Sắc Dụ

Chương 321: Anh dẫn tôi đi, buông tha Kiều Dĩ Thương

Yên

07/03/2023

Tôi dáng vẻ kiều mị, vội vàng và bất ngờ như thế, xuất hiện trong đêm khuya dịu dàng như nước, khiến cho anh ta có chút kinh ngạc, anh ta nhìn tôi phía sau, hàng lang yên tĩnh không hề có một tiếng động, cửa sổ rộng mở gió lạnh thổi qua, khiến cho chiếc đèn hơi lay động, bên trong biệt thự to lớn chỉ có hai người chúng tôi.

"Ai cho cô vào đây."

Tôi liền khóa trái cửa vào, anh ta nghe thấy được tiếng cửa khóa liền nhíu mày lại, tôi là người phụ nữ như thế nào anh ta cũng quá hiểu rồi, phóng đãng, hung hăng ngang ngược, nếu tôi cố gắng hết sức quyến rũ một người đàn ông, anh ta nhất định không thể chạy thoát.

Anh ta theo bản năng mà lấy áo ngủ, tôi nhịn cười cắn chặt môi, ở trước mặt anh ta giọng nhỏ nhẹ nói: "Bảo vệ ngoài cổng cho tôi vào, quan hệ tôi và anh Năm, Tam Giác Vàng của còn mấy ai không biết chứ."

Anh ta lông mày càng nhíu chặt: "Chúng ta có quan hệ gì."

Tôi đưa một ngón tay đặt trên môi, đầu lưỡi của tôi phóng ra ham muốn, khi tất cả sự chú ý của anh ta đều bị tôi quyến rũ mê hoặc, tôi nhào đến anh ta, anh ta thất thần choáng váng, nhanh chóng phản ứng lại khiến cho cơ thể tôi ngã xuống, đầu gối của anh ta nhấc lên, sau đó đem tôi nhấc lên ôm ở trong lồng ngực.

Tôi cười khanh khách: "Đương nhiên là có thể lén lút vui vẻ với tình nhân bí mật."

Anh ta mặt hơi rùng mình: "Nói bậy."

Tôi chế nhạo anh ta: "Anh hung dữ với tôi làm gì vậy? Bọn họ nói như vậy lại không hề nói dối, thuộc hạ còn gọi tôi là chị dâu đấy."

Tôi cười đắc ý, anh ta sắc mặt lại khó coi, tôi có chút tức giận với phản ứng của anh ta: "Làm sao, ở cùng với tôi anh oan ức lắm à? Anh già như vậy, tôi lại trẻ trung xinh đẹp như thế này, anh đâu có thiệt thòi gì?"

Anh ta vẻ mặt vẫn nặng nề, sau câu nói của tôi anh ta liền có chút buồn cười nói: "Tôi già sao?"

Tôi sờ vào khóe miệng của anh: "Trên mặt anh đều có nếp nhăn rồi, anh không soi gương sao."

Anh ta khẽ cười: "Đàn ông soi gương cái gì chứ."

Tôi hơi cúi xuống, từ dưới thăm dò anh ta: "Là sợ nhìn thấy khuôn mặt không giống với trước đây thì trong lòng không thấy thoải mái sao."

Hắc Lang nhạy bén thông minh, đối với một giây thăm dò của tôi liền nhìn thấu, anh ta thu lại ý cười ở đáy mắt, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào khóe miệng tôi, đôi mắt thâm thúy, giọng nói nghe cũng không biết vui hay tức giận: "Môi làm sao vậy."

Tôi sững sờ, theo bản năng liền chạm vào, nóng rát khiến tôi hít vào một ngụm lạnh, tôi thiếu chút nữa thì quên mất, Kiều Dĩ Thương ở hành lang cắn thật ác độc, vết rách này mấy ngày rồi mà vẫn chưa lành, cái cau mày của tôi khiến Hắc Lang ý tứ sâu xa nhìn kỹ, tôi cười quyến rũ nói người đàn ông cắn, đầu lưỡi vẫn còn đau đây.

Tôi thè lưỡi ra cho anh ta xem, anh ta liền vụt qua, hững hờ hỏi: "Không phải là kết thúc với anh ta rồi sao."

Tôi tùy ý vuốt mái tóc dài: "Thật giả, chia tay hợp lại, chuyện tình cảm nam nữ, không ai nói rõ được, trừ khi có một người đàn ông danh chính ngôn thuận quản lý tôi, tôi mới chịu làm một người phụ nữ đoan trang."

Anh ta nghe thấy vậy nhíu mày: "Mặc kệ cô không đoan trang."

Tôi hất mái tóc dài của mình, ngọn tóc như tuyết rơi xuống, dịu dàng lướt qua lông mày, mắt và mũi của anh ta, bị hơi thở của anh ta thổi bay, lưu lại một mùi hương.

Tôi hùng hổ thách thức hỏi anh ta: "Đàn ông các anh không kết hôn, có mấy người đàng hoàng. Kết hôn rồi, trong túi đầy tiền rồi thì chịu yên phận về nhà ngủ với vợ sao? Anh chịu không. Anh từng làm chuyện phản bội vợ anh chưa?"

Anh ta luôn đề phòng bẫy của tôi, một lúc ngả người ra phía sau để tránh đi vẻ đẹp động lòng người của tôi: "Tôi không có vợ."

"Đã từng có không."

Anh ta lắc đầu phủ nhận.

Tôi mím môi, dùng cái trán mạnh mẽ chạm vào cằm của anh ta: "Vợ của anh nghe thấy, nhất định sẽ tức chết, chết không nhắm mắt."

Anh ta bật cười, trong đôi mắt hiện lên sự cưng chiều và bất lực: "Chuyện vợ tôi làm đã khiến tôi tức chết trước rồi. Sợ rằng không đến lượt tôi chọc giận chết cô ấy."



"Nói như vậy thì vợ anh và tôi rất giống nhau. Đều là gái điếm, đúng không."

Anh ta không nói, bàn tay lạnh lẽo của tôi luồn vào cổ áo ngủ của anh ta, anh ta ăn mặc xuề xòa, tôi chỉ khẽ lắc nhẹ thì thắt lưng liền tung ra. Vạt áo hoàn toàn mở rộng ra, lộ ra bộ ngực ướt đẫm, cơ bụng, giọt nước còn đọng lại chưa lau sạch ở bụng, đi sâu xuống, một sợi lông màu đen cách mép quần lót chui ra, cường tráng dày đặc, ám muội khiến cho miệng lưỡi của người ta khô rát. Anh ta cường tráng như vậy, dũng mãnh và mạnh mẽ.

Hắc Lang siết chặt lại cổ tay tôi, muốn đẩy tôi từ trong quần của anh ra, ngăn cản tôi làm càn, tôi rõ ràng thời cơ chưa đến, anh ta không có tâm tư này, tôi cũng đương nhiên không có, tôi cố ý nháy mắt một cái, có chút oan ức vô tội: "Anh lần trước không phải chính mồm nói muốn tôi sao, làm sao lần này còn trốn tránh chứ?"

"Đó là cô ép tôi nói."

Bộ mặt cố chấp của anh ta cực kỳ giống Dung Thành: "Tôi không ép anh, anh muốn không."

Tôi thở hơi nóng vào mặt anh ta, đôi môi lợi dụng lúc anh ta không chuẩn bị mà ngậm lấy vành tai mẫn cảm nhất của anh ta, chỗ này bị tóc ngắn che kín, lưu lại dấu vết cũng không dễ bị phát hiện, tôi cố ý cắn phát ra tiếng, mùi thuốc là ở trong da của anh ta và mùi thơm sau khi tắm hòa quyện tôi ngậm vào trong miệng, anh ta trầm thấp ừm lên một tiếng, cơn đau tê dại truyền đến từng khúc xương từng giọt máu xâm chiếm thần kinh của anh ta, cơ thể của anh ta cũng căng cứng thẳng tắp, tùy ý hôn tôi ở trên cổ xuống ngực, giống như là một con rắn độc đang thưởng thức con mồi là tôi.

Lông dính lấm tấm những giọt nước, lòa xòa, tôi liếm sạch từng giọt cho cổ họng đỡ khô cạn, nếu không có sự cọ sát với đám lông này thì răng nhẹ nhàng mà ngậm lấy, mút vào và phun ra, cơ bụng của anh ta phồng lên, vừa khít chạm vào mũi tôi, mạnh mẽ run rẩy càng khiến cho toàn bộ đều chọc vào.

Tôi rên rỉ, anh ta cũng gầm lên, tôi nheo mắt cười quyến rũ, con mắt như vầng trăng, liếm nước bọt ở khóe môi phun ra: "Cô có biết tháng ngày này tôi có hai lần từ trong tay Tát Minh Kiều thoát chết trở về hay không."

Hắc Lang nhắm mắt đè nén lại hơi nóng, đem sức lực cứng ngắc này trở lại, đầu ngón tay chỉnh lại thắt lưng bên hông, cố gắng mặc lại nhưng bị tôi kiên quyết khống chế lại, không cho phép anh ta mặc lại, anh ta bỗng chốc không có cách nào thoát khỏi bàn tay tôi.

Thực ra người đàn ông làm sao có thể từ chối được người phụ nữ, chẳng qua là cam chịu thuận theo, cảnh xuân tốt đẹp như vậy, Hắc Lang cũng là lâu chưa có người phụ nữ nào, hứng thú làm tình liền tới chỉ là tôi đã dừng nó lại mà thôi.

Anh ta chăm chú nhìn ngón tay tôi xoa cái rốn của anh ta, giọng khàn nói: "Biết."

Tôi di chuyển ngón tay xuống vòng quanh vùng nhạy cảm: "Tôi ở Tam Giác Vàng không có thế lực, huống hồ tôi còn là người yêu cũ của Kiều Dĩ Thương, anh ta lại vô tình vô nghĩa, sẽ không bao giờ để Tát Minh Kiều hãm hại tôi, tôi đoán được cô ta tại sao lại mạo hiểm như vậy, chính là không bỏ qua cho tôi."

Tôi kiễng chân lên, kề sát vào dưới cằm của anh ta, mỗi lần tôi khép lại, anh ta cứng rắn thở qua đôi môi mềm mại của tôi, chúng tôi đều cảm giác được kích thích rất lớn: "Bởi vì chồng tôi bao vây trấn áp tên trùm Mã Tử Thái Lan, tự tay đánh gục anh ta, anh ta cũng chính là người đàn ông của Tát Minh Kiều."

Tôi tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của Hắc Lang, anh ta không có chút dao động kịch liệt nào, gần như là bình tĩnh, vòng xoáy nhỏ chỉ ở trong con mắt chợt lóe lên, anh ta lặng lẽ đẩy tôi ra, bước tới bàn bưng ly lên, màu đỏ như máu, rượu nho từ trong bàn tay anh ta nồng nàn và gợi tình.

Anh ta đứng thẳng người lặng yên trước cửa sổ, bên ngoài tấm kính trong suốt là núi sông bao quanh, đèn neon lấp lánh chiếu rọi xuống dòng sông, ánh trăng lung linh yên tĩnh chiếu xuống hồ nước.

Cảnh đêm nơi này dường như vượt ra khỏi thế gian bên ngoài, yên tĩnh an nhiên, không tranh đấu với đời. Hắc Lang không nói một lời, mãi cho đến khi uống hết sạch rượu trong ly, mở tủ rượu ra lấy lần nữa, khi rót đầy mới hỏi: "Cô tìm tôi có chuyện gì."

Tôi không nói thẳng ra, đầu tiên tôi cho anh ta xem tình hình, tôi nhìn chằm chằm vào dòng rượu liên tục chảy từ trong chai ra: "Những trùm buôn Mã Tử ở Tam Giác Vàng đều có thể biết bên cạnh ông K có người nằm vùng, còn dám đem gián điệp chỉ định ngay dưới mắt là ở một trong ba ông trùm Mã Tử lớn nhất, nhất định là một người có năng lực và có năng lực tự vệ. Nếu không chính là bị chết uổng, anh nói bọn họ đang nghi ngờ ai."

Hắc Lang cười nhạt ngước mắt lên đung đưa ly rượu không hề trả lời.

"Tuy rằng anh lập chiến công lớn cho ông K, một người bảo vệ được địa vị và danh vọng độc quyền ở Mỹ Điện, nhưng mà con đường này luôn luôn như vậy, lấy được lòng tin rồi thì có thể chém chết con thỏ, thủ đoạn này ở những vị trí của trùm Mã Tử đẳng cấp đều có thể nghiên cứu ra, điểm này đủ để san bằng điểm đáng ngờ trên người anh."

Anh ta chuẩn bị muốn uống rượu, tôi chộp lấy, nhắm ngay vào chỗ miệng anh ta vừa uống, hít hà nếm thử: "Ông K khi xã giao đã nói với tôi, ông ta cảm thấy anh có bản lĩnh đối phó với tình hình hiện tại, ông ta nếu như cảm thấy vậy, nếu anh để ông ta thất vọng, đồng nghĩa với việc sự nghi ngờ càng lớn hơn, không bằng nhân cơ hội này làm lớn, cuộc chiến giữa các ông trùm Mã Tử càng khốc liệt bọn họ càng cắn chết lẫn nhau, bại lộ trong bóng tối càng nhiều. Anh đã chọn không đi ra ngoài, nếu muốn đối phó với ông K, đều biết rằng trước tiên đánh chết Anh Năm mới được, bởi vậy tôi nghĩ thế nào đều không tránh khỏi được nguy hiểm, thì chi bằng nên lội ngược dòng."

Tôi đưa chiếc ly cho anh ta, mềm mại nép vào ngực anh ta, giọng nói nhẹ nhàng như một vũng nước: "Nước ở đây sôi bỏng tôi, tôi không muốn anh tham dự vào. Nhưng anh không nghe lời của tôi, nhất định thực hiện sứ mệnh của anh, vậy thì giải quyết tranh chấp sớm một chút, tôi đợi anh và tôi đối đầu."

Con mắt của anh ta chăm chú nhìn tôi cân nhắc, nhưng môi của anh ta lại ngậm dấu môi tôi để lại uống hết phần rượu còn lại.

"Nguyên nhân nhắm vào Tát Minh Kiều, ngoài việc cô ta đe dọa tính mạng của cô ra còn có nguyên nhân khác không."

Tôi đón nhận ánh mắt dò xét của anh ta: "Bất luận anh là anh Năm của trùm buôn thuốc phiện Mỹ Điện hay là Hắc Lang nằm vùng, nếu không diệt trừ Tát Minh Kiều, mãi mãi chỉ có thể ở tại chỗ, khối u ác tính lớn nhất của Tam Giác Vàng chính là cô ta."

Anh ta mắt híp lại, dùng đầu ngón tay xoa xoa dấu miệng trên cốc: "Tại sao không để tôi tiêu diệt Kiều Dĩ Thương trước."

Vẻ mặt của tôi bỗng cứng lại, nhiều năm như vậy, anh ta vẫn không thể bỏ qua được.

Những ân oán đó, những vướng mắt đó, những cuộc đọ sức trắng đen kia, lại chuyển thành một chiến trường khốc liệt hơn. Hắc Lang tiến lại gần tôi, cơ thể lại chạm vào tôi: "Trong mắt tôi chỉ nhìn thấy được tội ác, tất cả trùm Mã Tử đều không thể giữ lại, đặc biệt là anh ta."



Nụ cười trên mặt anh ta đầy hấp dẫn, tay cầm ly chậm rãi đưa lên trước mặt tôi, ngón tay vuốt vẻ cằm tôi, mang theo chút nguy hiểm, một chút dịu dàng, một chút bí ẩn suy đoán không rõ ràng.

Cốc thủy tinh ánh sáng chói mắt trúng vào hai gò má của tôi, lắc lư qua lại liên tục, tôi cảm thấy ngứa ran nhưng không thể nhắm lại được, đôi mắt của Hắc Lang dày đặc sương mù, tôi muốn xóa tan những đám mây và sương mù nhưng giống như bị nguyền rủa, không thể tự rút ra được.

"Cô ta đối với anh ta có tình cảm, cho lên tình nguyện bịt mắt của mình để rửa sạch anh ta. Tìm kẻ thế mạng khác để che đậy cho anh ta."

Tôi cảm nhận được đầu ngón tay thô ráp của anh ta đặt trên môi dưới của tôi, mềm mại, tôi vô cùng bình tĩnh nói: "Trên đời này không ai có thể lay chuyển được anh ta, dù có mạnh đến đâu cũng sẽ làm tổn thương cả hai bên. Cho nên tại sao phải đụng độ. Kiềm chế Tát Minh Kiều, mê hoặc Tát Minh Kiều, thật sự có bẻ cô ta ra cũng chỉ có một mình anh ta. Tên này chắc không có khả năng này."

Anh ta trầm giọng cười: "Lời phản bác này có thể dùng tình cảm của cô đối với anh ta để giải thích. Cho nên mọi tội lỗi đổ lên đầu của Tát Minh Kiều, người phụ nữ này mãi không chơi đùa được với đàn ông, Tát Minh Kiều có lợi hại thế nào, cũng không thể thắng được Kiều Dĩ Thương. Tạm thời để anh ta lùi một bước tiến hai bước để đánh một đòn trí mạng, hoặc có lẽ anh ta có mong muốn chinh phục người phụ nữ đẹp, giống như là lúc đầu đối với cô, bằng mọi giá đạt được cho dù đóa hoa này nở trên vách núi. Cho dù thế nào anh ta cũng là tay xã hội đen lớn nhất của Tam Giác Vàng, diệt trừ Tát Minh Kiều, diệt trừ ông K, diệt trừ tất cả mọi người để lại anh ta chịu cảnh khổ trên trần gian."

"Anh ta hiện tại không chỉ có thế lực của mình, người phụ nữ của anh ta là Tát Minh Kiều, trùm Mã Tử của Ngọc - Thái đều nằm trong tay anh ta. Anh Năm, tôi không muốn anh mạo hiểm động vào anh ta. Tôi cố tìm ra phương án tốt nhất, để ông K và cô ta đấu, đấu đến khi hai người bọn họ đều bị thương nặng."

Hắc Lang cầm cái ly rời đi trước mặt tôi không nói lời nào, để lại bóng lưng lạnh lùng, tôi chưa từ bỏ ý định đi theo anh ta: "Anh Năm, kho số 2 ở Cảnh Hồng, là nơi cất giữ hàng của Tát Minh Kiều, hàng thành phẩm phần lớn của cô ta đều để ở đó, Tam Giác Vàng có quy định, bọn buôn Mã Tử đóng ở đây một năm không được ở sau lưng trở trò, tôi vừa mới tới đây một tháng, tôi không bị hạn chế bất cứ hình thức nào. Tôi thừa nhận tôi có ích kỷ, nhưng ích kỷ lớn nhất của tôi là muốn anh bình an, chỉ có mục tiêu mới nổi lên, thì sự chú ý trên người anh mới giảm bớt và mới có cơ hội đi làm việc."

"Ai là mục tiêu mới."

Tôi như đinh đóng cột: "Tôi".

"Nói linh tinh."

Anh ta siết chặt ly, đặt nó ở trên bệ cửa sổ.

"Tát Minh Kiều đã không dung tha cho tôi nữa rồi, thay vì bị ăn thịt và sát hại, không bằng tôi chống trả quyết liệt, anh thay mặt cho ông K ra tay, mọi việc hoàn thành, mọi thù hận của cô ta đều dồn trên đầu ông ta."

"Tôi nói một lần cuối cùng." Anh ta cắn chặt răng: "Dừng tay lại, rời khỏi đây đi."

Tôi nắm chặt bàn tay buông xuống ở bên hông: "Tôi sẽ không đi, người yêu của tôi, người đợi tôi toàn bộ đều ở đây! Anh Năm, Thường Bỉnh Phát chết rồi, anh ta và vợ bé của anh ta đều chết trong tay tôi, tôi đã không thể rửa sạch tay được nữa rồi."

Tôi nói xong câu này liền quay người đi ra cửa, tôi cũng không phải là thực tâm muốn rời đi, tôi chỉ là đánh cược món hời cuối cùng, cho nên tôi đi rất chậm, lại không thể để anh ta nhìn ra được tôi đang đợi, khi tôi ra đến cửa, anh ta vẫn cứ yên lặng, cho tới khi tôi gần như muốn bỏ cuộc, anh ta cuối cùng cũng mở miệng ngăn cản: "Đợi đã."

Tôi dừng lại quay lưng nhưng anh ta không hề quay đầu lại, mấy giây trôi qua, cả phòng bỗng sáng lên, ngọn đèn đỏ ở trên đầu giường, anh ta bật đèn lên.

Âm thanh sột soạt tiếp cận tôi từ phía sau, cố định vị trí vai tôi một khoảng cách, tôi cảm giác được làn da hơi nóng thở ra, anh ta nhẹ nhàng vén mái tóc dài che tai của tôi, mùi rượu ập tới: "Nếu như tôi có thể lấy được Kiều Dĩ Thương, khiến cho chính nghĩa thắng tà ác, ngày đó cô sẽ cầu xin tôi dừng lại không."

Tôi biết Hắc Lang trước mắt tôi không còn là Chu Dung Thành nữa, bất luận anh ta có thừa nhận hay không anh ta đã hoàn toàn thay da đổi thịt rồi, cắt đứt sự yếu đuối và tình cảm đã bị mắc bẫy của anh ta hoàn toàn sạch sẽ, cho nên anh ta không chịu nhận tôi, cũng không gục ngã trước tôi.

Một người đàn ông quên bản thân mình là ai, một người đàn ông máu lạnh, sự sợ hãi và uy lực của anh ta không thể đo đếm được.

Hắc Lang không chỉ có sự điềm tĩnh và khéo léo của Dung Thành, mà lại có thêm sự độc ác và tàn bạo mà Dung Thành không có, nếu như anh ta thực sự là vậy, anh ta nằm gai nếm mật ẩn náu ở Tam Giác Vàng, anh ta chính là đang âm mưu một cuộc tàn sát đẫm máu.

Tôi giọng nói run rẩy nói: "Tôi không biết."

Anh ta chớp mắt: "Là không biết hay là không trả lời được."

Tôi nhìn chiếc đèn chùm trên đầu, tôi chưa nhìn thấy màu trắng sáng như vậy, nhưng nó yếu hơn màu vàng nhạt vẫn chói mắt lạnh lẽo, còn khiến người ta thấy đáng thương, cẩn thận tỏa ra như vậy không dám quấy rầy buổi tối này.

Tôi im lặng một lúc rồi quay ra nhìn anh ta: "Có lúc muốn dừng lại nhưng không thể dừng lại. Có những chuyện không muốn xảy ra, lại không thể chống cự. Chúng ta cũng chỉ là người, sống ở đời, lòng dạ có lớn, thủ đoạn của mạnh hơn nữa, cũng có chuyện không thể tính toán trước được. Anh Năm, nếu như thực sự có một ngày, anh mang tôi đi, đi đâu cũng được, tôi sẽ an phận đi theo anh, chỉ mong anh giữ lại mạng sống cho Kiều Dĩ Thương."

Đôi mắt của tôi mờ ảo lên, liền chảy xuống một giọt nước mắt, Hắc Lang nhìn tôi rất lâu, anh ta đưa tay ra lau: "Cô sợ anh ta chết hay là sợ tôi chết."

Tôi không nói ra, cũng không dám nghĩ đến kết quả, năm ngón tay của anh ta luồn vào mái tóc tôi, mềm mại vuốt ve, ánh trăng cùng với ánh đèn hòa quyện si mê tan vào đôi mắt đẫm lệ của tôi, cuối cùng tất cả đều rơi vào trong con ngươi sâu thẳm của anh ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sắc Dụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook