Sắc Dụ

Chương 164: Anh yêu em hay là lợi dụng em

Yên

05/01/2023

Chu Dung Thành hiển nhiên biết trước sẽ xảy ra một màn này, không chút kinh ngạc. Ở thành phố nào mà dân xã hội đen không có vài móng vuốt phải bỏ mạng chứ. Tại thời khắc mấu chốt thẳng thừng bước ra, làm người thế tội. Tầng lớp quyền quý đều biết, thí binh giữ tướng là chiêu bài quen thuộc thường dùng nhất.

Những người đứng đầu như Kiều Dĩ Thương, đã không ai có khả năng đàn áp ông ta nữa, những người phải chết vì ông ta quá nhiều. Nghĩ rằng chỉ dựa vào một chút thuốc thì có thể hạ ông ta, chuyện đó vốn dĩ không có khả năng.

Chu Dung Thành lấy mũ cảnh sát đội lên đầu, bộ đồng phục màu xanh đen trông vô cùng toả sáng dưới ánh mặt trời, từng đường nét trên cơ thể ông ta dường như phảng phất một lớp ánh sáng vàng chói mắt.

Tôi say đắm nhất là dáng vẻ uy nghiêm tiêu sái này của ông ta, cao lớn phẳng phiu không ai bì nổi. Tôi từng thấy qua nhiều cớm như vậy, nhưng trước giờ chưa có ai mê hoặc như ông ta.

Thời gian đầu chạy đi nhận việc, thường xuyên tiếp xúc với cục cảnh sát, hôm nay càn quét nạn mại dâm, ngày mai làm mật vụ, đúng là trông gà hoá cuốc. Bọn họ chán ghét chúng tôi, còn chúng tôi càng căm thù họ. Thêm nữa, tiếp xúc với quá nhiều quan chức ra vẻ đạo mạo, ấn tượng rất tệ với những tên đàn ông mặc đồ Tây. Dưới giường không cho người ta con đường sống, trên giường thì ngang ngược giày vò. Trong phạm vi đó các cô gái đều không ưa nổi bọn họ

Chu Dung Thành thì khác, phong độ khí thế của ông ta thật sự hơn người, là kiểu người hoàn toàn có thể khiến nữ nhân khuất phục. Trước lúc Ma Tùng giao tôi cho ông ta, danh tiếng cục trưởng cục thành phố cũng khá nổi. Chẳng qua nếu không quen biết, càng chưa từng gặp, khi nghe đến sẽ không phải để tâm. Dư luận 90% đều khen ngợi ông ta, cái không tốt duy nhất chính là quá lạnh lùng, không gần gũi với người khác.

Tôi xem như là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời ông ta, kể từ khi ông ta bắt đầu bao nuôi tôi đến nay đã được 3 năm, tin đồn đã lan truyền khắp nơi. Lý lịch của Chu Dung Thành đẹp đẽ sáng sủa biết bao, đều tại quá khứ dơ bẩn của tôi hủy hoại. Cho dù tôi có cố gắng trở nên thông minh tao nhã, phong thái phi phàm, chung quy cũng là do xuất thân thấp kém, đứng cạnh chỉ càng bôi đen ông ta hơn.

Chị Bối nói có nghe được tin đồn không hay. Trong số mười người quyền lực nhất ở đặc khu, có một người đã từng ngủ với vợ của cục trưởng Chu.

Hoàng Mao đột nhiên gọi tôi ra ngoài hành lang. Tôi quay đầu qua nhìn, anh ta nghiến răng qua khe cửa: “Cô Hà, anh Thương đối xử với chị không tệ, anh ấy vốn không muốn động đến Chu Dung Thành, là ông ta một hai muốn gây chiến, muốn đuổi anh Thương ra khỏi đặc khu, bây giờ đang dẫn theo người tiến vào trong. Trong giới bao nhiêu người đang nhìn chòng chọc vào sòng bạc Hoa Chướng, đánh người không đánh vào mặt, nếu như không phải anh Thương nể tình chị thì hôm nay nơi này đã được tắm bằng máu rồi.”

Một trận ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi, không khỏi rùng mình một cái. Những lời của Hoàng mao đã nhắc nhở tôi, Chu Dung Thành xuất hiện quá trùng hợp cũng quá ký lạ, dường như ông ta đã âm thầm chuẩn bị, nhưng ngoài mặt lại không để lộ chút gì.

“Tổng giám đốc Kiều, vụ án xảy ra ở sòng bạc Hoa Chướng, 150 cân ma túy không phải là con số nhỏ. Cho dù giữa chúng ta có giao tình cũng không thể ép xuống mà không nhắc đến được. Nếu truyền ra ngoài thì cái mũ ô sa này của tôi e rằng không đội được lâu nữa.”

Kiều Dĩ Thương ngoài cười nhưng trong không cười: “Tôi cũng chưa từng nghĩ cục trưởng Chu sẽ ém vụ này xuống, nếu không anh cũng sẽ không đích thân đến đây.”

Chu Dung Thành duỗi ngón tay chỉ vào Kiều Dĩ Thương, cười vui vẻ: “Tổng giám đốc Kiều một phát nói trúng tim đen, luôn luôn nhìn thấu mọi việc. Người thông minh quá cũng rất mệt, hơn nữa còn tổn hại đến tình bạn. Có điều nếu tổng giám đốc Kiều nguyện ý hợp tác, vậy chúng ta cùng đi đến cục thành phố một chuyến?”



Đầu lưỡi Kiều Dĩ Thương đảo đảo trong khoang miệng, nhìn có mấy phần nham hiểm: “Cái nơi đó, những người máu mặt trong giới đều không muốn đi.”

Chu Dung Thành cười nhẹ: “Nói như vậy, tổng giám đốc Kiều là muốn trở mặt với tôi sao?”

Kiều Dĩ Thương lặng lẽ châm điếu thuốc, hít một ngụm lớn, Chu Dung Thành cũng không vội, hai thế lực ngang nhau ngấm ngầm đấu đá nhau, không khí gần như yên tĩnh đến kỳ lạ.

So sức nhẫn nại của hai người này đều là ngàn dặm mới tìm được một, suốt mấy tiếng đồng hồ cũng không phân thắng bại, Chu Dung Thành âm thầm chiếm ưu thế, Kiều Dĩ Thương nhiều nhất là đang trì hoãn thời gian nghĩ đối sách, bước vào cục thành phố làm sao bình an vô sự mà đi ra, ông ta vốn định không đi, nhưng xem ra không được rồi.

Kiều Dĩ Thương hút hết điếu thuốc, vứt tàn thuốc xuống dưới chân giẫm nát, ông ta chống tay ho khan một tiếng: “Cục trưởng Chu, hôm nay nếu không phải là người của cục thành phố, thì tôi sẽ không cho ông ta chút thể diện nào.”

Chu Dung Thành nói do địa vị của tổng giám đốc Kiều, ngoài cục thành phố ra thì các cục ở địa phương khác đều không dám đến.

Kiều Dĩ Thương cười lạnh: “Cục trưởng Chu đến cùng vẫn rất liêm khiết, không lưu lại chút sơ hở nào mới dám động tay vào thứ gì đó.”

“Chỉ cần có thể diệt trừ được đặc khu, dù có phải hi sinh bản thân cũng không là gì cả.”

Hai chữ hi sinh khiến người tôi run lên kịch liệt, Kiều Dĩ Thương ý vị sâu xa cười nói: “Đừng nói vậy, chuyện tương lai còn chưa biết chắc.”

Kiều Dĩ Thương để lại những lời này, đột nhiên thu lại biểu cảm trên mặt, trở nên thâm sâu khó lường, ông ta dẫn đầu bước ra khỏi phòng, mười mấy cảnh sát đặc nhiệm cầm súng theo sát phía sau áp giải ba tên thuộc hạ, Chu Dung Thành đứng đó rất lâu, tôi không biết ông ta đang nghĩ gì. Trong căn phòng trống không giáp mặt với bốn bức tường, thân hình cao lớn vạm vỡ của ông ta toát ra vẻ mệt mỏi, chán nản.

Ông ta gọi Linh San.

Tôi lập tức bước qua đó, ông ta chìa tay ra chỗ tôi, tôi đặt đầu ngón tay của mình vào lòng bàn tay ông ấy. Ông ta cảm nhận được sự lạnh nhạt của tôi liền hỏi tôi có phải sợ hay không.

Tôi nói rằng có anh ở đây em không sợ.

Ông ta cười cười, nắm tay tôi rời khỏi phòng.



Tôi và Chu Dung Thành ra khỏi sòng bạc Hoa Chướng, mọi người đều đã sẵn sàng, ông ta phất tay ra hiệu cho bọn họ đi trước, chỉ để lại một chiếc xe cảnh sát chờ ở bên đường.

Ông ta đột nhiên quay người lại thò tay vào ngực tôi mò mẫm mà không báo trước, lấy ra một chiếc máy quay lỗ kim từ trong viền ren trên cổ áo, rất nhỏ, gần giống như hạt đậu nành, không chú ý thì sẽ chẳng thể nào phát hiện.

Tôi quá hiểu rõ thứ này dùng để làm gì, nó vậy mà lại được giấu trong người tôi, tôi nhất thời choáng váng, đáy lòng cơ hồ dậy sóng, cảm thấy bản thân đang rơi vào một vòng lặp tính toán bí ẩn.

Chu Dung Thành bóp chặt máy quay nói rằng từ lúc tôi bước chân vào phòng làm việc của Kiều Dĩ Thương, mọi việc diễn ra bên trong ông ta đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Đáng chú ý, ông ta chuyển tầm nhìn lên khuôn mặt đờ đẫn nhợt nhạt của tôi: “Linh San, có vẻ như ông ta không đề phòng em cho lắm. Nếu như là người khác, trước khi bước vào phòng làm việc của ông ta nhất định sẽ bị rà soát cơ thể, chỉ có em trở thành ngoại lệ. Cứ coi như em hại ông ta, kỳ thực mọi việc đều diễn ra suôn sẻ.”

Mồ hôi lạnh trên người tôi chảy ào ạt như một trận mưa lớn, tràn lan qua từng lỗ chân lông với tốc độ tôi có thể cảm nhận được. Tôi lắp ba lắp bắp hỏi ông ta bỏ nó vào khi nào, ông ta bảo đêm hôm qua lúc tôi ngủ say.

Tôi băng bó bôi thuốc cho Kiều Dĩ Thương, ông ta kéo tôi ngồi vào lòng, tất cả đều không qua được mắt Chu Dung Thành.

Lại một phen sống chết.

Nếu tôi có cử chỉ nào thân mật hơn với Kiều Dĩ Thương, thì lần này thật sự là có trăm cái miệng cũng không cãi nổi.

Tôi hỏi anh có nghe được gì không?

Ông ta cười hỏi lại tôi có cái gì cần nghe à.

Tôi mím môi, ông ta không nói lời nào, vuốt ve đôi mắt và cặp mày lá liễu của tôi một cách tình tứ: “Có phải không ai có thể kháng cự nổi em, dù cho em có làm sai điều gì, cũng không nhẫn tâm trách mắng. Cuộc sống mà không có em, anh không thể thích nghi nổi.” Tôi hoàn toàn hiểu rõ Chu Dung Thành cảm thấy khó chịu thế nào khi tôi ở riêng với Kiều Dĩ Thương. Vậy sao còn viện cớ tặng quà để tạo cơ hội cho chúng tôi tiếp xúc riêng tư với nhau? Thì ra ý không ở trong lời, ông ta có mưu đồ khác.

Cả người tôi mềm nhũn, Chu Dung Thành nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy tôi, ôm tôi vào trong lòng, cơ thể ông ta vẫn to lớn ấm áp như cũ, nuông chiều tôi đủ kiểu. Nhưng tôi không cảm nhận được độ ấm. Tôi không thể tin nhìn chằm chằm vào mắt ông ấy: “Rốt cuộc anh thật sự yêu em, hay chỉ đang lợi dụng em?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sắc Dụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook