Chương 9: Tác Dụng Chậm
Hoành Tân Khai Toả Vương
11/01/2024
Thế nhưng sao chị Tuyết lại ở đây vậy?” Phó Hi đem đề tài chuyển đến trên người Phó Tuyết, “Không phải ba bảo chị đi coi xe cùng với vị hôn phu của chị sao?”
Mọi người ở đây đa phần đều xuất thân hào môn, đều biết xuất thân của Phó Tuyết, cũng không nhiều người coi trọng cô ta. Huống chi chuyện Phó Tuyết thích Lục Hoàn Thần không phải bí mật, cô ta vì ai mà đến trong lòng mọi người đều biết rõ, chẳng qua không cần xé rách thể diện của loại người này.
Nhưng hiện tại đã có vị hôn phu mà vẫn không chịu từ bỏ Lục Hoàn Thần, đây chắc chắn không phải chuyện vui gì khi bị truyền ra vòng hào môn.
“Anh ấy… anh ấy có việc nên không đi nữa.” Nói đến việc này Phó Tuyết cũng rất tức giận, không biết có phải con tiện nhân Phó Hi này nói gì với ba Phó hay không mà tối qua về ba Phó liền định cho cô ta một vị hôn phu. Còn nói hai người cần phải bồi dưỡng tình cảm, hôm nay ra ngoài cùng nhau coi xe, xem như là lễ vật.
Nhưng hôm nay là sinh nhật Lục Hoàn Thần, cô ta thuyết phục mãi mới đem ngày hẹn đẩy ra sau thế mà Phó Hi còn cố tình nhắc tới.
“Thì ra là vậy, chị nhất định phải chơi vui vẻ nhé, đừng khách khí với Lục ca ca, anh ấy không thiếu nhất là tiền!” Phó Hi không hỏi nhiều nữa, cùng Lục Hoàn Thần ngồi hàn huyên.
Cô bày ra một bộ nữ chủ nhân thế nhưng Lục Hoàn Thần cũng không phản bác, mọi người xung quanh lập tức hiểu rõ thân phận của Phó Hi, sôi nổi bưng ly đến mời rượu.
Phó Hi lúc đầu còn có thể từ chối bọn họ, nhưng sau đó không có biện pháp từ chối, rót một ly rồi cười nói với bọn họ, thanh âm mềm mại: “Vậy em uống một ly thôi nhé!”
Mọi người nể tình đáp ứng.
Cô ngửa đầu, còn chưa uống được đã bị đoạt mất.
“Đừng ép cô ấy! Cô ấy còn chưa thành niên.” Lục Hoàn Thần nhàn nhạt nói, cảnh cáo nhìn xung quanh.
“Thần ca hay….” Mạc Thường cười hì hì, chụp bả vai anh, cầm ly rượu lên trước mặt anh: “Vậy cậu uống hộ học muội người ta đi!”
Lục Hoàn Thần nhìn chằm chằm ly rượu đó không nói gì, Phó Hi sợ anh tức giận, duỗi tay lấy ly rượu: “Vẫn là để em uống thôi, không cần phiền đến Lục ca ca.”
Một bàn tay khác cầm lấy ly rượu trước cô, ngửa cổ uống sạch.
“Lục ca ca…” Vẻ mặt Phó Hi ngạc nhiên.
“Rượu cũng đã uống rồi, mau lăn sang một bên chơi… Người trên kia hát quá dở, cậu mau lên hát đi.” Lục Hoàn Thần ghét bỏ nói, phất tay đuổi người nọ đi.
“Cái thằng này được lắm!” Mạc Thường đấm vai anh, thấy mục đích đã đạt được nên cũng rời đi, làm mặt quỷ với Phó Hi rồi xoay người lên bục hát.
“Đừng nhận thứ gì người khác đưa cho!” Lục Hoàn Thần ôm cô, cắn một ngụm ở môi cô: “Đây là rượu gì vậy chứ? Mẹ nó! Thật nặng!”
Mọi người ở đây đa phần đều xuất thân hào môn, đều biết xuất thân của Phó Tuyết, cũng không nhiều người coi trọng cô ta. Huống chi chuyện Phó Tuyết thích Lục Hoàn Thần không phải bí mật, cô ta vì ai mà đến trong lòng mọi người đều biết rõ, chẳng qua không cần xé rách thể diện của loại người này.
Nhưng hiện tại đã có vị hôn phu mà vẫn không chịu từ bỏ Lục Hoàn Thần, đây chắc chắn không phải chuyện vui gì khi bị truyền ra vòng hào môn.
“Anh ấy… anh ấy có việc nên không đi nữa.” Nói đến việc này Phó Tuyết cũng rất tức giận, không biết có phải con tiện nhân Phó Hi này nói gì với ba Phó hay không mà tối qua về ba Phó liền định cho cô ta một vị hôn phu. Còn nói hai người cần phải bồi dưỡng tình cảm, hôm nay ra ngoài cùng nhau coi xe, xem như là lễ vật.
Nhưng hôm nay là sinh nhật Lục Hoàn Thần, cô ta thuyết phục mãi mới đem ngày hẹn đẩy ra sau thế mà Phó Hi còn cố tình nhắc tới.
“Thì ra là vậy, chị nhất định phải chơi vui vẻ nhé, đừng khách khí với Lục ca ca, anh ấy không thiếu nhất là tiền!” Phó Hi không hỏi nhiều nữa, cùng Lục Hoàn Thần ngồi hàn huyên.
Cô bày ra một bộ nữ chủ nhân thế nhưng Lục Hoàn Thần cũng không phản bác, mọi người xung quanh lập tức hiểu rõ thân phận của Phó Hi, sôi nổi bưng ly đến mời rượu.
Phó Hi lúc đầu còn có thể từ chối bọn họ, nhưng sau đó không có biện pháp từ chối, rót một ly rồi cười nói với bọn họ, thanh âm mềm mại: “Vậy em uống một ly thôi nhé!”
Mọi người nể tình đáp ứng.
Cô ngửa đầu, còn chưa uống được đã bị đoạt mất.
“Đừng ép cô ấy! Cô ấy còn chưa thành niên.” Lục Hoàn Thần nhàn nhạt nói, cảnh cáo nhìn xung quanh.
“Thần ca hay….” Mạc Thường cười hì hì, chụp bả vai anh, cầm ly rượu lên trước mặt anh: “Vậy cậu uống hộ học muội người ta đi!”
Lục Hoàn Thần nhìn chằm chằm ly rượu đó không nói gì, Phó Hi sợ anh tức giận, duỗi tay lấy ly rượu: “Vẫn là để em uống thôi, không cần phiền đến Lục ca ca.”
Một bàn tay khác cầm lấy ly rượu trước cô, ngửa cổ uống sạch.
“Lục ca ca…” Vẻ mặt Phó Hi ngạc nhiên.
“Rượu cũng đã uống rồi, mau lăn sang một bên chơi… Người trên kia hát quá dở, cậu mau lên hát đi.” Lục Hoàn Thần ghét bỏ nói, phất tay đuổi người nọ đi.
“Cái thằng này được lắm!” Mạc Thường đấm vai anh, thấy mục đích đã đạt được nên cũng rời đi, làm mặt quỷ với Phó Hi rồi xoay người lên bục hát.
“Đừng nhận thứ gì người khác đưa cho!” Lục Hoàn Thần ôm cô, cắn một ngụm ở môi cô: “Đây là rượu gì vậy chứ? Mẹ nó! Thật nặng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.