Chương 213: Tôi sẽ hết lòng yêu thương cô
Yên
01/02/2023
Kiều Dĩ Thương vén mái tóc dài trên mặt tôi ra, cẩn thận hôn lên vùng giữa
lông mày và mũi tôi, nụ hôn vô cùng dịu dàng. Lúc bờ môi nóng bỏng khẽ
chạm vào da tôi, tôi không nhịn được run rẩy.
“Hà Linh San, tôi rất vui.”
Tôi trả lời tôi đã biết, ông ta đã nói rồi.
Ông ta nói không đủ, nói bao nhiêu lần cũng không đủ.
Tôi rũ mắt nhìn ông ta, từ trong đôi mắt sâu thẳm của ông ta, tôi thấy được ánh sao sáng ngời, rực rỡ.
Đó là ánh sáng vô cùng đẹp đẽ mà trong số tất cả đàn ông trên đời này, chỉ trong ánh mắt của ông ta mới có được.
Thuần khiết,,dịu dàng, không hề lạnh lẽo và xa lạ, khó có được một người đàn ông nào có thân phận như ông ta lại có một dáng vẻ dịu dàng như vậy.
Lòng bàn tay ông ta áp lên bụng tôi, chiếc bụng phẳng lì không hề có chút nhấp nhô nào. Ông ta vuốt ve hồi lâu rồi hỏi tôi có bằng lòng không.
Tôi há miệng, đột nhiên cảm thấy giây phút dịu dàng, tình cảm như vậy mà nói ra ba chữ không bằng lòng thì thật sự có chút tàn nhẫn, vì thế cuối cùng tôi không hề nói gì.
“Tôi sẽ hết lòng yêu thương cô.” Ông ta cười mỉm: “Cô muốn thế nào cũng được, buông thả, cố tình gây rối, cãi nhau, sao cũng được.”
Những lời này của ông ta tựa như một hòn đá ném thẳng vào tim tôi, không, là hàng ngàn hàng vạn hòn đá mới đúng. Tôi không thể nào làm ngơ những xung động và gợn sóng mãnh liệt này. Tôi có gắng tìm kiếm chút giả dối, tính toán từ sâu trong mắt ông ta, từ trước tới nay tôi chưa từng khát vọng ông tôi lừa gạt tôi tới mức này. Ít nhất tôi có thể yên tâm, thoải mái tiễn đứa trẻ này đi mà không cảm thấy bản thân quá lạnh lùng, thiếu tình người.
Thế nhưng đôi mắt chứa đựng vòng xoáy nhỏ của ông ta lúc này lại lộ ra chút ý cười nhàn nhạt. Cách lớp quần áo nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim nóng bỏng mà mạnh mẽ của ông ta. Trên mặt ông ta không còn thù hận, không còn sát ý mãnh liệt, hung hăng, không có mưu kế âm hiểm, gian trá, ông ta chỉ là một người đàn ông vô cùng bình thường, bình thường tới mức không thể đoán ra được tôi không muốn mang trong mình giọt máu của ta tới mức nào, trong lòng tôi mâu thuẫn giằng co tới mức nào.
Tôi còn nhớ lúc bản thân mất đi đứa bé đầu tiên, phía sau khuôn mặt không chút cảm xúc của ông ta là sự trả thù hung tàn tới mức nào. Đó là lần tôi tận mắt chứng kiến sự ác độc, giết người không chớp mắt của Kiều Dĩ Thương mà không phải thông qua mấy lời đồn đãi. Ông ta có nhiều phụ nữ như vậy, ông ta cũng có vợ, chẳng qua ông ta lại một lần nữa trao cơ hội sinh con của ông ta cho tôi.
Ông ta bất ngờ đứng lên làm tôi giật mình, vội ôm lấy cổ ông ta. Tôi cho rằng bản thân sẽ rơi xuống mà không hề phát hiện ra tay ông ta đã đặt ở mông tôi, vững vàng ôm lấy tôi, để tôi treo trên người ông ta.
Ông ta ôm tôi đi ra khỏi phòng ngủ, đứng ngoài ban công ngập mùi hoa cỏ. Mảnh vườn nhỏ này rất yên tĩnh, hiếm khi thấy người qua lại ở bên dưới, chỉ khi đi qua những bức tường màu đỏ tươi và những viên ngói đá màu xanh xám mới có thể thấy một con hẻm dài
Trong hồ cá nhỏ ở một góc ban công, sóng nước bập bềnh, những cây thủy sinh và đá cuội đan xen, gợi lên từng gợn sóng nhỏ dưới ánh mặt trời, chiếu rọi bóng dáng chồng lên nhau của tôi và ông ta.
Trong đôi mắt đen láy của ông ta là tôi, là nắng chiều lấp lánh, là chân trời sắp tới lúc chạng vạng, là tầng tầng lớp lớp những áng mây đỏ đang nở rộ, là ráng chiều màu tím nhạt, là hồ nước xanh thẳm, là cảnh đẹp không sao tả xiết, khó quên nhất mà tôi từng chứng kiến.
Ông ta bất ngờ tung tôi lên thật cao mà không có bất kỳ lời nhắc nhở và dấu hiệu báo trước nào. Tôi thoát ra khỏi ngực ông ta, gần như bay qua đầu ông ta, bay tới một nơi cách mặt đất rất xa, cảm giác mất trọng lực mãnh liệt làm tôi kêu la thất thanh, cánh tay quơ lung tung trên không trung, muốn bám vào thứ gì đó nhưng lại không kiếm được thứ gì.
Ông ta tung tôi lên như vậy rất nhiều lần. Tôi nhận ra dù có nguy hiểm tới mức nào thì ông ta cũng không để tôi ngã xuống, ông ta sẽ ôm chặt lấy tôi, khiến tôi vững vàng rơi vào ngực ông ta hết lần này tới lần khác, chưa bao giờ thất bại, ông ta cũng không cho phép mình trượt tay.
Sự sợ hãi, hoảng loạn trong tôi dần biến thành cảm giác kích thích và vui vẻ, tôi cười híp mắt, tiếng cười ngày càng lớn, tiếng hét cũng trở nên cao hơn, tôi muốn chạm tới mây trời.
Thân thể cao lớn của Kiều Dĩ Thương giấu bên trong lớp áo mặc ở nhà màu trắng, ông ta trông như một đám mây, đám mây trong giấc mộng của tôi.
Đầu ngón tay tôi không tự chủ được hướng về phía ông ta, trong vô số lần bay lên rồi lại rơi xuống ấy, tôi đều chạm tới mái tóc ngắn và cổ áo của ông ta. Ông ta ấm áp, chân thật, ông ta không phải giấc mộng của tôi.
Đứng giữa biển hoa và bóng cây loang lổ, ông ta đẹp trai đến thế, phóng khoáng đến thế, ông ta đã lấy đi hồn phách của hàng ngàn, hàng vạn cô gái nhưng lại chẳng mấy ai thật sự có được ông ta. Trái tim ông ta được bao bọc bởi hàng trăm lớp vỏ hành tây vô hạn, muốn lột bỏ nó ra phải mất bao nhiêu nước mắt, tiêu tốn bao nhiêu thời gian. Tôi cảm thấy may mắn vì bản thân yêu ông ta còn chưa đủ sâu đậm, tôi cảm thấy may mắn vì Chu Dung Thành đã để lại trong tôi nỗi căm hận không thể nào nguôi, vậy mới khiến tôi có thể khống chế bản thân, không đến mức gắng gượng bóc hết lớp vỏ ấy ra.
Tôi giơ tay lên thật cao, cả người cũng hướng lên trên, khoảng cách với bầu trời chỉ còn là một đường nhỏ hẹp. Tôi cười tới mức giọng nói cũng khàn đi: “Sắp chạm tới rồi!”
Ông ta cố gắng hết sức, tung tôi lên một độ cao khá đáng sợ. Tôi cảm giác bản thân đã xông tới tận mây xanh, tiếng gió dữ dội như nuốt trọn lấy tôi. Tôi híp mắt ngắm nhìn trời cao, bầu trời đã nhuộm màu rực rỡ, tiếp nhận quá nhiều chim mòng biển, nó rộng lớn bao la nhưng lại vô cùng yên tĩnh, đã không còn trông thấy bóng dáng của những đám mây trắng nhạt từ lâu.
Lúc tôi rơi vào trong lòng Kiều Dĩ Thương, cười nói vui vẻ, muốn bay thêm một lần nữa thì ông ta chợt ngừng lại. Có lẽ ông ta chưa bao giờ thấy tôi nở nụ cười vui vẻ, phấn khích mà đơn thuần như vậy, tôi không còn là một người phụ nữ lẳng lơ, quyến rũ, không còn là người sắn sàng mở rộng chiếc váy màu hạt lựu khiến bất kỳ người đàn ông nào trên thế giới này say đắm. Lúc này đây, tôi chỉ như một thiếu nữ ngây thơ, trong sáng và hồn nhiên, mặt mày hớn hở, quên đi tất cả dưới sự dỗ dành của ông ta.
Ông ta rất buồn cười, đưa tay lau đi những giọt mồ hôi dày đặc trên mặt tôi: “Thích vòng quay ngựa gỗ không.”
Gương mặt tôi hơi ửng hồng, vẫn đang nhớ lại quá trình vừa rồi nên không nghe rõ lời của ông ta. Tôi nhìn ông ta qua mái tóc rối bù: “Anh nói cái gì?”
Ông ta trả lời rằng vòng quay ngựa gỗ.
Tôi hỏi ông ta ngày mai đi chơi sao.
Ông ta nói đi bây giờ.
Ông ta ôm tôi vào lòng, đứng xoay tròn tại chỗ, từ chậm đến nhanh. Tiếng gió gào thét bên tai, tôi gần như không còn thấy rõ mọi thứ, dù là cảnh vật xung quanh hay là ông ta, tất cả đều biến thành những hình bóng mơ hồ, khói mây mơ hồ. Làn váy tôi tung bay trong gió, tựa như sẽ biết mất ngay giây tiếp theo, thoát khỏi thân thể tôi.
Mái tóc dài của tôi cuốn vào nút áo của ông ta, dính lên đôi môi ẩm ướt của ông ta. Ông ta từ từ dừng lại, hai chúng tôi cùng nhau ngã lên chiếc ghế mềm mại. Tôi nằm trên ngực ông ta, thở hổn hển, ý cười dịu dàng, hăng hái hiện lên trong mắt ông ta như tưới một dòng nước ấm áp, mềm mại vào trái tim tôi. Ông ta không cười to, cũng không kích động tới mức tạo ra nếp nhăn nơi khóe mắt hay nói năng lộn xộn nhưng tôi biết ông ta đang rất vui, giống như ông ta đã nói, ông ta hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Đầu ngón tay run rẩy của tôi nhẹ nhàng chạm lên vùng giữa hai lông mà của ông ta, khẽ chỉ một cái: “Trán anh chảy mồ hôi rồi, thả tôi xuống, có phải tôi nặng lắm không.”
Ông ta nói tôi rất nặng.
Mặt tôi trở nên u ám, ông ta lại bổ sung: “Cô và đứa bé, hai người đương nhiên sẽ nặng.”
Tôi không nhịn được, bật cười nói: “Anh Kiều có tiền có thế, sao lại thiếu con đến thế.”
Tôi có ý bày ra dáng vẻ lẳng lơ, túm lấy đũng quần ông ta: “Ngược lại nếu sinh, sinh cả một lứa anh cũng nuôi được.”
“Chỉ có cô Hà mới có khả năng sinh một lứa.”
Tôi không ngồi im, đưa tay nhéo người ông ta: “Anh mới là lợn, đừng tưởng tôi nghe không hiểu.”
Ông ta hôn lên mái tóc tôi, cười mỉm.
Xế chiều, Kiều Dĩ Thương nắm tay tôi, dắt tôi xuống lầu. Khi thấy bảo mẫu đang hầm một nồi móng heo, ông ta bảo với bà ta từ ngày mai sẽ bắt đầu đổi sang món ăn thanh đạm cho phụ nữ có thai.
“Đồ ăn dành cho phụ nữ mang thai? Tôi không hiểu rõ lắm về mấy thứ này.”
Kiều Dĩ Thương nói không sao, ông ta sẽ sắp xếp đầu bếp tới lo.
Bảo mẫu đặt bát trước mặt tôi. Lúc này bà ta mới kịp phản ứng lại, vô cùng ngạc nhiên, nhìn tôi hỏi: “Thưa cô…cô, cô có thật rồi sao?”
Tôi không nói gì, bà ta lại bày ra vẻ mặt vui mừng: “Khó trách cô dặn tôi không được nói với ông chủ, thì ra cô muốn tự mình nói ra.”
Trong lòng tôi thấy rất căng thẳng, tôi quay sang nhìn Kiều Dĩ Thương theo bản năng. Ông ta mím môi, im lặng chốc lát, vẻ mặt trở nên u ám mấy phần nhưng vẻ u ám ấy nhanh chóng biến mất, ông ta lại mỉm cười hỏi tôi: “Muốn cho tôi một bất ngờ phải không.”
Tôi thuận miệng bảo rằng bản thân định mấy ngày nữa mới nói với ông ta nhưng không ngờ lại bị phát hiện trước.
Tới giờ ăn tối, Hàn Bắc bất ngờ tới biệt thự. Vừa nhìn thấy anh ta thì tôi đã biết giao dịch đã kết thúc, đội trưởng Vương không liên lạc với tôi, có lẽ mọi chuyện không suôn sẻ. Nếu xảy ra sai sót, bất lợi với Kiều Dĩ Thương thì ông ta không thể nào vui mừng, đắc ý đứng sau màn chờ kết quả như vậy.
Ánh mắt Hàn Bắc nhìn tôi không còn bình tĩnh như trước mà tràn đầy mâu thuẫn và nghi kị. Tôi vờ như không phát hiện ra, cười chào hỏi anh ta, mời anh ta ngồi xuống dùng bữa.
Mặt anh ta không cảm xúc đáp đã ăn tối rồi, sau đó đưa tay chỉ ra ban công, ý bảo Kiều Dĩ Thương ra đó nói chuyện.
Sau khi hai người họ đi ra phía sau cửa sổ sát đất, tôi bảo bảo mẫu thu dọn bát đũa, sau đó nhanh chóng phi lên lầu, gọi điện cho đội trưởng Vương.
Ông ta bắt máy rất nhanh. Ở đầu bên kia tiếng gió gầm gào, chỗ nào cũng nghe thấy tiếng vọng lại, tựa như đang ở một khu đất hoang vô cùng trống trải. Tôi hỏi ông ta có phải đã xảy ra sự cố gì hay không.
Đội trưởng Vương nói lô hàng đã thay đổi rồi.
Tôi sửng sốt: “Thay đổi, ý anh là sao?”
“Không thấy heroin đâu, lô hàng giao dịch lần này là thuốc lá cao cấp, tổng cộng có hai mươi lăm thùng, giá thị trường hơn chín tỷ đồng, ông chủ Tưởng đã chia nhỏ nó ra để vận chuyển tới tỉnh Hà Tô. Người của tôi vẫn luôn theo dõi sát sao từ khi lô hàng đó tiến vào đặc khu, tới khi nhập vào trong kho hay khi viết hóa đơn giao dịch, không rời nửa bước. Tôi cũng không thể đoán ra rốt cuộc xảy ra vấn đề ở đâu.”
Tôi biết rõ Kiều Dĩ Thương vẫn luôn nghi ngờ tôi nhưng chuyện ông ta dặn dò cấp dưới ở trong phòng sách sao có thể xảy ra sai xót. Trừ phi ông ta cố ý đặt bẫy dẫn tôi vào tròng, thăm dò tôi, cũng để thăm dò xem cục cảnh sát không có sự dẫn dắt của Chu Dung Thành rốt cục có bao nhiêu tên ngốc.
Nếu thật sự là thế, vậy ông ta quá thâm sâu, không thể lường được. Ông ta đã đạt tới mức độ không thể dùng từ thâm sâu để hình dung, ông ta là kẻ không có đáy, không có giới hạn.
Tôi vội vàng nói: “Tình báo của tôi sai rồi sao.”
Giọng nói đội trưởng Vương rất nghiêm túc: “Tình báo của bà Chu không sai mà do Kiều Dĩ Thương quá giảo hoạt. Sau khi phân tích vụ án, cục trưởng Mã nghi ngờ nếu không có gì bất ngờ, có lẽ heroin đã bị chuyển đi vào mười hai ngày trước, ngay đêm cô gửi tình báo cho chúng tôi. Mà người của chúng tôi vẫn luôn theo dõi sát sao lô thuốc lá này, là Kiều Dĩ Thương cố tình dời sự chú ý của chúng ta, tất cả chúng ta đều bị ông ta đùa giỡn mười mấy ngày nay. Ông chủ Tưởng cũng cố tình tới đây để phối hợp diễn vở kịch này. Dù sao ông ta cũng là mục tiêu chính của vụ án này, ông ta nhất định phải phủi sạch số heroin trong tay ông ta, nếu không chúng tôi liên hợp với tỉnh Hà Tô vẫn có thể xử án như cũ. Nhưng hành động này quá lớn, nếu chẳng may…sẽ có rất nhiều người bị trách tội.”
Tôi nắm chặt điện thoại di động trong tay, cảm giác nhiệt độ xung quanh cũng đang lạnh dần. Chu Dung Thành và Kiều Dĩ Thương đã đấu tranh trong sáng ngoài tối với nhau cũng bảy, tám năm rồi, Chu Dung Thành đã gây khó khăn cho ông ta không dưới một lần, lúc ấy Kiều Dĩ Thương còn kiêng dè ông ta một chút. Nhưng hiện tại, Kiều Dĩ Thương không còn gì phải sợ sệt nữa, thế lực và bản lĩnh của ông đều đang bùng phát, qua vài năm nữa sẽ chẳng còn ai làm gì được ông ta.
“Hàn Bắc giải thích thế nào?”
Đội trưởng Vương cười khổ: “Còn có thể giải thích thế nào nữa, chúng tôi hiểu lầm, chỉ có thể xin lỗi tử tế. Cũng may Kiều Dĩ Thương không nhúng tay vào, lúc ấy cũng không có mặt ở đó, nếu không chắc chắn chúng tôi sẽ gặp rắc rối lớn. Phía bên trên mới ra thông báo, không cho phép cục cảnh sát tự mình tiến hành hành động vây quét nữa. Cục trưởng Mã cũng đã phải chịu trừng phạt, tạm thời Kiều Dĩ Thương sẽ còn phách lối một thời gian, sau này không nắm chắc hoàn toàn thì bên trên sẽ không thu lệnh lại.”
Trái tim tôi hoàn toàn rơi xuống đáy vực, quả nhiên vẫn bị lừa. Kiều Dĩ Thương đã âm thầm tính toán tôi từ lâu, ông ta tựa như đang trêu đùa một con thú cưng, không hề hoang mang mặc tôi giày vò, không chọc thủng cũng chẳng vạch trần, âm thầm sắp xếp mọi thứ. Ông ta không suy xét tới kết quả mà chỉ chơi đùa với tôi, chỉ cần tôi cảm thấy vui vẻ, sảng khoái thì có ra sao ông ta cũng thuận theo tôi. Tôi căn bản không phải đối thủ của ông ta, một khi ông ta tập trung cao độ, không để xảy ra sai xót thì tôi khó có thể làm tổn thương ông ta dù chỉ một chút.
Tôi trả lời tôi đã biết, khi nào tôi nắm được tin tức chuẩn xác hơn thì mới tìm anh ta.
Tôi tắt máy, muốn mang trà tới phòng sách nhưng vừa quay đầu lại phát hiện Kiều Dĩ Thương đứng ngay sau lưng tôi. Ông ta đã thay quần áo ngủ, khuôn mặt bình tĩnh, nhìn tôi chăm chú, tôi sợ tới mức hít thở không thông.
“Anh vào lúc nào thế?”
Ông ta đáp mới vừa vào năm giây trước.
Tôi liếc nhìn cửa phòng đã khóa lại, ông ta đã thay áo ngủ ở phòng ngủ nên chắc chắn không phải ông ta mới vào phòng được năm giây.
Nhưng ông ta đã nói như ậy thì tôi cũng giả vờ ngu ngốc: “Hàn Bắc đi rồi à?”
Ông ta ôm lấy tôi, đặt tôi lên giường, vén chăn lên che hai chúng tôi: “Đi rồi.”
Từ đầu tới cuối, ông ta không hề nhắc tới chuyện vừa rồi mà chỉ chôn mặt vào hõm vai của tôi, hơi thở nóng bỏng phả vào da thịt tôi. Tôi vừa nóng lại vừa nhột, bật cười khanh khách, đưa tay đẩy ông ta. Ông ta khoác tay lên hông tôi, tôi hỏi ông ta không về sao? Ông ta hỏi lại tôi rằng tôi không muốn ông ta ở cùng sao.
Tôi quay mặt qua nhìn ông ta: “Lại chẳng ở cạnh được bao lâu, sớm muộn gì cũng vẫn phải về với cô Thường. Chờ tới khi tôi phụ thuộc vào anh, tới lúc tranh người với bà ta, không chịu để anh đi, xem anh giải quyết thế nào.”
Ông ta cười, hôn môi tôi: “Tôi thích nhất dáng vẻ tranh giành tình nhân, ghen tuông của cô.”
Tôi dùng sức đá ông ta, bảo ông ta tránh tôi xa một chút, đừng có ở lại đây.
Ông ta im lặng một hồi rồi chợt gọi tên tôi, ngón tay xuyên qua mái tóc dài của tôi rồi dừng tại cái trán đang khẽ run rẩy của tôi: “Đồng ý với tôi, khi tôi quay lại, dù bất cứ lúc nào, cô vẫn sẽ ở đây.”
“Hà Linh San, tôi rất vui.”
Tôi trả lời tôi đã biết, ông ta đã nói rồi.
Ông ta nói không đủ, nói bao nhiêu lần cũng không đủ.
Tôi rũ mắt nhìn ông ta, từ trong đôi mắt sâu thẳm của ông ta, tôi thấy được ánh sao sáng ngời, rực rỡ.
Đó là ánh sáng vô cùng đẹp đẽ mà trong số tất cả đàn ông trên đời này, chỉ trong ánh mắt của ông ta mới có được.
Thuần khiết,,dịu dàng, không hề lạnh lẽo và xa lạ, khó có được một người đàn ông nào có thân phận như ông ta lại có một dáng vẻ dịu dàng như vậy.
Lòng bàn tay ông ta áp lên bụng tôi, chiếc bụng phẳng lì không hề có chút nhấp nhô nào. Ông ta vuốt ve hồi lâu rồi hỏi tôi có bằng lòng không.
Tôi há miệng, đột nhiên cảm thấy giây phút dịu dàng, tình cảm như vậy mà nói ra ba chữ không bằng lòng thì thật sự có chút tàn nhẫn, vì thế cuối cùng tôi không hề nói gì.
“Tôi sẽ hết lòng yêu thương cô.” Ông ta cười mỉm: “Cô muốn thế nào cũng được, buông thả, cố tình gây rối, cãi nhau, sao cũng được.”
Những lời này của ông ta tựa như một hòn đá ném thẳng vào tim tôi, không, là hàng ngàn hàng vạn hòn đá mới đúng. Tôi không thể nào làm ngơ những xung động và gợn sóng mãnh liệt này. Tôi có gắng tìm kiếm chút giả dối, tính toán từ sâu trong mắt ông ta, từ trước tới nay tôi chưa từng khát vọng ông tôi lừa gạt tôi tới mức này. Ít nhất tôi có thể yên tâm, thoải mái tiễn đứa trẻ này đi mà không cảm thấy bản thân quá lạnh lùng, thiếu tình người.
Thế nhưng đôi mắt chứa đựng vòng xoáy nhỏ của ông ta lúc này lại lộ ra chút ý cười nhàn nhạt. Cách lớp quần áo nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim nóng bỏng mà mạnh mẽ của ông ta. Trên mặt ông ta không còn thù hận, không còn sát ý mãnh liệt, hung hăng, không có mưu kế âm hiểm, gian trá, ông ta chỉ là một người đàn ông vô cùng bình thường, bình thường tới mức không thể đoán ra được tôi không muốn mang trong mình giọt máu của ta tới mức nào, trong lòng tôi mâu thuẫn giằng co tới mức nào.
Tôi còn nhớ lúc bản thân mất đi đứa bé đầu tiên, phía sau khuôn mặt không chút cảm xúc của ông ta là sự trả thù hung tàn tới mức nào. Đó là lần tôi tận mắt chứng kiến sự ác độc, giết người không chớp mắt của Kiều Dĩ Thương mà không phải thông qua mấy lời đồn đãi. Ông ta có nhiều phụ nữ như vậy, ông ta cũng có vợ, chẳng qua ông ta lại một lần nữa trao cơ hội sinh con của ông ta cho tôi.
Ông ta bất ngờ đứng lên làm tôi giật mình, vội ôm lấy cổ ông ta. Tôi cho rằng bản thân sẽ rơi xuống mà không hề phát hiện ra tay ông ta đã đặt ở mông tôi, vững vàng ôm lấy tôi, để tôi treo trên người ông ta.
Ông ta ôm tôi đi ra khỏi phòng ngủ, đứng ngoài ban công ngập mùi hoa cỏ. Mảnh vườn nhỏ này rất yên tĩnh, hiếm khi thấy người qua lại ở bên dưới, chỉ khi đi qua những bức tường màu đỏ tươi và những viên ngói đá màu xanh xám mới có thể thấy một con hẻm dài
Trong hồ cá nhỏ ở một góc ban công, sóng nước bập bềnh, những cây thủy sinh và đá cuội đan xen, gợi lên từng gợn sóng nhỏ dưới ánh mặt trời, chiếu rọi bóng dáng chồng lên nhau của tôi và ông ta.
Trong đôi mắt đen láy của ông ta là tôi, là nắng chiều lấp lánh, là chân trời sắp tới lúc chạng vạng, là tầng tầng lớp lớp những áng mây đỏ đang nở rộ, là ráng chiều màu tím nhạt, là hồ nước xanh thẳm, là cảnh đẹp không sao tả xiết, khó quên nhất mà tôi từng chứng kiến.
Ông ta bất ngờ tung tôi lên thật cao mà không có bất kỳ lời nhắc nhở và dấu hiệu báo trước nào. Tôi thoát ra khỏi ngực ông ta, gần như bay qua đầu ông ta, bay tới một nơi cách mặt đất rất xa, cảm giác mất trọng lực mãnh liệt làm tôi kêu la thất thanh, cánh tay quơ lung tung trên không trung, muốn bám vào thứ gì đó nhưng lại không kiếm được thứ gì.
Ông ta tung tôi lên như vậy rất nhiều lần. Tôi nhận ra dù có nguy hiểm tới mức nào thì ông ta cũng không để tôi ngã xuống, ông ta sẽ ôm chặt lấy tôi, khiến tôi vững vàng rơi vào ngực ông ta hết lần này tới lần khác, chưa bao giờ thất bại, ông ta cũng không cho phép mình trượt tay.
Sự sợ hãi, hoảng loạn trong tôi dần biến thành cảm giác kích thích và vui vẻ, tôi cười híp mắt, tiếng cười ngày càng lớn, tiếng hét cũng trở nên cao hơn, tôi muốn chạm tới mây trời.
Thân thể cao lớn của Kiều Dĩ Thương giấu bên trong lớp áo mặc ở nhà màu trắng, ông ta trông như một đám mây, đám mây trong giấc mộng của tôi.
Đầu ngón tay tôi không tự chủ được hướng về phía ông ta, trong vô số lần bay lên rồi lại rơi xuống ấy, tôi đều chạm tới mái tóc ngắn và cổ áo của ông ta. Ông ta ấm áp, chân thật, ông ta không phải giấc mộng của tôi.
Đứng giữa biển hoa và bóng cây loang lổ, ông ta đẹp trai đến thế, phóng khoáng đến thế, ông ta đã lấy đi hồn phách của hàng ngàn, hàng vạn cô gái nhưng lại chẳng mấy ai thật sự có được ông ta. Trái tim ông ta được bao bọc bởi hàng trăm lớp vỏ hành tây vô hạn, muốn lột bỏ nó ra phải mất bao nhiêu nước mắt, tiêu tốn bao nhiêu thời gian. Tôi cảm thấy may mắn vì bản thân yêu ông ta còn chưa đủ sâu đậm, tôi cảm thấy may mắn vì Chu Dung Thành đã để lại trong tôi nỗi căm hận không thể nào nguôi, vậy mới khiến tôi có thể khống chế bản thân, không đến mức gắng gượng bóc hết lớp vỏ ấy ra.
Tôi giơ tay lên thật cao, cả người cũng hướng lên trên, khoảng cách với bầu trời chỉ còn là một đường nhỏ hẹp. Tôi cười tới mức giọng nói cũng khàn đi: “Sắp chạm tới rồi!”
Ông ta cố gắng hết sức, tung tôi lên một độ cao khá đáng sợ. Tôi cảm giác bản thân đã xông tới tận mây xanh, tiếng gió dữ dội như nuốt trọn lấy tôi. Tôi híp mắt ngắm nhìn trời cao, bầu trời đã nhuộm màu rực rỡ, tiếp nhận quá nhiều chim mòng biển, nó rộng lớn bao la nhưng lại vô cùng yên tĩnh, đã không còn trông thấy bóng dáng của những đám mây trắng nhạt từ lâu.
Lúc tôi rơi vào trong lòng Kiều Dĩ Thương, cười nói vui vẻ, muốn bay thêm một lần nữa thì ông ta chợt ngừng lại. Có lẽ ông ta chưa bao giờ thấy tôi nở nụ cười vui vẻ, phấn khích mà đơn thuần như vậy, tôi không còn là một người phụ nữ lẳng lơ, quyến rũ, không còn là người sắn sàng mở rộng chiếc váy màu hạt lựu khiến bất kỳ người đàn ông nào trên thế giới này say đắm. Lúc này đây, tôi chỉ như một thiếu nữ ngây thơ, trong sáng và hồn nhiên, mặt mày hớn hở, quên đi tất cả dưới sự dỗ dành của ông ta.
Ông ta rất buồn cười, đưa tay lau đi những giọt mồ hôi dày đặc trên mặt tôi: “Thích vòng quay ngựa gỗ không.”
Gương mặt tôi hơi ửng hồng, vẫn đang nhớ lại quá trình vừa rồi nên không nghe rõ lời của ông ta. Tôi nhìn ông ta qua mái tóc rối bù: “Anh nói cái gì?”
Ông ta trả lời rằng vòng quay ngựa gỗ.
Tôi hỏi ông ta ngày mai đi chơi sao.
Ông ta nói đi bây giờ.
Ông ta ôm tôi vào lòng, đứng xoay tròn tại chỗ, từ chậm đến nhanh. Tiếng gió gào thét bên tai, tôi gần như không còn thấy rõ mọi thứ, dù là cảnh vật xung quanh hay là ông ta, tất cả đều biến thành những hình bóng mơ hồ, khói mây mơ hồ. Làn váy tôi tung bay trong gió, tựa như sẽ biết mất ngay giây tiếp theo, thoát khỏi thân thể tôi.
Mái tóc dài của tôi cuốn vào nút áo của ông ta, dính lên đôi môi ẩm ướt của ông ta. Ông ta từ từ dừng lại, hai chúng tôi cùng nhau ngã lên chiếc ghế mềm mại. Tôi nằm trên ngực ông ta, thở hổn hển, ý cười dịu dàng, hăng hái hiện lên trong mắt ông ta như tưới một dòng nước ấm áp, mềm mại vào trái tim tôi. Ông ta không cười to, cũng không kích động tới mức tạo ra nếp nhăn nơi khóe mắt hay nói năng lộn xộn nhưng tôi biết ông ta đang rất vui, giống như ông ta đã nói, ông ta hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Đầu ngón tay run rẩy của tôi nhẹ nhàng chạm lên vùng giữa hai lông mà của ông ta, khẽ chỉ một cái: “Trán anh chảy mồ hôi rồi, thả tôi xuống, có phải tôi nặng lắm không.”
Ông ta nói tôi rất nặng.
Mặt tôi trở nên u ám, ông ta lại bổ sung: “Cô và đứa bé, hai người đương nhiên sẽ nặng.”
Tôi không nhịn được, bật cười nói: “Anh Kiều có tiền có thế, sao lại thiếu con đến thế.”
Tôi có ý bày ra dáng vẻ lẳng lơ, túm lấy đũng quần ông ta: “Ngược lại nếu sinh, sinh cả một lứa anh cũng nuôi được.”
“Chỉ có cô Hà mới có khả năng sinh một lứa.”
Tôi không ngồi im, đưa tay nhéo người ông ta: “Anh mới là lợn, đừng tưởng tôi nghe không hiểu.”
Ông ta hôn lên mái tóc tôi, cười mỉm.
Xế chiều, Kiều Dĩ Thương nắm tay tôi, dắt tôi xuống lầu. Khi thấy bảo mẫu đang hầm một nồi móng heo, ông ta bảo với bà ta từ ngày mai sẽ bắt đầu đổi sang món ăn thanh đạm cho phụ nữ có thai.
“Đồ ăn dành cho phụ nữ mang thai? Tôi không hiểu rõ lắm về mấy thứ này.”
Kiều Dĩ Thương nói không sao, ông ta sẽ sắp xếp đầu bếp tới lo.
Bảo mẫu đặt bát trước mặt tôi. Lúc này bà ta mới kịp phản ứng lại, vô cùng ngạc nhiên, nhìn tôi hỏi: “Thưa cô…cô, cô có thật rồi sao?”
Tôi không nói gì, bà ta lại bày ra vẻ mặt vui mừng: “Khó trách cô dặn tôi không được nói với ông chủ, thì ra cô muốn tự mình nói ra.”
Trong lòng tôi thấy rất căng thẳng, tôi quay sang nhìn Kiều Dĩ Thương theo bản năng. Ông ta mím môi, im lặng chốc lát, vẻ mặt trở nên u ám mấy phần nhưng vẻ u ám ấy nhanh chóng biến mất, ông ta lại mỉm cười hỏi tôi: “Muốn cho tôi một bất ngờ phải không.”
Tôi thuận miệng bảo rằng bản thân định mấy ngày nữa mới nói với ông ta nhưng không ngờ lại bị phát hiện trước.
Tới giờ ăn tối, Hàn Bắc bất ngờ tới biệt thự. Vừa nhìn thấy anh ta thì tôi đã biết giao dịch đã kết thúc, đội trưởng Vương không liên lạc với tôi, có lẽ mọi chuyện không suôn sẻ. Nếu xảy ra sai sót, bất lợi với Kiều Dĩ Thương thì ông ta không thể nào vui mừng, đắc ý đứng sau màn chờ kết quả như vậy.
Ánh mắt Hàn Bắc nhìn tôi không còn bình tĩnh như trước mà tràn đầy mâu thuẫn và nghi kị. Tôi vờ như không phát hiện ra, cười chào hỏi anh ta, mời anh ta ngồi xuống dùng bữa.
Mặt anh ta không cảm xúc đáp đã ăn tối rồi, sau đó đưa tay chỉ ra ban công, ý bảo Kiều Dĩ Thương ra đó nói chuyện.
Sau khi hai người họ đi ra phía sau cửa sổ sát đất, tôi bảo bảo mẫu thu dọn bát đũa, sau đó nhanh chóng phi lên lầu, gọi điện cho đội trưởng Vương.
Ông ta bắt máy rất nhanh. Ở đầu bên kia tiếng gió gầm gào, chỗ nào cũng nghe thấy tiếng vọng lại, tựa như đang ở một khu đất hoang vô cùng trống trải. Tôi hỏi ông ta có phải đã xảy ra sự cố gì hay không.
Đội trưởng Vương nói lô hàng đã thay đổi rồi.
Tôi sửng sốt: “Thay đổi, ý anh là sao?”
“Không thấy heroin đâu, lô hàng giao dịch lần này là thuốc lá cao cấp, tổng cộng có hai mươi lăm thùng, giá thị trường hơn chín tỷ đồng, ông chủ Tưởng đã chia nhỏ nó ra để vận chuyển tới tỉnh Hà Tô. Người của tôi vẫn luôn theo dõi sát sao từ khi lô hàng đó tiến vào đặc khu, tới khi nhập vào trong kho hay khi viết hóa đơn giao dịch, không rời nửa bước. Tôi cũng không thể đoán ra rốt cuộc xảy ra vấn đề ở đâu.”
Tôi biết rõ Kiều Dĩ Thương vẫn luôn nghi ngờ tôi nhưng chuyện ông ta dặn dò cấp dưới ở trong phòng sách sao có thể xảy ra sai xót. Trừ phi ông ta cố ý đặt bẫy dẫn tôi vào tròng, thăm dò tôi, cũng để thăm dò xem cục cảnh sát không có sự dẫn dắt của Chu Dung Thành rốt cục có bao nhiêu tên ngốc.
Nếu thật sự là thế, vậy ông ta quá thâm sâu, không thể lường được. Ông ta đã đạt tới mức độ không thể dùng từ thâm sâu để hình dung, ông ta là kẻ không có đáy, không có giới hạn.
Tôi vội vàng nói: “Tình báo của tôi sai rồi sao.”
Giọng nói đội trưởng Vương rất nghiêm túc: “Tình báo của bà Chu không sai mà do Kiều Dĩ Thương quá giảo hoạt. Sau khi phân tích vụ án, cục trưởng Mã nghi ngờ nếu không có gì bất ngờ, có lẽ heroin đã bị chuyển đi vào mười hai ngày trước, ngay đêm cô gửi tình báo cho chúng tôi. Mà người của chúng tôi vẫn luôn theo dõi sát sao lô thuốc lá này, là Kiều Dĩ Thương cố tình dời sự chú ý của chúng ta, tất cả chúng ta đều bị ông ta đùa giỡn mười mấy ngày nay. Ông chủ Tưởng cũng cố tình tới đây để phối hợp diễn vở kịch này. Dù sao ông ta cũng là mục tiêu chính của vụ án này, ông ta nhất định phải phủi sạch số heroin trong tay ông ta, nếu không chúng tôi liên hợp với tỉnh Hà Tô vẫn có thể xử án như cũ. Nhưng hành động này quá lớn, nếu chẳng may…sẽ có rất nhiều người bị trách tội.”
Tôi nắm chặt điện thoại di động trong tay, cảm giác nhiệt độ xung quanh cũng đang lạnh dần. Chu Dung Thành và Kiều Dĩ Thương đã đấu tranh trong sáng ngoài tối với nhau cũng bảy, tám năm rồi, Chu Dung Thành đã gây khó khăn cho ông ta không dưới một lần, lúc ấy Kiều Dĩ Thương còn kiêng dè ông ta một chút. Nhưng hiện tại, Kiều Dĩ Thương không còn gì phải sợ sệt nữa, thế lực và bản lĩnh của ông đều đang bùng phát, qua vài năm nữa sẽ chẳng còn ai làm gì được ông ta.
“Hàn Bắc giải thích thế nào?”
Đội trưởng Vương cười khổ: “Còn có thể giải thích thế nào nữa, chúng tôi hiểu lầm, chỉ có thể xin lỗi tử tế. Cũng may Kiều Dĩ Thương không nhúng tay vào, lúc ấy cũng không có mặt ở đó, nếu không chắc chắn chúng tôi sẽ gặp rắc rối lớn. Phía bên trên mới ra thông báo, không cho phép cục cảnh sát tự mình tiến hành hành động vây quét nữa. Cục trưởng Mã cũng đã phải chịu trừng phạt, tạm thời Kiều Dĩ Thương sẽ còn phách lối một thời gian, sau này không nắm chắc hoàn toàn thì bên trên sẽ không thu lệnh lại.”
Trái tim tôi hoàn toàn rơi xuống đáy vực, quả nhiên vẫn bị lừa. Kiều Dĩ Thương đã âm thầm tính toán tôi từ lâu, ông ta tựa như đang trêu đùa một con thú cưng, không hề hoang mang mặc tôi giày vò, không chọc thủng cũng chẳng vạch trần, âm thầm sắp xếp mọi thứ. Ông ta không suy xét tới kết quả mà chỉ chơi đùa với tôi, chỉ cần tôi cảm thấy vui vẻ, sảng khoái thì có ra sao ông ta cũng thuận theo tôi. Tôi căn bản không phải đối thủ của ông ta, một khi ông ta tập trung cao độ, không để xảy ra sai xót thì tôi khó có thể làm tổn thương ông ta dù chỉ một chút.
Tôi trả lời tôi đã biết, khi nào tôi nắm được tin tức chuẩn xác hơn thì mới tìm anh ta.
Tôi tắt máy, muốn mang trà tới phòng sách nhưng vừa quay đầu lại phát hiện Kiều Dĩ Thương đứng ngay sau lưng tôi. Ông ta đã thay quần áo ngủ, khuôn mặt bình tĩnh, nhìn tôi chăm chú, tôi sợ tới mức hít thở không thông.
“Anh vào lúc nào thế?”
Ông ta đáp mới vừa vào năm giây trước.
Tôi liếc nhìn cửa phòng đã khóa lại, ông ta đã thay áo ngủ ở phòng ngủ nên chắc chắn không phải ông ta mới vào phòng được năm giây.
Nhưng ông ta đã nói như ậy thì tôi cũng giả vờ ngu ngốc: “Hàn Bắc đi rồi à?”
Ông ta ôm lấy tôi, đặt tôi lên giường, vén chăn lên che hai chúng tôi: “Đi rồi.”
Từ đầu tới cuối, ông ta không hề nhắc tới chuyện vừa rồi mà chỉ chôn mặt vào hõm vai của tôi, hơi thở nóng bỏng phả vào da thịt tôi. Tôi vừa nóng lại vừa nhột, bật cười khanh khách, đưa tay đẩy ông ta. Ông ta khoác tay lên hông tôi, tôi hỏi ông ta không về sao? Ông ta hỏi lại tôi rằng tôi không muốn ông ta ở cùng sao.
Tôi quay mặt qua nhìn ông ta: “Lại chẳng ở cạnh được bao lâu, sớm muộn gì cũng vẫn phải về với cô Thường. Chờ tới khi tôi phụ thuộc vào anh, tới lúc tranh người với bà ta, không chịu để anh đi, xem anh giải quyết thế nào.”
Ông ta cười, hôn môi tôi: “Tôi thích nhất dáng vẻ tranh giành tình nhân, ghen tuông của cô.”
Tôi dùng sức đá ông ta, bảo ông ta tránh tôi xa một chút, đừng có ở lại đây.
Ông ta im lặng một hồi rồi chợt gọi tên tôi, ngón tay xuyên qua mái tóc dài của tôi rồi dừng tại cái trán đang khẽ run rẩy của tôi: “Đồng ý với tôi, khi tôi quay lại, dù bất cứ lúc nào, cô vẫn sẽ ở đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.