Sắc Dụ

Chương 104: Yêu anh hận anh hỏi quân có biết hay không

Yên

29/11/2022

Tôi nói tôi không có say, chỉ có một ly rượu với nửa điếu thuốc thì làm sao mà say được.

Ông ta nói nếu như không say thì sẽ không nói những lời ngu ngốc này đâu.

Tâm tình của tôi có chút kích động đưa tay bóp cổ ông ta, ngón tay lạnh như băng đặt trên cổ họng của ông ta, khuôn mặt của ông ta bình tĩnh như cảm giác được tôi không phải đang đùa, mà là dùng sức lực thật sự, thoáng qua một tia chập chờn, yết hầu cũng lăn lộn hai cái.

Ánh mắt của tôi có chút đỏ lên, thân thể và ông ta kín kẽ đặt chung một chỗ, tôi cảm giác được tim của ông ta đập, ông ta cảm giác được tôi đang thở dốc, ông ta vẫn bình tĩnh như cũ, tạo ra một đoạn tai họa vụng trộm có thể vãn hồi có thể thoát ra bất cứ lúc nào, giữ lại đối thủ ở trong vòng xoáy nước đung đưa

Tôikhống chế năm ngón tay của ông ta run rẩy kịch liệt: “Nếu như không gặp phải anh thì tôi cũng không cần phải áy náy khi gặp Chu Dung Thành như vậy, tôi lúc nào cũng phải nhớ lại thân thể của bản thân tôi đã nhuộm qua dấu vết của ông, cũng từ ngày đó trở đi, tôi chưa từng nghĩ còn sống giống như trước được."

Ông ta hỏi tôi như trước là như thế nào.

"Bẩn thỉu, sa đọa, không biết xấu hổ, giống như một đóa anh túc có bề ngoài mê người nhưng nội tâm lại ác độc, hại người khác cũng hại bản thân mình."

Ông ta nhìn chằm chằm vào ánh mắt đỏ thẫm dâng lên hơi nước của tôi: “Cô cho là tôi làm cô dơ bẩn."

Tôi nói nếu như không phải là anh, trong lòng tôi chỉ có một Chu Dung Thành, trong ngực đầy ắp không còn một chút khe hở nào cho người khác.

Giọng của tôi nghẹn ngào khàn khàn, dùng tay khác vỗ vào ngực của mình: “Mà bây giờ, cho dù mười phần trong anh chỉ chiếm một phần, đây cũng không phải là điều mà tôi mong muốn! Đây là sự thống hận của tôi, sự bài xích của tôi, nhưng nó cũng không phải là do tôi."

Cái loại khát vọng muốn lập tức bỏ ông ta nhưng lại không thể ra sức thật sự vô cùng nghẹt thở.

Biết rõ là cấm kỵ, biết rõ là vực sâu, biết rõ là vạn kiếp bất phục, thế nhưng lại không thể giữ lại.

Tôi tựa như sinh đôi, một mặt lệ thuộc vào việc chiếm đoạt Chu Dung Thành, một mặt lại kích thích điên cuồng lạc mất phương hướng.

Nếu như tôi và Kiều Dĩ Thương không có hai đêm điên cuồng đẹp đến như vậy thì tình yêu của tôi với Chu Dung Thành đã quyết một lòng rồi, cuộc sống của tôi thỏa mãn mà vui vẻ, trung trinh không thay đổi, mỗi ngày đều đầy ánh mặt trời, đáy mắt Chu Dung Thành sẽ thuộc về khuôn mặt của tôi, sẽ không để lộ ra vẻ kinh hoàng và trốn tránh.

Kiều Dĩ Thương xé nát tâm lòng hoàn chỉnh mười phân vẹn mười, ông ta đã lấy hết mười phần, thậm chí là mười phần hai đường sống, trên đó khắc ghi dấu vết và kỷ niệm giữa tôi và ông ta, tôi vốn cũng không phải là người phụ nữ đàng hoàng, làm sao tôi có thể chịu đựng được sự cám dỗ hấp dẫn của ông ta.

Tôi không nhịn được à khóc lên, hai cái tay suồng sã vào thân thể của ông ta, căn bản không quan tâm quả đấm rơi vào chỗ nào, kịch liệt vang động đã quấy rầy người đàn ông bên cạnh đang điên cuồng ân ái với Thảo Vi, Thảo Vi dừng lại lắc lư và gào thét, cả người đều hiện lên một tia rung động không thể hình dung.

