Sắc Dụ

Chương 157: Thân che tuyệt cảnh

Yên

05/01/2023

Khi Chu Dung Thành ngậm lấy cánh môi tôi liền chạm vào miệng vết thương, đau đến nỗi thân thể tôi run lên, rên rỉ ra, phản ứng của tôi như cho ông ấy động lực phát cuồng và dụ dỗ, ông ấy càng hôn càng điên cuồng, như một cơn gió mạnh hút lấy tôi.

Từ khi tôi sinh non đến khi ông ấy nằm viện, ông ấy liền ngủ không thoải mái, đây đã là sự nhẫn nại cực hạn của ông ấy rồi, bình thường ông ấy có thể kiên trì không làm trong một tuần tôi đã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, một lần trước khi ông ấy đột nhiên phải đi công tác, lúc trở về thiếu chút nữa làm muốn chết tôi, thời gian kia tôi cũng không hỏi ông ấy, tôi cũng không biết ông ấy có đi tìm bạn xã giao hay không.

Thật ra vào độ tuổi này dục vọng của đàn ông đã giảm xuống rồi, năm hai mươi ba mươi tuổi làm chuyện đó rất thường xuyên, ở độ tuổi bốn mươi họ chỉ chú trọng tới chất lượng, có lẽ mười ngày mới đồng ý làm phụ nữ dễ chịu một chút, nhưng nhất định họ cũng có thể là cơn mưa tới để xoa dịu mảnh đất khô cẳn.

Gặp được Chu Dung Thành là tôi như nhặt được báu vật, ông ấy đã hơn bốn mươi tuổi rồi nhưng vẫn có tần suất như một chàng trai hai mươi, ngay cả dâm phụ trời sinh cũng sẽ không cảm thấy tịch mịch, kỹ thuật của ông ấy có chinh phục tất cả các dâm phụ.

Tôi rất lo lắng về việc hoạt động kịch liệt sẽ làm rách miệng vết thương của ông nên tôi vẫn luôn tránh né chống đẩy, nhưng ở trong mắt ông ấy lại là tình thú, chẳng những không đẩy ra được mà ngược lại càng mãnh liệt hơn, cưỡi ở trên người tôi gắt gao giam cầm, rất nhanh tôi đã bị ông ấy hôn đến mơ màng, mất đi chút lý trí còn sót lại.

Từ kháng cự đến đón nhận, từ lý trí đến mê hoặc chỉ mất vài phút, tôi thật không có cách nào để chống đỡ lại ông ấy, ông ấy hôn và vuốt ve, ôm một cách dũng mãnh, chỉ có thể làm tôi buông xuôi, cam tâm tình nguyện đầu hàng.

Ông ấy tách chân tôi ra, đem chiếc váy có nếp uốn cởi ra, làn da của tôi rất lạnh, cơ bắp của ông thì nóng bỏng, trùng hợp là ở bên nhau trời sụp đất nứt. Ông ấy hôn cổ và ngực tôi, phát hiện ra tôi rất khẩn trương nên không ngừng dụ dỗ tôi thả lỏng, ông ấy nhỏ giọng nói đợi một lát là ổn rồi, ông ấy nhất định sẽ làm tôi thật thoải mái.

Tôi cảm giác được ông ấy lớn đến nỗi muốn mạng, hoảng hốt nhớ lại ba năm trước đây lúc Ma Tùng mới vừa đem tôi đưa cho ông, ngay buổi tối tôi thật sự sợ rằng có phải tôi sắp chết rồi hay không, thậm chí tôi còn hoài nghi ông ấy cắn thuốc, mạnh đến nỗi căn bản không phải người mà như là thú.

Khi ông ấy cởi quần áo trong chốc lát tôi đã bị dáng người cường tráng làm kinh sợ, nhưng mà rất nhiều người đàn ông đều tô vàng nạm ngọc ở bên ngoài nhưng trong ruột thì lại là bông rách, có những vận động viên mình đầy cơ bắp nhưng cũng không còn dùng được, căng lắm chỉ hai mươi phút là xong việc, Chu Dung Thành là kiểu đặc biệt, trông vừa được mà lại càng có ích.

Tôi trợn to hai mắt mê man, ngón tay tôi dính một vết máu bị trào ra đằng sau tấm lưng đầy sức sống của ông, ông ấy chống lên người tôi, hướng vào bên trong một chút, lúc ông ấy khó có thể khống chế sắp tiến toàn bộ vào thân thể tôi, cửa phòng bệnh bỗng nhiên không hề dấu hiệu mà bị đẩy ra, tiếng bước chân dần dần tới gần khiến cho ông kinh ngạc dừng động tác lại, mà tôi cũng bởi vì khẩn trương và kinh ngạc mà không cầm lòng được hung hăng siết chặt một chút, Chu Dung Thành bị tôi kẹp đến nỗi vừa thoải mái vừa thống khổ, ông ấy buồn rống một tiếng, khiến y tá đang đi đến mép giường hoảng sợ.

“Cục trưởng Chu? Ngài nên đổi thuốc rồi ạ.”

Cô ấy duỗi tay nắm góc chăn, thử dò hỏi là ngài rất đau sao?

Chu Dung Thành còn chưa phục hồi sau lúc đó, ông ấy không trả lời, cắn răng, mồ hôi từ từ chảy từ trên trán xuống, ông ấy trướng trướng ở trong thân thể tôi, y tá kéo góc chăn ra, cô ấy nhìn thấy Chu Dung Thành đang nằm trên người một người phụ nữ, bệnh nhân thì cởi áo lộ ra tấm lưng trần trụi, mà phía dưới là một khối thân thể đang loã lồ với bả vai nõn nà, là một cảnh xuân khiến y tá sửng sốt.

Tôi chôn mình ở trong ngực Chu Dung Thành, không dám lộ mặt mình ra, nhưng cô ấy cũng có thể đoán được là tôi, cô ấy há to miệng nửa ngày không nói nên lời, một tay Chu Dung Thành mặc quần lại, một tay khác chống dần xuống để chăn rơi xuống che lấy chúng tôi, nằm ở bên cạnh tôi, cười nói sao lại thay băng muộn vậy.

Lúc này y tá mới phản ứng lại, mặt đỏ tới mang tai đem ánh mắt từ trên người tôi dời đi, lắp bắp nói: “Thuốc vừa mới được đưa tới, mười hai tiếng phải thay một lần, vì sợ sáng mai đã quá muộn nên đêm khuya phải trì hoãn việc nghỉ ngơi của ngài, thấy đèn phòng ngài còn sáng nên tôi liền tới tiêm.”

Ông ấy ừ một tiếng: “Buổi tối tôi cũng phải làm việc, về sau có thể muộn hơn chút cũng được.”

Y tá nói vâng, cô ấy hút dung dịch từ trong một bình thuỷ tinh vào trong ống tiêm, rồi vòng qua tôi mà tiêm cho Chu Dung Thành, tiêm xong rồi cô ấy ấp úng dặn dò không cần hoạt động mạnh, để tránh nứt miệng vết thương vừa mới khép, nếu....

Cô ấy ngẩng đầu liếc mắt nhìn Chu Dung Thành một cái, sắc mặt đỏ đến lợi hại hơn: “Nếu thật sự có yêu cầu gì, thì nên để bà chủ chủ động."

Ông ấy buồn cười: “Đúng thật là bà chủ đang có nhu cầu nên tôi phải cố hết sức giúp cô ấy."

Tôi ở dưới chăn véo chân ông ấy, ông ấy càng cười lớn hơn nữa, y tá thật ngượng ngùng, chạy như bay khỏi phòng bệnh. Tôi nghe được tiếng đóng cửa, nổi giận đùng đùng chui từ trong chăn ra, tránh miệng vết thương của Chu Dung Thành, dùng sức đấm đánh vào những chỗ không bị thương của ông: “Đều tại anh, ai bảo anh mặc kệ thời gian mà cứ ăn vụng, thân thể cũng không để ý, còn dám đẩy đến trên người em, có phải anh muốn làm lão hoà thượng cả đời hay không?”

Ông ấy bị tôi công kích mà không hề chống đỡ, bất đắc dĩ nắm lấy tay của tôi: “Được, trách miệng anh quá thèm, bà Chu bớt giận, anh không làm hòa thượng, bởi vì anh không muốn em làm ni cô.”

Tôi bị ông ấy cợt nhả mà chọc cười, lúc này quần áo và thân thể tôi trong mắt ông như một mảng lụa diễm lệ, hoàn mỹ nóng bỏng, thanh tú và đầy đặn, toàn thân trắng hồng, ông ấy thở hổn hển đem tôi ôm vào trong ngực, ngón tay lưu luyến trượt qua sống lưng mềm nhẵn: “Em như vậy thật mê người.”

Không cần ông ấy nói tôi cũng biết, thể lực của Chu Dung Thành tốt như vậy, hiện tại phía dưới vẫn còn đang thì thầm, nếu lúc này tôi không đủ dụ hoặc ông thì vừa rồi ông ấy cũng sẽ không trải qua cơn mẫn cảm như vậy.



Tôi cười chỉ chỉ môi mình, ánh mắt ông buồn bã, giọng khàn khàn nói: “Làm phiền bà Chu rồi."

Hai tay tôi như không xương mà cuốn lấy cổ của ông, thả trôi cơ thể, dọc theo ngực ông mà cọ xát, lắc lư, hô hấp của ông bắt đầu dồn dập hơn, tôi vươn đầu lưỡi ra để phác hoạ lại lỗ tai của ông, giữ vành tai giữa hai hàm răng, đến khi độ ấm của ông đạt đến độ cần phóng thích, tôi liền cười nhắm ngay lỗ tai ông mà nói: “Không cho. Môi em bị rách nên rất đau, cục trưởng Chu nhịn đến khi xuất viện đi rồi tính tiếp.”

Ông ấy dở khóc dở cười muốn bắt lấy tôi, tôi linh hoạt tránh thoát từ dưới nách ông ấy ra, dùng chân trần nhảy xuống giường, chọc chọc chóp mũi ông: “Làm hại em bị bắt ở trên giường, để xem anh có nhớ lâu không.”

Vì để phòng ngửa nửa đêm ông không thành thật, tôi cố ý nằm ở giường nhỏ bên cạnh một đêm, ông ấy năn nỉ tôi thật lâu, bảo tôi lên giường đi ngủ, còn hứa hẹn tuyệt đối sẽ không chạm vào tôi, ngay cả ôm cũng không ôm, nhưng tôi không để ý, ông ấy năn nỉ mệt rồi mới đi ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau thư ký mang theo một chồng văn kiện tới để cho ông phê chỉ thị, tôi tắm rửa rồi tính đi siêu thị mua chút điểm tâm không đường và trái cây để buổi tối Chu Dung Thành tăng ca thì có thể ăn khuya, tôi dặn dò thư ký chăm sóc tốt cho ông rồi chờ bảo mẫu tới mới đi.

Khi tôi ra khỏi phòng bệnh có đi ngang qua khu trực của y tá, hai y tá ngồi sau bàn làm việc nên không nhìn thấy tôi, đang bàn tán chuyện đêm hôm qua.

“Tình cảm của cục trưởng và bà Chu thật tốt, ngày hôm qua ở phòng bệnh liền…” Cô ấy ép giọng cực kỳ thấp, đối phương nghe được cười trừng lớn mắt: “Cô cũng thấy? Dáng người đẹp không?"

“Đương nhiên cục trưởng Chu rất đẹp, đáng tiếc là ở trong chăn mà ánh đèn lại tối, tôi cũng không thể nhìn chằm chằm vào, nhưng so với tất cả những người đàn ông từng nằm viện ở đây thì đẹp hơn nhiều.”

“Không phải đã bị cô nhìn hết rồi chứ?”

Y tá rất thẹn thùng, duỗi tay che miệng cô kia lại: “Đừng nói bậy, lúc đó bị doạ sợ gần chết, là cô thì cô còn có tâm tư để xem không?”

Tôi phóng nhẹ bước chân đi ra khỏi tầng này, căn bản tôi đã không có thanh danh gì tốt, bây giờ truyền chuyện này ra ngoài chẳng phải sẽ thành vợ của cục trưởng Chu ở trong phòng bệnh đều không thành thật, quấn lấy chồng mình vừa mới bị bệnh nặng để làm tình sao, tôi nhịn không được mà cười. Tốt nhất đời này của phụ nữ không nên phạm sai lầm, phạm vào một lần liền phải dùng cả đời để mà trả giá lại, dù chỉ có một chút gió thổi cỏ lay, cũng sẽ bị tới hướng không tốt.

Tôi đi ra khỏi khu bệnh viện, xuyên qua đường cái đứng ở trên đường, muốn gọi điện thoại bảo tài xế tới đây đón tôi, thuận tiện đưa hai phần cơm nóng tới đây để ăn trưa, khi tôi đang tìm điện thoại ở trong túi thì bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một bàn tay thô ráp rộng lớn, ở trên tay có một vết sẹo dữ tợn, dưới ánh mặt trời càng thêm thê lương vặn vẹo, người đó ngăn động tác lục túi của tôi lại, giọng nói âm trầm trầm từ đỉnh đầu truyền đến.

“Bà Chu, đại ca của chúng tôi mời cô qua uống một ly.”

Tôi nhăn mày lại, ngẩng đầu nhìn, không chỉ có mình người đó mà phía sau cách đó không xa còn có bốn năm tên tay sai chắp tay đứng thẳng, ở bên đường có hai chiếc xe thương vụ màu đen đang đỗ ở đó.

Trận chiến này không cần phải hỏi, có thể cho người đến cũng chỉ có vài vị ở đặc khu, tôi hỏi đại ca mấy người họ gì, người đó nói họ Triệu.

Tôi cười lạnh: “Tôi và đại ca của mấy người không có liên hệ gì, rượu này không cần uống.”

Tôi đẩy hắn ta ra, hắn lấy từ trong túi ra một tờ giấy, giơ lên trước mắt tôi, chỗ người mời có hai chữ viết như rồng bay phượng múa, Triệu Long.

Người đàn ông khom lưng với tôi: “Bà Chu, đại ca chúng tôi đã đưa thiệp mời đến cho cô, cô cũng nên tới một chút.”

Tôi thở ra thật sau, dưới chân giống như bị đóng đinh vậy.

Hắc bang cũng có quy củ của hắc bang, bạch đạo cũng có quy tắc của bạch đạo, một khi bạch đạo đã phái thư ký thân tín tới thì cho dù chức quan của đối phương không phải áp chết thì cũng cần thiết phải gặp, mà khi đại ca của xã hội đen đã ra tay đưa thiệp thì không thể không tới được.

Người kia đội mũ lên, đúng là duỗi tay không đánh người cười, gương mặt hắn ta tươi cười, nếu thật sự đánh mặt thì chính là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.

Người đàn ông thấy phản ứng của tôi, nhếch môi cười nói: “Không có ý gì khác cả, đại ca của chúng tôi hiểu rõ tình huống, cục trưởng Chu ở đặc khu một tay che trời, chúng tôi sẽ không đụng đến vợ của ông ấy đâu, cô yên tâm theo chúng tôi đi, chúng tôi sẽ đưa cô bình an trở về.”

Hắn ta sấn tới chuẩn bị cướp lấy túi da từ trong tay tôi, sắc mặt tôi thay đổi mà duỗi tay đoạt lại, hắn giơ túi lên qua đỉnh đầu mà tránh đi: “Bà Chu, đại ca nói cô quá giảo hoạt, khó lòng phòng bị. Ông chủ của chúng tôi muốn soát người một chút, cô cũng hiểu quy củ mà, nếu chúng tôi thật sự muốn động đến cô lựu đạn của ngài sở trưởng vẫn còn chưa dùng đâu.”

Tôi bị bọn họ đưa lên xe, lúc tôi khom lưng ngồi vào, đồng thời theo bản năng ánh mắt quét về camera đối diện, lòng tôi kinh ngạc, ánh đèn đã bị trục trặc, là đã tắt, tức là camera không ghi được hình.



Ngay lúc này cánh cửa hung hăng đóng chặt lại, nó giống như mũi tên đã rời khỏi dây cung và nhảy ra ngoài, căn bản không cho tôi cơ hội đổi ý.

Người đàn ông kia lái xe đi trước, toàn bộ đường hắn đi là đường nhỏ, cực kỳ tắc nghẽn, chỗ tốt duy nhất là không có đèn xanh đèn đỏ, không để lại chút hành tung nào.

Ước chừng một tiếng sau hắn mới dừng xe ở ngoài một quán bar sắc tình, so với đại đa số quán bar thì còn loạn hơn, bên trong nam nữ rất lạm giao, ngư long hỗn tạp, cho dù xảy ra chuyện gì cũng khó mà tra ra.

Người đàn ông đưa tôi vào từ cửa hông, xuyên qua một hàng lang yên tĩnh, dừng ở bên ngoài một cánh cửa. Tên tay sai gác cửa gác hỏi người đàn ông không thành vấn đề gì chứ, hắn đánh giá tôi từ đầu đến chân rồi lắc đầu nói không có.

Tên tay sai kia đẩy cửa phòng thuê ra, không chút khách khí hung hăng đẩy tôi vào trong, cả người tôi nhào qua phía trước. Tôi hoảng loạn dùng tay đỡ lấy bàn trà bên trong, đem thân thể miễn cưỡng ổn định lại, ngẩng đầu đánh giá gian phòng thuê dưới ánh đèn lờ mờ này.

Lòng tôi đã phát hiện ra điều gì đó không thích hợp, ở trong phòng to như vậy chỉ có một mình Triệu Long là đàn ông, anh ta ngồi ở trên sô pha, vài cô gái trẻ đang ngồi ở dưới chân anh ta để giúp anh ta mát xa cắt móng chân, trong lồng ngực anh ta thì có một cô gái đang nằm run bần bật, cũng chỉ khoảng mười sáu bảy tuổi, vừa thấy ánh mắt và bề ngoài thì chính là gái mới vào nghề, cô ấy rất sợ hãi Triệu Long nhưng lại không dám từ chối anh ta.

Anh ta nhổ tăm xỉa răng đang ngậm trong miệng ra, vẻ mặt cười dữ tợn: “Bà Chu, lâu ngày không gặp nhỉ.”

Tôi không mất bình tĩnh, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng thẳng: “Ông chủ Triệu, ban ngày cũng có hứng thú tiêu sái sao, đây là tìm tôi tới xem à?”

Anh ta cười lộ ra hàm răng bị khói thuốc làm vàng đi: “Tôi đây không phải là đang nhớ một người bạn cũ sao? Muốn mời một ly rượu cũng không tính là quá đáng nhỉ, cục trưởng Chu không cho tôi mặt mũi thì để vợ anh ta cho cũng giống nhau thôi.”

Tôi cũng không khách khí chút nào: “Tôi và ông chủ Triệu là bạn khi nào vậy? Không phải cũng là người đi đường thôi sao.”

Ngón tay anh ta đào hai lần ở trong miệng: “Trăm sông đổ về một biển mà, dù thế nào đi nữa thì cuối cùng cũng là người giống nhau thôi.”

Sắc mặt anh ta bỗng nhiên trầm xuống, tát cô gái trẻ tuổi trong lồng ngực một cái: “Con mẹ mày run cái gì, ông đây lớn lên xấu xí làm mày sợ sao? Hay là tao không cho mày tiền?”

Hàm răng cô gái điếm va vào nhau, run cầm cập cầm cập, sắc mặt cô ấy trắng bệch lắc đầu nói không có, Triệu Long lại nhắm vào mặt bên kia của cô ấy rồi tát một cái: “Khốn khiếp, nếu mày đã ra ngoài bán thịt rồi thì không cần giả bộ nữa đâu, tao mẹ nó đều ngủ qua rồi, mày sợ cái gì?”

Cô gái điếm cắn răng nói đau, có thể cho tôi xuống được không?

Lúc này tôi mới thấy rõ phía dưới váy cô ấy trống không, ở đùi có vết máu chảy nhưng đã khô, Triệu Long bị cô ấy làm mất hứng, mắng một câu rồi dùng chân đá vào hướng ngực cô ấy, trực tiếp đá bay tới cửa, vừa đúng lúc ngã ở dưới chân tôi, cô gái thống khổ giãy giụa vài giây, mặc váy lại rồi bò như phát điên tới hướng cửa, lúc đi qua tôi thì có một mùi tanh mãnh liệt nồng lên.

Anh ta cười vỗ vỗ vị trí bên trái mình, tôi híp híp mắt, cực kỳ đề phòng mà ngồi ở ghế sô pha đơn cách xa annh ta nhất.

Anh ta rót một ly rượu đưa tới trước mặt tôi, tôi nhận xong thì giọng nói anh ta u ám: “Bà Chu, người anh em Kim Đại của tôi là do cô hại phải không?"

Tôi cười nhạo: “Tôi nào có bản lĩnh lớn như vậy chứ, chính anh ta đã đi con đường cuối cùng, tôi chỉ giúp anh ta tăng tốc thôi.”

“Cái đồ chết tiệt! Người của ông đây để cho mày quản sao?”

Giọng nói khạc nhổ này của Triệu Long vừa mới phát ra, vài tên vệ sĩ áo đen từ ngoài cửa vọt vào, vây quanh sô pha chỗ tôi, trong tay mỗi người đều cầm côn sắt và dao găm, khí thế trên người làm cho người ta sợ hãi.

Tôi bưng ly rượu mặt không biểu cảm, đáy mắt chỉ hiện lên sự kinh hoảng trong nháy mắt, nhưng ngay lập tức đã bị rút đi sạch sẽ.

Tôi ngẩng đầu nhìn ông ta: “Ông chủ Triệu, đây là có ý gì vậy? Tôi nhìn thế nào cũng không hiểu.”

“Mày không hiểu, hôm nay ông đây sẽ cho mày tiếp thu thêm kiến thức!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sắc Dụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook