chết vì Phó Kinh Sênh, hiện tại Âm Âm ở lại nhà họ Mục sẽ như thế nào đây? Nhất định là bây giờ con bé rất khó chịu.”
“Nhưng ít ra, cho dù Mục Kính Sâm đang trách cô ấy, cũng sẽ bảo đảm an toàn của cô ấy.”
Hứa Tình Thâm bỏ điện thoại trong tay qua một bên, cô cuộn mình ngồi trên ghế sa lon.
“Lại là Phó Kinh Sênh, tại sao lại bởi vì anh ta chứ?”
Tưởng Viễn Chu tựa như đang nghĩ tới một số chuyện cũ, anh đưa tay ôm Hứa Tình Thâm vào trong ngực.
“Khi Mục Triều Dương gặp chuyện không may, Phó Kinh Sênh đã bị bắt lại, đây... Hẳn là cái bẫy cuối cùng.”
“Cái bẫy cuối cùng, đúng là động tới người nhà họ Mục sao?”
“Hắn nói anh nên cầu khấn cái bẫy cuối đó không rơi vào mình đi, cũng chỉ là nói dối anh mà thôi, dù sao khi hắn lập kế hoạch, không thể nào không biết rõ người muốn hại là ai.”
Hứa Tình Thâm không nhịn được run rẩy.
“Hại người cuối cùng lại thành hại mình, sao hắn lại không nghĩ tới, sẽ hại tới em gái của mình chứ?”
Tưởng Viễn Chu nắm vai Hứa Tình Thâm.
“Phó Kinh Sênh là người vô cùng tàn nhẫn mà, vì cái bẫy hắn lập nên, tất cả đều là đường chết. Mà sau khi cái bẫy này xảy ra, bẫy này nối tiếp bẫy kia, người bị dính dáng trong đó, không chết cũng tàn phế. Khi đó chúng ta là như thế này, hôm nay Phó Lưu Âm cũng là như thế này. Đổ vấy hết lên đầu em gái Phó Kinh Sênh, cũng đủ để nhà họ Mục có thể lột da cô ấy ra.”
Hứa Tình Thâm nghe thế, khó chịu không yên.
“Em muốn đi tìm con bé, đưa con bé ra khỏi đó.”
“Tình Thâm, đừng như vậy.”
“Anh đã nói, nhà họ Mục có thể lột da con bé ra.”
“Nhưng chung quy không phải còn có Mục Kính Sâm ở đó sao?” Tưởng Viễn Chu an ủi cô.
Hứa Tình Thâm lắc đầu: “Viễn Chu, loại đau đớn này, hai chúng ta đều đã trải qua, anh không cần an ủi em, thực sự.”
Cô tựa đầu dựa vào nơi bả vai Tưởng Viễn Chu.
“Chính bởi vì có Mục Kính Sâm, nên lúc này Âm Âm mới đau khổ hơn. Cắt một lớp da cũng không đáng sợ, điều đáng sợ nhất, là người thực hiện hình phạt này, lại giống như máu thịt của con bé, hôm nay họ như vậy, còn tàn nhẫn hơn là giết chóc lẫn nhau.”
Tưởng Viễn Chu ôm chặt lấy cô.
“Đừng như vậy, luôn luôn có một con đường có thể đi, em không cần quá lo lắng.”
—
Nhà họ Mục.
Đến buổi tối, toàn bộ nhà họ Mục đắm chìm trong một mảng bi thương. Mục Kính Sâm và Mục Thành Quân thắp hương cho ba mình, bà Mục còn ở trên lầu, không xuống. Người giúp việc đã chuẩn bị xong cơm tối từ lâu, thế nhưng trong nhà xảy ra chuyện, không ai kêu ăn cơm.
Trên lầu, bỗng nhiên truyền đến một loạt những tiếng thùng thùng, như là tiếng đập cửa.
Phó Lưu Âm trốn ở bên trong phòng ngủ, Mục Kính Sâm đi ra ngoài, đã đem khóa trái cánh cửa lại.
Bà Mục gõ vào ván cửa, hai tay Phó Lưu Âm che lỗ tai.
Anh em nhà họ Mục bước nhanh lên lầu, thấy bà Mục đứng trước cửa phòng, Mục Kính Sâm tiến lên nắm lấy bả vai của bà.
“Mẹ.”
“Bên trong căn phòng này là ai?”
“Mẹ, đừng như vậy, con đưa mẹ về phòng.”
“Kính Sâm, cô ta còn chưa đi sao?”
Phó Lưu Âm nghe thấy phía bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, cô dè dặt đứng dậy, đi từng bước một tới cửa.
“Mẹ, cơm tối đã chuẩn bị xong, chúng ta xuống phía dưới ăn một chút gì đi được không?” Mục Thành Quân ở bên cạnh nói.
“Mẹ không muốn ăn.” Tóc tai bà Mục rối loạn, lúc đi ra cũng không chải lại gọn gàng, bà lắc đầu, không ngừng nói: “Không muốn ăn, mẹ không ăn.”
“Được rồi, không ăn, về phòng trước nghỉ ngơi đi.”
Bà Mục đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt nhìn cánh cửa đóng chặt chằm chằm.
“Kính Sâm, đồng ý với mẹ, con hãy ly hôn với cô ta đi.”
Thanh âm bên ngoài, Phó Lưu Âm nghe được rất rõ ràng.
Nước mắt khiến đường nhìn mơ hồ trong phút chốc, hai chữ ly hôn bỗng nhiên thành một mũi nhọn đâm vào trái tim đau nhức, cô nhắm mắt lại, lúc này cũng không ai có thể nhìn thấy cô khóc, chẳng qua là cô cảm thấy đau lòng khó đựng nổi, cả người dường như bị chém thành hai khúc.
Mục Kính Sâm cũng không chịu nổi, anh không muốn đồng ý với bà Mục, lại không thể cự tuyệt ngay trước mặt bà.
“Mẹ, chuyện này để nói sau đi.”
“Kính Sâm, con có cảm tình với cô ta phải không?” Đôi môi bà Mục khô nứt, nở nụ cười lạnh. “Sau khi con ly hôn, vẫn có thể tìm được người tốt hơn, mẹ vĩnh viễn sẽ không chấp nhận cô ta, con cần gì phải như vậy chứ?”
Mục Thành Quân đứng ở bên cạnh, cũng không hề nói chen vào. Nơi cổ họng Mục Kính Sâm khẽ chuyển động, bà Mục ngẩng đầu.
“Con do dự, còn tồn tại cảm giác không muốn, nhưng sai người rồi, cô ta là ai chứ?”
Bà Mục vùng ra khỏi tay của Mục Kính Sâm, bà nhào lên phía trước, hai tay nặng nề đập mạnh vào cánh cửa.
“Cô ta là em gái Phó Kinh Sênh đó!”
Phó Lưu Âm vẫn đứng ở cửa, thanh âm kia đột nhiên lên đến đỉnh điểm, kèm theo tiếng bà Mục gào lên vì giận dữ. Phó Lưu Âm sợ nỗi lùi lại về phía sau, cô không đứng vững, ngã xuống đất. Phó Lưu Âm ôm lấy hai chân của mình, hai vai run rẩy, vùi mặt vào đầu gối khóc thành tiếng
“Mẹ. Chuyện đã như vậy, mẹ phải giữ sức khỏe mới quan trọng hơn.” Lăng Thời Ngâm thấy thế, tiến lên khuyên nhủ.
Mục Thành Quân tỏ ra lạnh lùng, nói: “Nếu cô thực sự quan tâm tới sức khỏe của mẹ như thế, cô sẽ không để bà ấy phải chịu sự đả kích lớn như vậy!”
Gương mặt Lăng Thời Ngâm tỏ ra đầy tủi thân: “Thành Quân, chuyện này không quan hệ với em mà.”
Bà Lăng đứng bên cạnh thấy thế, đương nhiên là phải nói đỡ cho con gái.
“Thành Quân, chuyện này là mẹ nói cho bà thông gia biết, nếu con muốn trách, thì trách mẹ đi.”
“Ai cũng không được trách...” Bà Mục đi sang bên cạnh, bà mệt mỏi ngồi xuống sofa.
“Chuyện liên quan đến Triều Dương, lẽ nào hai đứa đều muốn giấu mẹ phải không? Kính Sâm, nếu con đã biết trước, tại sao không nói cho mẹ?”
Mục Kính Sâm ngồi xuống, ánh mắt nhìn nhìn chằm chằm về một chỗ.
“Mẹ, con biết mẹ sẽ có phản ứng như vậy.”
“Biết thế, cho nên vì muốn tốt cho mẹ, hai anh em muốn giấu mẹ luôn có đúng hay không?”
Mục Kính Sâm ngồi sang bên cạnh bà, vươn tay ôm vai bà.
“Mẹ, con đưa mẹ về phòng.”
“Mẹ không đi!”
“Chuyện Thiệu Vân Cảnh do con và Lão Nhị điều tra ra, người cũng là chúng con bắt, nếu mẹ đã biết, tất cả chi tiết bọn con sẽ không dối gạt mẹ, trở về phòng rồi từ từ nói có chịu không?”
Dường như bà Mục bị thuyết phục, Mục Thành Quân kéo bà đứng dậy, bước chân của bà cứng ngắc, thế nhưng khi Mục Thành Quân bước một bước, bà cũng đi theo sau. Hai người lên lầu, sau đó Mục Kính Sâm cũng trở về phòng.
Phó Lưu Âm thấp thỏm ngồi ở mép giường, nghe thấy tiếng cửa mở, cô dỏng tai lên, Mục Kính Sâm đẩy cửa tiến vào, Phó Lưu Âm hỏi ngay: “Mục Kính Sâm, chuyện này là thật sao?”
“Cho tới bây giờ, em lại cho rằng nó là giả?”
Phó Lưu Âm đứng dậy.
“Cho nên.... Anh trai em lại nợ một mạng người.”
Mục Kính Sâm tiến lên vài bước tới gần.
“Trước đó anh còn muốn em xóa bỏ quan hệ với anh trai em, có tác dụng gì đây? Cho dù toàn thế giới không biết em là em gái của Phó Kinh Sênh, thế nhưng anh lại biết.”
Trong lòng cô đã không còn cứng cỏi được nữa, cho nên khi nghe Mục Kính Sâm nói những lời này, trái tim cũng trở nên đau đớn. Phó Lưu Âm khẽ cụp mắt.
“Nếu như vậy, chúng ta ly hôn thôi, sau khi thủ tục xong xuôi, em sẽ rời khỏi nhà họ Mục.”
Vậy có phải lại thỏa mãn tâm nguyện của cô rồi, đúng không? Không phải lúc nào cô cũng muốn rời đi sao?
“Phó Lưu Âm, em biết nhà họ Thiệu mất bao nhiêu tiền để mua tính mạng của ba tôi không?”
Phó Lưu Âm không có cách nào để nhìn thẳng vào vấn đề này, Mục Kính Sâm lấn tới một bước, cô lùi về phía sau một bước, anh tới càng lúc càng gần, cô không ngừng lui về phía sau, bắp chân cô đụng vào thành giường, cô đã không có cách nào khác để lùi nữa, Mục Kính Sâm bất chợt bước về phía trước một bước dài. Phó Lưu Âm ngồi xuống, Mục Kính Sâm cúi người xuống.
“Số tiền trong tấm chi phiếu kia, chính là đổi lấy bằng tính mạng của ba tôi.”
“Cái, cái gì?”
“Khó có thể tin nổi sao?” Mục Kính Sâm chống hai tay bên cạnh người Phó Lưu Âm. “Anh trai em sợ con đường sau này của em không dễ dàng gì, cho nên để lại cho em hai chục triệu, mà nhà họ Thiệu để thuê người giết ba tôi, cũng trả cho Phó Kinh Sênh hai chục triệu.”
Cuối cùng thì cô không chịu nổi nữa, hai tay che mặt.
“Tại sao lại như vậy? Em không cần tiền, em không cần gì cả, em chỉ muốn đến trường một cách bình thường, công tác...”
“Tại sao? Bởi vì anh trai em là Phó Kinh Sênh!”
Phó Lưu Âm lắc đầu, nghẹn ngào: “Không, em không muốn.”
“Không muốn gì chứ?” Mục Kính Sâm kéo hai tay cô xuống, hai tay anh nắm cổ tay của cô, anh nhìn thấy một gương mặt đẫm nước mắt, Mục Kính Sâm hung hãn hỏi: “Em cũng không muốn có người anh như vậy, có đúng hay không? Có đúng hay không?!”
Phó Lưu Âm bị dọa sợ, cô đưa tay ra muốn sờ khuôn mặt của Mục Kính Sâm, người đàn ông thấy thế, bỗng chốc hất tay cô ra. Phó Lưu Âm thấy mu bàn tay bị đau, cô cũng không dám tiếp tục động tác, cô nhìn người đàn ông trước mặt chằm chằm.
“Mục Kính Sâm, là anh đã nói, anh trai là anh trai, em là em, lẽ nào anh đã quên sao?”
“Tôi không quên...”
Những lời này là chính miệng Mục Kính Sâm nói ra, anh có thể nào quên chứ? Người đàn ông nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đưa tay túm chặt lấy cằm cô.
“Phó Lưu Âm, là tôi đánh giá cao chính mình, đối với phẫn nộ và bi thương của những người đó tôi làm như không thấy, có lẽ bởi vì bọn họ không có một chút quan hệ với tôi. Nhưng khi nó thực sự xảy ra với tôi, tôi mới có thể hiểu được, chính bản thân tôi cũng không vượt qua được vết thương này. Phó Lưu Âm, tôi có thể không hận em, nhưng lại không có cách nào để không trách em. Mặc dù em vô tội, nhưng cũng không có cách nào khác, ai cũng biết em chưa từng làm chuyện gì cả, thế nhưng hai chữ vô tội... Có thể xóa bỏ đi nỗi đau mất người thân của chúng tôi sao?”
Phó Lưu Âm không có lời nào để nói, cũng không phản bác được, từng cơn đắng chát nuốt vào nơi cổ họng.
“Được, vậy chúng ta ly hôn, chẳng có gì khác cả, tôi rời khỏi nhà họ Mục, anh không bao giờ phải lo cho sự an toàn của tôi nữa, dù sao thì sau này người khác cũng sẽ không bỏ qua cho tôi. Mục Kính Sâm, anh giơ cao đánh khẽ, dành cơ hội này lại cho người khác đi, dù sao đi chăng nữa... Chúng ta cũng đã có một thời gian là vợ chồng.”
Phó Lưu Âm cắn răng nói ra câu nói này, đó là những lời thật lòng của cô, so với chuyện để cô ở lại nhà họ Mục chịu dằn vặt, còn không bằng để cô rời đi, bị người ta diễu phố thị chúng cũng được, bị những người đó nhục mạ hành hung cũng chẳng sao. Để cô ở lại nhà họ Mục, còn đau khổ hơn bị người ta đánh chửi, như vậy cô chỉ cần cắn môi là có thể chịu được. Điều Phó Lưu Âm không chịu nổi là, nơi này, cô đã coi nó như nhà mình, một lần nữa cô lại có người nhà, thế nhưng hiện thực lại nhằm vào thời gian cô thấy thỏa mãn nhất, đã bắt cô quay trở lại với sự thật, thậm chí còn nhấn cô vào rác rưởi, còn thảm hại hơn cả trước đây.
“Em đừng tưởng có thể dễ dàng đi, Phó Lưu Âm, trên đời này không có chuyện dễ dàng như thế đâu!”
Mục Kính Sâm đẩy mạnh vào bả vai cô, p Phó Lưu Âm ngã sấp xuống về phía sau, cô nhìn thấy Mục Kính Sâm đứng thẳng.
“Vậy anh muốn đối xử với tôi như thế nào? Chẳng lẽ muốn bắt tôi đền mạng sao?”
Mục Kính Sâm nhìn cô chằm chằm, anh muốn đối xử với tôi như thế nào đây? Thế nhưng nếu như chẳng làm gì cô, người cha từ nhỏ anh đã yêu kính, có đúng là đã chết một cách không rõ ràng hay không? Những vụ án tử của Phó Kinh Sênh có thêm Mục Triều Dương, thì phải làm thế nào đây? Không sửa đổi được bất cứ chuyện gì, cũng không dậy nổi những cơn sóng gió lớn hơn nữa.
Thế nhưng ở trong lòng người nhà họ Mục, cảm giác đau thương căm phẫn vừa mới bắt đầu, Mục Kính Sâm siết chặt hai tay, ánh mắt trở nên mơ hồ. Phó Lưu Âm ngồi dậy, nước mắt chảy xuống, ánh mắt cô ghim chặt Mục Kính Sâm, thanh âm buồn bã đau thương: “Nhiều người muốn lấy mạng tôi như thế, Mục Kính Sâm, cũng không chỉ có một mình anh đâu, anh nói, thế nào mới có thể làm cho anh nguôi giận? Có lẽ, chẳng có cách nào có thể khiến anh nguôi cơn giận này? Làm thế nào mới có thể khiến trong lòng anh dễ chịu đây?”
Vấn đề này được ném cho Mục Kính Sâm, sao anh có thể trả lời được?
Cho dù Phó Lưu Âm có làm gì đi chăng nữa, người nhà họ Mục cũng không thể xua tan cơn giận dữ này.
Từ trước đến nay anh em nhà họ Mục luôn sống với tiêu chí ăn miếng trả miếng, nếu như đổi thành người khác thì sao đây? Mục Kính Sâm không cần suy nghĩ, lúc này đã có kết quả.
Anh nhìn khuôn mặt Phó Lưu Âm chằm chằm.
“Em ở tại đây, không cho phép ra khỏi cửa.”
Mục Kính Sâm xoay người muốn rời khỏi, Phó Lưu Âm thấy sợ, rất sợ bị giam lại một lần nữa.
“Mục Kính Sâm.”
Người đàn ông đi tới cửa, anh dừng bước, cũng cũng không quay đầu lại.
“Nếu hận tôi như thế, tại sao để tôi ở lại nơi này? Mẹ đã nói, muốn đuổi tôi ra ngoài, tôi không tin anh tuyệt đối cảm thấy chỉ đuổi tôi ra ngoài cũng cảm thấy không đủ... Anh để tôi ở lại đây có ý nghĩa gì chứ?”
Mục Kính Sâm dường như bị cô đoán trúng tim đen, anh nắm chặt tay lại, lạnh lùng.
“Em mong tôi còn có thể nhớ tới tình cảm giữa chúng ta phải không?”
“Lẽ nào, không phải sao?”
Trong lòng Mục Kính Sâm như nổ tung, có rất nhiều suy nghĩ phức tạp đan xen trong lòng anh, từ đầu tới cuối vẫn có một cảm giác luyến tiếc. Cảm giác luyến tiếc này, bị người nhạy cảm như Phó Lưu Âm nhìn thấy.
Người đàn ông kéo cửa phòng ra, đi ra ngoài, nặng nề đóng sầm cửa lại.
Phó Lưu Âm đưa tay che mặt, chóp mũi chua xót càng ngày càng rõ ràng, cô nhìn căn phòng lạnh như băng, mấy ngày hôm trước còn tràn ngập ấm áp, hiện tại tất cả đều lặng lẽ trôi qua mất.
Mục Thành Quân đi ra khỏi căn phòng của bà Mục, hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại, quay đầu lại thấy Mục Kính Sâm đi tới bên này.
“Mẹ sao rồi?” Mục Kính Sâm hỏi.
“Thật sự không tốt.” Mục Thành Quân đi ra ngoài vài bước, không muốn đứng ngoài cửa phòng của bà nói.
“Mẹ ôm ảnh chụp của ba khóc mãi, cũng không nói gì, không để ý tới ai.”
Mục Kính Sâm dựa vào bên cạnh tường, Mục Thành Quân liếc nhìn cửa phòng cách đó không xa. “Em định sẽ làm thế nào với Âm Âm?”
“Việc Phó Kinh Sênh đã làm, không có liên quan gì tới cô ấy.”
“Đương nhiên là anh biết.”
“Nhưng em không biết qua một tháng, sáu tháng, một năm sau nữa... Mẹ có thể không giận cá chém thớt với cô ấy hay không?”
Mục Thành Quân lắc đầu: “Sợ rằng không thể nào.”
Đây là bước đi trước một hố sâu không thể không bước qua, lại có một vết thương lớn nhất làm nút chết, liệu có khả năng cởi nút chết này ra hay sao?
Mục Thành Quân nhấc chân lên, hắn đi lên lầu ba, Mục Kính Sâm bỗng thấy mất phương hướng, không biết nên đi đâu. Vào lúc này, anh không có cách nào để an ủi bà Mục, cũng không an ủi được chính mình.
Lăng Thời Ngâm về tới phòng, cô ta hơi mệt, nên nằm ở giường lớn, khi Mục Thành Quân đẩy cửa đi vào, thấy bà Lăng ngồi ở bên giường, người đàn ông bước tiến lên.
“Mẹ, thời gian không còn sớm, mẹ mau trở về đi thôi.”
“Thành Quân, mẹ con không sao chứ?”
“Có chuyện.” Mục Thành Quân đáp qua loa hai chữ.
Bà Lăng và Lăng Thời Ngâm nhìn nhau, bà Lăng than nhẹ một tiếng:”Gặp phải chuyện như vậy, ai có thể chịu được chứ? Nhắc tới anh em nhà họ Phó, cũng thật quá ác độc.”
Mục Thành Quân đi tới vài bước, hắn ngồi vào trước mặt bà Lăng, khóe miệng khẽ cong lên.
“Nếu như mẹ tôi thực sự bị kích động khiến tới nghĩ quẩn trong lòng, hoặc nếu xảy ra chuyện gì, nhà họ Lăng cũng không xong đâu.”
Bà Lăng dường như nghe không hiểu lắm, bà ta nhìn Mục Thành Quân.
“Thành Quân, chuyện này có liên quan gì tới nhà chúng ta?”
“Các người có ý gì, tôi còn không đoán được sao? Nợ một cái mạng nhà họ Lăng là Phó Kinh Sênh, thế nhưng bà nhìn dáng vẻ mẹ tôi bây giờ đi.”
Bà Lăng không cam lòng.
“Ta chỉ nói sự thật cho bà thông gia biết, bà ấy có quyền biết, không phải sao?”
“Chuyện như vậy, phải cần bà tới nói sao?”
Cánh tay Mục Thành Quân vươn tới, bàn tay rơi xuống trên đùi Lăng Thời Ngâm, bỗng nhiên hắn đưa tay nắm thành quyền rồi đập mạnh vào người cô ta. Bà Lăng giật mình, vội vàng kéo cánh tay của Mục Thành Quân ra.
“Thành Quân, con đừng như vậy, sao vậy con lại đối xử với Thời Ngâm như vậy?”
“Tôi đối xử với cô ta như vậy, bà thấy rất kỳ quái sao?”
Nét mặt bà Lăng bùng lên tức giận, Lăng Thời Ngâm vội khuyên giải: “Mẹ, mẹ đừng ngạc nhiên, con không đau.”
“Không đau?” Mục Thành Quân nhíu mày, ánh mắt lướt nhìn cô ta một lượt.
“Cũng phải, so với tôi thượng cẳng chân hạ cẳng tay với cô, ném cô xuống đất không cho ăn, lại còn đánh vào mặt khiến mặt mũi cô tím bầm, quả thực khi nãy cũng không tính là gì.”
Bà Lăng nghe vậy, từ từ đứng dậy, đưa ngón tay chỉ thẳng vào Mục Thành Quân.
“Mày, mày...”
Mục Thành Quân đẩy tay bà ta ra.
“Cảm thấy rất khó có thể tin nổi phải không? Không nên, cũng không phải là bà chưa từng thấy con gái bà mặt mũi sưng vù, lẽ nào cô ta nói cho bà biết, là do cô ta ngã?”
“Thời Ngâm, chúng ta về nhà!” Bà Lăng tức giận không kiềm chế được, tiến lên hai bước, muốn đỡ Lăng Thời Ngâm dậy.
“Chúng ta không ở đây nữa, chúng ta đi.”
“Mẹ, mẹ...” Lăng Thời Ngâm giãy giụa, khó khăn lắm hôm nay cô ta mới nhìn thấy Phó Lưu Âm bị đuổi ra ngoài, sao cô ta có thể đi vào lúc này chứ?
“Thành Quân cũng chỉ đang nổi nóng thôi, đây là nhà con, con không đi.”
“Thời Ngâm, con như vậy sao có thể khiến ba mẹ yên tâm được?”
Mục Thành Quân lạnh lùng nhìn chằm chằm cảnh tượng này.
“Cho nên, bà biết sao rồi chứ? Sau này nếu dám đến nhà họ Mục thêu dệt chuyện, còn dám khơi gợi nỗi đau của mẹ tôi, tôi sẽ có cách đối phó Lăng Thời Ngâm. Bà muốn cho mẹ tôi đau khổ, tôi sẽ khiến con gái của bà đau đớn!”
Bà Lăng tức giận đến nỗi khóe miệng run rẩy, thế nhưng lại có thể làm gì được chứ? Cũng không phải lần đầu tiên bà ta khuyên Lăng Thời Ngâm rời khỏi đây, nhưng đứa con gái này hết lần này tới lần khác đều không nghe!
Mục Thành Quân đứng lên, nhìn xuống nhìn hai người từ trên cao.
“Còn nữa, đừng có gộp chuyện của Lăng Thận với ba tôi vào với nhau, tôi không muốn nghe đến! Lăng Thời Ngâm, nếu cô thấy oan ức, thì cô cút đi ngay, dù sao đi chăng nữa thì cuộc hôn nhân như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, nhưng nếu cô nhất quyết muốn làm con dâu nhà họ Mục, thì cô hãy an phận cho tôi một chút! Lời này, tôi đã cảnh cáo cô không chỉ một lần! Từ trước đến nay tôi vẫn hạ thủ lưu tình với cô đó, đừng ép tôi!”
Mục Thành Quân nói xong câu đó, xoay người rời đi.
Cái gì mà rốt cuộc vẫn hạ thủ lưu tình? Nếu không hạ thủ lưu tình, chẳng phải con gái của bà ta chết ở trong tay hắn?
—
Hoàng Đỉnh Long Đình.
Hứa Tình Thâm nấu canh trong bếp, Tưởng Viễn Chu vừa về không lâu sau đó, đang ở phòng khách chơi cùng hai đứa nhóc.
Triệu Phương Hoa kéo Hứa Vượng đến, một người mang sắc mặt vô cùng không tình nguyện, người còn lại là đầy giận dữ.
Người giúp việc đi tới bên cạnh Tưởng Viễn Chu.
“Tưởng tiên sinh, ba mẹ của Tưởng phu nhân tới.”
Người đàn ông quay lại, thấy hai người đứng ở cách đó không xa, Tưởng Viễn Chu cũng không đứng dậy ngay, anh để Lâm Lâm và Duệ Duệ tự chơi, Hứa Tình Thâm nghe thấy động tĩnh đi ra từ phòng bếp.“Ba, sao hai người lại tới?”
Triệu Phương Hoa nghe vậy, bước tới cạnh Hứa Tình Thâm.
“Tình Thâm, con từ chối giúp đỡ? Chuyện mẹ nhờ con giúp, con chưa từng để ở trong lòng có đúng hay không?”
Hứa Tình Thâm nhăn mặt.
“Chuyện gì cơ?”
“Con xem một chút, con lại hoàn toàn quên mất!”
Tưởng Viễn Chu đi tới sofa, ngồi vào chỗ của mình, anh vẫy tay với Hứa Tình Thâm, Hứa Tình Thâm đi tới hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì? Sao em thấy một chút ấn tượng cũng không có nhỉ?”
Tưởng Viễn Chu kéo tay cô, để cô ngồi vào bên cạnh mình.
“Chuyện mấy ngày trước, không phải có người mất tích sao? Nói là bà con xa của gia đình em.”
“Oh ——” Hứa Tình Thâm kéo dài ngữ điệu. “Người bà con xa? Chỉ sợ là không phải, em không biết những người này.”
Triệu Phương Hoa khẽ cắn môi, thực sự là nhìn đời bằng nửa con mắt, nhưng lúc này bà ta cũng không thể so đo, bà ta kéo Hứa Vượng đi lên trước.
“Viễn Chu, chuyện này con nói sẽ giúp mẹ.”
“Con giúp....” Tưởng Viễn Chu khẽ nhún vai. “Hiện tại, không phải là đã tìm được người rồi sao?”
“Nhưng ông ấy chưa về đến nhà mà.”
“Đó là bởi vì ông ta vi phạm pháp luật, ông ta giết người.”
Hứa Tình Thâm nghe vậy, bỗng giật mình, quả thực là cô không quan tâm tới chuyện này, càng không ngờ người Triệu Phương Hoa nhờ giúp đỡ lại liên quan tới một vụ án mạng.
“Ai nha, là cảnh sát bắt oan người tốt, mẹ quen người đó mà, rất đàng hoàng, sao có khả năng là kẻ giết người được.”
“Chính ông ta đã khai nhận.” Tưởng Viễn Chu liếc nhìn Triệu Phương Hoa. “Hơn nữa, lại đắc tội người có lai lịch không nhỏ.”
“Viễn Chu, không phải quyền lực của con rất lớn sao? Nhất định là cứu một người không thành vấn đề chứ?”
Hứa Tình Thâm nhíu chặt mi, nghe Triệu Phương Hoa nói, cô không kiên nhẫn lên tiếng: “Không nghe thấy hai chữ án mạng sao?”
“Viễn Chu, mẹ tin tưởng ông ta sẽ không giết người.”
Tưởng Viễn Chu cười nhạt: “Người bị giết lại là Mục Triều Dương, người như vậy, mượn ông trời một trăm lá gan sao?”
“Mục Triều Dương?” Hứa Tình Thâm kinh hãi, đó không phải là ba của Mục Kính Sâm sao?
Có một số việc, Tưởng Viễn Chu vốn định không nói cho cô biết, để cô đỡ phải bận tâm, thế nhưng hôm nay Triệu Phương Hoa tìm tới cửa, chuyện này cũng không giấu được nữa. Tưởng Viễn Chu khẽ gật đầu: “Đúng vậy, mấy tên tài xế gộp lại gây án, thủ đoạn tàn nhẫn, mà người điều khiển, là Phó Kinh Sênh.”
Trong mắt Hứa Tình Thâm hiện đầy khiếp sợ.
“Phó, Phó Kinh Sênh?”
Tay chân Hứa Tình Thâm có chút lạnh lẽo.
“Nhưng Phó Kinh Sênh là anh trai của Âm Âm, chuyện này, nhà họ Mục có biết không?”
“Đã biết, những người đó đã bị nhà họ Mục lần theo dấu vết.”
“Vậy Âm Âm sẽ ra sao đây?” Hứa Tình Thâm hơi giật mình, nét mặt đầy lo lắng. “Bọn họ nhất định sẽ giận chó đánh mèo với con bé.”
Tưởng Viễn Chu kéo một bàn tay của cô qua, không nói gì.
Triệu Phương Hoa ở bên cạnh cũng đứng không yên.
“Hai đứa quan tâm tới người không liên quan kia làm gì? Bây giờ là người nhà của mẹ bị bắt, Viễn Chu, cho dù như thế nào con cũng phải giúp đó.”
“Người mang tội giết người cũng muốn giúp, đầu óc mẹ có đúng là hồ đồ hay không?” Hứa Tình Thâm không hề nể nang bà ta, lên tiếng. “Mẹ cho rằng đây là đâu? Phật đường? Ước nguyện bất cứ câu gì là có thể thực hiện thay mẹ?”
“Tình Thâm, con nói chuyện kiểu gì vậy?” Triệu Phương Hoa bất mãn trừng mắt nhìn Hứa Tình Thâm.
Hứa Tình Thâm giơ đồng hồ liếc nhìn thời gian.
“Nhưng thật ra mẹ rất biết cách làm người, bây giờ còn sớm như thế, tiệm thuốc nhà mình lại không quan tâm, nếu mẹ cảm thấy không quan trọng, con thu hồi lại có được hay không?”
Triệu Phương Hoa tức giận không kiềm chế được, dường như muốn nói bà ta phải chạy tới xin của bố thí của bà Tưởng đây không bằng ấy, nhưng bà ta cũng không cứng rắn để nói tiếp được, thôi được, mặc kệ đi, bà ta cũng không quan tâm nữa.
“Ba, hai người trở về đi, chuyện này không ai có thể giúp được.”
“Ta đã nói là vô ích rồi mà...” Hứa Vượng lôi kéo ống tay áo của Triệu Phương Hoa. “Đây chính là giết người đó, đều vào đồn cảnh sát thôi, đi nhanh đi!”
Triệu Phương Hoa ở đây một hồi lâu, cuối cùng vẫn bị Hứa Tình Thâm đuổi đi.
Đợi sau khi hai người đi khỏi, Hứa Tình Thâm ngồi ngẩn ngơ, sau khi lấy lại tinh thần, cô muốn cho gọi điện thoại cho Phó Lưu Âm.
Tưởng Viễn Chu đè tay cô lại.
“Lúc này, Phó Lưu Âm cũng không sống yên ổn.”
“Cũng vì như vậy, nên em mới lo lắng.”
Hứa Tình Thâm khăng khăng muốn gọi điện thoại, lúc chuông điện thoại di động vang lên, bên trong phòng khách vang lên tiếng nhạc véo von. Nhưng ngoại trừ một người giúp việc, trong phòng khách không có người khác. Điện thoại di động bị nhét vào bên trong balo của Phó Lưu Âm, lúc đầu, người giúp việc không để ý, cho đến khi tiếng chuông kéo dài mãi không ngừng, bà ta mới nhận ra có lẽ người gọi tới có chuyện gấp muốn tìm Phó Lưu Âm.
Người giúp việc cầm balo của cô lên lầu, vừa tới lầu hai thì gặp bà Lăng từ trên lầu đi xuống.
Người giúp việc chào hỏi bà ta, sắc mặt bà Lăng tái xanh, nghe thấy chuông điện thoại di động, bà ta vô thức liếc nhìn balo.
“Điện thoại của ai?”
“Mợ hai.”
“Ai gọi tới?”
“Không biết.”
Bà Lăng vươn tay. “Đưa cho tôi.”
“Chuyện này...”
“Lại còn do dự? Bà biết thân phận thật của mợ hai nhà bà sao? Nhìn bà thông gia tức giận nổi trận lôi đình như thế nào chứ! Anh trai ruột của Phó Lưu Âm hại chết ba của Thành Quân, bà còn gọi nó là mợ hai?”
Người giúp việc giật mình hoảng hốt, vừa nãy bà ấy không ở phòng khách, hiển nhiên là không biết chuyện này.
Bà Lăng đưa tay đoạt lấy ba lô, tìm kiếm bên trong một hồi, lấy điện thoại của Phó Lưu Âm ra, nhìn màn hình. Trên màn hình hiện lên hai chữ “Chị dâu”, Phó Lưu Âm lưu tên Hứa Tình Thâm trong danh bạ vẫn chưa đổi, đương nhiên bà Lăng cũng biết rõ hai chữ chị dâu này là chỉ ai.
Đôi mắt bà ta khẽ nhíu lại, giơ cánh tay lên, ném điện thoại di động ra ngoài, chiếc điện thoại nặng nề rơi trên bậc cầu thang, im bặt ngay lập tức.
Người giúp việc kinh ngạc: “Bà Lăng, bà làm gì vậy?”
“Bà còn muốn cô ta mật báo với bên ngoài phải không?” Bà Lăng ấn chiếc balo vào lòng bà ấy. “Nhớ kỹ, sau này nhà họ Mục chỉ có một mợ cả thôi, Phó Lưu Âm, cô ta xứng sao?”
Người giúp việc bị dọa, bà Lăng nhấc chân bước nhanh đi khỏi đây, người giúp việc thấy bà ta đi xa, lúc này mới tới nhặt điện thoại di động nhặt lên.
Bà lật nhìn, điện thoại di động đã chỉ còn một màu đen kịt.
Hứa Tình Thâm gọi đi, lúc đầu còn là không có ai nghe, sau một lúc thì có tiếng biểu hiện thuê bao đã tắt máy.
Cô nóng lòng như lửa đốt.
“Không biết đã xảy ra chuyện gì nữa?”
“Yên tâm, không đến mức gặp chuyện không may đâu.”
“Sao không đến mức đó chứ?” Sắc mặt Hứa Tình Thâm đầy lo lắng. “Nếu như ba của Mục Kính Sâm thực sự chết vì Phó Kinh Sênh, hiện tại Âm Âm ở lại nhà họ Mục sẽ như thế nào đây? Nhất định là bây giờ con bé rất khó chịu.”
“Nhưng ít ra, cho dù Mục Kính Sâm đang trách cô ấy, cũng sẽ bảo đảm an toàn của cô ấy.”
Hứa Tình Thâm bỏ điện thoại trong tay qua một bên, cô cuộn mình ngồi trên ghế sa lon.
“Lại là Phó Kinh Sênh, tại sao lại bởi vì anh ta chứ?”
Tưởng Viễn Chu tựa như đang nghĩ tới một số chuyện cũ, anh đưa tay ôm Hứa Tình Thâm vào trong ngực.
“Khi Mục Triều Dương gặp chuyện không may, Phó Kinh Sênh đã bị bắt lại, đây... Hẳn là cái bẫy cuối cùng.”
“Cái bẫy cuối cùng, đúng là động tới người nhà họ Mục sao?”
“Hắn nói anh nên cầu khấn cái bẫy cuối đó không rơi vào mình đi, cũng chỉ là nói dối anh mà thôi, dù sao khi hắn lập kế hoạch, không thể nào không biết rõ người muốn hại là ai.”
Hứa Tình Thâm không nhịn được run rẩy.
“Hại người cuối cùng lại thành hại mình, sao hắn lại không nghĩ tới, sẽ hại tới em gái của mình chứ?”
Tưởng Viễn Chu nắm vai Hứa Tình Thâm.
“Phó Kinh Sênh là người vô cùng tàn nhẫn mà, vì cái bẫy hắn lập nên, tất cả đều là đường chết. Mà sau khi cái bẫy này xảy ra, bẫy này nối tiếp bẫy kia, người bị dính dáng trong đó, không chết cũng tàn phế. Khi đó chúng ta là như thế này, hôm nay Phó Lưu Âm cũng là như thế này. Đổ vấy hết lên đầu em gái Phó Kinh Sênh, cũng đủ để nhà họ Mục có thể lột da cô ấy ra.”
Hứa Tình Thâm nghe thế, khó chịu không yên.
“Em muốn đi tìm con bé, đưa con bé ra khỏi đó.”
“Tình Thâm, đừng như vậy.”
“Anh đã nói, nhà họ Mục có thể lột da con bé ra.”
“Nhưng chung quy không phải còn có Mục Kính Sâm ở đó sao?” Tưởng Viễn Chu an ủi cô.
Hứa Tình Thâm lắc đầu: “Viễn Chu, loại đau đớn này, hai chúng ta đều đã trải qua, anh không cần an ủi em, thực sự.”
Cô tựa đầu dựa vào nơi bả vai Tưởng Viễn Chu.
“Chính bởi vì có Mục Kính Sâm, nên lúc này Âm Âm mới đau khổ hơn. Cắt một lớp da cũng không đáng sợ, điều đáng sợ nhất, là người thực hiện hình phạt này, lại giống như máu thịt của con bé, hôm nay họ như vậy, còn tàn nhẫn hơn là giết chóc lẫn nhau.”
Tưởng Viễn Chu ôm chặt lấy cô.
“Đừng như vậy, luôn luôn có một con đường có thể đi, em không cần quá lo lắng.”
—
Nhà họ Mục.
Đến buổi tối, toàn bộ nhà họ Mục đắm chìm trong một mảng bi thương. Mục Kính Sâm và Mục Thành Quân thắp hương cho ba mình, bà Mục còn ở trên lầu, không xuống. Người giúp việc đã chuẩn bị xong cơm tối từ lâu, thế nhưng trong nhà xảy ra chuyện, không ai kêu ăn cơm.
Trên lầu, bỗng nhiên truyền đến một loạt những tiếng thùng thùng, như là tiếng đập cửa.
Phó Lưu Âm trốn ở bên trong phòng ngủ, Mục Kính Sâm đi ra ngoài, đã đem khóa trái cánh cửa lại.
Bà Mục gõ vào ván cửa, hai tay Phó Lưu Âm che lỗ tai.
Anh em nhà họ Mục bước nhanh lên lầu, thấy bà Mục đứng trước cửa phòng, Mục Kính Sâm tiến lên nắm lấy bả vai của bà.
“Mẹ.”
“Bên trong căn phòng này là ai?”
“Mẹ, đừng như vậy, con đưa mẹ về phòng.”
“Kính Sâm, cô ta còn chưa đi sao?”
Phó Lưu Âm nghe thấy phía bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, cô dè dặt đứng dậy, đi từng bước một tới cửa.
“Mẹ, cơm tối đã chuẩn bị xong, chúng ta xuống phía dưới ăn một chút gì đi được không?” Mục Thành Quân ở bên cạnh nói.
“Mẹ không muốn ăn.” Tóc tai bà Mục rối loạn, lúc đi ra cũng không chải lại gọn gàng, bà lắc đầu, không ngừng nói: “Không muốn ăn, mẹ không ăn.”
“Được rồi, không ăn, về phòng trước nghỉ ngơi đi.”
Bà Mục đứng tại chỗ không nhúc nhích, ánh mắt nhìn cánh cửa đóng chặt chằm chằm.
“Kính Sâm, đồng ý với mẹ, con hãy ly hôn với cô ta đi.”
Thanh âm bên ngoài, Phó Lưu Âm nghe được rất rõ ràng.
Nước mắt khiến đường nhìn mơ hồ trong phút chốc, hai chữ ly hôn bỗng nhiên thành một mũi nhọn đâm vào trái tim đau nhức, cô nhắm mắt lại, lúc này cũng không ai có thể nhìn thấy cô khóc, chẳng qua là cô cảm thấy đau lòng khó đựng nổi, cả người dường như bị chém thành hai khúc.
Mục Kính Sâm cũng không chịu nổi, anh không muốn đồng ý với bà Mục, lại không thể cự tuyệt ngay trước mặt bà.
“Mẹ, chuyện này để nói sau đi.”
“Kính Sâm, con có cảm tình với cô ta phải không?” Đôi môi bà Mục khô nứt, nở nụ cười lạnh. “Sau khi con ly hôn, vẫn có thể tìm được người tốt hơn, mẹ vĩnh viễn sẽ không chấp nhận cô ta, con cần gì phải như vậy chứ?”
Mục Thành Quân đứng ở bên cạnh, cũng không hề nói chen vào. Nơi cổ họng Mục Kính Sâm khẽ chuyển động, bà Mục ngẩng đầu.
“Con do dự, còn tồn tại cảm giác không muốn, nhưng sai người rồi, cô ta là ai chứ?”
Bà Mục vùng ra khỏi tay của Mục Kính Sâm, bà nhào lên phía trước, hai tay nặng nề đập mạnh vào cánh cửa.
“Cô ta là em gái Phó Kinh Sênh đó!”
Phó Lưu Âm vẫn đứng ở cửa, thanh âm kia đột nhiên lên đến đỉnh điểm, kèm theo tiếng bà Mục gào lên vì giận dữ. Phó Lưu Âm sợ nỗi lùi lại về phía sau, cô không đứng vững, ngã xuống đất. Phó Lưu Âm ôm lấy hai chân của mình, hai vai run rẩy, vùi mặt vào đầu gối khóc thành tiếng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.