Kiều Dĩ Thương cầm tay của tôi, ông ta hỏi tôi rốt cuộc muốn như thế nào.

Tôi nói tôi hận anh.

Ông ta ừ một tiếng: “Hận so với không có cảm giác gì vẫn tốt hơn."

Ông ta nói xong câu này thì không biết lấy ra cái gì từ trong túi, đầu ngón tay nhắm vào bức tường bên cánh cửa mà bắn bay ra, một tiếng lách cách, ánh sáng trong phòng bao đột nhiên vụt tắt, mọi thứ rơi vào trong bóng tối đến mức đưa tay cũng không thể thấy được năm ngón.

Bên tai là Triệu Long và mấy người mẫu gào thét, hỏi rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, Kiều Dĩ Thương ở trong bóng tối đen kịt và ồn ào như vậy ôm lấy tôi, hung hăng hôn một cái vào môi của tôi.

Trong cổ họng của ông ta là mùi thuốc lá nồng nặc đến mức khiến người ta rơi lệ, ông ta dây dưa càn rỡ hôn tôi rất lâu, lâu đến mức thân thể chúng tôi đều nóng bỏng, hô hấp dồn dập, lúc đó thì lực của đầu lưỡi ông ta mới chậm lại, trở nên ôn nhu rất nhiều.



Tôi hận ly rượu kia, số độ của nó không mãnh liệt, tôi càng hận nửa điếu thuốc kia, vào miệng khiến người khác nghiệnkhiến cho người khác không nhin được mà nói thật nói bậy.

"Thôi được rồi, là tôi sai."

Chóp mũi của ông ta để trên trán của tôi, trấn an nỗi buồn của tôi, tôi gắt gao ôm lấy bả vai của ông ta và áo sơ mi, đầu ngón tay cong dữ tợn hận không thể khiến cho ông ta tan thành mây khói.

Thúy Vân nghe được tiếng gào thét hùng hùng hổ hổ của Triệu Long nên vội vàng chạy tới, cô ta đứng ở cửa thấy bên trong một mảnh đen nhánh, trước tiên tìm người hầu lấy đèn pin chiếu vào trong phòng bao. Tôi cảm giác được một tia sáng ảm đạm chói mắt chiếu vào sau lưng của tôi và mặt mày của Kiều Dĩ Thương, dừng lại hai giây, Thúy Vân đã nhận ra người phụ nữ mà ông ta đang ôm trong ngực là tôi, lập tức dời tiêu điểm đi, thế nhưng sự lay động và đung đưa ánh sáng tiết lộ sự hốt hoảng của cô ta.

Tôi nhỏ giọng nói họ sẽ không nói ra đâu.

Kiều Dĩ Thương nói những thứ này tôi sẽ xử lý cho tốt.

Tôi bật cười một tiếng: “Chúng ta đang vụng trộm."

Ông ta nói là đã trộm.

Tôi lại hỏi ông ta tôi có phải là một người phụ nữ phóng túng dâm loạn thật sự giống như anh đã nói không.

Ông ta phun ra chút hơi thở khiến cho tôi có chút nóng, ông ta nói không phải, cô chỉ là một người khiến cho người khác thương hại, người phụ nữ vừa yêu vừa hận, không có xấu hoàn toàn, còn có thể giúp đỡ được.

Thúy Vân thử chạm vào công tắc, cô ta nhẹ nhàng nhấn một cái, tiếng vang lanh lãnh phát ra, tôi và Kiều Dĩ Thương đồng thời thoát khỏi thân thể của đối phương.

Mặt của tôi không cảm xúc, Kiều Dĩ Thương tỉnh bơ bưng ly rượu lên, ông ta nhìn Triệu Long một cái và người đàn ông đang chôn trong cơ thể Thảo Vi "Kết thúc chưa?"

Triệu Long chửi thề một tiếng: "Thật là mẹ nó mất hứng, chơi tôi sao?"

Thúy Vân vội vàng xin lỗi, cô ta nói cũng không biết đã xảy ra trở ngại gì nữa, công tắc lại đột nhiên bị kép lại, cô ta cam kết tối nay miễn phí tặng hai bình XO coi như là đền tội, mà người ở trong phòng bao cũng không thiếu tiền, có người nào không phải là ông chủ lấy tiền giấy lau mông chứ, Triệu Long không công nhận, vệ sĩ sau lưng anh ta thấy vậy liền đập một cái vỏ chai rượu, chất vấn Thúy Vân rằng anh Triệu của chúng tôi giống người thiếu hai bình rượu XO sao?

Thúy Vân đã dùng hết những lời xin lỗi để bồi thường cho họ, tôi dĩ nhiên biết đèn là do Kiều Dĩ Thương tắt, tôi hỏi ông ta đã xem kịch đủ chưa?

Ông ta bực bội bật cười, há mồm để cho Thúy Vân đi ra ngoài, đừng để ý nơi này.

Thảo Vi bị kĩ thuật của người đàn ông tinh xảo kia hoàn toàn chinh phục, tôi thấy biểu hiện trên mặt của cô ta có bao nhiêu sùng bái và thỏa mãn, mới bắt đầu vì kiếm tiền và qua loa lấy lệ tìm lại mặt mũi nên mới câu dẫn đàn ông, nhưng bây giờ đã không kìm lòng nổi mà dây dưa, cô ta ngậm rái tai của anh ta rồi nói anh thật khỏe, tôi bị anh làm thật thoải mái, hãy mang tôi đi theo.

Không có người đàn ông nào không ăn người phụ nữ khen mình dũng mãnh trong chuyện làm tình, người đàn ông hung hăng đâm mấy cái, hỏi cô ta có thật sự bằng lòng đi cùng mình hay không, Thảo Vi nói bằng lòng.

Người đàn ông không nói thêm gì nữa, gò má có chút lương bạc và hài hước.

Tôi không muốn tiếp tục ở lại, tôi đứng lên mà không chào hỏi bất kỳ người nào, trực tiếp đi tới cửa ánh đèn đỏ mạnh ngoài hành lang khiến tôi có chút khó chịu nheo mắt lại, tôi nghe thấy tiếng của kêu to thật thoải mái của Triệu Long ở phía sau lưng tôi, anh ta liên tục vỗ vào mông và vú của người mẫu, ghế salon gần như rung chuyển bởi dáng người chắc nịch của anh ta, còn có người đàn ông và Thảo Vi đồng thời phát ra tiếng gào.

Dâm loạn, xa hóa lãng phí, ngang ngược, khó coi. Chỉ có Kiều Dĩ Thương bưng ly rượu thêm lần nữa thể hiện không quan tâm.



Tôi xuyên qua nhũng hành lang huyên náo, rời khỏi Vương Huấn.

Trên đường tài xế đưa tôi trở về biệt thự luôn nghiêm túc chú ý sắc mặt của tôi, nói tôi có chút tái nhợt, có cần đi bệnh viện trước hay không.

Tôi nói tôi chẳng qua chỉ là mệt mỏi mà thôi, muốn ngủ một giấc.

Xe chạy qua một con đường hẹp, không có đèn đường, mặt đất gồ ghề, lốp xe lăn qua gạch đá lắc lư đung đưa., tôi thân thể lay động không yên, bay bay bổng bổng mất đi thăng bằng, thân thể văng ra ngoài cửa sổ, ngã đụng vào mui xe.

Một chiếc kẹp tóc ngắn bằng ngọc trai ở trên tóc bị luồng gió thổi bay, theo những lọn tóc trơn mềm mà bay ra ngoài cửa sổ, trong đêm tối nhanh chóng rơi xuống, không biết đã vùi trong lớp bụi đất nào rồi.

Tôi lên lầu vào phòng ngủ, Chu Dung Thành đã tắm xong nằm ở trên giường, ông ta không có mặc quần áo ngủ, chẳng qua là bên hông có vắt một cái mền, che lại nơi riêng tư cường tráng, để lộ ra từng bắp thịt rắn chắc.

Tôi sững sờ ở cửa, hỏi ông ta tại sao trở về sớm như vậy.

Ông ta khép lại báo mới xem được một nửa, ngước mắt nhìn về phía tôi, biểu hiện trên mặt có chút phiền muộn, nhặt đồng hồ đeo tay đặt ở tủ đầu giường: “Tự nhìn."

Tôi biết bản thân mình trở về quá muộn, vô cùng chột dạ đi tới, đáng tiếc tôi đong đưa quá lợi hại, đầu ngón tay còn chưa có chạm tới đồng hồ đeo tay thì cơ thể tôi đã đổ xuống giường không kiểm soát được..

Mềm nhũn như nước ở trên giường, hiện lên cơn sóng nhỏ vụn, tôi đặt mình vào trong đó càng cảm thấy trời đất quay cuồng, ngay cả khuôn mặt của Chu Dung Thành cũng trở nên mơ hồ, run rẩy.

Tôi đưa tay kéo chăn trên bụng ông ta, làm nũng để đối phó những gì đã qua vào đêm nay, hơi thở đầy rượu và thuốc lá nồng nặc trong miệng tôi khiến cho chân mày của Chu Dung Thành nhíu lại, ông ta nắm lấy cằm của tôi, liếm liếm ở trên môi, khi ông ta thưởng thức được rõ ràng đó là rượu ngoại và mùi vị của lầu Nhan Vượng, sắc mặt càng trở nên thêm khó coi.

Chu Dung Thành đã hút một bao thuốc lá hơn trăm nghìn ở trong cục thành phố, làm công trình mặt mũi cho người khác, còn phiên bản 1916 mà ông ta lấy ra là lầu Nhan Vượng, hơn 24 triệu một gói, nhân vật nổi tiếng quyền quý đều rất chú trọng phô trương, huống chi ông ta vừa có tiền lại có quyền, mà trùng hợp cái mà Kiều Dĩ Thương cho tôi tối nay cũng là cái này, Chu Dung Thành chỉ cần ngửi cái liền biết.

Ông ta biết tôi không hút thuốc lá, cũng biết đám phụ nữ kia cú tôi cũng tuyệt sẽ không xài loại thuốc lá nhiều tiền như vậy, đây là loại dành riêng cho đàn ông, phụ nữ ở trên mặt thì hoa đại công phu nhưng không biết ở ngoài miệng thì lại xa hoa dâm đãng.

Ông ta hỏi tôi đi nơi nào, gặp người nào.

Tôi nói là đi cuộc gặp mặt của chị Bối, có rất nhiều bà lớn giàu có cũng tham gia, tôi trong bữa tiệc bị đổ hai ly rượu, chỉ hít vài hơi khói.

Chu Dung Thành hỏi tôi còn nữa không.

Ánh mắt của tôi kiên định nói không có.

Kiều Dĩ Thương ở giữa chúng tôi quá nhạy cảm, bất kỳ một biến động nhỏ Chu Dung Thành cũng sẽ liên tưởng lên người của ông ta, không thể phủ nhận rằng sự xuất hiện của ông ấy đã mang lại quá nhiều phấn khích và cám dỗ cho cuộc sống của tôi, niềm vui, sự sống động và tươi mới chưa từng có. Thế nhưng cũng khiến cho đời người an ổn của tôi trở nên hỗn loạn đến mức không chịu nổi.

Chu Dung Thành tắt đèn bàn, thân thể ông ta trầm trầm đè xuống trong chốc lát, tôi không kịp như thế nào đã cảm thấy trong bụng căng đau đớn, giống như xé cả người của tôi ra vậy, giống như có cái gì đó xẹt qua, từ trong cơ thể rút ra, tiêu tan.

Mượn ánh trăng tôi có thể từ không trung thấy được mặt khuôn thống khổ ẩn nhẫn, Chu Dung Thành ở tôi trên môi dùng sức quấn quít, ông ta muốn loại trừ những mùi vị kia, ông ta một bên mút vào một bên nói cho tôi biết không nên hút thuốc lá, cũng đừng uống rượu, ông ta không thích.

Tôi vô tri vô giác cảm giác được sự ẩm ướt nhớp nháp giữa hai chân từ từ chảy ra, tôi thấp giọng kêu lên, muôn kêu ông ta dừng lại, nhưng tay ông ta đã mò đến đáy quần, thế nhưng sau đó ông ta đột nhiên dừng lại, cả người bỗng nhiên trở nên cứng ngắc.

Ông ta cau mày ngẩng đầu lên nhìn mặt của tôi, hơi rút tay từ giữa hai chân ra, ngoài cửa sổ tràn vào một luồng ánh trăng, chiếu vào ngón tay dính đầy máu tươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sắc Dụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook