Chương 168: Bố tìm cậu muốn một người phụ nữ
Yên
17/01/2023
Còn mười ngày nữa là đến đám cưới của Kiều Dĩ Thương và Thường Cẩm Lệ,
Thường Cẩm Lệ còn trẻ tuổi nên ham chơi, ham ăn, đối với việc sắp trở
thành bà Kiều là vô cùng phách lối, hầu như ai cũng nói rằng có thể nhìn ra được sự cưng chiều mà Kiều Dĩ Thương dành cho cô ấy.
Chỉ có mỗi việc như này là chưa đủ để khoe khoang, lại tổ chức thêm một bữa tiệc trước lễ kết hôn nữa ở biệt viện Nhan Tụng. Ngoài những người bà chủ giàu có và người nổi tiếng từ mọi tầng lớp xã hội ra, thì còn có những người mẫu và những người nghệ sĩ nổi tiếng ở tuyến hai và tuyến ba đã đến nịnh hót cô ta. Thực ra nịnh hót cũng không phải là nịnh hót cô ta, mà là những người nắm quyền lực đứng đằng sau cô ta.
Số nữ diễn viên mà ông Thường tâng bốc lên không có ít, chỉ cần tùy tiện ném tiền triệu, để cho những cô gái đó mang tài nguyên vào, hoặc dùng quyền lực của mình để lấn át các vị đạo diễn khác, ai cũng muốn hoàn thành cảnh quay một cách bình yên, vậy cớ gì mà lại xúc phạm đến một người như vậy chứ, cho nên bọn họ sẽ không dám phản kháng.
Tất cả những người phụ nữ nào mà được ông Thường đưa vào làng giải trí, về cơ bản bọn họ đều đã ngủ với ông ta trước đó, ý đồ của ông ta chính là như vậy. Nếu ai chưa sử dụng quy tắc ngầm cùng với ông ta thì trong giới điện ảnh chắc chắn sẽ không ngóc đầu lên được. Xét cho cùng, nó cũng là tốt xấu lẫn lộn, cái gì mà ông lớn tâng bốc Đại Hồng Đại Tử, bị cắn ngược lại một cái cũng là chuyện bình thường thôi.
Ông Thường rất thích những người phụ nữ mà lãng mạn và gợi cảm, chỉ cần nhìn những người vợ của ông ta là có thể biết được ngay, nhưng mà người khi về già già, bắt đầu đã thấy ngán rồi, đột nhiên thay đổi sở thích cũng là việc thường thấy.
Ông Rỗ có một khoảng thời gian rất thích kiểu xã giao hoa mỹ của chị Bối, lắc cái mông liếc mắt đưa tình với nhau trong một phong cảnh thuận lợi mọi bề, rất có phong thái của một lão hồng tử. Nói trắng ra chính là phong thái của một người phụ nữ chín chắn. Sau đó, lại thích kiểu người phụ nữ lạnh lùng và lãnh đạm như tôi, bây giờ lại người ta nói rằng là đã nhìn trúng một nữ sinh chơi đàn pipa trong một trường nghệ thuật, thanh thuần trong vắt giống như dòng nước, nhìn rất giống như Châu Đông Vũ, người trông rất thanh tú và tinh tế.
Nhưng mà có thể cưa đổ được không thì đó lại là một việc khác, bây giờ những người mà học trường nghệ thuật đều là những người được chống đỡ sau lưng, bọn họ không thiếu người tâng bốc. Tôi tình cờ gặp được bà Mã ở lối vào phòng tiệc trên tầng hai, cô ấy cũng sẽ có thể hiện sự ngưỡng mộ ra ngoài mặt mặc dù tôi có ý đồ gì đó, hỏi cô ấy có phải là có giao tình với cô Thường hay không.
Cô ấy nhìn xung quanh: “Tôi làm sao mà có thể có giao tình với con gái của ông trùm xã hội đen chứ, như vậy không phải là cắm sừng cho người đàn ông của tôi sao. Tôi cũng không phải là đến đây với tay không, riêng quà tặng thôi đã là mấy tỉ rồi.”
“Mấy tỉ ư?”
Cô ấy gật đầu: “Chiếc ghế chạm khắc bằng gỗ lê tốt nhất, tôi đều không có lấy ra để sử dụng, mà lấy ra để mua nhân tình rồi."
Cô ấy lại thở dài: “Cô hãy nói cho tôi biết sự thật đi. Vụ việc này của cục trưởng Chu, đã khiến cho toàn thành phố cùng với anh Thương hoàn toàn rục rịch. Anh Mã muốn cho tôi lựa chọn biện pháp để ra ngoài, đỡ phải bị liên lụy. Tất nhiên là anh ta đã có kinh nghiệm thâm niên, hai trận đấu mà có cục trưởng Chu đó. Anh ấy cũng đã giúp anh Thương chuyển clip trước đó, để anh ấy không bị khó xử.”
Cô ấy khựng lại, nén giọng thấp hơn “Cô hãy khuyên nhủ đi, nếu cục trưởng Chu không dừng tay lại, cứ muốn ngang bằng với ngài Thương, vậy thì đừng có nói đến kết quả như thế nào, có khi đến những ngày sống yên ổn cũng chưa chắc đã có.”
Tôi cười khổ: “Làm sao tôi có thể thuyết phục được anh ta chứ, anh ta rất khó tính.”
"Cho dù tôi có thể thuyết phục được, nhưng bây giờ mà muốn giải quyết hận thù của Kiều Dĩ Thương, tôi phải nói những gì thì mới lọt vào tai của anh ấy đây. Tôi không những không thuyết phục được anh ấy mà còn khơi dậy sự tức giận của anh ấy. Cái dáng vẻ của ang ta ở trên giường, tôi thật sự là chịu không nổi.”
Từ lúc trước mà Thường Cẩm Lệ định cư mấy ngày trước, chúng tôi đã biết hiểu rã nhau, nhưng bây giờ chúng tôi ngầm hiểu nhau, những lời nói khách khí cũng là khẩu Phật tâm xà, không thể nói chúng tôi đạo đức giả như thế nào.
Thấy chúng tôi bước vào, liền nói một tiếng thất lễ với những thiên kim đại tiểu thư nổi tiếng đang vây quanh, rồi sau đó mỉm cười chào bà Mã và nói rằng cô ấy rất thích chiếc ghế gỗ lê, cô ấy đã chuyển chiếc ghế đến nhà mới dùng rồi. Tấm lòng này cô ấy nhất định sẽ tự mình báo đáp lại.
Bà Mã cười rồi nói đó là ý của ông Mã, anh Thương và mọi người đều là người quen cũ.
Thường Cẩm Lệ nhìn về phía tôi. "Quà của bà Chu, thật sự là quá quý trọng rồi. Nên phải giữ lại đến cuối cùng để cho tôi một bất ngờ." Tôi sửng sốt, còn cô ấy thì ngẩn ra: “Bà Kiều không nhận được sao."
“Không có, cô đã gửi rồi sao.”
"Tôi nói là tôi đã đưa cho ngài Thương rồi. Đó là đôi vịt uyên ương và ngọc bội.
“Thì ra là như vậy, có thể là anh ấy không có thời gian để nói cho tôi. Chỉ là tôi không hiểu, bà Chu đưa nó cho tôi trực tiếp không phải là sẽ thích hợp hơn sao.”
Tôi nói là do sự sắp xếp của Chu Dung Thành, là do tự tay anh ấy tặng đó.
Cô ấy mỉm cười nhưng không có nói gì cả, mời chúng tôi đến khu vực ăn uống của bàn VIP. Đã có rất nhiều quý bà giàu có đang ngồi trên ghế sofa, nói về đồ trang sức và con người. Cô ấy rất chào đón bà Mã, mà đối xử với tôi chỉ là một phép lịch sự tượng trưng. Không có ai mời tôi cả, Chu Dung Thành đang ở trước miệng của cơn bão, tôi nghiễm nhiên phải chịu sự lạnh nhạt ở trên địa bàn của Thường Cẩm Lệ.
Nhậu được ba hiệp thì những người phụ nữ này chơi bời đến phát cuồng rồi, một thiên kim tiểu thư đứng trên sàn nhảy uống rượu, nháo nhào đòi quan hệ công chúng quán nhà vịt, mấy bà chủ kêu người phục vụ bàn mạt chược. Sự hỗn loạn tại hiện trường gần như không thể kiểm soát được, một số còn tỉnh táo, thì bất ngờ bà Kiều nói lớn rằng anh Thương đang đến.
Kiều Dĩ Thương mặc bộ vest xanh sẫm, không thắt cà vạt, hai cúc áo bung ra, trông rất lười biếng, đẹp trai, ông ta đi ngang qua đám đàn bà say xỉn đó, và làm một cử chỉ im lặng với người phụ nữ đang la mắng, vượt qua một biển người đông đúc, cuối cùng thì cũng tìm thấy Thường Cẩm Lệ,vừa cười vừa hỏi cô ấy có vui không.
Thường Cẩm Lệ nghiêng đầu tựa vào bờ vai của ông ta: “Anh không phải đang bận việc ở sòng bạc sao? Sao anh lại ở đây?"
"Anh sợ là em làm loạn đó."
Cô ấy nói đâu có, cô ấy làm nũng và cầu cứu vợ của các quan chức đang vây quanh cô ấy: “Anh ấy nói tôi ăn chơi trác tang rồi, mọi người làm chủ cho tôi với, tôi còn chưa động đến một giọt rượu nào cả.”
Bà Quan cười và nói rằng cho dù uống rượu rồi thì cũng có làm sao đâu chứ, có ngài Thương ở đây, cô có say đến như thế nào đi chăng nữa thì cũng nhìn không ra một điểm xấu nào của cô.
"Anh Thương thật là rất yêu thương vợ. Chúng tôi có nhiều người như vậy anh còn không yên tâm cái gì chứ? Chẳng lẽ một lúc không gặp thôi là anh đã không chịu được rồi sao."
Kiều Dĩ Thương cụp mắt liếc Thường Cẩm Lệ đang đỏ bừng: “Tôi không sao, chủ yếu là em, có phải là sẽ không chịu nổi được đúng không."
Những người phụ nữ liền bật cười, cô ấy đỏ mặt vì xấu hổ, vùi đầu vào cổ áo anh và nói anh im lặng.
Kiều Dĩ Thương nhìn thấy tôi ngay khi ông ấy bước vào, nhưng chúng tôi không có giao lưu bất kỳ ánh mắt nào cả. Tôi biết anh ấy đã hiểu lầm rằng tôi và Chu Dung Thành cùng nhau gài bẫy ông ấy. Trông tôi rất vô hại và vô tình, nhưng trái tim tôi lại vô cùng vô cảm và tàn nhẫn, nếu như không phải là bọn tay sai phản ứng nhanh chóng, vậy thì ông ấy thực sự là muốn làm ầm ĩ lên.
Không ai chạm vào điểm mấu chốt của ông ấy thì sẽ có kết thúc tốt đẹp, và tôi đã là một ngoại lệ.
Tôi đang ngồi một mình trong góc ăn miếng bánh anh đào, Thường Cẩm Lệ cách tôi một cái bàn, cô ấy quay sang bên tôi, và ngay sau khi tiễn các bà chủ đi, cô ấy liền nhận được một cuộc gọi.
Cô rất ngọt ngào hét lên với mẹ, nói xong vài câu, không biết đã nói gì, mà sắc mặt cô ấy đột nhiên trở nên rất xấu đi: “Trời ạ, bố, ông ấy đã bảy mươi tuổi rồi. Vậy mà vẫn không hài lòng sao? Trong gia tộc đã có nhiều phụ nữ như vậy rồi, bố, còn có hai người vợ lẽ không đủ tư cách được nuôi dưỡng trong biệt thự trên đường Minh Khánh nữa, những người phụ nữ này ngày nào cũng đánh nhau nhiều như vậy thật là khiến con đau đầu, hơn nữa dì hai rất hay ghen, liệu bà ấy có cho phép không."
Giọng của người phụ nữ rất mềm, lại yếu ớt không giải thích được, Thường Cẩm Lệ đã mất kiên nhẫn rồi, cô ấy nói, mình thật sự sắp phát điên rồi.
Cô cúp điện thoại, xoa xoa mái tóc, vẻ mặt buồn bã, Kiều Dĩ Thương đang cầm ly rượu quay lưng về phía cô, nhìn ánh đèn mờ ảo ngoài cửa sổ cách đó không xa.
Ông ta hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Thường Cẩm Lệ bước tới, ôm chầm lấy ông ta: “Bố em có tình ý với một người phụ nữ, ông ấy đã nói với mấy người cô ở nhà rằng muốn được nhận vào Thường phủ làm vợ lẽ thứ năm."
Kiều Dĩ Thương tự mình uống rượu, thản nhiên hỏi người phụ nữ.
Thường Cẩm Lệ lắc đầu: "Ông ta chỉ xin nhận người vợ lẽ thứ năm ở nhà. Ông ta không nói cho ai biết người bên kia là ai. Thậm chí, ông ta còn không hỏi mẹ em. Ông ta chỉ bảo đưa anh về một chuyến. Không tiết lộ chuyện đó cho bất cứ ai biết."
Kiều Dĩ Thương ngạc nhiên hỏi một cách bí ẩn.
Thường Cẩm Lệ nghịch ngón tay đeo nhẫn kim cương của mình: "Bố nói đây là một vấn đề phức tạp. Thân phận của một người phụ nữ không đơn giản. Chỉ có anh mới có thể làm điều đó cho ông ấy. Không ai ngoài anh có thể sai người phụ nữ này lên giường của ông ấy."
Cô thở dài: “Em cũng không muốn. Nếu có thêm một người cô nữa, là lại phải phân chia tiền ra. Họ đều thèm muốn sự giàu có của bố em. Loại phụ nữ này là khó chịu nhất."
Cô ngẩng đầu nhìn Kiều Dĩ Thương: “Nhưng mẹ em nói lần này ông ấy nghiêm túc hơn bao giờ hết. Em sợ rằng ông ấy sẽ không dừng lại cho đến khi đạt được điều đó. Xin anh hãy tận tâm hết sức với ông ấy."
Tay cầm cốc của Kiều Dĩ Thương hơi khựng lại, không biết ông ấy nghĩ đến cái gì, mà lại nheo mắt với vô cùng nguy hiểm.
Chỉ có mỗi việc như này là chưa đủ để khoe khoang, lại tổ chức thêm một bữa tiệc trước lễ kết hôn nữa ở biệt viện Nhan Tụng. Ngoài những người bà chủ giàu có và người nổi tiếng từ mọi tầng lớp xã hội ra, thì còn có những người mẫu và những người nghệ sĩ nổi tiếng ở tuyến hai và tuyến ba đã đến nịnh hót cô ta. Thực ra nịnh hót cũng không phải là nịnh hót cô ta, mà là những người nắm quyền lực đứng đằng sau cô ta.
Số nữ diễn viên mà ông Thường tâng bốc lên không có ít, chỉ cần tùy tiện ném tiền triệu, để cho những cô gái đó mang tài nguyên vào, hoặc dùng quyền lực của mình để lấn át các vị đạo diễn khác, ai cũng muốn hoàn thành cảnh quay một cách bình yên, vậy cớ gì mà lại xúc phạm đến một người như vậy chứ, cho nên bọn họ sẽ không dám phản kháng.
Tất cả những người phụ nữ nào mà được ông Thường đưa vào làng giải trí, về cơ bản bọn họ đều đã ngủ với ông ta trước đó, ý đồ của ông ta chính là như vậy. Nếu ai chưa sử dụng quy tắc ngầm cùng với ông ta thì trong giới điện ảnh chắc chắn sẽ không ngóc đầu lên được. Xét cho cùng, nó cũng là tốt xấu lẫn lộn, cái gì mà ông lớn tâng bốc Đại Hồng Đại Tử, bị cắn ngược lại một cái cũng là chuyện bình thường thôi.
Ông Thường rất thích những người phụ nữ mà lãng mạn và gợi cảm, chỉ cần nhìn những người vợ của ông ta là có thể biết được ngay, nhưng mà người khi về già già, bắt đầu đã thấy ngán rồi, đột nhiên thay đổi sở thích cũng là việc thường thấy.
Ông Rỗ có một khoảng thời gian rất thích kiểu xã giao hoa mỹ của chị Bối, lắc cái mông liếc mắt đưa tình với nhau trong một phong cảnh thuận lợi mọi bề, rất có phong thái của một lão hồng tử. Nói trắng ra chính là phong thái của một người phụ nữ chín chắn. Sau đó, lại thích kiểu người phụ nữ lạnh lùng và lãnh đạm như tôi, bây giờ lại người ta nói rằng là đã nhìn trúng một nữ sinh chơi đàn pipa trong một trường nghệ thuật, thanh thuần trong vắt giống như dòng nước, nhìn rất giống như Châu Đông Vũ, người trông rất thanh tú và tinh tế.
Nhưng mà có thể cưa đổ được không thì đó lại là một việc khác, bây giờ những người mà học trường nghệ thuật đều là những người được chống đỡ sau lưng, bọn họ không thiếu người tâng bốc. Tôi tình cờ gặp được bà Mã ở lối vào phòng tiệc trên tầng hai, cô ấy cũng sẽ có thể hiện sự ngưỡng mộ ra ngoài mặt mặc dù tôi có ý đồ gì đó, hỏi cô ấy có phải là có giao tình với cô Thường hay không.
Cô ấy nhìn xung quanh: “Tôi làm sao mà có thể có giao tình với con gái của ông trùm xã hội đen chứ, như vậy không phải là cắm sừng cho người đàn ông của tôi sao. Tôi cũng không phải là đến đây với tay không, riêng quà tặng thôi đã là mấy tỉ rồi.”
“Mấy tỉ ư?”
Cô ấy gật đầu: “Chiếc ghế chạm khắc bằng gỗ lê tốt nhất, tôi đều không có lấy ra để sử dụng, mà lấy ra để mua nhân tình rồi."
Cô ấy lại thở dài: “Cô hãy nói cho tôi biết sự thật đi. Vụ việc này của cục trưởng Chu, đã khiến cho toàn thành phố cùng với anh Thương hoàn toàn rục rịch. Anh Mã muốn cho tôi lựa chọn biện pháp để ra ngoài, đỡ phải bị liên lụy. Tất nhiên là anh ta đã có kinh nghiệm thâm niên, hai trận đấu mà có cục trưởng Chu đó. Anh ấy cũng đã giúp anh Thương chuyển clip trước đó, để anh ấy không bị khó xử.”
Cô ấy khựng lại, nén giọng thấp hơn “Cô hãy khuyên nhủ đi, nếu cục trưởng Chu không dừng tay lại, cứ muốn ngang bằng với ngài Thương, vậy thì đừng có nói đến kết quả như thế nào, có khi đến những ngày sống yên ổn cũng chưa chắc đã có.”
Tôi cười khổ: “Làm sao tôi có thể thuyết phục được anh ta chứ, anh ta rất khó tính.”
"Cho dù tôi có thể thuyết phục được, nhưng bây giờ mà muốn giải quyết hận thù của Kiều Dĩ Thương, tôi phải nói những gì thì mới lọt vào tai của anh ấy đây. Tôi không những không thuyết phục được anh ấy mà còn khơi dậy sự tức giận của anh ấy. Cái dáng vẻ của ang ta ở trên giường, tôi thật sự là chịu không nổi.”
Từ lúc trước mà Thường Cẩm Lệ định cư mấy ngày trước, chúng tôi đã biết hiểu rã nhau, nhưng bây giờ chúng tôi ngầm hiểu nhau, những lời nói khách khí cũng là khẩu Phật tâm xà, không thể nói chúng tôi đạo đức giả như thế nào.
Thấy chúng tôi bước vào, liền nói một tiếng thất lễ với những thiên kim đại tiểu thư nổi tiếng đang vây quanh, rồi sau đó mỉm cười chào bà Mã và nói rằng cô ấy rất thích chiếc ghế gỗ lê, cô ấy đã chuyển chiếc ghế đến nhà mới dùng rồi. Tấm lòng này cô ấy nhất định sẽ tự mình báo đáp lại.
Bà Mã cười rồi nói đó là ý của ông Mã, anh Thương và mọi người đều là người quen cũ.
Thường Cẩm Lệ nhìn về phía tôi. "Quà của bà Chu, thật sự là quá quý trọng rồi. Nên phải giữ lại đến cuối cùng để cho tôi một bất ngờ." Tôi sửng sốt, còn cô ấy thì ngẩn ra: “Bà Kiều không nhận được sao."
“Không có, cô đã gửi rồi sao.”
"Tôi nói là tôi đã đưa cho ngài Thương rồi. Đó là đôi vịt uyên ương và ngọc bội.
“Thì ra là như vậy, có thể là anh ấy không có thời gian để nói cho tôi. Chỉ là tôi không hiểu, bà Chu đưa nó cho tôi trực tiếp không phải là sẽ thích hợp hơn sao.”
Tôi nói là do sự sắp xếp của Chu Dung Thành, là do tự tay anh ấy tặng đó.
Cô ấy mỉm cười nhưng không có nói gì cả, mời chúng tôi đến khu vực ăn uống của bàn VIP. Đã có rất nhiều quý bà giàu có đang ngồi trên ghế sofa, nói về đồ trang sức và con người. Cô ấy rất chào đón bà Mã, mà đối xử với tôi chỉ là một phép lịch sự tượng trưng. Không có ai mời tôi cả, Chu Dung Thành đang ở trước miệng của cơn bão, tôi nghiễm nhiên phải chịu sự lạnh nhạt ở trên địa bàn của Thường Cẩm Lệ.
Nhậu được ba hiệp thì những người phụ nữ này chơi bời đến phát cuồng rồi, một thiên kim tiểu thư đứng trên sàn nhảy uống rượu, nháo nhào đòi quan hệ công chúng quán nhà vịt, mấy bà chủ kêu người phục vụ bàn mạt chược. Sự hỗn loạn tại hiện trường gần như không thể kiểm soát được, một số còn tỉnh táo, thì bất ngờ bà Kiều nói lớn rằng anh Thương đang đến.
Kiều Dĩ Thương mặc bộ vest xanh sẫm, không thắt cà vạt, hai cúc áo bung ra, trông rất lười biếng, đẹp trai, ông ta đi ngang qua đám đàn bà say xỉn đó, và làm một cử chỉ im lặng với người phụ nữ đang la mắng, vượt qua một biển người đông đúc, cuối cùng thì cũng tìm thấy Thường Cẩm Lệ,vừa cười vừa hỏi cô ấy có vui không.
Thường Cẩm Lệ nghiêng đầu tựa vào bờ vai của ông ta: “Anh không phải đang bận việc ở sòng bạc sao? Sao anh lại ở đây?"
"Anh sợ là em làm loạn đó."
Cô ấy nói đâu có, cô ấy làm nũng và cầu cứu vợ của các quan chức đang vây quanh cô ấy: “Anh ấy nói tôi ăn chơi trác tang rồi, mọi người làm chủ cho tôi với, tôi còn chưa động đến một giọt rượu nào cả.”
Bà Quan cười và nói rằng cho dù uống rượu rồi thì cũng có làm sao đâu chứ, có ngài Thương ở đây, cô có say đến như thế nào đi chăng nữa thì cũng nhìn không ra một điểm xấu nào của cô.
"Anh Thương thật là rất yêu thương vợ. Chúng tôi có nhiều người như vậy anh còn không yên tâm cái gì chứ? Chẳng lẽ một lúc không gặp thôi là anh đã không chịu được rồi sao."
Kiều Dĩ Thương cụp mắt liếc Thường Cẩm Lệ đang đỏ bừng: “Tôi không sao, chủ yếu là em, có phải là sẽ không chịu nổi được đúng không."
Những người phụ nữ liền bật cười, cô ấy đỏ mặt vì xấu hổ, vùi đầu vào cổ áo anh và nói anh im lặng.
Kiều Dĩ Thương nhìn thấy tôi ngay khi ông ấy bước vào, nhưng chúng tôi không có giao lưu bất kỳ ánh mắt nào cả. Tôi biết anh ấy đã hiểu lầm rằng tôi và Chu Dung Thành cùng nhau gài bẫy ông ấy. Trông tôi rất vô hại và vô tình, nhưng trái tim tôi lại vô cùng vô cảm và tàn nhẫn, nếu như không phải là bọn tay sai phản ứng nhanh chóng, vậy thì ông ấy thực sự là muốn làm ầm ĩ lên.
Không ai chạm vào điểm mấu chốt của ông ấy thì sẽ có kết thúc tốt đẹp, và tôi đã là một ngoại lệ.
Tôi đang ngồi một mình trong góc ăn miếng bánh anh đào, Thường Cẩm Lệ cách tôi một cái bàn, cô ấy quay sang bên tôi, và ngay sau khi tiễn các bà chủ đi, cô ấy liền nhận được một cuộc gọi.
Cô rất ngọt ngào hét lên với mẹ, nói xong vài câu, không biết đã nói gì, mà sắc mặt cô ấy đột nhiên trở nên rất xấu đi: “Trời ạ, bố, ông ấy đã bảy mươi tuổi rồi. Vậy mà vẫn không hài lòng sao? Trong gia tộc đã có nhiều phụ nữ như vậy rồi, bố, còn có hai người vợ lẽ không đủ tư cách được nuôi dưỡng trong biệt thự trên đường Minh Khánh nữa, những người phụ nữ này ngày nào cũng đánh nhau nhiều như vậy thật là khiến con đau đầu, hơn nữa dì hai rất hay ghen, liệu bà ấy có cho phép không."
Giọng của người phụ nữ rất mềm, lại yếu ớt không giải thích được, Thường Cẩm Lệ đã mất kiên nhẫn rồi, cô ấy nói, mình thật sự sắp phát điên rồi.
Cô cúp điện thoại, xoa xoa mái tóc, vẻ mặt buồn bã, Kiều Dĩ Thương đang cầm ly rượu quay lưng về phía cô, nhìn ánh đèn mờ ảo ngoài cửa sổ cách đó không xa.
Ông ta hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Thường Cẩm Lệ bước tới, ôm chầm lấy ông ta: “Bố em có tình ý với một người phụ nữ, ông ấy đã nói với mấy người cô ở nhà rằng muốn được nhận vào Thường phủ làm vợ lẽ thứ năm."
Kiều Dĩ Thương tự mình uống rượu, thản nhiên hỏi người phụ nữ.
Thường Cẩm Lệ lắc đầu: "Ông ta chỉ xin nhận người vợ lẽ thứ năm ở nhà. Ông ta không nói cho ai biết người bên kia là ai. Thậm chí, ông ta còn không hỏi mẹ em. Ông ta chỉ bảo đưa anh về một chuyến. Không tiết lộ chuyện đó cho bất cứ ai biết."
Kiều Dĩ Thương ngạc nhiên hỏi một cách bí ẩn.
Thường Cẩm Lệ nghịch ngón tay đeo nhẫn kim cương của mình: "Bố nói đây là một vấn đề phức tạp. Thân phận của một người phụ nữ không đơn giản. Chỉ có anh mới có thể làm điều đó cho ông ấy. Không ai ngoài anh có thể sai người phụ nữ này lên giường của ông ấy."
Cô thở dài: “Em cũng không muốn. Nếu có thêm một người cô nữa, là lại phải phân chia tiền ra. Họ đều thèm muốn sự giàu có của bố em. Loại phụ nữ này là khó chịu nhất."
Cô ngẩng đầu nhìn Kiều Dĩ Thương: “Nhưng mẹ em nói lần này ông ấy nghiêm túc hơn bao giờ hết. Em sợ rằng ông ấy sẽ không dừng lại cho đến khi đạt được điều đó. Xin anh hãy tận tâm hết sức với ông ấy."
Tay cầm cốc của Kiều Dĩ Thương hơi khựng lại, không biết ông ấy nghĩ đến cái gì, mà lại nheo mắt với vô cùng nguy hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.