Sắc Dụ

Chương 268: Làm người khác mê muội

Yên

08/02/2023

Hơi thở của ông ta quá mạnh mẽ và hấp dẫn. Ông ta xuyên qua lớp màn dày bằng mái tóc dài đốt cháy một nửa cơ thể tôi. Chiếc quần dài đang bay trong gió, ánh mặt trời bao phủ cả khuôn mặt tôi và cả khuôn mặt của ông ta. Hơi thở của hai người đan xen với những sắc thái khác nhau, phập phồng, lơ lửng, tung bay. Không biết là hạt mưa hay giọt sương trên lá mà chợt rơi vào mặt, cái lạnh đột ngột làm tôi khẽ run lên, tôi vô thức đưa tay lên lau đi. Lúc này ông ta mới nắm cổ tay tôi đè xuống và nói: “Tôi đang đến.”

Hiện tại nhân viên phục vụ đã lặng rời đi rồi, để lại một cây gậy đánh golf dựa trên vách tường. Đồng cỏ xanh tươi vô tận chỉ có tôi và ông Tào, ông ta cao hơn tôi, hai bóng quấn quýt nhau phản chiếu trên mặt đất, dung hợp vàchồng lên nhau.

Ngón tay của ông ta rất mềm mại, không thô ráp giống như Kiều Dĩ Thương và Chu Dung Thành, những ngón tay đầy vết chai do đấu súng. Nhiệt độ cơ thể của ông ta vô cùng nóng, pha lẫn một chút mùi rượu đỏ. Ông ta vuốt má tôi, lơ đãng cuộn lại vài sợi tóc dài, nước và sữa hòa quyện dây dưa nhau. Ông ta lau những giọt nước trên mặt tôi và bị khóe mắt của tôi thu hút: “Cô có một nốt ruồi đỏ.”

Tôi hỏi có đúng là như vậy không, tôi cũng không để ý.

Tôi nhớ rõ từng li từng tí trên khuôn mặt này, một khuyết điểm nhỏ nhất cũng không có, làm gì mọc lên một nốt ruồi đỏ chứ.

Tôi để ông ta chỉ cho tôi. Móng tay ông ta lướt nhẹ nhàng trên da tôi, tê dại và hơi ngứa, ngón tay ông ta bóc nốt ruồi đỏ rơi ra. Hóa ra đó chỉ là một ít son môi không cẩn thận bị dính vào mặt mà thôi.

“Cũng may là không phải.”

Ông ta nói một câu đó, tôi hỏi tại sao ông ta lại nói như vậy.

“Một viên ngọc thô chưa được mài dũa, hoàn mỹ không chút tỳ vết để người thợ giỏi nhất thế giới đắp thêm vào một viên kim cương, dù có sang trọng và đẹp đẽ đến đâu, cô nói cô nói thử xem ngọc nguyên bản đẹp hơn hay ngọc đã qua trang trí sẽ đẹp hơn.”

Tôi vén mái tóc ra sau tai, cười gian xảo nói: “Anh Tào dùng thủ đoạn mê hoặc phụ nữ tôi để dụ dỗ tôi, nhưng rất tiếc không có tác dụng. Anh đã từng gặp yêu tinh đến cỡ nào rồi? Không biết thì có thể thử cùng tôi xem sao?”

Ánh mặt trời càng lên cao hơn, một ít nếp nhăn nơi khóe mắt ông ta mờ mờ hiện lên. Ánh mắt ông ta rất sáng, trước đây mấy lần tôi không để ý, nhưng hôm nay tôi mới phát hiện ra ông ta có đôi mắt rất đào hoa.

Đôi mắt đào hoa, đôi môi mỏng, lúc nào cũng nở một nụ cười phong lưu chính là cánh tay đắc lực để chinh phục phụ nữ.

Ông ta vuốt vuốt đầu ngón tay, cảm giác được nhiệt độ cơ thể của tôi đang rất cao, cười hỏi: “Cô có nóng không?”

Tôi nói có một chút, ông ta đứng gần tôi quá rồi.

Mặt ông ta không chút biến sắc lùi lại phía sau một chút, tôi phủi những nếp nhăn trên chiếc quần dài trong lúc ông ta ôm tôi và dạy tôi chơi golf, nhưng lại không thể làm nó thẳng được, giống như những gợn sóng trên mặt hồ, sau khi tĩnh lặng chúng vẫn bị vò nát, sẽ không còn phẳng lặng như ban đầu.

Bầu không khí giữa chúng tôi bỗng trở nên tĩnh lặng, gió vẫn thổi càng lúc càng mạnh nhưng rất ấm áp, những ngọn núi xanh xa xa chiếu đầy nắng vàng.

Ông ta đổi gậy, nhắm vào quả bóng golf trên vạch trắng, ánh mắt nhìn vào chỗ hố sâu nhất. Lá cờ trắng đang phất phơ trong gió. Ông ta im lặng không nói gì, động tác cực kỳ phong độ, xoay người một cái, quả bóng bay lên trời, đạt đúng mục tiêu của ông ta mà không có bất kỳ sự sai sót nào.

Ông ta cười, xắn nửa ống tay áo lên nói: “Tôi đã tiếp xúc qua với rất nhiều phụ nữ, có phải Dung Thành đã nói chuyện này với cô rồi không?”

Tôi ậm ừ một tiếng: “Đã từng nói qua rồi.”

Ông ta nhíu mày, giọng điệu có chút tiếc nuối: “Vậy tôi ở trước mặt cô giả vờ dùng sự đẹp đẽ của một người đàn ông có phải sẽ rất khó để thành công không?”

Đôi mắt tôi híp lại thành hình lưỡi liềm: “Đúng vậy.”

Ông ta bật ra một nụ cười ủ rũ.

Sau khi bàn bạc chuyện của Vương Tân, tôi quyết định sẽ sắp xếp trong hai ngày, tôi muốn làm chuyện này sớm không nên chậm trễ, để tránh khỏi đêm dài lắm mộng. Đột nhiên ông ta hỏi tôi Sói đen là ai, tôi nghĩ một hồi lâu nói: “Một người...không thể gặp mặt, nhưng lại rất khó để quên đi người đó.”

Ông ta quay mặt lại nhìn tôi, nhưng cũng không nói gì.

Tôi rời khỏi sân vận động thì Đường Vân Lan cũng đã mua sắm xong đang ngồi trong xe đợi tôi. Cánh đó một khoảng cách không xa, người đứng trên một tòa nhà kính trong suốt, thu tất cả mọi việc vào trong đáy mắt. Tôi mở cửa xe bước vào, cô ấy đưa cho tôi một chai nước, tôi nói không cần, bên trong đã uống qua rồi.

Cô ấy cười nói: “Quả thực cô có biệt danh là yêu nữ xinh đẹp không phải là hư danh. Muốn bắt được đàn ông là chuyện vô cùng dễ dàng, bắt hết tên này đến tên khác không chút lưu tình.”

Ông Tào là bạn thân của Chu Dung Thành, ông ta biết tất cả mọi thứ về tôi. Tất cả những gì trong đời ông ta trải qua là những phụ nữ quyến rũ và nóng bỏng, ngực to và không có não. Chỉ biết rằng bản thân ông ta đã sớm miễn dịch với khả năng làm tình của của người đàn ông nên tôi tiếp cận từ từ, điều ngoạn mục nhất chính là sự khêu gợi khiến hồn bay phách lạc.

Đó là thứ tình cảm mơ hồ, đẹp đẽ và quyến rũ nhất trên thế giới này.

Đường Vân Lan cẩn thận nhìn chăm chú vào mặt tôi: “Thật ra thì cô cũng không đẹp đến mức không thể rời mắt, nhưng sự phong tình và mê hoặc thì nhất định ngàn lần chỉ chọn cô. Chẳng trách anh Thương đã từng nói cô là một gái điếm hạng sang. Bên cạnh cô không thể nào thỏa mãn được, vứt bỏ thì không nỡ, đàn ông say mê cô như một con nghiện ma túy, không hút một ngày thì sẽ không có tinh thần, không thể sống nổi. Anh Thương là một người đàn ông có thể chịu được sự cám dỗ mà anh ta cũng bị kẹt sâu vào không thể thoát ra.”

Tôi nhìn khuôn mặt của mình trong gương chiếu hậu: “Ông trời đã cho tôi lợi thế, tất nhiên tôi phải tận dụng nó thật tốt. Đối với những người phụ nữ như chúng ta, sắc đẹp là một sát thủ, mưu mô là một trợ thủ. Thời đại đàn ông làm chủ như hiện nay chúng ta làm sao có thể dễ dàng đạt được mục tiêu của mình nếu không tìm được một số người đàn ông có máu mặt để lót đường cho chúng ta chứ.”

“Anh ta không giống như bị cô mê hoặc, mà là yêu cô.”

Tôi giả vờ không hiểu và hỏi cô ấy xem cô ấy có bị sao không.

Cô ấy nói không có gì.

Qua cửa kính xe, ánh mắt cô ấy nhìn về phía bóng dáng của ông Tào: “Một người đàn ông sẵn sàng đáp ứng yêu cầu của một người phụ nữ, còn cần giải thích gì nữa? Chuyện kinh doanh không có lợi nhuận không nên làm, không thì sự thông minh này sẽ phải mắc sai lầm.”

Sắc mặc tôi trở nên lạnh đi đi mấy phần: “Anh ta là bạn thân của Dung Thành.”

Cô ấy bật cười: “Cục trưởng Chu đã chết rồi, người chết thì còn lại bao nhiêu tình cảm, để anh ta can thiệp vào chuyện của cô bất chấp nguy hiểm. Nếu cô có dính líu tới nhà họ Thường thì sống chết còn chưa chắc chắn. Hơn nữa, anh ta cũng biết rất rõ về Cục trưởng Chu khi còn sống. Bây giờ Cục trưởng Chu đã không còn sống, việc chăm sóc người vợ góa của anh ấy cũng rất rộng rãi, chuyện trần tục cũng không đòi hỏi gì cả.”

Cô ấy tháo đôi hoa tai ra, cầm trong lòng bàn tay ngắm nghía, viên pha lê màu tím ánh lên một ánh sáng cực kỳ mê người, màu sắc này rất hợp với cô ấy. Đường Vân Lan là người phụ nữ mặc đồ màu tím đẹp nhất mà tôi từng thấy.

Cô ấy bỏ nó lại vào ví da, đổi ra một đôi bông tai đá quý vừa mua, khi đeo nó, cô ấy nhắc nhở tôi: “Cô hãy nhớ kỹ, anh Thương có tính chiếm hữu rất cao. Nếu anh ta biết cô đi dụ dỗ những người đàn ông khác làm bàn đạp để cô đạt được mục đích của mình thì hậu quả rất nghiêm trọng.

Tôi lặng ấn nút, ngay khi cửa kính đóng lại, không biết ông Tào cảm nhận được điều gì đó đột nhiên ông ta dừng đánh bóng và nhìn sang đây, thân hình thon dài của ông ta đứng dưới ánh nắng ấm áp và chói chang, hai mắt đối diện nhau trong chốc lát. Lập tức tôi gật đầu một cái, Đường Vân Lan cười ra lệnh cho tài xế chạy về chùa.

Thường Bình Ngô ở trong phòng của bà Hai trong ba đêm, đến đêm thứ tư còn chưa chịu rời đi. Bà hai này đã có tướng mạo quyến rũ, lần này thậm chí còn quyến rũ mê hoặc hơn. Sự nuông chiều của Thường lão gia đối với người vợ thứ hai không hề giảm đi mà còn tăng lên. Tôi lại thấy cô ta là người phụ nữ được sủng ái nhất ở Thường phủ, cũng chỉ có cô ta là không bị đe dọa bởi lời nói của tôi.

So với Bà Hai ngày càng có địa vị hơn thì bà Ba lại phải đối diện với mớ hỗn độn, nhân tình của bà ta lại đến gặp cô ta để đòi tiền, bà ta đành phải vay mượn tiền của bà Tư để đuổi hắn ta đi. Hắn ta chẳng những không chịu đi mà bắt ép bà ta mua vui ở bức tường của Thiền Viện. Bà ta lo lắng sẽ bị phát hiện nên giãy dụa chống cự và bị hắn ta tát một cái. Hắn ta đe dọa nếu bà ta không ngoan ngoãn thì sẽ đi nói với Thường Bình Ngô, kéo bà ta chết cùng.

Tôi ngồi trên mái hiên và ôm một con mèo hoang nhìn thấy được cảnh này, người đàn ông kia đang ở đỉnh cao của sự thoải mái nhưng trên gương mặt của bà Ba không phải thỏa mãn dục vọng mà là hận thù, ghê tởm, những bản tính mà người đàn ông này bộc lộ ra khiến bà ta căm ghét đến tột cùng.

Tôi biết đây là cơ hội tốt, thời điểm trái tim đàn bà cay đắng nhất là thời cơ tốt nhất để người khác xen vào.

Tôi bước lên cầu thang và leo xuống mái nhà, đưa con mèo cho A Cầm, bảo cô ấy đi hái một ít quả dại tươi ở phía sau núi mang về làm quà.



Vào buổi tối dùng bữa chay, tôi và A Cầm đi thẳng đến Thiền Viện của bà Ba.

Đang đi lên hành lang còn cách cánh cửa phòng hơn chục bước, tôi nghe thấy tiếng người hầu khóc lóc van xin bà ta đừng ném, sau đó lại có âm thanh đùng đùng vang lên, bà ta thét chói tai: “Tôi ném đi tôi sẽ tự mình bồi thường, đến lượt cô quản tôi hay sao? Một đống gạch vỡ có thể trị giá bao nhiêu tiền chứ, tôi nôn nóng lấy tiền tiết kiệm của mình để mua vài viên ngọc bích đó. Không cho phép bất cứ ai vào đây! Đừng làm chướng mắt của tôi!”

Cô ta đi tới đi lui trong phòng, tức giận đạp chiếc ghế tựa: “Đúng là đồ tỳ bà tinh! Cả người đều là mùi hồ ly, tuổi gì mà lại biết không yên phận chứ, ngày nào cũng dùng thủ đoạn như con đàn bà phóng túng dâm loạn, cô có trẻ đẹp được mãi hay không, có hiểu thế nào là bắt chước bừa hay không?”

Tôi vừa vặn bước vào bậc cửa, tiếng mắng chửi của cô ta tôi nghe rất rõ ràng. Vẻ mặt A Cầm không cảm xúc khịt khịt mũi và ho lên vài tiếng. Bà Ba phát hiện người bước vào chính là tôi, sắc mặt cô ta trở nên cứng đờ, nhưng ngay lập tức đã khôi phục lại trạng thái bình thường. Cô ta giả vờ ngồi trên một chiếc ghế, mở miệng nói với vẻ kỳ lạ: “Ồ, một người cao quý như cô Linh San làm sao lại ghé thăm chỗ nghèo hèn này của tôi vậy?”

Tôi liếc nhìn mấy cây hoa hải đường đã héo úa trên bốn bức tường của Thiền Viện: “Quả nhiên nếu không chăm sóc quan tâm đến thì cỏ cây sẽ úa tàn. Đàn bà mà, nếu như không có đàn ông cũng giống như cỏ cây hoa lá, không thể tránh khỏi việc héo tàn. Tôi nghe nói rằng Thiền Viện của bà Hai còn đang mở cửa, những bông hoa ở đó đẹp hơn ở đây nhiều.”

Vẻ mặt của bà Ba có chút dữ tợn: “Cô tới đây để cười nhạo tôi hay sao? Chẳng phải cô ta cũng chỉ trông cậy vào miếng thịt trong bụng sao! Ai có thì được sủng, không thì nhường cho cô ta, đối với cô cũng vậy, nếu như không có thì lấy cái gì để tranh với tôi.”

Tôi cười nói đúng vậy, ngoại hình, tính tình, thậm chí tuổi tác của bà Hai cái gì cũng không sánh bằng bà Ba. Nếu là đàn ông, tôi nhất dịnh sẽ yêu bà ta nhiều hơn, lão gia muốn có người thừa kế nếu như gạt bỏ chuyện này sang một bên, lão gia không thích bà ta mới là lạ.

Bà ta nghe tôi đồng tình và nói với về bà ấy, sắc mặt trông khá hơn một chút. Tôi vẫy tay ra hiệu cho A Cầm xách trái cây đi vào, bà ta liếc tôi một cái rồi hỏi tôi đó là quả gì, tôi nói là mơ hái trên núi, ở thánh địa phật giáo này đã từng khai hoang, nếu có thể ăn được trái cây chua, thì cô ta sẽ mang thai.

Bà Ba liếm môi, bà ta chần chừ cầm lấy một quả đưa lên mũi ngửi, chỉ cắn một miếng nhỏ rồi nhăn mặt ném đi: “Đây là cái gì vậy, vừa chua lại vừa chát, mau vứt đi! Cái gì mà có tin tốt, tôi không muốn ăn!”

Bà ta bưng cốc trà lên súc miệng, lúc này bà Hai lại bắt đầu chơi đàn tỳ bà, dường như cô ta đang hát điệu hát dân gian Giang Nam. Giai điệu cất lên như từng đọt sóng khiến người nghe nổi da gà, bà Ba đập chiếc cốc, ném xuống đất.

“Đồ lẳng lơ! Hôm nay còn hát lên, muốn khoe khoang cái gì đây chứ? Nghĩ ra vô số thủ đọa để giành lại lão gia, cả đời này tôi sẽ không bao giờ bước vào phòng cô ta!”

Tôi nháy mắt ra hiệu với A Cầm, cô ấy lặng đi ra cửa, mở cửa sổ, giọng hát của cô ta đột nhiên trở nên rõ ràng hơn, tôi tức giận hừ lạnh một tiếng: “Quả thực nghe xong làm người ta cảm thấy phát bực, bằng không trốn ra ngoài thư giãn đi. Bây giờ rời đi thì nửa đêm cũng quay trở về, thần không biết quỷ khôn hay.”

Bà Ba tức giận vì đã ở chùa rất lâu rồi, nghe tôi nói vậy cũng cảm động, hỏi tôi đi thư giãn ở đâu. Tôi nói rằng mấy ngày nay tôi luôn gặp xui xẻo, nếu không tôi đã đến sòng bạc chơi hai ván mạt chược để lấy lại vận may.

Cô ta nghe xong thì vẻ mặt hớn hở nói: “Cũng được, đúng lúc tôi đang cảm thấy ngứa tay quá, bản thân tôi sợ bị lão gia mắng, nhưng nếu tôi đi theo cô, ông ta sẽ không dám mắng tôi.”

Tôi cúi người về phía bà ta: “Tôi sẵn sàng bảo vệ cho mợ Ba.”

Cô ta đứng dậy khỏi ghế, nhìn tôi một cách khó hiểu: “Cô uống nhầm thuốc rồi à?”

Tôi giả vờ thở dài: “Tôi không có danh phận, cũng không thể sinh đẻ được, việc ra vào nhà họ Thường rất khó khăn. Bà Hai cũng ném cho tôi một ít tiền, muốn tôi giúp đỡ bà ta để đối phó với cô và người bà cả. Bà ta muốn lên làm chính thất.”

“Bà ta nằm mơ đi!” Người vợ ba nghiến răng nhổ nước bọt vào cửa Thiền Viện “Bà cả là hồ ly ngàn năm, nếu một ngày bà ta chưa chết, Thẩm Hương Hòa sẽ không bao giờ để yên ổn!”

Tôi bước tới thì thầm: “Tôi không đồng ý với bà Hai đâu, bà ta đi đâu cũng gây khó dễ cho tôi. Ngược lại trong lòng tôi càng coi trọng bà hơn. Bà ta không nổi tiếng, còn xếp sau người vợ cả. Phụ nữ kể cả người hầu trong nhà ai cũng coi bà ta như cái gai trong mắt, nóng lòng muốn tống khứ bà ta ra khỏi nhà ngay lập tức. Trước khi bà cả chết chắc chắn phải đạp đổ được cô ta, đến lúc đó nhà họ Thường chính là thiên hạ của cô, tôi đi theo cô, cô cũng sẽ không bạc đãi tôi.”

Cô ta đắc thắng cười: “Cô tính toán cũng không tệ, đúng là người biết nhận thức.”

Tôi đích thân dẫn cô ta ra khỏi Thiền Viện, cung phụng cô ta như một bà hoàng. Người lái xe đã đợi chúng tôi ở phía sau chùa, sau khi lên xe tôi ra lệnh cho anh ta chạy đến sòng bạc Bond. Bà Ba thường xuyên đánh bài ở chỗ này, bà ta bị tôi làm cho đầu óc choáng váng nên không nghĩ sâu xa về việc tại sao tôi lại quan tâm bà ta đến như thế.

Sau khi xe đi được một nửa, bà ta không kìm lòng được, nhỏ giọng hỏi tôi: “Đêm đó lão gia suýt nữa bị bắn ở trong phòng cô, lúc đó cô đã ngủ chưa?”

“Làm sao có chuyện đó được, cho tới bây giờ lão gia cũng chưa từng động qua tôi. Tôi chỉ là đang lừa gạt mấy người thôi, lão gia là người có hiểu biết rộng rãi, tôi làm sao lọt nổi vào mắt xanh của ông ấy chứ.”

Cô ta mỉa mai: “Chính là vì chuyện này nên cô mới đáng sợ. Lúc trước bốn bà vợ vào Thường phủ, mỗi ngày luôn bị cái chết đe dọa, lão gia không trực tiếp đưa cô vào giấc ngủ mà liên tiếp sáu đêm ông ấy sử dụng tất cả các cách thức khác nhau, còn suýt chết trên giường. Bây giờ ông ấy đã ngủ ngon cũng không dám làm ồn nữa. Căn bản lão gia không phải là người biết thương hoa tiếc ngọc, nhưng chỉ có đối với cô là ngoại lệ. Cô có thể đừng trở thành mục tiêu của đám nữ nhân này được không?”

Tôi biết ý của cô ta, tôi ngoan ngoãn nói: “Chỉ cần bà Ba có thể dung nạp tôi, tôi sẽ hết lòng vì cô, nhà cao cửa rộng, có người giúp đỡ còn hơn chống chọi một mình.”

Cô ta im lặng không nói chuyện, quay đầu lại ừm một tiếng.

Đến sòng bạc Bond vừa đúng bảy giờ tối, không khí bên trong sớm đã vô cùng sôi nổi.

Tài xế đi phía sau để lấy túi cho chúng tôi. Tôi chưa bao giờ đến nơi này, nhưng nó giống với sòng bạc Hoa Chướng. Nó nằm ở tầng hầm và tầng trệt. Tầng hai và tầng ba là câu lạc bộ đêm và trung tâm xông hơi, một loại dây chuyền phục vụ đang phổ biến nhất hiện nay.

Tên vệ sĩ đứng ngoài cổng sòng bạc nhìn thấy chúng tôi bước vào lập tức cúi đầu, ánh mắt đổ dồn về phía tôi, vừa cân đo đong đếm quần áo trên người tôi, vừa khéo léo nhanh nhẹn hét lên vào ánh đèn đung đưa phía sau rèm: “Bà Ba và bà Sáu của nhà họ Thường đến.”

Bà Ba trừng mắt với tên vệ sĩ: “Bà Sáu ở đâu ra, anh đừng có mà nịnh bợ.”

Tài xế lại hét vào sòng bạc đang ồn ào: “Mợ Ba, cô Linh San đến, nhanh tay nhanh chân đón họ.”

“Đến rồi! Mau tiếp khách quý!”

Tên phục vụ không rõ tên mặc một chiếc áo vest đen, một chiếc quần ống rộng màu nâu bằng vải lanh, một tay nhét tiền trong túi áo, tay kia bưng một ấm trà dài miệng, vòi đang bốc khói nghi ngút với những bông hoa trắng muốt, giống như trà vẫn đang còn nóng. Anh ta vén màn chạy ra, tươi cười biết sẽ có chuyện, bước thẳng đến chỗ bà Ba, gật đầu chào: “Mợ ba, đã lâu rồi mợ chưa quay lại đây, tôi luôn cầu trời mợ sẽ quay lại đây đại giá quang lâm, mang không khí vui mừng đến đây.”

Bà Ba dùng tay chỉ vào trán anh ta chửi một tiếng vũ phu: “Thôi cái điệu bộ này đi, đừng tưởng tôi không biết tâm địa gian xảo của anh.”

Cô ta tháo chiếc vòng ngọc trên cổ tay xuống, nhét vào túi người phục vụ: “Cầm lấy cho vui, tìm cho tôi một bàn dễ đánh.”

Tên phục vụ mặt mày hớn hở, rón rén ghé tai nói: “Tôi đã thu xếp cho cô xong rồi, hai con gái điếm từ tỉnh khác, nhiều tiền nhưng kém cỏi, đảm bảo tối nay sẽ thắng.”

Sòng bạc thắng thua có rất nhiều việc phải tính toán, muốn thắng thì ai cũng có thể thắng, cũng tương tự như thị trường chứng khoán, chín mười phần đều có bàn tay sau lưng điều khiển, chỉ có điều là một chút kỹ xảo nên người khác không thèm để ý, những khách hàng đều giàu đến đổ vách thì vào để tiêu chút tiền.

Nhưng người hay trêu ghẹo và hung ác này chính là người được thờ như Phật gia trong sòng bạc, chỉ cần làm mọi cách để lấy lòng anh ta sẽ không phải chịu thiệt thòi, chỉ mất một chiếc vòng thôi nhưng đêm nay bà Ba có thể mua lại được mấy cái như thế.

Bà Ba không ngại để bỏ ra cái giá như thế, những người này một trăm phần trăm là người giang hồ nhưng chẳng qua cũng là nịnh hót ông Thường, nếu làm hài lòng các bà vợ lẽ thì có thể tiếp tục làm việc ở Hải Châu.

Tên phục vụ đưa chúng tôi đến một bàn đánh bài ở giữa sòng bạc, hai người phụ nữ đã ngồi sau bàn, một người trong số họ châm thuốc, trang điểm đậm và liếc mắt nhìn chúng tôi.

Bà Ba ho một tiếng, tài xế liền mở túi lấy ra năm xấp giấy tiền bạc màu đỏ, vỗ xuống bàn, bên kia thấy là cô ta là bà chủ giàu có thì không còn coi thường nữa, ngậm điếu thuốc lác ủa mình hỏi cô ta muốn chơi cái gì.

Tài xế lại lấy ra hai tấm thẻ nữa, đặt chúng ở góc bàn trong và nói: “Bà chủ chúng tôi thích chơi mạt chược, đặt cược thử ba mươi triệu xem sao.”

Tôi lại gần làm trợ thủ cho bà Ba, tên phục vụ nói chuyện rất giữ lời, mạt chược cũng không biết bị gì mà mọi quân bài tốt đều lọt vào tay của bà ấy. Cô ta chơi liên tiếp năm ván thì thắng hai. Sắc mặt của hai gái điếm kia cũng đã bắt đầu tái xanh.

Năm mươi triệu mất trắng, giống như đang dùng giấy vệ sinh để lau mông vậy.



“Ồ, quả thực vận may đến rồi thì không thể ngăn cản, tôi xin lỗi.” Cô ta tùy ý cầm một trong hai cái bánh, vui vẻ ra mặt nói: “Tôi e rằng mình sẽ còn thắng tiếp.”

“Vương thiếu gia đến rồi, mau dọn bàn!”

Đang chơi vui vẻ thì bỗng nhiên từ ngoài cửa phát ra tiếng hét, người vợ ba run tay làm rớt những quân cờ.

Cô ta bất mãn quay đầu lại định mắng, một bóng người đã xông vào trong tầm mắt của cô ta, dưới ánh đèn mờ mờ, không thể diễn tả hết sự ưu tú và cao quý.

Tiếng chửi bậy của cô ta nuốt ngược lại vào bên trong. Tôi nhếch miệng cười mỉa mai. Đột nhiên sòng bạc trở nên vô cùng im lặng, mắt dán chặt vào Vương Tân đang sải bước đi vào.

Anh ta nhận ra ánh mắt của mọi người, cởi chiếc áo khoác ra đưa cho tên phục vụ, chiếc áo sơ mi trắng không tì vết tôn lên một đôi lông mày sạch sẽ, cúc áo cổ mở rộng lộ ra ngọc bội màu xanh, mái tóc được xịt sáp loáng bóng, phía sau anh ta là hai tên vệ sinh cực kỳ cung kính, hai tên vệ sĩ cẩn thận che chắn những con bạc hôi thối ở hai bên cho anh ta.

Một người đàn ông phong độ và hào hoa như vậy đương nhiên là rất bắt mắt, sau khi anh ta bước vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào anh ta để đoán xem anh ta có phải là người chiến thắng hay không và có thể chiếm lợi thế hay không.

Tôi lặng lẽ quan sát bà Ba, bà ta nhíu mày, gọi tên phục vụ hỏi: “Người này là ai mà nhìn phong thái như vậy?”

Tên phục vụ nói rằng đây là một người doanh nhân đến từ Tô Nam, người này đã chơi ở sòng bạc của chúng tôi một thời gian, anh ta có biệt danh là Ngọc thiếu gia, không có tay anh ta thì không thể thắng, tay nghề anh ta rất tốt, là vua kim cương Vương Ngũ Lão ở Tô Nam.

Tôi nhịn không được bật cười, ông Tào không lộ mặt, ông ta thật biết suy nghĩ lúc nguy cấp, thế lực của ông nhất định không tầm thường, nếu không sòng bạc cũng không dám theo ông ta nói dối bà Ba.

Gặp một người đàn ông giàu có danh bất hư truyền như vậy, bà Ba ồ lên kinh ngạc: “Sao tôi chưa nghe nói có một người như vậy, anh ta là người không bình thường à?”

“Xem anh ta chơi hai ván, cô sẽ biết bất luận kẻ nào chống lại anh ta đều không có kết cục đẹp.”

Tôi phụ họa nói thêm: “Thôi đi, tôi sợ anh ta sẽ không nể mặt chúng ta.”

Bà Ba nhướng mày nói sao không được, bà ta là đang muốn xem thử.

Bà ta ném thẻ chín, đánh sập thẻ rồi lại thắng bài. Hai người phụ nữ kia tức giận ném tiền xuống bàn mạt chược. Tôi thấy cô ta không chú tâm, ánh mắt luôn liếc về hướng xa xa, sau đó cười nói không chơi nữa, hôm khác sẽ tiếp tục.

Hai người phụ nữ thua thảm hại, chưa muốn dừng lại ở đó, muốn gỡ vốn, miệng ngậm điếu thuốc lủng lẳng chửi bới, đưa tay kéo lấy bắt bà Ba tiếp tục. Bọn vệ sĩ bước tới, sắc mặt đều rất u ám, trong mắt tràn đầy cảnh cáo, tay của hai người phụ nữ dừng lại trên không trung cân nhắc tình hình một hồi, biết đây là giang hồ nên đứng dậy rời khỏi bàn.

Bà Ba quay lại, chăm chú nhìn Vương Tân đang đánh bài poker.

Ngón tay của anh ta rất linh hoạt, một xấp bài mới toanh được anh ta quẹt qua đầu ngón tay rồi lật ngang và thẳng đứng, sự thao túng vô cùng đẹp đẽ. Quân bài bày ra rất nhiều mánh khóe khiến những con bạc xung quanh nhìn mê mẩn. Bọn họ hết lời khen ngợi Vương thiếu gia quả thực là một vua đánh bài.

Ông Tào là tay lão làng của sòng bạc Hoa Trường. Khi bàn chuyện làm ăn, ông ta không bao giờ thiếu những chiêu trò này. Không có gì ngạc nhiên khi những việc mà Vương Tân làm bây giờ đều do ông ta dạy dỗ mà có. Ông ta bản tính phong lưu, thu phục phụ nữ còn không cần phải nhúng tay vào thì bà Ba làm sao là đối thủ của ông ta được.

Bà ta nhìn một lúc rồi hỏi tôi có biết chơi poker không, tôi nói không nên sẽ không dám khoe khoang ở chỗ này.

Bà ta xoay người nhìn chằm chằm vào bàn, thất thần một lúc rồi hỏi tôi: “Anh ta tên gì?”

Tôi nói là Vương thiếu gia.

Bà ta mím môi: “Khá thú vị.”

Tôi hỏi bà ta còn đánh nữa không, bà ta vươn tay cầm lấy một tấm thẻ, xoa xoa đầu ngón tay rồi hưng phấn ném đi: “Không chơi nữa, về thôi.”

Tôi đứng dậy đi theo sau bà ta, vệ sĩ của Vương Tân khẽ liếc qua, tôi gật đầu, mấy giây sau, một con bạc đang say rượu lắc lư va vào người bà Ba, cô ta kêu lên, đẩy người đó ra, phủi quần áo mình nói một cách kinh tởm: “Mắt bị mù à?”

Tôi bình tĩnh đưa tay ra, lấy đi đồ vật từ tay của con bạc.

Người tài xế túm lấy anh ta, ấn anh ta xuống bàn cho một bài học.

Tôi nói đỡ cho bà Ba làm cho cô ta đừng nổi giận, người say rượu đều không có mắt.

Khi tôi nói chuyện với cô ta, tay tôi buông lỏng và đạp xuống bàn chân của một người. Khi chúng tôi đi ngang qua bàn đánh bài của Vương Tân, đột nhiên anh ta nắm lấy bàn tay phải của bà Ba, bà ta trở nên cứng đờ, bà ta vô thức muốn rút tay về nhưng không được, bà ta không dám tiếp xúc với đàn ông ở nơi công cộng vì sợ tin đồn sẽ đến tai Thường phủ. Bà ấy lo lắng đến đỏ cả mặt, vừa định mắng anh ta thì Vương Tân buông ra, một chiếc khuyên tai nằm yên trong lòng bàn tay của bà ta, ánh sáng màu xanh lục bảo nhấp nháy: “Của cô.”

Bà Ba sững sờ, lập tức bà ta đưa tay lên sờ tai, quả nhiên thiếu mất một cái, cô ta hỏi anh ta nhặt lúc nào mà cô ta không biết.

Vương Tân giơ cánh tay lên, nới lỏng một chiếc cúc trên tay áo: “Là người lúc nãy. Hắn ta đã chạy đi xa rồi nhưng tôi vẫn bắt được hắn ta.”

Vẻ kiêu ngạo và hung hăng khuôn mặt của bà Ba lúc này đã biến mất, chỉ còn lại sự dịu dàng và quyến rũ khó tả. Cô ta đưa tay ra cầm lấy. Đầu ngón tay của Vương Tân dường như chạm vào lòng bàn tay cô ta, lập tức cô ta như bị phóng điện, suýt chút nữa thì làm rơi chiếc bông tai xuống dưới đất.

Vệ sĩ tiến lên một bước, cúi người cố ý lớn tiếng nói: “Vương thiếu gia, anh nên lên lầu gặp bạn anh. Bọn họ đã đợi anh trong phòng riêng rất lâu rồi.”

Ánh mắt của Vương Tân chăm chú nhìn khuôn mặt của bà Ba thật lâu, nụ cười gió xuân dưới ánh mắt thiêu đốt lòng người, trái tim bà ta có chút hốt hoảng, vội vàng kéo lấy quần áo tôi: “Chúng ta đi thôi.”

Tôi bị bà ta kéo ra khỏi sòng bạc, vừa ra khỏi cửa bà ta bắt đầu có biểu hiện khác thường, bước chân chần chừ do dự lại. Vốn dĩ bà ta đang ở phía trước lại bất ngờ đi ra sau tôi, dường như có chút không muốn rời đi, tôi giả vờ không để ý, vẫn nói đùa với bà ta: “Thật đúng là mở rộng tầm mắt. Vẫn có người chơi bài giỏi như thế. Những tay chơi cờ bạc điêu luyện thường rất xấu tính, hiếm thấy có người nào thư sinh, trí thức, dịu dàng đến như thế.”

Cô ta liếm môi dưới, phớt lờ tôi.

“Tên phục vụ nói anh ta là vua kim cương Vương Ngũ Lão. Thật đáng tiếc, một khi chúng ta bước vào Thường phủ rồi chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội gặp mặt như vậy nữa.”

Tôi không được đáp lại nên quay mặt lại, chọc cùi chỏ vào người cô ta: “Bà ba?”.

Bà ta giật mình: “Chuyện gì?”

Tôi hỏi bà ta làm sao, có phải cảm thấy không thoải mái hay không.

Bà ta ấp úng, muốn viện cớ để tách ra khỏi tôi nhưng tìm không ra, tôi cố ý nhắc nhở bà ta: “Bà thường xuyên tới nơi này. Vừa rồi không đi gặp mặt bạn bè à?”

Bà ta mỉm cười vỗ trán: “Làm sao không được chứ. Ở đây tôi có một người bạn rất tốt. Hôm nay cô ấy cũng có mặt. Tôi sẽ đi chào hỏi một lúc. Cô về chùa trước đi. Lát nữa tôi sẽ đi chợ mua ít gì đó để ăn. Dù sao thì lão gia cũng đang ở trong phòng của bà Hai nên không hỏi đến chúng ta đâu.”

Cô ta nói ra câu này, ngay cả người lái xe cũng không cần đi theo, kêu anh ta đưa tôi về, tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng duyên dáng uyển chuyển của cô ta, trên mặt nở nụ cười tự tin.

Bà Ba dựa sắc đẹp để kiếm tiền, chơi với đàn ông như cá gặp nước, chỉ cần có phương pháp và thủ đoạn sẽ có cách buộc chặt con mồi. Chẳng qua là ngựa quen đường cũ trong việc ân ái chắc chắn là có kinh nghiệm nhiều hơn tôi, làm sao mà bà ta có thể không rơi vào bẫy được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sắc Dụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook