Sắc Dụ

Chương 118

Yên

29/11/2022

Đôi tay thon dài của Kiều Dĩ Thương tìm được tôi bên này, đem cửa xe đẩy ra, tôi lo lắng không nhúc nhích, gió nhẹ phát tóc tôi phấp phới làm vướng lấy trên khuy áo sáng ngời của ông ta, một màn như vậy nhìn kỹ thực sự rất đẹp mắt.

Đôi mắt ông ta như cười hỏi tôi đây là không muốn rời khỏi tôi sao.

Tôi hồi phục lại tinh thần lập tức bước một chân ra, xoay người xuống xe thì tôi nghe được ông ta nói: “Bánh ngọt nhân táo không thêm đường.”

Tôi ngẩn người một cổ thanh thanh nhạt nhạt xông tới, đầu ngón tay Kiều Dĩ Thương chỉ một cái túi giấy, vừa vặn lại là muốn bánh tôi yêu thích.

Tôi nhắm thật chuẩn mở miệng hương vị tản mát trong hơi thở thật sâu, Chu Dung Thành không cho tôi ăn cái này, ngày đó đã muốn đi ăn điểm tâm, ông ấy nói là đồ ngọt không tốt cho thai nhi, không để ý đến tôi dùng mọi cách mà van xin.

Kỳ thực phụ nữ chính là muốn đập tan ranh giới của sự chiều chuộng, tầm cao của sự chiều chuộng chính là để khoe khoang, chân chính mà đem hưởng thụ nó không phải là đàn ông phá vở đều không phải do bộ dáng đó sao, ở trước mặt Chu Dung Thành tôi không cần phải làm một cô gái hiểu chuyện, ngoan ngoãn nghe lời, mà Kiều Dĩ Thương cho tôi tham lam, tranh cãi ầm ĩ, làm người phụ nữ quyển hạn làm càn.

Tôi nhận lấy cái dù cùng với quần áo có ích ôm trong ngực, như là làm kẻ trộm hấp hấp cái mũi: “Lúc nào mua vậy.”

Ông ta nhìn thoáng qua đồng hồ: “Bốn mươi phút trước người nào đó giống như heo mẹ.”

Tôi hé miệng hỏi ông ta người nào đó là ai.

Kiều Dĩ Thương cho rằng tôi ngủ đến mức hồ đồ, liền như đang xem kịch hay: “Còn ai vào đây.”

Tôi mỉm cười: “Anh Kiều hà tất nói mình như vậy.”

Tôi hướng đến vị trí người lái xe nói tiếng cảm ơn, nhảy xuống xe đóng của lại, cánh cửa xe nửa đoạn liền phất tay, trong mắt Kiều Dĩ Thương trong chốc lát hiện lên vẻ ngạc nhiên, cuối cùng là che đậy ý cười lại.

Tôi trở về biệt thự tắm rửa rồi trở lại nằm trên giường gọi điện cho Chu Dung Thành đem chuyện tối qua đùn đẩy lên người chị Bối, nói chị ta uống rượu vào làm càn, tôi vội vàng chăm sóc chị ta, mặc dù không hợp tình lắm, nhưng Chu Dung Thành đối với tôi rất yên tâm, không có truy đến cùng, nói cho tôi biết buổi tối không có gì bất ngờ xảy ra khi quay về đặc khu.

Tôi cùng ông ấy nói chuyện qua điện thoại một chút, thư ký ông ấy thúc giục ông ấy vào hội nghị tiếp theo, ông ấy hạ giọng nói câu anh nhớ em và con, mới vội vàng đem điện thoại ngắt.

Tôi cảm thấy chính mình mỗi ngày đều rơi vào khó khăn như cuộc chiến sinh tử, đi từng bước đến ngày hôm nay, tôi vĩnh viễn không nghĩ đến ngày mai sẽ gặp người nào, xảy ra chuyện gì, hơn nữa sau khi gặp Kiều Dĩ Thương mọi thứ trong tay tôi gần như vượt ra ngoài rồi, giống như có một cỗ sức lực hấp dẫn thoát khỏi quỹ đạo.

Hơn mười một giờ đêm tôi nghe thấy ngoài ngã tư của biệt thư truyền đến tiếng động của làm tắt lửa hòa với tiếng sáo, lập tức nghĩ rằng Chu Dung Thành đã trở về, tôi bất chấp không mang giày chân trần lao xuống sân nhà.

Ông ấy đẩy cửa xe đi xuống từ ghế sau, nhìn thấy tôi mặc váy ngủ dưới ánh trăng, một khối tóc dài mềm mại theo gió lay động, đem lấy biểu hiện của tôi như ẩn như hiện.

Ông buông xuống gương mặt cảnh giác, mỉm cười, tôi nhào vào trong ngực ông giống như con sâu nhỏ loi nhoi chui vào trong thân thể ông, ông bị tôi dính lấy xém đứng không vững, ở trên đỉnh đầu tôi cười khẽ: “Làm sao lại không mang hài, tật xấu này lại không bỏ được.”

“Dung Thành, em rất nhớ anh.” Tôi ngẩng cao đầu nhìn vào mặt ông, ông chưa kịp trách mắng, thì bộ dáng như tang thương rất nhiều: “Em tối hôm qua nhớ anh đến gần chết.”

Vẻ mặt ông có chút ngã ra sau, nhìn chằm chằm vào tôi: “Có đúng không thì cần phải kiểm chứng.”

Tôi cười dùng đầu cọ cọ vào ngực ông, cảnh phục lạnh lẽo trên đôi vai cứng rắn, cầu vai thị trưởng lấp lánh trong đêm: “Không tin anh sờ thử xem.”

Tôi nắm tay anh để lên tại ngực tôi, bởi vì do mang thai mà kích cỡ tăng và chúng càng thêm mềm mại, anh nhéo nhéo cảm thụ nó và nói, quả thực là rất muốn.

Người ngồi ở phía sau trên xe cảnh sát bỗng nhiên huýt sáo, ông ta xoay người nhìn thoáng qua, phía sau là một cấp dưới, nhìn đến quân hàm thị xử, trong tay đem theo túi công văn, bởi vì mới nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, ông ta có chút cúi đầu, vẻ mặt tôi đỏ ửng, rời khỏi lòng ngực của Chu Dung Thành, nhỏ giọng oán trách ông ấy một tiếng sao không đề cập đến với tôi một tiếng.



Ông ta cầm tay tôi cười nói với cấp dưới: “Bà xã tôi da mặt mỏng, cũng không nên ra ngoài nói lung tung.”

“Cục trưởng và bà chủ là tiểu biệt thắng tân hôn, với lại tôi cũng không thấy được gì cả.”

Tôi hung hăng giẫm lên giày của Chu Dung Thành, ông ấy cười haha, tôi giãy giụa thoát khỏi tay ông ấy rồi chạy vào biệt thự, dặn người hầu chuẩn bị nước cho cấp dưới của ông ấy, và bảo đưa lên phòng sách.

Chu Dung Thành ngồi ở phía sau bàn làm việc nghe cấp dưới báo cáo công việc, mùi trà bay trong bốn phía, cấp dưới thấy tôi đi vào, nhận lấy chén trà và cảm ơn tôi đã tiếp đãi nồng nàn.

Chu Dung Thành khép lại quyển văn án trong tay: “Cục phó Mã và Hải Châu thị cục rất bế tắc, có chuyện này sao.”

Cấp dưới gật đầu, bên Hải Châu trừ ông Thường thì còn có vài bang phái đều là tự thành lập, tranh địa bàn đoạt phụ nữ, liên tiếp bùng phát mâu thuẫn, thị cục bên Hải Châu không ngừng thỉnh cầu chúng ta viện trợ, An Châu cũng không hề ra tay, chúng ta cần gì phải hao binh tổn tướng.”

Chu Dung Thành nhíu mày không nói chuyện, tôi đang muốn đem sữa bò để trên bàn, cấp dưới lại bất thình lình nói: “Phân công cho Kiều Dĩ Thương ở bên trong nằm vùng truyền thông tin, gần đây ông ta lại bắt đầu tham gia buôn lậu thuốc phiện, cùng với ông chủ trùm ma túy thường xuyên qua lại chặt chẽ, nhưng mà tham gia buôn bán đều là thân tín bên cạnh Kiều Dĩ Thương, cơ sở ngầm của chúng ta không thể sờ được tới.”

Tôi bưng tách tay phải run lên, cái tách trên tay tôi run run, sữa ấm áp bên trong hơi văng ra, có vài giọt rơi trên cổ tay áo của Chu Dung Thành, ông ấy nhìn thoáng qua phía tôi: “Làm sao vậy?”

Tay tôi bị bỏng lên có chút phiếm hồng, dùng môi liếm liếm hai cái: “Trượt tay.”

Ông ấy quan sát tôi từ cao đến thấp: “Không thoải mái sao.”

Tôi lắc đầu nói không có, cấp dưới cũng thực rất hoài nghi nhìn tôi, tôi tiếp tục để bọn họ bận rộn, tôi đi cắt chút hoa quả.

Trong lúc tôi xoay người đi ra cửa, Chu Dung Thành hỏi cấp dưới cần bao nhiêu người và sức lực mới có thể tìm ra vị trí cụ thể.

Cấp dưới cũng không muốn xung đột với Kiều Dĩ Thương, anh ta ngăn cản vài câu, nhưng thái độ của Chu Dung Thành rất kiên quyết, ông ấy nói nhất định phải loại bỏ được thị trường buôn bán ma túy lớn này ra khỏi sự tồn tại của đặc khu, mặc khác đất thuộc địa có thể ông ấy sẽ không can thiệp đến.

Cấp dưới liền thở dài: “Hiện tại, công an tỉnh tránh Kiều Dĩ Thương còn không kịp, anh lại chính mình đơn thân độc mã, tôi thấy kết quả không khả quan. Anh xác thực là có dũng có mưu, nhưng Kiều Dĩ Thương quả thực là quá lợi hại, chúng ta hiện tại không có khả năng ngăn chặn.

Chu Dung Thành hỏi lại cậu nghĩ rằng tôi sẽ nhượng bộ từng bước thì ông ta sẽ buông tha sao cho tôi sao, đợi đến khi ông ta chủ động tìm đến tôi phiền lòng, tôi thế đã sa vào thế bị động rồi.

Tôi ngẩng đầu, ngưng đọng tại bản đồ trên cửa, quyết tâm cắn chặt răng, quả quyết xoay người: “Chu Dung Thành, em có việc muốn nói với anh.”

Cấp dưới quay đầu lại nhìn tôi, cái trán tôi không tự chủ được chảy một tầng mồ hôi, tôi biết rõ một khi nói ra, sẽ long trời lỡ đất như thế nào, nhưng tôi là vợ của Chu Dung Thành, đại cục ở trước mắt tôi không thể nhớ đến chuyện gió trăng tình trường.

Nhưng mà tôi còn chưa kịp mở miệng, điện thoại đặt trên bàn của Chu Dung Thành vang lên, ông ấy đưa tay khoát bảo tôi tạm ngưng một chút, bên kia trầm tư, hỏi ý kiến ông ấy khi nào thì tiếp Chu Tiệp, ông ấy liền nói thì hai ngày vậy, cô ấy còn nói với ông ấy một số chuyện khác, ông ấy kiên nhẫn nghe xong, cô ấy cuối cùng hỏi cuối tuần có thể cùng nhau đi ăn bữa cơm không, cô ấy nói rất muốn ăn giống như lúc mới vừa kết hôn thường xuyên đến nhà bà ngoại ăn.

Đây là chiêu về tình cảm đánh rất có chiều sâu, Chu Dung Thành nheo mắt suy nghĩ một chút: “Nói sau đi.”

Ông ấy cắt đứt điện thoại sau đó nhéo nhéo mi tâm, ngẩng đầu nhìn tôi: “Em vừa ban nãy muốn nói cái gì.”

Dũng cảm thừa nhận chẳng qua chỉ trong chốc lát, đã qua rất khó tìm lại, bàn tay nắm lại của tôi đã buông ra từ lâu, lòng nhiệt huyết biến mất không còn chút gì, tôi liếm liếm môi: “Em chính là muốn hỏi…Chu Tiệp lúc nào quay về, để em chuẩn bị tốt một chút.”

Chu Dung Thành nhíu mày hỏi tôi chỉ là việc này thôi sao.



Tôi lộ vẻ ung dung cười tươi: “Bằng không thì thế nào, em đây là người phụ nữ, còn có thể có chuyện gì hệ trọng.”

Ông ấy ừ một tiếng: “Sáng mai anh sẽ hỏi chủ nhiệm của nó một tiếng, em nghỉ ngơi sớm một chút, anh còn đang bận một chút.”

Tôi từ phòng sách đi ra, ngồi xổm ở góc tường thở hổn hển, từng giọt mồ hôi cứ thi nhau rơi xuống, mười ngón tay hoàn toàn mất đi cảm giác, giống như tay của bộ xương khô, run rẩy rũ xuống, như có bàn tay vô hình chặn ở tim và cổ họng tôi.

Tôi lảo đảo đứng lên, vào phòng chạy ào vào nhà tắm khóa trái cửa, chìm vào nước lạnh băng, tôi nhắm mắt lại không biết bao lâu, bắt buộc chính mình đem cái thơ văn hoa mỹ ở sòng bạc trong đầu xóa đi.

Sau nửa đêm lại có thêm hai cấp dưới đến, đi vào phòng sách cho đến bình minh ngày hôm sau mới đi ra, trên mặt Chu Dung Thành có vẻ cực kỳ mệt mỏi, ông ấy uống cà phê nói với tôi phải đi đến tiệc xã giao, đồng thời Chu Tiệp buổi tối tan học sẽ đến đây tới cuối tuần.

Tôi hỏi ông ấy Chu Tiệp thích ăn cái gì, thích chơi cái gì, tính dùng đồ chúng yêu thích kéo gần khoảng cách, tôi ghi chép một danh sách liệt kê, sau khi ăn xong bữa sáng lại vội vàng kêu tài xế chở đến nội thành mua đồ.

Chu Tiệp thích chơi một số đồ chơi về trí tuệ, đã sớm nghe Chu Dung Thành nói qua, Chu Tiệp đặc biệt thông minh, nó hai tuổi đã thể hiện hơn bạn cùng chan lứa, điểm này ông ấy thầm biết ơn cách giáo dục của bà Chu, nhưng mà Chu Tiệp lại trưởng thành sớm, tư tưởng có chút yếu đuối, loại tính cách này của trẻ con rất khó gần gũi, với tôi mà nói đúng là một khiêu chiến không nhỏ.

Tôi mua đồ qua đến đi tìm kho báo, hình thức xinh đẹp vô cùng, tôi đem đưa đồ vật cho tài xế để vào xe giúp và chờ tôi, sau đó đẩy cửa vào thương thành.

Bên trong đều là những phú bà ăn mặc xa hoa, đi tới đi lui ở các quầy trang sức, trong đó không ít những người quen mắt, ở chỗ này cũng đã gặp qua, chẳng qua là chưa từng trò chuyện, các bà ấy thân phận đều thấp một chút so với tôi, tôi cũng không có khả năng chủ động hạ mình chào hỏi, mà các bà ấy với quá khứ của tôi cũng nghe qua không ít, nói trắng ra là trong bụng ràng một hơi, chê tôi không đủ tư cách, cũng không nguyện lại đây ăn nói khép nép.

Tôi ho khan một tiếng, khoảng cách gần nhất với tôi có vài phú bà nghe thấy liền nhìn qua, nhận ra tôi, biểu tình trên mặt có chút thay đổi: “Đây không phải là bà Chu sao?”

Người phụ nữ đó kỳ quái nói: “Đúng là cô ta nha, mới đem vợ cả của người ta đuổi đi, liền kiềm chế không được xuất hiện ở đây mà khoe khoang, không phải là bộ dạng xinh đẹp, mấy người tuổi trẻ, thủ đoạn giờ thật lợi hại, gia thế không tốt, bối cảnh lại bẩn.

Những người đàn ông có máu mặt ở tỉnh Quảng Đà có ai chưa từng ngủ với cô ta, đi ra cũng không ngại xấu hổ, Chu Dung Thành đúng là mắt bị mù, bị cô ta hạ thuốc mê hồn gì rồi.”

Phú bà bên cạnh cũng buông đồ trang sức xuống, cong mắt: “So với yến tiệc lần trước có chút béo lên, nghe ông nhà tôi nói, cô ta giờ đang mang thai, mẹ sang nhờ con, nên mới thắng nhanh vậy.”

“Sinh đứa bé ai không lại, chỉ sợ cô ta đã thả ra yêu thuật gì rồi.”

Tôi đi qua các bà ấy thì dừng bước chân lại, các bà ấy không nghĩ đến tôi sẽ hành động vậy, đều không trở tay kịp, tôi nghiêng đầu cười đến phong tình vạn chủng: “Hai bà chủ là đang nói tôi sao? Tôi làm sao lại nghe thấy tên cục trưởng Chu.”

Cái việc như hung hăng nạt người lên hai phú bà làm vẻ mặt hai bà ta có chút hoảng hốt, bà ta nhếch môi cười: “Chắc là cô nghe nhầm rồi, chúng tôi không hề đề cập đến. Đối với cục trưởng Chu chỉ có tôn trọng không nên nghị luận.”

Phú bà bên cạnh cũng phụ họa theo nói quả thực là chưa hề, tôi gật đầu nói vậy là tốt.

Tôi xoay đầu đi vào, bước chân quả thực thong thả, tôi lớn tiếng hỏi người đứng bán hàng trong quầy: “Sơ Hoàng Châu đã bán đi chưa?”

Người bán hàng nói này để trấn bảo, dùng để quảng bá chứ không bán, trừ phi những phú bà thực sự cao, nếu không thì chúng tôi không bán ra.

Tôi cười nói cầm đến đây đi, người mua đến rồi đây.

Cô ta tỉ mỉ quan sát tôi: “Đích thực là cô?”

Tôi vuốt vuốt tóc, một cô gái bên cạnh nói nhỏ bên tai cô gái đứng ở quầy hàng nói gì đó khiến cô ta sửng sốt: “Thì ra là bà Chu, Sơ Hoàng Châu của bà ở phía sau tủ đây ạ.”

Tôi xoay người, ngồi xuống trong tầm mắt của cô ta, đưa lưng về phía cô ta, cầm trên tay xem xét, quả thực là Sơ Hoàng Châu, tôi hướng bên cạnh xê dịch một chút, nhìn thấy biểu cảm trên sườn mặt của cô ta, nhất thời mà oa lên một hơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sắc Dụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook