Sắc Loạn Tiêu Dao

Chương 3: Chương 3: Hồi thôn (3)

Tộc Đài

02/09/2018

Cuối cùng cả hai cùng gật đầu, như đã quyết, Trần Đại Lực lấy một ít nước bọt vuốt lên lá bùa, sau đó vươn ra ngoài cửa kính, dùng một lực kha khá vỗ lá bùa đính vào mặt kính chắn gió trước mặt rồi lại lui về trong xe, nâng lên cửa kính rời bắt đầu chờ đợi.

Bất quá tại sao hai người lại tin tưởng tên thanh niên kia?

Tại vì thứ nhất là nơi họ chọn.

Từ rất lâu, thậm chí trước cả khi cha mẹ bọn họ được sinh ra. Đã có một truyền thuyết về nơi đây, một nơi được thường được gọi là tiên cảnh, nhưng cũng là mộ địa.

Một truyền thuyết về một ngôi làng đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, quanh năm suốt tháng hoàn toàn bị bao phủ xung quanh bởi sương mù, không một ai tìm được.

Mà nơi đó, có một vị đạo sĩ già, già đến cái độ cụ tổ hay những người già nhất còn sống trong gia phả dòng họ của họ cũng phải gọi bằng ông khi gặp được.

Nhưng hơn hết, người này đã dùng đạo thuật của mình để chứng minh, thuyết phục tất cả những người không tin tưởng vào đạo thuật của tin tưởng vào nó. Cũng vì vậy mà hầu như những người ở xung quanh đây khá là mê tín, mặc dù nó đều là người thật việc thật.

Mà cha của Trần Đại Lực cũng là một người như thế, thế là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, hắn cũng học được kha khá kiến thức về những thứ này, nên...

Bỏ qua chuyện đó, cùng không cần đợi lâu, chỉ tầm ba giây sau khi dán lá bùa vào tấm kính, sương mù xung quanh như hồng thủy vỡ đê bắt đầu cuồn cuộn rút đi khỏi tầm nhìn của hai người, để lại cảnh quan xinh đẹp trước mắt, với bầu trời cao vạn dặm không chim, ánh trăng phủ xuống đủ để làm người khác nhớ đến cố hương, mặc dù ở đây chính là quê hương của họ.

Chưa hết, xung quanh họ thì là một mảnh trơ trụi, không có lấy một nhành cây ngọn cỏ, trông như một bậc thềm bằng phẳng.( thẳng đến địa ngục a.)

Nhưng nếu có ai nhìn đế khuôn mặt của hai người trong xe lúc này thì có thể thấy gương mặt của họ đã trở nên trắng bệch, mồ hôi tuôn ra như suối.

Bởi vì trong tầm mắt họ hiện tại hoàn toàn là một cái vực thẳm, mà bánh xe của họ thì đang dừng trên một cái vách đá…chỉ cách vực thẳm phía trước một khoảng cách tương đương với một ngón tay.(cái này do góc nhìn của Tác)

Sau khi kéo lại ba hồn bảy vía, Trần Đại Lực nhanh chóng lui xe lại, bất quá cũng cẩn cẩn thận thận nhìn lại phía sau, vì có lá bùa nên tầm nhìn cũng không có bị cản trở, đến khi thấy được một phía sau là đất bằng thì hắn mới an tâm mà nhẹ nhàng khởi động xe rồi cẩn thận lui về phía sau.

Bất quá trước khi lao đi hắn nhớ lại một chuyện, nhìn về phía cái hướng mà tên thiếu niên vừa nãy đi tới, đột nhiên mồ hôi lạnh của hắn lại tuôn ra, nhưng rất nhanh nhớ lại chuyện gì đó, sau đó hắn đưa đầu ra ngoài cửa xe, hét lên:

“Vị tiểu ca lúc nãy, có thể cho ta biết tên có được hay không a?”

Yên tĩnh một lúc, thấy không có ai trả lời thì hắn cũng có chút thất vọng, bất quá rất nhanh sau đó lại có một âm thanh rất rõ ràng như kề vào bên tai hắn mà nói truyền tới làm hắn giật mình:

“Diệp Thiên Ân, 17 tuổi.”

“Ách, bằng tuổi ta.”



Trần Đại Lực rụt rụt cổ, cũng không thắc mắc tại sao về sự kỳ dị này, lại nhìn qua ánh mắt lập lòe cùng gương mặt mê trai của Hoa Tiểu Hoa đang ngồi kế bên hắn chợt khởi động xe đạp mạnh số lùi làm nàng giật mình, sau đó cũng không có hứng thú nói chuyện mà điều khiển chiếc xe như con thú lao nhanh về phía nội thành thành phố Hoàng Hà.

Vì hắn có việc cần phải báo lại với cha hắn, về cái sự kiện mà từ khi hắn sinh ra thì bắt đầu được đồn đại, mặc dù nó hoàn toàn chẳng có một chút liên quan nào đến hắn cả a...



Mà còn về Diệp Thiên Ân, đúng vậy, hắn 17 tuổi…

Sau khi sinh ra một ngày, hắn ngừng khóc.

Ngày thứ hai, hắn có nụ cười đầu tiên.

Ngày thứ ba, hắn nói được hai từ ma ma.

Ngày thứ tư, hắn dứt sữa.

Rồi ngày thứ năm đến, sư phụ hắn, cũng là người đã trông giữ ngôi làng Thiên Âm, hay còn được giới đạo sĩ gọi là làng Huyền Âm, nơi tọa lạc của Thiên Âm Mạch duy nhất trên thế giới này đã mang hắn lên núi Côn Lôn tu hành mà hoàn toàn không kịp nhớ được mặt mũi cha mẹ mình ra sao.

*Chú thích: Đây là nơi từng được lập ra để nuôi dưỡng, đào tạo các đời Hoàng Hậu theo kiểu Mẫu nghi thiên hạ. (Theo “Bộ luật cấm tiết lộ tình tiết của truyện”)

*(Thiên Âm Mạch: nơi tụ tập của hàn, nhu, cực âm chi khí, đối nghịch với Long Mạch, cương mãnh, cuồng bạo)

Bất quá thật sự hắn cũng không quan tâm lắm, vì sau khi lên núi đến khi có đủ ý thức thì hắn nhận được tin tức cha hắn đã mất từ sư phụ hắn, mà nếu như đúng lời sư phụ hắn nói thì ông chết vào ngày thứ hai hắn rời khỏi, mà tiếp sau đó là tất cả những người đàn ông còn sống ở làng đều chết theo.

Mà thật sự cũng không nhiều lắm, bởi vì nếu có ai đó cưới được vợ ở ngôi làng này thì chắc chắn cũng sẽ không ở mọc rễ tại đây, vì nó đồng nghĩa với việc muốn chết, thậm chí hắn từng nghe nói có người từng thử và chết ngay đêm tân hôn khi vừa phá xong trinh tiết của vợ mình nữa kìa.

Quả là bi...kịch.

Còn vì sao mà họ lại muốn cưới vợ ở đây dù biết họ sẽ chết sớm?

Bởi vì nhờ vào Thiên Âm Mạch, tất cả người phụ nữ được sinh ra ở làng, nói đúng hơn là tất những đứa trẻ được sinh ra ở làng đều mang trên mình siêu cấp thuần âm chi khí, tương đương với số sát chồng siêu cấp, cũng có nghĩa là những đứa trẻ sinh ra ở làng toàn bộ đều là nữ, và, tất cả đều đẹp như thiên tiên, đẹp ở cái mức độ mà có thể làm người khác tình nguyện giảm đi năm mươi năm tuổi thọ để có thể cùng ngủ một đêm.

Còn một điều mang tính bắt buộc nữa là những nữ nhân có thai bắt buộc phải trở về làng để sinh con. Nên một là phải trở về làng để hạ sinh, mà ở ngoài thì cho dù là 11 tháng vẫn sẽ không thể hạ sinh.



Hai là phá thai hoặc hư thai khi qua tháng thứ 12.

Còn tại sao thì có trời mới biết.

Và tất nhiên, trong tất cả, không biết bao nhiêu năm lịch sử dài đằng đẳng của làng, vật cực tất phản, hắn sinh ra, đứa trẻ đầu tiên được sinh ra ở làng là nam.

Nếu theo lời của sư phụ hắn thì là: hắn được sinh ra ở cái thời điểm đỉnh điểm của cái lạnh kể cả suốt từ làng được lập nên, dường như toàn bộ dương khí đều tập trung về phía hắn vậy. Là cực dương trong vật cực tất phản*.

Kế tiếp, theo phong thủy bát quái, hắn sinh ra vào cái năm được coi là thảm họa của thế giới khi nhiệt độ đột nhiên giảm xuống chóng mặt một cách kì dị rồi đột nhiên trở lại bình thường sau một khoảng thời gian 9 tháng 10 ngày. Năm cực dương.

Và điều kỳ dị này đã làm khá nhiều thái sơn bắc đẩu của giới tu chân, phong thủy, v.v… chú ý, nhưng tất cả đều được sự phụ hắn hoàn hảo che giấu nên không một ai biết một tin tức nào về hắn, kể cả những người khác tu luyện trên núi Côn Lôn.

Và tiếp theo của năm là tháng cực dương nhưng theo phong thủy vật cực tất phản nó lại nằm vào tháng 12, tức là hắn được tạo ra vào ngày đầu của mùa hè, tức sinh vào cuối mùa đông.(có sai sót gì thì kệ mợ nó a)

*Vật cực tất phản ở đây có nghĩa là tụ lại một điểm, các ngươi nhìn vào đồ án thái cực thì sẽ hiểu.

Chú thích: theo như báo cáo của bộ khí tượng. Năm 2142 là một năm duy nhất không có mùa Hạ. Nhiệt độ trung bình năm của thế giới không vượt quá 30 độ.(Chém)

(Theo “Bộ Khí Tượng tưởng tượng”)

Kế tiếp là tuần cực dương, ngày cực dương và giờ cực dương, thậm chí phút cực dương, giây cực dương luôn. Nói đơn giản là hắn sinh ra vào ngày 24 tháng 12 năm 2142.(Hư cấu, hoàn toàn là hư cấu. Đề nghị người đọc không cần phải góp thêm gió để tránh thành bão)

Mà còn một điều nữa khá là hư cấu nữa mà hắn nghe được từ sư phụ hắn nữa đó là cha hắn là một Cửu Thế Đồng Tử, sau khi truyền đi con “thần trùng” được tinh luyện và truyền lại từ chín thế trước, tức tinh trùng cực dương thì đã thật sự đã tinh tẫn thân vong mà chết.

Còn mẹ hắn cũng là như thế, Cửu Thế Nguyên Âm nữ, nhưng do sống ở tọa lạc của Thiên Âm Mạch nên mới cứu được mạng sống.

Tuy vậy, cũng nhờ vào con tinh trùng cực dương đó mà hắn giống cha hắn đến chín thành, nhưng cũng có được nét riêng của bản thân một cách kỳ diệu. Mà một thành còn lại tức đôi mắt là giống mẹ, mê hồn đoạt phách, lá lách nổ tung.

Còn mấy vụ tương tự mà những nam nhân cưới vợ trong làng rồi chết thì cũng xảy ra một cách tương tự, chỉ có thân thể Cửu Thế Đồng Tử như cha hắn thì mới có thể làm được việc đó ở đây mà còn sống(một thời gian) thôi.

Nên hầu như tất cả đều dọn ra ngoài, mà nhờ vào vụ việc của hắn 17 năm trước nên có vẻ như số phận duy trì sự cân bằng của họ đã hết, nên tất cả đều đã lần lượt theo bước cha hắn mà đi. Cho dù là những người đã di dời ra bên ngoài làng cũng là như vậy, một cách bí ẩn đột nhiên chết đi.

(*Có thể đoạn này hơi khó hiểu, ai không hiểu có thể leo lên phần bình luận để hỏi.)

...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sắc Loạn Tiêu Dao

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook