Chương 131: Ông ta tặng tôi ngọc Tương Tư
Yên
17/12/2022
Buổi trưa ngày thứ hai sau khi phẫu thuật, luật sư riêng của Chu Dung Thành
cầm một phần thỏa thuận đến tìm tôi, ông ấy đi thẳng vào vấn đề nói được chủ tịch Chu Dung Thành ủy thác, giao phó cho tôi 6% cổ phần của công
ty bảo tôi ký vào thỏa thuận chuyển nhượng đó.
Công ty của Chu Dung Thành có 40% cổ phần phân tán trên thị trường, 60% cổ phần còn lại do các cổ đông nắm giữ. Sau khi lấy lại toàn bộ quyền kinh doanh từ tay Thẩm Quỳnh Tư, ông ta đã kiểm soát 26% cổ phần, cổ đông thứ hai chỉ nắm 11% cổ phần, tôi biết 6% cổ phần có ý nghĩa thế nào, dù thị trường chứng khoán có bấp bênh nguội lạnh cũng sẽ được chiết khấu không dưới ba đến năm tỷ.
Tôi choáng váng, đối với tôi đây là một món quà rất lớn, không chỉ là tôi, bất kể gia đình giàu có nào, không có công lao sinh con thì không thể có được sự bảo hộ ưu đãi từ người chồng như vậy.
Luật sư giải thích: “Bà chủ nhận 6% cổ phần được phân bổ dưới tên của tổng giám đốc Chu sẽ trở thành cổ đông lớn thứ tư của công ty, tuy nhiên bà chủ không có quyền quản lý thực sự, chỉ có quyền phân chia hoa hồng, nhưng sức ảnh hưởng của bà chủ cũng rất quan trọng.”
Luật sư thấy tôi nhíu mày, ông ấy mở bản thỏa thuận, lật đến trang cuối cùng, chỉ vào chỗ người nhận nói: “Chỉ cần ký tên vào đây là được.”
Ông ta đưa cây bút đến trước mặt tôi, tôi nhìn chằm chằm vào mũi nhọn đen xì của cây bút, run giọng hỏi: “Tại sao lại đưa tôi cái này.”
Luật sư tháo kính ra, hà hơi lên mắt kính, dùng đầu ngón tay lau nhẹ rồi đeo lại, ông ấy và tôi có thể nhìn nhau rõ hơn, ông ấy vô cùng cung kính nói: “Nhà giàu sinh con đều sẽ có thưởng, mặc dù lần này ngoài ý muốn nhưng bà chủ đã cố gắng hết sức rồi, cục trưởng Chu vốn dĩ đợi đầy tháng đứa trẻ sẽ tặng thêm nhiều quà cho bà chủ, nếu bà chủ biết điều đó có bao nhiêu hào phóng thì chút quà này thật sự không tính là cái gì.”
Mặc dù sinh con là bổn phận mà người vợ phải làm, nhưng những người có tiền đều thô lỗ và đơn giản như vậy, cho dù theo lẽ thường mà nói thì phí sinh đẻ là một sự xúc phạm đối với hôn nhân, nhưng thật ra nếu đem luật lệ này cho dân thường họ vui mừng còn không kịp, chẳng qua là đàn ông bình thường không có khả năng như vậy, chỉ nói được một câu cảm ơn vợ mà khiến phụ nữ phải trải qua ải môn quan, điều đó thật sự rẻ mạt và đạo đức giả.
Tiền trong tay phụ nữ bao giờ cũng đảm bảo hơn những lời đường mật ngọt ngào của người chồng, những đồng tiền đó không tiêu thì cũng không chạy đi đâu, còn người chồng chỉ cần có xiềng xích vẫn có thể bỏ chạy.
Chu Dung Thành muốn lấy cổ phiếu để cho tôi yên tâm, khiến cho tôi biết rằng đứa bé không còn thì mối quan hệ giữa chúng tôi vẫn không thay đổi, ông ấy ngược lại lại càng yêu thương tôi hơn.
Tôi siết chặt bút, dùng ngón tay khẽ run run ký lên ba chữ Hà Linh San, lúc này đầu tôi cảm thấy choáng váng, tôi gả cho một quan chức cấp cao trong thời gian chưa đến ba năm, trở thành sự ghen tị của biết bao nhiêu người, từ thân phận gái điếm bao nhiêu người đè lên chớp mắt biến thành một người vừa có tiền vừa có thế dùng mãi không hết, mà tôi mới hai mươi hai tuổi.
Nếu đây là một giấc mơ thì cho dù có đau đớn đến đâu tôi cũng không muốn tỉnh dậy.
Luật sư liếc qua, mỉm cười bắt tay tôi: “Chúc mừng bà chủ, giá trị thị trường của công ty tổng giám đốc Chu vẫn luôn tăng trưởng, là một người chồng, tôi nghĩ không có gì biểu đạt tình yêu thương tốt hơn là cùng chia sẻ thành quả của mình với vợ.”
Khi ông ấy vừa nói xong thì cánh cửa sau lưng động một chút, Chu Dung Thành tiến vào vừa cởi mũ cảnh sát ra vừa hỏi tôi hồi phục thế nào rồi, tôi đưa tay ra muốn ông ấy ôm, ông ấy ôm tôi vào lòng, tôi ngẩng mặt nói có anh thương em thì muốn không tốt lên cũng khó.
Ông ấy nhìn thấy sắc mặt của tôi đã tốt hơn nhiều, trên mặt lộ ra ý cười, anh cởi đồng phục cảnh sát ra đưa cho luật sư, bảo ông ta ra ngoài, sau khi luật sư rời đi ông ấy cúi đầu xuống hôn lên môi tôi, sau khi hôn nhau một lúc lâu, ông nhỏ giọng hỏi tôi có thích không.
“Có một vài thứ quá đắt, nhưng em rất thích.”
Ông nói tôi thích thì tốt, dù có giá trị đến đâu cũng không bằng tôi.
Tôi cười ôm chặt ông ấy, tham lam hít thở mùi khói thuốc nồng nặc trên người ông ấy: “Dung Thành, anh là người chồng chu đáo nhất trên đời, gả cho anh là việc tốt nhất đời này của em.”
Thắt lưng của ông ấy rất khỏe, cứng đến nỗi viên đạn cũng không thể xuyên qua, ông ấy đứng trước mặt tôi, cho dù lúc này có hàng ngàn hàng vạn yêu ma quỷ quái ở phía sau, tôi cũng không phải sợ hãi điều gì.
Mặt của ông ấy vùi vào sợi tóc trên đỉnh đầu của tôi: “Chăm sóc tốt cho bản thân chúng ta lại sinh con nữa, Hà Linh San, anh muốn cùng em sinh con.”
Những lời này khiến lòng tôi cảm động, đáy mắt có chút nóng lên, trong áo sơ mi của ông ấy tôi khịt khịt mũi kìm lại, dùng lực gật đầu đồng ý.
Chu Dung thành ăn trưa cùng tôi ở phòng bệnh, một giờ chiều thư ký tới đón ông ấy, nhưng không đi lên tầng mà ngồi ở trong xe tầng dưới, ông ta nói kết quả xét nghiệm có một ít lông mày.
Chu Dung Thành hỏi ông ta có liên quan gì không.
Thư kí dừng lại một lúc: “Ông chủ đến thì sẽ biết, ngoài ra vợ của Kim Đại đã mất tích, người của chúng ta đã đến nơi ở của cô ta, phát hiện khóa cửa đã bị phá bởi một viên đạn, căn nhà lộn xộn, có dấu vết vật lộn và máu, Kim Đại hiển nhiên không biết sự tình liền phái người đi tìm, theo tình hình hiện trường mà nói, là bị ai đó bắt đi, sống chết không rõ.”
Tôi sửng sốt, cho dùng Thảo Vi có tức giận cũng sẽ không gây sự với anh Kim, tuyệt đối không có gan làm chuyện mờ ám với vợ của ông chủ, mà cô ta cũng không có súng, những kẻ dám chơi súng ở đặc khu đều là những kẻ có thế lực không sợ chết.
Là ai có lòng căm thù độc ác với cô ta mà lại ra tay độc ác như vậy.
Chu Dung Thành trầm mặc nheo mắt, ông ấy nói biết rồi.
Ông ấy cúp điện thoại, quay lại sờ mặt tôi: “Yên tâm đợi anh, nhớ uống thuốc.”
Tôi nũng nịu như một đứa trẻ trên lưng ông ấy, không muốn để ông đi, trải qua đại nạn như vậy, sự say đắm và ỷ lại của tôi với Chu Dung Thành dường như biến thành mức độ cố chấp, tôi chỉ cần không nhìn thấy ông ấy một lúc liền sợ hãi bất an, ông vừa buồn cười vừa bất lực ôm tôi vào lòng dỗ dành nói anh rất nhanh sẽ trở lại.
Tôi đứng ở lối đi có ánh sáng nhàn nhạt nhìn Chu Dung Thành đi vào thang máy, thân hình cao lớn của ông tiến vào cửa sắt và biến mất không thấy bóng dáng.
Cô ý tá từ bên cạnh nghi hoặc hỏi tôi đang nhìn gì, tôi nói tôi nhìn chồng tôi.
Cô ấy bật cười: “Tình cảm của bà chủ với cục trưởng Chu thật tốt, chúng tôi ở dưới trò chuyện đều rất ghen tị.”
“Có sao?”
Cô ấy gật đầu sắc mặt say mê: “Có thể gả cho một người đàn ông như cục trường Chu thật là phúc mấy đời mới tu được, y tá trưởng của chúng tôi nói nếu cô ấy có một người đàn ông tốt như cục trường Chu cô ấy nhất định sẽ không ly hôn với ông ấy.”
Tôi cười, cô ấy nói không làm phiền tôi nghỉ ngơi nữa rồi chào tạm biệt tôi và rời đi, tôi đi vào phòng bệnh đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân rất nhanh từ hành lang truyền đến, từ xa tiến lại gần, đến sau tôi thì dừng lại một chút, cực kỳ nhanh nhẹn và dứt khoát, tuyệt đối là một người biết võ.
Tôi vô thức quay lại, bóng đen vụt qua tầm mắt tôi, nhanh như chớp chỉ để lại một chút gió thổi qua mặt tôi.
Tôi đưa tay ra chặn trước thân mình, muốn đuổi theo xem rõ là ai, thì chân trái bị vấp vào vật cứng suýt nữa ngã.
Đó là một chiếc hộp hình ô van màu xanh lục, góc bên của hộp bị tôi giẫm nát, nứt ra một khẽ hở. Tôi khom người nhặt lên, lắc lắc bên trong, phát ra tiếng động khó chịu.
Tôi nhìn xung quanh hành lang trống trải, hỏi vài lần xem có ai đánh rơi đồ không. Chỉ có âm thanh của tôi vọng lại cùng với tiếng gió rít bên ngoài cửa sổ cuối ngày.
Tôi ngập ngừng mở hộp ra, lộ ra một khe hở, tôi nhìn vào bên trong có một thứ gì đó được tờ giấy trắng phủ lên, có những lỗ tròn được xuyên qua từ các góc, luồn qua một sợi dây mảnh màu đỏ, trên tờ giấy có năm chữ, nét bút cứng cáp mạnh mẽ, tôi do dự cầm mảnh giấy lên, khi nhìn rõ những gì được viết và thứ được giấu đi là gì, không ngoài dự liệu tôi ngẩn ra.
Ngọc Tương Tư trở lại.
Đây là huyết ngọc do Kiều Dĩ Thương đánh bại Chu Dung Thành mà có.
Nó vậy mà không nằm trong tay Thường Cẩm Lệ.
Cái hộp tôi cầm trên tay phát ra âm thanh sột soạt, tôi dùng lực lắc một cái, lớp nhung tơ trên nắp vỡ vụn, một nắm đậu đỏ tươi đẹp bật ra khỏi vết nứt, những hạt đậu đỏ lăn trên nền gạch tráng men óng ánh long lanh, bị vùi lấp bởi ánh đèn nhỏ vụn, có vài hạt rơi xuống chân tôi.
Một tia nắng chiều chói chang chiếu qua khung cửa sổ, ánh sáng vàng kim chiếu lên hạt đậu đỏ vừa tròn vừa sáng, giống như trong một bài thơ.
Đậu đỏ sinh ở phương nam, vật ấy rất gợi tình tương tư.
Công ty của Chu Dung Thành có 40% cổ phần phân tán trên thị trường, 60% cổ phần còn lại do các cổ đông nắm giữ. Sau khi lấy lại toàn bộ quyền kinh doanh từ tay Thẩm Quỳnh Tư, ông ta đã kiểm soát 26% cổ phần, cổ đông thứ hai chỉ nắm 11% cổ phần, tôi biết 6% cổ phần có ý nghĩa thế nào, dù thị trường chứng khoán có bấp bênh nguội lạnh cũng sẽ được chiết khấu không dưới ba đến năm tỷ.
Tôi choáng váng, đối với tôi đây là một món quà rất lớn, không chỉ là tôi, bất kể gia đình giàu có nào, không có công lao sinh con thì không thể có được sự bảo hộ ưu đãi từ người chồng như vậy.
Luật sư giải thích: “Bà chủ nhận 6% cổ phần được phân bổ dưới tên của tổng giám đốc Chu sẽ trở thành cổ đông lớn thứ tư của công ty, tuy nhiên bà chủ không có quyền quản lý thực sự, chỉ có quyền phân chia hoa hồng, nhưng sức ảnh hưởng của bà chủ cũng rất quan trọng.”
Luật sư thấy tôi nhíu mày, ông ấy mở bản thỏa thuận, lật đến trang cuối cùng, chỉ vào chỗ người nhận nói: “Chỉ cần ký tên vào đây là được.”
Ông ta đưa cây bút đến trước mặt tôi, tôi nhìn chằm chằm vào mũi nhọn đen xì của cây bút, run giọng hỏi: “Tại sao lại đưa tôi cái này.”
Luật sư tháo kính ra, hà hơi lên mắt kính, dùng đầu ngón tay lau nhẹ rồi đeo lại, ông ấy và tôi có thể nhìn nhau rõ hơn, ông ấy vô cùng cung kính nói: “Nhà giàu sinh con đều sẽ có thưởng, mặc dù lần này ngoài ý muốn nhưng bà chủ đã cố gắng hết sức rồi, cục trưởng Chu vốn dĩ đợi đầy tháng đứa trẻ sẽ tặng thêm nhiều quà cho bà chủ, nếu bà chủ biết điều đó có bao nhiêu hào phóng thì chút quà này thật sự không tính là cái gì.”
Mặc dù sinh con là bổn phận mà người vợ phải làm, nhưng những người có tiền đều thô lỗ và đơn giản như vậy, cho dù theo lẽ thường mà nói thì phí sinh đẻ là một sự xúc phạm đối với hôn nhân, nhưng thật ra nếu đem luật lệ này cho dân thường họ vui mừng còn không kịp, chẳng qua là đàn ông bình thường không có khả năng như vậy, chỉ nói được một câu cảm ơn vợ mà khiến phụ nữ phải trải qua ải môn quan, điều đó thật sự rẻ mạt và đạo đức giả.
Tiền trong tay phụ nữ bao giờ cũng đảm bảo hơn những lời đường mật ngọt ngào của người chồng, những đồng tiền đó không tiêu thì cũng không chạy đi đâu, còn người chồng chỉ cần có xiềng xích vẫn có thể bỏ chạy.
Chu Dung Thành muốn lấy cổ phiếu để cho tôi yên tâm, khiến cho tôi biết rằng đứa bé không còn thì mối quan hệ giữa chúng tôi vẫn không thay đổi, ông ấy ngược lại lại càng yêu thương tôi hơn.
Tôi siết chặt bút, dùng ngón tay khẽ run run ký lên ba chữ Hà Linh San, lúc này đầu tôi cảm thấy choáng váng, tôi gả cho một quan chức cấp cao trong thời gian chưa đến ba năm, trở thành sự ghen tị của biết bao nhiêu người, từ thân phận gái điếm bao nhiêu người đè lên chớp mắt biến thành một người vừa có tiền vừa có thế dùng mãi không hết, mà tôi mới hai mươi hai tuổi.
Nếu đây là một giấc mơ thì cho dù có đau đớn đến đâu tôi cũng không muốn tỉnh dậy.
Luật sư liếc qua, mỉm cười bắt tay tôi: “Chúc mừng bà chủ, giá trị thị trường của công ty tổng giám đốc Chu vẫn luôn tăng trưởng, là một người chồng, tôi nghĩ không có gì biểu đạt tình yêu thương tốt hơn là cùng chia sẻ thành quả của mình với vợ.”
Khi ông ấy vừa nói xong thì cánh cửa sau lưng động một chút, Chu Dung Thành tiến vào vừa cởi mũ cảnh sát ra vừa hỏi tôi hồi phục thế nào rồi, tôi đưa tay ra muốn ông ấy ôm, ông ấy ôm tôi vào lòng, tôi ngẩng mặt nói có anh thương em thì muốn không tốt lên cũng khó.
Ông ấy nhìn thấy sắc mặt của tôi đã tốt hơn nhiều, trên mặt lộ ra ý cười, anh cởi đồng phục cảnh sát ra đưa cho luật sư, bảo ông ta ra ngoài, sau khi luật sư rời đi ông ấy cúi đầu xuống hôn lên môi tôi, sau khi hôn nhau một lúc lâu, ông nhỏ giọng hỏi tôi có thích không.
“Có một vài thứ quá đắt, nhưng em rất thích.”
Ông nói tôi thích thì tốt, dù có giá trị đến đâu cũng không bằng tôi.
Tôi cười ôm chặt ông ấy, tham lam hít thở mùi khói thuốc nồng nặc trên người ông ấy: “Dung Thành, anh là người chồng chu đáo nhất trên đời, gả cho anh là việc tốt nhất đời này của em.”
Thắt lưng của ông ấy rất khỏe, cứng đến nỗi viên đạn cũng không thể xuyên qua, ông ấy đứng trước mặt tôi, cho dù lúc này có hàng ngàn hàng vạn yêu ma quỷ quái ở phía sau, tôi cũng không phải sợ hãi điều gì.
Mặt của ông ấy vùi vào sợi tóc trên đỉnh đầu của tôi: “Chăm sóc tốt cho bản thân chúng ta lại sinh con nữa, Hà Linh San, anh muốn cùng em sinh con.”
Những lời này khiến lòng tôi cảm động, đáy mắt có chút nóng lên, trong áo sơ mi của ông ấy tôi khịt khịt mũi kìm lại, dùng lực gật đầu đồng ý.
Chu Dung thành ăn trưa cùng tôi ở phòng bệnh, một giờ chiều thư ký tới đón ông ấy, nhưng không đi lên tầng mà ngồi ở trong xe tầng dưới, ông ta nói kết quả xét nghiệm có một ít lông mày.
Chu Dung Thành hỏi ông ta có liên quan gì không.
Thư kí dừng lại một lúc: “Ông chủ đến thì sẽ biết, ngoài ra vợ của Kim Đại đã mất tích, người của chúng ta đã đến nơi ở của cô ta, phát hiện khóa cửa đã bị phá bởi một viên đạn, căn nhà lộn xộn, có dấu vết vật lộn và máu, Kim Đại hiển nhiên không biết sự tình liền phái người đi tìm, theo tình hình hiện trường mà nói, là bị ai đó bắt đi, sống chết không rõ.”
Tôi sửng sốt, cho dùng Thảo Vi có tức giận cũng sẽ không gây sự với anh Kim, tuyệt đối không có gan làm chuyện mờ ám với vợ của ông chủ, mà cô ta cũng không có súng, những kẻ dám chơi súng ở đặc khu đều là những kẻ có thế lực không sợ chết.
Là ai có lòng căm thù độc ác với cô ta mà lại ra tay độc ác như vậy.
Chu Dung Thành trầm mặc nheo mắt, ông ấy nói biết rồi.
Ông ấy cúp điện thoại, quay lại sờ mặt tôi: “Yên tâm đợi anh, nhớ uống thuốc.”
Tôi nũng nịu như một đứa trẻ trên lưng ông ấy, không muốn để ông đi, trải qua đại nạn như vậy, sự say đắm và ỷ lại của tôi với Chu Dung Thành dường như biến thành mức độ cố chấp, tôi chỉ cần không nhìn thấy ông ấy một lúc liền sợ hãi bất an, ông vừa buồn cười vừa bất lực ôm tôi vào lòng dỗ dành nói anh rất nhanh sẽ trở lại.
Tôi đứng ở lối đi có ánh sáng nhàn nhạt nhìn Chu Dung Thành đi vào thang máy, thân hình cao lớn của ông tiến vào cửa sắt và biến mất không thấy bóng dáng.
Cô ý tá từ bên cạnh nghi hoặc hỏi tôi đang nhìn gì, tôi nói tôi nhìn chồng tôi.
Cô ấy bật cười: “Tình cảm của bà chủ với cục trưởng Chu thật tốt, chúng tôi ở dưới trò chuyện đều rất ghen tị.”
“Có sao?”
Cô ấy gật đầu sắc mặt say mê: “Có thể gả cho một người đàn ông như cục trường Chu thật là phúc mấy đời mới tu được, y tá trưởng của chúng tôi nói nếu cô ấy có một người đàn ông tốt như cục trường Chu cô ấy nhất định sẽ không ly hôn với ông ấy.”
Tôi cười, cô ấy nói không làm phiền tôi nghỉ ngơi nữa rồi chào tạm biệt tôi và rời đi, tôi đi vào phòng bệnh đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân rất nhanh từ hành lang truyền đến, từ xa tiến lại gần, đến sau tôi thì dừng lại một chút, cực kỳ nhanh nhẹn và dứt khoát, tuyệt đối là một người biết võ.
Tôi vô thức quay lại, bóng đen vụt qua tầm mắt tôi, nhanh như chớp chỉ để lại một chút gió thổi qua mặt tôi.
Tôi đưa tay ra chặn trước thân mình, muốn đuổi theo xem rõ là ai, thì chân trái bị vấp vào vật cứng suýt nữa ngã.
Đó là một chiếc hộp hình ô van màu xanh lục, góc bên của hộp bị tôi giẫm nát, nứt ra một khẽ hở. Tôi khom người nhặt lên, lắc lắc bên trong, phát ra tiếng động khó chịu.
Tôi nhìn xung quanh hành lang trống trải, hỏi vài lần xem có ai đánh rơi đồ không. Chỉ có âm thanh của tôi vọng lại cùng với tiếng gió rít bên ngoài cửa sổ cuối ngày.
Tôi ngập ngừng mở hộp ra, lộ ra một khe hở, tôi nhìn vào bên trong có một thứ gì đó được tờ giấy trắng phủ lên, có những lỗ tròn được xuyên qua từ các góc, luồn qua một sợi dây mảnh màu đỏ, trên tờ giấy có năm chữ, nét bút cứng cáp mạnh mẽ, tôi do dự cầm mảnh giấy lên, khi nhìn rõ những gì được viết và thứ được giấu đi là gì, không ngoài dự liệu tôi ngẩn ra.
Ngọc Tương Tư trở lại.
Đây là huyết ngọc do Kiều Dĩ Thương đánh bại Chu Dung Thành mà có.
Nó vậy mà không nằm trong tay Thường Cẩm Lệ.
Cái hộp tôi cầm trên tay phát ra âm thanh sột soạt, tôi dùng lực lắc một cái, lớp nhung tơ trên nắp vỡ vụn, một nắm đậu đỏ tươi đẹp bật ra khỏi vết nứt, những hạt đậu đỏ lăn trên nền gạch tráng men óng ánh long lanh, bị vùi lấp bởi ánh đèn nhỏ vụn, có vài hạt rơi xuống chân tôi.
Một tia nắng chiều chói chang chiếu qua khung cửa sổ, ánh sáng vàng kim chiếu lên hạt đậu đỏ vừa tròn vừa sáng, giống như trong một bài thơ.
Đậu đỏ sinh ở phương nam, vật ấy rất gợi tình tương tư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.