Sắc Dụ

Chương 202: Sự âu yếm sau nhiều ngày cách trở

Yên

01/02/2023

Kiều Dĩ Thương nhận thấy sự sửng sốt của bà lớn tóc ngắn và ánh nhìn chăm chú của mọi người xung quanh chúng tôi, anh ta lúc này mới nhớ ra việc im bặt vài giây vừa rồi là do bà lớn Chu, ông ta mỉm cười và hỏi chúng tôi đã gặp qua nhau chưa.

Bà lớn tóc ngắn mất một lúc mới gỡ tay ra khỏi khuôn miệng đang há to, lộ ra vẻ nịnh nọt bợ đỡ: “Ông Kiều, đương nhiên là chúng tôi gặp qua rồi, trong bữa tiệc tối trên du thuyền ở đặc khu, tôi và chồng mình đều ở đó.”

Ông ta hừ một tiếng: “Chồng cô đây là vị nào?”

“La Chí Cường, Bắc Thành.”

Kiều Dĩ Thương chớp mắt nhìn một hồi lâu, khi bà La tràn đầy mong đợi được bắt tay với ông ta, ông ta đột nhiên nói: “Không có ấn tượng.”

Ngoài việc tô điểm, giữ thể diện cho đàn ông trong những trường hợp như vậy, cấp độ cao hơn của phụ nữ chính là một công cụ tuyệt vời để giao tiếp. Đàn ông với nhau có nhiều chuyện nói không được, phụ nữ ra mặt sẽ làm cho bầu không khí dịu hơn rất nhiều. Ham muốn tửu sắc cùng mĩ nhân kế, tự nhiên sẽ khiến bản thân cam tâm tình nguyện mà rơi vào bẫy, đợi sau khi hiểu ra cũng đã muộn rồi. Đây là lý do tại sao các tụ điểm ăn chơi không bao giờ thiếu những cô kiều nữ.

Bà lớn La rõ ràng là muốn chút việc gì đó cho chồng, bà ta mượn cơ hội tạo quan hệ với Kiều Dĩ Thương nhưng Kiều Dĩ Thương không cần, không để tâm đến địa vị chồng bà ta, tay bà lớn La dừng lại giữa không trung, thu tay lại thì không ổn mà đưa tay ra cũng chẳng xong.

Để cho một bà lớn nhà giàu làm xấu mặt chốn đông người, Kiều Dĩ Thương không sợ mất vài phần cân nhắc, chung quy rắc rối cũng là vì tôi mà tìm đến, tôi chủ động tiến lên một bước, nắm lấy bàn tay cứng đờ, giải vây cho bà ta: “Bà lớn La, lúc nãy mới biết họ của chồng cô, hóa ra là tổng giám đốc La tiếng tăm lẫy lừng.”

Kiều Dĩ Thương đứng bên cạnh tôi, dùng ngón tay khều khều bông hồng trên đầu tôi, ông ta tràn đầy hứng khởi, đối với mọi ánh nhìn soi xét và thăm dò đều không để tâm, bà lớn La ngượng ngùng cười: “Ông ấy đâu được tính là tiếng tăm lẫy lừng gì chỉ là kiếm ăn trên thương trường mà thôi, so với việc hô mưa gọi gió của cục trưởng Chu còn kém xa.”

Vẻ mặt tôi vẫn không thay đổi, tôi vẫn dán chặt vào bà ta, bà ta một lần nữa phát hiện ra mình lỡ lời, bà ta che miệng nhìn xung quanh: “Tôi nhất thời chưa gọi quen miệng, bà lớn đừng trách thôi nhé.”

“Không sao. Tổng giám đốc La có ở đây không?”

Bà ta chỉ sang một hướng khác, hướng đối diện sảnh tiệc: “Chồng tôi là thương nhân đặc khu, không được chính quyền Hoàng Đông mời, ngài Kiều là một vị tai to mặt lớn của tỉnh Quảng Đà, rất có thể diện, điều mà những thương nhân bình thường không có. Bữa tiệc này cũng chỉ là mong ngóng ông ấy ghé qua làm nhà tranh thêm sáng thôi. Tôi cùng chồng đến nha phòng nói chuyện, được một người bạn cũ mời ly rượu. Lúc định về thì nhìn thấy cô nên muốn qua chào hỏi một tiếng.”

Tôi mỉm cười gật đầu: “Hóa ra là vậy, gần đây có tin tức gì ở tỉnh An Châu không?”

Bà ta nói rằng An Châu trời yên biển lặng, chỉ là nghe nói cục trưởng Chu xảy ra chút chuyện, tình hình cụ thể có nhiều ý kiến khác nhau, mất tích, hy sinh, trọng thương, cái gì cũng phỏng đoán ra hết.

Bà ta thăm dò hỏi tôi liệu điều đó có đúng không.

Sắc mặt tôi vẫn không đổi, nhãn cầu đảo qua đảo lại, xem ra chi cục thành phố phong tỏa tin tức rất chặt, nội tình bên trong cũng không rõ lắm; những người cấp cao ngồi chờ Chu Dung Thành tranh đấu giành thiên hạ, dùng xương máu của ông ta để đổi lấy thành quả, sợ rằng khu tam giác vàng lại xảy ra chuyện nên chân tướng che đậy được thì cứ che đậy, không đến nỗi bất đắc dĩ thì đều có thể chấp nhận.Suy cho cùng thì ngoại trừ ông ta ra thì có rất ít người có thể sống ở địa thế hiểm trở và đọ sức với các băng nhóm buôn bán ma túy ở nước ngoài.

Chỉ là chính quyền tỉnh quên mất rằng Kiều Dĩ Thương mới là ông trùm thực sự của khu tam giác vàng, sau khi Triệu Long chết thì một trong ba người khác đã cuỗm tiền rửa tay gác kiếm, đến nay toàn bộ khu tam giác vàng dưới sự điều khiển của Kiều Dĩ Thương. Sự sống chết của Chu Dung Thành ông ta đều nắm rõ, đằng sau ông ta lại có sự giật dây, điều tử đã sớm mất đi vị thế là đối thủ số một, không còn là đối thủ khu Tam giác vàng của ông ta nữa.

Tôi ngẩng đầu và nói với bà lớn La một cách thong thả: “Dung Thành thật sự đã xảy ra chút chuyện, đây là việc cơ mật. Tôi không tiện nói thẳng, càng không tiện làm phiền suy nghĩ của bà lớn La.”

Khi nghe tôi khước từ như vậy, bà ta liền cười và nói rằng đó là chuyện gia đình bà Chu người ngoài không tiện bàn ra tán vào, thật giả thế nào nghe rồi cũng quên đi.

Tôi uống rượu và hàn huyên vài câu với bà ta, đích thân tiễn bà ta ra sảnh tiệc, vừa tới cửa thì bà ta dừng bước, vẻ mặt và ngữ điệu đều rất bai rối: “Bà lớn Chu, tôi có mấy lời không biết nên nói hay là không, chồng tôi nói chi cục thành phố mấy ngày này đều tới tới lui lui với phó cục Mã hỏi qua, mang dáng vẻ của mấy người đứng đầu.Mấy người thông minh ở giới thượng lưu rất nhiều, tình hình của cục trưởng Chu rằng không ổn. Nhìn thấy cô và ngài Kiều thân thiết như vậy, tôi cũng đoán được tám chín phần là thật rồi.”

Khi bà ta nói điều này, có một nhóm gia quyến nữ bước vào cửa với bàn tay ướt rượt, dường như họ vừa trở về từ nhà vệ sinh nữ, bà La không những không biết ý ngược lại còn lớn tiếng thở dài, nắm lấy tay tôi cảm khái: “Cục trưởng Chu chỉ là một người đàn ông tốt mệnh khổ, nếu không phải bà lớn Chu tuổi còn trẻ thì sẽ không phải chịu cảnh cô độc như này, thật đáng thương. Bà phải đi bước này nhất định sẽ có nhiều người không hiểu.”

Nhóm nữ gia quyến đó nghe rõ mồn một, đi xa rồi còn ngoái đầu lại thì thào, tôi lạnh giọng hỏi bà La bước tiếp bước nữa là bước nào?

Bà ta sững người, tôi rút tay ra khỏi cái nắm tay của bà ta: “Nếu tôi không đoán nhầm, bà và bà lớn Kiều đã gặp nhau trước khi đến Hoàng Đông, đuổi theo tôi từ đặc khu tới đây chỉ để làm tôi khó xử, bà ấy đi bước này thật là phí sức lực mà. Bước đi xảo quyệt nhưng cũng ngu xuẩn, sự xảo quyệt làm phụ nữ trật bánh, đến trời đất cũng chẳng dung, tôi sống những ngày bị người khác bóc tách vết sẹo chẳng dễ dàng gì; ngu xuẩn là vì bà ấy đã quá hấp tấp vội vàng, gặp tôi ở nhà khách lòng bà ấy đã loạn như gai đâm. Ngài Kiều không làm gì bà ấy nhưng không phải mối quan hệ vợ chồng đã bị sụp đổ trong sự nghi kị và suồng sã rồi hay sao?”

Mặt bà ta tái đi rồi lại đỏ bừng, bà ta ngụy biện rằng bản thân chưa bao giờ gặp bà Kiều.

Tôi nhếch môi cười nhạt, mắt nhìn xung quanh tìm kiếm: “Bà La có thể chỉ cho tôi xem vị phu nhân nào là người bạn thân thiết mời bà uống rượu hay không?”

Bà ta vô thức siết chặt tay đi ra ngoài, miệng lẩm bẩm rằng mình đã đi rồi, chỉ cần đi thôi.

Tôi không vạch trần rõ ràng lời nói dối của bà ta, tôi nhấn mạnh từng từ: “Hãy quay về và nói với bà lớn Kiều rằng nếu thật sự có bản lĩnh giành lại chồng thì hãy đến phân cao thấp với tôi. Chính bọn họ là người không buông tha chồng tôi trước, những người có tâm ma quỷ cứ ngồi chờ tôi trả lại từng chút ấm ức một đi.”

Tôi cười nhạt vài tiếng, bỏ bà La mà xoay người quay trở lại sảnh tiệc, Kiều Dĩ Thương vẫn đang đợi tôi, ông ta cầm ly rượu trên tay, ánh mắt dán vào tôi không rời, tôi bước đến trước ông ta và nói và nói rằng không muốn ở đây, ông ta mỉm cười ôm eo tôi và nói được thôi.

Dưới sự che chở của ông ta, tôi bước ra khỏi cửa, đi ngang qua nhóm nữ gia quyến vừa rồi, có một cô idol mặc bộ đồ thư ký đang lôi kéo phú bà bên cạnh, tưởng tôi không đề ý nên hất cằm lên nhìn tôi.

“Sao lại nghe bà La nói đó là bà lớn của cục trưởng Chu,thế không phải là bà lớn của cục trưởng cục công an đặc khu à? Một nhân vật vô cùng cao ngạo, con trai cũng bảy tám tuổi rồi mà sao vợ lại trẻ thế nhỉ?”

Phú bà bĩu môi: “Đó là vợ trước, nghe nói đã bỏ đi vài tháng trước rồi. Khi rời đi thì ông ta cưới vợ hai, đời tư của vợ hai cũng chẳng phải sạch sẽ gì, đã qua tay hàng trăm người đàn ông, trước đây từng là gái điếm đó. Những nhân vật nổi tiếng ở đặc khu đều nằm dưới váy ả, đoán chừng chính là người trước mắt đây.”

“Vậy tại sao lại cặp kè cùng ông Kiều đây? Không phải ông Kiều mới kết hôn sao. Không mang theo vợ mà lại mang theo vợ cũ của cục trưởng Chu, không sợ làm lớn chuyện sao?”

“Ai biết được, hồ ly quen thói làm tình nhân quyến rũ đàn ông,thấy ai thì ra tay với người đó thôi, cũng chẳng biết nghĩ thế nào. Bỏ làm bà lớn của cục trưởng Chu, muốn đi cướp vị trí bà lớn của người khác. Tuy bà lớn Kiều là con gái của ông trùm xã hội đen thì cũng thể được cục trưởng Chu chống lưng. Đi đêm nhiều chết như nào cũng chẳng ai biết.”

Có một thiên kim tiểu thư giả ngồi hàng ghế sau khinh bỉ liếc nhìn tôi: “Nhìn vẻ mặt mị hoặc của cô ta kìa, quả là không phải thứ gì tốt đẹp, sao ông Kiều nhìn trúng cô ta chứ?”



”Ơ, thế nhìn trúng cô hả? Ngài Kiều không thích mặt nhựa đâu. Dù da mặt có nhão cũng không sợ rạn bởi đẹp tự nhiên. Vẻ đẹp nguyên sơ cô làm gì có?”

Cô thiên kim tiểu thư giả trợn to hai mắt nhìn phú bà: “Tôi nói bà à, bà sao làm người ta sặc vậy?”

Họ cãi nhau càng lúc càng to, họ bị tôi bỏ lại phía sau. Kiều Dĩ Thương ôm tôi đi ra khỏi Phù Dung viên. Bầu trời Hoàng Đông đã chuyển sang đêm, mấy đám mây màu tím sẫm không ngừng phủ khắp rồi tan ra, hòa vào sắc lam phớt hồng của nền trời.

Hồng Bách lái xe đậu trước bậc thềm, anh ta đi xuống mở cửa và hỏi Kiều Dĩ Thương rằng ông ta muốn tới chỗ anh Tần ở để uống vài ly rượu hay là về khách sạn nghỉ ngơi.

Kiều Dĩ Thương đỡ tôi ngồi vào trước: “Cô về nghỉ ngơi đi. Việc còn lại đừng vội.”

Sắc mặt tôi hơi khó coi khi nằm soài trên tấm kính, thủ đoạn của Thường Cẩm Hoa rất tàn nhẫn, không chỉ hủy hoại tôi, bà ta còn tung chuyện của Chu Dung Thành ra ngoài, gây ra hỗn loạn cả tỉnh và khiến tôi rơi vào tình thế đứng mũi chịu sào, không có thời gian để khiêu khích Kiều Dĩ Thương.

Bà ta không nhìn ra được ý định thực sự của tôi, bà ta cho rằng tôi mất chồng và muốn trèo lên cành cao khác, người tôi ngắm trúng là Kiều Dĩ Thương. Vì để bảo vệ địa vị trong nhà của mình, bà ta đã vội vàng nã pháo vào tôi.

Kiều Dĩ Thương mượn Hồng Bách một miếng bông và lau vết son trên môi tôi đã bị rượu làm lem mất, ông ta rất dịu dàng, sợ tôi bị đau. Khuôn mặt nhợt nhạt của tôi trông thật đẹp trong đôi đồng tử sâu thẳm của ông ta, như phản chiếu những cơn mưa phùn trong đêm xuân ở Hoàng Đông, những ánh đèn đường vàng vọt cũ kỹ cùng sắc đèn neon trải dài bất tận trên từng góc phố, giống như một thước phim điện ảnh in đậm dấu năm tháng.

“Không thoải mái hay không vui?”

Tôi lắc đầu, Kiều Dĩ Thương nhìn chằm chằm tôi một lúc, ông ta không truy hỏi và cẩn thận lau sạch son môi của tôi.

Tôi quay người và giơ tay lên, đầu ngón tay chạm vào ánh đèn phản chiếu qua tấm kính. Ánh đèn dường như không có điểm kết thúc. Dù chiếc xe có rẽ ngoặt thế nào hay phi nhanh ra sao, sẽ luôn có một tia sáng phản chiếu trên đó, nhỏ bé thôi nhưng rất ngoan cường không ngừng thiêu đốt đầu ngón tay run rẩy của tôi.”

“Có phải là không giấu được.”

Ông ta hỏi tôi không giấu được điều gì?

“Chuyện của chúng ta.”

Kiều Dĩ Thương cười và nói rằng sớm thôi dư luận sẽ xôn xao cả lên.

“Lúc đó Dung Thành vẫn còn ở đây. Cho dù lời đồn đại có lợi hại đến đâu, ai cũng biết rằng tôi không dám chạy trốn khỏi anh ấy, lại càng không thể. Những lời phán xét sau lưng chẳng qua chỉ là nhìn không quen việc tôi hắt nước bẩn, không ai có thể kết luận. Nhưng lần này, tin đồn ở Đông Quan sẽ sớm được lan truyền đến đặc khu, mọi chuyện sẽ được chứng thực thôi.”

Ông ta ậm ừ, kéo tôi ra khỏi cửa kính xe, mặt đối mặt với anh ta: “Vậy cô không vui là vì chuyện này hả?”

Ông ta duỗi tay mở hai cái cúc áo làm lộ xương quai xanh, tràn đầy hoang dại cùng khát khao chinh phục: “Cô có muốn kết thúc không.”

Đôi mắt tôi đỏ bừng, một tiếng cũng không thốt ra được, gió lùa vào từ khung cửa, gió thổi không ngừng vào thành ghế phía sau, phà ngang qua mặt tôi, ông ta dùng những ngón tay mái tóc dài đang bay loạn xạ của tôi, mắt và môi tôi đều hiện rõ trong tầm mắt ông ta.

“Tôi đã nói rồi, sẽ để cô theo tôi, sẽ không cho cô cơ hội nói kết thúc, trừ phi tôi kêu dừng.”

Tôi mấp máy môi: “Khi nào thì dừng?”

Ông ta không ngần ngại nói: “Có thể là rất lâu, vài năm, vài chục năm hoặc là cả trăm năm”.

Lồng ngực chợt thắt lại, dường như có một chiếc kìm sắc nhọn to lớn đang ghì chặt lấy tôi. Lúc này, chiếc xe đang đi xuống một con dốc thấp, gây ra một cú va chạm khá mạnh. Tôi ngả vào vòng tay của Kiều Dĩ Thương và ông ta ôm lấy tôi.

Ông ta hôn lên đỉnh đầu tôi còn tôi từ từ nhắm mắt lại.

Trở về nhà khách, tôi về phòng tắm nước nóng để tắm rửa, vào phòng thì thấy đèn phòng tắm bật sáng choang, tôi bò nhoài người trên giường thu dọn quần áo anh ấy cởi ra, tôi không để ý tiếng nước dừng từ lúc nào, mãi cho đến khi Kiều Dĩ Thương từ phía đằng sau ôm lấy tôi, dùng giọng nói khàn khàn của mình mà gọi tên tôi. Nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể ông ta khiến tôi run lên, người tôi co quắp lại trong cái lò sưởi tên là Kiều Dĩ Thương, ông ta không cho phép tôi vùng vẫy, vùi mặt vào cổ tôi, hôn tôi điên cuồng.

Tôi khó khăn quay đầu để thoát khỏi nụ hôn nóng bỏng cùng sự đụng chạm của ông ta, ông ta không mặc quần áo, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh hông, chiếc khăn tắm ấy không đủ để che đi vẻ uy nghiêm của ông ta, mạnh mẽ ngăn sự phản kháng của tôi.

Làn da trần trụi của ông ta bừng lên một màu đỏ rực, ánh mắt như chìm ngập trong lửa dục của tôi.

Ông ta đè môi tôi xuống, tôi không né tránh, ông ta luồn lưỡi vào như một cây thủy sinh mềm dẻo, tôi muốn rút lui cũng không được, dưới sự hung hăng của ông ta, tôi bật ra vài tiếng nức nở yếu ớt.

“Tôi phải đợi bao lâu nữa.”

Ông ta mút nước bọt xung quanh cánh môi, nhìn tôi với ánh mắt thiêu đốt, nhiệt độ cơ thể của ông ta nóng bỏng khiến tôi gần như ngất đi, đầu óc tôi quay cuồng đến mức cứng đờ, tôi run rẩy vội vàng nói: “Chờ một chút.”

Môi và lưỡi ông ta dừng lại trên tấm lưng trần sạch sẽ của tôi trong vài giây, rồi ông ta càng hôn tôi dữ dội hơn, tựa như có vô số luồng điện chạy qua cơ thể. Da thịt tôi không chịu được mà run rẩy lên.

Ông ta lột váy ngủ của tôi, ném tôi lên giường rồi lật ngược lại: “Một lát là xong.”

Tôi không chuẩn bị gì cả. Theo bản năng, tôi muốn thoát ra khỏi nách ông ta. Ông ta nhìn thấu ý định của tôi, đè tôi ra trong giây tiếp theo, nhìn tôi nhếch mép cười: “Tôi là người đàn ông thứ mấy của cô?”

Tôi nói: “Trước anh, tôi đếm cũng không hết.”

Một tia hung ác chợt lóe lên trong đôi mắt tươi cười của ông ta: “Người cuối cùng?”



Tôi lắc đầu, anh ta thúc mạnh vào: “Nói”

Tôi đã bị thúc đến mức cơ thể bị trùng xuống, miệng cứng đờ như cũ: “Không phải.”

“Tôi từng nói qua với tôi, Chu Dung Thành là người cuối cùng của cô nhưng anh ta sẽ không bao giờ muốn cô lần nữa. Bây giờ là tôi. Có thể thấy rõ ràng cơ thể cô là của tôi.”

Tôi nắm chặt tay, cố hết sức đè ông ta xuống, đôi mắt đỏ hoe, tôi nói mãi mãi không phải là ông ta, tôi ngồi thụp xuống hông ông ta mà phát tiết. Ông ta yêu dáng điệu của tôi. Tôi vừa là kẻ thù vừa là người yêu. Từ nét mặt của ông ta tôi thấy được niềm vui và sự mãn nguyện sau bao ngày.

Thật lâu sau, cuối cùng tôi vẫn không thoát được.

Vuốt ve, triền miên, lưu luyến, say mê.

Từ lúc tôi đi theo con đường này, chấp nhận tiếng xấu bán trời không văn tự để trở thành tình nhân của Kiều Dĩ Thương, tôi đã xác định trước sau khó mà vẹn toàn.

Thực ra bản thân tôi, người thuộc về Chu Dung Thành đã sớm chia năm xẻ bảy rồi.

Một phần trao cho anh ấy, một phần trao cho lòng tham không đáy, một phần cho sự phấn khích và ham muốn vượt ra ngoài những điều cấm kỵ của thế tục.

Nếu như không phải Dung Thành qua đời, thì cho đến chết tôi sẽ ôm mối di hận không gì bù đắp được này, tôi sẽ đánh mất mình trong ngọn lửa hận thù, giày vò vì bị ngọn lửa thiêu đốt.

Liệu tôi có còn ghét Kiều Dĩ Thương nhiều đến thế không? Tôi chán ghét sự tàn nhẫn nham hiểm của ông ta đến vậy sao?

Thực ra, sự oán hận trong lòng tôi với ông ta chỉ còn vài phần.

Tôi không muốn thừa nhận rằng tôi đã động lòng trước ông ta.

Đó là một con phố dài với cả một biển đèn lồng, là một hồ nước nơi hoa Tử Kinh nở rộ, là bãi cỏ nơi đàn bồ câu trắng bay lượn, là con liệt mã khiến tôi điên cuồng, chính hai đêm đó đã mang tới cho tôi dư vị vô tận và làm sụp đổ sự thống hận trong tôi.

Tôi không nhớ khi nào, tôi không chỉ phản bội Chu Dung Thành về mặt thể xác mà cả trái tim tôi cũng không thể kiểm soát được nữa.

Đàn bà một khi động lòng rồi thì còn lấy đâu ra ngọn lửa căm hận?

Nhưng ông ta không nên phá hủy tất cả những điều này.

Chu Dung Thành đã lấy đi một Hà Linh San mâu thuẫn và mềm yếu, lấy đi thứ tình cảm mà tôi dành cho Kiều Dĩ Thương, thứ tình cảm không thể buông bỏ nhưng cũng không dám chạm vào, và thậm chí lấy đi tất cả sự dịu dàng của tôi với thế giới này.

Tôi nhìn thấy đại dương trong sự chăm sóc điên cuồng và càn rở ấy.

Sóng đập vào vách đá, mòng biển, bờ cát.

Ông ta là một tên đao phủ, trước khi hành quyết đưa tôi một bát rượu, rượu rất ngon, làm tê liệt về cái chết và nỗi sợ hãi sắp tới của tôi, khiến cho tôi say mê.

Loại cảm giác sục sôi mãnh liệt này, loại yêu hận cuồng nhiệt này, chỉ có Kiều Dĩ Thương mới đem đến cho tôi.

Ông ta mất dần sức lực sau tiếng gầm rát hơi bỏng họng, tôi mở to đôi mắt bần thần nhìn bóng cây nhấp nhô và ánh trăng trên trần nhà.

Mái tóc ngắn của ông ta ướt đẫm mồ hôi.

Ông ta hỏi tôi có vui không.

Cổ họng tôi khản đặc và tôi nói vui.

Sau khi Kiều Dĩ Thương chìm vào giấc ngủ, tôi vô cảm nhìn ông ta một lúc lâu, trong ánh sáng trắng tĩnh mịch, khuôn mặt ông ta trầm lặng và dịu dàng, không có tà khí, không có xa lánh, lại càng không có sự lạnh nhạt, chỉ có lúc này ông ta mới có thể giống như một người đàn ông bình thường không nhuốm máu tanh.

Từ đầu đến cuối, khiến người ta cảm thấy ấm áp và si mê.

Tôi không biết là ông ta ngủ thật hay là đang kiểm tra tôi, thử xem tôi có kề mũi dao vào cổ họng ông ta như đêm đó hay không.

Chỉ là đêm đó tôi hoảng loạn, bất lực, trằn trọc không chịu nổi. Bây giờ chúng tôi đều biết rằng nếu chuyện cũ tái diễn, tôi tuyệt nhiên sẽ không bao giờ từ bỏ đến giây cuối cùng, tôi sẽ không ngần ngại mà đâm đầu vào, vì vậy ông ta sẽ không thể cho tôi một cơ hội nữa.

Tôi bước ra khỏi giường, đi chân trần và lặng lẽ bước vào phòng tắm. tôi vặn vòi nước ở mức tối đa, nhấn chìm cả khuôn mặt của mình xuống làn nước đầy. Tôi đã để mình bị ngạt thở một lúc lâu, cho đến khi tôi thực sự cảm giác mình đã chết,trong phổi không có nổi một luồng không khí mới từ trong làn nước mà ngẩng đầu lên.

Tình trạng thiếu dưỡng khí cùng cực khiến mặt tôi đỏ bừng, nhưng chỉ trong vài giây đã trắng bệch.

Tôi nhìn chằm chằm vào cơ thể trần truồng và gầy gò của mình trong gương. Cách đây không lâu, tâm tôi như tro lạnh, nghĩ cách hạ gục kẻ đã âm mưu lật đổ Chu Dung Thành nhưng cuộc tranh chấp cổ phần, đột nhiên đẩy tôi xuống vực sâu, và cuối cùng tôi cũng hiểu ra thủ đoạn và trí thông minh không giúp tôi đấu lại với người đàn ông này. Con bài mặc cả lớn nhất của Hà Linh San tôi là sắc đẹp. Tôi sẵn sàng giao ra sắc đẹp, giúp tôi có thể từng bước leo lên đỉnh cao, đạt được mục tiêu của mình, cho dù đó là cướp đoạt hay trả thù.

Tôi uống một ngụm nước rồi lại đổ lên người, hết lần này đến lần khác cảnh cáo bản thân Kiều Dĩ Thương là biển lửa sẽ thiêu rụi tôi đến không còn hài cốt, chính là địa ngục. Nếu tôi không giết thứ tình cảm này với Kiều Dĩ Thương, tôi sẽ không thể siêu thoát, không thể luân hồi. Tôi không thể đắm chìm vào khoảnh khắc dịu dàng mà ông ta dành cho tôi, chiếc giường ngủ của ông ta sẽ không bao giờ thuộc về tôi trong cuộc đời này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sắc Dụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook