Sắc Dụ

Chương 292: Kiều Dĩ Thương bắn chết ông ta

Yên

01/03/2023

Tôi vội vàng trở lại Tú Lâu, Hoa Yên đang ngồi chồm hổm ở cửa đợi tôi, có lẽ đợi lâu quá nên cô ấy đã ngủ thiếp đi, còn phát ra tiếng ngáy nhẹ, tay để ngang mắt che sự ánh sáng phản chiếu từ những chiếc đèn lồng, tôi cúi xuống đánh thức cô ấy hỏi đến đây có chuyện gì, cô ấy vội vàng đứng dậy nên có chút lảo đảo.

"Bà cả bệnh tim tái phát, đã được đưa tới bệnh viện."

Tôi không có phản ứng, đẩy cửa bước vào phòng, còn để hở một khoảng cửa, cô ấy theo sau tôi vào hỏi sao tôi còn chưa đi giúp bà ấy.

"May mắn là được cấp cứu kịp thời, nếu chậm vài phút e là không biết chuyện xấu gì xảy ra nữa. Bà cả bị bệnh tim nhiều năm nay, thuốc men lúc nào cũng kè kè bên ngừơi mới có thể giữ được mạng sống. Tối đó bà ấy đem sủi cảo vào phòng cho lão gia nếm thử, chờ đến khi lão gia ăn xong mới đi ra, tình cờ lại gặp bác sĩ Lý, hai người liền hàn thuyên vài câu, nhưng đến khi về trước cửa phòng bà lớn lại đột ngột ngất xỉu, môi tím tái, sắc mặt xanh rờn như không còn một giọt máu, dọa cho người làm một phen hoảng sợ.”

Tôi mở cửa sổ liếc nhìn căn biệt thự sáng đèn ở sân trước,

"Lão gia mấy người đã biết chưa?"

“Tôi còn chưa nói, chờ cô trở về sắp xếp mọi chuyện, dặn dò người làm cũng không được nói.”

Tôi lấy một cái ly thủy tinh có cái chốt gỗ cạnh bên cửa sổ thắp lên một ngón nến, gió thổi làm ánh nến lung lay nhưng vẫn ngoan cường không vụt tắt, tôi thích cái ánh sáng mờ ảo như vậy, không có thứ ánh sáng toàn bộ đều ngưng tụ tại điểm trông thật chói mắt.

"Bà cả cùng lão gia cũng không có tình cảm thân thương gì, nhưng biết tin ngài ấy gặp chuyện không may trong lòng khẳng định cũng có chút lo lắng, chi bằng đến nhìn nhau một lần để sau này cũng không có gì nuối tiếc."

Hoa Yên biết tính tôi tàn nhẫn, cũng biết những điều này đều liên quan đến tôi, cô ấy ngập ngừng hỏi tôi điều trị cho bà ta như thế nào.

Tôi im lặng vài giây, buông lỏng hai tay nắm chặt, cuối cùng cũng không có quyết tâm ra tay tàn nhẫn với bà ta.

"Trước tiên chữa trị đầy đủ cho bà ta, sau đó khuyên bà ta xuất gia đi, bà ta còn có một đứa con gái, nhất định bà ta sẽ suy nghĩ thông suốt chuyện này."

Hoa Yên thở phào nhẹ nhõm.

"Tôi sẽ lập tức thông báo với bọn họ."

Cô ấy hấp tấp rời đi, tôi gọi cô ấy dừng lại, ngón tay tôi chạm vào dầu sáp đang nóng chảy và bỏng rát, rất nóng, dường như muốn đốt cháy cả làn da của tôi.

"Nếu có thể, làm gì có ai muốn sống một cuộc sống tàn sát lẫn nhau trong thời thanh xuân tốt đẹp như thế. Tôi không bỏ xuống được chấp niệm, càng không thể nuốt trôi mối hận này. Tôi đã ở trongThường phủ trong suốt hai tháng, đối với mỗi người đàn ông và đàn bà trong cái nhà này đều căm ghét đến tận xương tủy, bọn họ đã làm ra biết bao việc ác vẫn có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, quyền thế chính là tấm bùa hộ mệnh của bọn họ. Năm mươi ngày này đối với tôi là rất dài, ngày đêm trôi qua trong tù cũng không khác gì nhau, không có ngày nào là không gặp ác mộng, cô cảm thấy tôi có quá sai lầm rồi không?"

Một cơn gió dữ kéo đến đập vào cành cây, một vài chiếc kim nhọn rơi xuống làm nến tắt, ngón tay tôi run lên, tìm một cái que diêm để thắp sáng lại ngọn nến.

Hoa Yên nói.

"Tôi không biết cô đã trải qua những gì, tôi chỉ biết rằng nếu không có cô, tôi ở Thường phủ cũng không có được vị trí như ngày hôm nay, vẫn là một kẻ thấp hèn ăn cơm thừa canh cặn của người khác. Cô đối với tôi có ơn rất lớn, trong mắt tôi cô làm gì cũng không sai, tất cả đều là tội lỗi của bọn họ, lòng người chính là ngoan độc, không phải là tiêu diệt kẻ mạnh, mà là kẻ mạnh khi dễ kẻ yếu, những việc này cô chưa bao giờ trải qua."

Tôi mỉm cười cầm tay cô ấy, vuốt nhẹ mấy sợi tóc vương vãi trên thái dương, quản gia lúc này đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa, bà ấy cúi đầu chào tôi.

"Cô Hà, luật sư đang đợi cô, ông Kiều cũng đã tới rồi."

Thường Bình Ngô trong ba ngày đã nhanh chóng thanh toán hết toàn bộ tài sản dưới tên mình, ký tên vào tờ phân chia di chúc và đưa luật sư đem đi công chứng ra ba bản, một trong số đó được giữ trong văn phòng, và hai bản còn lại được trao cho người thừa kế là tôi và Kiều Dĩ Thương.

Trong bản của Kiều Dĩ Thương có một phần được đánh dấu, khi ông ta và Thường Cẩm Hoa còn là vợ chồng, ông ta được quyền kiểm soát toàn bộ quyền lực, nhưng sau khi ly hôn, quyền lực của Thường Bình Ngô sẽ không còn thuộc về ông ta nữa, mấy ngàn thuộc hạ có thể quay sang nhận chủ nhân mới hoặc là tự lập thế lực riêng, thậm chí cũng có thể phản bội lại ông ta.

Ông ta nắm trong tay một con bài thương lượng béo bở nhưng cũng không thể cầm chắc được, đem đến cho Thường Cẩm Hoa một cuộc sống ấm no, hạnh phúc mới là mục đích của ông ta, nếu không sẽ gặp thua thiệt, trở mặt thành thù, Kiều Dĩ Thương không cam lòng mạo hiểm từ bỏ, như vậy đời này Thường Cẩm Hoa vẫn là vợ của ông ta.

Thường Bình Ngô còn sống cùng Kiều Dĩ Thương tranh đấu quyết liệt, đến chết cũng muốn kiềm chế ông ta, có lẽ là do ông ta không cam lòng, ông ta chưa bao giờ chân chính có được tôi, tôi cùng Kiều Dĩ Thương qua lại sau lưng ông ta, ông ta nhất định không cho phép chúng tôi đạt được như ý.

Quả nhiên chính là cáo già, Thường Cẩm Hoa tính toán hai năm, dốc hết thủ đoạn thâm độc cũng không bằng ông ta chỉ bằng một tờ giấy liền có thể giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.

Tôi đến phòng ghi chép để kiểm kê lại tài sản, con số không sai biệt lắm, khoản thiếu hụt hơn ba tỷ có lẽ là do hai bà vợ nợ từ trước, vẫn chưa bị phát hiện, tôi giao lại cho quản gia rồi đi vào trong phòng Thẩm Hương Hạ lấy trang sức lỗi thời gán nợ.

Tôi khóa két sắt, cất chìa khóa và bảo Hoa Yên mời bà tư cùng Đường Vân Lan đến Tú Lâu. Đường Vân Lan là người không yêu tiền, đối với vinh hoa phú quý cũng không bị cám dỗ, cô còn chưa xem qua phần di thư liền đẩy nó trở lại.

"Đây là lão gia cho cô, cô cứ giữ đi, tôi chỉ cần có đủ cái ăn cái uống sống qua ngày là được."

Tôi nhìn bà tư bên cạnh, cô ta cười khổ hai tiếng.

"Tiền bạc đối với tôi không quan trọng bằng cái kẻ biết lạnh biết nóng kia, vài năm thanh xuân bị hao phí trong bốn bức tường, đã quá chán ghét cái khung cảnh ngợp trong lồng son, chỗ hỏng trong lòng không phải tiền tài lúc nào cũng có thể bù đắp được."

Tôi thêm vài viên đường vào ấm trà đang sôi.

"Uống chút trà ngọt trước cho bớt đắng. Tài sản của lão gia nhiều như vậy cũng không phải chỉ đích danh chỉ cho một mình tôi, nên phân bớt số tài sản này cho ai, phân nhiều hay ít cũng do tôi quyết định, tôi cũng không muốn bạc đãi mọi người.”

Hoa Yên đưa danh sách cho tôi, tôi xem qua một lần, quyết định đem trang sức chia cho Đường Vân Lan, bất động sản chia cho bà tư.

"Mọi người muốn bán tài sản để lấy tiền hay tự mình chiếm hữu tôi cũng không có ý kiến, nếu mọi người có khó khăn gì cũng có thể đến tìm tôi."

Đường Vân Lan tay run run nhận lấy, cô ta nói với tôi một cách đầy ẩn ý.

"Đây coi như là phần bồi thường cho tôi sao?"

Lông mày của tôi nhảy dựng, cô ta nhìn tôi cười nói tiếp.

"Hà Linh San, kỳ thực cô cũng không phải là loại người hư hỏng đến mức không có thuốc chữa, trong lòng vẫn còn có một điểm mềm yếu như vậy."

Tôi nắm chặt cái cốc không nói một lời, cô ấy đứng dậy bỏ đi, khi sắp bước qua ngưỡng cửa, tôi run rẩy nói.

"Xin lỗi cô.”

Biển hoa bên hành lang đung đưa trong gió thu, cô ấy nhìn chằm chằm vào một đóa cúc tím nói.

"Tôi vốn là người được ông chủ Kiều an bài để thay thế cô, bảo vệ cô và hi sinh cho cô. Đây mới là giá trị của tôi, nếu tôi không có giá trị như thế, ngay cả tư cách được ông ấy liếc mắt nhìn đến tôi cũng không có."

Tôi rơi nước mắt, nụ cười của cô ấy có vẻ trào phúng.

"Tôi và Thường Cẩm Hoa đều ghen tị với cô, thậm chí là ghét cô rất nhiều lần. Những thứ mà cô không bao giờ để vào mắt lại là những thứ mà chúng tôi khao khát cả đời cũng không có được, trong khi đó người mà cô luôn canh cánh trong lòng, rốt cuộc sẽ không bao giờ trở về, nhân sinh quả thật đối đãi với mọi người đều rất công bằng."

Tiếng bước chân nhỏ dần biến mất theo hành lang, rồi cuối cùng cũng im bặt.

Tôi lấy ngón tay lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt. Bà tư đem đồ vật đẩy về phía tôi xem như ý cự tuyệt, chần chừ lên tiếng.

"Cô Hà, tôi có một chuyện muốn nhờ cô giúp."

Tôi nhịn xuống đáy mắt còn đang đau nhức, nhấc tách trà lên và dùng nắp phủi phủi những lá trà nổi trên bề mặt.

"Cô cứ nói."

"Tôi cùng bà năm có thể bình an vô sự cho đến ngày hôm nay, ngồi đây uống trà cùng cô, được cô đối xử tử tế, chúng lòng chúng tôi đều rất rõ ràng vì chúng tôi đã chọn đúng người. Tôi từ trước đến giờ không hề muốn tranh đoạt, đến bây giờ cũng không có ý tưởng đó, chỉ mong cô có thể cho tôi rời đi ra bên ngoài, tôi hiện giờ còn chưa đến ba mươi tuổi, tôi không muốn ở Thường phủ sống một cuộc đời cô độc suốt khoảng thời gian còn lại."

Xuyên qua làn hơi nóng lượn lờ tỏa ra từ tách trà, tôi nhìn chằm chằm cô ta.

"Cô định rời đi nơi nào cơ chứ? Đến lúc đó cô biết sống ra sao, chờ khi lão gia ly thế, cô cứ tiếp tục ở lại Thường Phủ rộng lớn này không phải là quá tiện rồi sao?"

Cô ta cắn chặt môi, như thể đã hạ quyết tâm rất nhiều, cô ta gạt ghế sang một bên quỳ xuống trước mặt tôi.

"Lão gia bốn năm trước đã bắt tôi vào Thương Phủ, người đàn ông của tôi cũng đi theo, bao nhiêu năm nay vẫn luôn trốn tránh ở Hải Châu, tôi cũng thường xuyên ra ngoài cùng anh ấy lén lút vụng trộm. Tôi chỉ muốn cùng anh ấy bỏ đi thật xa, chúng tôi tuyệt đối sẽ kín miệng, thề rằng không dám nửa lời hé răng tiết lộ sự tình ở Thường phủ này. Cô Hà, cô cũng sống ở Phong Tuấn Trường, cô nhất định sẽ hiểu nỗi lòng của những người đáng thương như chúng tôi mà phải không? Tôi cái gì cũng không cần, chỉ có một nguyện vọng duy nhất là được sống cùng người đàn ông mà mình yêu thương."

Tay cầm cốc của tôi hơi khựng lại, trong tâm trạng hốt hoảng xen lẫn một tia bi ai, càng cảm thấy có vài phần buồn cười, Thường Bình Ngô ơi Thường Bình Ngô, xem ông rốt cuộc đã đem về loại phụ nữ gì kìa, từng người phụ nữ ông yêu thương đều liên tiếp ở sau lưng phản bội ông, mấy người bọn họ trước mặt ông thì lúc nào cũng cười nói vui vẻ nhưng trong lòng e rằng đã sớm chán ghét, hận ông tới chết, hận ông lăng nhăng bên ngoài, hận ông chiếm đoạt mà không từ thủ đoạn, hận ông bạc tình, cho nên việc tôi giả vờ câm điếc, lạnh bạc vô tình xuống tay với ông chẳng có gì là tội lỗi cả. Cả một đời oanh oanh liệt liệt, nào ngờ những phút cuối đời lại rơi vào hoàn cảnh chật vật như thế.



Tôi kêu cô ấy đứng lên, nhưng cô ấy không chịu, ngồi xổm nửa người, áp trán xuống nền đất lạnh, tôi nghe thấy tiếng cô ấy thút thít, đâu phải người phụ nữ nào sống trong nhà cao cửa rộng cũng đều hạnh phúc đâu chứ?

Tôi cùng bà vợ thứ tư này của ông ta cũng không tiếp xúc nhiều lắm, ấn tượng của tôi về cô ta là một con người lạnh lùng, ít nói, cô ta có thể quỳ xuống khóc lóc van xin như thế quả thực là một chuyện rất đáng kinh ngạc.

"Tình cảm của cô đối với anh ta thật sâu nặng."

Cô ta không do dự mà nói với tôi, một người phụ nữ khi đã toàn tâm toàn ý yêu một người đàn ông, cô ta có thể sẵn sàng từ bỏ tất cả mà đi theo người thương của cô ta, kể cả người đó có nghèo khó bần cùng, cô ta cũng không quản ngại. Cô ta luôn nghĩ cách tránh đi sự sủng ái của lão gia, chính là muốn làm cho ông ta càng thêm chán ghét cô ta, tốt nhất là có thể đuổi luôn cô ta ra khỏi nhà, ít nhất lúc đó thân thể của cô ta cũng bớt được phần nào dơ bẩn, để lúc đối diện với người đàn ông mình yêu thương mới có thể vơi đi chút áy náy.

Tôi vô cảm uống một hớp trà.

"Được rồi, chờ thêm một vài ngày nữa khi hạ táng lão gia xong xuôi, cô cùng anh ta nhanh chóng tìm một nơi bình yên nào đó mà tận hưởng cuộc sống của hai người, tôi sẽ nhờ trưởng phòng lấy cho cô chút tiền coi như chi phí lên đường cho hai người, từ nay về sau các người cùng đừng trở về đây nữa. Tôi sẽ thông báo ra bên ngoài rằng bà tư vì quá thương tâm trước cái chết của lão gia nên không lâu sau đó cũng đã quyên sinh theo ông ấy. Từ nay về sau ờ cái Thường phủ này sẽ không còn cái danh xưng “bà tư” tồn tại nữa."

Cô ấy run rẩy ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt luôn bình tĩnh tràn đầy cảm kích nhìn tôi.

"Cảm ơn cô."

Tôi uống xong cốc trà, úp ngược cốc xuống, dùng một lớp vải mỏng bịt kín, đứng dậy đi ngang qua trước mặt cô ấy vào hướng phòng trong, trước khi đóng cửa, tôi quay đầu nói với cô ấy.

"Tôi hy vọng một ngày nào đó có thể sống một cuộc sống vô tư như cô hiện giờ."

Thường Bình Ngô mấy ngày nay đều lâm vào trạng thái hôn mê, tình trạng nôn ra máu ngày càng thường xuyên, ăn cái gì cũng không thể nuốt trôi, chỉ có thể dựa vào truyền dịch mới có thể duy trì, chỉ cần ông ta tỉnh lại là liền tìm tôi, chẳng phân biệt ngày hay đêm, không thấy bóng dáng tôi là ông ta lại nổi trận lôi đình, khiến cho người làm bất đắc dĩ phải đến Tú Lâu tìm tôi, tôi căn bản không thèm quan tâm đến hành động của ông ta, nhưng sợ hãi lời đồn lại nhanh chóng nổi lên bốn phía, đành phải thỏa hiệp đến tìm ông ta.

Tôi ngồi ở bên giường múc lấy một thìa canh gà, đặt lên môi thổi cho nguội rồi đưa đến bên miệng ông ta.

"Lão gia, bây giờ đã bắt đầu mùa đông, ánh mặt trời bên ngoài cũng thật ấm áp, chi bằng sau giờ ngọ ông ngồi trên xe lăn, tôi dẫn ông ra ngoài cho khuây khỏa tinh thần."

Ông ta nghe thế cả người liền trở nên cáu gắt, ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày chính mình phải dựa vào xe lăn, dựa vào người khác mới có thể ra ngoài đi ngắm ánh nắng mặt trời, việc này quả là một sự xúc phạm với ông ta, ông ta nửa đời oanh liệt, nửa đời tung hoàng ngang dọc nhưng chính mình lại vô cùng thống hận với bộ dạng tiều tụy, phế năng như hiện giờ.

"Lười lắm, đem cửa sổ mở ra là được rồi."

Tôi nghiêng người chỉ cho ông ta.

"Đã mở rồi, bằng không đèn trong phòng sao có thể sáng được như vậy."

Ông ta ngửi thấy trong không không khí có mùi gì đó.

"Mùi gì mà thơm quá vậy?"

Tôi bình tĩnh liếc nhìn qua lư xông hương đang cháy.

"Là tôi, trước khi tới đây tôi đã xịt ít nước hoa, tôi nhớ rõ đây là mùi ông thích."

Tôi đưa bát canh qua cho ông ta, nhưng ông ta né tránh nhận lấy, đẩy tay tôi ra nói.

"Thôi không uống nữa, chúng ta cùng nhau trò chuyện một lát đi."

Tôi hướng cô bảo mẫu kêu cô ấy cầm lấy cái bát đi, trước khi ra ngoài cô ấy còn cẩn thận giúp chúng tôi đóng cửa lại, tôi cười hỏi ông ta muốn nói chuyện gì.

"Tôi nghe bà năm nói em đã chia cho cô ta cùng với bà tư rất nhiều tài sản."

Tôi nắm lấy bàn tay gầy guộc, hốc hác của ông ta.

"Không được sao? Đây là chuyện nên làm mà, dù gì cũng là chị em, tự nhiên phải cùng nhau chia sẻ mới hợp tình hợp lý, đây cũng nghĩ cho lão gia an bài thỏa đáng. Tôi còn tính toán định tách ra một phần nữa, chờ khi nào nhìn thấy cô Thường liền đưa cho cô ấy."

Thường Bình Ngô lắc đầu.

"Tôi chuyển giao thế lực cho Dĩ Thương cũng là cho nó, dù gì bọn họ cũng là vợ chồng, sau này nó cũng không thiếu vàng bạc châu báu, về khoản này Dĩ Thương so với tôi còn nhiều hơn vài lần, cũng đủ để cho nó tiêu xài cả đời này, chỉ cần nó về sau đừng gây chuyện, đừng đem tình cảm ra để gây sức ép là được rồi."

“Con gái con rể của ông, ông phù hộ.”

Ông ta cau mày, khuôn mặt gầy gò càng thêm cau có, tôi bật cười, ngoắc ngoắc ngón tay vào giữa lông mày ông ta.

"Sao vậy, nhìn khuôn mặt cau có của ông, ông còn lo lắng gì nữa? Nói cho tôi biết nào."

Ánh mắt ông ta đục ngầu nhìn về phía tôi.

"Chuyện của Thẩm Hương Hạ là do chính cô ta sai, nhưng Tô Mai không bị kiềm chế, trong bụng cô ta cũng không phải là máu thịt của tôi, vì vậy sai lầm này có gì sai. Em hôm nay thả cô ta ra khỏi địa lao, giúp cô ta bình an sinh ra đứa nhỏ. Nếu em đã có lòng như vậy, vậy thì cũng vì đứa út để lại cho nó một phần đi."

Tôi buông tay ông ta ra, nụ cười giả tạo trên môi nhanh chóng thu lại, cuối cùng cũng đợi được giờ phút ông ta hỏi tôi câu này.

Tôi đứng dậy đạp văng cái ghế dựa.

"Lão gia, ông cũng không còn lại mấy ngày nữa, nên đừng lo lắng về người khác nữa, bà hai sống hay chết chỉ trông chờ vào bà ba thôi, bà ấy ở dưới đó cô đơn quá, có lẽ sẽ đưa bà hai đi cùng, còn nếu không, thì có lẽ bà hai còn có con đường sống.”

Ông ta hỏi tôi rốt cuộc có ý tứ gì.

Tôi cầm chiếc lư hương đặt trên đầu giường, lúc này hương đã không còn, một luồng bụi dày đặc tích tụ trong bay ra theo gió thổi, tôi vô tình hít phải, nghẹn ngào ho khan vài tiếng rồi mới nói.

"Bà ba đã mất, là bị vệ sĩ đánh chết, trong địa lao lạnh lẽo, bà ấy bị sanh non, thuốc còn chưa kịp uống liền đã bị đuổi đi như thế, bà ba trước giờ đã quen sống sung sướng, nay gặp phải tình cảnh này sao có thể chịu đựng được chứ."

Thường Bình Ngô sửng sốt một chút.

"Tôi đã cho người đánh cô ta đến chết sao?"

Tôi lắc đầu nói tất nhiên là không phải, có thể là bọn họ vì muốn lấy lòng tôi, tóm lại chết rất thê thảm, nhưng tôi đã hạ lệnh chôn cất bà ba chu đáo, dù sao bà ấy cũng hầu hạ ngài nhiều năm như vậy, tôi cũng không thể giải quyết quá sơ sài, cũng như giữ mặt mũi cho Ngài trước mặt mọi người.

Ông ta nghe xong không nói, vẻ mặt có chút buồn bã và trì trệ, tựa hồ bị sự việc bất ngờ này làm cho choáng váng không gượng dậy nổi.

Tôi rắc tro hương từ lư ra ngoài cửa sổ, bụi bay mù mịt, tôi vội đóng cửa sổ lại để ngăn cách với không khí bên ngoài.

"Lão gia, ông nói ông thông minh một đời, cớ sao bây giờ nhất thời lại trở nên hồ đồ như thế. Bà hai không phải là loại người phụ nữ tâm cơ độc ác, nếu không phải có người phía sau giật dây, bà ấy làm sao dám giết hại cốt nhục của ngài chứ. Hai bà cùng một đêm đều gặp họa, thực rõ ràng là một hòn đá giết chết hai con chim, ông bây giờ đã đến tuổi xế chiều, năng lực làm việc cũng đã trở nên hạn chế, đã đến lúc cần phải nghỉ ngơi rồi.”

Cơ thể Thường Bình Ngô trở nên run rẩy, mím chặt đôi môi xanh nứt nẻ, không nói một lời, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ và chua chát.

Ông ta cũng đang đợi tôi nói điều này.

Ông ta nâng bàn tay yếu ớt quờ quạng trong không trung, muốn bắt lấy cái gì đó, lại phát hiện trong tay mình chỉ toàn là hư vô, tựa như tiếng gió ngoài kia, sự diễm lệ ngoài kia đã cướp mất người phụ nữ của ông ta.

"Hà Linh San, vất vả cho em rồi."

Ông ta gian nan lắm từ cổ họng phát ra nói với tôi năm từ này, tôi nói không vất vả, so với lão gia đây cả đời này không chuyện ác nào mà không làm thì tôi đây có vất vả gì đâu chứ.

Ông ta cúi đầu bật cười.

"Hận tôi sao? Lần trước tôi hỏi em, em còn phát lời thề độc lừa dối tôi, lần này em vẫn không chịu nói thật hay sao?"

Vẻ mặt tôi âm trầm đầy lạnh lùng.

"Có hận hay không chẳng phải mọi chuyện cũng đã xong rồi sao, cái chết của ông chính là sự bồi thường tốt nhất đối với tôi."

Ông ta nắm chặt tay ho khan hai tiếng, thở gấp một hơi.

"Em sớm đã biết rõ."



Tôi gằn từng chữ, cứa vào thái độ kiêu ngạo của ông ta.

"Ông nghĩ xem, ông có cái gì làm cho tôi mê luyến mà bắt tôi phải cam tâm tình nghuyện làm vợ bé cho ông? Dung Thành và Kiều Dĩ Thương, dáng vẻ người nào cũng hào hoa kiêu ngạo, tiền tài rộng mở đủ đường, người đàn ông xứng đáng cho tôi yêu ít nhất cũng phải được như thế, ông nghĩ sao tôi có thể yêu một lão già gần đất xa trời như ông?"

"Em yêu anh ta?"

Thường Bình Ngô không quan tâm đến bộ mặt xấu xa và quỷ quyệt của tôi, mà lại đi quan tâm đến người tôi yêu, tôi cười chế nhạo ông ta.

"Đúng vậy. Tôi yêu con rể của ông lắm."

Ông ta nhướng mắt, trong con ngươi của ông ta giăng đầy tia máu.

"Vậy từ khi cô vào Thường phủ đã bắt đầu yêu đương vụng trộm với anh ta?"

Tôi sờ sờ đôi bông tai trân châu, không chút sợ hãi nói.

"Lão gia ông biết không, Tú Lâu cùng với hồ nước đằng sau chùa miễu yêu đương vụng trộm thật là kích thích. Ông ta cường tráng dũng mãnh như vậy, trên giường cũng hơn ông gấp vạn lần, mà sở dĩ chúng tôi có cơ hội thuận tiện như vậy cũng là nhờ ông nhìn xa trông rộng, đem khoảng sân nhỏ yên tĩnh đó cho tôi quản lý mới có thể lừa bọn người canh gác đó."

Sự thật tôi nói ra chẳng khác nào như một con dao, một thanh gươm sắc bén đâm vào xương thịt ông ta, gần như muốn lấy mạng và hủy hoại luôn lòng tự tôn kiêu ngạo của ông ta. Ngực ông ta căng phồng dữ dội, cả người như bị động kinh không ngừng xóc nảy phập phồng, giống như đang giãy dụa đấu tranh điều gì đó.

Tôi vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cảnh tượng này, ông ta đột nhiên phun ra một ngụm máu, so với mấy ngày nay lần này dường như càng nghiêm trọng, tôi nhanh chóng chạy tới duỗi ra một tay chặn lại cho máu đừng bị bắn tung tóe, ông ta mở cái miệng bê bết máu, trằn trọc một hồi mới có thể phát ra một tràn ho khan kịch liệt.

"Lão gia, ông đừng trách tôi độc ác. Nếu tôi độc ác, tôi đã nói ra hết bộ mặt xấu xa của mấy bà vợ bé của ngài rồi, đến lúc đó ngài khẳng định sẽ bị tức chết, ngươi sẽ tức giận. Nhưng mà nghĩ lại dù gì ngài cũng để lại cho tôi nhiều gia sản như vậy, tôi ắt biết điều mơ hồ bỏ qua chuyện này."

Ông ta như dùng hết sực lực của mình, yết hầu gian nan rặng cả hồi lâu vẫn không thể nói ra chữ nào, đầu ông ta kiệt sức ngã về phía giường, uốn cong hình vòng cung như cây cầu, run rẩy nức nở, thật lâu sau mới có thể bình tĩnh trở lại, ông ta một lần nữa lại lâm vào hôn mê.

Tôi cười lạnh hai tiếng, ra khỏi phòng gọi người làm vào dặn dò vài câu, rồi để cô ấy ở lại chăm sóc cho ông ta.

Tôi trở về Tú Lâu nghỉ ngơi một lát, đến chiều lại ra hồ nước sau hậu viện cho cá ăn, khi trời tối mịt, lão gia cửa hàng tơ lụa vội vàng đưa tới một ít vải lụa và sa tanh, tôi chọn hai khúc có màu sắc đẹp nhất, phần còn lại được phân phát cho các bảo mẫu chăm sóc Thường Bình Ngô để bịt miệng bọn họ.

Hoa Yên gấp vải lại cho gọn gàng, cần thận dùng thước đo căn chỉnh để giữa cho vải không bị nhăn nhúm, cô ấy cười nói khúc vải màu đỏ tươi và xanh lam này màu sắc rất đẹp lại còn rất trang nhã, mặc ở trên người tôi trông đẹp như một bức tranh thủy mặc.

Tôi cười cười coi như đáp lại cô ấy, nhìn vào gương tháo khuyên tai và dây chuyền.

"Người bên tiệm may còn chưa đến sao?"

"Chắc là bọn họ sang nhà họ Chu rồi, lão gia và bà chủ của nhà họ Chu đã kêu bọn họ qua đó. Tháng sau Chu lão gia tái giá, bên bọn họ chắc cũng đang tất bật chuẩn bị váy áo cùng sườn xám, e rằng ngày mai bọn họ mới qua bên chúng ta được."

Tôi kinh ngạc thốt lên.

"Chu lão gia ước chừng cũng đã qua tám mươi tuổi, vậy mà vẫn còn tái giá được sao?"

"Người già nhưng tâm không già, đâu chỉ đơn giản là tái giá, nghe nói đâu là cưới một người phụ nữ mới hai mươi lăm tuổi, vẫn còn là xử nữ, dự định hai năm sau sẽ có một đứa con trai."

Tôi cười cười.

"Bất luận là người đàn ông như thế nào, bất kể địa vị cao bao nhiêu, hay có bao nhiêu tuổi, thì ai mà chẳng yêu thích cái trẻ, cái đẹp. Tôi đã quá quen với việc tiếp xúc với bao nhiêu kẻ như vậy rồi.”

Tôi dùng lược chải mái tóc dài của mình, đứng dậy rời khỏi ghế chuẩn bị đi tắm rửa, bỗng có một người bảo mẫu hấp tấp theo hành lang chạy tới, va phải vào Hoa Yên đang cầm gáo múc nước, cô ấy sa sầm mặt, chỉ vào mũi người bảo mẫu bức lui cô ta về phía sau.

“Bộ trời sập rồi sao? Việc gì mà hấp ta hấp tấp đến quấy nhiễu cô Hà chứ?"

Bảo mẫu không ngừng thở hổn hển, đứng ở ngoài cửa cúi đầu nói với tôi.

“Cô Hà, bà Lưu từ sáng sớm đã mời bà tư cùng bà năm đi đánh bài, đến giờ vẫn chưa về, lão gia một tiếng trước vừa mới tỉnh lại, trong phòng vẫn không có ai chăm sóc."

Vào buổi sáng khi tôi ra ngoài đã căn dặn với bọn họ nếu không có sự cho phép của tôi, không có người làm nào được phép bước chân vào phòng của ông ta, cho dù là vệ sĩ có một mực uy hiếp cũng không cho vào, điều này đã làm cho Thường Bình Ngô trở nên tức giận và gây rắc rối cho tôi.

Tôi nói với cô ta tôi đã biết.

Tôi hất một ít nước lên mặt cho tỉnh táo, lấy khăn ướt lau sạch rồi khoác áo choàng bước về phía biệt thự.

Hoa Yên không đi theo tôi, sắc trời cũng không tính là quá khuya, chỉ cần cầm một chiếc đèn lồng cũng đủ để nhìn rõ đường trước mặt, cô bảo mẫu hộ tống tôi lên tầng hai rồi rời đi, trong bán kính hơn chục mét không có một bóng người, tôi tiến về đến phía trước cầm tay nắm cửa định đẩy ra, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Kiều Dĩ Thương từ bên trong truyền ra, động tác của tôi đình trệ trong giây lát, nghe xong vài câu biểu cảm liền cứng đờ, tôi cố hết sức kìm nén phát ra động tĩnh, đem cửa đẩy ra một khe hẹp, lồng ngực của Thường Bình Ngô chứa đầy ngụm đờm, không nhịn được ho khan kịch liệt, vừa lúc che lấp đi tiếng gió đang gào thét ngoài kia.

Ông ta cả người vô hồn dựa vào trên giường, trông bộ dạng như một bộ xương, áo ngủ bằng gấm khoác lên trên người như không phải để che chở cho thân thể ông ta, mà giống như đang che chở cho một cây gậy trúc ốm yếu. Dưới ánh đèn lấp lánh mờ ảo, sắc mặt ông ta còn tái nhợt hơn so với lúc sáng.

"Bảo Cẩm Hoa ngày mai qua đây một chuyến."

Kiều Dĩ Thương cười nói rằng có cái gì muốn nói cứ trực tiếp nói với ông ta, còn bà ta gần đây có chút không được khỏe.

"Tôi chỉ muốn nhìn thấy con bé."

"Tôi e là không thể."

Ông ta nhanh chóng từ chối.

"Hà Liên San đã thú nhận mục đích trả thù của cô ấy, tôi không thể để ba vợ của mình là ngài đây làm bất cứ điều gì tổn hại đến cô ấy. Chờ khi nào ông chết, hai ba con mấy người ắt sẽ có cơ hội gặp nhau."

"Làm càn…Phản hết rồi!"

Thường Bình Ngô run rẩy đưa tay xuống dưới gối, chưa kịp làm gì thì Kiều Dĩ Thương đã nhanh chóng kề sát một khẩu súng lục trước mặt ông ta, hành động của ông ta nhanh như chớp, thậm chí còn chưa kịp thấy ông ta rút cây súng đó ở đâu ra.

Khẩu súng mà Kiều Dĩ Thương đang cầm không phải là một loại súng bình thường, mà là một khẩu súng ngắn giảm thanh. Khi bóp cò, chỉ có một âm thanh trầm đục phát ra, gần như không thể nhận thấy, một tia lửa lóe lên từ họng súng, viên đạn vàng nhanh chóng bắn tới xoẹt qua vai Thường Bình Ngô, sau đó là đến tim, nhưng vết thương không gây nguy hiểm đến tính mạng, Thường Bình Ngô bị đau nên không thể không từ bỏ hành động của mình.

Không ngờ Kiều Dĩ Thương lại làm ra chuyện như vậy, tôi sợ hãi tới mức vội vàng che miệng lại, trong đồng tử đang trợn to phản chiếu hình ảnh người đàn ông bê bát máu nằm trên giường.

Thường Bình Ngô run rẩy đưa bàn tay không bị thương còn lại chỉ vào Kiều Dĩ Thương, ông ta cảm giác không cam tâm và tràn đầy bất lực, ông ta cũng đã không còn trẻ nữa, còn kéo theo một cơ thể tàn tạ với thân thể gầy yếu, sao có thể là đối thủ của Kiều Dĩ Thương được chứ.

Ông ta cúi đầu phát ra tiếng cười khàn khàn.

"Sói con nay đã trưởng thành, đủ lông đủ cánh, còn không biết quay lại báo đáp ân nhân mà lại chính tay đâm tôi một nhát."

Khuôn mặt của Kiều Dĩ Thương ẩn trong bóng tối, những tấm rèm lơ lửng đột nhiên bị gió thổi bay lên, lộ ra hình dáng của ông ta trong bóng tối càng trở nên thoắt ẩn thoắt hiện, hòa lẫn với khí tức âm lãnh trên người.

"Ba vợ có ân với tôi sao? Bấy lâu nay tôi đã làm việc cho ông nhiều năm như vậy, cái gì nên trả cũng đã được trả hết từ lâu rồi. Bây giờ là lúc ông phải trả ơn cho tôi."

Thường Bình Ngô ú ớ trong vài giây, miệng vết thương lúc đầu còn tê dại rồi chuyển sang đau như thiêu đốt, máu cùng với thịt thối không ngừng tuôn ra,chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ quần áo của ông ta, ông ta lấy lòng bàn tay che lại vết thương mở miệng kêu cứu, nhưng lão không biết rằng ở tầng này ngoài tôi ra thì không còn một người nào khác.

Giọng ông ta rất yếu ớt, nếu có người cũng chưa chắc nghe thấy được, mà nếu có nghe được cũng không thèm chú ý tới. Ông ta biết rằng sự việc đến đây đã kết thúc, nhưng lão vẫn không cam lòng, móng tay của ông ta cào loạn lên từng và xé nát cả chăn mền trong sự phẫn uất, Kiều Dĩ Thương chế nhạo và hỏi ông ta có đau không.

Thường Bình Ngô không nói nên lời, vừa rồi hét to như thế đã lấy hết sực lực cuối cùng của ông ta. Ông ta mở lớn miệng, cái lưỡi không ngừng run rẩy, Kiều Dĩ Thương bước về phía ông ta hai bước, trịch thượng đứng bên giường nhìn xuống người đàn ông vừa có ơn vừa có hận với mình.

"Nhớ kỹ mặt của tôi, tốt nhất là nên nhớ cho rõ ràng chính xác, tôi sẽ giúp ông tẩy sạch tất cả hoài nghi của ông.”

Kiều Dĩ Thương vừa nói xong liền nhắm thẳng ngay tim của ông ta không do dự bắn thẳng một phát, phát súng này hoàn toàn không chút lưu tình kết thúc mạng sống của ông ta.

Cả người tôi hoàn toàn cứng đờ, máu và nhiệt độ trên khắp cơ thể dường như bị đóng băng ngay lập tức, ngay cả một chút độ ấm cũng không còn.

Kiều Dĩ Thương thu lại khẩu súng, chà lau một ít vết máu trên giường, chủ động để lại dấu vân tay của mình trên lồng ngực đầy máu của ông ta, ông ta nói từng chữ.

"Là do chính tay tôi đã giết ông, không phải là cô ấy. Luân hồi báo ứng cũng tốt, nếu một ngày nào đó bọn người Thường phủ theo dấu vết điều tra ra manh mối cũng tốt, là tội, là phạt, tất cả đều do một mình tôi chịu, vĩnh viễn cùng cô ấy không có can hệ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sắc Dụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook