Chương 75: Ai dám không nể mặt cô Hà chứ
Yên
19/11/2022
Vài ngày sau Chu Dung Thành không quay lại, tài xế của anh ấy nói anh ấy đang ở bên nhà với bà lớn, tôi ở bên cạnh liền nói bóng nói gió là đã xảy ra chuyện gì vậy.
Tài xế khi theo chân các quan chức cấp cao đều rất khôn ngoan, thấy tôi đã mê hoặc Chu Dung Thành đến thần hồn điên đảo, không lâu sau đã lên chức, anh ta bán tín bán nghi nói với tôi rằng cục trưởng Chu và vợ đã đêm đầu tiên về nhà đã xảy ra tranh cãi, mấy hôm nay đều không được hòa thuận cho lắm, nhìn như sắp xảy ra chuyện
Về chuyện của Tống Huy Hoàng, Chu Dung Thành rõ ràng là vô cùng quan tâm, anh ấy đã không còn tình cảm với Thẩm Quỳnh Tư nhưng dù sao bà ta vẫn là vợ anh ấy. Đàn ông luôn ngoại tình chính là kiểu chỉ cho quan thắp lửa chứ không cho dân đốt đèn. Anh ấy có thể chịu đựng được điều này mới kì lạ đấy.
Sẽ thật nhàm chán nếu mình tự đâm thủng cái màn này, để anh ấy có thể tự mình đào bới lên thì cơn giận mới bùng cháy mạnh mẽ hơn.
Tôi hỏi tài xế khi nào anh ấy quay lại thì tài xế nói rằng chỉ ở tạm mấy ngày nay thôi, anh ta nói rất mơ hồ qua điện thoại, chúc mừng cô, tôi cười nói nếu thật sự có ngày đó, tôi sẽ không ngược đãi người trung thành với tôi đâu.
Sự việc này khiến tâm trạng tôi cảm thấy rất tốt, tôi đã ở ẩn hơn hai năm, cũng tính là sắp ngóc được đầu dậy rồi. Thân phận của bà Chu chắc chắn là một trong những người phụ nữ cao quý nhất thành phố này. Từ đó về sau, tôi có thể quang minh chính đại mà vênh mặt ưỡn ngực, sự cám dỗ này đối với tôi đúng là lớn hơn bất kì điều gì khác.
Ái Ly gọi cho tôi nói rằng muốn tụ họp một phen, nói rằng hai cô em người mẫu trẻ đã trở về từ Nhật Bản, đã kiếm được kha khá tiền từ đất nước này rồi, mua một ngôi nhà mới và định cư, mời chúng tôi qua đó ăn tân gia chúc mừng, tôi cũng không nghĩ gì liền đồng ý qua đó luôn.
Ái Ly đã bị sa sút một thời gian sau vụ bê bối, cô ta gần như rơi vào trầm cảm, kim chủ của cô ta vô cùng tức giận vì chính mình bị một con gái điếm cắm sừng đầy đầu, tất cả đồ đã tặng đều đòi lại, sau này chị Bối giới thiệu cô ta với một vị khách khác, mới khiến tình trạng kinh tế khó khăn của cô ta cải thiện một chút.
Nhóm chị em người mẫu này đều là kiểu biết xài tiền, đều bị chiều hư hết cả rồi, cầm tiền được bao dưỡng đi quẹt thẻ một phát mà hết cả mấy trăm triệu, đến khi nào kim chủ không thèm nữa thì lại quấn lấy mấy ông chủ, nhưng ông chủ thì cũng không có nhiều. Vậy nên sống qua ngày khá là chán nản, giống như kiểu của Chu Dung Thành đều đã mua hết đồ trang sức và quần áo cho tôi, còn có kiểu kim chủ chỉ cho tiền vốn không thấy nhiều lắm, trừ loại năng lực tài chính vô cùng dồi dào ấy, mới thật sự thương vợ hai.
Chị Bối thuộc hàng cứu tinh của các cô gái trong giới này, trong tay có quá nhiều hàng, nếu có quan hệ tốt với chị ta thì khi mà xảy ra chuyện, về cơ bản chị ta có thể giúp đỡ ổn định lại được, còn nếu mà không ổn được, đợi chị em cố nhịn qua gia đoạn này thì cũng có thể giúp người đấy lại kiếm ăn theo đường cũ được.
Khi tôi đến khách sạn Đạt Đường Á, trước cửa đã có một dãy ô tô sang trọng vô cùng phô trương, đều là xe của nhóm chị em này, người bình thường không ai lại lái một chiếc xe sang trọng phô trương như vậy đâu, bên trên cứ như kiểu viết mấy chữ to ‘e dâm đãng lắm, anh theo đuổi rồi thì có chịu được em không’ ? "
Tôi mở cửa bước vào sảnh chính, cô lễ tân từ sau bàn đi tới, tươi cười hỏi tôi đi mấy người, tôi nói đã hẹn trước rồi, để tôi tự mình lên tìm.
Cô ấy lấy sổ đăng ký của khách hàng ra và hỏi tôi có phải cô Tô Ái Ly không.
Tôi gật đầu, cô ta đưa tay về phía tôi để ra hiệu cho tôi đi cầu thang bên đó. Tôi bước lên tầng hai và nghe thấy tiếng cười của Ái Ly cách đó rất xa. Cô ta hét lên trứng mềm như vậy, có liếm cũng không cứng được đâu, tưởng là dương vật chắc?
Tôi theo tiếng đẩy cửa ra, cô ta thấy tôi gõ bàn hỏi thấy chiếc Rolls Royce màu hồng ở cửa có thấy không, đó là chiếc xe mới của cô ta đấy.
Tôi nói nhìn thấy rồi, ít cũng phải tầm mười tỷ nhỉ.
Cô ta nói tầm hơn chín tỷ thôi, kim chủ mới mua cho cô ta xong.
Mấy chị em trong phòng hét lên vì ghen tị hỏi làm sao mà có được thế, cô ta nói phải cảm ơn chị Bối, nhưng tiếc là hôm nay chị ấy không đến, món quà cảm ơn trị giá đến một tỷ chỉ đành để ngày khác tặng vậy.
Tôi ngồi xuống đối diện với Ái Ly, trong khi những người khác đang uống rượu và trò chuyện, cô ta nhỏ giọng hỏi chuyện tôi và cục trưởng Chu, tôi nói dạo này ổn lắm, đang chờ thời cơ.
Cô ta liếc nhìn ngực của tôi nói: "Kỹ thuật của cục trưởng Chu không tệ, hai bầu ngực của cô được anh ta nắn đến nỗi to như vậy rồi cơ đấy? Ngày nào anh ta cũng véo, mút mới có tác dụng thế này, đúng không hả?"
Tôi mặc kệ cô ta, Ái Ly đúng là cái kiểu miệng mồm tục tĩu, khi Thảo Vi cãi nhau với cô ta, cuộc cãi vã rất gay gắt, nói rằng cô ta chơi nhiều đàn ông quá rồi, đến nỗi phun ra mồm toàn là tinh dịch cả.
Tôi gắp một miếng bánh để ăn, Ái Ly đi ra phía ngoài và phóng cho anh chàng bồi bàn trẻ một ánh mắt vô cùng phóng đãng, cô ta cởi giày và dùng chân leo lên người anh chàng bồi bàn, hỏi anh ta bao nhiêu tuổi rồi, sao lớn lên trông đẹp trai thế nhỉ, toàn thân thì toàn hương thơm.
Đối phương bị trêu chọc đến đỏ bừng mặt, Ái Ly móc bắp chân hỏi hắn có thoải mái không, có muốn lại xoa lên không?
Tôi đá cô ấy khỏi chân người phục vụ dưới gầm bàn, "Cô quên mất chuyện của hai tháng trước rồi à."
Ái Ly bị mất hứng trước lời cảnh báo của tôi, cô ta để người phục vụ đi xuống và ôm má than thở "Cái lão già này, coi tiền như rác ấy. Vợ mất sớm, vậy nên chiều chuộng tôi lắm. Ông ta không làm chuyện đó vào ban đêm, đến buổi sáng mới cương lên được. Ông ta nói rằng như vậy thì thời gian sẽ lâu hơn. Mà ông ta luôn đến Áo Môn để đánh bài và kinh doanh ở Hương Cảng. Một tháng hơn hai mươi ngày không ở trong nước, tôi làm gì cũng làm sao mà ông ta biết được chứ."
Ái Ly đung đưa chân, đưa tay cầm lấy một quả cherry đỏ trong bát hoa quả, kẹp giữa môi không ăn, ánh mắt đang tìm kiếm con mồi ở hành lang bên ngoài, lúc này, người tài xế đang đợi bên ngoài đột nhiên đi vào. và bước tới chỗ cô, anh ta thì thầm, "Cô Tô, tổng giám đốc Mạnh đã từ Áo Môn trở về sớm, ông ấy bảo cô về sớm để cùng ông ấy đi xã giao."
Ái Ly sửng sốt, "Không thấy tôi đang cùng các chị em ăn cơm sao! Ông ta sao lại trở về sớm như vậy? Không phải nói tuần sau à, kêu tôi đi xã giao đón tiếp ai chứ?"
Người tài xế nói là ông Phó.
Ái Ly tái mặt, "Ông ta muốn đưa tôi cho Phó Bình?"
Tài xế nói cái này anh ta cũng không biết rõ ràng, dù sao cô cũng phải nhanh chóng trở về.
Ái Ly lập tức hoảng sợ, run rẩy cầm điện thoại di động gọi cho tổng giám đốc Mạnh, điện thoại vừa kết nối liền giục cô nhanh lên, sau đó nói tên một hộp đêm.
Với đôi mắt đỏ hoe, Ái Ly nghiến răng hỏi tổng giám đốc Mạnh, "Ông có biết Phó Bình là một kẻ biến thái không? Ông ta chơi với bao nhiêu phụ nữ đến nỗi tàn tật, tôi sẽ không đi đâu! Không phải ông đã nói rằng ông thích tôi sao? Làm thế nào ông có thể cho tôi đi nếu ông thật sự thích tôi chứ? "
Tổng giám đốc Mạnh đã dụ dỗ cô ta, bảo là chỉ gửi cô ta đi vài ngày thôi, đợi khi ông chủ Phó không còn hứng thú nữa thì lại đón cô ta trở về ngay. Ông ta muốn làm ăn ở đất liền. Nếu ông ta không chăm sóc những tên xã hội đen lớn này, thì tương lai chắc chắn sẽ gặp rắc rối với bọn họ.
Ái Ly nói nếu tôi trở lại, ông còn muốn tôi ư, ông không ghét bỏ tôi ư?
Tổng giám đốc Mạnh có chút sốt ruột, "Cô vốn dĩ cũng chả sạch sẽ gì cho cam, trước khi đến với tôi cô ngủ cùng bao nhiêu thằng đàn ông rồi, không đến hàng nghìn thì cũng phải đến hàng trăm, cái lỗ của cô đều bị chơi cho nát bươm cả ra rồi, không phải tôi vẫn còn chơi đấy sao?"
tổng giám đốc Mạnh quăng lại câu cuối cùng là trong nửa giờ phải có mặt, không thì ông ta sẽ lấy lại chiếc xe.
Có tiếng cúp máy rõ ràng từ điện thoại, Ái Ly đờ đẫn trong hai giây, nằm ôm mặt khóc trên bàn, một số chị em chết lặng, họ xúm quanh thuyết phục cô đành phải chịu số đi thôi.
"Chị Tô, không phải chỉ cần đưa tiền là được à. Đi tiếp ai cũng không sao cả. Trước đây cũng là chị Hà đi tiếp ông Ma đấy thôi, chị xem chị ấy hiện tại tỏa sáng như nào kìa, người trong cái nghề này chúng ta đều ghen tị với chị ấy."
Ái Ly nói, có thể giống như vậy sao? Nếu ông ta muốn tặng tôi cho ai đó là người tốt thì tôi đồng ý, tặng cho Phó Bình thì tôi còn có thể toàn thây xuống giường ư! Ông ta là một tên cuồng bạo dâm, ông ta lấy đồ chơi phụ nữ! Mà mấy thứ đồ đó đều là thép, có thể khiến người ta chết luôn đấy.
Người tài xế sốt ruột chờ đợi và liên tục thúc giục cô ta nhanh lên. Ái Ly vùng vẫy và không chịu rời đi. Cuối cùng, người tài xế dứt khoát kéo cô thẳng cô ta đi, để cô ta có thể nhận thức được là đắc tội ông chủ Mạnh , chỉ là tiếp ông Phó ăn một bữa cơm thôi chứ có gì đâu.
Ái Ly luôn là chủ nhân, cô ta cũng là cái kiểu la hét sai bảo người khác suốt ngày, không chịu được kiểu người dưới trướng mình lên giọng hỗn xược như vậy, giọng điệu vô cùng cứng rắn quát anh ta đi ra ngoài trước để mình dặm lại lớp trang điểm đã.
Người tài xế nhìn lên cửa sổ được bao quanh bởi lan can, ước tính rằng cô ta không thể chạy trốn được, trước khi ra ngoài và đóng cửalại còn yêu cầu cô ta nhanh lên.
Ái Ly quay lại và bất ngờ quỳ xuống trước mặt tôi. Cô ta ôm lấy chân tôi và cầu xin tôi cứu cô ta. Cô ta không muốn đi theo Phó Bình. Một trong những chị gái của cô ta đã bị Phó Bình cắn đứt âm vật. Cô ta nói rằng tôi biết tầm quan trọng của nó như thế nào rồi đấy. Thứ đó có liên quan đến việc sau này làm tình còn có thể đạt cực khoái hay không, là thứ tượng trưng cho phụ nữ. Cũng giống như đàn ông không có dương vật vậy? Trong tương lai cô ta còn muốn lấy chồng sinh con, cả đời này cô ta cũng không thể nào làm cái nghề này cả đời được, cô ta cầu xin tôi giúp lấy một lần, chỉ cần tôi muốn bao nhiêu tiền cô ta cũng sẽ đưa cho tôi.
Các chị em khác thấy cô ta đáng thương quá, đều kêu tôi giúp, nếu cô ta bị chết do chơi đùa quá trớn thì không phải là một mạng người sao?
Phó Bình địa vị kém Ma Tùng, thuộc hàng thứ hai trong thế giới ngầm, không có quyền lực cao, đã hoạt động ở đường mười ba Tây Thành để đòi nợ thuê, tiền thuê nhà, nếu không lăn lộn cùng Ma Tùng thì hắn ta cũng chẳng dám hung hăng ngang ngược như vậy.
Tổng giám đốc Mạnh muốn giao Ái Ly cho Phó Bình vì ông ta muốn mở cửa kinh doanh ở đất liền, nhưng ông ta cũng chẳng có đủ máu mặt mà mời Ma Tùng và Kiều Dĩ Thương ra mặt, vì vậy ông ta đã ra tay với Phó Bình.
Các doanh nhân và quan chức Quảng Đà đều là những người trong thế giới ngầm, và họ chỉ thực hiện các giao dịch tình ái cá nhân, và Phó Bình không thiếu phụ nữ. Nếu tôi lộ mặt thì có thể còn nể mặt tôi một chút.
Lần trước không cứu được Ái Ly khỏi trận đó, trong lòng tôi cũng không cam tâm, một người chị em đã đi cùng nhiều năm như vậy, Ái Ly cũng là một cô gái số khổ trước khi vào ngành này. Thật lòng thì tính tình cô ta không xấu, nhỡ chẳng may mà bị Phó Bình chơi đến phế đi, há chẳng phải là tôi thấy chết không cứu ư.
Tôi kêu cô ta đứng dậy và cô ta hỏi tôi có thể giúp gì cho mình hay không, tôi bảo tôi sẽ cố hết sức, để tôi đi cùng cô ta một chuyến.
Sau khi các chị em khác tiễn chúng tôi lên xe, tất cả đều giải tán, tôi và Ái Ly bắt xe đi thẳng đến hộp đêm Giang Vĩ.
Phó Bình đối với hộp đêm Giang Vĩ khá là sợ, bởi vì đây là địa bàn của Kiều Dĩ Thương, lần trước bọn họ suýt nữa là đánh nhau, tổng giám đốc Mạnh không biết chuyện bên trong của Quảng Đà, nên quyết định đặt địa điểm ở đây để gặp Phó Bình. Anh ta cũng chỉ đành ngậm đắng nuốt cay mà đồng ý.
Khi xe đến cổng hộp đêm, xe của Ái Ly dừng lại trước mặt tôi, tôi nhìn cô ta đi xuống và nhìn về phía tôi, tôi hỏi tài xế cho xin một mảnh giấy, viết một câu và ký tên Hà Linh San.
Tôi đưa nó cho anh ta, "Đi theo tài xế của cô Tô đến gặp Phó Bình."
Người lái xe xem xét và nói: "Nếu Phó Bình không hiểu chuyện, tôi sẽ mời cô đi lên hay là gọi điện cho cấp dưới của cục trưởng Chu, để bọn họ điều cảnh sát đến đây."
Tôi đặt ngón tay lên môi và nhìn chằm chằm vào cánh cửa của hộp đêm, nơi đầy rực rỡ và sang trọng ngay cả vào ban ngày, "Anh ta đang ở trong địa bàn của Kiều Dĩ Thương. Anh ta không có gan để nổi điên, nếu anh ta thật sự ngu ngốc. "
Tôi dừng lại một chút, "Tôi trực tiếp tìm anh ta đòi người, xem anh ta có chịu thả hay không."
Người tài xế nói rằng cô có nắm chắc không.
Tôi cầm lấy điện thoại và bấm số của người đàn ông kia, "Chắc."
Người tài xế gật đầu đẩy cửa bước xuống xe, anh ta dẫn Ái Ly và tài xế của cô ta vào nhà hộp đêm, khoảng hai mươi phút sau, hai vệ sĩ mặc đồ đen từ cổng bước ra, họ đứng trên bậc thang nhìn quanh rồi đi đến thẳng chỗ chiếc xe của tôi.
Khi họ đến gần, tôi từ từ hạ xuống cửa kính xe, nhìn một người trong số họ với khuôn mặt lạnh lùng, và anh ta hỏi tôi có phải là cô Hà không.
Tôi ừ một tiếng khẳng định.
Anh ta đưa mảnh giấy, "Ông Phó đã đọc bức thư tay này và nhờ tôi mời cô Hà lên uống rượu."
Tôi nói không cần thiết, người để tôi dẫn đi hay là giữ lại đó.
Hai người vệ sĩ liếc nhau, "Cô Hà đây là không muốn thưởng sự nể mặt cho ông chủ của chúng tôi sao."
Tôi lạnh lùng nói không có thưởng gì cả.
Người vệ sĩ đang nói chuyện với tôi ra lệnh cho người kia ở lại, sau đó quay người và vội vàng trở lại, người vệ sĩ đi chưa đầy năm phút đã nhận được cuộc gọi, anh ta nói vâng dạ hai lần, sau khi cúp máy, anh ta cúi xuống và nói một cách lịch sự , "Ông Phó nói với tôi. Theo ý cô Hà mà làm, làm sao cũng phải nể mặt cục trưởng Chu ạ. Cô Tô đi theo tổng giám đốc Mạnh để giao lưu. Ông chủ chúng tôi nhất định sẽ không động đến. Khi tiệc rượu kết thúc, ông ấy sẽ để cô ấy đi với tổng giám đốc Mạnh. "
Tôi liếc nhìn anh ta qua một khe hở trên cửa kính, "Cảm ơn ông chủ Phó."
Người vệ sĩ nói rằng ba phần thể diện của cô Hà đây, ai mà không dám nể mặt chứ.
Tôi không có biểu cảm gì, ấn cửa kính xe kéo lên và dựa vào lưng ghế để tĩnh tâm lại thì lúc này Chu Dung Thành đã gửi cho tôi một tin nhắn, anh ấy nói rằng anh ấy đang ở trong biệt thự và có việc quan trọng cần tôi quay lại ngay.
Tôi chợt ớn lạnh sống lưng, điều đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi là anh ấy đã biết rằng tôi thông báo cho Kiều Dĩ Thương biết chuyện.
Tài xế khi theo chân các quan chức cấp cao đều rất khôn ngoan, thấy tôi đã mê hoặc Chu Dung Thành đến thần hồn điên đảo, không lâu sau đã lên chức, anh ta bán tín bán nghi nói với tôi rằng cục trưởng Chu và vợ đã đêm đầu tiên về nhà đã xảy ra tranh cãi, mấy hôm nay đều không được hòa thuận cho lắm, nhìn như sắp xảy ra chuyện
Về chuyện của Tống Huy Hoàng, Chu Dung Thành rõ ràng là vô cùng quan tâm, anh ấy đã không còn tình cảm với Thẩm Quỳnh Tư nhưng dù sao bà ta vẫn là vợ anh ấy. Đàn ông luôn ngoại tình chính là kiểu chỉ cho quan thắp lửa chứ không cho dân đốt đèn. Anh ấy có thể chịu đựng được điều này mới kì lạ đấy.
Sẽ thật nhàm chán nếu mình tự đâm thủng cái màn này, để anh ấy có thể tự mình đào bới lên thì cơn giận mới bùng cháy mạnh mẽ hơn.
Tôi hỏi tài xế khi nào anh ấy quay lại thì tài xế nói rằng chỉ ở tạm mấy ngày nay thôi, anh ta nói rất mơ hồ qua điện thoại, chúc mừng cô, tôi cười nói nếu thật sự có ngày đó, tôi sẽ không ngược đãi người trung thành với tôi đâu.
Sự việc này khiến tâm trạng tôi cảm thấy rất tốt, tôi đã ở ẩn hơn hai năm, cũng tính là sắp ngóc được đầu dậy rồi. Thân phận của bà Chu chắc chắn là một trong những người phụ nữ cao quý nhất thành phố này. Từ đó về sau, tôi có thể quang minh chính đại mà vênh mặt ưỡn ngực, sự cám dỗ này đối với tôi đúng là lớn hơn bất kì điều gì khác.
Ái Ly gọi cho tôi nói rằng muốn tụ họp một phen, nói rằng hai cô em người mẫu trẻ đã trở về từ Nhật Bản, đã kiếm được kha khá tiền từ đất nước này rồi, mua một ngôi nhà mới và định cư, mời chúng tôi qua đó ăn tân gia chúc mừng, tôi cũng không nghĩ gì liền đồng ý qua đó luôn.
Ái Ly đã bị sa sút một thời gian sau vụ bê bối, cô ta gần như rơi vào trầm cảm, kim chủ của cô ta vô cùng tức giận vì chính mình bị một con gái điếm cắm sừng đầy đầu, tất cả đồ đã tặng đều đòi lại, sau này chị Bối giới thiệu cô ta với một vị khách khác, mới khiến tình trạng kinh tế khó khăn của cô ta cải thiện một chút.
Nhóm chị em người mẫu này đều là kiểu biết xài tiền, đều bị chiều hư hết cả rồi, cầm tiền được bao dưỡng đi quẹt thẻ một phát mà hết cả mấy trăm triệu, đến khi nào kim chủ không thèm nữa thì lại quấn lấy mấy ông chủ, nhưng ông chủ thì cũng không có nhiều. Vậy nên sống qua ngày khá là chán nản, giống như kiểu của Chu Dung Thành đều đã mua hết đồ trang sức và quần áo cho tôi, còn có kiểu kim chủ chỉ cho tiền vốn không thấy nhiều lắm, trừ loại năng lực tài chính vô cùng dồi dào ấy, mới thật sự thương vợ hai.
Chị Bối thuộc hàng cứu tinh của các cô gái trong giới này, trong tay có quá nhiều hàng, nếu có quan hệ tốt với chị ta thì khi mà xảy ra chuyện, về cơ bản chị ta có thể giúp đỡ ổn định lại được, còn nếu mà không ổn được, đợi chị em cố nhịn qua gia đoạn này thì cũng có thể giúp người đấy lại kiếm ăn theo đường cũ được.
Khi tôi đến khách sạn Đạt Đường Á, trước cửa đã có một dãy ô tô sang trọng vô cùng phô trương, đều là xe của nhóm chị em này, người bình thường không ai lại lái một chiếc xe sang trọng phô trương như vậy đâu, bên trên cứ như kiểu viết mấy chữ to ‘e dâm đãng lắm, anh theo đuổi rồi thì có chịu được em không’ ? "
Tôi mở cửa bước vào sảnh chính, cô lễ tân từ sau bàn đi tới, tươi cười hỏi tôi đi mấy người, tôi nói đã hẹn trước rồi, để tôi tự mình lên tìm.
Cô ấy lấy sổ đăng ký của khách hàng ra và hỏi tôi có phải cô Tô Ái Ly không.
Tôi gật đầu, cô ta đưa tay về phía tôi để ra hiệu cho tôi đi cầu thang bên đó. Tôi bước lên tầng hai và nghe thấy tiếng cười của Ái Ly cách đó rất xa. Cô ta hét lên trứng mềm như vậy, có liếm cũng không cứng được đâu, tưởng là dương vật chắc?
Tôi theo tiếng đẩy cửa ra, cô ta thấy tôi gõ bàn hỏi thấy chiếc Rolls Royce màu hồng ở cửa có thấy không, đó là chiếc xe mới của cô ta đấy.
Tôi nói nhìn thấy rồi, ít cũng phải tầm mười tỷ nhỉ.
Cô ta nói tầm hơn chín tỷ thôi, kim chủ mới mua cho cô ta xong.
Mấy chị em trong phòng hét lên vì ghen tị hỏi làm sao mà có được thế, cô ta nói phải cảm ơn chị Bối, nhưng tiếc là hôm nay chị ấy không đến, món quà cảm ơn trị giá đến một tỷ chỉ đành để ngày khác tặng vậy.
Tôi ngồi xuống đối diện với Ái Ly, trong khi những người khác đang uống rượu và trò chuyện, cô ta nhỏ giọng hỏi chuyện tôi và cục trưởng Chu, tôi nói dạo này ổn lắm, đang chờ thời cơ.
Cô ta liếc nhìn ngực của tôi nói: "Kỹ thuật của cục trưởng Chu không tệ, hai bầu ngực của cô được anh ta nắn đến nỗi to như vậy rồi cơ đấy? Ngày nào anh ta cũng véo, mút mới có tác dụng thế này, đúng không hả?"
Tôi mặc kệ cô ta, Ái Ly đúng là cái kiểu miệng mồm tục tĩu, khi Thảo Vi cãi nhau với cô ta, cuộc cãi vã rất gay gắt, nói rằng cô ta chơi nhiều đàn ông quá rồi, đến nỗi phun ra mồm toàn là tinh dịch cả.
Tôi gắp một miếng bánh để ăn, Ái Ly đi ra phía ngoài và phóng cho anh chàng bồi bàn trẻ một ánh mắt vô cùng phóng đãng, cô ta cởi giày và dùng chân leo lên người anh chàng bồi bàn, hỏi anh ta bao nhiêu tuổi rồi, sao lớn lên trông đẹp trai thế nhỉ, toàn thân thì toàn hương thơm.
Đối phương bị trêu chọc đến đỏ bừng mặt, Ái Ly móc bắp chân hỏi hắn có thoải mái không, có muốn lại xoa lên không?
Tôi đá cô ấy khỏi chân người phục vụ dưới gầm bàn, "Cô quên mất chuyện của hai tháng trước rồi à."
Ái Ly bị mất hứng trước lời cảnh báo của tôi, cô ta để người phục vụ đi xuống và ôm má than thở "Cái lão già này, coi tiền như rác ấy. Vợ mất sớm, vậy nên chiều chuộng tôi lắm. Ông ta không làm chuyện đó vào ban đêm, đến buổi sáng mới cương lên được. Ông ta nói rằng như vậy thì thời gian sẽ lâu hơn. Mà ông ta luôn đến Áo Môn để đánh bài và kinh doanh ở Hương Cảng. Một tháng hơn hai mươi ngày không ở trong nước, tôi làm gì cũng làm sao mà ông ta biết được chứ."
Ái Ly đung đưa chân, đưa tay cầm lấy một quả cherry đỏ trong bát hoa quả, kẹp giữa môi không ăn, ánh mắt đang tìm kiếm con mồi ở hành lang bên ngoài, lúc này, người tài xế đang đợi bên ngoài đột nhiên đi vào. và bước tới chỗ cô, anh ta thì thầm, "Cô Tô, tổng giám đốc Mạnh đã từ Áo Môn trở về sớm, ông ấy bảo cô về sớm để cùng ông ấy đi xã giao."
Ái Ly sửng sốt, "Không thấy tôi đang cùng các chị em ăn cơm sao! Ông ta sao lại trở về sớm như vậy? Không phải nói tuần sau à, kêu tôi đi xã giao đón tiếp ai chứ?"
Người tài xế nói là ông Phó.
Ái Ly tái mặt, "Ông ta muốn đưa tôi cho Phó Bình?"
Tài xế nói cái này anh ta cũng không biết rõ ràng, dù sao cô cũng phải nhanh chóng trở về.
Ái Ly lập tức hoảng sợ, run rẩy cầm điện thoại di động gọi cho tổng giám đốc Mạnh, điện thoại vừa kết nối liền giục cô nhanh lên, sau đó nói tên một hộp đêm.
Với đôi mắt đỏ hoe, Ái Ly nghiến răng hỏi tổng giám đốc Mạnh, "Ông có biết Phó Bình là một kẻ biến thái không? Ông ta chơi với bao nhiêu phụ nữ đến nỗi tàn tật, tôi sẽ không đi đâu! Không phải ông đã nói rằng ông thích tôi sao? Làm thế nào ông có thể cho tôi đi nếu ông thật sự thích tôi chứ? "
Tổng giám đốc Mạnh đã dụ dỗ cô ta, bảo là chỉ gửi cô ta đi vài ngày thôi, đợi khi ông chủ Phó không còn hứng thú nữa thì lại đón cô ta trở về ngay. Ông ta muốn làm ăn ở đất liền. Nếu ông ta không chăm sóc những tên xã hội đen lớn này, thì tương lai chắc chắn sẽ gặp rắc rối với bọn họ.
Ái Ly nói nếu tôi trở lại, ông còn muốn tôi ư, ông không ghét bỏ tôi ư?
Tổng giám đốc Mạnh có chút sốt ruột, "Cô vốn dĩ cũng chả sạch sẽ gì cho cam, trước khi đến với tôi cô ngủ cùng bao nhiêu thằng đàn ông rồi, không đến hàng nghìn thì cũng phải đến hàng trăm, cái lỗ của cô đều bị chơi cho nát bươm cả ra rồi, không phải tôi vẫn còn chơi đấy sao?"
tổng giám đốc Mạnh quăng lại câu cuối cùng là trong nửa giờ phải có mặt, không thì ông ta sẽ lấy lại chiếc xe.
Có tiếng cúp máy rõ ràng từ điện thoại, Ái Ly đờ đẫn trong hai giây, nằm ôm mặt khóc trên bàn, một số chị em chết lặng, họ xúm quanh thuyết phục cô đành phải chịu số đi thôi.
"Chị Tô, không phải chỉ cần đưa tiền là được à. Đi tiếp ai cũng không sao cả. Trước đây cũng là chị Hà đi tiếp ông Ma đấy thôi, chị xem chị ấy hiện tại tỏa sáng như nào kìa, người trong cái nghề này chúng ta đều ghen tị với chị ấy."
Ái Ly nói, có thể giống như vậy sao? Nếu ông ta muốn tặng tôi cho ai đó là người tốt thì tôi đồng ý, tặng cho Phó Bình thì tôi còn có thể toàn thây xuống giường ư! Ông ta là một tên cuồng bạo dâm, ông ta lấy đồ chơi phụ nữ! Mà mấy thứ đồ đó đều là thép, có thể khiến người ta chết luôn đấy.
Người tài xế sốt ruột chờ đợi và liên tục thúc giục cô ta nhanh lên. Ái Ly vùng vẫy và không chịu rời đi. Cuối cùng, người tài xế dứt khoát kéo cô thẳng cô ta đi, để cô ta có thể nhận thức được là đắc tội ông chủ Mạnh , chỉ là tiếp ông Phó ăn một bữa cơm thôi chứ có gì đâu.
Ái Ly luôn là chủ nhân, cô ta cũng là cái kiểu la hét sai bảo người khác suốt ngày, không chịu được kiểu người dưới trướng mình lên giọng hỗn xược như vậy, giọng điệu vô cùng cứng rắn quát anh ta đi ra ngoài trước để mình dặm lại lớp trang điểm đã.
Người tài xế nhìn lên cửa sổ được bao quanh bởi lan can, ước tính rằng cô ta không thể chạy trốn được, trước khi ra ngoài và đóng cửalại còn yêu cầu cô ta nhanh lên.
Ái Ly quay lại và bất ngờ quỳ xuống trước mặt tôi. Cô ta ôm lấy chân tôi và cầu xin tôi cứu cô ta. Cô ta không muốn đi theo Phó Bình. Một trong những chị gái của cô ta đã bị Phó Bình cắn đứt âm vật. Cô ta nói rằng tôi biết tầm quan trọng của nó như thế nào rồi đấy. Thứ đó có liên quan đến việc sau này làm tình còn có thể đạt cực khoái hay không, là thứ tượng trưng cho phụ nữ. Cũng giống như đàn ông không có dương vật vậy? Trong tương lai cô ta còn muốn lấy chồng sinh con, cả đời này cô ta cũng không thể nào làm cái nghề này cả đời được, cô ta cầu xin tôi giúp lấy một lần, chỉ cần tôi muốn bao nhiêu tiền cô ta cũng sẽ đưa cho tôi.
Các chị em khác thấy cô ta đáng thương quá, đều kêu tôi giúp, nếu cô ta bị chết do chơi đùa quá trớn thì không phải là một mạng người sao?
Phó Bình địa vị kém Ma Tùng, thuộc hàng thứ hai trong thế giới ngầm, không có quyền lực cao, đã hoạt động ở đường mười ba Tây Thành để đòi nợ thuê, tiền thuê nhà, nếu không lăn lộn cùng Ma Tùng thì hắn ta cũng chẳng dám hung hăng ngang ngược như vậy.
Tổng giám đốc Mạnh muốn giao Ái Ly cho Phó Bình vì ông ta muốn mở cửa kinh doanh ở đất liền, nhưng ông ta cũng chẳng có đủ máu mặt mà mời Ma Tùng và Kiều Dĩ Thương ra mặt, vì vậy ông ta đã ra tay với Phó Bình.
Các doanh nhân và quan chức Quảng Đà đều là những người trong thế giới ngầm, và họ chỉ thực hiện các giao dịch tình ái cá nhân, và Phó Bình không thiếu phụ nữ. Nếu tôi lộ mặt thì có thể còn nể mặt tôi một chút.
Lần trước không cứu được Ái Ly khỏi trận đó, trong lòng tôi cũng không cam tâm, một người chị em đã đi cùng nhiều năm như vậy, Ái Ly cũng là một cô gái số khổ trước khi vào ngành này. Thật lòng thì tính tình cô ta không xấu, nhỡ chẳng may mà bị Phó Bình chơi đến phế đi, há chẳng phải là tôi thấy chết không cứu ư.
Tôi kêu cô ta đứng dậy và cô ta hỏi tôi có thể giúp gì cho mình hay không, tôi bảo tôi sẽ cố hết sức, để tôi đi cùng cô ta một chuyến.
Sau khi các chị em khác tiễn chúng tôi lên xe, tất cả đều giải tán, tôi và Ái Ly bắt xe đi thẳng đến hộp đêm Giang Vĩ.
Phó Bình đối với hộp đêm Giang Vĩ khá là sợ, bởi vì đây là địa bàn của Kiều Dĩ Thương, lần trước bọn họ suýt nữa là đánh nhau, tổng giám đốc Mạnh không biết chuyện bên trong của Quảng Đà, nên quyết định đặt địa điểm ở đây để gặp Phó Bình. Anh ta cũng chỉ đành ngậm đắng nuốt cay mà đồng ý.
Khi xe đến cổng hộp đêm, xe của Ái Ly dừng lại trước mặt tôi, tôi nhìn cô ta đi xuống và nhìn về phía tôi, tôi hỏi tài xế cho xin một mảnh giấy, viết một câu và ký tên Hà Linh San.
Tôi đưa nó cho anh ta, "Đi theo tài xế của cô Tô đến gặp Phó Bình."
Người lái xe xem xét và nói: "Nếu Phó Bình không hiểu chuyện, tôi sẽ mời cô đi lên hay là gọi điện cho cấp dưới của cục trưởng Chu, để bọn họ điều cảnh sát đến đây."
Tôi đặt ngón tay lên môi và nhìn chằm chằm vào cánh cửa của hộp đêm, nơi đầy rực rỡ và sang trọng ngay cả vào ban ngày, "Anh ta đang ở trong địa bàn của Kiều Dĩ Thương. Anh ta không có gan để nổi điên, nếu anh ta thật sự ngu ngốc. "
Tôi dừng lại một chút, "Tôi trực tiếp tìm anh ta đòi người, xem anh ta có chịu thả hay không."
Người tài xế nói rằng cô có nắm chắc không.
Tôi cầm lấy điện thoại và bấm số của người đàn ông kia, "Chắc."
Người tài xế gật đầu đẩy cửa bước xuống xe, anh ta dẫn Ái Ly và tài xế của cô ta vào nhà hộp đêm, khoảng hai mươi phút sau, hai vệ sĩ mặc đồ đen từ cổng bước ra, họ đứng trên bậc thang nhìn quanh rồi đi đến thẳng chỗ chiếc xe của tôi.
Khi họ đến gần, tôi từ từ hạ xuống cửa kính xe, nhìn một người trong số họ với khuôn mặt lạnh lùng, và anh ta hỏi tôi có phải là cô Hà không.
Tôi ừ một tiếng khẳng định.
Anh ta đưa mảnh giấy, "Ông Phó đã đọc bức thư tay này và nhờ tôi mời cô Hà lên uống rượu."
Tôi nói không cần thiết, người để tôi dẫn đi hay là giữ lại đó.
Hai người vệ sĩ liếc nhau, "Cô Hà đây là không muốn thưởng sự nể mặt cho ông chủ của chúng tôi sao."
Tôi lạnh lùng nói không có thưởng gì cả.
Người vệ sĩ đang nói chuyện với tôi ra lệnh cho người kia ở lại, sau đó quay người và vội vàng trở lại, người vệ sĩ đi chưa đầy năm phút đã nhận được cuộc gọi, anh ta nói vâng dạ hai lần, sau khi cúp máy, anh ta cúi xuống và nói một cách lịch sự , "Ông Phó nói với tôi. Theo ý cô Hà mà làm, làm sao cũng phải nể mặt cục trưởng Chu ạ. Cô Tô đi theo tổng giám đốc Mạnh để giao lưu. Ông chủ chúng tôi nhất định sẽ không động đến. Khi tiệc rượu kết thúc, ông ấy sẽ để cô ấy đi với tổng giám đốc Mạnh. "
Tôi liếc nhìn anh ta qua một khe hở trên cửa kính, "Cảm ơn ông chủ Phó."
Người vệ sĩ nói rằng ba phần thể diện của cô Hà đây, ai mà không dám nể mặt chứ.
Tôi không có biểu cảm gì, ấn cửa kính xe kéo lên và dựa vào lưng ghế để tĩnh tâm lại thì lúc này Chu Dung Thành đã gửi cho tôi một tin nhắn, anh ấy nói rằng anh ấy đang ở trong biệt thự và có việc quan trọng cần tôi quay lại ngay.
Tôi chợt ớn lạnh sống lưng, điều đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi là anh ấy đã biết rằng tôi thông báo cho Kiều Dĩ Thương biết chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.