Chương 215: Giam cầm
Yên
01/02/2023
Tôi biết rằng mọi thứ đã được phơi bày, và không phải tôi cứ giấu diếm là
có thể che đậy được quá khứ. Tôi rất thẳng thắn mà nói rằng tôi căn bản
là không muốn đứa trẻ này chút nào.
Kiều Dĩ Thương nheo mắt nhìn tôi một lúc lâu, đặt tấm giấy phẫu thuật lên trên tàn thuốc đang cháy, tùy ý để tờ giấy đầy chữ cháy từng chút từng chút một, tan thành tro bụi. Lòng bàn tay ông ta úp xuống, tro bụi được ánh đèn chói lọi của hành lang chiếu vào, biến thành một màu đen thê thảm và suy tàn.
Ông ta quay người không nói lời nào, khí thế kinh người làm cho người khác phải khiếp sợ, vạt áo vừa nhấc lên đập lên trên đầu gối của tôi, sắc bén lạnh như Đạo.
Người vệ sĩ hơi khom lưng về phía tôi, giọng điệu cung kính: “Cô Hà, đừng tìm anh Thương để phân cao thấp nữa, đứa bé này là bảo bối của anh ấy, là ánh sáng rực rỡ của nửa đời sau của anh ấy. Anh Thương rất coi trọng nó. Cô Thường cũng còn chưa có được cái may mắn này, đây là đứa con cả của anh Thương, cô hà tất gì phải phá vỡ cuộc sống đang tốt đẹp này chứ.”
Tôi lạnh lùng trừng mắt liếc anh ta một cái.
Anh ta cười nói rằng tôi giàu có và quyền lực, nhưng với thói đời này, tôi còn muốn thoát khỏi lòng bàn tay của một người đàn ông sao? Thông minh cũng nên một vừa hai phải, anh Thương thích tính cách của tôi, cũng đừng làm quá lên, chưa bao giờ có người phụ nữ nào dám động đến điểm mấu chốt của anh Thương như thế này.
Tôi hiểu rõ anh ta có lòng tốt mà nhắc nhở tôi, nhưng đây là việc của tôi nên tôi không hề cảm thấy cảm kích anh ta. Tôi đã đưa tay ra và đẩy anh ta ra khỏi tôi. Anh ta không hề di chuyển và điều đó giống như sức mạnh của tôi không hề ảnh hưởng đến anh ta vậy. Tôi hung hăng mà đánh anh ta, còn anh ta thì lại lo lắng sẽ chạm vào bụng tôi. Lúc này mới lùi sang một bên, những vệ sĩ khác thấy rằng cuối cùng tôi cũng chịu di chuyển, ngay lập tức bao vây và áp giải tôi đi.
Một người phụ nữ ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm vào tôi và hỏi đám người trong gia đình: “Những người này là ai? Điệu bộ cũng thật là lớn mật.”
Người đàn ông trong lòng có chút sợ hãi: “Không nghe gọi là anh Thương sao, là xã hội đen đó, bộ dạng này không phải là một tên lưu manh đơn giản. Cũng may là vừa rồi không đánh, nếu không thì chết không biết chừng.”
Tôi đi theo Kiều Dĩ Thương vào thang máy, vệ sĩ đứng bên ngoài đợi lượt tiếp theo, cửa thang máy đóng lại, trong phút chốc, trước mắt tôi là một cái bóng đen, mùi khói nồng nặc hòa cùng mùi bột giặt trên người ông ta tiếp tục lan vào trong không gian chật hẹp. Tôi cảm thấy hơi bức bối và sợ hãi. Không tự chủ được mà liên tục lùi lại phía sau, chống gót chân vào bức tường. Tôi nghĩ mình sẽ va vào bức tường. Đang chuẩn bị cắn răng để tiếp nhận cơn đau, đột nhiên sau lưng có một bàn tay ngăn cách tôi cùng bức tường vách sắt ấy, cơn đau đớn khó nhịn trong tưởng tượng cũng không tìm tới, chỉ có rơi vào lòng bàn tay ấm áp mềm mại ấy.
Khuôn mặt Kiều Dĩ Thương lại không mềm như lòng bàn tay, lạnh như một hồ nước giữa mùa đông lạnh giá.
“Ai cho cô can đảm để tự tiện giải quyết việc này?”
Tôi không nói lời nào, tay ông ta đặt trên lưng tôi di chuyển dọc theo sống lưng mà đi lên trên, hung ác và nóng nảy đè cái gáy của tôi và ấn nó trước mặt ông ta, tôi bị buộc phải ngước đầu lên nhìn ông ta. Mũi ông ta rất cao và thẳng. Đôi môi ở ngay trước mắt tôi, khoảng cách chỉ khoảng một cm.
“Nói chuyện.”
Ông ta đè nén lửa giận trong lòng, giống như vẫn luôn che giấu cảm xúc của mình, không để cho bất kỳ kẻ nào có được cơ hội và càng không cho kẻ nào có thể đoán được nội tâm trong lòng ông ta, tôi không thể không đỏ mắt dưới cái nhìn của ông ta.
“Anh ấy sinh ra đã là đứa con ngoài gia thú. Tôi không muốn con mình cũng là con ngoài giá thú. Nếu Chu Dung Thành không muốn cưới tôi, tôi cũng sẽ không vì anh ấy mà sinh con. Tôi sẽ chỉ sinh con cho chồng mình. Trừ người đó ra thì dù ai đưa ra mồi nhử nào cũng không thể.”
Thang máy đi xuống tầng một thì chậm rãi mở ra một khe hở, những người đang chờ bên ngoài chuẩn bị bước vào thì đột nhiên Kiều Dĩ Thương vươn tay giữ cửa thang máy lại, cửa thang máy nhanh chóng đóng lại, đợi khoảng hai giây trôi qua nhanh chóng, ông ta nói gằn xuống từng chữ một: “Cô vì anh ta mà mang thai sao?”
Mặt tôi tái đi, và lúc này hô hấp cũng như ngừng lại.
Tôi chưa bao giờ mang thai một đứa con nào cho Chu Dung Thành, cho dù anh ấy là chồng tôi, và đối với Kiều Dĩ Thương, tôi vô cùng hận ông ta, liên tục kháng cự chống lại ông ta, tính toán với ông ta, nhưng cuối cùng lại mang thai cốt nhục của ông ta. Số lần chúng tôi quan hệ cơ bản không bằng một phần mười giữa Chu Dung Thành và tôi. Có lẽ đây là số phận, số mệnh mà tôi và ông ta phải vướng vào kéo dài oán hận đến tận cùng.
Ông ta chỉ cần một vài từ là có thể khiến tôi không nói nên lời. Ông ta biết tất cả những thứ xấu xí, u ám, trụy lạc của tôi mà mọi người không nhìn thấy được, Chu Dung Thành cũng chưa từng khai quật chúng lên, thế nhưng ông ta lại biết tất cả, ông ta chỉ còn thiếu một tầng cuối cùng là liền có thể chọc thủng trái tim tôi và hoàn toàn vạch trần tôi toàn bộ. Vì để ông ta hứng thú, vì sự bao dung vô điều kiện của ông ta đối với tôi đến mức hung hăng làm càn, đối với một tầng này tôi càng phải cố gắng ra sức mà bảo vệ nó.
Cửa thang máy lại một lần nữa mở ra, ông ta giống như không quan tâm đến ai cứ như vậy nắm lấy tay tôi mà xuyên qua đám đông và đại sảnh lạnh lẽo ấy.
Một chiếc Bentley màu trắng đỗ dưới bậc thềm ở lối vào chính, tài xế mở cửa nghênh đón ông ta vào xe. Vài phút sau, đám vệ sĩ cũng bước ra và lên chiếc xe thứ hai. Ông ta nhắm mắt im lặng suốt đoạn đường đi, mỗi khi có va chạm không kiểm soát được do xe nghiêng ngả là tôi lại va vào người ông ta, cho dù khi không nhìn thấy thì lúc nào ông ta cũng kịp thời ôm lấy tôi, nhưng tôi vẫn y như cũ nôn mửa vì sự xóc nảy này.
Vệ sĩ phó tài xế cúp máy, quay đầu lại và nói: “Anh Thương, đã điều tra xong rồi. Cô Hà đã đến khách sạn Hilton trước khi đến bệnh viện. Vào lúc hai giờ năm mươi phút hôm nay có một bữa tiệc xã giao người nổi tiếng dành cho một số doanh nhân và viên chức của các doanh nghiệp nhà nước.”
Tôi sửng sốt, lập tức ngẩng đầu, gỡ bàn tay đang che môi mình ra: “Ở đâu mà kiểm tra tra vậy?”
Người vệ sĩ im lặng, tôi nhíu mày nhìn Kiều Dĩ Thương bên cạnh: “Người theo dõi tôi vẫn còn chưa rút lui sao.”
Nếu vẫn còn chưa rút lui vậy thì lần tôi và đội trưởng Vương gặp nhau cũng bị ông ta theo dõi, đương nhiên lô heroin ấy một mảnh cũng sẽ không lọt vào trong tay, Kiều Dĩ Thương từ đầu đến cuối dùng một cặp mắt để sau hậu trường, bí mật dò xét toàn bộ chuyện phát sinh. Không có gì thoát khỏi mưu tính của ông ta.
Ông ta mím môi mỏng rồi nói: “Đã rút lui rồi.”
Tôi nhìn về phía người vệ sĩ một lần nữa và chờ anh ta cho tôi một lời giải thích, người vệ sĩ nói rằng ở đặc khu và thậm chí toàn bộ Quảng Đà, anh Thương muốn điều tra ra điều gì đó là không hề khó.
Ông ta quả thực là có khả năng này, ông ta hoàn toàn có thể đem nó xoay vòng quanh mà đùa giỡn, việc kiểm tra xem tôi đã đi đâu cũng không phải là việc khó khăn gì. Tôi ngả người ra ghế không thèm nói nữa, Kiều Dĩ Thương hỏi người vệ sĩ chuyện gì đang xảy ra. Anh ta liền kể cho Kiều Dĩ Thương nghe chuyện đã xảy ra với tôi ở khách sạn Hilton, ngay cả chuyện các bà lớn đã làm nhục tôi như thế nào cũng được anh ta kể lại vô cùng rõ ràng, Kiều Dĩ Thương im lặng lắng nghe, ông ta còn hỏi còn gì nữa không.
Người vệ sĩ nói không.
“Chỉ có vài người này.”
“Đúng.”
Kiều Dĩ Thương nói cậu biết phải làm gì.
Người vệ sĩ gật đầu, quay người lại và không phát ra tiếng động nữa.
Về đến biệt thự, bảo mẫu vừa chuẩn bị xong bữa tối, đang định gọi điện cho tôi, hơi ngạc nhiên khi thấy chúng tôi quay lại cùng với nhau, bảo mẫu nói cô đi tìm ông chủ ư? Không phải là đi gặp bạn sao?
Tôi không nói lời nào, Kiều Dĩ Thương cởi áo khoác ngoài ra đưa cho cô bảo mẫu, dặn dò bà ta đừng quấy rầy, sau đó nắm tay tôi lên lầu đi đến bước thứ năm thì ông ta hỏi tôi ăn cơm chưa, tôi nói dối rằng tôi đã ăn cơm rồi.
Ông ta liền đóng cửa phòng lại, đột nhiên giống như thay đổi thành một người khác, dùng sự tức giận của mình mà đối xử với tôi, ông ta duỗi tay ra và ấn tôi vào tường, dùng cơ thể để giam giữ tôi, và tôi đã hoàn toàn bị bao vây bởi ông ta mà không thể cử động được chút nào.
“Có phải tôi nuông chiều cô quá rồi nên làm cô cho rằng tôi không còn để gián điệp theo cô nữa, để cho cô làm càn vô điều kiện đến nỗi cho cô ngay cả cốt nhục của tôi cũng dám giấu diếm hay không?”
Lòng bàn tay nóng bỏng của ông ta áp vào cổ họng tôi, giống như rút ra một cái lọ nhỏ, vừa đau vừa nóng. Ông ta chuyển từ cái chạm rất nhẹ rồi tăng sức lực biến thành bóp mạnh. Tôi cảm thấy hơi khó thở, và trước mắt tôi hiện ra những bông tuyết trắng đen đan xen nhau hiện ra.
“Tôi chưa từng gặp một người phụ nữ nào khó thuần phục như cô.”
Bàn tay đang bóp cổ tôi của Kiều Dĩ Thương đột nhiên bị đổi sang hướng khác, tôi trực tiếp bị ném ra ngoài, thân thể nặng nề bị đập xuống giường, mặc dù giường rất mềm, nhưng tôi vẫn có ảo giác rằng người mình muốn rời ra từng mảnh.
Tôi nằm rạp xuống lớp chăn bông lụa mềm mại, ôm ngực nôn thốc nôn tháo hai lần, ánh đèn trong phòng không sáng cũng không mờ đủ để tôi có thể nhìn rõ vẻ mặt của ông ta.
“Mỗi lần Thường Cẩm Hoa khoe anh là chồng của cô ta, lòng tôi đều giống bị dao cứa vào tim. Nếu anh còn ở đó, tôi sẽ không bị chế giễu thế này, tôi cũng là một người vợ được chồng yêu thương, chúng tôi cũng sẽ có một gia đình tốt đẹp và những đứa con xinh xắn, hiện tại cũng không thể quay lại được nữa, bởi vì anh đã giết chết anh ấy trong đau đớn, không thể nào quay lại được nữa rồi. Tôi đang mang thai đứa con của kẻ thù, và tôi không nghĩ mình muốn giữ lại nó.”
Ông ta lặp lại lời của Chu Dung Thành với giọng điệu âm trầm.
Ông ta đưa tay hướng về chiếc dây thắt lưng, cởi bỏ nút khóa kim loại rồi từ thắt lưng rút ra, chiếc thắt lưng màu trắng bạc giống như một con rắn độc lạnh lẽo, ở trên đầu ngón tay ông ta mà phục tùng.
“Có phải mặc kệ bao lâu đi chăng nữa cô cũng vẫn đều nhớ về anh ta không?”
Ông ta đang quỳ trên giường với một nụ cười mỉa mai, còn tôi thì bị vùi trong bóng đen cao lớn của ông ta, ông ta dùng hai tay bóp chặt và quấn thắt lưng quanh cổ tay tôi.
“Hà Linh San, tôi đã kiên nhẫn dỗ dành tính nết của cô. Nếu cô đã không thích như vậy thì bây giờ tôi lập tức đổi một loại phương thức khác, để cho cô luôn luôn phục tùng tôi.”
Ông ta vừa nói vừa quấn chặt tay tôi. Tôi ý thức được ông ta muốn làm gì. Toàn bộ khuôn mặt tôi thay đổi rõ rệt, tôi vùng vẫy, vặn vẹo, chống cự nhưng đã quá muộn, tôi đã mất thế chủ động và bị ông ta trói bằng một cái thắt lưng.
Ông ta cố định bàn tay bị trói của tôi trên đỉnh đầu, cơ thể được bọc trong chiếc áo lót tinh xảo và đầy đặn, mượt mà và quyến rũ, mềm mại như cây thủy sinh, vô cùng mảnh mai và duyên dáng. Đầu ngón tay ông ta đặt trên cổ tôi, những chiếc cúc áo nhẹ nhàng rời ra, ông ta không nói tiếng nào, vừa nguy hiểm lại vừa cuồng dã, mãi cho đến tận khi lột hết đồ trên người tôi không còn một cái gì.
Ông ta cúi người xuống, sự trần trụi lúc này của tôi so với việc ăn mặc chỉnh tề của ông ta thật đúng là vô cùng chật vật và bất lực, có một sự gợi tình mơ màng, ông ta hôn lên da thịt của tôi, ông ta biết tính tôi nhất định sẽ cắn cho đến khi chảy máu, cho nên ông ta không chạm vào môi của tôi, từ xương quai xanh bắt đầu dọc theo xuống dưới, dừng lại nơi ngực và đi xuống rốn.
Ông ta cảm giác được tôi đang run rẩy, trong giọng nói cũng không có lên xuống gì mà nói: “Cứ giữ nguyên tư thế này, một đêm không đủ thì thêm một đêm nữa, còn có vô số ngày đêm đang chờ cô. Tôi sẽ mang cơm mang nước đến chỗ này, khi nào cô học được cách ngoan ngoãn thì tôi sẽ thả cô ra.”
Tôi như bị sét đánh, cố gắng cử động thân thể và muốn đá văng ông ta đang ở trên người tôi ra chỗ khác, tôi khàn giọng hét lên: “Kiều Dĩ Thương, anh đây là đang bắt cóc người khác, là giam lỏng, là vi phạm pháp luật đấy có biết hay không hả?”
Tôi bởi vì giãy dụa quá mức mà toàn thân cũng đều gắng sức, cổ tay mảnh khảnh tinh xảo bị thắt lưng cứng rắn vẽ thành một vết đỏ đậm, ông ta ngừng hôn, từ phía dưới chậm rãi leo lên, cúi đầu nhìn tôi.
“Tôi không có lúc nào là không vi phạm pháp luật. Tôi cả đời này cũng không hề làm một chuyện tốt nào. Tất cả đều là chuyện ác. Tôi ngay cả tầng địa ngục thứ mười tám cũng không có tư cách xuống đó, việc này sớm đã không còn là tệ nhất nữa.”
Ngực tôi nhấp nhô dữ dội, hai luồng thịt trắng nõn nhô lên thẳng đứng và một rãnh sâu được tạo thành bởi hai cánh tay giơ thẳng đứng lên. Tôi có thể thấy rằng tôi giống như một con cừu non đang chờ bị giết làm thịt vào lúc này. Vì tôi đang mang thai nên ông ta cần phải kiềm chế, nếu không thì tôi chính là bữa ăn béo bở dưới cơn tức giận của Kiều Dĩ Thương, ông ta sẽ dùng tình dục để coi như là hình phạt mà chinh phục tôi.
“Anh không thể kiềm hãm tôi cả đời được.”
Ông ta bóp cằm tôi, tôi nhìn thấy sự tàn nhẫn khát máu và tính chiếm hữu từ trong mắt ông ta: “Ai nói là không thể, tôi sẽ kiềm hãm cô suốt cả đời. Để cô làm sủng vật của tôi, là đồ sở hữu của riêng tôi, tôi sẽ độc chiếm giữ làm của riêng.”
Lời nói của ông ta khiến tôi rợn tóc gáy, Kiều Dĩ Thương thật tàn nhẫn, tôi biết rằng ông ta là người nói được thì làm được.
Ông ta nhìn chằm chằm khuôn mặt đang tái nhợt vì kinh hãi của tôi mà nói: “Ở trong nhà này an tâm mà dưỡng thai, lập tức xóa bỏ cái ý niệm trong đầu hôm nay của cô đi. Tôi vẫn sẽ như trước mà chiều chuộng cô, dung túng cho cô, bằng không thì tôi cũng không biết mình sẽ làm ra cái thứ gì tiếp theo đâu.”
Ông ta bỏ lại những lời này và không còn tranh cãi với tôi nữa, ông ta bước ra khỏi giường, vươn cánh tay mảnh khảnh đến đầu giường, điều chỉnh đèn đến một mức ánh sáng ổn định nhất rồi xoay người đi ra cửa.
“Ngày mai tôi sẽ trở lại đây.”
Tôi đá cả hai chân và hét vào bóng lưng ông ta đang rời đi: “Có rất nhiều người phụ nữ muốn sinh con cho anh, tại sao anh phải làm như vậy với một người mà không hề muốn sinh con cho anh như tôi chứ!”
Bước chân ông ta không hề dừng lại, cũng không nói một lời nào, ông ta giống như một cơn gió, đến một cách vội vàng và ra đi một cách lặng lẽ, rõ ràng mà quả quyết biến mất khỏi tầm mắt của tôi.
Kiều Dĩ Thương nheo mắt nhìn tôi một lúc lâu, đặt tấm giấy phẫu thuật lên trên tàn thuốc đang cháy, tùy ý để tờ giấy đầy chữ cháy từng chút từng chút một, tan thành tro bụi. Lòng bàn tay ông ta úp xuống, tro bụi được ánh đèn chói lọi của hành lang chiếu vào, biến thành một màu đen thê thảm và suy tàn.
Ông ta quay người không nói lời nào, khí thế kinh người làm cho người khác phải khiếp sợ, vạt áo vừa nhấc lên đập lên trên đầu gối của tôi, sắc bén lạnh như Đạo.
Người vệ sĩ hơi khom lưng về phía tôi, giọng điệu cung kính: “Cô Hà, đừng tìm anh Thương để phân cao thấp nữa, đứa bé này là bảo bối của anh ấy, là ánh sáng rực rỡ của nửa đời sau của anh ấy. Anh Thương rất coi trọng nó. Cô Thường cũng còn chưa có được cái may mắn này, đây là đứa con cả của anh Thương, cô hà tất gì phải phá vỡ cuộc sống đang tốt đẹp này chứ.”
Tôi lạnh lùng trừng mắt liếc anh ta một cái.
Anh ta cười nói rằng tôi giàu có và quyền lực, nhưng với thói đời này, tôi còn muốn thoát khỏi lòng bàn tay của một người đàn ông sao? Thông minh cũng nên một vừa hai phải, anh Thương thích tính cách của tôi, cũng đừng làm quá lên, chưa bao giờ có người phụ nữ nào dám động đến điểm mấu chốt của anh Thương như thế này.
Tôi hiểu rõ anh ta có lòng tốt mà nhắc nhở tôi, nhưng đây là việc của tôi nên tôi không hề cảm thấy cảm kích anh ta. Tôi đã đưa tay ra và đẩy anh ta ra khỏi tôi. Anh ta không hề di chuyển và điều đó giống như sức mạnh của tôi không hề ảnh hưởng đến anh ta vậy. Tôi hung hăng mà đánh anh ta, còn anh ta thì lại lo lắng sẽ chạm vào bụng tôi. Lúc này mới lùi sang một bên, những vệ sĩ khác thấy rằng cuối cùng tôi cũng chịu di chuyển, ngay lập tức bao vây và áp giải tôi đi.
Một người phụ nữ ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm vào tôi và hỏi đám người trong gia đình: “Những người này là ai? Điệu bộ cũng thật là lớn mật.”
Người đàn ông trong lòng có chút sợ hãi: “Không nghe gọi là anh Thương sao, là xã hội đen đó, bộ dạng này không phải là một tên lưu manh đơn giản. Cũng may là vừa rồi không đánh, nếu không thì chết không biết chừng.”
Tôi đi theo Kiều Dĩ Thương vào thang máy, vệ sĩ đứng bên ngoài đợi lượt tiếp theo, cửa thang máy đóng lại, trong phút chốc, trước mắt tôi là một cái bóng đen, mùi khói nồng nặc hòa cùng mùi bột giặt trên người ông ta tiếp tục lan vào trong không gian chật hẹp. Tôi cảm thấy hơi bức bối và sợ hãi. Không tự chủ được mà liên tục lùi lại phía sau, chống gót chân vào bức tường. Tôi nghĩ mình sẽ va vào bức tường. Đang chuẩn bị cắn răng để tiếp nhận cơn đau, đột nhiên sau lưng có một bàn tay ngăn cách tôi cùng bức tường vách sắt ấy, cơn đau đớn khó nhịn trong tưởng tượng cũng không tìm tới, chỉ có rơi vào lòng bàn tay ấm áp mềm mại ấy.
Khuôn mặt Kiều Dĩ Thương lại không mềm như lòng bàn tay, lạnh như một hồ nước giữa mùa đông lạnh giá.
“Ai cho cô can đảm để tự tiện giải quyết việc này?”
Tôi không nói lời nào, tay ông ta đặt trên lưng tôi di chuyển dọc theo sống lưng mà đi lên trên, hung ác và nóng nảy đè cái gáy của tôi và ấn nó trước mặt ông ta, tôi bị buộc phải ngước đầu lên nhìn ông ta. Mũi ông ta rất cao và thẳng. Đôi môi ở ngay trước mắt tôi, khoảng cách chỉ khoảng một cm.
“Nói chuyện.”
Ông ta đè nén lửa giận trong lòng, giống như vẫn luôn che giấu cảm xúc của mình, không để cho bất kỳ kẻ nào có được cơ hội và càng không cho kẻ nào có thể đoán được nội tâm trong lòng ông ta, tôi không thể không đỏ mắt dưới cái nhìn của ông ta.
“Anh ấy sinh ra đã là đứa con ngoài gia thú. Tôi không muốn con mình cũng là con ngoài giá thú. Nếu Chu Dung Thành không muốn cưới tôi, tôi cũng sẽ không vì anh ấy mà sinh con. Tôi sẽ chỉ sinh con cho chồng mình. Trừ người đó ra thì dù ai đưa ra mồi nhử nào cũng không thể.”
Thang máy đi xuống tầng một thì chậm rãi mở ra một khe hở, những người đang chờ bên ngoài chuẩn bị bước vào thì đột nhiên Kiều Dĩ Thương vươn tay giữ cửa thang máy lại, cửa thang máy nhanh chóng đóng lại, đợi khoảng hai giây trôi qua nhanh chóng, ông ta nói gằn xuống từng chữ một: “Cô vì anh ta mà mang thai sao?”
Mặt tôi tái đi, và lúc này hô hấp cũng như ngừng lại.
Tôi chưa bao giờ mang thai một đứa con nào cho Chu Dung Thành, cho dù anh ấy là chồng tôi, và đối với Kiều Dĩ Thương, tôi vô cùng hận ông ta, liên tục kháng cự chống lại ông ta, tính toán với ông ta, nhưng cuối cùng lại mang thai cốt nhục của ông ta. Số lần chúng tôi quan hệ cơ bản không bằng một phần mười giữa Chu Dung Thành và tôi. Có lẽ đây là số phận, số mệnh mà tôi và ông ta phải vướng vào kéo dài oán hận đến tận cùng.
Ông ta chỉ cần một vài từ là có thể khiến tôi không nói nên lời. Ông ta biết tất cả những thứ xấu xí, u ám, trụy lạc của tôi mà mọi người không nhìn thấy được, Chu Dung Thành cũng chưa từng khai quật chúng lên, thế nhưng ông ta lại biết tất cả, ông ta chỉ còn thiếu một tầng cuối cùng là liền có thể chọc thủng trái tim tôi và hoàn toàn vạch trần tôi toàn bộ. Vì để ông ta hứng thú, vì sự bao dung vô điều kiện của ông ta đối với tôi đến mức hung hăng làm càn, đối với một tầng này tôi càng phải cố gắng ra sức mà bảo vệ nó.
Cửa thang máy lại một lần nữa mở ra, ông ta giống như không quan tâm đến ai cứ như vậy nắm lấy tay tôi mà xuyên qua đám đông và đại sảnh lạnh lẽo ấy.
Một chiếc Bentley màu trắng đỗ dưới bậc thềm ở lối vào chính, tài xế mở cửa nghênh đón ông ta vào xe. Vài phút sau, đám vệ sĩ cũng bước ra và lên chiếc xe thứ hai. Ông ta nhắm mắt im lặng suốt đoạn đường đi, mỗi khi có va chạm không kiểm soát được do xe nghiêng ngả là tôi lại va vào người ông ta, cho dù khi không nhìn thấy thì lúc nào ông ta cũng kịp thời ôm lấy tôi, nhưng tôi vẫn y như cũ nôn mửa vì sự xóc nảy này.
Vệ sĩ phó tài xế cúp máy, quay đầu lại và nói: “Anh Thương, đã điều tra xong rồi. Cô Hà đã đến khách sạn Hilton trước khi đến bệnh viện. Vào lúc hai giờ năm mươi phút hôm nay có một bữa tiệc xã giao người nổi tiếng dành cho một số doanh nhân và viên chức của các doanh nghiệp nhà nước.”
Tôi sửng sốt, lập tức ngẩng đầu, gỡ bàn tay đang che môi mình ra: “Ở đâu mà kiểm tra tra vậy?”
Người vệ sĩ im lặng, tôi nhíu mày nhìn Kiều Dĩ Thương bên cạnh: “Người theo dõi tôi vẫn còn chưa rút lui sao.”
Nếu vẫn còn chưa rút lui vậy thì lần tôi và đội trưởng Vương gặp nhau cũng bị ông ta theo dõi, đương nhiên lô heroin ấy một mảnh cũng sẽ không lọt vào trong tay, Kiều Dĩ Thương từ đầu đến cuối dùng một cặp mắt để sau hậu trường, bí mật dò xét toàn bộ chuyện phát sinh. Không có gì thoát khỏi mưu tính của ông ta.
Ông ta mím môi mỏng rồi nói: “Đã rút lui rồi.”
Tôi nhìn về phía người vệ sĩ một lần nữa và chờ anh ta cho tôi một lời giải thích, người vệ sĩ nói rằng ở đặc khu và thậm chí toàn bộ Quảng Đà, anh Thương muốn điều tra ra điều gì đó là không hề khó.
Ông ta quả thực là có khả năng này, ông ta hoàn toàn có thể đem nó xoay vòng quanh mà đùa giỡn, việc kiểm tra xem tôi đã đi đâu cũng không phải là việc khó khăn gì. Tôi ngả người ra ghế không thèm nói nữa, Kiều Dĩ Thương hỏi người vệ sĩ chuyện gì đang xảy ra. Anh ta liền kể cho Kiều Dĩ Thương nghe chuyện đã xảy ra với tôi ở khách sạn Hilton, ngay cả chuyện các bà lớn đã làm nhục tôi như thế nào cũng được anh ta kể lại vô cùng rõ ràng, Kiều Dĩ Thương im lặng lắng nghe, ông ta còn hỏi còn gì nữa không.
Người vệ sĩ nói không.
“Chỉ có vài người này.”
“Đúng.”
Kiều Dĩ Thương nói cậu biết phải làm gì.
Người vệ sĩ gật đầu, quay người lại và không phát ra tiếng động nữa.
Về đến biệt thự, bảo mẫu vừa chuẩn bị xong bữa tối, đang định gọi điện cho tôi, hơi ngạc nhiên khi thấy chúng tôi quay lại cùng với nhau, bảo mẫu nói cô đi tìm ông chủ ư? Không phải là đi gặp bạn sao?
Tôi không nói lời nào, Kiều Dĩ Thương cởi áo khoác ngoài ra đưa cho cô bảo mẫu, dặn dò bà ta đừng quấy rầy, sau đó nắm tay tôi lên lầu đi đến bước thứ năm thì ông ta hỏi tôi ăn cơm chưa, tôi nói dối rằng tôi đã ăn cơm rồi.
Ông ta liền đóng cửa phòng lại, đột nhiên giống như thay đổi thành một người khác, dùng sự tức giận của mình mà đối xử với tôi, ông ta duỗi tay ra và ấn tôi vào tường, dùng cơ thể để giam giữ tôi, và tôi đã hoàn toàn bị bao vây bởi ông ta mà không thể cử động được chút nào.
“Có phải tôi nuông chiều cô quá rồi nên làm cô cho rằng tôi không còn để gián điệp theo cô nữa, để cho cô làm càn vô điều kiện đến nỗi cho cô ngay cả cốt nhục của tôi cũng dám giấu diếm hay không?”
Lòng bàn tay nóng bỏng của ông ta áp vào cổ họng tôi, giống như rút ra một cái lọ nhỏ, vừa đau vừa nóng. Ông ta chuyển từ cái chạm rất nhẹ rồi tăng sức lực biến thành bóp mạnh. Tôi cảm thấy hơi khó thở, và trước mắt tôi hiện ra những bông tuyết trắng đen đan xen nhau hiện ra.
“Tôi chưa từng gặp một người phụ nữ nào khó thuần phục như cô.”
Bàn tay đang bóp cổ tôi của Kiều Dĩ Thương đột nhiên bị đổi sang hướng khác, tôi trực tiếp bị ném ra ngoài, thân thể nặng nề bị đập xuống giường, mặc dù giường rất mềm, nhưng tôi vẫn có ảo giác rằng người mình muốn rời ra từng mảnh.
Tôi nằm rạp xuống lớp chăn bông lụa mềm mại, ôm ngực nôn thốc nôn tháo hai lần, ánh đèn trong phòng không sáng cũng không mờ đủ để tôi có thể nhìn rõ vẻ mặt của ông ta.
“Mỗi lần Thường Cẩm Hoa khoe anh là chồng của cô ta, lòng tôi đều giống bị dao cứa vào tim. Nếu anh còn ở đó, tôi sẽ không bị chế giễu thế này, tôi cũng là một người vợ được chồng yêu thương, chúng tôi cũng sẽ có một gia đình tốt đẹp và những đứa con xinh xắn, hiện tại cũng không thể quay lại được nữa, bởi vì anh đã giết chết anh ấy trong đau đớn, không thể nào quay lại được nữa rồi. Tôi đang mang thai đứa con của kẻ thù, và tôi không nghĩ mình muốn giữ lại nó.”
Ông ta lặp lại lời của Chu Dung Thành với giọng điệu âm trầm.
Ông ta đưa tay hướng về chiếc dây thắt lưng, cởi bỏ nút khóa kim loại rồi từ thắt lưng rút ra, chiếc thắt lưng màu trắng bạc giống như một con rắn độc lạnh lẽo, ở trên đầu ngón tay ông ta mà phục tùng.
“Có phải mặc kệ bao lâu đi chăng nữa cô cũng vẫn đều nhớ về anh ta không?”
Ông ta đang quỳ trên giường với một nụ cười mỉa mai, còn tôi thì bị vùi trong bóng đen cao lớn của ông ta, ông ta dùng hai tay bóp chặt và quấn thắt lưng quanh cổ tay tôi.
“Hà Linh San, tôi đã kiên nhẫn dỗ dành tính nết của cô. Nếu cô đã không thích như vậy thì bây giờ tôi lập tức đổi một loại phương thức khác, để cho cô luôn luôn phục tùng tôi.”
Ông ta vừa nói vừa quấn chặt tay tôi. Tôi ý thức được ông ta muốn làm gì. Toàn bộ khuôn mặt tôi thay đổi rõ rệt, tôi vùng vẫy, vặn vẹo, chống cự nhưng đã quá muộn, tôi đã mất thế chủ động và bị ông ta trói bằng một cái thắt lưng.
Ông ta cố định bàn tay bị trói của tôi trên đỉnh đầu, cơ thể được bọc trong chiếc áo lót tinh xảo và đầy đặn, mượt mà và quyến rũ, mềm mại như cây thủy sinh, vô cùng mảnh mai và duyên dáng. Đầu ngón tay ông ta đặt trên cổ tôi, những chiếc cúc áo nhẹ nhàng rời ra, ông ta không nói tiếng nào, vừa nguy hiểm lại vừa cuồng dã, mãi cho đến tận khi lột hết đồ trên người tôi không còn một cái gì.
Ông ta cúi người xuống, sự trần trụi lúc này của tôi so với việc ăn mặc chỉnh tề của ông ta thật đúng là vô cùng chật vật và bất lực, có một sự gợi tình mơ màng, ông ta hôn lên da thịt của tôi, ông ta biết tính tôi nhất định sẽ cắn cho đến khi chảy máu, cho nên ông ta không chạm vào môi của tôi, từ xương quai xanh bắt đầu dọc theo xuống dưới, dừng lại nơi ngực và đi xuống rốn.
Ông ta cảm giác được tôi đang run rẩy, trong giọng nói cũng không có lên xuống gì mà nói: “Cứ giữ nguyên tư thế này, một đêm không đủ thì thêm một đêm nữa, còn có vô số ngày đêm đang chờ cô. Tôi sẽ mang cơm mang nước đến chỗ này, khi nào cô học được cách ngoan ngoãn thì tôi sẽ thả cô ra.”
Tôi như bị sét đánh, cố gắng cử động thân thể và muốn đá văng ông ta đang ở trên người tôi ra chỗ khác, tôi khàn giọng hét lên: “Kiều Dĩ Thương, anh đây là đang bắt cóc người khác, là giam lỏng, là vi phạm pháp luật đấy có biết hay không hả?”
Tôi bởi vì giãy dụa quá mức mà toàn thân cũng đều gắng sức, cổ tay mảnh khảnh tinh xảo bị thắt lưng cứng rắn vẽ thành một vết đỏ đậm, ông ta ngừng hôn, từ phía dưới chậm rãi leo lên, cúi đầu nhìn tôi.
“Tôi không có lúc nào là không vi phạm pháp luật. Tôi cả đời này cũng không hề làm một chuyện tốt nào. Tất cả đều là chuyện ác. Tôi ngay cả tầng địa ngục thứ mười tám cũng không có tư cách xuống đó, việc này sớm đã không còn là tệ nhất nữa.”
Ngực tôi nhấp nhô dữ dội, hai luồng thịt trắng nõn nhô lên thẳng đứng và một rãnh sâu được tạo thành bởi hai cánh tay giơ thẳng đứng lên. Tôi có thể thấy rằng tôi giống như một con cừu non đang chờ bị giết làm thịt vào lúc này. Vì tôi đang mang thai nên ông ta cần phải kiềm chế, nếu không thì tôi chính là bữa ăn béo bở dưới cơn tức giận của Kiều Dĩ Thương, ông ta sẽ dùng tình dục để coi như là hình phạt mà chinh phục tôi.
“Anh không thể kiềm hãm tôi cả đời được.”
Ông ta bóp cằm tôi, tôi nhìn thấy sự tàn nhẫn khát máu và tính chiếm hữu từ trong mắt ông ta: “Ai nói là không thể, tôi sẽ kiềm hãm cô suốt cả đời. Để cô làm sủng vật của tôi, là đồ sở hữu của riêng tôi, tôi sẽ độc chiếm giữ làm của riêng.”
Lời nói của ông ta khiến tôi rợn tóc gáy, Kiều Dĩ Thương thật tàn nhẫn, tôi biết rằng ông ta là người nói được thì làm được.
Ông ta nhìn chằm chằm khuôn mặt đang tái nhợt vì kinh hãi của tôi mà nói: “Ở trong nhà này an tâm mà dưỡng thai, lập tức xóa bỏ cái ý niệm trong đầu hôm nay của cô đi. Tôi vẫn sẽ như trước mà chiều chuộng cô, dung túng cho cô, bằng không thì tôi cũng không biết mình sẽ làm ra cái thứ gì tiếp theo đâu.”
Ông ta bỏ lại những lời này và không còn tranh cãi với tôi nữa, ông ta bước ra khỏi giường, vươn cánh tay mảnh khảnh đến đầu giường, điều chỉnh đèn đến một mức ánh sáng ổn định nhất rồi xoay người đi ra cửa.
“Ngày mai tôi sẽ trở lại đây.”
Tôi đá cả hai chân và hét vào bóng lưng ông ta đang rời đi: “Có rất nhiều người phụ nữ muốn sinh con cho anh, tại sao anh phải làm như vậy với một người mà không hề muốn sinh con cho anh như tôi chứ!”
Bước chân ông ta không hề dừng lại, cũng không nói một lời nào, ông ta giống như một cơn gió, đến một cách vội vàng và ra đi một cách lặng lẽ, rõ ràng mà quả quyết biến mất khỏi tầm mắt của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.