Chương 155: Cô xem tôi là cái gì
Yên
04/01/2023
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, lâu đến mức nụ hôn của ông ta khiến tôi không
thể đứng vững, cả người mềm nhũn ngã vào lòng ông ta, chỉ có thể hít thở dưỡng khí do ông ta cung cấp, hương vị của chúng tôi hòa lẫn vào nhau,
quấn quýt triền miên.
Từ đầu đến cuối, ông ta vẫn luôn mở mắt nhìn thẳng vào tôi, tôi vốn nhắm mắt nhưng khi cảm thấy cái nhìn chăm chú của ông ta liền không thể kìm lòng mà rơi vào vòng xoáy trong đáy mắt ông ấy.
Đôi mắt của Kiều Dĩ Thương quá thần bí, quá sâu thẳm, ngọn lửa bừng bừng hay bầu trời đầy sao đều không thể so sánh được với sự rung động lòng người của đôi mắt ấy. Đôi mắt ấy khiến người ta sa đọa, khiến người ta bị cuốn vào một vách núi sừng sững không có đường lui.
Ông ta rốt cuộc cũng buông tay, buông tha cho đôi môi đã bị cắn mút đến trắng bệch của tôi. Chúng tôi đứng sát mặt vào nhau, không ngừng thở dốc, tôi nhìn thấy lớp râu mỏng cứng dưới cằm ông ta, và lớp mồ hôi toát ra do sự điên cuồng vừa rồi. Tay của ông ta đặt trên ngực tôi, áo của tôi đã cởi ra một nửa.
“Có phải là cô làm không?”
Trong miệng tôi đều là hơi thở của ông ta, không phân biệt được không khí là do ai hô hấp, tôi nhìn vào mắt ông ấy nói, phải.
Ông ta cười một tiếng: “Yêu hắn ta đến vậy?”
Giọng tôi càng thêm khẳng định, phải.
Mấy ngón tay của ông ta ở trên ngực tôi không ngừng ve vuốt: “Cho nên không tiếc vì hắn mà động vào thuộc hạ của tôi. Nếu hắn chết, cô sẽ thế nào? Giết tôi, cầu hoan với tôi, dùng sắc đẹp và thân thể của cô quyến rũ tôi, lợi dụng lúc tôi đang mê mẩn trong thân thể mềm mại của cô mà tiễn tôi lên đường?”
Vẻ mặt của ông ta chợt trở nên hung tàn: “Có phải trong lòng cô, tôi thậm chí không bằng được một phần vạn Chu Dung Thành?”
Lòng tôi giật bắn lên, sau đó ông ta cười buồn: “Hà Linh San, trái tim đã giao cho người khác tôi không cần, tôi chỉ muốn thứ hoàn toàn mới, từng chút từng chút một nhổ bỏ hắn khỏi tim cô, sau đó đem tôi lắp vào.”
Chúng tôi quấn quýt quá lâu, Thường Cẩm Lệ và bà Hạ đều đã nghi ngờ, bọn họ đứng ngoài cửa gọi tôi, hỏi tôi có phải là cảm thấy không khỏe, tôi biết mình không thể tiếp tục trì hoãn nữa. Tôi đẩy Kiều Dĩ Thương ra, nhưng ông ta vẫn cố giữ chặt tôi, hỏi tôi rốt cuộc xem ông ta là cái gì.
Tôi cười lạnh nói vừa rồi anh không phải đã thừa nhận rồi sao, chẳng phải chỉ là gian phu sao.
Ông ta nói, nếu đã là gian phu, vậy thì hãy cứ tiếp tục vụng trộm.
Ông ta nói xong bước hai bước đi vào góc trong cùng, đôi chân dài giẫm lên mép bồn tắm, chỉ nhún người nhảy một cái đã thoát qua cửa sổ ra ngoài, cả quá trình trôi chảy, dứt khoát, thậm chí còn không chạm vào kính cửa, không hề phát ra tiếng động.
Tôi đã từng tận mắt nhìn thấy sự dũng mãnh, quả quyết của Chu Dung Thành khi lấy một chọi mười, mỗi chiêu của ông ta đều hung ác, sắc bén, chỉ nhìn qua đã biết là có nhiều kinh nghiệm trên chiến trường, cái khí phách lâm nguy không sợ đó khiến người ta phải kính sợ. Ngay lúc này, tôi nghĩ nếu bọn họ giao chiến thì sẽ có kết quả thế nào? Sự dứt khoát, linh hoạt của Kiều Dĩ Thương sẽ thắng hay thua? Trong trận chiến sống chết đó, tôi sẽ không tự chủ được mà chạy về phía ai?
Tôi nghe thấy tiếng Thường Cẩm Lệ đi tìm người giúp việc lấy chìa khóa, ra lệnh cho cô ta mở cửa ra. Tôi nhanh chóng chỉnh trang lại quần áo, đẩy cửa bước ra. Bọn họ đứng quây quanh cửa, đều rất lo lắng.
Tôi cảm thấy trên môi như bỏng rát, theo bản năng lấy tay vuốt một cái, vết máu rất đậm. Cái hôn của Kiều Dĩ Thương thật sự quá dữ dội, đã cắn rách cả da, ông ta đang trả thù tôi việc lưu lại vết tích trên mặt ông ta, khiến tôi khi về sẽ không thể giải thích được với Chu Dung Thành.
Bà Hạ vội đi vệ sinh, nên vội vã lướt qua cạnh tôi, không chú ý đến, nhưng Thường Cẩm Lệ thấy rất rõ ràng, cô ta rất quan tâm, hỏi tôi có chuyện gì. Tôi đem nguyên nhân đổ lên đầu cô ta, nói vừa rồi cô ta gõ cửa làm tôi giật mình, không cẩn thận cắn vào môi.
Cô ta hơi híp mắt lại, tuy trong lòng vẫn còn nghi ngờ, nhưng khi tôi đi ra bên trong thật sự không có ai khác, nếu thật đã có gì thì cũng không thể vô cớ biến mất được. Cô ta nắm lấy tay tôi nói xin lỗi, nói với tôi rằng cô ta chỉ là lo cho tôi, dù gì tôi cũng là khách quý, nếu xảy ra chuyện gì cô ta sẽ không biết ăn nói thế nào với cục trưởng Chu.
Tôi nói tôi biết, tôi cũng rất cảm ơn sự quan tâm của bà Kiều.
Sau khi bà Hạ đi ra, chúng tôi cùng nhau đi đến phòng ăn ngồi xuống, người giúp việc báo cho Thường Cẩm Lệ biết ông chủ vừa đi mua thuốc về, đang thay đồ ở trên lầu, nói mọi người cứ ăn trước.
Ông ta cũng thật biết cách lấy cớ, nếu không phải tôi biết rõ ông ta là loại người nào, có lẽ đã thật cho rằng ông ta trước đây đã làm gian phu rất nhiều lần.
Bữa cơm này tôi ăn mà lòng không yên ổn, mỗi lần gặp riêng Kiều Dĩ Thương, tôi đều tốn rất nhiều thời gian mới có thể thoát ra được. Ông ta giống như một lớp sương mù thơm lừng ngọt ngào, đủ mọi màu sắc bắt tôi giam vào bên trong, tôi căn bản không đủ sức dứt ra, chỉ có thể dựa vào lý trí và sự áy náy đối với Chu Dung Thành để bức ép bản thân thoát ra.
Sau bữa cơm, bà Hạ kêu ca đòi đánh bài, bốn người bọn họ vừa hay đủ một bàn, tôi và Thường Cẩm Lệ đều không hứng thú, giúp cho bọn họ tụ thành một bàn, rồi né ra chỗ ghế mây ngoài ban công nói chuyện phiếm.
Nói thật, tôi không muốn tiếp xúc với cô ta, nhưng cũng không thể bỏ đũa xuống là đi ngay, chỉ đành phải ngồi thêm một lúc cho đúng phép tắc.
Cô ta bưng trà ra hỏi tôi, có thích uống Tây Hồ Long Tỉnh không.
Tôi uống thử một ngụm, trà rất mới, thiếu chút vị đắng: “Dung Thành thích Kim Tuấn Mi và Lư Sơn Vân Vụ, tôi cũng chỉ uống hai loại này, theo khẩu vị của ông ấy.”
“Phu xướng phụ tùy, đây là chuyện tốt.”
Tôi cười nói, cô cũng vậy.
Cô ta nhìn chằm chằm vào những lá trà đang dập dềnh trong cái ly thủy tinh trong suốt: “Không phải là loại trà quý báu gì, nhưng mùi vị thanh đạm, đàn bà uống trà đậm không tốt, rất hại người, mai này nếu không giữ được thai, tôi đến cùng không có được sự dẻo dai và dũng cảm của bà Chu, không chịu được nỗi đau của sinh ly tử biệt.”
Trong lòng tôi cực kỳ căm ghét câu nói này, nhưng trên mặt vẫn không để lộ ra nét gì, tôi rời mắt đi, nhìn về phía biển hoa nhấp nhô trải dài ngoài cửa sổ: “Có thể có thai cũng là duyên phận, ít nhất vẫn tốt hơn nhiều trong bụng mãi không có gì.”
Thường Cẩm Lệ đặt ly trà xuống bàn: “Hôm nay là ngày vui, nhưng tôi bị người khác gây chuyện, không dám giấu bà Chu, tôi đã gặp phải trộm rồi.”
Tôi ồ một tiếng: “Trộm nào lại dám vào nhà của anh Thương?”
“Đương nhiên là tên dâm tặc vô sỉ, hơn nữa còn là một con mái.”
Mấy ngón tay đang cầm ly trà của tôi hơi xiết lại, ánh mắt của cô ta dừng lại trên đóa thược dược màu hồng nhạt không xa trước mặt: “Hôm trước anh Thương đi công tác về, trên mặt đột nhiên có thêm một vết môi, tôi đoán môi của người đàn bà đó nhất định rất đẹp, nên mới khiến anh Thương không nhịn được trước sự cám dỗ của cô ta. Anh ấy giải thích thế nào không quan trọng, tôi biết anh ấy gạt tôi.”
Cô ta cười, liếc nhìn tôi, thấy tôi không phản ứng gì nhiều, cô ta vẫy tay ra hiệu cho người giúp việc đang chuẩn bị trái cây mang toàn bộ trái cây qua bên bàn mạt chược của bà Hạ, ngoại trừ anh đào. Sau khi người giúp việc rời khỏi, cô ta hỏi tôi đây thâm ý: “Bà Chu cảm thấy người đàn bà đó phải chăng đang ra oai với tôi?”
Tôi bình tĩnh lắc nhẹ ly trà: “Loại chuyện này bà Kiều đi hỏi anh Thương là thích hợp nhất, vợ chồng ấy, có xích mích thì phải tự mình giải quyết, nếu như anh Thương không chịu, thì cái oai này đối phương vốn không thể ra được.”
Cô ta cười nhạo một cách đầy xem thường: “Vợ bé có danh phận của ba tôi cũng có đến bốn người, tôi từ nhỏ đã nhìn quen mắt rồi, việc mẹ tôi đã phải làm thế nào để giữ vững được địa vị của mình để sống sót trong trận chiến phức tạp giữa đàn bà với nhau, chỉ có những người vợ ngu xuẩn mới hơi có chút bất mãn đã làm ầm làm ỉ lên, khiến tình cảm mất sạch, đàn ông dĩ nhiên sẽ không quay lại nữa.”
Cô ta cầm lên một quả anh đào màu đỏ tím, để ở trước mắt cẩn thận quan sát: “Không muốn tiếp tục nữa, thì chém một đao đã có làm sao, nhưng nếu vẫn muốn tiếp tục, thì phải biết chừng biết mực. Chẳng qua chỉ là một vết môi thôi, cho dù có ngủ một đêm đi nữa, tôi bên này mới danh chính ngôn thuận là gia đình của anh Thương, đem ông ấy buộc chặt bên người tôi rồi mới từ từ xử lý.”
Tôi cười nói, bà Kiều quả thật là lòng dạ rộng lượng, biết suy trước tính sau.
Cô ta cũng cười cùng tôi: “Người đàn bà thông minh phải biết dừng lại đúng lúc, không động vào những bí mật cấm kỵ của đàn ông, có vậy hôn nhân mới lâu dài được, trong lòng vẫn biết là được. Chỉ là anh Thương hiện tại chỉ đang đùa giỡn hay đã thật sự động lòng, tôi cũng không nắm chắc. Bà Chu nói xem, nếu ông ấy thật sự động lòng, người đàn bà này tôi có thể giữ lại sao, tôi thông minh cũng không đỡ được ả ta mặt dày.”
Ánh mắt sắc bén của cô ta như hận không thể trực tiếp đâm xuyên qua người tôi.
“Giữ là phong độ, không giữ là năng lực của cô, cũng có thể cô đã nghĩ quá nhiều, đàn bà mà có thể hấp dẫn được anh Thương, chắc hẳn cuộc sống không tệ.”
Cô ta đem anh đào bỏ vào miệng, nụ cười trong đáy mắt long lanh trong suốt, nhưng cũng lấp lóe sát cơ: “Con gái nhà họ Thường cũng không phải là ăn chay gì. Năng lực của ả ta cao, gia thế của tôi lớn, thủ đoạn của ả độc, tâm tôi cũng không thiện, ép tôi phải ra tay thì tôi nhất định sẽ mời bà Chu đến cùng thưởng thức.”
Lúc nãy Thường Cẩm Lệ có thể vẫn còn đang thăm dò, nhưng hiện giờ thì tám chín phần mười là đã đoán ra tôi rồi. Cô ta cũng là một người đàn bà khôn khéo, mẫn tiệp, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể nhận ra phụ nữ trẻ có chồng ở đặc khu có thể khiến Kiều Dĩ Thương nhớ nhung đến vậy ngoài tôi ra không thể là ai khác. Đơn thuần xinh đẹp không giữ chân được ông ta, cần phải thú vị, có thể đối chọi được với ông ta vài trận, làm rung động tơ lòng của ông ta.
Tôi đặt ly trà xuống, mỉm cười: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú.”
Thường Cẩm Lệ nói, chuyện khác có thể không có hứng thú, nhưng chuyện này bà Chu nhất định có.
Cô ta rướn người về phía tôi: “Có thể là có quen biết với bà Chu, hoặc thậm chí chính là bà Chu…”
Cô ta dừng lại, sắc mặt tôi sầm xuống, cô ta lập tức nói tiếp nửa câu còn lại: “Rất thân với người đó.”
Từ đầu đến cuối, ông ta vẫn luôn mở mắt nhìn thẳng vào tôi, tôi vốn nhắm mắt nhưng khi cảm thấy cái nhìn chăm chú của ông ta liền không thể kìm lòng mà rơi vào vòng xoáy trong đáy mắt ông ấy.
Đôi mắt của Kiều Dĩ Thương quá thần bí, quá sâu thẳm, ngọn lửa bừng bừng hay bầu trời đầy sao đều không thể so sánh được với sự rung động lòng người của đôi mắt ấy. Đôi mắt ấy khiến người ta sa đọa, khiến người ta bị cuốn vào một vách núi sừng sững không có đường lui.
Ông ta rốt cuộc cũng buông tay, buông tha cho đôi môi đã bị cắn mút đến trắng bệch của tôi. Chúng tôi đứng sát mặt vào nhau, không ngừng thở dốc, tôi nhìn thấy lớp râu mỏng cứng dưới cằm ông ta, và lớp mồ hôi toát ra do sự điên cuồng vừa rồi. Tay của ông ta đặt trên ngực tôi, áo của tôi đã cởi ra một nửa.
“Có phải là cô làm không?”
Trong miệng tôi đều là hơi thở của ông ta, không phân biệt được không khí là do ai hô hấp, tôi nhìn vào mắt ông ấy nói, phải.
Ông ta cười một tiếng: “Yêu hắn ta đến vậy?”
Giọng tôi càng thêm khẳng định, phải.
Mấy ngón tay của ông ta ở trên ngực tôi không ngừng ve vuốt: “Cho nên không tiếc vì hắn mà động vào thuộc hạ của tôi. Nếu hắn chết, cô sẽ thế nào? Giết tôi, cầu hoan với tôi, dùng sắc đẹp và thân thể của cô quyến rũ tôi, lợi dụng lúc tôi đang mê mẩn trong thân thể mềm mại của cô mà tiễn tôi lên đường?”
Vẻ mặt của ông ta chợt trở nên hung tàn: “Có phải trong lòng cô, tôi thậm chí không bằng được một phần vạn Chu Dung Thành?”
Lòng tôi giật bắn lên, sau đó ông ta cười buồn: “Hà Linh San, trái tim đã giao cho người khác tôi không cần, tôi chỉ muốn thứ hoàn toàn mới, từng chút từng chút một nhổ bỏ hắn khỏi tim cô, sau đó đem tôi lắp vào.”
Chúng tôi quấn quýt quá lâu, Thường Cẩm Lệ và bà Hạ đều đã nghi ngờ, bọn họ đứng ngoài cửa gọi tôi, hỏi tôi có phải là cảm thấy không khỏe, tôi biết mình không thể tiếp tục trì hoãn nữa. Tôi đẩy Kiều Dĩ Thương ra, nhưng ông ta vẫn cố giữ chặt tôi, hỏi tôi rốt cuộc xem ông ta là cái gì.
Tôi cười lạnh nói vừa rồi anh không phải đã thừa nhận rồi sao, chẳng phải chỉ là gian phu sao.
Ông ta nói, nếu đã là gian phu, vậy thì hãy cứ tiếp tục vụng trộm.
Ông ta nói xong bước hai bước đi vào góc trong cùng, đôi chân dài giẫm lên mép bồn tắm, chỉ nhún người nhảy một cái đã thoát qua cửa sổ ra ngoài, cả quá trình trôi chảy, dứt khoát, thậm chí còn không chạm vào kính cửa, không hề phát ra tiếng động.
Tôi đã từng tận mắt nhìn thấy sự dũng mãnh, quả quyết của Chu Dung Thành khi lấy một chọi mười, mỗi chiêu của ông ta đều hung ác, sắc bén, chỉ nhìn qua đã biết là có nhiều kinh nghiệm trên chiến trường, cái khí phách lâm nguy không sợ đó khiến người ta phải kính sợ. Ngay lúc này, tôi nghĩ nếu bọn họ giao chiến thì sẽ có kết quả thế nào? Sự dứt khoát, linh hoạt của Kiều Dĩ Thương sẽ thắng hay thua? Trong trận chiến sống chết đó, tôi sẽ không tự chủ được mà chạy về phía ai?
Tôi nghe thấy tiếng Thường Cẩm Lệ đi tìm người giúp việc lấy chìa khóa, ra lệnh cho cô ta mở cửa ra. Tôi nhanh chóng chỉnh trang lại quần áo, đẩy cửa bước ra. Bọn họ đứng quây quanh cửa, đều rất lo lắng.
Tôi cảm thấy trên môi như bỏng rát, theo bản năng lấy tay vuốt một cái, vết máu rất đậm. Cái hôn của Kiều Dĩ Thương thật sự quá dữ dội, đã cắn rách cả da, ông ta đang trả thù tôi việc lưu lại vết tích trên mặt ông ta, khiến tôi khi về sẽ không thể giải thích được với Chu Dung Thành.
Bà Hạ vội đi vệ sinh, nên vội vã lướt qua cạnh tôi, không chú ý đến, nhưng Thường Cẩm Lệ thấy rất rõ ràng, cô ta rất quan tâm, hỏi tôi có chuyện gì. Tôi đem nguyên nhân đổ lên đầu cô ta, nói vừa rồi cô ta gõ cửa làm tôi giật mình, không cẩn thận cắn vào môi.
Cô ta hơi híp mắt lại, tuy trong lòng vẫn còn nghi ngờ, nhưng khi tôi đi ra bên trong thật sự không có ai khác, nếu thật đã có gì thì cũng không thể vô cớ biến mất được. Cô ta nắm lấy tay tôi nói xin lỗi, nói với tôi rằng cô ta chỉ là lo cho tôi, dù gì tôi cũng là khách quý, nếu xảy ra chuyện gì cô ta sẽ không biết ăn nói thế nào với cục trưởng Chu.
Tôi nói tôi biết, tôi cũng rất cảm ơn sự quan tâm của bà Kiều.
Sau khi bà Hạ đi ra, chúng tôi cùng nhau đi đến phòng ăn ngồi xuống, người giúp việc báo cho Thường Cẩm Lệ biết ông chủ vừa đi mua thuốc về, đang thay đồ ở trên lầu, nói mọi người cứ ăn trước.
Ông ta cũng thật biết cách lấy cớ, nếu không phải tôi biết rõ ông ta là loại người nào, có lẽ đã thật cho rằng ông ta trước đây đã làm gian phu rất nhiều lần.
Bữa cơm này tôi ăn mà lòng không yên ổn, mỗi lần gặp riêng Kiều Dĩ Thương, tôi đều tốn rất nhiều thời gian mới có thể thoát ra được. Ông ta giống như một lớp sương mù thơm lừng ngọt ngào, đủ mọi màu sắc bắt tôi giam vào bên trong, tôi căn bản không đủ sức dứt ra, chỉ có thể dựa vào lý trí và sự áy náy đối với Chu Dung Thành để bức ép bản thân thoát ra.
Sau bữa cơm, bà Hạ kêu ca đòi đánh bài, bốn người bọn họ vừa hay đủ một bàn, tôi và Thường Cẩm Lệ đều không hứng thú, giúp cho bọn họ tụ thành một bàn, rồi né ra chỗ ghế mây ngoài ban công nói chuyện phiếm.
Nói thật, tôi không muốn tiếp xúc với cô ta, nhưng cũng không thể bỏ đũa xuống là đi ngay, chỉ đành phải ngồi thêm một lúc cho đúng phép tắc.
Cô ta bưng trà ra hỏi tôi, có thích uống Tây Hồ Long Tỉnh không.
Tôi uống thử một ngụm, trà rất mới, thiếu chút vị đắng: “Dung Thành thích Kim Tuấn Mi và Lư Sơn Vân Vụ, tôi cũng chỉ uống hai loại này, theo khẩu vị của ông ấy.”
“Phu xướng phụ tùy, đây là chuyện tốt.”
Tôi cười nói, cô cũng vậy.
Cô ta nhìn chằm chằm vào những lá trà đang dập dềnh trong cái ly thủy tinh trong suốt: “Không phải là loại trà quý báu gì, nhưng mùi vị thanh đạm, đàn bà uống trà đậm không tốt, rất hại người, mai này nếu không giữ được thai, tôi đến cùng không có được sự dẻo dai và dũng cảm của bà Chu, không chịu được nỗi đau của sinh ly tử biệt.”
Trong lòng tôi cực kỳ căm ghét câu nói này, nhưng trên mặt vẫn không để lộ ra nét gì, tôi rời mắt đi, nhìn về phía biển hoa nhấp nhô trải dài ngoài cửa sổ: “Có thể có thai cũng là duyên phận, ít nhất vẫn tốt hơn nhiều trong bụng mãi không có gì.”
Thường Cẩm Lệ đặt ly trà xuống bàn: “Hôm nay là ngày vui, nhưng tôi bị người khác gây chuyện, không dám giấu bà Chu, tôi đã gặp phải trộm rồi.”
Tôi ồ một tiếng: “Trộm nào lại dám vào nhà của anh Thương?”
“Đương nhiên là tên dâm tặc vô sỉ, hơn nữa còn là một con mái.”
Mấy ngón tay đang cầm ly trà của tôi hơi xiết lại, ánh mắt của cô ta dừng lại trên đóa thược dược màu hồng nhạt không xa trước mặt: “Hôm trước anh Thương đi công tác về, trên mặt đột nhiên có thêm một vết môi, tôi đoán môi của người đàn bà đó nhất định rất đẹp, nên mới khiến anh Thương không nhịn được trước sự cám dỗ của cô ta. Anh ấy giải thích thế nào không quan trọng, tôi biết anh ấy gạt tôi.”
Cô ta cười, liếc nhìn tôi, thấy tôi không phản ứng gì nhiều, cô ta vẫy tay ra hiệu cho người giúp việc đang chuẩn bị trái cây mang toàn bộ trái cây qua bên bàn mạt chược của bà Hạ, ngoại trừ anh đào. Sau khi người giúp việc rời khỏi, cô ta hỏi tôi đây thâm ý: “Bà Chu cảm thấy người đàn bà đó phải chăng đang ra oai với tôi?”
Tôi bình tĩnh lắc nhẹ ly trà: “Loại chuyện này bà Kiều đi hỏi anh Thương là thích hợp nhất, vợ chồng ấy, có xích mích thì phải tự mình giải quyết, nếu như anh Thương không chịu, thì cái oai này đối phương vốn không thể ra được.”
Cô ta cười nhạo một cách đầy xem thường: “Vợ bé có danh phận của ba tôi cũng có đến bốn người, tôi từ nhỏ đã nhìn quen mắt rồi, việc mẹ tôi đã phải làm thế nào để giữ vững được địa vị của mình để sống sót trong trận chiến phức tạp giữa đàn bà với nhau, chỉ có những người vợ ngu xuẩn mới hơi có chút bất mãn đã làm ầm làm ỉ lên, khiến tình cảm mất sạch, đàn ông dĩ nhiên sẽ không quay lại nữa.”
Cô ta cầm lên một quả anh đào màu đỏ tím, để ở trước mắt cẩn thận quan sát: “Không muốn tiếp tục nữa, thì chém một đao đã có làm sao, nhưng nếu vẫn muốn tiếp tục, thì phải biết chừng biết mực. Chẳng qua chỉ là một vết môi thôi, cho dù có ngủ một đêm đi nữa, tôi bên này mới danh chính ngôn thuận là gia đình của anh Thương, đem ông ấy buộc chặt bên người tôi rồi mới từ từ xử lý.”
Tôi cười nói, bà Kiều quả thật là lòng dạ rộng lượng, biết suy trước tính sau.
Cô ta cũng cười cùng tôi: “Người đàn bà thông minh phải biết dừng lại đúng lúc, không động vào những bí mật cấm kỵ của đàn ông, có vậy hôn nhân mới lâu dài được, trong lòng vẫn biết là được. Chỉ là anh Thương hiện tại chỉ đang đùa giỡn hay đã thật sự động lòng, tôi cũng không nắm chắc. Bà Chu nói xem, nếu ông ấy thật sự động lòng, người đàn bà này tôi có thể giữ lại sao, tôi thông minh cũng không đỡ được ả ta mặt dày.”
Ánh mắt sắc bén của cô ta như hận không thể trực tiếp đâm xuyên qua người tôi.
“Giữ là phong độ, không giữ là năng lực của cô, cũng có thể cô đã nghĩ quá nhiều, đàn bà mà có thể hấp dẫn được anh Thương, chắc hẳn cuộc sống không tệ.”
Cô ta đem anh đào bỏ vào miệng, nụ cười trong đáy mắt long lanh trong suốt, nhưng cũng lấp lóe sát cơ: “Con gái nhà họ Thường cũng không phải là ăn chay gì. Năng lực của ả ta cao, gia thế của tôi lớn, thủ đoạn của ả độc, tâm tôi cũng không thiện, ép tôi phải ra tay thì tôi nhất định sẽ mời bà Chu đến cùng thưởng thức.”
Lúc nãy Thường Cẩm Lệ có thể vẫn còn đang thăm dò, nhưng hiện giờ thì tám chín phần mười là đã đoán ra tôi rồi. Cô ta cũng là một người đàn bà khôn khéo, mẫn tiệp, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể nhận ra phụ nữ trẻ có chồng ở đặc khu có thể khiến Kiều Dĩ Thương nhớ nhung đến vậy ngoài tôi ra không thể là ai khác. Đơn thuần xinh đẹp không giữ chân được ông ta, cần phải thú vị, có thể đối chọi được với ông ta vài trận, làm rung động tơ lòng của ông ta.
Tôi đặt ly trà xuống, mỉm cười: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú.”
Thường Cẩm Lệ nói, chuyện khác có thể không có hứng thú, nhưng chuyện này bà Chu nhất định có.
Cô ta rướn người về phía tôi: “Có thể là có quen biết với bà Chu, hoặc thậm chí chính là bà Chu…”
Cô ta dừng lại, sắc mặt tôi sầm xuống, cô ta lập tức nói tiếp nửa câu còn lại: “Rất thân với người đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.