Chương 8
Thúy Vy06032008
22/05/2023
Sau khi Đới Tầm Vũ đã ra ngoài xe đợi thì Cố Đại Phương đã giữ Dật Thần lại nói chuyện một lúc.
- Này! Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Cậu và cậu nhóc đó?
- Có gì cứ nói thẳng ra đi, đừng vòng vo.
- Có phải cậu... đang muốn chơi đùa với cậu nhóc đó không? Trông cậu nhóc đó vẫn còn nai tơ lắm, đừng khiến cho cậu ấy bị tổn thương.
- Tôi nghĩ là cậu đã nghĩ nhiều rồi, không có chuyện đó đâu.
Tôn Dật Thần nói vậy nhưng đương nhiên là Cố Đại Phương lại không tin.
- Tôi với cậu quen biết cũng đã nhiều năm rồi, sao tôi lại không hiểu cậu được chứ. Nhưng nói gì thì nói tôi nghĩ cậu vẫn nên giữ chừng mực, tránh lại tự hại mình, tự vướng vào cái bẫy mình bày ra.
- Hừ!
Tôn Dật Thần không nói gì, cũng không muốn nghe cậu bạn này nói nhảm nên đã bỏ đi một mạch.
...----------------...
Lúc này, buổi tiệc đã được bắt đầu từ lâu, mọi người cũng đã đến gần như là đông đủ. Khi Tôn Dật Thần và Tầm Vũ bước vào liền trở thành tâm điểm của mọi người, và một chủ đề để bàn tán.
Mọi người rất ngạc nhiên cũng không khỏi tò mò người phụ nữ đi cùng Tôn tổng là ai, vì từ trước đến giờ anh luôn không gần nữ sắc, hơn nữa còn chưa bao giờ dắt phụ nữ theo bên cạnh. Thế là trong khoảng khắc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Đới Tầm Vũ, khiến cho anh có chút rén.
- Này, tôi nghĩ anh không nên dẫn tôi đến bữa tiệc này đâu, cũng không cần hoá trang thành ra như vầy. Lỡ đâu bị phát hiện ra thì hai chúng ta đều tiêu đời.
Tầm Vũ thì vô cùng lo lắng còn anh ta thì ngược lại, bình tĩnh vô cùng, dường như trên đời này không có thứ gì có thể khiến anh ta sợ hãi và mất bình tĩnh.
- Đừng quan tâm đến bọn họ, tôi đến bữa tiệc này cũng đâu phải để quan tâm bọn họ nói gì, nghĩ gì. Làm việc chính đi.
Dật Thần vừa nói vừa nhắm đến mục tiêu, từ xa anh đã nhìn thấy ông chủ Đỗ nên liền cầm một ly rượu đến giả vờ chào hỏi để bàn chuyện làm ăn.
Sau khi chào hỏi ông chủ Đỗ xong, Tầm Vũ đã cùng Dật Thần đến chào hỏi những ông chủ lớn trong ngành thiết kế, cũng vì Tầm Vũ hiểu rõ tính cách và sở thích của những người này nên nói chuyện quả thật là dễ dàng hơn rất nhiều.
- Tôi... cần vào nhà vệ sinh một lát.
- Đi đi.
Tầm Vũ đã nhân lúc nhà vệ sinh nam không có ai đã vào đó một lúc, sau khi trở ra thì lại không thấy Tôn Dật Thần đâu cả. Đến khi anh tìm được thì...
- Thì ra là đang uống rượu với phụ nữ. Nhưng người đó không phải là nữ tổng tài - Lệ tổng sao? Cô ta nổi danh là tàn nhẫn và mưu kế, thậm chí còn rất thích chơi đùa với đàn ông, anh ta không lẽ đã bị lọt vào mắt xanh của vị nữ tổng tài này?
Tầm Vũ thấy bọn họ có vẻ đang nói chuyện vui vẻ nên anh không muốn nên làm phiền, chỉ đành đứng ở đây ăn bánh kem và nhâm nhi vài ly rượu.
...
Được một lúc, đột nhiên Tôn Dật Thần lại bước nhanh đến, hơi thở hổn hển kéo tay của Tầm Vũ đi.
- Đi đâu vậy? Bữa tiệc còn chưa kết thúc mà. Anh có nghe tôi nói không vậy?
Tôn Dật Thần có vẻ gấp gáp, không nói tiếng nào, chỉ kéo Tầm Vũ đến bãi xe.
Vì lúc này mọi người đều ở trong buổi tiệc nên ở đây không có ai cả.
- Anh rốt cuộc bị sao vậy?
Tôn Dật Thần áp sát Tầm Vũ vào xe, không ngừng thở dốc, ánh mắt của anh ta khi nhìn Tầm Vũ cũng vô cùng kì lạ.
- Ưmm... ư... anh...
Đột nhiên anh ta không kìm được bản thân nữa mà hôn Tầm Vũ làm cho Tầm Vũ bị sốc và không kịp phản ứng.
Tầm Vũ dùng hết sức đẩy Dật Thần ra và định bỏ chạy nhưng lần này Dật Thần lại dùng sức mạnh hơn dồn ép anh vào xe khiến vào xe và cắn xé đôi môi của anh khiến anh không thể nào chống cự được với sức mạnh to lớn này.
- Ưm... đừng... ư...
"Anh ta... bị sao vậy? Không lẽ bị Lệ tổng bỏ thuốc rồi? Người phụ nữ đó không biết anh ta không thích phụ nữ nên đã dùng chiêu này để dụ dỗ anh ta, nhưng mà... tại sao người hứng chịu mọi hậu quả lại là mình? Không được, anh ta là chủ, mình không thể hiến thân cho anh ta được, tuy... mình thật sự thích cơ thể của anh ta nhưng...mình phải giữ lại sự tự tôn của bản thân."
Tầm Vũ nghĩ vậy nên đã cố tìm cách thoát thân, anh cắn mạnh vào môi của Dật Thần khiến anh ta bị đau và dứt nụ hôn ra.
- Chậc!!!
Cứ nghĩ như vậy là có thể chạy thoát được rồi, nhưng không, Dật Thần mở cửa xe ra, mạnh bạo đẩy Tầm Vũ vào trong.
Á!!!
Tiếp đó, Dật Thần đã khoá cửa xe lại, khiến Tầm Vũ không thể ra ngoài. Lúc này Tầm Vũ mới biết cảm giác sợ hãi, run rẩy, hồi hộp khi sắp bị "ăn sạch" là như thế nào.
- Anh... anh muốn làm gì? Anh nên tỉnh táo lại đi! Anh đã bị bỏ thuốc rồi nên chắc chắn một lúc nữa anh sẽ cảm thấy hối hận đấy. Hơn nữa... anh không nhớ sao? Anh đã rất ghét tôi, anh không hề thích tôi đâu, nên... càng không thể như này được.
Tầm Vũ sợ sệt, từ từ lùi về phía sau, nhưng đã lùi đến đường cùi, còn người đàn ông trước mặt thì cứ không ngừng tiến tới.
- Điều đó quan trọng đến vậy sao? Bây giờ tôi cảm thấy rất khó chịu, chỉ cần cậu thoả mãn tôi thôi, những thứ khác đều chả là gì.
- Ưmm...
Người đàn ông to lớn này dường như đã biến thành một con thú dữ đè lên người anh và bắt đầu cắn xé anh từng chút từng chút một.
Đương, không đơn giản chỉ là một nụ hôn, tay của anh ta không ngừng sờ soạng lung tung khiến cho Tầm Vũ phải rùng mình.
- Tôi... tôi không muốn!
Xoạt!!!
Chiếc váy xinh đẹp do Cố Đại Phương thiết kế cứ vậy mà vậy mà bị Tôn Dật Thần xé toạc một cách không thương tiếc để lộ cơ thể trắng nõn nà của Tầm Vũ.
- Anh... không được, anh không được làm vậy với tôi.
Tầm Vũ lúc này vẫn chưa hoàn toàn bị anh thôi miên nên vẫn muốn chống cự. Không ngờ anh ta lại tháo chiếc cà vạt ra che đi hai mắt của Tầm Vũ, còn dùng sợi dây nịch để trói chặt hai tay anh lại.
- Im lặng một chút! Nếu xấu hổ thì đừng nhìn.
- Ưm...
Anh ta bắt đầu mò xuống phía dưới cơ thể của Tầm Vũ và nắm lấy "thứ đó" liếm láp.
- Cậu nói xem, cậu thật sự không muốn à? Tôi nghĩ... cơ thể của cậu vẫn thành thật hơn nhiều đấy.
Tuy Tầm Vũ đã bị bịt mắt nhưng anh vẫn cảm nhận được sự biến thái của Tôn Dật Thần và vẻ mặt *** **** của anh ta.
- Đừng, đừng làm vậy có được không? Ưm... không... đừng, dừng lại đi!!!
- Dừng lại? Đây chỉ mới là bước dạo đầu thôi mà.
Anh ta nhếch mép cười và cởi áo ra để lộ thân thể rắn chắc. Tiếp đó, anh ta nắm lấy hai tay của Tầm Vũ đặt vào cơ bụng của mình đồng thời dùng một tay tuột quần xuống, từ từ điều khiển tay của Tầm Vũ xuống phía dưới.
- Anh... anh...
- Sao hả? Đã cảm nhận được chưa? Có muốn tôi cho vào ngay không? Hửm?
"To... to quá... mình... cảm thấy sợ."
"Chết tiệt, dáng vẻ của cậu ta bây giờ khiến mình điên lên mất."
- Này! Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Cậu và cậu nhóc đó?
- Có gì cứ nói thẳng ra đi, đừng vòng vo.
- Có phải cậu... đang muốn chơi đùa với cậu nhóc đó không? Trông cậu nhóc đó vẫn còn nai tơ lắm, đừng khiến cho cậu ấy bị tổn thương.
- Tôi nghĩ là cậu đã nghĩ nhiều rồi, không có chuyện đó đâu.
Tôn Dật Thần nói vậy nhưng đương nhiên là Cố Đại Phương lại không tin.
- Tôi với cậu quen biết cũng đã nhiều năm rồi, sao tôi lại không hiểu cậu được chứ. Nhưng nói gì thì nói tôi nghĩ cậu vẫn nên giữ chừng mực, tránh lại tự hại mình, tự vướng vào cái bẫy mình bày ra.
- Hừ!
Tôn Dật Thần không nói gì, cũng không muốn nghe cậu bạn này nói nhảm nên đã bỏ đi một mạch.
...----------------...
Lúc này, buổi tiệc đã được bắt đầu từ lâu, mọi người cũng đã đến gần như là đông đủ. Khi Tôn Dật Thần và Tầm Vũ bước vào liền trở thành tâm điểm của mọi người, và một chủ đề để bàn tán.
Mọi người rất ngạc nhiên cũng không khỏi tò mò người phụ nữ đi cùng Tôn tổng là ai, vì từ trước đến giờ anh luôn không gần nữ sắc, hơn nữa còn chưa bao giờ dắt phụ nữ theo bên cạnh. Thế là trong khoảng khắc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Đới Tầm Vũ, khiến cho anh có chút rén.
- Này, tôi nghĩ anh không nên dẫn tôi đến bữa tiệc này đâu, cũng không cần hoá trang thành ra như vầy. Lỡ đâu bị phát hiện ra thì hai chúng ta đều tiêu đời.
Tầm Vũ thì vô cùng lo lắng còn anh ta thì ngược lại, bình tĩnh vô cùng, dường như trên đời này không có thứ gì có thể khiến anh ta sợ hãi và mất bình tĩnh.
- Đừng quan tâm đến bọn họ, tôi đến bữa tiệc này cũng đâu phải để quan tâm bọn họ nói gì, nghĩ gì. Làm việc chính đi.
Dật Thần vừa nói vừa nhắm đến mục tiêu, từ xa anh đã nhìn thấy ông chủ Đỗ nên liền cầm một ly rượu đến giả vờ chào hỏi để bàn chuyện làm ăn.
Sau khi chào hỏi ông chủ Đỗ xong, Tầm Vũ đã cùng Dật Thần đến chào hỏi những ông chủ lớn trong ngành thiết kế, cũng vì Tầm Vũ hiểu rõ tính cách và sở thích của những người này nên nói chuyện quả thật là dễ dàng hơn rất nhiều.
- Tôi... cần vào nhà vệ sinh một lát.
- Đi đi.
Tầm Vũ đã nhân lúc nhà vệ sinh nam không có ai đã vào đó một lúc, sau khi trở ra thì lại không thấy Tôn Dật Thần đâu cả. Đến khi anh tìm được thì...
- Thì ra là đang uống rượu với phụ nữ. Nhưng người đó không phải là nữ tổng tài - Lệ tổng sao? Cô ta nổi danh là tàn nhẫn và mưu kế, thậm chí còn rất thích chơi đùa với đàn ông, anh ta không lẽ đã bị lọt vào mắt xanh của vị nữ tổng tài này?
Tầm Vũ thấy bọn họ có vẻ đang nói chuyện vui vẻ nên anh không muốn nên làm phiền, chỉ đành đứng ở đây ăn bánh kem và nhâm nhi vài ly rượu.
...
Được một lúc, đột nhiên Tôn Dật Thần lại bước nhanh đến, hơi thở hổn hển kéo tay của Tầm Vũ đi.
- Đi đâu vậy? Bữa tiệc còn chưa kết thúc mà. Anh có nghe tôi nói không vậy?
Tôn Dật Thần có vẻ gấp gáp, không nói tiếng nào, chỉ kéo Tầm Vũ đến bãi xe.
Vì lúc này mọi người đều ở trong buổi tiệc nên ở đây không có ai cả.
- Anh rốt cuộc bị sao vậy?
Tôn Dật Thần áp sát Tầm Vũ vào xe, không ngừng thở dốc, ánh mắt của anh ta khi nhìn Tầm Vũ cũng vô cùng kì lạ.
- Ưmm... ư... anh...
Đột nhiên anh ta không kìm được bản thân nữa mà hôn Tầm Vũ làm cho Tầm Vũ bị sốc và không kịp phản ứng.
Tầm Vũ dùng hết sức đẩy Dật Thần ra và định bỏ chạy nhưng lần này Dật Thần lại dùng sức mạnh hơn dồn ép anh vào xe khiến vào xe và cắn xé đôi môi của anh khiến anh không thể nào chống cự được với sức mạnh to lớn này.
- Ưm... đừng... ư...
"Anh ta... bị sao vậy? Không lẽ bị Lệ tổng bỏ thuốc rồi? Người phụ nữ đó không biết anh ta không thích phụ nữ nên đã dùng chiêu này để dụ dỗ anh ta, nhưng mà... tại sao người hứng chịu mọi hậu quả lại là mình? Không được, anh ta là chủ, mình không thể hiến thân cho anh ta được, tuy... mình thật sự thích cơ thể của anh ta nhưng...mình phải giữ lại sự tự tôn của bản thân."
Tầm Vũ nghĩ vậy nên đã cố tìm cách thoát thân, anh cắn mạnh vào môi của Dật Thần khiến anh ta bị đau và dứt nụ hôn ra.
- Chậc!!!
Cứ nghĩ như vậy là có thể chạy thoát được rồi, nhưng không, Dật Thần mở cửa xe ra, mạnh bạo đẩy Tầm Vũ vào trong.
Á!!!
Tiếp đó, Dật Thần đã khoá cửa xe lại, khiến Tầm Vũ không thể ra ngoài. Lúc này Tầm Vũ mới biết cảm giác sợ hãi, run rẩy, hồi hộp khi sắp bị "ăn sạch" là như thế nào.
- Anh... anh muốn làm gì? Anh nên tỉnh táo lại đi! Anh đã bị bỏ thuốc rồi nên chắc chắn một lúc nữa anh sẽ cảm thấy hối hận đấy. Hơn nữa... anh không nhớ sao? Anh đã rất ghét tôi, anh không hề thích tôi đâu, nên... càng không thể như này được.
Tầm Vũ sợ sệt, từ từ lùi về phía sau, nhưng đã lùi đến đường cùi, còn người đàn ông trước mặt thì cứ không ngừng tiến tới.
- Điều đó quan trọng đến vậy sao? Bây giờ tôi cảm thấy rất khó chịu, chỉ cần cậu thoả mãn tôi thôi, những thứ khác đều chả là gì.
- Ưmm...
Người đàn ông to lớn này dường như đã biến thành một con thú dữ đè lên người anh và bắt đầu cắn xé anh từng chút từng chút một.
Đương, không đơn giản chỉ là một nụ hôn, tay của anh ta không ngừng sờ soạng lung tung khiến cho Tầm Vũ phải rùng mình.
- Tôi... tôi không muốn!
Xoạt!!!
Chiếc váy xinh đẹp do Cố Đại Phương thiết kế cứ vậy mà vậy mà bị Tôn Dật Thần xé toạc một cách không thương tiếc để lộ cơ thể trắng nõn nà của Tầm Vũ.
- Anh... không được, anh không được làm vậy với tôi.
Tầm Vũ lúc này vẫn chưa hoàn toàn bị anh thôi miên nên vẫn muốn chống cự. Không ngờ anh ta lại tháo chiếc cà vạt ra che đi hai mắt của Tầm Vũ, còn dùng sợi dây nịch để trói chặt hai tay anh lại.
- Im lặng một chút! Nếu xấu hổ thì đừng nhìn.
- Ưm...
Anh ta bắt đầu mò xuống phía dưới cơ thể của Tầm Vũ và nắm lấy "thứ đó" liếm láp.
- Cậu nói xem, cậu thật sự không muốn à? Tôi nghĩ... cơ thể của cậu vẫn thành thật hơn nhiều đấy.
Tuy Tầm Vũ đã bị bịt mắt nhưng anh vẫn cảm nhận được sự biến thái của Tôn Dật Thần và vẻ mặt *** **** của anh ta.
- Đừng, đừng làm vậy có được không? Ưm... không... đừng, dừng lại đi!!!
- Dừng lại? Đây chỉ mới là bước dạo đầu thôi mà.
Anh ta nhếch mép cười và cởi áo ra để lộ thân thể rắn chắc. Tiếp đó, anh ta nắm lấy hai tay của Tầm Vũ đặt vào cơ bụng của mình đồng thời dùng một tay tuột quần xuống, từ từ điều khiển tay của Tầm Vũ xuống phía dưới.
- Anh... anh...
- Sao hả? Đã cảm nhận được chưa? Có muốn tôi cho vào ngay không? Hửm?
"To... to quá... mình... cảm thấy sợ."
"Chết tiệt, dáng vẻ của cậu ta bây giờ khiến mình điên lên mất."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.