Chương 7: Bắt quả tang
Yên
18/11/2022
Chu Dung Thành đích thân ra mặt vớt người ở cục cảnh sát gợi ra chấn động rất lớn, rất nhiều cấp dưới đều suy đoán người phụ nữ mà ông ta vớt ra có quan hệ gì với ông ta, sao có thể khiến cho cục trưởng Chu xưa nay chưa bao giờ làm việc thiên tư lại ngoại lệ. Mấy bà phu nhân nhà giàu bị hốt vào hôm đó, sau khi được thả ra thì nói rằng người được cục trưởng Chu vớt ra trước kia là con gái nuôi của ông Rỗ, chắc là bồ nhí.
Việc này truyền vào tai vợ ông ta. Đã mấy buổi tối Chu Dung Thành không trở về, điện thoại cũng không nghe, thư ký ông ta tới biệt thự nói với tôi rằng cục trưởng Chu ở nhà với vợ và con gái, kêu tôi cố gắng đừng quấy rầy.
Tình nhân là dệt hoa trên gấm trong những năm tháng kích tình của đàn ông. Một khi chính thất của người ta ra mặt thì chúng tôi chỉ có thể trốn tránh, thậm chí không dám gặp mặt. Gặp cũng được, không phải bị đánh thì cũng bị mắng, tóm lại là chẳng được ích lợi gì, đàn ông cũng sẽ không bênh vực bồ nhí, cùng lắm là xong việc cho thêm chút tiền, vẫn ngoan ngoãn về nhà với vợ mình.
Cũng có tình nhân giành được toàn thắng. Tôi có thủ đoạn đó, nhưng Chu Dung Thành không phải là kim chủ hồ đồ, hình tượng của ông ta là người cha tốt người chồng tốt, cục trưởng thanh liêm, ông ta chịu gánh vác bao nhiêu lời ra tiếng vào vì tôi đã đủ khiến tôi biết ơn sâu sắc, tôi sẽ không ao ước xa vời ông ta sẽ cưới tôi.
Trước kia chị Bối gặp được một cậu con nhà giàu, nhỏ hơn chị Bối sáu tuổi, lúc đó theo đuổi chị ta như điên rồ, chỉ riêng hoa hồng đã tặng mấy xe, càng không cần nhắc tới châu báu quần áo. Chị Bối cũng rung động, có cô gái nào không muốn gả vào hào môn đâu? Thời đại này cơm nhà chồng cũng không dễ ăn, gả vào hào môn chỉ cần sinh được con trai là đủ rồi, cẩm y ngọc thực gì đó không cần bận tâm.
Nhưng rung động thì rung động, chị Bối vẫn giữ điểm mấu chốt không đồng ý. Con nhà giàu cảm thấy không có hy vọng, kiên nhẫn cũng hao mòn hết rồi nên quay sang cua một người mẫu xe hơi, nghe nói là bác sĩ bảo cưới. Chúng tôi cả kinh suýt nữa rơi cằm, chị Bối vẫn điềm nhiên như không có việc gì, cứ như đã đoán được kết quả này. Chị ta hỏi chúng tôi nếu gả cho cậu ấm nhất thời nổi hứng này thì sẽ có kết cục gì? Làm oán phụ hào môn còn đỡ, thảm nhất là bị đá ra khỏi nhà. Chị ta vốn là kỹ nữ, còn gắn thêm danh hiệu phụ nữ đã ly dị, cả đời này không thể xuất đầu được.
Tình nhân là loại phụ nữ bên rìa quan trường hào môn, không thể bước chân vào cánh cửa đó, cho dù nó mở cửa cho chúng tôi thì thông minh một chút cũng nên thức thời, không thể đụng vào trong đó, không có nhà mẹ đẻ mạnh mẽ, chỉ có mưu mô thủ đoạn, đàn ông có tiền có quyền sẽ không có khả năng ở bên cạnh chúng tôi cả đời.
Những ngày không có Chu Dung Thành, tôi sống rất thoải mái, mặc dù ngủ trên chiếc giường rộng lớn này thì hơi hư không tịch mịch, nhưng có ăn có uống có tiền xài đã là sung sướng lắm rồi.
Sau khi càn quét mại dâm, Ái Ly rơi đài, trưởng phòng Vương biết chuyện này thì đánh cô ta một trận, đêm hôm khuya khoắt kéo ra từ trên giường, thậm chí không cho cô ta mặc quần áo. Ái Ly tìm chị Bối nhờ giúp đỡ, mạng lưới quan hệ của chị Bối rất rộng, lúc trước lăn lộn ở bến Hải Long không phải là để chơi, nghe nói giúp cô ta thông đồng với đài phó của một đài truyền hình, không có tiếng tăm gì, nhưng nhiều tiền, bày tỏ thái độ rõ ràng là sẽ không ly hôn, cũng không thể cho vợ biết, thời hạn là một năm, 3 tỷ đồng.
Tầm mắt của Ái Ly rất cao, không coi trọng ông ta, chẳng qua bị trưởng phòng Vương đá nên muốn tìm người quá độ, lãnh đạo đài truyền hình không có đường phát triển, không nhiều tiền bằng doanh nhân, cũng không có quyền lực trên xã hội, cô ta còn phải bàng quan. Cô ta đã sớm hỏi chị Bối có tài nguyên bên cục thành phố không? Chị Bối kêu có, nhưng không dám cho cô ta. Người trong quan trường tầm mắt rất cao, quy tắc cũng nhiều, chị ta cảm thấy Ái Ly không có tư bản, trong mắt chị ta thì ít ra cũng phải có thủ đoạn như tôi mới dám tặng cho mấy ông lớn trong quan trường. Loại người khó hầu hạ như Chu Dung Thành, tôi cũng đi theo ông ta gần hai năm, thực ra rất dễ hiểu biết những người, chẳng qua thân phận quá cao nên khiến người ta sợ hãi.
Sáng ngày thứ hai mươi, thư ký ông ta gọi điện thoại đến biệt thự vào sáng sớm, nói với tôi rằng không có gì bất ngờ xảy ra thì sáng mai cục trưởng Chu sẽ trở về. Tôi hỏi anh ta rằng bà Chu có biết sự tồn tại của tôi không? Anh ta nói biết. Lúc đó sắc mặt tôi trắng bệch. Tôi sợ ông ta không cần tôi, tôi không thiếu kim chủ, nhưng tôi lại muốn ở bên ông ta. Tôi đã quen với việc mỗi đêm thấy người đàn ông nằm bên cạnh tôi là Chu Dung Thành. Bao nhiêu năm ở trong giới, chưa từng có một người đàn ông nào khiến tôi kiên định như vậy. Nhất là lần này tôi vào cục cảnh sát, người bình thường không vớt được, cũng sẽ không tốn công sức. Hành động của ông ta khiến tôi xúc động quá lớn.
Tôi hỏi thư ký, ông ta trở về ngả bài với tôi sao? Thư ký nói trước kia cục trưởng Chu ra sao thì sau này sẽ vẫn như vậy, không có chuyện đó đâu. Tôi thở phào nhẹ nhõm, không có chuyện này thì tôi sẽ không cảm nhận được Chu Dung Thành đã rát quan trọng đối với tôi. Ông ta không chỉ đơn thuần là kim chủ của ông, thỏa mãn vật chất cho tôi, ông ta đã trở thành chỗ dựa của tôi trong thành phố này. Tôi không muốn trở lại cuộc sống bị đàn ông đưa tới đưa lui như trước kia nữa.
Tôi gọi điện cho chị Bối nói ngày mai hủy cuộc hẹn đi chơi bowling, tôi ở nhà với cục trưởng Chu. Chị ta rất mừng cho tôi, nói rằng Hà Linh San, chị đã sớm biết em có bản lĩnh, không chỉ riêng là làm tiểu tam cho đàn ông, người khác chị không dám nói, nhưng em mà dùng chút thủ đoạn đấu với vợ ông ta thì ai thắng ai thua còn chưa biết đâu. Thân phận bà Chu không chỉ đơn giản là có tiền, còn có quyền, đó là thứ mà đàn ông phụ nữ nằm mơ cũng thèm khát.
Tôi đặt điện thoại xuống, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Phu nhân của Chu Dung Thành, tôi nghĩ cũng không dám nghĩ.
Tôi rời khỏi biệt thự, tới một nhà hàng kiểu Pháp mà trước kia thường đến để ăn sáng. Chu Dung Thành từng dẫn tôi đến mấy lần. Ông ta sống rất tinh xảo, ăn uống chưa bao giờ tạm bợ, đương nhiên chỉ có dư dả thì mới có thể hưởng thụ, không có tiền thì ai mà tinh xảo nổi. Ông ta từng tặng tôi một viên kim cương hình quả lê màu hồng, ba cara, các chị em trong giới thấy tôi đeo thì hỏi từ đâu ra, có phải là đi theo một ông chủ rất giàu có không? Sau này tôi hỏi thăm thử, nó trị giá hơn chục tỷ, tôi không hỏi ông ta sao lại có nhiều tiền mua châu báu cho tôi như thế, quan trường chẳng phải đều là như thế sao? Không nên hỏi thì đừng hỏi, đó là phẩm hạnh cơ bản của tình nhân.
Tôi ngồi trước cửa kính uống café, bỗng trong tầm mắt xuất hiện một người rất quen thuộc, đó là Thảo Vi. Cô ta nổi giận đùng đùng bước xuống từ một chiếc xe thể thao, xông vào khách sạn ôn tuyền năm sao bên cạnh. Trông cô ta cực kỳ giống tới bắt quả tang. Thảo Vi vốn nóng tính, làm nghề này thì không thể nóng tính, mỗi lần cô ta chia tay với một kim chủ đều gây ra động tĩnh không nhỏ. Tôi kêu nhân viên phục vụ thanh toán tiền, đứng trước cửa khách sạn chờ một lát, cửa thang máy gần hòn non bộ mở ra, một nam một nữ bước ra, người đàn ông trông hơi lớn tuổi, người phụ nữ rất trẻ trung, trông như hai cha con, nhưng tư thế ôm ấp kia vừa thấy đã biết là người yêu.
Sau khi họ xuất hiện, Thảo Vi cũng từ cầu thang gần đó chạy ra. Cô ta đỏ bừng cả mặt đi theo sau lưng người đàn ông lớn tiếng chất vấn ông ta tại sao lại lừa mình đi công tác? Chẳng phải là tới đây thuê phòng hay sao? Người đàn ông không kiên nhẫn đẩy cô ta, ôm tân hoan õng ẹo đi ra khách sạn, đứng trước cửa chờ một chiếc Mercedes màu bạc đèn xe lập lòe, tài xế bước xuống mở cửa xe, chào đón người đàn ông lên xe.
Thảo Vi không chịu bỏ qua, kéo cánh tay người đàn ông không cho ông ta lên xe: “Ông chủ Trịnh, vừa rồi em nơi nóng tính, em sai rồi, em không quan tâm anh với người phụ nữ này có quan hệ gì, em chỉ muốn biết sao tấm thẻ anh cho em không còn tiền, bảo mẫu kêu em thu dọn đồ đạc rời đi. Đây là ý của anh hả?”
Lúc này tôi mới biết ông chủ Trịnh chính là kim chủ đời thứ bảy của Thảo Vi, người bao nuôi một cặp chị em xinh đẹp chuyên ngành diễn viên. Thảo Vi đi theo ông ta thảm nhất, không thể ngóc đầu lên trong những buổi liên hoan trong giới, toàn mặc quần áo lỗi thời. Tôi không rõ tại sao cô ta vẫn còn bám lấy ông ta không chịu từ bỏ.
Gương mặt tràn đầy nếp nhăn của ông chủ Trịnh tràn đầy chán ghét cùng phản cảm, hất mạnh tay Thảo Vi ra: “Cô đi theo tôi cũng nửa năm, tôi cho rằng cô ta người thông minh. Quan hệ của chúng ta vốn dĩ là hảo tụ hảo tán cơ mà, cô dây dưa cái gì? Lệ Lan rất thích chung cư mà cô đang ở, cô rời đi thì cô ấy mới có thể vào đó ở. Cô có thể mang hết những quần áo mà trước kia tôi mua cho cô, nhưng nếu cô còn tiếp tục làm ồn thì tôi sẽ không cho cô thứ gì hết.”
Việc này truyền vào tai vợ ông ta. Đã mấy buổi tối Chu Dung Thành không trở về, điện thoại cũng không nghe, thư ký ông ta tới biệt thự nói với tôi rằng cục trưởng Chu ở nhà với vợ và con gái, kêu tôi cố gắng đừng quấy rầy.
Tình nhân là dệt hoa trên gấm trong những năm tháng kích tình của đàn ông. Một khi chính thất của người ta ra mặt thì chúng tôi chỉ có thể trốn tránh, thậm chí không dám gặp mặt. Gặp cũng được, không phải bị đánh thì cũng bị mắng, tóm lại là chẳng được ích lợi gì, đàn ông cũng sẽ không bênh vực bồ nhí, cùng lắm là xong việc cho thêm chút tiền, vẫn ngoan ngoãn về nhà với vợ mình.
Cũng có tình nhân giành được toàn thắng. Tôi có thủ đoạn đó, nhưng Chu Dung Thành không phải là kim chủ hồ đồ, hình tượng của ông ta là người cha tốt người chồng tốt, cục trưởng thanh liêm, ông ta chịu gánh vác bao nhiêu lời ra tiếng vào vì tôi đã đủ khiến tôi biết ơn sâu sắc, tôi sẽ không ao ước xa vời ông ta sẽ cưới tôi.
Trước kia chị Bối gặp được một cậu con nhà giàu, nhỏ hơn chị Bối sáu tuổi, lúc đó theo đuổi chị ta như điên rồ, chỉ riêng hoa hồng đã tặng mấy xe, càng không cần nhắc tới châu báu quần áo. Chị Bối cũng rung động, có cô gái nào không muốn gả vào hào môn đâu? Thời đại này cơm nhà chồng cũng không dễ ăn, gả vào hào môn chỉ cần sinh được con trai là đủ rồi, cẩm y ngọc thực gì đó không cần bận tâm.
Nhưng rung động thì rung động, chị Bối vẫn giữ điểm mấu chốt không đồng ý. Con nhà giàu cảm thấy không có hy vọng, kiên nhẫn cũng hao mòn hết rồi nên quay sang cua một người mẫu xe hơi, nghe nói là bác sĩ bảo cưới. Chúng tôi cả kinh suýt nữa rơi cằm, chị Bối vẫn điềm nhiên như không có việc gì, cứ như đã đoán được kết quả này. Chị ta hỏi chúng tôi nếu gả cho cậu ấm nhất thời nổi hứng này thì sẽ có kết cục gì? Làm oán phụ hào môn còn đỡ, thảm nhất là bị đá ra khỏi nhà. Chị ta vốn là kỹ nữ, còn gắn thêm danh hiệu phụ nữ đã ly dị, cả đời này không thể xuất đầu được.
Tình nhân là loại phụ nữ bên rìa quan trường hào môn, không thể bước chân vào cánh cửa đó, cho dù nó mở cửa cho chúng tôi thì thông minh một chút cũng nên thức thời, không thể đụng vào trong đó, không có nhà mẹ đẻ mạnh mẽ, chỉ có mưu mô thủ đoạn, đàn ông có tiền có quyền sẽ không có khả năng ở bên cạnh chúng tôi cả đời.
Những ngày không có Chu Dung Thành, tôi sống rất thoải mái, mặc dù ngủ trên chiếc giường rộng lớn này thì hơi hư không tịch mịch, nhưng có ăn có uống có tiền xài đã là sung sướng lắm rồi.
Sau khi càn quét mại dâm, Ái Ly rơi đài, trưởng phòng Vương biết chuyện này thì đánh cô ta một trận, đêm hôm khuya khoắt kéo ra từ trên giường, thậm chí không cho cô ta mặc quần áo. Ái Ly tìm chị Bối nhờ giúp đỡ, mạng lưới quan hệ của chị Bối rất rộng, lúc trước lăn lộn ở bến Hải Long không phải là để chơi, nghe nói giúp cô ta thông đồng với đài phó của một đài truyền hình, không có tiếng tăm gì, nhưng nhiều tiền, bày tỏ thái độ rõ ràng là sẽ không ly hôn, cũng không thể cho vợ biết, thời hạn là một năm, 3 tỷ đồng.
Tầm mắt của Ái Ly rất cao, không coi trọng ông ta, chẳng qua bị trưởng phòng Vương đá nên muốn tìm người quá độ, lãnh đạo đài truyền hình không có đường phát triển, không nhiều tiền bằng doanh nhân, cũng không có quyền lực trên xã hội, cô ta còn phải bàng quan. Cô ta đã sớm hỏi chị Bối có tài nguyên bên cục thành phố không? Chị Bối kêu có, nhưng không dám cho cô ta. Người trong quan trường tầm mắt rất cao, quy tắc cũng nhiều, chị ta cảm thấy Ái Ly không có tư bản, trong mắt chị ta thì ít ra cũng phải có thủ đoạn như tôi mới dám tặng cho mấy ông lớn trong quan trường. Loại người khó hầu hạ như Chu Dung Thành, tôi cũng đi theo ông ta gần hai năm, thực ra rất dễ hiểu biết những người, chẳng qua thân phận quá cao nên khiến người ta sợ hãi.
Sáng ngày thứ hai mươi, thư ký ông ta gọi điện thoại đến biệt thự vào sáng sớm, nói với tôi rằng không có gì bất ngờ xảy ra thì sáng mai cục trưởng Chu sẽ trở về. Tôi hỏi anh ta rằng bà Chu có biết sự tồn tại của tôi không? Anh ta nói biết. Lúc đó sắc mặt tôi trắng bệch. Tôi sợ ông ta không cần tôi, tôi không thiếu kim chủ, nhưng tôi lại muốn ở bên ông ta. Tôi đã quen với việc mỗi đêm thấy người đàn ông nằm bên cạnh tôi là Chu Dung Thành. Bao nhiêu năm ở trong giới, chưa từng có một người đàn ông nào khiến tôi kiên định như vậy. Nhất là lần này tôi vào cục cảnh sát, người bình thường không vớt được, cũng sẽ không tốn công sức. Hành động của ông ta khiến tôi xúc động quá lớn.
Tôi hỏi thư ký, ông ta trở về ngả bài với tôi sao? Thư ký nói trước kia cục trưởng Chu ra sao thì sau này sẽ vẫn như vậy, không có chuyện đó đâu. Tôi thở phào nhẹ nhõm, không có chuyện này thì tôi sẽ không cảm nhận được Chu Dung Thành đã rát quan trọng đối với tôi. Ông ta không chỉ đơn thuần là kim chủ của ông, thỏa mãn vật chất cho tôi, ông ta đã trở thành chỗ dựa của tôi trong thành phố này. Tôi không muốn trở lại cuộc sống bị đàn ông đưa tới đưa lui như trước kia nữa.
Tôi gọi điện cho chị Bối nói ngày mai hủy cuộc hẹn đi chơi bowling, tôi ở nhà với cục trưởng Chu. Chị ta rất mừng cho tôi, nói rằng Hà Linh San, chị đã sớm biết em có bản lĩnh, không chỉ riêng là làm tiểu tam cho đàn ông, người khác chị không dám nói, nhưng em mà dùng chút thủ đoạn đấu với vợ ông ta thì ai thắng ai thua còn chưa biết đâu. Thân phận bà Chu không chỉ đơn giản là có tiền, còn có quyền, đó là thứ mà đàn ông phụ nữ nằm mơ cũng thèm khát.
Tôi đặt điện thoại xuống, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Phu nhân của Chu Dung Thành, tôi nghĩ cũng không dám nghĩ.
Tôi rời khỏi biệt thự, tới một nhà hàng kiểu Pháp mà trước kia thường đến để ăn sáng. Chu Dung Thành từng dẫn tôi đến mấy lần. Ông ta sống rất tinh xảo, ăn uống chưa bao giờ tạm bợ, đương nhiên chỉ có dư dả thì mới có thể hưởng thụ, không có tiền thì ai mà tinh xảo nổi. Ông ta từng tặng tôi một viên kim cương hình quả lê màu hồng, ba cara, các chị em trong giới thấy tôi đeo thì hỏi từ đâu ra, có phải là đi theo một ông chủ rất giàu có không? Sau này tôi hỏi thăm thử, nó trị giá hơn chục tỷ, tôi không hỏi ông ta sao lại có nhiều tiền mua châu báu cho tôi như thế, quan trường chẳng phải đều là như thế sao? Không nên hỏi thì đừng hỏi, đó là phẩm hạnh cơ bản của tình nhân.
Tôi ngồi trước cửa kính uống café, bỗng trong tầm mắt xuất hiện một người rất quen thuộc, đó là Thảo Vi. Cô ta nổi giận đùng đùng bước xuống từ một chiếc xe thể thao, xông vào khách sạn ôn tuyền năm sao bên cạnh. Trông cô ta cực kỳ giống tới bắt quả tang. Thảo Vi vốn nóng tính, làm nghề này thì không thể nóng tính, mỗi lần cô ta chia tay với một kim chủ đều gây ra động tĩnh không nhỏ. Tôi kêu nhân viên phục vụ thanh toán tiền, đứng trước cửa khách sạn chờ một lát, cửa thang máy gần hòn non bộ mở ra, một nam một nữ bước ra, người đàn ông trông hơi lớn tuổi, người phụ nữ rất trẻ trung, trông như hai cha con, nhưng tư thế ôm ấp kia vừa thấy đã biết là người yêu.
Sau khi họ xuất hiện, Thảo Vi cũng từ cầu thang gần đó chạy ra. Cô ta đỏ bừng cả mặt đi theo sau lưng người đàn ông lớn tiếng chất vấn ông ta tại sao lại lừa mình đi công tác? Chẳng phải là tới đây thuê phòng hay sao? Người đàn ông không kiên nhẫn đẩy cô ta, ôm tân hoan õng ẹo đi ra khách sạn, đứng trước cửa chờ một chiếc Mercedes màu bạc đèn xe lập lòe, tài xế bước xuống mở cửa xe, chào đón người đàn ông lên xe.
Thảo Vi không chịu bỏ qua, kéo cánh tay người đàn ông không cho ông ta lên xe: “Ông chủ Trịnh, vừa rồi em nơi nóng tính, em sai rồi, em không quan tâm anh với người phụ nữ này có quan hệ gì, em chỉ muốn biết sao tấm thẻ anh cho em không còn tiền, bảo mẫu kêu em thu dọn đồ đạc rời đi. Đây là ý của anh hả?”
Lúc này tôi mới biết ông chủ Trịnh chính là kim chủ đời thứ bảy của Thảo Vi, người bao nuôi một cặp chị em xinh đẹp chuyên ngành diễn viên. Thảo Vi đi theo ông ta thảm nhất, không thể ngóc đầu lên trong những buổi liên hoan trong giới, toàn mặc quần áo lỗi thời. Tôi không rõ tại sao cô ta vẫn còn bám lấy ông ta không chịu từ bỏ.
Gương mặt tràn đầy nếp nhăn của ông chủ Trịnh tràn đầy chán ghét cùng phản cảm, hất mạnh tay Thảo Vi ra: “Cô đi theo tôi cũng nửa năm, tôi cho rằng cô ta người thông minh. Quan hệ của chúng ta vốn dĩ là hảo tụ hảo tán cơ mà, cô dây dưa cái gì? Lệ Lan rất thích chung cư mà cô đang ở, cô rời đi thì cô ấy mới có thể vào đó ở. Cô có thể mang hết những quần áo mà trước kia tôi mua cho cô, nhưng nếu cô còn tiếp tục làm ồn thì tôi sẽ không cho cô thứ gì hết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.