Chương 134: Kiều Dĩ Thương ra tay rồi
Yên
17/12/2022
Chu Dung Thành nếm những giọt nước mắt ấm áp trên môi và mặt tôi, ông ấy
dừng lại một chút, thè lưỡi ra liếm, liên tiếp bên cạnh chóp mũi tôi hỏi tôi bị làm sao vậy.
Tôi nhìn thấy ông ấy xé toạc cổ áo, chứng kiến hàng cúc áo lóe lên ánh sáng lạnh, xương quai xanh gợi cảm và rắn chắc, cơ ngực rắn chắc và nhấp nhô của ông ấy không vừa với chiếc áo sơ mi. Tôi cười và nói rằng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ cùng ông ấy đi đến hôm nay.
Ông ấy thậm chí còn không biết rằng đây là lần đầu tiên tôi nhận được hoa hồng. Không một người đàn ông nào sẵn sàng dành tình cảm thực sự cho một món đồ chơi. Làm sao họ có thể bận tâm đến một thứ mà có thể lấy tiền để đuổi? Phụ nữ chúng ta muốn có tiền nhưng ai mà không yêu hoa? Chu Dung Thành đã cho tôi tất cả những gì tôi mơ ước, hoa, nhẫn kim cương, địa vị, tình yêu, sự quan tâm.
Ông ấy giống như vị cứu tinh, vị thần và là giấc mơ của tôi.
Ông ấy nói rằng cảm ơn tôi vì đã cho ông ấy sự thôi thúc mà ông ấy đã không có trong bốn mươi năm, để phá vỡ cuộc sống chết chóc của ông ấy, khơi dậy tình yêu và khát vọng, sao tôi lại không cảm ơn ông ấy đã cho tôi được tái sinh chứ?
Ông ấy ôm mặt tôi, đầu lưỡi lướt qua từng cm trên khuôn mặt tôi: “Không chỉ hôm nay, chúng ta còn hàng chục năm nữa."
Tôi hỏi ông ấy có phải là cả đời không.
Ông ấy nói phải, chiếc nhẫn này sẽ không được tháo ra kể từ khi nó được đeo vào, được chứ.
Tôi nói khi tắm thì phải làm sao.
“Anh tắm cho em, chỗ nào anh cũng tắm.”
Tôi cười và đẩy anh ra: “Đừng tưởng rằng em đã quên những gì anh đã đối xử với em trước đây, đừng nghĩ rằng một chiếc nhẫn kim cương là có thể mua chuộc được em."
Ông ấy cầm dao nĩa cắt miếng bít tết rồi đưa vào miệng tôi: “Trước đây anh không đối xử tốt với em sao.”
"Ai trói em vào giường giam giữ em, ai đánh em một bạt tai, ai mà tức giận bỏ đi mười ngày nửa tháng không quay lại, ngay cả em sống chết thế nào cũng không thèm quan tâm đến, bây giờ muốn xóa sạch những thứ này, cục trưởng Chu đi mà nằm mơ."
Ông ấy bị bộ dạng miễn cưỡng và hung hăng của tôi làm cho chọc cười: “Hóa ra có chuyện bất bình lớn như vậy. Nếu như anh xấu như vậy, bà Chu để cho anh đền bù như thế nào.”
"Phạt anh..." Tôi cười ngoắc ngón tay, ông ấy chồm tới trước mặt tôi: “Phạt anh đợi cơ thể của em hồi phục tốt, buổi tối mỗi ngày làm ô- sin cho em."
Ông ấy cười nhếch mép đi ra: “Khen thưởng như vậy anh có thể chấp nhận."
Tôi nắm lấy một bông hồng, hôn lên nó rồi ném nó vào bát súp trước mặt ông ấy, cười mỉn với ông, những cánh hoa đỏ như máu nổi lên trên đó, ông ấy nhìn chằm chằm nó một lúc, dùng mũi dao khiêu khích nó, ông ấy nói với tôi rằng ông ấy nhớ lần đầu tiên gặp tôi, cũng sáng chói, diễm lệ như cánh hoa này, đám đông cũng không thể che giấu ánh sáng tươi đẹp của tôi, ông ấy nhớ đôi môi của tôi khi tô son môi, ông ấy muốn biết nó có mùi vị như thế nào như khi hôn.
Tôi hỏi ông ấy mùi vị của nó như thế nào.
Trong mắt ông ấy hiện lên một nụ cười: “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Từ khi quen bà Chu, thân thể của tôi càng ngày càng thụt lùi."
Tôi ăn hết đồ ăn yêu thích rồi, Chu Dung Thành cũng chưa dùng đến, uống xong cầm đóa hoa hồng lên ngắm nghía, lúc này điện thoại ông đặt ở góc bàn vang lên, ông liếc mắt một cái liền nói cho tôi biết là cục phó, sau khi nhận diện thoại đầu bên kia vô cùng lo lắng nói: “Cục trưởng Chu, vợ cũ của ngài đã mất tích rồi."
Cơ thể Chu Dung Thành trở nên cứng đờ, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt cũng bị thu hẹp lại: “Có chuyện gì vậy?"
“Bà Thẩm bị bắt cóc ngay tại nơi ở của mình, đối phương đánh ngất ỉu bảo mẫu và hai tên vệ sĩ, kiểm tra tài sản phát hiện có điều gì đó không ổn nên vào kiểm tra, gọi cho cục địa phương, ngay khi nghe cục địa phương nghe đó là người vợ cũ của ngài, liền báo cáo với cục thành phố.”
Hai bên đồng thời im lặng vài giây, cục phó nói rằng hiện trường có dấu vết đánh nhau, hẳn là do vệ sĩ để lại khi họ đã chống trả, đòn đánh của đối thủ cực kỳ chắc chắn, là một nhân vật được huấn luyện tốt, xuất hiện với mục đích xấu, rất giống với tình huống của vợ Kim Đại, không có gì bất ngờ nếu là cùng một nhóm người gây ra, lực lượng quá lớn không thể tưởng tượng được, đáng lẽ chúng tôi phải trực tiếp đột nhập vào nhà để ra tay, không kiêng nể gì cả.
Ly rượu tuột khỏi tay Chu Dung Thành, rơi xuống đĩa sứ vang lên âm thanh sắc bén, chất lỏng màu đỏ sậm bắn tung tóe ra xung quanh, bắn vào cằm và áo sơ mi trắng của ông ấy.
Ông ấy cúp điện thoại với vẻ mặt nặng nề, cau mày nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn ăn trong im lặng.
Tôi đã nghe rõ tất cả mọi chuyện từ cục phó, tôi ngập ngừng hỏi xem Thẩm Quỳnh Tư đã xảy ra chuyện gì.
Ông ấy nheo mắt: “Vợ của Kim Đại và cô ấy đã biến mất cùng nhau, những người này có biết phải có quen biết em không.”
Hai cô ấy không gặp nhau, thân phận cũng đều hiển hách, bị bắt cóc liên tiếp nhau, hiển nhiên là cùng nhau làm một việc, chính là khiến tôi bị sẩy thai.
Người dám trực tiếp ra tay với vợ Kim Đại và vợ cũ của Chu Dung Thành, còn có tính cách ngang tàng, táo tợn như vậy trên địa bàn đặc khu, ngoài Kiều Dĩ Thương ra, tôi không nghĩ là còn có người thứ hai.
Ngón tay tôi dưới bàn túm chặt váy: “Anh nghi ngờ em?"
Ông ấy ngước mắt lên nhìn tôi, ánh mắt không khỏi nghi ngờ hỏi: “Anh chỉ muốn biết thôi, nguyện ý ra mặt vì em, ai có bản lĩnh này.”
Tôi nói có thể đó là chị Bối, nhưng chị ấy sẽ không thừa nhận.
Chu Dung Thành lấy ra vài mảnh giấy lau khóe miệng, đứng dậy nắm lấy tay tôi: "Chúng ta về trước đi. Cục phó đang xử lý chuyện này ở ngoài, dính đến vấn đề riêng, không thể lập án.”
Tôi vội vàng cầm lấy bó hoa hồng, theo ông ấy rời khỏi nhà hàng. Trên đường trở về biệt thự, ông ấy liên tục gọi điện hỏi thăm tiến độ, cục phó nói rằng nếu không đánh rắn động cỏ thì không khác nào mò kim đáy bể, đặc khu có khoảng hai nghìn vạn nhân khẩu, diệt từng con một con cũng phải mất khoảng một tuần, chỉ sợ đến lúc đó...
Ông ta muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Chu Dung Thành vẻ mặt u ám nói, điều tra càng sớm càng tốt và dùng mọi cách để đào ra kẻ đó.
Ông ấy nói thêm một câu cuối cùng, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Tôi hít một ngụm khí lạnh, Kiều Dĩ Thương nếu như thật thật sự đã giết chết, vậy thì hận thù của ông ta và Chu Dung Thành có khi còn lớn hơn nữa.
Chu Dung Thành vốn dĩ đang chờ cơ hội để bắt được ông ta, cạm bạy nào cũng không bắt được Kiều Dĩ Thương, hơn nữa toàn bộ đều làm ra được thanh thế vô cùng to lớn, ông ta bây giờ cho dù có tạo ra một cơn gió thổi bay ngọn cỏ, cũng có thể bị lật thuyền được.
Chu Dung Thành đem biệt thự tôi tặng đến lập tức phản hồi cho cục thành phố, bảo mẫu đuổi theo vài bước có ý muốn ngăn cản, tôi hỏi bà ấy làm sao thế, bà ấy mới đến không biết tình hình, bà ây nói bệnh viện gọi điện thoại đến, ở bên phía cô Lâm Mặc phải đóng tiền phí rồi, có phải là người thân của cục trưởng Dung Thành hay không.
Tôi lúc này mới nhớ đến vẫn còn một nhân vật có số má như vậy, tôi nói với bà ấy chút chuyện nhỏ này thì đừng có làm phiền đến cục trưởng Dục Thành, tôi đi là được rồi.
Tôi đem theo sáu triệu đồng đi thẳng đến bệnh viện, y ta đứng ở đó có quen biết tôi, cô ấy đưa tôi đi đến phòng bệnh, tôi nhìn thấy Lâm Mặc đã có thể xuống giường vận động rồi, chỉ là hai chân vẫn chưa khép lại được, đoán chừng là bị nhiều người đàn ông cưỡng bức như thế còn để lại nhiều di chứng, âm đạo vẫn có thể dùng là đã mạng lớn lắm rồi, chị Bối chẳng phải là bị rách sao. Bây giờ làm chuyện ân ái mà cứ như giết heo ấy.
Tôi đẩy cửa đi vào trong, Lâm Mặc tưởng rằng là Chu Dung Thành, cô ta liền vui vui vẻ vẻ cười cười rồi quay người lại, cái chữ Chu này vẫn còn chưa thốt ra được, cô ta liền thấy được người đứng bên ngoài cửa là tôi, tóc gáy toàn thân đều đề phòng.
“Sao lại là cô chứ?”
Tôi cười rồi nói không thì sao, cô vẫn còn trông vậy vào cục trưởng cục công an sẽ đến thăm cô à.
Cô ta nói ông ấy nhất định sẽ đến, lần trước nếu như không phải là cô giữa đường đi ra can thiệp, thì ông ấy sớm đã mềm lòng rồi.
Tôi trở tay đóng cửa phòng lại, đi vào trong phòng bệnh, ở sân thượng treo một chậu quân tử lan xanh ngát, dường như đã được tu bổ lại rồi, mọc ra rất tốt.
Tôi vươn tay nắm lấy một mảnh lá cây: “Cô cũng thật thanh thản đấy.”
Cô ta chỉ về phía cửa lớn mà lớn tiếng bảo tôi cút đi, tôi cười lạnh nói: “Cô có biết là cô đang cùng ai nói chuyện không hả. Bầu trời ở bên ngoài kia đã thay đổi rồi, cái thành phố này giờ đây là thiên hạ của Hà Linh San tôi, toàn bộ đều là của tôi.” Cô ta sửng sốt, tôi dùng tay kia đẩy cửa sổ ra, gió đêm thổi vào bên trong, khiến cho những sợi tóc của tôi bay lên như đang nhảy múa: “Ngày hôm đó cô nói, tôi sẽ gặp báo ứng, con người ở trong những giây phút tuyệt vọng lời nguyền rủa quả thật rất chuẩn, tôi đã gặp báo ứng rồi, con của tôi đã mất rồi, ba tháng biến thành một vũng mu, từ trong cơ thể tôi chảy ra bên ngoài.”
Lâm Mặc ngơ ngác, cô ta không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của tôi thật lâu thật lâu, ngoại trừ vẻ mặt trắng hồng và yên tĩnh ra, thì không có chút u sầu tang thương nào, cô ta nhíu mày hỏi: “Cô không khó chịu à?”
Tôi nói những ngày khó chịu cũng không cần qua à, lấy nước mắt rửa mặt chỉ khiến cho cô đau đớn còn kẻ thù thì vui mừng, bản thân mình không thể trở nên xinh đẹp động lòng người, đồng thời lại mất đi con, rồi mất thêm cả trái tim đàn ông nữa, đây mới là lợi bất cập hại, khó khăn trắc trở nếu có thể đánh được lại tôi, thì tôi sớm đã gục ngã rồi, làm gì còn đứng đươc đến hôm nay chứ.
Cơ thể của Lâm Mặc có chút run rẩy, cô ta chỉ vào mặt tôi mà lớn tiếng: “Đó là đứa con của cô đấy, sao cô lại máu lạnh đến như vậy.”
Tôi buông chậu quân tử lan ra, quay người đi về phía cô ta, cô ta bị từng bước từng bước của tôi làm cho lùi về sau: “Nếu như tôi mà không máu lạnh, thì sớm đã bị nhai đến xương cốt đã chả còn gì rồi. Chuyện đã xảy ra rồi, gào lên khóc to thì có tác dụng quái gì chứ. Tôi cũng đã rơi nước mắt vì sự ra đi của con tôi rồi, tôi cũng muốn con bé quay trở lại, nhưng mà sự bi thương và tan vỡ đó của tôi chỉ là cái gương để cho chính mình xem, cho Chu Dung Thành xem thôi, người khác có nhìn thấy đâu, cũng đừng hòng có thể uy hiếp được tôi.”
Lâm Mặc bịt tai lại trên mặt tràn đầy sự hoảng loạn, cô ta không ngừng đi về những góc trống để tránh né tôi: “Quá đáng sợ mà, cô quả thực chính là ác ma, cô căn bản không có nhân tính!”
Tôi đem sáu triệu đồng lấy ra, vứt ở trên người cô ta: “Tôi đưa cô nhiều tiền đến như vậy rồi, cô còn giả bộ cái quái gì hả? Cô để y tá liên lạc với lại Chu Dung Thành, không phải là muốn câu ông ấy tới đây à, cô bây giờ có thể ngủ với ông ấy được không? Cô lấy cái gì buộc ông ấy lại. Cô tưởng rằng cô là quốc bảo, ông ấy nhìn thấy cô thì không những động vào và còn nguyện ý nuôi cô đấy hả?”
Cô ta té ngã lên giường, bởi vì lần này ngồi quá mạnh, hạ thể bị xé rách, cô ta đau đến nỗi phải thét lên. Tôi đứng thẳng dậy đi về phía cửa: “Nghe cho kĩ đây, chờ đến khi cô xuất viện thì nói với những cô gái mà vọng tưởng muốn câu được ông ấy ở bên cạnh cô ấy, tôi có thể dùng khoảng thời gian bốn ngày để bước ra khỏi đau khổ, còn có ai có thể ác được như tôi chứ, không muốn chết thì liền buông bỏ đi.”
Tôi nhìn thấy ông ấy xé toạc cổ áo, chứng kiến hàng cúc áo lóe lên ánh sáng lạnh, xương quai xanh gợi cảm và rắn chắc, cơ ngực rắn chắc và nhấp nhô của ông ấy không vừa với chiếc áo sơ mi. Tôi cười và nói rằng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ cùng ông ấy đi đến hôm nay.
Ông ấy thậm chí còn không biết rằng đây là lần đầu tiên tôi nhận được hoa hồng. Không một người đàn ông nào sẵn sàng dành tình cảm thực sự cho một món đồ chơi. Làm sao họ có thể bận tâm đến một thứ mà có thể lấy tiền để đuổi? Phụ nữ chúng ta muốn có tiền nhưng ai mà không yêu hoa? Chu Dung Thành đã cho tôi tất cả những gì tôi mơ ước, hoa, nhẫn kim cương, địa vị, tình yêu, sự quan tâm.
Ông ấy giống như vị cứu tinh, vị thần và là giấc mơ của tôi.
Ông ấy nói rằng cảm ơn tôi vì đã cho ông ấy sự thôi thúc mà ông ấy đã không có trong bốn mươi năm, để phá vỡ cuộc sống chết chóc của ông ấy, khơi dậy tình yêu và khát vọng, sao tôi lại không cảm ơn ông ấy đã cho tôi được tái sinh chứ?
Ông ấy ôm mặt tôi, đầu lưỡi lướt qua từng cm trên khuôn mặt tôi: “Không chỉ hôm nay, chúng ta còn hàng chục năm nữa."
Tôi hỏi ông ấy có phải là cả đời không.
Ông ấy nói phải, chiếc nhẫn này sẽ không được tháo ra kể từ khi nó được đeo vào, được chứ.
Tôi nói khi tắm thì phải làm sao.
“Anh tắm cho em, chỗ nào anh cũng tắm.”
Tôi cười và đẩy anh ra: “Đừng tưởng rằng em đã quên những gì anh đã đối xử với em trước đây, đừng nghĩ rằng một chiếc nhẫn kim cương là có thể mua chuộc được em."
Ông ấy cầm dao nĩa cắt miếng bít tết rồi đưa vào miệng tôi: “Trước đây anh không đối xử tốt với em sao.”
"Ai trói em vào giường giam giữ em, ai đánh em một bạt tai, ai mà tức giận bỏ đi mười ngày nửa tháng không quay lại, ngay cả em sống chết thế nào cũng không thèm quan tâm đến, bây giờ muốn xóa sạch những thứ này, cục trưởng Chu đi mà nằm mơ."
Ông ấy bị bộ dạng miễn cưỡng và hung hăng của tôi làm cho chọc cười: “Hóa ra có chuyện bất bình lớn như vậy. Nếu như anh xấu như vậy, bà Chu để cho anh đền bù như thế nào.”
"Phạt anh..." Tôi cười ngoắc ngón tay, ông ấy chồm tới trước mặt tôi: “Phạt anh đợi cơ thể của em hồi phục tốt, buổi tối mỗi ngày làm ô- sin cho em."
Ông ấy cười nhếch mép đi ra: “Khen thưởng như vậy anh có thể chấp nhận."
Tôi nắm lấy một bông hồng, hôn lên nó rồi ném nó vào bát súp trước mặt ông ấy, cười mỉn với ông, những cánh hoa đỏ như máu nổi lên trên đó, ông ấy nhìn chằm chằm nó một lúc, dùng mũi dao khiêu khích nó, ông ấy nói với tôi rằng ông ấy nhớ lần đầu tiên gặp tôi, cũng sáng chói, diễm lệ như cánh hoa này, đám đông cũng không thể che giấu ánh sáng tươi đẹp của tôi, ông ấy nhớ đôi môi của tôi khi tô son môi, ông ấy muốn biết nó có mùi vị như thế nào như khi hôn.
Tôi hỏi ông ấy mùi vị của nó như thế nào.
Trong mắt ông ấy hiện lên một nụ cười: “Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Từ khi quen bà Chu, thân thể của tôi càng ngày càng thụt lùi."
Tôi ăn hết đồ ăn yêu thích rồi, Chu Dung Thành cũng chưa dùng đến, uống xong cầm đóa hoa hồng lên ngắm nghía, lúc này điện thoại ông đặt ở góc bàn vang lên, ông liếc mắt một cái liền nói cho tôi biết là cục phó, sau khi nhận diện thoại đầu bên kia vô cùng lo lắng nói: “Cục trưởng Chu, vợ cũ của ngài đã mất tích rồi."
Cơ thể Chu Dung Thành trở nên cứng đờ, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt cũng bị thu hẹp lại: “Có chuyện gì vậy?"
“Bà Thẩm bị bắt cóc ngay tại nơi ở của mình, đối phương đánh ngất ỉu bảo mẫu và hai tên vệ sĩ, kiểm tra tài sản phát hiện có điều gì đó không ổn nên vào kiểm tra, gọi cho cục địa phương, ngay khi nghe cục địa phương nghe đó là người vợ cũ của ngài, liền báo cáo với cục thành phố.”
Hai bên đồng thời im lặng vài giây, cục phó nói rằng hiện trường có dấu vết đánh nhau, hẳn là do vệ sĩ để lại khi họ đã chống trả, đòn đánh của đối thủ cực kỳ chắc chắn, là một nhân vật được huấn luyện tốt, xuất hiện với mục đích xấu, rất giống với tình huống của vợ Kim Đại, không có gì bất ngờ nếu là cùng một nhóm người gây ra, lực lượng quá lớn không thể tưởng tượng được, đáng lẽ chúng tôi phải trực tiếp đột nhập vào nhà để ra tay, không kiêng nể gì cả.
Ly rượu tuột khỏi tay Chu Dung Thành, rơi xuống đĩa sứ vang lên âm thanh sắc bén, chất lỏng màu đỏ sậm bắn tung tóe ra xung quanh, bắn vào cằm và áo sơ mi trắng của ông ấy.
Ông ấy cúp điện thoại với vẻ mặt nặng nề, cau mày nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn ăn trong im lặng.
Tôi đã nghe rõ tất cả mọi chuyện từ cục phó, tôi ngập ngừng hỏi xem Thẩm Quỳnh Tư đã xảy ra chuyện gì.
Ông ấy nheo mắt: “Vợ của Kim Đại và cô ấy đã biến mất cùng nhau, những người này có biết phải có quen biết em không.”
Hai cô ấy không gặp nhau, thân phận cũng đều hiển hách, bị bắt cóc liên tiếp nhau, hiển nhiên là cùng nhau làm một việc, chính là khiến tôi bị sẩy thai.
Người dám trực tiếp ra tay với vợ Kim Đại và vợ cũ của Chu Dung Thành, còn có tính cách ngang tàng, táo tợn như vậy trên địa bàn đặc khu, ngoài Kiều Dĩ Thương ra, tôi không nghĩ là còn có người thứ hai.
Ngón tay tôi dưới bàn túm chặt váy: “Anh nghi ngờ em?"
Ông ấy ngước mắt lên nhìn tôi, ánh mắt không khỏi nghi ngờ hỏi: “Anh chỉ muốn biết thôi, nguyện ý ra mặt vì em, ai có bản lĩnh này.”
Tôi nói có thể đó là chị Bối, nhưng chị ấy sẽ không thừa nhận.
Chu Dung Thành lấy ra vài mảnh giấy lau khóe miệng, đứng dậy nắm lấy tay tôi: "Chúng ta về trước đi. Cục phó đang xử lý chuyện này ở ngoài, dính đến vấn đề riêng, không thể lập án.”
Tôi vội vàng cầm lấy bó hoa hồng, theo ông ấy rời khỏi nhà hàng. Trên đường trở về biệt thự, ông ấy liên tục gọi điện hỏi thăm tiến độ, cục phó nói rằng nếu không đánh rắn động cỏ thì không khác nào mò kim đáy bể, đặc khu có khoảng hai nghìn vạn nhân khẩu, diệt từng con một con cũng phải mất khoảng một tuần, chỉ sợ đến lúc đó...
Ông ta muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Chu Dung Thành vẻ mặt u ám nói, điều tra càng sớm càng tốt và dùng mọi cách để đào ra kẻ đó.
Ông ấy nói thêm một câu cuối cùng, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Tôi hít một ngụm khí lạnh, Kiều Dĩ Thương nếu như thật thật sự đã giết chết, vậy thì hận thù của ông ta và Chu Dung Thành có khi còn lớn hơn nữa.
Chu Dung Thành vốn dĩ đang chờ cơ hội để bắt được ông ta, cạm bạy nào cũng không bắt được Kiều Dĩ Thương, hơn nữa toàn bộ đều làm ra được thanh thế vô cùng to lớn, ông ta bây giờ cho dù có tạo ra một cơn gió thổi bay ngọn cỏ, cũng có thể bị lật thuyền được.
Chu Dung Thành đem biệt thự tôi tặng đến lập tức phản hồi cho cục thành phố, bảo mẫu đuổi theo vài bước có ý muốn ngăn cản, tôi hỏi bà ấy làm sao thế, bà ấy mới đến không biết tình hình, bà ây nói bệnh viện gọi điện thoại đến, ở bên phía cô Lâm Mặc phải đóng tiền phí rồi, có phải là người thân của cục trưởng Dung Thành hay không.
Tôi lúc này mới nhớ đến vẫn còn một nhân vật có số má như vậy, tôi nói với bà ấy chút chuyện nhỏ này thì đừng có làm phiền đến cục trưởng Dục Thành, tôi đi là được rồi.
Tôi đem theo sáu triệu đồng đi thẳng đến bệnh viện, y ta đứng ở đó có quen biết tôi, cô ấy đưa tôi đi đến phòng bệnh, tôi nhìn thấy Lâm Mặc đã có thể xuống giường vận động rồi, chỉ là hai chân vẫn chưa khép lại được, đoán chừng là bị nhiều người đàn ông cưỡng bức như thế còn để lại nhiều di chứng, âm đạo vẫn có thể dùng là đã mạng lớn lắm rồi, chị Bối chẳng phải là bị rách sao. Bây giờ làm chuyện ân ái mà cứ như giết heo ấy.
Tôi đẩy cửa đi vào trong, Lâm Mặc tưởng rằng là Chu Dung Thành, cô ta liền vui vui vẻ vẻ cười cười rồi quay người lại, cái chữ Chu này vẫn còn chưa thốt ra được, cô ta liền thấy được người đứng bên ngoài cửa là tôi, tóc gáy toàn thân đều đề phòng.
“Sao lại là cô chứ?”
Tôi cười rồi nói không thì sao, cô vẫn còn trông vậy vào cục trưởng cục công an sẽ đến thăm cô à.
Cô ta nói ông ấy nhất định sẽ đến, lần trước nếu như không phải là cô giữa đường đi ra can thiệp, thì ông ấy sớm đã mềm lòng rồi.
Tôi trở tay đóng cửa phòng lại, đi vào trong phòng bệnh, ở sân thượng treo một chậu quân tử lan xanh ngát, dường như đã được tu bổ lại rồi, mọc ra rất tốt.
Tôi vươn tay nắm lấy một mảnh lá cây: “Cô cũng thật thanh thản đấy.”
Cô ta chỉ về phía cửa lớn mà lớn tiếng bảo tôi cút đi, tôi cười lạnh nói: “Cô có biết là cô đang cùng ai nói chuyện không hả. Bầu trời ở bên ngoài kia đã thay đổi rồi, cái thành phố này giờ đây là thiên hạ của Hà Linh San tôi, toàn bộ đều là của tôi.” Cô ta sửng sốt, tôi dùng tay kia đẩy cửa sổ ra, gió đêm thổi vào bên trong, khiến cho những sợi tóc của tôi bay lên như đang nhảy múa: “Ngày hôm đó cô nói, tôi sẽ gặp báo ứng, con người ở trong những giây phút tuyệt vọng lời nguyền rủa quả thật rất chuẩn, tôi đã gặp báo ứng rồi, con của tôi đã mất rồi, ba tháng biến thành một vũng mu, từ trong cơ thể tôi chảy ra bên ngoài.”
Lâm Mặc ngơ ngác, cô ta không thể tin được mà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của tôi thật lâu thật lâu, ngoại trừ vẻ mặt trắng hồng và yên tĩnh ra, thì không có chút u sầu tang thương nào, cô ta nhíu mày hỏi: “Cô không khó chịu à?”
Tôi nói những ngày khó chịu cũng không cần qua à, lấy nước mắt rửa mặt chỉ khiến cho cô đau đớn còn kẻ thù thì vui mừng, bản thân mình không thể trở nên xinh đẹp động lòng người, đồng thời lại mất đi con, rồi mất thêm cả trái tim đàn ông nữa, đây mới là lợi bất cập hại, khó khăn trắc trở nếu có thể đánh được lại tôi, thì tôi sớm đã gục ngã rồi, làm gì còn đứng đươc đến hôm nay chứ.
Cơ thể của Lâm Mặc có chút run rẩy, cô ta chỉ vào mặt tôi mà lớn tiếng: “Đó là đứa con của cô đấy, sao cô lại máu lạnh đến như vậy.”
Tôi buông chậu quân tử lan ra, quay người đi về phía cô ta, cô ta bị từng bước từng bước của tôi làm cho lùi về sau: “Nếu như tôi mà không máu lạnh, thì sớm đã bị nhai đến xương cốt đã chả còn gì rồi. Chuyện đã xảy ra rồi, gào lên khóc to thì có tác dụng quái gì chứ. Tôi cũng đã rơi nước mắt vì sự ra đi của con tôi rồi, tôi cũng muốn con bé quay trở lại, nhưng mà sự bi thương và tan vỡ đó của tôi chỉ là cái gương để cho chính mình xem, cho Chu Dung Thành xem thôi, người khác có nhìn thấy đâu, cũng đừng hòng có thể uy hiếp được tôi.”
Lâm Mặc bịt tai lại trên mặt tràn đầy sự hoảng loạn, cô ta không ngừng đi về những góc trống để tránh né tôi: “Quá đáng sợ mà, cô quả thực chính là ác ma, cô căn bản không có nhân tính!”
Tôi đem sáu triệu đồng lấy ra, vứt ở trên người cô ta: “Tôi đưa cô nhiều tiền đến như vậy rồi, cô còn giả bộ cái quái gì hả? Cô để y tá liên lạc với lại Chu Dung Thành, không phải là muốn câu ông ấy tới đây à, cô bây giờ có thể ngủ với ông ấy được không? Cô lấy cái gì buộc ông ấy lại. Cô tưởng rằng cô là quốc bảo, ông ấy nhìn thấy cô thì không những động vào và còn nguyện ý nuôi cô đấy hả?”
Cô ta té ngã lên giường, bởi vì lần này ngồi quá mạnh, hạ thể bị xé rách, cô ta đau đến nỗi phải thét lên. Tôi đứng thẳng dậy đi về phía cửa: “Nghe cho kĩ đây, chờ đến khi cô xuất viện thì nói với những cô gái mà vọng tưởng muốn câu được ông ấy ở bên cạnh cô ấy, tôi có thể dùng khoảng thời gian bốn ngày để bước ra khỏi đau khổ, còn có ai có thể ác được như tôi chứ, không muốn chết thì liền buông bỏ đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.