Chương 245: Tình nồng
Yên
07/02/2023
Từ tháng thứ sáu của thai kỳ, Kiều Dĩ Thương luôn dành nửa ngày để cùng
tôi đến bệnh viện kiểm tra vào thứ sáu hàng tuần, gác lại mọi công việc, cứ như thế ở bên cạnh tôi cho đến tháng thứ tám.
Ngoại hình ông ta đẹp trai, khí chất mạnh mẽ, khi ông ta lướt qua một loạt các thành viên nam trong gia đình đều trầm trồ trước những bộ vest và giày của ông ta.
Càng đến cuối thai kỳ, cơ thể tôi càng mệt mỏi, có khi chỉ cần ngồi cũng có thể ngủ thiếp đi, không còn đủ sức để nhìn thấy gì, tôi dựa vào tường đợi ông ta trên băng ghế dài ở hành lang, ông ta bước vào bên trong, một người phụ nữ cũng đang mang thai ngồi bên cạnh vỗ nhẹ vào khuỷu tay tôi thì thầm: “Chồng cô thật tốt.”
Tôi hơi buồn cười, hỏi cô ấy là cô ấy thấy như vậy à.
Cô ấy mỉm cười nhìn Kiều Dĩ Thương, người đang nói chuyện với bác sĩ: “Anh ấy đẹp trai, hình như cũng là người giàu có và rất chu đáo. Lần trước hai người đến kiểm tra tôi cũng ở đây. Anh ấy ôm cô vào và thậm chí còn không để chân của cô phải chạm đất., Người đàn ông tốt như vậy thật sự hiếm thấy. “
Tôi nghĩ lại thì có vẻ đúng là như vậy.
Ông ta thật sự không gì là không làm được, ba đầu sáu tay, vụ án ở tam giác vàng gần đây còn quan trọng và cấp bách hơn tôi rất nhiều, tôi cũng chưa bao giờ nói rằng đứa bé này có phải là con gái hay không, ông ta cũng không hỏi nhưng tôi đã thấy những món đồ chơi trẻ con mà ông ta mua, ngay cả những chiếc bình sữa trẻ em cũng có màu hồng. Tôi nghĩ đến cảnh tượng lúc ông ta diu dàng chọn lựa những món đồ này lại thấy buồn cười.
Tôi phục hồi lại tinh thần, lúc này Kiều Dĩ Thương đã đi đến trước mặt, ông ta hỏi tôi có mệt không, tôi nói có một chút, ông ta cứ thế cúi xuống và muốn bế tôi lên. Tôi đẩy tay ông ta ra, hơi ngượng ngùng và đỏ mặt thì thầm, tôi muốn tự đi, không muốn anh bế.
Ông ta nhẹ nhàng nói rằng tôi bảo mệt còn gì.
Tôi nói miệng mệt chứ chân không mệt.
Ông ta nhếch mép cười: “Trách mắng anh cả ngày thì miệng có thể không mệt được sao.”
Mặt tôi càng đỏ hơn, tôi đánh vào vai ông ta để bảo ông ta đừng trêu tôi nữa.
Ông ta bảo ừ, thế lực nhí sắp ra đời rồi, ai còn dám ăn hiếp.
Ông ta nắm tay tôi, đặt cánh tay còn lại ra trước mặt để bảo vệ tôi, chen qua đám đông cho đến khi bước ra khỏi bệnh viện.
Vệ sĩ mở cửa, tôi ngồi vào xe uể oải ngáp dài trên ngực ông ta, ông ta lấy tay đỡ cằm tôi, tôi có chút khó chịu hất tay ông ta ra và hỏi ông ta muốn làm gì.
Ông ta cố nén cười nói: “Lần trước cô Hà ngáp xong, để lại một vũng nước bọt ướt trên áo tôi, ngay tại vị trí đường viền cổ áo bắt mắt. Lúc đi xã giao với người ta thật sự không có cách nào giải thích.”
Tôi bĩu môi hỏi chán ghét tôi rồi chứ gì?
Ông ta nói không phải, bỏ tay ra, buồn cười mà bất lực nhìn tôi.
Lúc này tôi dừng lại, dùng ngón tay vân vê trên nút áo của ông ta vẻ khêu gợi rồi nói với giọng trêu chọc: “Vừa rồi có người khen anh đấy.”
Ông ta ậm ừ: “Khen thế nào?”
“Nói anh tốt, thắp đèn lồng cũng khó tìm được, tại sao có thể hoàn mỹ như thế.”
Vẻ mặt anh tuấn có chút kiêu ngạo: “Vẫn luôn là như thế, cô Hà bây giờ mới để ý sao.”
Tôi không thể nhịn được cười, đưa tay ra nhéo nhéo mặt ông ta, lòng bàn tay tôi vuốt ve một lát mặt ông ta như biến thành một chiếc bánh bao, tôi ngạc nhiên thốt lên: “A, khuôn mặt nhăn nheo của ông Kiều giống như chiếc bánh bao đẹp nhất trên đời”.
Ông ta hôn lên lòng bàn tay tôi: “Muốn ăn không?”
Tôi không phản ứng một lúc mới gật đầu và nói muốn.
Ông ta chỉ vào bụng tôi: “Cố gắng chịu đựng thêm một thời gian nữa, đợi sinh con ra xong chắc chắn sẽ khiến cô Hà “hổ báo” được ăn no.”
Đến lúc đó tôi mới hiểu ý ông ta là gì, tôi dãy dụa ồn ào trong vòng tay ông ta, thậm chí xe bị tôi làm cho rung lên, ông ta bất lực ôm lấy tôi thú nhận: “Được, anh mới là hổ báo, không bằng cầm thú.”
Trong những ngày sắp sinh, tôi cố tình tránh mặt Thường Cẩm Hoa, không cho bà ta có cơ hội tính kế với mình, bà ta cũng thành thật không đến quấy rầy tôi, chắc cũng không có thời gian. Những bữa tiệc mang tính chất thương mại đều là bà ta tham dự cùng với ông ta, vô cùng vinh dự, nở mặt nở mày. Tôi thường nghĩ rằng cuộc chiến giữa tôi với bà ta sẽ càng quyết liệt hơn sau khi đứa trẻ được sinh ra, chứ không hề yếu đi. BÀ ta đã quen với việc khoe khoang. Một khi bị tôi thay thế vị trí, cơn giận này tự nhiên sẽ bùng cháy hơn nữa.
Một tuần trước ngày dự sinh là ngày tôi nhập viện, buổi chiều ngày thứ tám tôi đến bệnh viện một mình để thăm một người chị em, quan hệ giữa tôi và cô ấy khá tốt, sau một năm rưỡi quen biết nhau cũng coi như là tình bạn nảy nở giữa thời loạn. Cô ấy vì muốn chiếm vị trí của chính thất mà một mực đi thụ tinh ống nghiệm để sinh đôi. Sau khoảng hơn bốn mươi lần thất bại, người đàn ông của cô ấy đã dần mất hết kiên nhẫn. Đây là lần cuối cùng cô ấy làm việc này, muốn xin chút phúc khí của tôi, tôi cũng không từ chối, ở bên cô ấy thực hiện xong cả liệu trình mới rời đi.
Tôi ra khỏi phòng mổ, bước ra khỏi cửa thì thấy bên cạnh có một người phụ nữ đang nói chuyện với bác sĩ, cô ấy quay lưng lại phía cửa, không may va phải tôi nên cô ấy sợ đến mức tái mặt, hỏi tôi không sao chứ. Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, sau đó cô ấy rất ngạc nhiên nói bà Chu?
Tôi thấy cô ấy rất quen nhưng không nhớ ra tên, suy nghĩ hồi lâu tôi mới nhớ hóa ra là bà Đông Phương , tôi và cô ấy trò chuyện một lúc, đến khi chuẩn bị chia tay thì cô ấy đột nhiên phát hiện ra chuỗi hạt học huyết trên cổ tay tôi. Cô ấy cau mày hỏi: “Chiếc vòng này ở đâu mà có.”
Tôi nói nó được một người bạn tặng.
“Tháo nó ra cho tôi xem.”
Tôi đưa nó cho cô ấy, cô ấy cẩn thận ngửi mùi, dùng ngón tay nắn nắn chiếc vòng, nghiêm nghị nói: “Cô à, chuỗi vòng cô đang đeo có thể làm cho cô bị sảy thai.”
Tôi sửng sốt, trái tim như bị bóp nghẹt: “Cô nói cái gì?”
Cô ấy cầm chuỗi hạt giơ lên trước ánh nắng xuyên qua cửa sổ, giọng điệu khẳng định: “Đúng vậy, chính là Nam Huyết Ngọc, còn gọi là Huyết Ngọc Vương. Nó là một trong những loại ngọc huyết cao cấp, rất hiếm ở Thái Lan, mỗi năm sản xuất ra chỉ vài chục hạt, giáp với cây long nhãn, một khi rời khỏi cây long nhãn sẽ chết, long nhãn có tính nóng, có tác dụng bổ khí huyết. hạt ngọc cũng có nhưng uy lực mạnh hơn long nhãn, long nhãn ăn ít không sao, nhưng hạt ngọc huyết này đeo lâu chắc chắn sẽ bị sảy thai, nhiều người không biết đến điều này. Tất nhiên, người có thể mua được chuỗi hạt ngọc huyết này cũng không nhiều vì giá trị của nó lên đến vài tỷ.”
Cô ấy trả lại chuỗi hạt cho tôi: “Bạn của cô có biết rằng cô đang mang thai không?”
Một cơn ớn lạnh đột nhiên lan khắp cơ thể, gần như khiến tôi đóng băng, một âm mưu khổng lồ bao trùm lấy tôi, tôi nhìn chằm chằm vào đôi tay đang run rẩy của mình, hạt ngọc huyết mà ông Thường tặng cho tôi hóa ra nguyên nhân là muốn cho tôi bị sẩy thai.
Tôi chợt nhận ra rằng ông ta thực sự không muốn tôi sinh ra đứa trẻ này, nó là máu mủ của Kiều Dĩ Thương, ông ta vì Thường Cẩm Hoa nên phải diệt trừ hậu họa, cũng là vì chính bản thân ông ta.
Ông ta biết rõ rằng việc có con giữa tôi và Kiều Dĩ Thương là một chuyện rất khó giải quyết. Tính cách của Kiều Dĩ Thương làm sao có thể cho phép bố vợ chiếm lấy mẹ của con mình chứ? Ông ta nhất định sẽ chống trả quyết liệt. Ông Thường không chắc sẽ đánh thắng được ông ta nên tốt hơn hết là cắt đứt mối họa này.
Phụ nữ luôn yêu thích trang sức, hạt ngọc huyết cũng là vô giá, không mấy ai biết đến, chỉ cần có được thì sẽ ngập tràn niềm vui mà không nghĩ đến mang thai, ông Thường nắm chắc phần thắng trong tay.
Chẳng trách ông ta hỏi tôi tại sao tôi không đeo nó, cũng không quan tâm tôi có thích hay không, chỉ quan tâm chuỗi hạt đó có phát huy tác dụng với cái thai của tôi hay không.
Quả nhiên là lão cáo già họ Thường. Nếu đã không ra tay thì thôi, ra tay liền có thể lừa được tôi. Chiêu này quả thực quá thâm độc. Nó cắt đứt mối liên quan lớn nhất giữa tôi và Kiều Dĩ Thương. Có thể nói chỉ một chiêu đã hạ gục đối thủ.
Tôi trấn tĩnh lại và nắm tay bà Đông Phương: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở tôi.”
Cô ấy cười nói là điều nên làm, nhưng người bạn này rốt cuộc vô tội không biết gì hay bụng dạ thâm độc thì bà Chu cũng phải cẩn thận, đừng để hại vào thân.
Tôi đi được vài bước, sau đó dừng lại, quay người nói với cô ấy: “Anh Đông Phương có phải đang chờ chỉ thị của cục đất đai cho một mảnh đất ở ngoại ô phía bắc không?”
Cô ấy gật đầu và nói đúng vậy, đã đợi hai tháng rồi, có quá nhiều đối thủ cạnh tranh và họ cũng rất lợi hại nên sợ không lấy được.
Tôi cười nói: “Cô nói anh ấy cứ yên tâm chờ tin tức, không quá hai ngày nữa sẽ có.”
Cô ấy hơi hoài nghi nhưng cuối cùng đã hiểu ý tôi, cô ấy vui mừng khôn xiết, tôi gật đầu chào tạm biệt, không nói nhiều lời rời khỏi bệnh viện.
Tôi đứng dưới tán cây lớn bấm số của cục trưởng Vương phụ trách quy hoạch đất đai, nghe nói là tôi, ông ta kính cẩn chào. Tôi nói có việc cần nhờ vả nên ông ta bảo tôi cứ nói thẳng.
“Miếng đất mới bị phá bỏ ở ngoại thành phía Bắc lần này sẽ không đấu giá mà do sở kế hoạch của ông trực tiếp sắp xếp. Có mấy người được liệt kê trong danh sách rồi?”
Ông ta kể cho tôi nghe nội tình bên trong mà không hề giấu giếm, tôi nghe ông ta nói có sáu người nhưng trong đó không có tên ông Đông Phương, tôi lập tức ra lệnh cho ông ta: “Giao cho Đông Phương Dương Phong đi.”
Cục trưởng Vương sửng sốt: “Công ty này không đủ mạnh, e rằng không phù hợp.”
“Tôi sẽ cho ông biết điểm mấu chốt. Tôi nợ vợ ông ta một ân tình nên tôi sẽ trả lại cho ông ta mảnh đất này.”
Ông ta chợt hiểu ra: “Hóa ra là vậy. Vậy thì tôi sẽ giao nó cho anh ta, nếu cấp trên hỏi về nó...”
“Anh cứ nói đó là lệnh của bà Chu, bọn họ sẽ không phản đối. Nếu cục đất đai có vấn đề gì anh không thể giải quyết được thì trực tiếp gọi điện thoại đến công an tỉnh cho tôi, làm như vậy là được. Thế là ổn rồi chứ?”
Cục trưởng Vương cười nói đương nhiên là được, nếu không có trao đổi của bà Chu thì chúng tôi cũng nhất định sẽ làm như vậy, tối nay tôi sẽ liên lạc với bên kia.
Tôi cúp máy, lên xe bảo tài xế đi đến quán trà, anh ta hỏi tôi sao không về nhà.
Kiều Dĩ Thương đêm nay phải tăng ca, sáng sớm mới về đến nhà vì còn rất nhiều tài liệu cần phê duyệt, anh ấy muốn những ngày tới rảnh rỗi có thể cùng tôi đi sinh con. Tôi liếc nhìn đồng hồ, vẫn còn nhiều thời gian.
Quán trà rất gần tòa thị chính thành phố, trên đường tôi có nhắn tin cho cục trưởng Mã, bảo ông ta đợi tôi trước, ông ta không trả lời, tôi lo rằng ông ta sẽ bận công việc không để ý tin nhắn. Tôi định đến nơi sẽ gọi điện sau. Không ngờ ông ta đã đến trước, mặc thường phục ngồi đó đợi tôi.
Sau khi ngồi xuống, tôi gọi một tách trà và một cốc nước ấm, đưa trà cho ông ta và nói thẳng: “Lấy giúp tôi một khẩu súng và hai mươi viên đạn”.
“Cái gì?” Cục trưởng Mã tưởng tôi có được tin tức gì mới, không ngờ là chuyện này, sắc mặt đột ngột thay đổi: “Cô muốn tôi đưa cho một khẩu súng? Tàng trữ súng là phạm pháp. Cảnh sát hình sự cũng không được phép trang bị súng khi không làm nhiệm vụ chính thức ngoại trừ cục trưởng Chu đã có được giấy phép sử dụng vũ khí đặc biệt của bộ công an khi anh ấy còn sống, đến cả hai giám đốc công an tỉnh cũng không có. Tôi coi như chưa nghe thấy những gì cô vừa nói, cô đừng nói thêm nữa.”
Ông ta nói bằng vẻ mặt nghiêm túc sau đó đứng dậy cầm lấy túi xách rời đi, tôi đưa tay giữ ông ta lại, nhỏ giọng cảnh cáo nói: “Ông muốn làm sao? Chính quyền tỉnh đối với tôi bây giờ chính là bảo sao nghe vậy, tôi kêu bọn họ tìm một cái cớ đuổi ông đi, anh sẽ không còn nơi nào để đi, ông có tin không?”
Cục trưởng Mã bị tôi làm cho nghiến răng trợn mắt: “Điều này là phạm pháp! Làm sao tôi có thể lấy ra một khẩu súng từ kho vũ khí?”
“Dung Thành có một khẩu dự phòng 64 mm, được cất giữ trong văn phòng làm việc của anh ấy. Nhưng văn phòng đó luôn bị khóa chặt. Ông dẫn tôi đến đó tìm là được.”
Cục trưởng Mã lại ngồi xuống ghế, do dự hồi lâu: “Nhưng cô muốn dùng vào việc gì? Súng và đạn của cục trưởng Chu đều do chính quyền thành phố đánh dấu. Chỉ cần cô dùng đến, nhất định sẽ tra được do trách nhiệm của tôi. Có phải cô thấy tôi thay thế vị trí của cục trưởng Chu nên muốn tìm cách hạ bệ tôi đúng không?”
Tôi đẩy chén trà sang một bên nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm ông ta nói từng chữ: “Tôi có thể đảm bảo, chỉ cần quyền lực của tôi không thay đổi, tôi bảo đảm cái ghế cục trưởng này của ông sẽ không bị lung lay mà chỉ có đi lên.”
Cục trưởng Mã hơi giật mình, sự cám dỗ của quyền lực rất có sức hấp dẫn đối với mọi quan chức trong sự nghiệp của họ, lo lắng mình không giỏi bằng người tiền nhiệm, sớm muộn gì cũng sẽ làm những chuyện thất đức. Nếu có tiếng nói của tôi, chính quyền tỉnh kiểu gì cũng nể mặt tôi mà đối xử tử tế với anh ta.
Ông ta liếm liếm môi dưới: “Được rồi, nhưng cô phải cho tôi biết cô định làm gì.”
“Việc tôi làm không cần dùng đến khẩu súng này, nhưng tôi lo lắng rằng tôi sẽ sơ suất và bại lộ trước khi có kết quả nên dùng nó để phòng thân.”
Cục trưởng Mã trầm tư hồi lâu: “Tuyệt đối không được tiết lộ chuyện này cho người thứ ba.”
Tôi và ông ta ra khỏi quán trà, tôi bảo tài xế về trước, bạn tôi hẹn gặp tôi sau sẽ đưa tôi về.
Anh ta nhìn Cục trưởng Mã qua tấm kính xe, như muốn ghi nhớ gương mặt anh ta, tôi lập tức chặn lại, bỏ lại tài xế rồi ngồi lên xe jeep của cục trưởng Mã.
Sau khi đến tòa thị chính thành phố, chúng tôi đi bằng cửa hông vào tòa nhà văn phòng, ông ta yêu cầu bộ phận lưu trữ lấy chìa khóa và mở văn phòng đã khóa chặt cửa suốt mười tháng qua.
Ngay khi cửa vừa mở ra, tôi đã ngửi thấy mùi mốc sặc sụa, cửa sổ đóng chặt, căn phòng tối đen như mực, không có ánh sáng mặt trời, giống hệt như một ngôi mộ.
Cục trưởng Mã bật đèn trên tường lên, bóng đèn màu trắng le lói trong bụi ẩm, khó khăn lắm mới sáng lên, thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo.
Trước kia tôi đã đến đây vài lần, hiển nhiên không có ai dọn dẹp phòng làm việc của anh ấy, Chu Dung Thành không phải là người thích thay đổi, anh ấy là người hoài cổ nên mọi thứ ở đây vẫn y như vậy.
Tôi lặng lẽ bước vào.
Tôi thậm chí không dám thở mạnh, sợ rằng sẽ làm xáo trộn sự im lặng ở đây và cũng sợ xáo trộn tâm trạng của chính mình.
Mười tháng rồi.
Tôi thực sự đã không bước vào những nơi có sự hiện diện của anh ấy trong mười tháng.
Ngôi nhà của chúng tôi, tôi luôn né tránh và kháng cự bước đến.
Thậm chí rất nhiều lần tôi định tiến lại gần nhưng rồi nghiến răng quay người bỏ đi.
Tôi không có can đảm và cũng không có mặt mũi bước vào đó.
Tôi sợ mình sẽ khóc, sẽ gục ngã, sẽ không kiềm chế được mà làm tổn thương chính mình.
Tôi đứng trên một viên gạch trống, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào những tấm huy hiệu, bằng khen trên tường, trên bức tường treo đầy những tấm bằng khen của bộ công an mà anh ấy đã dùng máu và cả sinh mạng của mình để đổi lấy. Tôi tưởng tượng ra được vẻ oai phong hùng dũng của anh ấy ở trên chiến trường. Đời này tôi có thể gả cho một người đàn ông tuyệt vời như vậy thật không thể tin được.
Cục trưởng Mã lục tung tất cả các ngăn tủ và cuối cùng tìm thấy khẩu súng lục 64 mm trong một cái hộp, trong nòng có năm viên đạn và hai băng đạn mỗi băng mười viên.
Tôi nhận lấy và nói: “Tôi sẽ không sử dụng nó một cách bừa bãi. Không cần biết năm năm nữa, mười năm nữa, hay thậm chí lâu hơn, mỗi viên đạn tôi bắn ra đều sẽ vì Dung Thành.”
Cục trưởng Mã im lặng, tôi rời viên gạch bước đến bàn làm việc, trên bàn làm việc bám một lớp bụi dày, tôi cúi xuống thổi một hơi, chúng bay lên không trung mờ mờ ảo ảo.
Góc bàn có khung ảnh, người phụ nữ trong ảnh chính là tôi, đứng dưới gốc cây anh đào ở cuối con phố dài, nhìn về bến xa, nở nụ cười nhẹ nhàng thuần khiết.
Đây là bức duy nhất anh ấy chụp cho tôi.
Tôi nhớ sau đó có hỏi anh ấy đã rửa nó ra chưa, anh ấy luôn nói là chưa, sau này anh ấy chỉ nói đơn giản là không tìm thấy nữa, tôi đã đến đây vài lần nhưng chưa bao giờ nhìn thấy tấm ảnh này.
Sự thuần khiết và mọi nét đẹp trên khuôn mặt tôi được Chu Dung Thành coi như báu vật, anh ấy yêu tôi đến mê hồn, một vẻ xinh đẹp ngây thơ và ngoan ngoãn, chỉ có tôi biết đó là giả, tôi không hề trong trắng thuần khiết một chút nào.
Ngay cả lúc chúng tôi mới quen, mỗi lần tôi nói tôi yêu anh ấy, đều là đang nói dối, tất cả những gì tôi yêu là tiền bạc và quyền lực của anh ấy, tiền tài quyền lực đó có thể mang lại cho tôi mọi thứ tôi muốn.
Tôi đã lừa dối anh ấy lâu như vậy, tôi đã nói dối anh cả một đời.
Trái tim tôi như bị một bàn tay bóp nghẹt, trước mắt là một màn sương mù mờ ảo, tôi đưa tay cầm lấy tách trà mà anh ấy đã dùng, chạm vào những hoa văn vẽ trên đó, như thể tôi có thể chạm vào bàn tay của anh ấy.
Chiếc cốc rất lạnh, tôi cố gắng hết sức để tìm lại hương vị, hơi ấm và hơi thở thuộc về anh ấy.
Tôi quay lại, mở rèm cửa đầy bụi, đối diện là tòa nhà thẩm vấn, mọi cửa sổ đều sáng đèn, giống như một đại dương trắng.
Anh ấy đã ở đây suốt bao nhiêu ngày đêm, từ nay về sau dù có bao ngày đêm nữa thì cũng không đợi được anh ấy đến nữa rồi.
Không chỉ riêng tôi, cả thế giới đều không thể chờ đợi anh ấy nữa.
Tôi không biết mình đã thất thần bao lâu, cho đến khi Cục trưởng Mã gọi tôi từ phía sau, nói với tôi rằng đã đến lúc phải đi. Tôi cất tách trà vào túi, nâng khẩu súng lục nhấp nháy và đối diện với ánh sáng chói lọi bên ngoài cửa sổ.
Dung Thành, sẽ không lâu nữa đâu.
Ngoại hình ông ta đẹp trai, khí chất mạnh mẽ, khi ông ta lướt qua một loạt các thành viên nam trong gia đình đều trầm trồ trước những bộ vest và giày của ông ta.
Càng đến cuối thai kỳ, cơ thể tôi càng mệt mỏi, có khi chỉ cần ngồi cũng có thể ngủ thiếp đi, không còn đủ sức để nhìn thấy gì, tôi dựa vào tường đợi ông ta trên băng ghế dài ở hành lang, ông ta bước vào bên trong, một người phụ nữ cũng đang mang thai ngồi bên cạnh vỗ nhẹ vào khuỷu tay tôi thì thầm: “Chồng cô thật tốt.”
Tôi hơi buồn cười, hỏi cô ấy là cô ấy thấy như vậy à.
Cô ấy mỉm cười nhìn Kiều Dĩ Thương, người đang nói chuyện với bác sĩ: “Anh ấy đẹp trai, hình như cũng là người giàu có và rất chu đáo. Lần trước hai người đến kiểm tra tôi cũng ở đây. Anh ấy ôm cô vào và thậm chí còn không để chân của cô phải chạm đất., Người đàn ông tốt như vậy thật sự hiếm thấy. “
Tôi nghĩ lại thì có vẻ đúng là như vậy.
Ông ta thật sự không gì là không làm được, ba đầu sáu tay, vụ án ở tam giác vàng gần đây còn quan trọng và cấp bách hơn tôi rất nhiều, tôi cũng chưa bao giờ nói rằng đứa bé này có phải là con gái hay không, ông ta cũng không hỏi nhưng tôi đã thấy những món đồ chơi trẻ con mà ông ta mua, ngay cả những chiếc bình sữa trẻ em cũng có màu hồng. Tôi nghĩ đến cảnh tượng lúc ông ta diu dàng chọn lựa những món đồ này lại thấy buồn cười.
Tôi phục hồi lại tinh thần, lúc này Kiều Dĩ Thương đã đi đến trước mặt, ông ta hỏi tôi có mệt không, tôi nói có một chút, ông ta cứ thế cúi xuống và muốn bế tôi lên. Tôi đẩy tay ông ta ra, hơi ngượng ngùng và đỏ mặt thì thầm, tôi muốn tự đi, không muốn anh bế.
Ông ta nhẹ nhàng nói rằng tôi bảo mệt còn gì.
Tôi nói miệng mệt chứ chân không mệt.
Ông ta nhếch mép cười: “Trách mắng anh cả ngày thì miệng có thể không mệt được sao.”
Mặt tôi càng đỏ hơn, tôi đánh vào vai ông ta để bảo ông ta đừng trêu tôi nữa.
Ông ta bảo ừ, thế lực nhí sắp ra đời rồi, ai còn dám ăn hiếp.
Ông ta nắm tay tôi, đặt cánh tay còn lại ra trước mặt để bảo vệ tôi, chen qua đám đông cho đến khi bước ra khỏi bệnh viện.
Vệ sĩ mở cửa, tôi ngồi vào xe uể oải ngáp dài trên ngực ông ta, ông ta lấy tay đỡ cằm tôi, tôi có chút khó chịu hất tay ông ta ra và hỏi ông ta muốn làm gì.
Ông ta cố nén cười nói: “Lần trước cô Hà ngáp xong, để lại một vũng nước bọt ướt trên áo tôi, ngay tại vị trí đường viền cổ áo bắt mắt. Lúc đi xã giao với người ta thật sự không có cách nào giải thích.”
Tôi bĩu môi hỏi chán ghét tôi rồi chứ gì?
Ông ta nói không phải, bỏ tay ra, buồn cười mà bất lực nhìn tôi.
Lúc này tôi dừng lại, dùng ngón tay vân vê trên nút áo của ông ta vẻ khêu gợi rồi nói với giọng trêu chọc: “Vừa rồi có người khen anh đấy.”
Ông ta ậm ừ: “Khen thế nào?”
“Nói anh tốt, thắp đèn lồng cũng khó tìm được, tại sao có thể hoàn mỹ như thế.”
Vẻ mặt anh tuấn có chút kiêu ngạo: “Vẫn luôn là như thế, cô Hà bây giờ mới để ý sao.”
Tôi không thể nhịn được cười, đưa tay ra nhéo nhéo mặt ông ta, lòng bàn tay tôi vuốt ve một lát mặt ông ta như biến thành một chiếc bánh bao, tôi ngạc nhiên thốt lên: “A, khuôn mặt nhăn nheo của ông Kiều giống như chiếc bánh bao đẹp nhất trên đời”.
Ông ta hôn lên lòng bàn tay tôi: “Muốn ăn không?”
Tôi không phản ứng một lúc mới gật đầu và nói muốn.
Ông ta chỉ vào bụng tôi: “Cố gắng chịu đựng thêm một thời gian nữa, đợi sinh con ra xong chắc chắn sẽ khiến cô Hà “hổ báo” được ăn no.”
Đến lúc đó tôi mới hiểu ý ông ta là gì, tôi dãy dụa ồn ào trong vòng tay ông ta, thậm chí xe bị tôi làm cho rung lên, ông ta bất lực ôm lấy tôi thú nhận: “Được, anh mới là hổ báo, không bằng cầm thú.”
Trong những ngày sắp sinh, tôi cố tình tránh mặt Thường Cẩm Hoa, không cho bà ta có cơ hội tính kế với mình, bà ta cũng thành thật không đến quấy rầy tôi, chắc cũng không có thời gian. Những bữa tiệc mang tính chất thương mại đều là bà ta tham dự cùng với ông ta, vô cùng vinh dự, nở mặt nở mày. Tôi thường nghĩ rằng cuộc chiến giữa tôi với bà ta sẽ càng quyết liệt hơn sau khi đứa trẻ được sinh ra, chứ không hề yếu đi. BÀ ta đã quen với việc khoe khoang. Một khi bị tôi thay thế vị trí, cơn giận này tự nhiên sẽ bùng cháy hơn nữa.
Một tuần trước ngày dự sinh là ngày tôi nhập viện, buổi chiều ngày thứ tám tôi đến bệnh viện một mình để thăm một người chị em, quan hệ giữa tôi và cô ấy khá tốt, sau một năm rưỡi quen biết nhau cũng coi như là tình bạn nảy nở giữa thời loạn. Cô ấy vì muốn chiếm vị trí của chính thất mà một mực đi thụ tinh ống nghiệm để sinh đôi. Sau khoảng hơn bốn mươi lần thất bại, người đàn ông của cô ấy đã dần mất hết kiên nhẫn. Đây là lần cuối cùng cô ấy làm việc này, muốn xin chút phúc khí của tôi, tôi cũng không từ chối, ở bên cô ấy thực hiện xong cả liệu trình mới rời đi.
Tôi ra khỏi phòng mổ, bước ra khỏi cửa thì thấy bên cạnh có một người phụ nữ đang nói chuyện với bác sĩ, cô ấy quay lưng lại phía cửa, không may va phải tôi nên cô ấy sợ đến mức tái mặt, hỏi tôi không sao chứ. Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, sau đó cô ấy rất ngạc nhiên nói bà Chu?
Tôi thấy cô ấy rất quen nhưng không nhớ ra tên, suy nghĩ hồi lâu tôi mới nhớ hóa ra là bà Đông Phương , tôi và cô ấy trò chuyện một lúc, đến khi chuẩn bị chia tay thì cô ấy đột nhiên phát hiện ra chuỗi hạt học huyết trên cổ tay tôi. Cô ấy cau mày hỏi: “Chiếc vòng này ở đâu mà có.”
Tôi nói nó được một người bạn tặng.
“Tháo nó ra cho tôi xem.”
Tôi đưa nó cho cô ấy, cô ấy cẩn thận ngửi mùi, dùng ngón tay nắn nắn chiếc vòng, nghiêm nghị nói: “Cô à, chuỗi vòng cô đang đeo có thể làm cho cô bị sảy thai.”
Tôi sửng sốt, trái tim như bị bóp nghẹt: “Cô nói cái gì?”
Cô ấy cầm chuỗi hạt giơ lên trước ánh nắng xuyên qua cửa sổ, giọng điệu khẳng định: “Đúng vậy, chính là Nam Huyết Ngọc, còn gọi là Huyết Ngọc Vương. Nó là một trong những loại ngọc huyết cao cấp, rất hiếm ở Thái Lan, mỗi năm sản xuất ra chỉ vài chục hạt, giáp với cây long nhãn, một khi rời khỏi cây long nhãn sẽ chết, long nhãn có tính nóng, có tác dụng bổ khí huyết. hạt ngọc cũng có nhưng uy lực mạnh hơn long nhãn, long nhãn ăn ít không sao, nhưng hạt ngọc huyết này đeo lâu chắc chắn sẽ bị sảy thai, nhiều người không biết đến điều này. Tất nhiên, người có thể mua được chuỗi hạt ngọc huyết này cũng không nhiều vì giá trị của nó lên đến vài tỷ.”
Cô ấy trả lại chuỗi hạt cho tôi: “Bạn của cô có biết rằng cô đang mang thai không?”
Một cơn ớn lạnh đột nhiên lan khắp cơ thể, gần như khiến tôi đóng băng, một âm mưu khổng lồ bao trùm lấy tôi, tôi nhìn chằm chằm vào đôi tay đang run rẩy của mình, hạt ngọc huyết mà ông Thường tặng cho tôi hóa ra nguyên nhân là muốn cho tôi bị sẩy thai.
Tôi chợt nhận ra rằng ông ta thực sự không muốn tôi sinh ra đứa trẻ này, nó là máu mủ của Kiều Dĩ Thương, ông ta vì Thường Cẩm Hoa nên phải diệt trừ hậu họa, cũng là vì chính bản thân ông ta.
Ông ta biết rõ rằng việc có con giữa tôi và Kiều Dĩ Thương là một chuyện rất khó giải quyết. Tính cách của Kiều Dĩ Thương làm sao có thể cho phép bố vợ chiếm lấy mẹ của con mình chứ? Ông ta nhất định sẽ chống trả quyết liệt. Ông Thường không chắc sẽ đánh thắng được ông ta nên tốt hơn hết là cắt đứt mối họa này.
Phụ nữ luôn yêu thích trang sức, hạt ngọc huyết cũng là vô giá, không mấy ai biết đến, chỉ cần có được thì sẽ ngập tràn niềm vui mà không nghĩ đến mang thai, ông Thường nắm chắc phần thắng trong tay.
Chẳng trách ông ta hỏi tôi tại sao tôi không đeo nó, cũng không quan tâm tôi có thích hay không, chỉ quan tâm chuỗi hạt đó có phát huy tác dụng với cái thai của tôi hay không.
Quả nhiên là lão cáo già họ Thường. Nếu đã không ra tay thì thôi, ra tay liền có thể lừa được tôi. Chiêu này quả thực quá thâm độc. Nó cắt đứt mối liên quan lớn nhất giữa tôi và Kiều Dĩ Thương. Có thể nói chỉ một chiêu đã hạ gục đối thủ.
Tôi trấn tĩnh lại và nắm tay bà Đông Phương: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở tôi.”
Cô ấy cười nói là điều nên làm, nhưng người bạn này rốt cuộc vô tội không biết gì hay bụng dạ thâm độc thì bà Chu cũng phải cẩn thận, đừng để hại vào thân.
Tôi đi được vài bước, sau đó dừng lại, quay người nói với cô ấy: “Anh Đông Phương có phải đang chờ chỉ thị của cục đất đai cho một mảnh đất ở ngoại ô phía bắc không?”
Cô ấy gật đầu và nói đúng vậy, đã đợi hai tháng rồi, có quá nhiều đối thủ cạnh tranh và họ cũng rất lợi hại nên sợ không lấy được.
Tôi cười nói: “Cô nói anh ấy cứ yên tâm chờ tin tức, không quá hai ngày nữa sẽ có.”
Cô ấy hơi hoài nghi nhưng cuối cùng đã hiểu ý tôi, cô ấy vui mừng khôn xiết, tôi gật đầu chào tạm biệt, không nói nhiều lời rời khỏi bệnh viện.
Tôi đứng dưới tán cây lớn bấm số của cục trưởng Vương phụ trách quy hoạch đất đai, nghe nói là tôi, ông ta kính cẩn chào. Tôi nói có việc cần nhờ vả nên ông ta bảo tôi cứ nói thẳng.
“Miếng đất mới bị phá bỏ ở ngoại thành phía Bắc lần này sẽ không đấu giá mà do sở kế hoạch của ông trực tiếp sắp xếp. Có mấy người được liệt kê trong danh sách rồi?”
Ông ta kể cho tôi nghe nội tình bên trong mà không hề giấu giếm, tôi nghe ông ta nói có sáu người nhưng trong đó không có tên ông Đông Phương, tôi lập tức ra lệnh cho ông ta: “Giao cho Đông Phương Dương Phong đi.”
Cục trưởng Vương sửng sốt: “Công ty này không đủ mạnh, e rằng không phù hợp.”
“Tôi sẽ cho ông biết điểm mấu chốt. Tôi nợ vợ ông ta một ân tình nên tôi sẽ trả lại cho ông ta mảnh đất này.”
Ông ta chợt hiểu ra: “Hóa ra là vậy. Vậy thì tôi sẽ giao nó cho anh ta, nếu cấp trên hỏi về nó...”
“Anh cứ nói đó là lệnh của bà Chu, bọn họ sẽ không phản đối. Nếu cục đất đai có vấn đề gì anh không thể giải quyết được thì trực tiếp gọi điện thoại đến công an tỉnh cho tôi, làm như vậy là được. Thế là ổn rồi chứ?”
Cục trưởng Vương cười nói đương nhiên là được, nếu không có trao đổi của bà Chu thì chúng tôi cũng nhất định sẽ làm như vậy, tối nay tôi sẽ liên lạc với bên kia.
Tôi cúp máy, lên xe bảo tài xế đi đến quán trà, anh ta hỏi tôi sao không về nhà.
Kiều Dĩ Thương đêm nay phải tăng ca, sáng sớm mới về đến nhà vì còn rất nhiều tài liệu cần phê duyệt, anh ấy muốn những ngày tới rảnh rỗi có thể cùng tôi đi sinh con. Tôi liếc nhìn đồng hồ, vẫn còn nhiều thời gian.
Quán trà rất gần tòa thị chính thành phố, trên đường tôi có nhắn tin cho cục trưởng Mã, bảo ông ta đợi tôi trước, ông ta không trả lời, tôi lo rằng ông ta sẽ bận công việc không để ý tin nhắn. Tôi định đến nơi sẽ gọi điện sau. Không ngờ ông ta đã đến trước, mặc thường phục ngồi đó đợi tôi.
Sau khi ngồi xuống, tôi gọi một tách trà và một cốc nước ấm, đưa trà cho ông ta và nói thẳng: “Lấy giúp tôi một khẩu súng và hai mươi viên đạn”.
“Cái gì?” Cục trưởng Mã tưởng tôi có được tin tức gì mới, không ngờ là chuyện này, sắc mặt đột ngột thay đổi: “Cô muốn tôi đưa cho một khẩu súng? Tàng trữ súng là phạm pháp. Cảnh sát hình sự cũng không được phép trang bị súng khi không làm nhiệm vụ chính thức ngoại trừ cục trưởng Chu đã có được giấy phép sử dụng vũ khí đặc biệt của bộ công an khi anh ấy còn sống, đến cả hai giám đốc công an tỉnh cũng không có. Tôi coi như chưa nghe thấy những gì cô vừa nói, cô đừng nói thêm nữa.”
Ông ta nói bằng vẻ mặt nghiêm túc sau đó đứng dậy cầm lấy túi xách rời đi, tôi đưa tay giữ ông ta lại, nhỏ giọng cảnh cáo nói: “Ông muốn làm sao? Chính quyền tỉnh đối với tôi bây giờ chính là bảo sao nghe vậy, tôi kêu bọn họ tìm một cái cớ đuổi ông đi, anh sẽ không còn nơi nào để đi, ông có tin không?”
Cục trưởng Mã bị tôi làm cho nghiến răng trợn mắt: “Điều này là phạm pháp! Làm sao tôi có thể lấy ra một khẩu súng từ kho vũ khí?”
“Dung Thành có một khẩu dự phòng 64 mm, được cất giữ trong văn phòng làm việc của anh ấy. Nhưng văn phòng đó luôn bị khóa chặt. Ông dẫn tôi đến đó tìm là được.”
Cục trưởng Mã lại ngồi xuống ghế, do dự hồi lâu: “Nhưng cô muốn dùng vào việc gì? Súng và đạn của cục trưởng Chu đều do chính quyền thành phố đánh dấu. Chỉ cần cô dùng đến, nhất định sẽ tra được do trách nhiệm của tôi. Có phải cô thấy tôi thay thế vị trí của cục trưởng Chu nên muốn tìm cách hạ bệ tôi đúng không?”
Tôi đẩy chén trà sang một bên nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm ông ta nói từng chữ: “Tôi có thể đảm bảo, chỉ cần quyền lực của tôi không thay đổi, tôi bảo đảm cái ghế cục trưởng này của ông sẽ không bị lung lay mà chỉ có đi lên.”
Cục trưởng Mã hơi giật mình, sự cám dỗ của quyền lực rất có sức hấp dẫn đối với mọi quan chức trong sự nghiệp của họ, lo lắng mình không giỏi bằng người tiền nhiệm, sớm muộn gì cũng sẽ làm những chuyện thất đức. Nếu có tiếng nói của tôi, chính quyền tỉnh kiểu gì cũng nể mặt tôi mà đối xử tử tế với anh ta.
Ông ta liếm liếm môi dưới: “Được rồi, nhưng cô phải cho tôi biết cô định làm gì.”
“Việc tôi làm không cần dùng đến khẩu súng này, nhưng tôi lo lắng rằng tôi sẽ sơ suất và bại lộ trước khi có kết quả nên dùng nó để phòng thân.”
Cục trưởng Mã trầm tư hồi lâu: “Tuyệt đối không được tiết lộ chuyện này cho người thứ ba.”
Tôi và ông ta ra khỏi quán trà, tôi bảo tài xế về trước, bạn tôi hẹn gặp tôi sau sẽ đưa tôi về.
Anh ta nhìn Cục trưởng Mã qua tấm kính xe, như muốn ghi nhớ gương mặt anh ta, tôi lập tức chặn lại, bỏ lại tài xế rồi ngồi lên xe jeep của cục trưởng Mã.
Sau khi đến tòa thị chính thành phố, chúng tôi đi bằng cửa hông vào tòa nhà văn phòng, ông ta yêu cầu bộ phận lưu trữ lấy chìa khóa và mở văn phòng đã khóa chặt cửa suốt mười tháng qua.
Ngay khi cửa vừa mở ra, tôi đã ngửi thấy mùi mốc sặc sụa, cửa sổ đóng chặt, căn phòng tối đen như mực, không có ánh sáng mặt trời, giống hệt như một ngôi mộ.
Cục trưởng Mã bật đèn trên tường lên, bóng đèn màu trắng le lói trong bụi ẩm, khó khăn lắm mới sáng lên, thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo.
Trước kia tôi đã đến đây vài lần, hiển nhiên không có ai dọn dẹp phòng làm việc của anh ấy, Chu Dung Thành không phải là người thích thay đổi, anh ấy là người hoài cổ nên mọi thứ ở đây vẫn y như vậy.
Tôi lặng lẽ bước vào.
Tôi thậm chí không dám thở mạnh, sợ rằng sẽ làm xáo trộn sự im lặng ở đây và cũng sợ xáo trộn tâm trạng của chính mình.
Mười tháng rồi.
Tôi thực sự đã không bước vào những nơi có sự hiện diện của anh ấy trong mười tháng.
Ngôi nhà của chúng tôi, tôi luôn né tránh và kháng cự bước đến.
Thậm chí rất nhiều lần tôi định tiến lại gần nhưng rồi nghiến răng quay người bỏ đi.
Tôi không có can đảm và cũng không có mặt mũi bước vào đó.
Tôi sợ mình sẽ khóc, sẽ gục ngã, sẽ không kiềm chế được mà làm tổn thương chính mình.
Tôi đứng trên một viên gạch trống, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào những tấm huy hiệu, bằng khen trên tường, trên bức tường treo đầy những tấm bằng khen của bộ công an mà anh ấy đã dùng máu và cả sinh mạng của mình để đổi lấy. Tôi tưởng tượng ra được vẻ oai phong hùng dũng của anh ấy ở trên chiến trường. Đời này tôi có thể gả cho một người đàn ông tuyệt vời như vậy thật không thể tin được.
Cục trưởng Mã lục tung tất cả các ngăn tủ và cuối cùng tìm thấy khẩu súng lục 64 mm trong một cái hộp, trong nòng có năm viên đạn và hai băng đạn mỗi băng mười viên.
Tôi nhận lấy và nói: “Tôi sẽ không sử dụng nó một cách bừa bãi. Không cần biết năm năm nữa, mười năm nữa, hay thậm chí lâu hơn, mỗi viên đạn tôi bắn ra đều sẽ vì Dung Thành.”
Cục trưởng Mã im lặng, tôi rời viên gạch bước đến bàn làm việc, trên bàn làm việc bám một lớp bụi dày, tôi cúi xuống thổi một hơi, chúng bay lên không trung mờ mờ ảo ảo.
Góc bàn có khung ảnh, người phụ nữ trong ảnh chính là tôi, đứng dưới gốc cây anh đào ở cuối con phố dài, nhìn về bến xa, nở nụ cười nhẹ nhàng thuần khiết.
Đây là bức duy nhất anh ấy chụp cho tôi.
Tôi nhớ sau đó có hỏi anh ấy đã rửa nó ra chưa, anh ấy luôn nói là chưa, sau này anh ấy chỉ nói đơn giản là không tìm thấy nữa, tôi đã đến đây vài lần nhưng chưa bao giờ nhìn thấy tấm ảnh này.
Sự thuần khiết và mọi nét đẹp trên khuôn mặt tôi được Chu Dung Thành coi như báu vật, anh ấy yêu tôi đến mê hồn, một vẻ xinh đẹp ngây thơ và ngoan ngoãn, chỉ có tôi biết đó là giả, tôi không hề trong trắng thuần khiết một chút nào.
Ngay cả lúc chúng tôi mới quen, mỗi lần tôi nói tôi yêu anh ấy, đều là đang nói dối, tất cả những gì tôi yêu là tiền bạc và quyền lực của anh ấy, tiền tài quyền lực đó có thể mang lại cho tôi mọi thứ tôi muốn.
Tôi đã lừa dối anh ấy lâu như vậy, tôi đã nói dối anh cả một đời.
Trái tim tôi như bị một bàn tay bóp nghẹt, trước mắt là một màn sương mù mờ ảo, tôi đưa tay cầm lấy tách trà mà anh ấy đã dùng, chạm vào những hoa văn vẽ trên đó, như thể tôi có thể chạm vào bàn tay của anh ấy.
Chiếc cốc rất lạnh, tôi cố gắng hết sức để tìm lại hương vị, hơi ấm và hơi thở thuộc về anh ấy.
Tôi quay lại, mở rèm cửa đầy bụi, đối diện là tòa nhà thẩm vấn, mọi cửa sổ đều sáng đèn, giống như một đại dương trắng.
Anh ấy đã ở đây suốt bao nhiêu ngày đêm, từ nay về sau dù có bao ngày đêm nữa thì cũng không đợi được anh ấy đến nữa rồi.
Không chỉ riêng tôi, cả thế giới đều không thể chờ đợi anh ấy nữa.
Tôi không biết mình đã thất thần bao lâu, cho đến khi Cục trưởng Mã gọi tôi từ phía sau, nói với tôi rằng đã đến lúc phải đi. Tôi cất tách trà vào túi, nâng khẩu súng lục nhấp nháy và đối diện với ánh sáng chói lọi bên ngoài cửa sổ.
Dung Thành, sẽ không lâu nữa đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.