Chương 20
Thúy Vy06032008
22/05/2023
Ngày hôm sau, khi Tầm Vũ tỉnh dậy thì đã thấy Tôn Dật Thần đang chống cằm
ngủ trên ghế. Vì vậy Tầm Vũ đã lén lút lại gần anh ấy hơn và ngắm nghía
cho thật kĩ.
"Gương mặt này... sao cả thể xinh đẹp đến vậy chứ? Cũng chính gương mặt này đã khiến cho bao nhiêu chàng trai và cô gái đều điêu đứng, muốn tranh giành. Thế thì... nhan sắc này của anh ấy không phải là một tội ác sao?"
Trong vô thức, Tầm Vũ đã vươn tay ra, định sờ vào mũi của Dật Thần thì anh ấy đột nhiên lại mở mắt và nắm chặt lấy cổ tay Tầm Vũ.
- Nhìn đủ chưa?
- Á! Đau! Đau!
Dật Thần nhẹ nhàng bỏ tay ra nhưng vẻ mặt lại vô cùng tức giận, tuy anh lo lắng cho Tầm Vũ là thật nhưng việc anh cảm thấy bực bội cũng là thật.
- Sao tự dựng anh lại hung dữ như vậy?
- Cậu nói thử xem? Hửm?
Dật Thần đến gần rồi cứ nhìn chằm chằm Tầm Vũ thật sự đã khiến cho Tầm Vũ sợ hãi.
- Tôi... tôi biết lỗi rồi, sao này sẽ không dám đi chơi khuya như vậy nữa.
- Bây giờ mới biết lỗi thì có ích gì chứ? Vụ tai nạn cũng đã xảy ra rồi. Cậu biết hôm qua nguy hiểm đến mức nào không hả? Lỡ như hắn ta không đơn giản là chỉ đâm chiếc xe vào cái cây thì sao? Mất mạng như chơi đấy.
- Không phải tôi đã không sao rồi sao? - Nhỏ giọng, đáng thương.
- Cậu còn dám nói? Tôi không cần biết, sau này hai mươi vốn trên hai mươi bốn, chỉ cần tôi gọi thì cậu phải lập tức bắt máy, nếu không, đừng trách tôi hung dữ.
- Biết rồi mà. Anh đừng nói nữa, người ta thật sự rất khó chịu đó. Đầu rất đau.
Tầm Vũ biết có người lo lắng cho mình nên anh muốn nhân cơ hội này mà nhõng nhẽo, tỏ ra đáng thương để được quan tâm. Nhưng anh thật sự không ngờ nó lại hiểu quả đến vậy, ngay cả Tôn Dật Thần mà cũng bị dính bẫy.
- Đâu đầu lắm sao? Hay là vết thương lại có vấn đề, để tôi đi gọi bác sĩ đến xem sao. - Cuống cuồng lên.
Tầm Vũ thấy Dật Thần lo lắng đến mức độ này thật sự có chút đáng yêu, chỉ là anh phải cố nhịn cười rồi níu lấy tay áo anh ấy.
- Không cần đâu. Người ta chỉ là muốn ăn đồ ngọt, ăn đồ ngọt xong thì sẽ không đau nữa.
- Nằm mơ đi! - Lạnh lùng.
- Nhưng mà...
Tầm Vũ cứ tưởng Tôn Dật Thần sẽ chiều theo ý mình, không ngờ lại...
- Không nhưng nhị gì cả, một lát nữa ăn cháo rồi uống thuốc. Bánh ngọt nhiều đường và calo, không tốt đâu.
- Hừ!!!
Thấy Tầm Vũ có vẻ tức giận, Dật Thần chợt mỉm cười rồi lấy ra một cái gì đó đeo lên ray Tầm Vũ.
- Đây là? Vòng tay?
- Ừm! Quà sinh nhật của cậu đấy, tuy có hơi muộn nhưng chắc là không sao đâu nhỉ?
- Khoan đã, trên tay anh cũng có một chiếc sao? Cái này là vòng đôi à? Thế... anh tặng vòng đôi cho tôi là có ý gì?
- Không gì cả, tôi đi mua cháo cho cậu. - Vội vàng bỏ đi.
Lạch cạch! - Tiếng mở đóng cửa.
Tuy Dật Thần không nói gì cũng không khẳng định mối quan hệ giữa Tầm Vũ và anh ấy là gì, nhưng Tầm Vũ lại rất vui, vì anh biết chắc chắn một ngày nào đó người đàn ông này cũng sẽ là của anh thôi.
...----------------...
Buổi chiều tiểu Phong đã đến bệnh viện để thăm bệnh Tầm Vũ, nhưng mà tiểu Phong lại đến chơi game cùng Tầm Vũ đến tối, quản gia gọi thế nào cũng không chịu về. Đến khi Dật Thần từ công ty đến bệnh viện thì bọn họ mới vội vàng giấu điện thoại đi.
- Hai người đang làm gì vậy? Tiểu Phong, ngày mai con không cần đi học à?
- À, có, có chứ, vậy tiểu Phong về trước, mai tiểu Phong sẽ lại đến chơi với anh Tầm Vũ.
- Quản gia, mau đưa tiểu thiếu gia về nhà. - Nghiêm túc.
Sau khi tiểu Phong và quản gia đã rời đi hết thì Dật Thần mới bước đến gần Tầm Vũ.
- Còn giấu giếm làm gì nữa, tôi đã thấy rồi.
Dật Thần lấy dưới gối của Tầm Vũ ra một cái điện thoại và một máy chơi game.
- Đã thành ra thế này rồi mà còn không lo dưỡng thương, có phải muốn ở lại bệnh viện suốt đời không? Tiểu Phong còn nhỏ không hiểu chuyện cậu cũng giống thằng bé luôn sao?
- Tôi... tôi chỉ là chơi giải trí một chút, cũng đâu có chết được.
- Còn trả treo? Vậy được, từ hôm nay tôi sẽ tịch thu điện thoại và máy chơi game của cậu, từ đây cho đến khi xuất viện tôi không trả đâu.
- Không phải chứ? - Không không thành tiếng.
Rồi Dật Thần để điện thoại và máy chơi game lên bàn sau đó tự nhiên lại leo lên giường trong sự ngơ ngác của Tầm Vũ.
- Anh muốn làm gì?
- Tôi sẽ canh cho cậu ngủ, mau nằm xuống đi.
- Gì chứ? Bây giờ xòn sớm như vậy mà.
- Ngủ sớm sẽ giúp cho vết thương mau lành hơn. Ngoan, nghe lời.
Sau lần bị thương này Tầm Vũ cảm thấy Tôn Dật Thần còn hơn cả mẹ của anh nữa. Quan tâm kiểu này đúng là có hơi thái quá rồi.
"Lúc đầu mình còn thấy rất cảm động nhưng bây giờ thì lại thấy rất là phiền luôn. Mình không muốn ở bệnh viện nữa, mình muốn về nhà chơi game cơ."
"Gương mặt này... sao cả thể xinh đẹp đến vậy chứ? Cũng chính gương mặt này đã khiến cho bao nhiêu chàng trai và cô gái đều điêu đứng, muốn tranh giành. Thế thì... nhan sắc này của anh ấy không phải là một tội ác sao?"
Trong vô thức, Tầm Vũ đã vươn tay ra, định sờ vào mũi của Dật Thần thì anh ấy đột nhiên lại mở mắt và nắm chặt lấy cổ tay Tầm Vũ.
- Nhìn đủ chưa?
- Á! Đau! Đau!
Dật Thần nhẹ nhàng bỏ tay ra nhưng vẻ mặt lại vô cùng tức giận, tuy anh lo lắng cho Tầm Vũ là thật nhưng việc anh cảm thấy bực bội cũng là thật.
- Sao tự dựng anh lại hung dữ như vậy?
- Cậu nói thử xem? Hửm?
Dật Thần đến gần rồi cứ nhìn chằm chằm Tầm Vũ thật sự đã khiến cho Tầm Vũ sợ hãi.
- Tôi... tôi biết lỗi rồi, sao này sẽ không dám đi chơi khuya như vậy nữa.
- Bây giờ mới biết lỗi thì có ích gì chứ? Vụ tai nạn cũng đã xảy ra rồi. Cậu biết hôm qua nguy hiểm đến mức nào không hả? Lỡ như hắn ta không đơn giản là chỉ đâm chiếc xe vào cái cây thì sao? Mất mạng như chơi đấy.
- Không phải tôi đã không sao rồi sao? - Nhỏ giọng, đáng thương.
- Cậu còn dám nói? Tôi không cần biết, sau này hai mươi vốn trên hai mươi bốn, chỉ cần tôi gọi thì cậu phải lập tức bắt máy, nếu không, đừng trách tôi hung dữ.
- Biết rồi mà. Anh đừng nói nữa, người ta thật sự rất khó chịu đó. Đầu rất đau.
Tầm Vũ biết có người lo lắng cho mình nên anh muốn nhân cơ hội này mà nhõng nhẽo, tỏ ra đáng thương để được quan tâm. Nhưng anh thật sự không ngờ nó lại hiểu quả đến vậy, ngay cả Tôn Dật Thần mà cũng bị dính bẫy.
- Đâu đầu lắm sao? Hay là vết thương lại có vấn đề, để tôi đi gọi bác sĩ đến xem sao. - Cuống cuồng lên.
Tầm Vũ thấy Dật Thần lo lắng đến mức độ này thật sự có chút đáng yêu, chỉ là anh phải cố nhịn cười rồi níu lấy tay áo anh ấy.
- Không cần đâu. Người ta chỉ là muốn ăn đồ ngọt, ăn đồ ngọt xong thì sẽ không đau nữa.
- Nằm mơ đi! - Lạnh lùng.
- Nhưng mà...
Tầm Vũ cứ tưởng Tôn Dật Thần sẽ chiều theo ý mình, không ngờ lại...
- Không nhưng nhị gì cả, một lát nữa ăn cháo rồi uống thuốc. Bánh ngọt nhiều đường và calo, không tốt đâu.
- Hừ!!!
Thấy Tầm Vũ có vẻ tức giận, Dật Thần chợt mỉm cười rồi lấy ra một cái gì đó đeo lên ray Tầm Vũ.
- Đây là? Vòng tay?
- Ừm! Quà sinh nhật của cậu đấy, tuy có hơi muộn nhưng chắc là không sao đâu nhỉ?
- Khoan đã, trên tay anh cũng có một chiếc sao? Cái này là vòng đôi à? Thế... anh tặng vòng đôi cho tôi là có ý gì?
- Không gì cả, tôi đi mua cháo cho cậu. - Vội vàng bỏ đi.
Lạch cạch! - Tiếng mở đóng cửa.
Tuy Dật Thần không nói gì cũng không khẳng định mối quan hệ giữa Tầm Vũ và anh ấy là gì, nhưng Tầm Vũ lại rất vui, vì anh biết chắc chắn một ngày nào đó người đàn ông này cũng sẽ là của anh thôi.
...----------------...
Buổi chiều tiểu Phong đã đến bệnh viện để thăm bệnh Tầm Vũ, nhưng mà tiểu Phong lại đến chơi game cùng Tầm Vũ đến tối, quản gia gọi thế nào cũng không chịu về. Đến khi Dật Thần từ công ty đến bệnh viện thì bọn họ mới vội vàng giấu điện thoại đi.
- Hai người đang làm gì vậy? Tiểu Phong, ngày mai con không cần đi học à?
- À, có, có chứ, vậy tiểu Phong về trước, mai tiểu Phong sẽ lại đến chơi với anh Tầm Vũ.
- Quản gia, mau đưa tiểu thiếu gia về nhà. - Nghiêm túc.
Sau khi tiểu Phong và quản gia đã rời đi hết thì Dật Thần mới bước đến gần Tầm Vũ.
- Còn giấu giếm làm gì nữa, tôi đã thấy rồi.
Dật Thần lấy dưới gối của Tầm Vũ ra một cái điện thoại và một máy chơi game.
- Đã thành ra thế này rồi mà còn không lo dưỡng thương, có phải muốn ở lại bệnh viện suốt đời không? Tiểu Phong còn nhỏ không hiểu chuyện cậu cũng giống thằng bé luôn sao?
- Tôi... tôi chỉ là chơi giải trí một chút, cũng đâu có chết được.
- Còn trả treo? Vậy được, từ hôm nay tôi sẽ tịch thu điện thoại và máy chơi game của cậu, từ đây cho đến khi xuất viện tôi không trả đâu.
- Không phải chứ? - Không không thành tiếng.
Rồi Dật Thần để điện thoại và máy chơi game lên bàn sau đó tự nhiên lại leo lên giường trong sự ngơ ngác của Tầm Vũ.
- Anh muốn làm gì?
- Tôi sẽ canh cho cậu ngủ, mau nằm xuống đi.
- Gì chứ? Bây giờ xòn sớm như vậy mà.
- Ngủ sớm sẽ giúp cho vết thương mau lành hơn. Ngoan, nghe lời.
Sau lần bị thương này Tầm Vũ cảm thấy Tôn Dật Thần còn hơn cả mẹ của anh nữa. Quan tâm kiểu này đúng là có hơi thái quá rồi.
"Lúc đầu mình còn thấy rất cảm động nhưng bây giờ thì lại thấy rất là phiền luôn. Mình không muốn ở bệnh viện nữa, mình muốn về nhà chơi game cơ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.