Chương 191: Tôi không bao giờ nói dối cho phụ nữ
Yên
27/01/2023
Tôi cau mày nhìn Kiều Dĩ Thương: “Anh căn bản không hề muốn nói cho tôi, chỉ muốn chơi trò mèo vờn chuột."
Ông ta nói: “Tôi không bao giờ nói dối cho phụ nữ.”
“Anh không phải lừa dối không ít lần rồi sao?”
Tôi cười chế nhạo “Người phụ nữ mưu trí như cô Thường vậy mà vẫn bị chính chồng mình lừa cho xoay vòng vòng. Anh rõ ràng đang ở bên tôi, nhưng lại có thể nói dối cô ấy là bận việc công ty.” Ánh mắt tôi rơi vào môi ông ta, môi của anh rất mỏng, người có đôi môi mỏng đa phần là người đa tình, từng hôn nhiều phụ nữ nhưng chưa bao giờ lưu luyến ai quá lâu.
“Vẻ ngoài phong tình của anh Thương, cùng với cách nói chuyện “hoa ngôn xảo ngữ”, sinh ra đã có hàng nghìn chiêu trò để lừa gạt phụ nữ.” Ông ta vậy mà lại càng tỏ ra hứng thú trước những lời nói hung hăng của tôi, bật cười: “Ý tôi là tôi chỉ đối với mình cô không nói dối, những người khác trong mắt tôi vốn không coi là phụ nữ.” Ông ta vươn tay, đầu ngón tay chạm vào vệt nước trà còn sót lại trên cằm tôi: “Chỉ có phụ nữ khiến tôi ấn tượng sau một đêm mới có thể ở chỗ này lưu lại dấu vết.”
Kiều Dĩ Thương chỉ chỉ ngón tay vào vị trí trái tim mình, trong mắt hiện lên một tia đùa cợt. Lúc này trời đã chìm xuống, đèn đường đã bật, tia sáng mờ mờ chiếu vào gương mặt ông ta qua tấm kính. Kiều Dĩ Thương thực rất đẹp trai, nhưng cũng thập phần nguy hiểm. Ông ta vốn là một con hổ gian trá, chỉ là tôi lúc đầu không nhìn ra, sai lầm để dục vọng dụ dỗ, suýt chút nữa cũng bị sa vào đó không thoát ra được, hủy hoại tất cả.
Tôi cười nhạt hỏi: “Anh thật sự thích tôi sao?” Kiều Dĩ Thương khựng lại, không nghĩ rằng tôi sẽ hỏi một cách thẳng thắn như vậy. Ông ta hỏi tôi tại sao lại nhắc đến chuyện này. Tôi mặt không chút biến sắc, tiến lại gần, ngón tay hướng tới cổ áo ông ta, nắm chặt phần cúc áo. Tôi siết chặt nắm tay, càng cảm nhận rõ phần da thịt rắn rỏi sau lớp áo: “Anh rốt cuộc là đang lợi dụng tôi để nắm thóp Chu Dung Thành, hay thực sự vì tôi mà lưu luyến, dùng mọi cách để có được tôi?”
Kiều Dĩ Thương dựa lưng ra sau, vẻ mặt trở nên trầm tư, tôi không thể nhìn thấu ông ta, ở bên người đàn ông này tôi giống như người mù phải đối diện với đôi mắt sắc bén: “Cô có thể đừng là người phụ nữ của Chu Dung Thành không?” Kiều Dĩ Thương càng áp gần lại mặt tôi, tôi có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở nhè nhẹ của ông ta, lúc đầu còn rất ổn định, nhưng sau đó đột nhiên lồng ngực bắt đầu phập phồng lên xuống. Tôi buông cổ áo ông ta ra, lòng bàn tay bỗng chốc trống rỗng, bên trong còn in hằn vết cúc áo rõ rệt vì bị nắm chặt trong một khoảng thời gian.
Tôi lấy trong túi xách ra một chiếc cúc áo. Đây là chiếc cúc màu trắng trong suốt đã rơi ra khỏi áo sơ mi của ông ta từ rất lâu rồi. Tôi không biết nó có gì đặc biệt mà bản thân giữ nó đến tận bây giờ, thậm chí còn luôn mang theo nó trên người. Tôi thích độ trong suốt của nó, lại càng thích khoảnh khắc nó rơi vào tay tôi. Tôi bỏ cúc áo vào trong túi áo ông ta rồi nhẹ nhàng đóng mép trên lại: “Có phải hay không với tôi không quan trọng, tôi chỉ muốn biết, bản thân làm tổn thương người khác lại tự làm tổn thương chính mình, liệu có đáng hay không?” “Tôi vẫn sẽ chờ, chờ Dung Thành toàn vẹn trở về.”
Hình bóng của Kiều Thương trong tầm mắt tôi trở nên mông lung mờ ảo, nếu bây giờ có một người con gái xa lạ vô tình đi qua, chắc chắn sẽ bị chìm đắm trong hình dáng này?
Tôi biết ông ta sẽ không nói ra bất kì thông tin gì, ngay từ đầu đã chẳng có dự tính nào cho chuyện này, ông ta chỉ muốn đưa tôi vào những trò dục vọng khiến tôi không thể thoát ra. Tôi nắm tay vịn, đẩy cửa xe ra, vừa bước ra, chợt nghe thấy một giọng nói hơi ồn ào phát từ người kía sau.
"Anh Thương, Chu Dung Thành mang một nhóm cảnh sát lên núi, họ lần theo dấu vết do anh Long để lại. Họ có đầy đủ trang bị, nhưng đường núi không dễ đi, hơn nữa, mấy ngày nay ở Vân Giang liên tục mưa, chỉ cần không mọc cánh bay, lên rồi khó mà xuống.”
Cơ thể tôi cứng đờ, hai mắt trừng lên nhìn chằm chằm vào thứ ánh sáng màu cam mờ nhạt trước mặt. Nó xuyên qua kẽ hở giữa những bóng cây, rơi xuống mặt đất, vẽ lên bóng dáng cô độc yếu ớt của tôi. Tôi nhanh chóng xoay người lại, Kiều Dĩ Thương đang cầm trên tay chiếc điện thoại, đoạn ghi âm không ngừng phát ra từ bên trong.
"Anh Thương, quả như anh dự đoán, anh Long bị bọn họ bao vây, bây giờ không thể đột phá. Bọn cớm trước tiên phái một đội đi bắt hết tay sai, mười mấy tên đi theo anh Long cũng không chống đỡ nổi. Hơn nữa người cầm đầu là Chu Dung Thành, anh Long khó mà xoay xở.”
Sau vài giây âm thanh bị đứt quãng ngắt kết nối, giọng nói của người đó lại phát ra từ điện thoại, có chút khẩn trương: “Anh Long đang cần hỗ trợ từ anh! Đội chống ma túy dưới sự chỉ huy của Chu Dung Thành đang gắt gao truy lùng đuổi cùng giết tận.”
Kiều Dĩ Thương cuối cùng cũng lên tiếng: “Chu Dung Thành có ở đấy không?" “Không thấy xuất hiện, có thể được hộ tống xuống núi rồi. Anh ta là cục trưởng, đám cảnh sát ai mà không bảo vệ anh ta. Đối đãi tốt với người địa vị cao như vậy cũng khiến chúng được thưởng đủ. Sau đó, người kia còn nói thêm nhiều thông tin bao gồm cả chuyện ma túy được giấu bên trong những ngôi mộ trên núi nhưng Kiều Dĩ Thương ngoài hỏi tung tích của Chu Dung Thành thì không nói gì thêm.
Tôi hỏi Kiều Dĩ Thương này là ý gì, ông ta nói Chu Dung Thành trước mắt đang mất tích. Tôi trong lòng bây giờ loạn xạ không thể giữ nổi bình tĩnh, môi nhất thời như trắng bệch ra: “Mất tích?” Kiều Dĩ Thương im lặng không nói lời nào, tôi thu lại chân vào trong xe, quay về phía ông ta điên cuồng gào thét: “Anh ấy không xuất hiện trên núi liền coi là mất tích sao?”
“Anh ấy có thể đang ở khách sạn chờ tin tức, có thể ở phía sau đội phòng chống ma túy chỉ đạo, cũng có thể đang ở dưới núi mai phục không phải sao?" Tôi kích động, toàn thân không khỏi run lên. Kiều Dĩ Thương nhìn khuôn mặt méo mó của tôi bình tĩnh nói: "Anh ta lần theo dấu vết của Triệu Long tìm lên núi, không thể không ở trên này.”
Trên núi bốn phía đều là mạng lưới của những kẻ buôn bán ma túy, bước vào đó là bước vào ngõ cụt, Triệu Long không ngờ tới Chu Dung Thành vậy mà không những thoát được, còn mang người đến vây bắt anh ta. Triệu Long là một kẻ liều mạng, nếu biết chắc rằng mình không sống được thì không ai có thể sống được."
Lái xe mở cửa bước ra phía trước đứng dựa vào đầu xe, để lại không gian riêng cho tôi và Kiều Dĩ Thương. Ông ta tiếp tục: “Trong số tay sai của Triệu Long có người của tôi, họ không nhìn thấy Chu Dung Thành trong đám cảnh sát. Với bản lĩnh của anh ta có năm phần hy vọng rằng anh ta có thể thoát ra ngoài an toàn, nhưng nếu là người khác, một phần hi vọng cũng không có.”
Vì ngọn núi đó là đỉnh của Tam Giác Vàng nơi tụ tập buôn bán ma túy, cảnh sát địa phương ai cũng không dám lại gần. Tôi không biết bản thân làm sao xuống xe, cả đoạn đường đi chỉ liên tục nói muốn quay về, về nhà đợi anh. Kiều Dĩ Thương ôm tôi, ở trong lòng ông ta, tôi thế mà vẫn cảm thấy vô cùng lạnh. Tôi thậm chí không biết mình đã làm cách nào để bước vào căn biệt thự quạnh quẽ không còn chút hơi ấm nào của Chu Dung Thành nữa.
Người giúp việc đứng trên ban công cho cá ăn, nghe thấy tiếng động nhìn ra cửa thì nhận ra đó là tôi, bà ấy vừa gọi bà chủ, toàn thân tôi liền cảm thấy không ổn, loạng choạng đứng không vững, cả người ngã về sau. Người giúp việc kinh hô một tiếng vội vàng chạy tới cố gắng đỡ tôi dậy, nhưng toàn thân tôi quá yếu, hai chân tê dại đến mức bất tỉnh không thể chống đỡ nổi muốn lịm đi. Ánh mắt tôi vô hồn nhìn chằm chằm vào giá treo quần áo được treo rất nhiều bộ cảnh phục mới tinh vẫn chưa đụng đến, đây là Chu Dung Thành để lại để tiện thay mặc, bây giờ trên cầu vai đã dính một lớp bụi mỏng.
Tôi dường như thấy anh đang đưa tay về phía tôi, mỉm cười dịu dàng như mọi khi: “Hà Linh San, mau lại đây.” Khuôn mặt nhợt nhạt của tôi nở một nụ cười, đột nhiên như có thêm chút sức lực, mở rộng vòng tay lao về phía ông ấy. Nhưng vừa chạy được một bước, liền ngã quỵ trên sàn nhà lạnh lẽo. Tôi nghe thấy tiếng người giúp việc liên tục gọi bà chủ đến khản cổ. Một giây trước khi trời đất trở nên mờ mịt trong tầm mắt, tôi như thấy được Chu Dung Thành mặc cảnh phục đứng dưới ánh hào quang rực rỡ, anh quay người lại nói với tôi: “Thật xin lỗi để em phải đợi anh lâu như vậy, thậm chí có thể lâu hơn nữa."
Ông ta nói: “Tôi không bao giờ nói dối cho phụ nữ.”
“Anh không phải lừa dối không ít lần rồi sao?”
Tôi cười chế nhạo “Người phụ nữ mưu trí như cô Thường vậy mà vẫn bị chính chồng mình lừa cho xoay vòng vòng. Anh rõ ràng đang ở bên tôi, nhưng lại có thể nói dối cô ấy là bận việc công ty.” Ánh mắt tôi rơi vào môi ông ta, môi của anh rất mỏng, người có đôi môi mỏng đa phần là người đa tình, từng hôn nhiều phụ nữ nhưng chưa bao giờ lưu luyến ai quá lâu.
“Vẻ ngoài phong tình của anh Thương, cùng với cách nói chuyện “hoa ngôn xảo ngữ”, sinh ra đã có hàng nghìn chiêu trò để lừa gạt phụ nữ.” Ông ta vậy mà lại càng tỏ ra hứng thú trước những lời nói hung hăng của tôi, bật cười: “Ý tôi là tôi chỉ đối với mình cô không nói dối, những người khác trong mắt tôi vốn không coi là phụ nữ.” Ông ta vươn tay, đầu ngón tay chạm vào vệt nước trà còn sót lại trên cằm tôi: “Chỉ có phụ nữ khiến tôi ấn tượng sau một đêm mới có thể ở chỗ này lưu lại dấu vết.”
Kiều Dĩ Thương chỉ chỉ ngón tay vào vị trí trái tim mình, trong mắt hiện lên một tia đùa cợt. Lúc này trời đã chìm xuống, đèn đường đã bật, tia sáng mờ mờ chiếu vào gương mặt ông ta qua tấm kính. Kiều Dĩ Thương thực rất đẹp trai, nhưng cũng thập phần nguy hiểm. Ông ta vốn là một con hổ gian trá, chỉ là tôi lúc đầu không nhìn ra, sai lầm để dục vọng dụ dỗ, suýt chút nữa cũng bị sa vào đó không thoát ra được, hủy hoại tất cả.
Tôi cười nhạt hỏi: “Anh thật sự thích tôi sao?” Kiều Dĩ Thương khựng lại, không nghĩ rằng tôi sẽ hỏi một cách thẳng thắn như vậy. Ông ta hỏi tôi tại sao lại nhắc đến chuyện này. Tôi mặt không chút biến sắc, tiến lại gần, ngón tay hướng tới cổ áo ông ta, nắm chặt phần cúc áo. Tôi siết chặt nắm tay, càng cảm nhận rõ phần da thịt rắn rỏi sau lớp áo: “Anh rốt cuộc là đang lợi dụng tôi để nắm thóp Chu Dung Thành, hay thực sự vì tôi mà lưu luyến, dùng mọi cách để có được tôi?”
Kiều Dĩ Thương dựa lưng ra sau, vẻ mặt trở nên trầm tư, tôi không thể nhìn thấu ông ta, ở bên người đàn ông này tôi giống như người mù phải đối diện với đôi mắt sắc bén: “Cô có thể đừng là người phụ nữ của Chu Dung Thành không?” Kiều Dĩ Thương càng áp gần lại mặt tôi, tôi có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở nhè nhẹ của ông ta, lúc đầu còn rất ổn định, nhưng sau đó đột nhiên lồng ngực bắt đầu phập phồng lên xuống. Tôi buông cổ áo ông ta ra, lòng bàn tay bỗng chốc trống rỗng, bên trong còn in hằn vết cúc áo rõ rệt vì bị nắm chặt trong một khoảng thời gian.
Tôi lấy trong túi xách ra một chiếc cúc áo. Đây là chiếc cúc màu trắng trong suốt đã rơi ra khỏi áo sơ mi của ông ta từ rất lâu rồi. Tôi không biết nó có gì đặc biệt mà bản thân giữ nó đến tận bây giờ, thậm chí còn luôn mang theo nó trên người. Tôi thích độ trong suốt của nó, lại càng thích khoảnh khắc nó rơi vào tay tôi. Tôi bỏ cúc áo vào trong túi áo ông ta rồi nhẹ nhàng đóng mép trên lại: “Có phải hay không với tôi không quan trọng, tôi chỉ muốn biết, bản thân làm tổn thương người khác lại tự làm tổn thương chính mình, liệu có đáng hay không?” “Tôi vẫn sẽ chờ, chờ Dung Thành toàn vẹn trở về.”
Hình bóng của Kiều Thương trong tầm mắt tôi trở nên mông lung mờ ảo, nếu bây giờ có một người con gái xa lạ vô tình đi qua, chắc chắn sẽ bị chìm đắm trong hình dáng này?
Tôi biết ông ta sẽ không nói ra bất kì thông tin gì, ngay từ đầu đã chẳng có dự tính nào cho chuyện này, ông ta chỉ muốn đưa tôi vào những trò dục vọng khiến tôi không thể thoát ra. Tôi nắm tay vịn, đẩy cửa xe ra, vừa bước ra, chợt nghe thấy một giọng nói hơi ồn ào phát từ người kía sau.
"Anh Thương, Chu Dung Thành mang một nhóm cảnh sát lên núi, họ lần theo dấu vết do anh Long để lại. Họ có đầy đủ trang bị, nhưng đường núi không dễ đi, hơn nữa, mấy ngày nay ở Vân Giang liên tục mưa, chỉ cần không mọc cánh bay, lên rồi khó mà xuống.”
Cơ thể tôi cứng đờ, hai mắt trừng lên nhìn chằm chằm vào thứ ánh sáng màu cam mờ nhạt trước mặt. Nó xuyên qua kẽ hở giữa những bóng cây, rơi xuống mặt đất, vẽ lên bóng dáng cô độc yếu ớt của tôi. Tôi nhanh chóng xoay người lại, Kiều Dĩ Thương đang cầm trên tay chiếc điện thoại, đoạn ghi âm không ngừng phát ra từ bên trong.
"Anh Thương, quả như anh dự đoán, anh Long bị bọn họ bao vây, bây giờ không thể đột phá. Bọn cớm trước tiên phái một đội đi bắt hết tay sai, mười mấy tên đi theo anh Long cũng không chống đỡ nổi. Hơn nữa người cầm đầu là Chu Dung Thành, anh Long khó mà xoay xở.”
Sau vài giây âm thanh bị đứt quãng ngắt kết nối, giọng nói của người đó lại phát ra từ điện thoại, có chút khẩn trương: “Anh Long đang cần hỗ trợ từ anh! Đội chống ma túy dưới sự chỉ huy của Chu Dung Thành đang gắt gao truy lùng đuổi cùng giết tận.”
Kiều Dĩ Thương cuối cùng cũng lên tiếng: “Chu Dung Thành có ở đấy không?" “Không thấy xuất hiện, có thể được hộ tống xuống núi rồi. Anh ta là cục trưởng, đám cảnh sát ai mà không bảo vệ anh ta. Đối đãi tốt với người địa vị cao như vậy cũng khiến chúng được thưởng đủ. Sau đó, người kia còn nói thêm nhiều thông tin bao gồm cả chuyện ma túy được giấu bên trong những ngôi mộ trên núi nhưng Kiều Dĩ Thương ngoài hỏi tung tích của Chu Dung Thành thì không nói gì thêm.
Tôi hỏi Kiều Dĩ Thương này là ý gì, ông ta nói Chu Dung Thành trước mắt đang mất tích. Tôi trong lòng bây giờ loạn xạ không thể giữ nổi bình tĩnh, môi nhất thời như trắng bệch ra: “Mất tích?” Kiều Dĩ Thương im lặng không nói lời nào, tôi thu lại chân vào trong xe, quay về phía ông ta điên cuồng gào thét: “Anh ấy không xuất hiện trên núi liền coi là mất tích sao?”
“Anh ấy có thể đang ở khách sạn chờ tin tức, có thể ở phía sau đội phòng chống ma túy chỉ đạo, cũng có thể đang ở dưới núi mai phục không phải sao?" Tôi kích động, toàn thân không khỏi run lên. Kiều Dĩ Thương nhìn khuôn mặt méo mó của tôi bình tĩnh nói: "Anh ta lần theo dấu vết của Triệu Long tìm lên núi, không thể không ở trên này.”
Trên núi bốn phía đều là mạng lưới của những kẻ buôn bán ma túy, bước vào đó là bước vào ngõ cụt, Triệu Long không ngờ tới Chu Dung Thành vậy mà không những thoát được, còn mang người đến vây bắt anh ta. Triệu Long là một kẻ liều mạng, nếu biết chắc rằng mình không sống được thì không ai có thể sống được."
Lái xe mở cửa bước ra phía trước đứng dựa vào đầu xe, để lại không gian riêng cho tôi và Kiều Dĩ Thương. Ông ta tiếp tục: “Trong số tay sai của Triệu Long có người của tôi, họ không nhìn thấy Chu Dung Thành trong đám cảnh sát. Với bản lĩnh của anh ta có năm phần hy vọng rằng anh ta có thể thoát ra ngoài an toàn, nhưng nếu là người khác, một phần hi vọng cũng không có.”
Vì ngọn núi đó là đỉnh của Tam Giác Vàng nơi tụ tập buôn bán ma túy, cảnh sát địa phương ai cũng không dám lại gần. Tôi không biết bản thân làm sao xuống xe, cả đoạn đường đi chỉ liên tục nói muốn quay về, về nhà đợi anh. Kiều Dĩ Thương ôm tôi, ở trong lòng ông ta, tôi thế mà vẫn cảm thấy vô cùng lạnh. Tôi thậm chí không biết mình đã làm cách nào để bước vào căn biệt thự quạnh quẽ không còn chút hơi ấm nào của Chu Dung Thành nữa.
Người giúp việc đứng trên ban công cho cá ăn, nghe thấy tiếng động nhìn ra cửa thì nhận ra đó là tôi, bà ấy vừa gọi bà chủ, toàn thân tôi liền cảm thấy không ổn, loạng choạng đứng không vững, cả người ngã về sau. Người giúp việc kinh hô một tiếng vội vàng chạy tới cố gắng đỡ tôi dậy, nhưng toàn thân tôi quá yếu, hai chân tê dại đến mức bất tỉnh không thể chống đỡ nổi muốn lịm đi. Ánh mắt tôi vô hồn nhìn chằm chằm vào giá treo quần áo được treo rất nhiều bộ cảnh phục mới tinh vẫn chưa đụng đến, đây là Chu Dung Thành để lại để tiện thay mặc, bây giờ trên cầu vai đã dính một lớp bụi mỏng.
Tôi dường như thấy anh đang đưa tay về phía tôi, mỉm cười dịu dàng như mọi khi: “Hà Linh San, mau lại đây.” Khuôn mặt nhợt nhạt của tôi nở một nụ cười, đột nhiên như có thêm chút sức lực, mở rộng vòng tay lao về phía ông ấy. Nhưng vừa chạy được một bước, liền ngã quỵ trên sàn nhà lạnh lẽo. Tôi nghe thấy tiếng người giúp việc liên tục gọi bà chủ đến khản cổ. Một giây trước khi trời đất trở nên mờ mịt trong tầm mắt, tôi như thấy được Chu Dung Thành mặc cảnh phục đứng dưới ánh hào quang rực rỡ, anh quay người lại nói với tôi: “Thật xin lỗi để em phải đợi anh lâu như vậy, thậm chí có thể lâu hơn nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.