Chương 67: Tôi nói tìm người.
Yên
18/11/2022
Con vịt chưa thành niên mười bảy tuổi, đây là điều tối kỵ, nếu như thật sự chơi đùa mà chết ở đây sẽ bị kiện. Sợi đối với con vịt cái thì cũng rất vô liêm sỉ, án mạng của những người này cũng không để ở trong lòng thế nhưng nếu như là vị thành niên bị ép đến chết vậy thì là chuyện khác rồi.
Phu nhân phó thị trưởng nhìn sắc mặt tôi thay đổi bà ta hỏi tôi thân thể còn gấp không.
Tôi nói con vịt vừa rồi có phải là chết rồi.
Bà ta nói vậy thì có liên quan gì, nơi này mỗi ngày đều chết mấy người.
Tôi có chút kích động đó mới là đứa trẻ mười bảy tuổi, những người này đều không có nhân tính rồi sao!
Phu nhân phó thị trưởng kinh ngạc nhìn về phía tôi, bà ta đánh già nhìn hồi lâu mà tiếng gào của tôi cũng kích động các phú bà chưa hết thèm đối với trận giao lưu vừa nãy, bọn họ dồn dập quay đầu nhìn trên mặt tôi vẻ xa lánh và phản cảm "Đến đây còn giả bộ chúa cứu thế gì chứ, không thích xem thì đi, ai bảo khiến bọn họ làm con vịt, con vịt chính là để cho người ta chơi đùa."
Tôi đối với trên mặt bọn họ không hề có chút đồng tình tràn đầy vẻ châm biếm căm hận, nhưng sự căm hận của tôi ở nơi xã hội quá nhỏ bé thấp kém này, hoàn toàn không có một chút khả năng thay đổi cái gì.
Tôi cũng là từ giới này mà bước ra, tôi quá rõ ràng người ngoài đối với người nam nữ ở trong nghề này có biết bao sự khinh thường độc địa, đi một bước một hố máu, theo một nước mắt, rất nhiều người muốn rút ra cũng không rút được, giống như con vịt ở nơi này ký vào bản bán thân rồi, chạy đến chân trời góc bể cũng phải đem ngươi trở về làm.
Phu nhân phó thị trưởng cầm tay của tôi "Cô San, sống ở bên trong nước sôi lửa bỏng người quá nhiều, có một số người là đáng đời, có một số người là bất đắc dĩ, chúng ta đã công thành rồi, dựa vào đàn ông đứng cao ở xã hội này, nhìn bọn họ làm việc vui, tìm ở trong lòng mình là tìm không ra được niềm vui, kim tự tháp đặt ở nơi đó ai bảo bọn họ không có bản lĩnh mà bò lên chứ."
Bà ta giọng nói nhẹ như gió mây khiến tôi cảm thấy rất đáng thương "Phu nhân, chồng bà là quan lớn, đều có thể cứu vớt những người này, lẽ nào bà nhìn thấy không thấy buồn sao."
Bà ta cười hỏi ngược lại tôi tại sao phải buồn, mỗi người đều có mệnh riêng của mình, số mệnh của bọn họ chính là làm đồ chơi cho những người cao quý này, ông trời không cho bọn họ con đường tôn nghiêm, đầu thai làm người so với làm súc vật còn mạnh hơn, bọn họ còn có cái gì mà không hài lòng đây.
Tôi mặt không hề cảm xúc nhìn bà ta, tấm môi kia phun từng chữ đều quá tàn nhẫn quá máu lạnh, cho dù trên người ba ta là ngọc ngà châu báu đẹp đẽ cũng không che giấu được tâm thế lực u ám này.
Tôi cả đời đấu tranh với phụ nữ, cướp đàn ông, hại người trong nghề, tham lam phú quý, làm vợ hai bên ngoài, làm chuyện ác táng tận lương tâm, cũng đem lương tri của mình giẫm tiến vào bùn đất, có thể duy chỉ có tôi sẽ không làm tổn thương người tốt, càng sẽ không ức hiếp kẻ yếu như thế kia, tôi khoác các xác xấu xa bị những người nhân thiện cười nhạo, nhưng một khi đẩy khỏi cái xác này ai cũng không khó coi hơn ai.
Vào lúc này trên ghế sô pha ở một chỗ khác bùng nổ ra một tiếng nôn khan và kêu rên khốc liệt, một tên chừng mười năm tuổi đè lên một phú bà, chân phải đang bị một con vịt ngâm trong miệng mút vào, con vịt quỳ trên mặt đất chỉ nửa bước cũng đã nuốt vào bê trong có thể là cảm thấy buồn nôn mới phát ra tiếng nôn mửa này.
Phú bà là yêu nghiện chân nhưng không phải là liếm người đàn ông mà là bắt người đàn ông liếm mình, loại phụ nữ này chồng là làm ăn giàu có, có hứng thú liếm cũng sẽ không liếm vợ của mình đều là ở bên ngoài lấy lòng tình nhân, bà ta đến hội quán con vịt để thỏa mãn.
Con vịt hiển nhiên có chút không trụ lại được khát khao mãnh liệt của phú bà, quai hàm đều chống đỡ, phú bà còn hướng về trong miệng của hắn bịt chặt, phú bà ngoạm đến thư thái, từng tiếng kêu trái tim nhỏ, tiểu bảo bối, tay của bà ta siết hai xấp tiền mặt, con vịt mỗi lần buồn nôn đều nước mắt chảy xuống, vừa nhìn thấy sáu mươi triệu cắn răng tiếp tục nhẫn nhịn.
Phu nhân Phó thị trưởng hỏi tôi biết đó là ai không, tôi lắc đầu.
"Một người vợ của một ông chủ công ty thực nghiệp ở Hương Cảng, tài sản mấy triệu tỷ cũng không tính là giàu nhất, nhưng cũng là nhà giàu lớn, trong tay bà con vịt chơi đùa cũng có mười mấy người, giới Phong nguyệt nổi tiếng xấu, bây giờ bà đi nhận chức gì cho thêm tiền mấy con vịt nữa đều không chịu tiếp, trừ phi thiếu tiền thiếu đến muốn chết. Bà ta là người trong nghề chơi vịt, chỉ có cô nghĩ không ra , không có gì bà ta không dám chơi."
Người có tiền không thể thấy mà không mê thích, chúng ta trong sạch, thực ra bọn họ cũng không phải là trời sinh ra đã biến thái như thế, đều là ví tiền thừa thãi bệnh nhà giàu mắc phải, tôi đứng lên bắt chuyện một người hầu hạ, gọi cho phu nhân phó thị trưởng chơi con vịt lần trước, phu nhân phó thị trưởng rất hài lòng, bà ta cười nói còn phải phiền tôi đợi một chút.
Bọn họ sau khi đi lên tầng tôi tìm một góc bình thường nghỉ ngơi, mấy con vịt lại đến gần tôi bắt chuyện, hỏi tôi có muốn uống chút rượu hay không tôi cũng không biết cái gì là cuộc sống ép buộc, cái gì chỉ là ái mộ hư vinh, ngược lại tôi có tiền, cho nên nhìn thấy tuổi còn nhỏ liền đưa cho hai tấm séc, coi như là cứu tế một chút.
Các bà ở đây không giống như phụ nữ, giống như hổ cái, vịt con cũng không giống như người đàn ông giống như là chó lợn, mỗi một người đều có khả năng cực điện, vì vui sướng hoặc vì sinh tồn.
Trận dâm loạn vui mừng là chuyện ấm lạnh phố phường khắc họa tốt nhất trạng thái, ở đây cao quý và đê tiện, giàu có và bần túng, quyền quý và bách tính, rõ ràng chia làm hai chiến tuyến, người trước thao túng đạp lên tất cả cực hạn sống bi ai của người sau.
Sau một tiếng phu nhân Phó Thị trưởng rạng rỡ từ trên tầng đi xuống, phía sau bà ta là con vịt kia, con vịt kia không biết nói gì cùng với bà ta dỗ bà ta không ngậm mồm vào được.
Tôi mở túi ra lấy ra một xấp tiền, thay cho phu nhân phó thị trưởng trả tiền, bà ta luôn nói với tôi làm sao có thể để tôi thay bà ta trả tiền chứ, tôi nói bà chịu nói tốt vài câu trước mặt phó thị trưởng cho Dung Thành là được, chính là giúp tôi, tôi còn phải trả ân tình này cho bà nữa.
Bà ta rất thích tôi hiểu rõ đạo lý, cam kết một lần nữa bảo tôi cứ yên tâm, chuyện này để bà ta lo.
Tôi đưa bà ta trở về biệt thự cũng không đi theo nữa, ngay ở cổng nói lời tạm biệt với bà ta, trùng hợp lúc này phó thị trưởng cũng tan làm trở về, tài xế xe dừng ở rìa đường cách đó không xa, ông ta hạ xuống nhìn sắc mặt thay đổi của tôi, tôi chủ động cười ngọt ngào chào hỏi với ông ta, ông ta cứng ngắc gật gật đầu có chút mất tập trung.
Phu nhân phó thị trưởng cười nói: "Cô về đúng là vẫn có chút sớm, ngày hôm nay cô San đưa tôi đi xem kịch, cô đừng có nói, nghệ nhân dân gian diễn đúng là có chút thú vị, tôi rất thích xem."
Phó thị trưởng nghe thấy hóa ra là như thế vẻ mặt căng thẳng như có chuyện ở trên mặt hòa hoãn hơn rất nhiều, ông ta cười nói cảm ơn cô San đã đi theo vợ tôi, thay tôi chia sẻ không ít.
"Tôi cũng nhàn rỗi không có chuyện gì, cùng phu nhân đi giết thời gian, xem kịch cũng thú vị hơn là đánh bài, còn đỡ phải thua tiền mà trong lòng thoải mái."
Phó thị trưởng cười to "Tư tưởng giác ngộ của người trẻ tuổi cao, đánh bài thực sự không thể được, không hổ là người phụ nữ bên cạnh hầu hạ cục trưởng cục công an, rất là hiểu chuyện."
"Ông không nói tôi cũng quên không nói với ông, cục trưởng Chu từ Nam Ninh đem rất nhiều đặc sản về, nhờ cô San đến tăng chúng ta, gói to gói nhỏ, chúng tôi đã ăn một trận rồi."
Phó thị trưởng bảo tôi về nói lời cảm ơn đến Chu Dung Thành, đừng có khách khí như vậy, đều là người mình, câu nói này người mình là lần thứ hai ông ta nói, rõ ràng so với tối hôm qua còn thiện chí hơn, trái tim tôi xem như là hoàn toàn buông xuống chỉ cần leo lên được cây to phó thị trưởng này sau này quan to tính toán con đường bất chính, Chu Dung Thành coi như là bảo vệ rồi.
Tôi và bọn ho sau khi nói lời từ biệt ngồi lên trên xe đi về nhà, tủ giày nam dép lễ vẫn nguyên, tôi nhìn đồng hồ, đã hơn 7 giờ rồi, bình thường Chu Dung Thành sớm đã về rồi, tôi hỏi giúp việc biết Cục trưởng Chu có chuyện gì quấn quanh không, bà ấy nói không rõ, cũng không có gọi điện thoại.
Tôi đợi đến tám giờ vẫn không có tin tức gì, chủ động gọi điện thoại cho ông ta, kêu lên mấy hồi chuông bên kia mới chậm chạp không ai nhận, đợi khi tôi tắt đi cách mấy phút Chu Dung Thành gọi tới ông ta nói tối nay không về sáng sớm mai ăn sáng cùng tôi.
Tôi mơ hồ nghe được bên kia có tiếng cười trầm thấp, giục ông ta nhanh lên ăn chút canh, âm thanh không được rõ ràng, nhưng không nghi ngờ gì là con gái mà rất giống với người phụ nữ tối hôm qua.
Tôi cầm điện thoại trong tay hơi cứng đờ, suýt chút nữa rơi trên mặt đất, trong lòng dường như đắng cay ngọt bùi nhất thời không nói ra được dư vị cuối cùng gì.
Tôi cố gắng duy trì trấn định nói câu được, nếu như quá bận cũng không cần dằn vặn trở về nữa, đi thẳng đi làm.
Ông ta dặn tôi nghỉ sớm, sau đó ngưng hẳn cú điện thoại này.
Quả nhiên người phụ nữ kia không chỉ có một khuôn mặt yêu kiều xinh đẹp, mà thủ đoạn cũng rất sâu độc, là yêu tinh trong đống đàn ông luyện ra, đưa tay ra có thể làm đảo một mảnh.
Tối hôm qua tôi nhìn ra người phụ nữ này rất có khả năng là kình địch của tôi, trà trộn vào Phong Nguyệt bốn năm, lần đầu gặp đối thủ nặng như thế, quả thực chính là hồ ly tinh đầu thai, đuôi lông mày khóe mắt vừa nhìn liền không giống như bình thường, cao thủ đấu pháp tình trường.
Chu Dung Thành không phải là kẻ tùy tiện, ông ta sức đề kháng với sắc đẹp vẫn vô cùng cứng, nếu như không phải là hồ ly xinh đẹp đến cực điểm, cuốn này người đàn ông ông nỡ lòng thoát thân, Chu Dung Thành tuyệt đối sẽ không liên tiếp hai buổi tối đều đi tìm cô ta.
Tôi đau khổ cả một đêm suy nghĩ xem đấu với người phụ nữ này có mấy phần thắng, dĩ vãng tôi dám nói chính mình ra tay tất sẽ chín phần thắng, lần này tôi hàm hồ rồi, tôi ngay đến cả năm phần thắng cũng không nắm chắc được.
Chu Dung Thành không phải là tùy tiện câu dẫn được, không có chút vững vàng, quả thực rìa mép của ông ta cũng không sờ tới được.
Sáng sớm ngày thứ hai quả nhiên Chu Dung Thành trở về ăn sáng cùng tôi, tôi ở trong bữa ăn không nhắc tới một lời ông ta cũng không nói gì sau khi ăn xong ông ta lên tầng tắm, liền hôn một cái vào trán tôi đi xe vào cục thành phố.
Ông ta vừa rời đi tôi thay bộ quần áo, dặn dò tài xế đưa tôi đến hội quán, thời gian này khách ở hội quán không đông, thông thường buổi tối mới có nhiều ghế, bảo vệ ở cửa cũng rất ít chỉ có mấy bà tú trang điểm đạm ở đại sảnh qua lại cười đùa, nghị luận khách của cô gái nào to ở lại khách nào to khách nào nhỏ, thời gian ép dài hay ngắn xuất tinh sớm phải muốn chết.
Tôi ở trong tiếng cười dâm đãng của bọn họ đẩy cửa đi vào, trang sức trên người tôi dưới ngọn đèn óng ánh lóa mắt chói người, đâm vào các con mắt của bọn họ đều không mở ra được, chậm rãi lâu sau mới hướng về nhìn tôi.
Tôi không nhìn thấy má mì ngày hôm đó, tất cả đều là mặt sống, bọn họ nhìn thấy tôi khí tráng vô cùng, ăn mặc phú quý lập tức khuôn mặt tươi cười lại gần, hỏi tôi là đến chơi con trai hay là thưởng thức chương trình.
Tôi nói tìm người.
Má mì nói được, chỉ cần cô có tiền, ở chỗ tôi thiên vương lão tử cũng đều có thể đến đây.
Bà ta đưa cho tôi một quyển menu, tôi trực tiếp xem qua các con vịt, ở trong hình tìm kiếm một cô, trong tấm hình tìm kiếm lật ở trang cuối cùng chính giữa ảnh chụp người phụ nữ kia, tôi chỉ vào phía mặt của cô ta nói "Cô ta có đây không." Tú bà mặt biến sắc, cười khép lại "Có ở đây nhưng phu nhân không thể gặp được."
Tôi cười lạnh nói tôi bỏ tiền có cái gì mà không thấy được.
Tú bà giơ ba ngón tay ra quơ quơ Lâm Mặc bây giờ không hề tầm thương, cô ta là vợ hai của một nhân vật lớn, trừ nhân vật lớn này ra ai cũng không được gặp, nhân vật lớn này bỏ ra số lớn để bao cô ta rồi, tôi cũng không phải chăm sóc tốt đúng không?"
Phu nhân phó thị trưởng nhìn sắc mặt tôi thay đổi bà ta hỏi tôi thân thể còn gấp không.
Tôi nói con vịt vừa rồi có phải là chết rồi.
Bà ta nói vậy thì có liên quan gì, nơi này mỗi ngày đều chết mấy người.
Tôi có chút kích động đó mới là đứa trẻ mười bảy tuổi, những người này đều không có nhân tính rồi sao!
Phu nhân phó thị trưởng kinh ngạc nhìn về phía tôi, bà ta đánh già nhìn hồi lâu mà tiếng gào của tôi cũng kích động các phú bà chưa hết thèm đối với trận giao lưu vừa nãy, bọn họ dồn dập quay đầu nhìn trên mặt tôi vẻ xa lánh và phản cảm "Đến đây còn giả bộ chúa cứu thế gì chứ, không thích xem thì đi, ai bảo khiến bọn họ làm con vịt, con vịt chính là để cho người ta chơi đùa."
Tôi đối với trên mặt bọn họ không hề có chút đồng tình tràn đầy vẻ châm biếm căm hận, nhưng sự căm hận của tôi ở nơi xã hội quá nhỏ bé thấp kém này, hoàn toàn không có một chút khả năng thay đổi cái gì.
Tôi cũng là từ giới này mà bước ra, tôi quá rõ ràng người ngoài đối với người nam nữ ở trong nghề này có biết bao sự khinh thường độc địa, đi một bước một hố máu, theo một nước mắt, rất nhiều người muốn rút ra cũng không rút được, giống như con vịt ở nơi này ký vào bản bán thân rồi, chạy đến chân trời góc bể cũng phải đem ngươi trở về làm.
Phu nhân phó thị trưởng cầm tay của tôi "Cô San, sống ở bên trong nước sôi lửa bỏng người quá nhiều, có một số người là đáng đời, có một số người là bất đắc dĩ, chúng ta đã công thành rồi, dựa vào đàn ông đứng cao ở xã hội này, nhìn bọn họ làm việc vui, tìm ở trong lòng mình là tìm không ra được niềm vui, kim tự tháp đặt ở nơi đó ai bảo bọn họ không có bản lĩnh mà bò lên chứ."
Bà ta giọng nói nhẹ như gió mây khiến tôi cảm thấy rất đáng thương "Phu nhân, chồng bà là quan lớn, đều có thể cứu vớt những người này, lẽ nào bà nhìn thấy không thấy buồn sao."
Bà ta cười hỏi ngược lại tôi tại sao phải buồn, mỗi người đều có mệnh riêng của mình, số mệnh của bọn họ chính là làm đồ chơi cho những người cao quý này, ông trời không cho bọn họ con đường tôn nghiêm, đầu thai làm người so với làm súc vật còn mạnh hơn, bọn họ còn có cái gì mà không hài lòng đây.
Tôi mặt không hề cảm xúc nhìn bà ta, tấm môi kia phun từng chữ đều quá tàn nhẫn quá máu lạnh, cho dù trên người ba ta là ngọc ngà châu báu đẹp đẽ cũng không che giấu được tâm thế lực u ám này.
Tôi cả đời đấu tranh với phụ nữ, cướp đàn ông, hại người trong nghề, tham lam phú quý, làm vợ hai bên ngoài, làm chuyện ác táng tận lương tâm, cũng đem lương tri của mình giẫm tiến vào bùn đất, có thể duy chỉ có tôi sẽ không làm tổn thương người tốt, càng sẽ không ức hiếp kẻ yếu như thế kia, tôi khoác các xác xấu xa bị những người nhân thiện cười nhạo, nhưng một khi đẩy khỏi cái xác này ai cũng không khó coi hơn ai.
Vào lúc này trên ghế sô pha ở một chỗ khác bùng nổ ra một tiếng nôn khan và kêu rên khốc liệt, một tên chừng mười năm tuổi đè lên một phú bà, chân phải đang bị một con vịt ngâm trong miệng mút vào, con vịt quỳ trên mặt đất chỉ nửa bước cũng đã nuốt vào bê trong có thể là cảm thấy buồn nôn mới phát ra tiếng nôn mửa này.
Phú bà là yêu nghiện chân nhưng không phải là liếm người đàn ông mà là bắt người đàn ông liếm mình, loại phụ nữ này chồng là làm ăn giàu có, có hứng thú liếm cũng sẽ không liếm vợ của mình đều là ở bên ngoài lấy lòng tình nhân, bà ta đến hội quán con vịt để thỏa mãn.
Con vịt hiển nhiên có chút không trụ lại được khát khao mãnh liệt của phú bà, quai hàm đều chống đỡ, phú bà còn hướng về trong miệng của hắn bịt chặt, phú bà ngoạm đến thư thái, từng tiếng kêu trái tim nhỏ, tiểu bảo bối, tay của bà ta siết hai xấp tiền mặt, con vịt mỗi lần buồn nôn đều nước mắt chảy xuống, vừa nhìn thấy sáu mươi triệu cắn răng tiếp tục nhẫn nhịn.
Phu nhân Phó thị trưởng hỏi tôi biết đó là ai không, tôi lắc đầu.
"Một người vợ của một ông chủ công ty thực nghiệp ở Hương Cảng, tài sản mấy triệu tỷ cũng không tính là giàu nhất, nhưng cũng là nhà giàu lớn, trong tay bà con vịt chơi đùa cũng có mười mấy người, giới Phong nguyệt nổi tiếng xấu, bây giờ bà đi nhận chức gì cho thêm tiền mấy con vịt nữa đều không chịu tiếp, trừ phi thiếu tiền thiếu đến muốn chết. Bà ta là người trong nghề chơi vịt, chỉ có cô nghĩ không ra , không có gì bà ta không dám chơi."
Người có tiền không thể thấy mà không mê thích, chúng ta trong sạch, thực ra bọn họ cũng không phải là trời sinh ra đã biến thái như thế, đều là ví tiền thừa thãi bệnh nhà giàu mắc phải, tôi đứng lên bắt chuyện một người hầu hạ, gọi cho phu nhân phó thị trưởng chơi con vịt lần trước, phu nhân phó thị trưởng rất hài lòng, bà ta cười nói còn phải phiền tôi đợi một chút.
Bọn họ sau khi đi lên tầng tôi tìm một góc bình thường nghỉ ngơi, mấy con vịt lại đến gần tôi bắt chuyện, hỏi tôi có muốn uống chút rượu hay không tôi cũng không biết cái gì là cuộc sống ép buộc, cái gì chỉ là ái mộ hư vinh, ngược lại tôi có tiền, cho nên nhìn thấy tuổi còn nhỏ liền đưa cho hai tấm séc, coi như là cứu tế một chút.
Các bà ở đây không giống như phụ nữ, giống như hổ cái, vịt con cũng không giống như người đàn ông giống như là chó lợn, mỗi một người đều có khả năng cực điện, vì vui sướng hoặc vì sinh tồn.
Trận dâm loạn vui mừng là chuyện ấm lạnh phố phường khắc họa tốt nhất trạng thái, ở đây cao quý và đê tiện, giàu có và bần túng, quyền quý và bách tính, rõ ràng chia làm hai chiến tuyến, người trước thao túng đạp lên tất cả cực hạn sống bi ai của người sau.
Sau một tiếng phu nhân Phó Thị trưởng rạng rỡ từ trên tầng đi xuống, phía sau bà ta là con vịt kia, con vịt kia không biết nói gì cùng với bà ta dỗ bà ta không ngậm mồm vào được.
Tôi mở túi ra lấy ra một xấp tiền, thay cho phu nhân phó thị trưởng trả tiền, bà ta luôn nói với tôi làm sao có thể để tôi thay bà ta trả tiền chứ, tôi nói bà chịu nói tốt vài câu trước mặt phó thị trưởng cho Dung Thành là được, chính là giúp tôi, tôi còn phải trả ân tình này cho bà nữa.
Bà ta rất thích tôi hiểu rõ đạo lý, cam kết một lần nữa bảo tôi cứ yên tâm, chuyện này để bà ta lo.
Tôi đưa bà ta trở về biệt thự cũng không đi theo nữa, ngay ở cổng nói lời tạm biệt với bà ta, trùng hợp lúc này phó thị trưởng cũng tan làm trở về, tài xế xe dừng ở rìa đường cách đó không xa, ông ta hạ xuống nhìn sắc mặt thay đổi của tôi, tôi chủ động cười ngọt ngào chào hỏi với ông ta, ông ta cứng ngắc gật gật đầu có chút mất tập trung.
Phu nhân phó thị trưởng cười nói: "Cô về đúng là vẫn có chút sớm, ngày hôm nay cô San đưa tôi đi xem kịch, cô đừng có nói, nghệ nhân dân gian diễn đúng là có chút thú vị, tôi rất thích xem."
Phó thị trưởng nghe thấy hóa ra là như thế vẻ mặt căng thẳng như có chuyện ở trên mặt hòa hoãn hơn rất nhiều, ông ta cười nói cảm ơn cô San đã đi theo vợ tôi, thay tôi chia sẻ không ít.
"Tôi cũng nhàn rỗi không có chuyện gì, cùng phu nhân đi giết thời gian, xem kịch cũng thú vị hơn là đánh bài, còn đỡ phải thua tiền mà trong lòng thoải mái."
Phó thị trưởng cười to "Tư tưởng giác ngộ của người trẻ tuổi cao, đánh bài thực sự không thể được, không hổ là người phụ nữ bên cạnh hầu hạ cục trưởng cục công an, rất là hiểu chuyện."
"Ông không nói tôi cũng quên không nói với ông, cục trưởng Chu từ Nam Ninh đem rất nhiều đặc sản về, nhờ cô San đến tăng chúng ta, gói to gói nhỏ, chúng tôi đã ăn một trận rồi."
Phó thị trưởng bảo tôi về nói lời cảm ơn đến Chu Dung Thành, đừng có khách khí như vậy, đều là người mình, câu nói này người mình là lần thứ hai ông ta nói, rõ ràng so với tối hôm qua còn thiện chí hơn, trái tim tôi xem như là hoàn toàn buông xuống chỉ cần leo lên được cây to phó thị trưởng này sau này quan to tính toán con đường bất chính, Chu Dung Thành coi như là bảo vệ rồi.
Tôi và bọn ho sau khi nói lời từ biệt ngồi lên trên xe đi về nhà, tủ giày nam dép lễ vẫn nguyên, tôi nhìn đồng hồ, đã hơn 7 giờ rồi, bình thường Chu Dung Thành sớm đã về rồi, tôi hỏi giúp việc biết Cục trưởng Chu có chuyện gì quấn quanh không, bà ấy nói không rõ, cũng không có gọi điện thoại.
Tôi đợi đến tám giờ vẫn không có tin tức gì, chủ động gọi điện thoại cho ông ta, kêu lên mấy hồi chuông bên kia mới chậm chạp không ai nhận, đợi khi tôi tắt đi cách mấy phút Chu Dung Thành gọi tới ông ta nói tối nay không về sáng sớm mai ăn sáng cùng tôi.
Tôi mơ hồ nghe được bên kia có tiếng cười trầm thấp, giục ông ta nhanh lên ăn chút canh, âm thanh không được rõ ràng, nhưng không nghi ngờ gì là con gái mà rất giống với người phụ nữ tối hôm qua.
Tôi cầm điện thoại trong tay hơi cứng đờ, suýt chút nữa rơi trên mặt đất, trong lòng dường như đắng cay ngọt bùi nhất thời không nói ra được dư vị cuối cùng gì.
Tôi cố gắng duy trì trấn định nói câu được, nếu như quá bận cũng không cần dằn vặn trở về nữa, đi thẳng đi làm.
Ông ta dặn tôi nghỉ sớm, sau đó ngưng hẳn cú điện thoại này.
Quả nhiên người phụ nữ kia không chỉ có một khuôn mặt yêu kiều xinh đẹp, mà thủ đoạn cũng rất sâu độc, là yêu tinh trong đống đàn ông luyện ra, đưa tay ra có thể làm đảo một mảnh.
Tối hôm qua tôi nhìn ra người phụ nữ này rất có khả năng là kình địch của tôi, trà trộn vào Phong Nguyệt bốn năm, lần đầu gặp đối thủ nặng như thế, quả thực chính là hồ ly tinh đầu thai, đuôi lông mày khóe mắt vừa nhìn liền không giống như bình thường, cao thủ đấu pháp tình trường.
Chu Dung Thành không phải là kẻ tùy tiện, ông ta sức đề kháng với sắc đẹp vẫn vô cùng cứng, nếu như không phải là hồ ly xinh đẹp đến cực điểm, cuốn này người đàn ông ông nỡ lòng thoát thân, Chu Dung Thành tuyệt đối sẽ không liên tiếp hai buổi tối đều đi tìm cô ta.
Tôi đau khổ cả một đêm suy nghĩ xem đấu với người phụ nữ này có mấy phần thắng, dĩ vãng tôi dám nói chính mình ra tay tất sẽ chín phần thắng, lần này tôi hàm hồ rồi, tôi ngay đến cả năm phần thắng cũng không nắm chắc được.
Chu Dung Thành không phải là tùy tiện câu dẫn được, không có chút vững vàng, quả thực rìa mép của ông ta cũng không sờ tới được.
Sáng sớm ngày thứ hai quả nhiên Chu Dung Thành trở về ăn sáng cùng tôi, tôi ở trong bữa ăn không nhắc tới một lời ông ta cũng không nói gì sau khi ăn xong ông ta lên tầng tắm, liền hôn một cái vào trán tôi đi xe vào cục thành phố.
Ông ta vừa rời đi tôi thay bộ quần áo, dặn dò tài xế đưa tôi đến hội quán, thời gian này khách ở hội quán không đông, thông thường buổi tối mới có nhiều ghế, bảo vệ ở cửa cũng rất ít chỉ có mấy bà tú trang điểm đạm ở đại sảnh qua lại cười đùa, nghị luận khách của cô gái nào to ở lại khách nào to khách nào nhỏ, thời gian ép dài hay ngắn xuất tinh sớm phải muốn chết.
Tôi ở trong tiếng cười dâm đãng của bọn họ đẩy cửa đi vào, trang sức trên người tôi dưới ngọn đèn óng ánh lóa mắt chói người, đâm vào các con mắt của bọn họ đều không mở ra được, chậm rãi lâu sau mới hướng về nhìn tôi.
Tôi không nhìn thấy má mì ngày hôm đó, tất cả đều là mặt sống, bọn họ nhìn thấy tôi khí tráng vô cùng, ăn mặc phú quý lập tức khuôn mặt tươi cười lại gần, hỏi tôi là đến chơi con trai hay là thưởng thức chương trình.
Tôi nói tìm người.
Má mì nói được, chỉ cần cô có tiền, ở chỗ tôi thiên vương lão tử cũng đều có thể đến đây.
Bà ta đưa cho tôi một quyển menu, tôi trực tiếp xem qua các con vịt, ở trong hình tìm kiếm một cô, trong tấm hình tìm kiếm lật ở trang cuối cùng chính giữa ảnh chụp người phụ nữ kia, tôi chỉ vào phía mặt của cô ta nói "Cô ta có đây không." Tú bà mặt biến sắc, cười khép lại "Có ở đây nhưng phu nhân không thể gặp được."
Tôi cười lạnh nói tôi bỏ tiền có cái gì mà không thấy được.
Tú bà giơ ba ngón tay ra quơ quơ Lâm Mặc bây giờ không hề tầm thương, cô ta là vợ hai của một nhân vật lớn, trừ nhân vật lớn này ra ai cũng không được gặp, nhân vật lớn này bỏ ra số lớn để bao cô ta rồi, tôi cũng không phải chăm sóc tốt đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.