Chương 36
Băng Băng
17/01/2017
Xem ra cơ thể nai con cực kỳ mẫn cảm với những hành động có cường độ lớn, đặc biệt phổi y yếu có lẽ là do bẩm sinh, nếu không chú ý điều dưỡng tốt hơn nhất định sau này lớn lên sẽ để lại di chứng.
Nghĩ đến đây Thiên Vũ nhớ lại Hạ Kiều, một kỹ nữ xấu số đã mất đi và cũng là người mẹ thân sinh của Thiên Ngọc, nghe hạ nhân nói mặc dù đã nằm trong quan tài nhưng nàng ấy vẫn có thể hạ sinh, có lẽ là do ý trời hoặc cũng có lẽ là do đứa trẻ này có ý chí sinh tồn tốt, nếu không thì… chắc chắn cũng sẽ không có một Thiên Ngọc như ngày hôm nay.
Ôm lấy cơ thể nai con chậm rãi trừu tống, hắn vừa hôn vừa ra sức xoa nhẹ vào cơ thể y, mãi một lúc lâu sau cuộc quan hệ dây dưa này mới có thể thực sự kết thúc.
Quyến luyến rời khỏi cơ thể mê người của nai con, Thiên Vũ tà tà cắn nhẹ vào chóp mũi cao cao xinh xắn cất giọng sủng nịch: “Nhóc con, ngươi đã phải chịu khổ nhiều rồi!”
Hắn bế Thiên Ngọc lên đi đến dục trì, phải tẩy rửa sạch sẽ thì nai con mới có thể ngủ ngon, chậm rãi vẫy vẫy nước lên khuôn mặt mũm mĩm, nếu đứa trẻ này có thể béo lên thêm một chút thì tốt quá rồi.
Trời sinh Thiên Ngọc có một gương mặt khá tròn trịa cộng thêm một đôi mắt to, nhìn thế nào cũng giống một bé búp bê xinh xắn cần được người ta âu yếm.
Ngắm ngắm nghía nghía một hồi không hiểu sao thú tính lại bất chợt nảy lên, Thiên Vũ nhíu mày khó chịu quát nhẹ một tiếng: “Đúng là yêu nghiệt mà!”
Thế nhưng dù có muốn thế nào thì hắn cũng không thể làm tiếp, nếu chưa kịp thỏa mãn đã lỡ tay hại chết nai con không phải sẽ tổn thất lắm sao? Cứ từ từ dưỡng béo sau đó chậm rãi thưởng thức món ngon thì sẽ tuyệt hơn nhiều.
Nói thì nói như thế nhưng Thiên Vũ nào phải tay vừa, nếu không nói hắn là tiểu nhân thì cũng không thể xem như bậc chính nhân quân tử, vì vậy hắn cứ nhân tiện cả hai chưa mặc quần áo mà bế Thiên Ngọc lên, nhẹ nhàng đặt vào lớp chăn bông thật dày để lau khô và cũng để giữ ấm, kế đó hắn dùng một lượng lớn dịch bôi trơn thoa ướt phân thân, sau đó cứ như thế mà nhẹ nhàng tiến xuất.
“Thề với ngươi đây sẽ là lần cuối cùng!”
Nghĩ đến đây Thiên Vũ nhớ lại Hạ Kiều, một kỹ nữ xấu số đã mất đi và cũng là người mẹ thân sinh của Thiên Ngọc, nghe hạ nhân nói mặc dù đã nằm trong quan tài nhưng nàng ấy vẫn có thể hạ sinh, có lẽ là do ý trời hoặc cũng có lẽ là do đứa trẻ này có ý chí sinh tồn tốt, nếu không thì… chắc chắn cũng sẽ không có một Thiên Ngọc như ngày hôm nay.
Ôm lấy cơ thể nai con chậm rãi trừu tống, hắn vừa hôn vừa ra sức xoa nhẹ vào cơ thể y, mãi một lúc lâu sau cuộc quan hệ dây dưa này mới có thể thực sự kết thúc.
Quyến luyến rời khỏi cơ thể mê người của nai con, Thiên Vũ tà tà cắn nhẹ vào chóp mũi cao cao xinh xắn cất giọng sủng nịch: “Nhóc con, ngươi đã phải chịu khổ nhiều rồi!”
Hắn bế Thiên Ngọc lên đi đến dục trì, phải tẩy rửa sạch sẽ thì nai con mới có thể ngủ ngon, chậm rãi vẫy vẫy nước lên khuôn mặt mũm mĩm, nếu đứa trẻ này có thể béo lên thêm một chút thì tốt quá rồi.
Trời sinh Thiên Ngọc có một gương mặt khá tròn trịa cộng thêm một đôi mắt to, nhìn thế nào cũng giống một bé búp bê xinh xắn cần được người ta âu yếm.
Ngắm ngắm nghía nghía một hồi không hiểu sao thú tính lại bất chợt nảy lên, Thiên Vũ nhíu mày khó chịu quát nhẹ một tiếng: “Đúng là yêu nghiệt mà!”
Thế nhưng dù có muốn thế nào thì hắn cũng không thể làm tiếp, nếu chưa kịp thỏa mãn đã lỡ tay hại chết nai con không phải sẽ tổn thất lắm sao? Cứ từ từ dưỡng béo sau đó chậm rãi thưởng thức món ngon thì sẽ tuyệt hơn nhiều.
Nói thì nói như thế nhưng Thiên Vũ nào phải tay vừa, nếu không nói hắn là tiểu nhân thì cũng không thể xem như bậc chính nhân quân tử, vì vậy hắn cứ nhân tiện cả hai chưa mặc quần áo mà bế Thiên Ngọc lên, nhẹ nhàng đặt vào lớp chăn bông thật dày để lau khô và cũng để giữ ấm, kế đó hắn dùng một lượng lớn dịch bôi trơn thoa ướt phân thân, sau đó cứ như thế mà nhẹ nhàng tiến xuất.
“Thề với ngươi đây sẽ là lần cuối cùng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.