Chương 33: Một đêm phóng túng
Yên
18/11/2022
Kiều Dĩ Thương bế tôi ra sân bóng, bất kể tôi giãy dụa kiểu gì ông ta cũng không chịu thả tôi xuống. Ông ta kêu tôi ngoan ngoãn một chút, không thì ông ta sẽ ném tôi xuống sông cho cá ăn. Lúc lên núi tôi thấy mấy con cá trong hồ, ngoại hình rất quái dị, rất giống cá cảnh nhiệt đới Amazon mà Chu Dung Thành nuôi, món ăn thích nhất là thịt và máu, đói quá thì ăn cả thịt người. Tôi không dám nhúc nhích, hai cánh tay ôm cổ ông ta, ngoan ngoãn yên phận nằm trong lòng ông ta, trong tầm mắt là khóe môi nhếch lên cười hài lòng.
Vệ sĩ canh ngoài cửa thấy ông ta bế tôi ra thì kinh hãi, lắp bắp kêu anh Thương. Kiều Dĩ Thương hỏi anh ta biết tôi là ai không? Vệ sĩ nhìn thoáng qua bàn tay ông ta đặt dưới nách, kề sát bộ ngực của tôi: “Cô Hà… hay là chị dâu?”
Tôi cau mày. Kiều Dĩ Thương cảnh cáo anh ta sau này cô Hà tới tìm, bất kể đang làm gì cũng phải cho cô ấy quá, chỉ có cô ấy là trường hợp đặc biệt. Vệ sĩ lập tức đứng thẳng lưng nói đã nhớ.
Kiều Dĩ Thương bao một căn phòng ở nhà khách sau núi. Lúc ông ta bế tôi vào cửa, bồi bàn ở sảnh trước thấy trong lòng ông ta có một người phụ nữ đều rất kinh ngạc. Từ biểu cảm của họ, tôi đoán chắc hẳn ông ta chưa từng dẫn gái tới nhà khách bao giờ. Cô Ngụy vừa rồi cũng thật xui xẻo, gặp phải tôi, Kiều Dĩ Thương có hứng thú với tôi hơn xa cô ta, không thì có lẽ cô ta đã leo lên kim chủ này rồi. Chẳng qua đại ca như Kiều Dĩ Thương có tám người mười người tình là chuyện bình thường. Mặc dù bình xét về ông ta trên đường chẳng mấy đứng đắn, nhưng lời đồn không thể tin hết, ít nhất không phải loại phụ nữ nào ông ta cũng ngủ. Vừa rồi khi vệ sĩ đuổi cô Ngụy ra đã tiết lộ thái độ của Kiều Dĩ Thương, ông ta có yêu cầu đối với phụ nữ rất cao, chỉ gợi cảm nóng bỏng còn chưa đủ, thân thể không được bẩn, làm việc thức thời, biết nhìn mặt đoán ý, không thể càn rỡ lắm mồm.
Tôi nhìn chằm chằm chiếc cằm đầy cặn râu của Kiều Dĩ Thương: “Anh thích phụ nữ sạch sẽ à?”
Ông ta không trả lời, cứ như đoán được suy nghĩ của tôi, nói rằng đối với tôi thì mọi thứ đều là ngoại lệ.
Những lời này phát ra từ miệng một người đàn ông nam tính như thế, khiến trái tim tôi run lên. Tôi cảm thấy mình không giống như đang đặt mình trong một lần giao dịch, bởi vì lần giao dịch này quá tốt đẹp.
Kiều Dĩ Thương bế tôi vào phòng, dùng chân đá cửa đóng lại, vừa đặt tôi xuống vừa khẩn cấp hôn lên môi tôi. Tôi bị ông ta đặt lên tường, không có đường lui, gần như không có không gian thở dốc, nụ hôn cuồng dã của ông ta đã nuốt chửng tất cả lý trí và hô hấp của tôi. Ông ta vừa hôn tôi vừa cởi quần áo trên người tôi. Tôi ý thức được ông ta muốn làm ngay bây giờ, lập tức đẩy ông ta ra, nói tôi muốn đi tắm.
Tôi không biết mình đang trốn tránh cái gì, tôi có linh cảm rằng sau đêm nay, Hà Linh San sẽ không còn là Hà Linh San nữa, sẽ đi đến một con đường hoàn toàn khác. Con đường này rốt cuộc là may mắn hay nguy hiểm, là vui hay buồn đều sẽ không do tôi quyết định.
Kiều Dĩ Thương cắn môi tôi, cười khẽ: “Tôi không chê.”
Tôi nói nhưng tôi chê. Chóp mũi của ông ta kề sát chóp mũi của tôi: “Em chê ai?”
Tôi nói tôi chê bản thân. Ông ta giật mình, không nói một lời khiêng tôi lên ném vào giường. Tôi rơi vào nệm tơ ngỗng mềm mại, giống như chìm nổi trong đám bông, mọi thứ trước mắt trở nên hư vô. Tôi giãy dụa ngồi dậy, cố chấp nói muốn đi tắm. Kiều Dĩ Thương lại đè tôi vào lòng ông ta, nâng mặt tôi lên quấn quýt với ông ta. Tôi bị ép ngậm đầu lưỡi trơn ướt của ông ta, không thể phun ra. Nụ hôn của Kiều Dĩ Thương như một ly rượu có nồng độ rất cao, chỉ cần dính vào một chút sẽ say, một khi uống vào sẽ không còn biết cái gì là tỉnh táo và luân lý.
Khi tôi bị hôn đến mức thân thể run lên, ông ta đè lên người tôi ngã vào giữa giường. Nụ hôn của ông ta càng ngày càng đi xuống dưới, càng ngày càng hung ác, từ hôn nhẹ đến liếm láp rồi lại tới mút vào. Tôi rất sợ ông ta để lại dấu vết trên người mình, nhỏ giọng năn nỉ ông ta nhẹ một chút, nhưng tiếng rên của tôi lại trở thành chất xúc tác khiến ông ta điên cuồng hơn. Ông ta mút vào rất mạnh, thân thể tôi nhấp nhô theo động tác của ông ta, giống một kẻ điên trên giường.
Trên ngực và bụng tôi có vết thương rất nhỏ, khoảng chừng hai mươi mấy chỗ, dấu vết dày đặc trên làn da. Kiều Dĩ Thương cởi nội y của tôi ra thì thấy rõ, hỏi tôi bị sao vậy. Tôi không nói lời nào, nhắm mắt lại quay đầu đi. Ông ta nở nụ cười, giọng nói khàn khàn tràn đầy tình dục: “Cốt truyện trong tưởng tượng của em có phải là em không muốn, tôi sẽ ngừng giao dịch, nói với em rằng tôi không ép em, giống như lần đầu tiên em mời rượu tôi không?”
Ông ta cởi thắt lưng, cởi quần, đè lên người tôi bằng tư thế sải chân ngồi lên: “Tôi khao khát em bao lâu nay, em chủ động dâng hiến, sao tôi có khả năng không hưởng thụ mỹ nhân ân?”
Nói rồi, cả người ông ta đè xuống, khí tức dương cương từ cơ bắp của ông ta xâm nhập vào hơi thở của tôi, thậm chí là cổ họng, khiến tôi hoàn toàn đắm chìm trong hương vị đó, còn hớp hồn người hơn cả nụ hôn vừa rồi.
Ông ta ngậm đầu ti của tôi, hỏi ông ta đoán đúng không?
Ông ta đoán sai rồi. Tôi từng trải qua rất nhiều người đàn ông, tôi phân biệt được mức độ khát vọng của đàn ông đối với phụ nữ. Kiều Dĩ Thương khát cầu tôi không thua gì hai năm trước Chu Dung Thành nhìn thấy tôi, không chỉ đơn thuần khắc họa trên mặt mà tiết lộ trong cả ánh mắt. Dục vọng trong mắt là mức độ chiếm hữu lớn nhất của người đàn ông đối với người phụ nữ.
Kể từ khi nhìn thấy ánh mắt của ông ta, tôi biết mình không thể thoát khỏi lòng bàn tay ông ta. Ông ta là trùm xã hội đen Quảng Đà, tôi là tình nhân của cục trưởng Chu, hai thân phận kinh thế hãi tục này một khi đụng vào nhau chính là núi lở đất nứt.
Nhưng ông ta không bận tâm. Ông ta không sợ hãi bất cứ thứ gì. Ông ta là loại người nửa cái mạng đều treo trên mũi đao, tử vong cũng chẳng đáng nhắc đến, một trận yêu đương vụng trộm kinh thiên động địa thì có là gì, cho nên ông ta hùng hổ xông tới, dần dần đẩy tôi vào đường cùng. Tôi đã đến đây rồi thì cũng chưa từng nghĩ tới chuyện nguyên vẹn rời đi. Không trả giá đắt thì sao ông ta chịu bỏ qua cho Chu Dung Thành? Xã hội này chẳng phải là cần bỏ qua thứ gì thì mới có được thứ khác hay sao?
Ngọn đèn trên trần nhà là màu nước biển lờ mờ, cùng với luồng ánh nắng hoàng hôn cuối cùng trước khi mặt trời xuống núi. Ông ta nằm trên người tôi, thân xác trần trụi còn điên cuồng hơn hết thảy cám dỗ trên thế gian này, mọi kiệt tác đều vô cùng tinh xảo. Quần lót màu đen của ông ta đã cởi đến mắt cá chân, nhẹ nhàng móc một cái sẽ rơi xuống sàn nhà. Tôi nửa tỉnh nửa mơ, cảm nhận được ngón tay ông ta đâm vào. Ông ta khiêu khích tôi, khơi mào tình dục mà tôi cố gắng kìm nén. Tôi không muốn bại lộ sự quyến rũ phóng đãng của mình trước mặt bất cứ người đàn ông nào khác ngoài Chu Dung Thành.
Khi ông ta thử đưa hai ngón tay vào, ông ta thong thả lui ra ngoài. Tôi cảm nhận được có một thứ nóng bỏng cứng rắn chạm vào mình, cố ý nhảy lên một chút, va chạm vào điểm nhạy cảm nhất của tôi. Tôi há miệng rên rỉ, vừa dứt lời thì ông ta đã hung ác đâm xuyên qua tôi. Sắc mặt tôi tái nhợt túm chặt ra giường, cong người lên giảm bớt cảm giác căng đau đó. Ông ta đâm toàn bộ vào bên trong trong tích tắc, cơn đau bùng nổ trong người tôi. Tôi không tài nào tưởng tượng nổi rốt cuộc ông ta lớn cỡ nào. Ông ta không cho tôi thời gian thích nghi, cứ như sợ tôi sẽ đổi ý, từ chối lần giao dịch này.
Ông ta ngẩng đầu kêu rên, ngón tay càng ôm chặt eo tôi. Vào thời khắc không có mặt trời cũng không có ánh trăng, lọn tóc dài của tôi quấn lấy ngón tay ông ta, theo ông ta không ngừng rong ruổi như đang bay múa, thỉnh thoảng ông ta lại khẽ rống lên, mồ hôi rơi tí tách trên môi.
Ông ta vẫn luôn nhìn tôi, không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào của tôi. Thống khổ, thoải mái, giãy dụa kháng cự, sung sướng mâu thuẫn. Tôi đã sức cùng lực kiệt, cơ bắp bành trướng của ông ta bắt đầu run rẩy. Run rẩy đến thời khắc dữ dội nhất, ông ta cúi đầu kêu to một tiếng, tôi bị nóng đến mức run rẩy, mở to mắt nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, trước mắt là pháo hoa biển lửa rực rỡ.
Vệ sĩ canh ngoài cửa thấy ông ta bế tôi ra thì kinh hãi, lắp bắp kêu anh Thương. Kiều Dĩ Thương hỏi anh ta biết tôi là ai không? Vệ sĩ nhìn thoáng qua bàn tay ông ta đặt dưới nách, kề sát bộ ngực của tôi: “Cô Hà… hay là chị dâu?”
Tôi cau mày. Kiều Dĩ Thương cảnh cáo anh ta sau này cô Hà tới tìm, bất kể đang làm gì cũng phải cho cô ấy quá, chỉ có cô ấy là trường hợp đặc biệt. Vệ sĩ lập tức đứng thẳng lưng nói đã nhớ.
Kiều Dĩ Thương bao một căn phòng ở nhà khách sau núi. Lúc ông ta bế tôi vào cửa, bồi bàn ở sảnh trước thấy trong lòng ông ta có một người phụ nữ đều rất kinh ngạc. Từ biểu cảm của họ, tôi đoán chắc hẳn ông ta chưa từng dẫn gái tới nhà khách bao giờ. Cô Ngụy vừa rồi cũng thật xui xẻo, gặp phải tôi, Kiều Dĩ Thương có hứng thú với tôi hơn xa cô ta, không thì có lẽ cô ta đã leo lên kim chủ này rồi. Chẳng qua đại ca như Kiều Dĩ Thương có tám người mười người tình là chuyện bình thường. Mặc dù bình xét về ông ta trên đường chẳng mấy đứng đắn, nhưng lời đồn không thể tin hết, ít nhất không phải loại phụ nữ nào ông ta cũng ngủ. Vừa rồi khi vệ sĩ đuổi cô Ngụy ra đã tiết lộ thái độ của Kiều Dĩ Thương, ông ta có yêu cầu đối với phụ nữ rất cao, chỉ gợi cảm nóng bỏng còn chưa đủ, thân thể không được bẩn, làm việc thức thời, biết nhìn mặt đoán ý, không thể càn rỡ lắm mồm.
Tôi nhìn chằm chằm chiếc cằm đầy cặn râu của Kiều Dĩ Thương: “Anh thích phụ nữ sạch sẽ à?”
Ông ta không trả lời, cứ như đoán được suy nghĩ của tôi, nói rằng đối với tôi thì mọi thứ đều là ngoại lệ.
Những lời này phát ra từ miệng một người đàn ông nam tính như thế, khiến trái tim tôi run lên. Tôi cảm thấy mình không giống như đang đặt mình trong một lần giao dịch, bởi vì lần giao dịch này quá tốt đẹp.
Kiều Dĩ Thương bế tôi vào phòng, dùng chân đá cửa đóng lại, vừa đặt tôi xuống vừa khẩn cấp hôn lên môi tôi. Tôi bị ông ta đặt lên tường, không có đường lui, gần như không có không gian thở dốc, nụ hôn cuồng dã của ông ta đã nuốt chửng tất cả lý trí và hô hấp của tôi. Ông ta vừa hôn tôi vừa cởi quần áo trên người tôi. Tôi ý thức được ông ta muốn làm ngay bây giờ, lập tức đẩy ông ta ra, nói tôi muốn đi tắm.
Tôi không biết mình đang trốn tránh cái gì, tôi có linh cảm rằng sau đêm nay, Hà Linh San sẽ không còn là Hà Linh San nữa, sẽ đi đến một con đường hoàn toàn khác. Con đường này rốt cuộc là may mắn hay nguy hiểm, là vui hay buồn đều sẽ không do tôi quyết định.
Kiều Dĩ Thương cắn môi tôi, cười khẽ: “Tôi không chê.”
Tôi nói nhưng tôi chê. Chóp mũi của ông ta kề sát chóp mũi của tôi: “Em chê ai?”
Tôi nói tôi chê bản thân. Ông ta giật mình, không nói một lời khiêng tôi lên ném vào giường. Tôi rơi vào nệm tơ ngỗng mềm mại, giống như chìm nổi trong đám bông, mọi thứ trước mắt trở nên hư vô. Tôi giãy dụa ngồi dậy, cố chấp nói muốn đi tắm. Kiều Dĩ Thương lại đè tôi vào lòng ông ta, nâng mặt tôi lên quấn quýt với ông ta. Tôi bị ép ngậm đầu lưỡi trơn ướt của ông ta, không thể phun ra. Nụ hôn của Kiều Dĩ Thương như một ly rượu có nồng độ rất cao, chỉ cần dính vào một chút sẽ say, một khi uống vào sẽ không còn biết cái gì là tỉnh táo và luân lý.
Khi tôi bị hôn đến mức thân thể run lên, ông ta đè lên người tôi ngã vào giữa giường. Nụ hôn của ông ta càng ngày càng đi xuống dưới, càng ngày càng hung ác, từ hôn nhẹ đến liếm láp rồi lại tới mút vào. Tôi rất sợ ông ta để lại dấu vết trên người mình, nhỏ giọng năn nỉ ông ta nhẹ một chút, nhưng tiếng rên của tôi lại trở thành chất xúc tác khiến ông ta điên cuồng hơn. Ông ta mút vào rất mạnh, thân thể tôi nhấp nhô theo động tác của ông ta, giống một kẻ điên trên giường.
Trên ngực và bụng tôi có vết thương rất nhỏ, khoảng chừng hai mươi mấy chỗ, dấu vết dày đặc trên làn da. Kiều Dĩ Thương cởi nội y của tôi ra thì thấy rõ, hỏi tôi bị sao vậy. Tôi không nói lời nào, nhắm mắt lại quay đầu đi. Ông ta nở nụ cười, giọng nói khàn khàn tràn đầy tình dục: “Cốt truyện trong tưởng tượng của em có phải là em không muốn, tôi sẽ ngừng giao dịch, nói với em rằng tôi không ép em, giống như lần đầu tiên em mời rượu tôi không?”
Ông ta cởi thắt lưng, cởi quần, đè lên người tôi bằng tư thế sải chân ngồi lên: “Tôi khao khát em bao lâu nay, em chủ động dâng hiến, sao tôi có khả năng không hưởng thụ mỹ nhân ân?”
Nói rồi, cả người ông ta đè xuống, khí tức dương cương từ cơ bắp của ông ta xâm nhập vào hơi thở của tôi, thậm chí là cổ họng, khiến tôi hoàn toàn đắm chìm trong hương vị đó, còn hớp hồn người hơn cả nụ hôn vừa rồi.
Ông ta ngậm đầu ti của tôi, hỏi ông ta đoán đúng không?
Ông ta đoán sai rồi. Tôi từng trải qua rất nhiều người đàn ông, tôi phân biệt được mức độ khát vọng của đàn ông đối với phụ nữ. Kiều Dĩ Thương khát cầu tôi không thua gì hai năm trước Chu Dung Thành nhìn thấy tôi, không chỉ đơn thuần khắc họa trên mặt mà tiết lộ trong cả ánh mắt. Dục vọng trong mắt là mức độ chiếm hữu lớn nhất của người đàn ông đối với người phụ nữ.
Kể từ khi nhìn thấy ánh mắt của ông ta, tôi biết mình không thể thoát khỏi lòng bàn tay ông ta. Ông ta là trùm xã hội đen Quảng Đà, tôi là tình nhân của cục trưởng Chu, hai thân phận kinh thế hãi tục này một khi đụng vào nhau chính là núi lở đất nứt.
Nhưng ông ta không bận tâm. Ông ta không sợ hãi bất cứ thứ gì. Ông ta là loại người nửa cái mạng đều treo trên mũi đao, tử vong cũng chẳng đáng nhắc đến, một trận yêu đương vụng trộm kinh thiên động địa thì có là gì, cho nên ông ta hùng hổ xông tới, dần dần đẩy tôi vào đường cùng. Tôi đã đến đây rồi thì cũng chưa từng nghĩ tới chuyện nguyên vẹn rời đi. Không trả giá đắt thì sao ông ta chịu bỏ qua cho Chu Dung Thành? Xã hội này chẳng phải là cần bỏ qua thứ gì thì mới có được thứ khác hay sao?
Ngọn đèn trên trần nhà là màu nước biển lờ mờ, cùng với luồng ánh nắng hoàng hôn cuối cùng trước khi mặt trời xuống núi. Ông ta nằm trên người tôi, thân xác trần trụi còn điên cuồng hơn hết thảy cám dỗ trên thế gian này, mọi kiệt tác đều vô cùng tinh xảo. Quần lót màu đen của ông ta đã cởi đến mắt cá chân, nhẹ nhàng móc một cái sẽ rơi xuống sàn nhà. Tôi nửa tỉnh nửa mơ, cảm nhận được ngón tay ông ta đâm vào. Ông ta khiêu khích tôi, khơi mào tình dục mà tôi cố gắng kìm nén. Tôi không muốn bại lộ sự quyến rũ phóng đãng của mình trước mặt bất cứ người đàn ông nào khác ngoài Chu Dung Thành.
Khi ông ta thử đưa hai ngón tay vào, ông ta thong thả lui ra ngoài. Tôi cảm nhận được có một thứ nóng bỏng cứng rắn chạm vào mình, cố ý nhảy lên một chút, va chạm vào điểm nhạy cảm nhất của tôi. Tôi há miệng rên rỉ, vừa dứt lời thì ông ta đã hung ác đâm xuyên qua tôi. Sắc mặt tôi tái nhợt túm chặt ra giường, cong người lên giảm bớt cảm giác căng đau đó. Ông ta đâm toàn bộ vào bên trong trong tích tắc, cơn đau bùng nổ trong người tôi. Tôi không tài nào tưởng tượng nổi rốt cuộc ông ta lớn cỡ nào. Ông ta không cho tôi thời gian thích nghi, cứ như sợ tôi sẽ đổi ý, từ chối lần giao dịch này.
Ông ta ngẩng đầu kêu rên, ngón tay càng ôm chặt eo tôi. Vào thời khắc không có mặt trời cũng không có ánh trăng, lọn tóc dài của tôi quấn lấy ngón tay ông ta, theo ông ta không ngừng rong ruổi như đang bay múa, thỉnh thoảng ông ta lại khẽ rống lên, mồ hôi rơi tí tách trên môi.
Ông ta vẫn luôn nhìn tôi, không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào của tôi. Thống khổ, thoải mái, giãy dụa kháng cự, sung sướng mâu thuẫn. Tôi đã sức cùng lực kiệt, cơ bắp bành trướng của ông ta bắt đầu run rẩy. Run rẩy đến thời khắc dữ dội nhất, ông ta cúi đầu kêu to một tiếng, tôi bị nóng đến mức run rẩy, mở to mắt nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, trước mắt là pháo hoa biển lửa rực rỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.