Chương 223: Anh ấy vẫn còn sống
Yên
04/02/2023
Mưa phùn không ngừng rơi trên tóc, mặt và trên vai của tôi cùng Kiều Dĩ
Thương, tôi ôm lấy ông ta, ngẩng đầu nhìn bầu trời, mây mù không thể
tách rời, cả thế giới ẩm ướt trống rỗng, yên lặng.
Một nửa khuôn mặt của tôi được bao phủ bởi ánh đèn neon rạng rỡ, lốm đốm như lưới đồng hồ cát, những mâu thuẫn, đấu tranh, dịu dàng, xúc động, phẫn uất, tất cả đều có thể là cảm xúc của phụ nữ dành cho đàn ông họ yêu, thoát khỏi dục vọng hơn cả tình yêu, tất cả đều hiện rõ trên khuôn mặt yên lặng của tôi.
Tôi không thể nhớ rằng tôi đã không nói yêu với bao nhiêu người đàn ông.
Họ không xứng, họ sống đạo đức giả, chỉ cướp đoạt, tráo trở, chỉ lừa dối và xấu xa. Những thứ luẩn quẩn này đối với chị em phụ nữ mà nói, tình yêu như vậy thật không đáng.
Những người rơi vào vòng xoáy đó, họ chỉ có thể để nó tiếp tục cuốn đi. Không có cách nào thoát khỏi.
Cái mạng nhỏ này của tôi từ khi rơi vào vòng xoáy với Chu Dung Thành bị xé trăm mảnh. Sau cái chết của anh ấy tôi suy sụp, tuyệt vọng. Yêu thật sự rất đau, đau đến tôi thậm chí còn muốn quay về ngày xưa không có cảm tình, không có chân tình, chỉ có tiền đồ có thể nhẹ nhàng rời đi, một giọt lệ cũng không hề rơi. Ba năm trước của tôi, ấy vậy mà đã không còn gì hết.
Suy nghĩ về trả thù vẫn còn gào thét trong tâm trí tôi, nhưng không cản nổi tôi yêu Kiều Dĩ Thương. Cũng giông ai cũng muốn sống nhưng không thể tránh khỏi cái chết.
Tôi nên yêu ông ta. Nếu như tôi không yêu ông ta liệu bản thân còn có thể yêu thêm được ai nữa.
Ai có thể yêu tôi được như anh ấy, ai có tư cách khiến tôi động lòng.
Ông ta không vội vàng, giống như liều thuốc độc chậm, ngấm vào da thịt, xương máu tôi, khi tôi nhận ra, chỉ có thể dựa vào liều thuốc giải độc mà ông ta cho mỗi ngày để tiếp tục sống. Chúng ta đều là độc dược của nhau, vốn biết rằng lấn sâu sẽ càng nguy hiểm nhưng không nhịn được vẫn phải lấn sâu. Đến một thời khắc nào đó muốn quay đầu, nó đã không chỉ là tình yêu nữa mà hơn hết là dục vọng.
Tôi không biết liệu tôi và Kiều Dĩ Thương sẽ đi đến bước đường nào, đó là anh chết tôi sống, hay bỏ mặc tất cả, yêu ông ta.
Yêu sự hoàn mĩ ông ta dành cho tôi, yêu cái cách ông ta yêu tôi mãnh liệt hay yêu cái sự thật giả lẫn lộn đang ở trước mắt mình.
Giữa tôi và ông ta giống như bông anh túc nở rộ trên vách núi, sau bao thăng trầm của cuộc đời, mưa gió, tăm tối, chông gai, nó không hề khô héo, không hề bị gãy đoạn, mà là mở rất đẹp, đẹp đến không ngờ.
Đẹp đến nghẹt thở, đẹp đến tàn nhẫn, đẹp đến mức bỏ mặc mọi thứ, đẹp đến choáng ngợp khiến người ta khó quên.
Tôi cảm nhận được nhịp tim, nhịp thở, làn da ông ta trên lồng ngực mềm mại của tôi.
Tôi nheo mắt, nhìn ánh sáng mờ: “Kiều Dĩ Thương, liêu có phải tôi đã yêu anh rồi không. Nếu như không, tại sao tôi lại ngốc nghếch đứng đợi anh lâu như vậy, tại sao tôi lại không muốn quay về căn phòng không có anh.”
Tôi nói xong câu này, cảm thấy lòng mình nhẹ đi một nửa.
Cơ thể ông ta bất ngờ cứng nhắc.
Một giọt mưa rơi trên sống mũi, lạnh thấu xương, tôi run rẩy chớp chớp mắt, tách khỏi lồng ngực ông ta, một tay ông ta ôm lấy mặt tôi, ngượng ngùng, như thể cơn bão lớn dâng lên dưới đáy mắt ông ta: “Cô nói cái gì?”
Tôi nhìn vào mắt ông ta: “Hình như tôi đã yêu anh rồi. Mới mất chồng có ba tháng mà trái tim lại rơi vào tay một người đàn ông khác. Có phải tôi rất đáng ghê tởm không?”
Tôi khóc: “Là Dung Thành đang dày vò tôi, hành hạ tôi, anh ấy ở trên trời đang nhìn tôi, không đi đầu thai mà dõi theo tôi. Dõi theo tôi bị thù hận làm mờ mắt, dõi theo tôi yêu phải kẻ thù. Anh ấy sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho tôi.”
Kiều Dĩ Thương đặt ngón tay lên môi tôi lau nước mắt, ông ta nhìn tôi một cái, một cánh tay vòng qua eo của tôi, hung hăng ôm lấy tôi, ông ta độc đoán mạnh bạo, tôi chỉ đơn giản dưới sự chiếm hữu của ông ta, như một đám bèo không rễ, trôi nổi, không chốn dung thân, trôi vào thế giới của ông ta, hòa vào hơi thở nóng hổi của ông ta.
“Trừng phạt không để cô phải chịu, tra tấn cũng nhất định không. Là tôi khiêu khích cô trước.”
Cằm tôi tựa vào vai ông ta mặc cho cơn mưa lạnh ập vào chúng tôi ướt đẫm, lái xe không dám đến gần tay cầm chiếc ô xào xạc theo gió, mưa mạnh hơn tôi nghe lạo xạo, chợt thấy buồn cười.
Thế giới này nhân quả, luân hồi, tôi chưa bao giờ tin.
Nếu như thật sự có, vậy thì tại sao người xấu sống an nhàn, người tốt lại mệnh mỏng đến vậy.
Nhưng bây giờ tôi không thể không tin rằng không có ai bước vào cuộc sống của ai vô duyên vô cớ, không ai có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra.
“Kiều Dĩ Thương, nếu như tôi yêu anh, liệu sau khi chết tôi có xuống địa ngục không?”
Ông ta nói có, chúng ta cùng nhau xuống.
Giọng tôi nghẹn ngào: “Nhưng tôi không muốn đi. Người như tôi nếu như xuống địa ngục có thể đến linh hồn cũng khó có thể tìm thấy. Không có ai đốt giầy cho tôi, không có ai đốt tiền cho tôi, tôi sẽ đói chêt.”
Ông ta bế tôi vào trong xe, ngồi vào sau bảo tài xế lái xe về, để tôi tựa vào ngực ông ta lau nước trên mặt và cơ thể.
Ông ta nói, vậy để mình ông ta đi. Ông ta sẽ dùng hai kiếp ở địa ngục đổi cho tôi.
Chiếc xe chạy qua một ổ gà gập ghềnh rồi lái về phía một con đường vắng vẻ, một chiếc ô tô màu đen đậu ở một nơi khuất đèn đường, rất bí ẩn. Kiều Dĩ Thương quan tâm đến tôi mà không thèm để ý, nhưng tôi có thể nhìn rõ khi xe chạy qua, cửa kính xe lăn xuống, lộ ra khuôn mặt u ám lạnh lùng của Thường Cẩm Hoa, bà ta không có biểu cảm gì, nhưng hung ác hơn bất kỳ dáng vẻ nào.
Bà ta vẫn chưa đi, Kiều Dĩ Thương nói dối bà ta, giấu diếm hành tung của mình, bà ta muốn xác nhận, liệu tối nay tôi không ở cùng với ông ta.
Khóe môi và đáy mắt thoáng lạnh, tôi không nói với Kiều Dĩ Thương về chuyện này, khi hai chiếc xe lướt qua nhau mấy mét, tôi dựa vào vai Kiều Dĩ Thương, nở một nụ cười coi như không có chuyện gì. Nỗi đau này nó không tràn lan mà chỉ rất nhẹ nhàng, như một lời chào hỏi, nhưng tôi biết một cảnh tượng như vậy có sức hủy diệt như thế nào.
Về đến biệt thự, Kiều Dĩ Thương tắm cho tôi rồi dỗ tôi đi ngủ, ông ta tưởng tôi đã ngủ, đứng dậy đi ra phòng khách nghe điện thoại, từ trên xe đã có người gọi đến, cả chục cuộc. Tôi chắc chắn đó không phải là Thường Cẩm Hoa, bà ta quá thông minh để hành động như vậy.
Tôi thận trọng bước ra khỏi giường, mở cửa phòng ngủ và đi theo ra ngoài, ồng ta đang mặc một chiếc áo ngủ quay lưng lại với tôi và quay mặt ra con đường lờ mờ bên ngoài, không biết bên kia nói gì. Giọng ông ta có chút lạnh lùng: “Có chắc không?”
Tựa hồ như nghe thấy giọng một người đàn ông, hình như có nhắc gì đến tam giác vàng.
Kiều Dĩ Thương: “Thận trọng chút, người mà cậu đang nhắc đến nếu như không chắc chắn tạm thời đừng tiết lộ cho ai.”
Ông ta đang định cúp máy, đột nhiên đầu dây bên kia hét lớn. Anh Thương, liệu anh có tin không.
Kiều Dĩ Thương im lặng: “Nếu đúng như vậy, tôi cũng không ngạc nhiên.”
Tôi nín thở trở về phòng, nằm trên giường giả vờ ngủ, đồng thời điện thoại dưới gối rung lên, tôi nhìn mà lòng thắt lại.
Đội trưởng Vương hẹn gặp tôi ở quán trà cuối đường vào ngày mai, có chuyện quan trọng muốn nói với tôi.
Sự trùng hợp ngẫu nhiên này khiến tôi suy nghĩ rất nhiều, cả đêm không ngủ, sợ Kiều Dĩ Thương phát hiện nên tôi phải nằm im bất động, sáng hôm sau ông ta đi, tôi thu dọn đồ đạc liền nói dối bảo mẫu muốn cùng một người bạn sắp sinh qua trung tâm thương mại mua đồ cho con cô ấy.
Lời nói dối của tôi rất thuyết phục, bảo mẫu không nghi ngờ gì, đợi khi bà ta nhận ra tôi không đi cùng tài xế mà tự ý ra ngoài. Tôi đa ra đến quán trà bằng xe taxi.
Đội trưởng Vương nhìn thấy tôi đến, ông ta vẫn mặc thường phục nhưng nhìn già hơn trước.
Ông ta gật đầu với tôi, bình tĩnh nhìn xung quanh và ngồi xuống sau khi chắc chắn rằng mình không bị theo dõi, tôi bắt đầu hỏi ông ta có liên quan gì đến tam giác vàng.
Ông liếc mắt: “Sao cô biết.”
Phục vụ bưng hai tách trà chắn lối đi bằng bức họa phong cảnh, tôi nói Kiều Dĩ Thương hôm qua cũng nhận được điện thoại y như vậy.
Ông ta hỏi tôi nói những gì.
ôi lắc đầu: “Anh ta đề phòng tôi, hiện tại vẫn chưa lấy được thông tin hữu ích.”
Đội trưởng Vương nhấc tách trà lên nhấp một ngụm, hồi hộp đến mức hơi thở không ổn định.”Bà Chu, thật sự có chuyện đã xảy ra ở tam giác vàng, đó...có thể là việc kinh thiên động địa về mặt an ninh và chống ma túy.”
Tôi nhìn chằm chằm vào mặt ông ta, ông ta không ngừng đổ mồ hôi, mặc dù đã cố lau nhưng vẫn không thể lau hết.
“Mỗi tỉnh ở đất nước đều có cảnh sát chống ma tuý đóng quân ở tam giác vàng quanh năm, những cảnh sát này đều đã ký vào thư tuyệt mệnh và lệnh quân sự để bảo vệ biên giới cho đến chết mà không bao giờ bỏ sót kẻ buôn bán ma tuý. Tuy nhiên, hàng năm vẫn có một số lượng lớn những kẻ buôn bán ma túy xâm nhập vào lãnh thổ, ám sát hàng chục nghìn cảnh sát chống ma túy. Hai mươi bảy cảnh sát chống ma tuý đóng tại tam giác vàng thuộc tỉnh Quảng Đà không thuộc lữ đoàn chống ma tuý mà tuân theo mệnh lệnh của cục trưởng Chu. Họ là đơn vị chống ma tuý duy nhất trực thuộc cục thành phố. Vì vậy, cục trưởng Chu cũng là người rất có kinh nghiệm trong việc chống ma tuý, vừa rồi có tim tam Giác Vàng xuất hiện hắc Lang.”
Tôi bối rối hỏi ông định nói cái gì, vẻ mặt rất xấu hổ và ngập ngừng: “Cục thành phố nhận được cuộc gọi từ quân đoàn chống ma túy lúc chín giờ mười bảy phút đêm qua, hỏi liệu có phải là đặc vụ chìm trong số đen của chúng ta không. Hắc :ang trực thuộc tỉnh Quảng Đà hoặc một cục thành phố nào đó. Trực tiếp dưới quyền, tôi đã bí mật hỏi hơn chục cục của thành phố, bao gồm mấy tỉnh, có liên quan đến vấn đề này, không ai trong số họ là Hắc Lang. Hiện chính quyền tỉnh không có ai phản hồi, chỉ nói với tôi rằng họ đang điều tra”.
“Hắc lang?” Tôi cau mày: “Là tốt hay không tốt.”
“Danh tính được xác định bởi quân đoàn chống ma túy là đặc vụ chìm của chúng tôi. Mật danh trong băng nhóm ma túy là 005, điều này chứng tỏ anh ta hiện đang ở một vị trí rất cao, đáng lẽ phải làm được nhiều điều, ít nhất anh ta cũng đã bảo đảm được một vài giao dịch ma túy rất nguy hiểm. Mấu chốt là người này không tồn tại trong hồ sơ cảnh sát, hơn nữa không thể tìm ra chi tiết.”
Đội trưởng Vương cởi bỏ mũ lưỡi trai trên đầu, trên trán chảy ra rất nhiều mồ hôi, nhìn có chút bối rối.
Ông ta nghiến răng: “Cô không hiểu cách triển khai của tổ chức chúng tôi. Để tôi làm một phép ví dụ tương tự. Cảnh sát trong Đội chống ma túy có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ chống ma túy, nhưng năng lực cá nhân của họ không đủ. Đội chống ma túy, biệt đội chống ma tuý tốt nhất của mỗi đội cảnh sát phòng chống ma tuý cấp đặc biệt được thành lập theo quy chế của cảnh sát, một mình cũng có khả năng hoàn thành nhiệm vụ, nhưng khó có thể đảm bảo thành công nếu phải nâng lên cấp độ bí mật, và ít nhất ba đến năm năm đào tạo. Và Hắc Lang này trực tiếp vượt qua hai cấp độ và trực tiếp phục vụ như một đặc vụ bí mật. Ngoài khả năng đối phó với mọi tình huống khủng hoảng, cấp bậc cảnh sát của anh ta là không có nghĩa là tầm thường, đó là một vị trí rất cao.”
Ông ta ngẩng đầu nhìn tôi: “Hắc Lang là đặc vụ ngầm bí mật. Anh ta mới xuất hiện vài tháng trở lại đây. Tôi chắc chắn là người của tỉnh Quảng Đà hoặc thậm chí là đặc khu kinh tế. Tin tức tôi không trực tiếp có được. bất kỳ văn phòng thành phố hoặc đội chống ma túy nào, có nghĩa là không có sự giúp đỡ, không có sự hỗ trợ, chiến đấu một mình trong nơi tăm tối và luôn thay đổi thích ứng với Tam giác vàng, cung cấp thông tin cho Sở Công an tỉnh.”
Mặt của tôi dần dần mất đi tia máu, run rẩy bóp chặt cái chén: “Vì vậy.”
Đội trưởng Vương nói: “Vì vậy, chúng tôi nghi ngờ rằng Hắc Lang là cục trưởng Chu.”
Một nửa khuôn mặt của tôi được bao phủ bởi ánh đèn neon rạng rỡ, lốm đốm như lưới đồng hồ cát, những mâu thuẫn, đấu tranh, dịu dàng, xúc động, phẫn uất, tất cả đều có thể là cảm xúc của phụ nữ dành cho đàn ông họ yêu, thoát khỏi dục vọng hơn cả tình yêu, tất cả đều hiện rõ trên khuôn mặt yên lặng của tôi.
Tôi không thể nhớ rằng tôi đã không nói yêu với bao nhiêu người đàn ông.
Họ không xứng, họ sống đạo đức giả, chỉ cướp đoạt, tráo trở, chỉ lừa dối và xấu xa. Những thứ luẩn quẩn này đối với chị em phụ nữ mà nói, tình yêu như vậy thật không đáng.
Những người rơi vào vòng xoáy đó, họ chỉ có thể để nó tiếp tục cuốn đi. Không có cách nào thoát khỏi.
Cái mạng nhỏ này của tôi từ khi rơi vào vòng xoáy với Chu Dung Thành bị xé trăm mảnh. Sau cái chết của anh ấy tôi suy sụp, tuyệt vọng. Yêu thật sự rất đau, đau đến tôi thậm chí còn muốn quay về ngày xưa không có cảm tình, không có chân tình, chỉ có tiền đồ có thể nhẹ nhàng rời đi, một giọt lệ cũng không hề rơi. Ba năm trước của tôi, ấy vậy mà đã không còn gì hết.
Suy nghĩ về trả thù vẫn còn gào thét trong tâm trí tôi, nhưng không cản nổi tôi yêu Kiều Dĩ Thương. Cũng giông ai cũng muốn sống nhưng không thể tránh khỏi cái chết.
Tôi nên yêu ông ta. Nếu như tôi không yêu ông ta liệu bản thân còn có thể yêu thêm được ai nữa.
Ai có thể yêu tôi được như anh ấy, ai có tư cách khiến tôi động lòng.
Ông ta không vội vàng, giống như liều thuốc độc chậm, ngấm vào da thịt, xương máu tôi, khi tôi nhận ra, chỉ có thể dựa vào liều thuốc giải độc mà ông ta cho mỗi ngày để tiếp tục sống. Chúng ta đều là độc dược của nhau, vốn biết rằng lấn sâu sẽ càng nguy hiểm nhưng không nhịn được vẫn phải lấn sâu. Đến một thời khắc nào đó muốn quay đầu, nó đã không chỉ là tình yêu nữa mà hơn hết là dục vọng.
Tôi không biết liệu tôi và Kiều Dĩ Thương sẽ đi đến bước đường nào, đó là anh chết tôi sống, hay bỏ mặc tất cả, yêu ông ta.
Yêu sự hoàn mĩ ông ta dành cho tôi, yêu cái cách ông ta yêu tôi mãnh liệt hay yêu cái sự thật giả lẫn lộn đang ở trước mắt mình.
Giữa tôi và ông ta giống như bông anh túc nở rộ trên vách núi, sau bao thăng trầm của cuộc đời, mưa gió, tăm tối, chông gai, nó không hề khô héo, không hề bị gãy đoạn, mà là mở rất đẹp, đẹp đến không ngờ.
Đẹp đến nghẹt thở, đẹp đến tàn nhẫn, đẹp đến mức bỏ mặc mọi thứ, đẹp đến choáng ngợp khiến người ta khó quên.
Tôi cảm nhận được nhịp tim, nhịp thở, làn da ông ta trên lồng ngực mềm mại của tôi.
Tôi nheo mắt, nhìn ánh sáng mờ: “Kiều Dĩ Thương, liêu có phải tôi đã yêu anh rồi không. Nếu như không, tại sao tôi lại ngốc nghếch đứng đợi anh lâu như vậy, tại sao tôi lại không muốn quay về căn phòng không có anh.”
Tôi nói xong câu này, cảm thấy lòng mình nhẹ đi một nửa.
Cơ thể ông ta bất ngờ cứng nhắc.
Một giọt mưa rơi trên sống mũi, lạnh thấu xương, tôi run rẩy chớp chớp mắt, tách khỏi lồng ngực ông ta, một tay ông ta ôm lấy mặt tôi, ngượng ngùng, như thể cơn bão lớn dâng lên dưới đáy mắt ông ta: “Cô nói cái gì?”
Tôi nhìn vào mắt ông ta: “Hình như tôi đã yêu anh rồi. Mới mất chồng có ba tháng mà trái tim lại rơi vào tay một người đàn ông khác. Có phải tôi rất đáng ghê tởm không?”
Tôi khóc: “Là Dung Thành đang dày vò tôi, hành hạ tôi, anh ấy ở trên trời đang nhìn tôi, không đi đầu thai mà dõi theo tôi. Dõi theo tôi bị thù hận làm mờ mắt, dõi theo tôi yêu phải kẻ thù. Anh ấy sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho tôi.”
Kiều Dĩ Thương đặt ngón tay lên môi tôi lau nước mắt, ông ta nhìn tôi một cái, một cánh tay vòng qua eo của tôi, hung hăng ôm lấy tôi, ông ta độc đoán mạnh bạo, tôi chỉ đơn giản dưới sự chiếm hữu của ông ta, như một đám bèo không rễ, trôi nổi, không chốn dung thân, trôi vào thế giới của ông ta, hòa vào hơi thở nóng hổi của ông ta.
“Trừng phạt không để cô phải chịu, tra tấn cũng nhất định không. Là tôi khiêu khích cô trước.”
Cằm tôi tựa vào vai ông ta mặc cho cơn mưa lạnh ập vào chúng tôi ướt đẫm, lái xe không dám đến gần tay cầm chiếc ô xào xạc theo gió, mưa mạnh hơn tôi nghe lạo xạo, chợt thấy buồn cười.
Thế giới này nhân quả, luân hồi, tôi chưa bao giờ tin.
Nếu như thật sự có, vậy thì tại sao người xấu sống an nhàn, người tốt lại mệnh mỏng đến vậy.
Nhưng bây giờ tôi không thể không tin rằng không có ai bước vào cuộc sống của ai vô duyên vô cớ, không ai có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra.
“Kiều Dĩ Thương, nếu như tôi yêu anh, liệu sau khi chết tôi có xuống địa ngục không?”
Ông ta nói có, chúng ta cùng nhau xuống.
Giọng tôi nghẹn ngào: “Nhưng tôi không muốn đi. Người như tôi nếu như xuống địa ngục có thể đến linh hồn cũng khó có thể tìm thấy. Không có ai đốt giầy cho tôi, không có ai đốt tiền cho tôi, tôi sẽ đói chêt.”
Ông ta bế tôi vào trong xe, ngồi vào sau bảo tài xế lái xe về, để tôi tựa vào ngực ông ta lau nước trên mặt và cơ thể.
Ông ta nói, vậy để mình ông ta đi. Ông ta sẽ dùng hai kiếp ở địa ngục đổi cho tôi.
Chiếc xe chạy qua một ổ gà gập ghềnh rồi lái về phía một con đường vắng vẻ, một chiếc ô tô màu đen đậu ở một nơi khuất đèn đường, rất bí ẩn. Kiều Dĩ Thương quan tâm đến tôi mà không thèm để ý, nhưng tôi có thể nhìn rõ khi xe chạy qua, cửa kính xe lăn xuống, lộ ra khuôn mặt u ám lạnh lùng của Thường Cẩm Hoa, bà ta không có biểu cảm gì, nhưng hung ác hơn bất kỳ dáng vẻ nào.
Bà ta vẫn chưa đi, Kiều Dĩ Thương nói dối bà ta, giấu diếm hành tung của mình, bà ta muốn xác nhận, liệu tối nay tôi không ở cùng với ông ta.
Khóe môi và đáy mắt thoáng lạnh, tôi không nói với Kiều Dĩ Thương về chuyện này, khi hai chiếc xe lướt qua nhau mấy mét, tôi dựa vào vai Kiều Dĩ Thương, nở một nụ cười coi như không có chuyện gì. Nỗi đau này nó không tràn lan mà chỉ rất nhẹ nhàng, như một lời chào hỏi, nhưng tôi biết một cảnh tượng như vậy có sức hủy diệt như thế nào.
Về đến biệt thự, Kiều Dĩ Thương tắm cho tôi rồi dỗ tôi đi ngủ, ông ta tưởng tôi đã ngủ, đứng dậy đi ra phòng khách nghe điện thoại, từ trên xe đã có người gọi đến, cả chục cuộc. Tôi chắc chắn đó không phải là Thường Cẩm Hoa, bà ta quá thông minh để hành động như vậy.
Tôi thận trọng bước ra khỏi giường, mở cửa phòng ngủ và đi theo ra ngoài, ồng ta đang mặc một chiếc áo ngủ quay lưng lại với tôi và quay mặt ra con đường lờ mờ bên ngoài, không biết bên kia nói gì. Giọng ông ta có chút lạnh lùng: “Có chắc không?”
Tựa hồ như nghe thấy giọng một người đàn ông, hình như có nhắc gì đến tam giác vàng.
Kiều Dĩ Thương: “Thận trọng chút, người mà cậu đang nhắc đến nếu như không chắc chắn tạm thời đừng tiết lộ cho ai.”
Ông ta đang định cúp máy, đột nhiên đầu dây bên kia hét lớn. Anh Thương, liệu anh có tin không.
Kiều Dĩ Thương im lặng: “Nếu đúng như vậy, tôi cũng không ngạc nhiên.”
Tôi nín thở trở về phòng, nằm trên giường giả vờ ngủ, đồng thời điện thoại dưới gối rung lên, tôi nhìn mà lòng thắt lại.
Đội trưởng Vương hẹn gặp tôi ở quán trà cuối đường vào ngày mai, có chuyện quan trọng muốn nói với tôi.
Sự trùng hợp ngẫu nhiên này khiến tôi suy nghĩ rất nhiều, cả đêm không ngủ, sợ Kiều Dĩ Thương phát hiện nên tôi phải nằm im bất động, sáng hôm sau ông ta đi, tôi thu dọn đồ đạc liền nói dối bảo mẫu muốn cùng một người bạn sắp sinh qua trung tâm thương mại mua đồ cho con cô ấy.
Lời nói dối của tôi rất thuyết phục, bảo mẫu không nghi ngờ gì, đợi khi bà ta nhận ra tôi không đi cùng tài xế mà tự ý ra ngoài. Tôi đa ra đến quán trà bằng xe taxi.
Đội trưởng Vương nhìn thấy tôi đến, ông ta vẫn mặc thường phục nhưng nhìn già hơn trước.
Ông ta gật đầu với tôi, bình tĩnh nhìn xung quanh và ngồi xuống sau khi chắc chắn rằng mình không bị theo dõi, tôi bắt đầu hỏi ông ta có liên quan gì đến tam giác vàng.
Ông liếc mắt: “Sao cô biết.”
Phục vụ bưng hai tách trà chắn lối đi bằng bức họa phong cảnh, tôi nói Kiều Dĩ Thương hôm qua cũng nhận được điện thoại y như vậy.
Ông ta hỏi tôi nói những gì.
ôi lắc đầu: “Anh ta đề phòng tôi, hiện tại vẫn chưa lấy được thông tin hữu ích.”
Đội trưởng Vương nhấc tách trà lên nhấp một ngụm, hồi hộp đến mức hơi thở không ổn định.”Bà Chu, thật sự có chuyện đã xảy ra ở tam giác vàng, đó...có thể là việc kinh thiên động địa về mặt an ninh và chống ma túy.”
Tôi nhìn chằm chằm vào mặt ông ta, ông ta không ngừng đổ mồ hôi, mặc dù đã cố lau nhưng vẫn không thể lau hết.
“Mỗi tỉnh ở đất nước đều có cảnh sát chống ma tuý đóng quân ở tam giác vàng quanh năm, những cảnh sát này đều đã ký vào thư tuyệt mệnh và lệnh quân sự để bảo vệ biên giới cho đến chết mà không bao giờ bỏ sót kẻ buôn bán ma tuý. Tuy nhiên, hàng năm vẫn có một số lượng lớn những kẻ buôn bán ma túy xâm nhập vào lãnh thổ, ám sát hàng chục nghìn cảnh sát chống ma túy. Hai mươi bảy cảnh sát chống ma tuý đóng tại tam giác vàng thuộc tỉnh Quảng Đà không thuộc lữ đoàn chống ma tuý mà tuân theo mệnh lệnh của cục trưởng Chu. Họ là đơn vị chống ma tuý duy nhất trực thuộc cục thành phố. Vì vậy, cục trưởng Chu cũng là người rất có kinh nghiệm trong việc chống ma tuý, vừa rồi có tim tam Giác Vàng xuất hiện hắc Lang.”
Tôi bối rối hỏi ông định nói cái gì, vẻ mặt rất xấu hổ và ngập ngừng: “Cục thành phố nhận được cuộc gọi từ quân đoàn chống ma túy lúc chín giờ mười bảy phút đêm qua, hỏi liệu có phải là đặc vụ chìm trong số đen của chúng ta không. Hắc :ang trực thuộc tỉnh Quảng Đà hoặc một cục thành phố nào đó. Trực tiếp dưới quyền, tôi đã bí mật hỏi hơn chục cục của thành phố, bao gồm mấy tỉnh, có liên quan đến vấn đề này, không ai trong số họ là Hắc Lang. Hiện chính quyền tỉnh không có ai phản hồi, chỉ nói với tôi rằng họ đang điều tra”.
“Hắc lang?” Tôi cau mày: “Là tốt hay không tốt.”
“Danh tính được xác định bởi quân đoàn chống ma túy là đặc vụ chìm của chúng tôi. Mật danh trong băng nhóm ma túy là 005, điều này chứng tỏ anh ta hiện đang ở một vị trí rất cao, đáng lẽ phải làm được nhiều điều, ít nhất anh ta cũng đã bảo đảm được một vài giao dịch ma túy rất nguy hiểm. Mấu chốt là người này không tồn tại trong hồ sơ cảnh sát, hơn nữa không thể tìm ra chi tiết.”
Đội trưởng Vương cởi bỏ mũ lưỡi trai trên đầu, trên trán chảy ra rất nhiều mồ hôi, nhìn có chút bối rối.
Ông ta nghiến răng: “Cô không hiểu cách triển khai của tổ chức chúng tôi. Để tôi làm một phép ví dụ tương tự. Cảnh sát trong Đội chống ma túy có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ chống ma túy, nhưng năng lực cá nhân của họ không đủ. Đội chống ma túy, biệt đội chống ma tuý tốt nhất của mỗi đội cảnh sát phòng chống ma tuý cấp đặc biệt được thành lập theo quy chế của cảnh sát, một mình cũng có khả năng hoàn thành nhiệm vụ, nhưng khó có thể đảm bảo thành công nếu phải nâng lên cấp độ bí mật, và ít nhất ba đến năm năm đào tạo. Và Hắc Lang này trực tiếp vượt qua hai cấp độ và trực tiếp phục vụ như một đặc vụ bí mật. Ngoài khả năng đối phó với mọi tình huống khủng hoảng, cấp bậc cảnh sát của anh ta là không có nghĩa là tầm thường, đó là một vị trí rất cao.”
Ông ta ngẩng đầu nhìn tôi: “Hắc Lang là đặc vụ ngầm bí mật. Anh ta mới xuất hiện vài tháng trở lại đây. Tôi chắc chắn là người của tỉnh Quảng Đà hoặc thậm chí là đặc khu kinh tế. Tin tức tôi không trực tiếp có được. bất kỳ văn phòng thành phố hoặc đội chống ma túy nào, có nghĩa là không có sự giúp đỡ, không có sự hỗ trợ, chiến đấu một mình trong nơi tăm tối và luôn thay đổi thích ứng với Tam giác vàng, cung cấp thông tin cho Sở Công an tỉnh.”
Mặt của tôi dần dần mất đi tia máu, run rẩy bóp chặt cái chén: “Vì vậy.”
Đội trưởng Vương nói: “Vì vậy, chúng tôi nghi ngờ rằng Hắc Lang là cục trưởng Chu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.