Sắc Đỏ Của Hòa Bình

Chương 30: Giấc Mơ Bị Lãng Quên

Chì Đen

05/02/2024

"Chấp nhận là một hồi ức cũ kĩ nếu cô nhớ lại, hoặc nếu không hắn chỉ còn là một giấc mơ bị lãng quên của người con gái đó.. một sự chấp nhận đầy nuối tiếc"

Hơi ấm ấy, bàn tay ấy rất thân quen. Cố gắng với tới gần hơn để có thể nhận ra một sự tồn tại nào đó. Nhưng đến lúc gần như có thể thì mọi thứ lại trở nên quá mức xa vời, một thứ chất lỏng sền sệt đang đổ ra từ cơ thể đó, nóng hổi. Thứ chất lỏng nhầy nhụa mỗi lúc một nhiều hơn, đang dần ôm trọn lấy thân hình mảnh khảnh, một thứ mùi vị đặc trưng, mang đến cảm giác sợ hãi tột cùng, như nhấn chìm tất cả trong sắc đỏ đầy sự ma quái.. đó chính là.. máu.. giật mình choàng tỉnh trong nỗi khiếp hãi.. lại những cơn ác mộng kéo dài và dai dẳng, như một điềm báo về tương lai của đất nước Ati-Laua.

Bóng tối lặng yên khiến ta có thể nghe được hơi thở của nó.. nổi sợ của chính mình. Vẫn khung cảnh đêm khuya tĩnh mịch, đầy vẻ huyền hoặc. Bước chậm rãi, dọc theo con đường dẫn về cung điện, phút chốc dừng lại hẳn. Ngắm nhìn những bức tượng đá xếp dọc theo hai bên đường với những hình dạng uốn éo, đôi mắt chúng mở to, nhưng vô hồn, đúng như cái chất vốn có của chúng. Linux khẽ rùng mình, một chút nỗi ám ảnh nào đó len vào tâm trí. Mọi thứ tưởng rằng là vật vô tri vô giác nhưng thực chất lại mang một ý nghĩa nào khác. Chúng trơ trọi, lặng yên và không muốn thấu hiểu cho bất kì ai. Là những vật trường tồn qua mọi thời đại và là nhân chứng cho những gì xảy ra trong lịch sử, những vết nhơ, tội lỗi vẫn mãi không thể xóa nhòa được.

Linux khẽ cuối đầu đưa tay gõ nhè nhẹ vào trán. Đầu óc cô dạo này có vẻ bất ổn, hay suy nghĩ những việc không đâu. Hoặc có lẽ do những cơn ác mộng đã khiến cô phân tâm. Dự định đi dạo một chút cho đầu óc khuây khỏa, nhưng xem ra là vô tác dụng. Những hình ảnh trong mơ vẫn còn lập lờ trong đầu, muốn quên đi cũng không thể, đặc biệt là gần đây chúng mỗi lúc một tìm đến cô nhiều hơn. Hơi thở cô mệt mỏi, lặng nhìn những bức tượng đá một lần nữa rồi cô lại tiếp tục bước đi.

Cô trở về lâu đài đã gần một tuần. Chuyến đi Chanrry đã gây ra quá nhiều rắc rối cho cô. Chạm nhẹ bàn tay vào bả vai, nó vẫn đau buốt. Cô đã suýt nữa mất mạng vì nó. Cũng may là Rose đã đưa cô thoát khỏi vòng vây. Một tiếng thở dài nhẹ vang lên, ít ra thì số cô vẫn chưa đến. Một điều may mắn, Linux nghĩ thế, mặc dù gặp không ít sự khó khăn với Fink. Cô đã lấy lí do rằng đụng độ với một số tên phản loạn, nhưng trong mắt hắn, sự ngờ vực cũng không hề thay đổi. Càng nghĩ Linux càng cảm thấy tức giận, hắn là kẻ nào mà bất chợt xuất hiện, làm rối loạn kế hoạch của cô và Niels. Đã thế cái ánh mắt hắn ném cho cô ẩn chứa một sự khinh bỉ đáng kể. Ánh mắt khiến cô khó chịu nhất khi bắt gặp từ trước tới giờ..

Linux bất chợt đứng lại.

- Là ai?

Mọi thứ vẫn tĩnh lặng đến không ngờ. Cô vẫn đứng yên một chỗ chờ đợi một điều gì đó. Nhìn thấy thế kẻ còn lại cũng biết rằng hắn đã bị phát hiện.

- Lại thất lễ với Người rồi, công chúa!

Linux im lặng, cơ mặt giãn ra. Cô đã biết kẻ đó là ai qua giọng nói, là tay chân của Flow. Vậy mà con người đó lại khiến cô không có chút nghi ngờ hay đề phòng, hơn thế nữa cô lại cảm thấy vô cùng dễ chịu với sự xuất hiện của hắn. Linux quay lại, nhìn vào người đối diện. Vẻ đẹp thuần khiết, thật không gì có thể so sánh được. Vẫn thế, cô vẫn không thể đọc được gì trong đôi mắt ấy. Hắn là hầu cận trung thành của Flow, đó là điều duy nhất cô biết. Cô không thể hiểu nổi vì sao hắn cứ lỡn vỡn quanh cô. Đối với cô, hắn có ý đồ gì? Bản thân cô không biết, và hình như chưa một lần nào hắn gây tổn hại gì cho cô.

Gạt đi suy nghĩ trong đầu và trở về thực tại, Linux đang bị vẻ bề ngoài của hắn làm cho mụ mị đầu óc sao? Tại sao có thể đanh giá về hắn như thế chứ. Dù sao hắn cũng là một kẻ dưới chướng và đứng về phía Flow, chỉ như thế thôi cũng đủ thấy hắn là vật cản trở trước mắt cô.

- Có chuyện gì sao?

Linux hỏi, không thể nở nụ cười như thường lệ. Trước con người này, sự giả tạo dường như không thể thực hiện. Naron nhìn cô trong chốc lát, hắn thực sự không biết giải thích làm sao cho những hành động kì quái của hắn. Chỉ là mỗi lần nhìn thấy cô hắn lại muốn được nhìn ngắm lâu hơn một chút. Muốn có thể được nhìn thấy gương mặt đó cho đến khi không thể nữa. Hắn rất sợ, sợ điều đó sẽ xảy ra vào một ngày nào đó không xa. Nhưng điều đó có ích sao? Hắn lo sợ vì rồi chắc chắn nó sẽ đến. Vì hắn chọn Flow, và vì Linux và Flow thì không bao giờ đứng trên một con đường. Hắn chớp đôi mắt, né tránh sự thẳng thừng của Linux.

- À không! Tôi chỉ là muốn tìm Fink để truyền tải một số lời nhắn từ Ngài Flow thôi. Tôi biết sự xuất hiện của tôi sẽ làm Người không vui, nên không tiện ra mặt.

Naron nói, lời nói và thái độ vẫn hiện rõ sự tôn trọng đúng mực. Linux im lặng trong chốc lát rồi quay đi.

- Vậy sao? Sao ngươi biết ta sẽ không vui? Ngươi nghĩ ta là kẻ nhỏ nhen đến mức ấy sao?

- Không! Ý tôi không phải..

- Dù sao cũng cùng đường, nếu muốn.. ngươi có thể đi cùng.

Linux chen ngan lời giải thích của Naron, cô bước đi trước. Naron nhìn theo, cảm xúc trong hắn vô cùng cùng khó hiểu, nhưng rồi cũng nhanh chân bước theo phía sau cô.

Flow từ phía trên cao nhìn xuống. Ánh mắt lãnh đạm, hắn quay trở vào trong. - Dù gì mạng sống của ngươi cũng thuộc ta, hãy luôn nhớ điều ấy.

Linux cuối xuống, xong lại nhìn về hướng khung cửa ấy lần nữa, vẫn chỉ là một khung cửa bình thường, với lỗ đen sâu hun hút phía bên trong. Có lẽ cô nhìn nhầm, cô đã vừa thấy Flow đứng đó. Cô bị ám ảnh bởi hắn ta sao? Mãi chăm chú nhìn về phía cửa sổ nên cô bị vấp chân vào một vật gì đó bên dưới, cô loạng choạng. Naron vội chụp lấy cánh tay cô kéo lại.

- Người ổn chứ?

Cảm giác đau buốt bất chợt kéo đến, chân mày cô khẽ nhíu lại nhưng vẫn còn kiềm nén được.

- Không sao! Ta ổn, chỉ là không may vấp phải viên đá.

Naron buông tay, máu từ viết thương rỉ ra, thấm dần qua lớp vải mỏng manh. Cái kéo tay của Naron đã tác động đến vết thương. Linux cắn răng cố nén cơn đau. Rose đã căn dặn cô nằm nghỉ trong phòng vì vết thương vẫn chưa được ổn định. Cô đã để lời khuyên ấy ngoài tai, và giờ lại nhận lấy hậu quả như thế này.

Naron có thể cảm nhận được sự đau đớn từ mắt Linux, hắn càng hoảng hốt hơn khi thấy máu loan ra. Hắn đưa tay đến.

- Công chúa..



Linux bước lui, tránh khỏi tầm tay của hắn.

- Đừng chạm vào ta, ta không sao.

Cô lớn tiếng, và điều đó làm bàn tay hắn sựng lại. Cảm giác nhơ nhuốc, bị ruồng bỏ trong hắn lại dâng lên. Phải! Con người hắn dơ bẩn, bàn tay hắn dơ bẩn, làm sao hắn có thể chạm vào thân thể cao quý kia. Không gian xung quanh hắn tối xầm lại, hắn như rơi vào một khoảng đen giữa không trung, lơ lững và trôi dạc. Sự khác biệt là đây sao? Dù có cố gắng thế nào, bề ngoài hắn có thanh cao thế nào, nhưng bên trong hắn, linh hồn hắn đã sớm mục nát. Vốn đã bị bóng tối nuốt mất, không thể trở lại được nữa.

Linux cuối người, ôm lấy vết thương, cố gắng chịu đựng. Cô bước đi thật chậm, muốn trở về phòng ngay lập tức. Naron vẫn đứng đó, bàn tay buông thõng, ánh mắt trống rỗng như kẻ mất hồn.

* * *

Đỡ Linux ngồi xuống giường.

- Hãy cứ ngồi yên ở đây.

Naron nói, gần như một lời ra lệnh. Hắn quay đi, chạy lại cái tủ, tìm một số vật dụng cần thiết. Ban nãy hắn đã không chịu đựng được khi thấy sự thống khổ của Linux với vết thương. Dù gì thì hắn cũng là một thầy thuốc, không thể bỏ mặc người bị thương được. Thật khó khăn, nhưng hắn đã thuyết phục được Linux để hắn giúp cô xem qua vết thương. Hắn bước lại gần cô, một chút e dè nhưng rồi cũng lên tiếng.

- Công chúa.. tôi xin phép..

Linux quay đi.

- Không sao.. hãy cứ làm nhiệm vụ của ngươi.

Bàn tay hắn thật chậm, chạm vào vai Linux. Thật không thể tin được hắn và cô vẫn còn có ngày kề cận như hôm nay. Điều đó lại làm tăng mớ cảm xúc hổn độn trong lòng hắn.. kéo vai áo xuống, gương mặt hắn chau lại, đôi mắt nhìn chăm chăm vào bờ vai đó. Vết thương khiến hắn không khỏi sót lòng.

- Cố gắng chịu đau một chút, tôi sẽ sát trùng vết thương.

- Ta chịu được, yên tâm.

Linux nói. Cô biết hắn đang lo lắng.. qua ánh mắt đó. Cô cắn nhẹ môi vì đau rồi dịu dần. Cô nhìn bàn tay hắn, rất thành thạo.. rồi chuyển dần về phía gương mặt. Cô đang nhìn hắn, thật chăm chú, thật gần. Như thế cái vẻ đẹp ấy lại càng hiện rõ trong mắt cô. Đôi mắt xanh ngọc trong trẻo, mái tóc nâu dài mềm mượt, gương mặt đầy đặn đến từng góc cạnh.. thật lạ, nhưng không hiểu sao Linux lại có cảm giác thân quen khi ngắm nhìn con người này. Những cảm giác mơ hồ, nhẹ nhàng phớt qua trong đầu cô, như làn khói mỏng không tan che lấp đi những điều cô không thể nhớ ra.

- Vết thương của Người thế này.. liệu chuyến đi Perist có gây ảnh hưởng gì không?

Naron nói, kéo Linux ra khỏi suy nghĩ ngổn ngang. Cô quay đi nơi khác, cô biết bản thân chỉ là đang bị cuốn hút bởi cái vẻ ưa nhìn của Naron chứ hoàn toàn không có điều gì khác. Không hiểu tại sao, nhưng hắn lại chiếm được nhiều thiện cảm trong cô. Và cô thì không muốn điều đó xảy ra chút nào.

Thấy Linux không trả lời, Naron tiếp tục hỏi.

- Người có nên dời chuyến đi lại không?

- Mọi việc đã định thì không nên thay đổi. Ngươi không biết sao?

Linux nói. Naron dừng tay, ngước mắt nhìn cô. Hắn lại thấy điều đó. Là sức mạnh, sự kiên định ý chí nơi cô. Đây mới là cốt cách của kẻ đứng đầu, không hề lung lay trước thử thách và khó khăn. Hơn nữa việc này chẳng là gì so với việc cô trở lại vùng đất Fances này, một kẻ bất chấp tất cả để lao vào cuộc chiến sống còn trên mảnh đất vương quyền.. thì kẻ đó chỉ có thể là kẻ cầm quyền. Thầm thán phục trong lòng khi nghĩ về điều đó, sự kiêu hãnh của cô đã sớm khắc sâu trong tâm trí hắn từ cái nhìn đầu tiên.

- Số phận nằm trong tay ta, ta có quyền quyết định hướng đi của nó, ngươi nghĩ thế nào hả?

Naron bất chợt nhớ đến lời nói khi xưa của Linux.. Hắn cuối xuống, khẽ mỉm cười và tiếp tục công việc của mình, bởi hắn biết nếu bản thân suy nghĩ xa hơn, không chừng sẽ không thoát ra được.

- Vậy thì Người cần cẩn thận và chú tâm đến vết thương của mình hơn. Những vấn đề này có thể là một thứ cản trở lớn trên con đường dài của Người.

Linux im lặng, hiểu dụng ý mà Naron đưa ra. Cuối cùng thì cô vẫn không thể hiểu liệu hắn có còn là người của Flow không nữa. Sự mâu thuẫn này luôn là điều khiến cô đau đầu. Cô quay đi, nhìn quanh căn phòng, nơi ở của một vị thầy thuốc được cho là có y thuật giỏi nhất nhì thành Fances này. Căn phòng không có gì đặc biệt ngoài các kệ tủ chứa đầy các loại thuốc than. Thở nhẹ một hơi, giờ cô mới để ý, căn phòng hắn toát ra một loại hương thảo dược cực kì dễ chịu. Mắt nhắm, nét mặt giãn ra một cách bình thản nhất.

- Xong rồi! Người có thể nghĩ ngơi.

- Vậy sao! Ta..

Linux cuối xuống, bất chợt im lặng. Naron đang nhìn cô, lúc này khoảng cách của cả hai rất gần. Gần đến mức có thể nghe được hơi thở của nhau. Đôi mắt hắn không hề lay động khi nhìn cô, hắn cứ thế, nhìn thẳng vào mắt cô. Lặng yên.. như tượng. Chính Linux lúc này cũng như một bức tượng. Như bị mê hoặc bởi đôi mắt màu ngọc ấy. Người cô như cứng đờ không thể cử động hay nói gì. Naron hơi rướn người, lại gần với Linux hơn, đôi mắt vẫn không chớp hay thay đổi hướng nhìn. Bàn tay luồn qua vai, ra sau cổ.. gương mặt Naron trở nên lòe nhòe trong đôi măt Linux. Khi đôi môi hắn khẽ chạm vào môi cô cũng là khi ý thức trong cô không còn tồn tại. Linux gục ngã trên vai Naron. Đôi mắt Naron vô định trong khoảng không, rồi hắn nhẹ thở phào. May mắn liều thuốc ngủ trên vết thương kịp thời phát huy tác dụng, nếu không hắn đã phạm phải một sai lầm to lớn. Nhẹ đỡ Linux nằm xuống giường, ánh mắt hắn vẫn không rời gương mặt xinh đẹp. Ánh mắt Naron giờ là muôn vàn sự bi thương. - Người đã quên, quên tất cả đúng không?



Naron đưa tay nhẹ hạ tấm màng rồi đứng dậy quay đi.

- Chúc Người ngủ ngon!

Hắn bước ra khỏi phòng, vẫn giữ rõ khuôn phép như thường lệ. Từ giờ trở đi mối quan hệ giữ hắn và Linux sẽ mãi mãi là như vậy. Cánh cửa khép lại phía sau lưng, liên thông với nó là tòa tháp nhà nguyện..

- Ta thật sự rất thích ngươi!

Đó là lời nói cuối cùng của Linux dành cho Naron trước khi đến Rivie. Naron chỉ lắng nghe, không trả lời, hắn nhìn qua khe cửa nhà nguyện, Linux đứng đó, chờ đợi trong thoáng chốc rồi quay đầu bỏ đi. Hắn không níu kéo người con gái đó, chưa một lần bày tỏ cảm xúc trong lòng vì hắn nghĩ bản thân không xứng, hoặc hắn không buông tay được với nghĩa vụ hiện tại. Người con gái trong lòng hắn vốn dĩ chỉ là một mẫu tượng đài mà hắn luôn muốn vươn tới. Hắn cứ mãi chạy theo ánh hào quang nơi cô mà quên mất bản thân mình là ai, quên mất mình thuộc về nơi nào. Vậy nên hắn đang thử cố gắng giam nhốt lòng mình, vì hắn sợ những thứ vô hình xa xăm nơi tương lai. Sự ra đi của Linux làm hắn thấu hiểu lòng mình hơn, về tình cảm dành cho cô. Nhưng có lẽ đã quá muộn, vì Linux đã bước ra khỏi cuộc đời hắn.

Thời gian nhẹ trôi đi, khiến mọi thứ trong lòng dường như lắng dịu, tất cả dường như chìm xuống. Naron chẳng thể ngờ được rằng khi hắn đưa ra quyết định cuối cùng thì Linux lại xuất hiện, khi hắn quyết định quên đi cô thì cô lại khơi gợi trong hắn muôn ngàn cảm xúc. Từ ngày cô trở về ngày nào hắn cũng đợi ở đây, đợi chờ người con gái ấy tìm đến, trao cho hắn một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm. Sự phớt lờ, dững dưng của Linux đưa Naron vào sự kiệt quệ của lí trí. Cho đến bây giờ thì hắn đã hiểu, hình ảnh của hắn đã không còn tồn tại trong cô, một phần kí ức của cô đã mất.. trong đó có hắn. Thật khó tin nhưng hắn chập nhận. Chấp nhận là một hồi ức cũ kĩ nếu Linux nhớ lại, hoặc nếu không hắn chỉ còn là một giấc mơ bị lãng quên của người con gái đó.. một sự chấp nhận đầy nuối tiếc.

Cho đến cuối cùng

Người con gái ấy vẫn là tượng đài nơi xa xôi

Chỉ có thể ngắm nhìn mà không thể chạm tới..

Quá khứ trôi qua.. chấp nhận là giấc mơ bị lãng quên

Nếu đã lựa chọn.. đường quay về liệu còn rộng mở?


Bước chân Naron chậm rãi.. Từng bước, từng bước đến gần bên khung cửa sổ.. Gió thổi tung làn tóc nâu, dáng người cô quạnh nơi cửa sổ.

- Bởi tôi là người của Flow, tôi thuộc về Ngài ấy.

* * *

Tại một góc khuất, nơi ít người lui tới, chỉ có lũ chuột ẩn náu.. Bóng người đứng phía sau bức tường đổ vỡ, né tránh ánh sáng từ cửa sổ rọi vào.

- Việc tôi giao cho anh thế nào rồi?

Chàng trai ngoài 25 nhìn kẻ đối diện nở nụ cười đầy thành ý, nhưng trong lòng lại là sự khinh bỉ khó diễn tả. - Một đứa nhóc như ngươi không ngờ cũng có thể vươn vai múa kiếm như vậy, thật chẳng ra gì.

- Tôi đã cho người điều tra, đó là một nhóm buôn người. Trong trận chiến lần đó có tầm khoảng gần 30 người tham gia.

Khóe môi khẽ nhếch lên một cách hài lòng.

- Tốt lắm, giúp tôi xử lí việc này êm xuôi. Mọi yêu cầu của anh không thành vấn đề.

Gả thanh niên cũng mỉm cười, ánh mắt hắn đầy vẻ thỏa mãn. - Nhưng không sao, ta chỉ cần thứ ta muốn.

- Không thành vấn đề, ngươi cứ chờ tin vui đi, sẽ sớm thôi.

Hắn nói và quay bước bỏ đi ra khỏi cái nơi sớm đã gọi là đống đổ nát. Giọng cười khanh khách vang lên rồi tắt lịm trong đêm tối. Bước ra khỏi bóng tối, đưa mắt nhìn thẳng ra cửa sổ, gương mặt Rose không một chút biểu cảm. Hai gã hầu cận vẫn đứng bên chờ lệnh. Cũng chẳng muốn đong đếm lòng kiên nhẫn của kẻ khác.

- Hãy theo dõi hắn ta, khi mọi việc hoàn thành thì xử lí hắn cho thật gọn.

Lời nói phán ra, dứt khoát, nhanh và gọn. Đôi mắt cô lúc này lóe lên cái nhìn của sự chết chóc.

- Những kẻ làm tổn hại đến thân phận cao quý của hoàng gia thì không thể tha thứ được. Linh hồn các ngươi sẽ sớm ngày rủ mục thôi.

Rose bật cười thành tiếng, lẩm nhẩm bên dưới ánh trăng tàn, như thể một lời nguyền rủa đến những kẻ mang trọng tội.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sắc Đỏ Của Hòa Bình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook