Sắc Màu Ấm

Chương 24: CHƯƠNG 24

Phong Thanh Dương

26/02/2014

Thiệu Trí bị đá trúng vết thương cũ, miệng vết thương tét ra phải đưa vào bệnh viện, sự việc rất nhanh chóng đã được truyền đến tai cha của Thiệu Khâm. Khi Thiệu Chính Minh gọi điện thoại đến, Thiệu Khâm đang trên đường đi gặp Giản Tang Du, nhìn điện thoại không ngừng rung, anh do dự vài giây rồi nghe máy.

“Lập tức về nhà”. Cha anh vẫn tính cách mạnh mẽ dữ dội như cũ, hoàn toàn không nghe ý kiến của anh, trực tiếp hạ mệnh lệnh.

Thiệu Khâm chỉ có một ý niệm duy nhất khắc sâu trong đầu, là phải lập tức đi gặp Giản Tang Du. Nhưng muốn nhìn thấy cô để làm gì?Anh hoàn toàn không rõ, chỉ biết muốn gặp cô là ý nghĩ vô cùng mãnh liệt, ai cũng không ngăn được.

“Cha, hiện tại con có việc, tối nay nói sau.”

“Chuyện gì?”

Thiệu Khâm rất ghét loại chất vấn này của cha anh, nhíu mày:”Việc riêng.”

Thiệu Chính Minh trầm ngâm vài giây, giọng nói hùng hậu vang lên qua sóng điện thoại:” Lập tức về nhà, tối nay phải cho chú hai của anh câu trả lời thỏa đáng.”

Thiệu Khâm giẫm mạnh chân lên thắng xe, hai mắt u ám nhìn ánh đèn rực rỡ của khu đô thị, thế giới kỳ quái này che giấu bao nhiêu tội ác trong đó…….Anh không ngừng nắm chặt tay lái, trong mặt hiện lên sự lo lắng.

Bình thường Thiệu Khâm ở nhà mình, rất ít về nhà. Lúc này, nhà cũ thật im lặng, anh mở cửa đi vào phòng khách chỉ có một mình Thiệu Chính Minh, bà nội và mẹ chắc là đang ở bệnh viện. Lúc này, Thiệu Khâm đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Khi đó anh xuống tay không nhẹ, sức mạnh kinh người, chỉ sợ Thiệu Trí còn phải ở lại bệnh viện thêm ít lâu nữa.

Từ lúc anh vào nhà, Thiệu Chính Minh vẫn híp mắt quan sát anh, Thiệu Khâm không biết chính xác rốt cuộc cha anh có ý gì, vẫn trầm mặt ngồi xuống đối diện:”Cha.”

Thiệu Chính Minh hừ lạnh, dụi điếu thuốc đã cháy một nữa vào trong gạt tàn, một luồng khói màu xám trắng lượn lờ bay lên mờ ảo che gương mặt của anh.

Thiệu Khâm nhìn bình tĩnh.

Thiệu Chính Minh từ từ nâng tầm mắt lên, nhìn anh chăm chú:”Lần này rốt cuộc Thiệu Trí đã chọc đến lông của con rồi hả?” Lời nới này của cha anh chắc chắn có sự chế giễu rõ rệt, có lẽ đã sớm đoán được sự việc một hai phần.

Đôi môi mỏng của Thiệu Khâm giật giật, nhìn Thiệu Chính Minh sâu sắc:”Lần này nó làm quá mức.”

Thiệu Chính Minh ngồi lún vào trong sô pha, giơ tay day day huyệt thái dương, nét cương nghị trên mặt có phần mệt mỏi, thở dài nói:”Thiệu Khâm à, khi nào thì con trở nên thiếu kiềm chế như vậy. Chú 2 của con là người bảo vệ con cái quá mức, lần trước chuyện Thiệu Trí bị thương còn chưa chấm dứt, bây giờ lại xảy ra việc này…….”

Thiệu Khâm ngồi thẳng, vẽ mặt lạnh lùng tức tối:”Bây giờ con biết nên làm gì, cha đừng quan tâm.”

Thiệu Chính Minh nhe vậy, ánh mắt tập trung vào gương mặt anh, khóe miệng mỉm cười:” À, tức giận thật, nói cho cha nghe một chút xem vì sao phải đến mức này?”

Thiệu Khâm và cha anh giằng co một lát, cuối đầu né tránh ánh mắt của cha anh:” Một chút con đi bệnh viên thăm nó.”

Thiệu Chính Minh nhíu mày, thử nói:”Vì phụ nữ ư?”



Thiệu Khâm liền giật mình, nét anh tuấn trên khuôn mặt chợt tái đi vì giận:” Cha đừng xen vào.”

Thiệu Chính Minh sa sầm mặt, hai hàng lông mày run lên:” Tiểu tử thúi, đừng tưởng rằng con không nói thì cha sẽ không biết, lão Chu nói rồi, hai người các con đánh nhau vì phụ nữ! Tranh giành bạn gái, Thiệu Khâm con càng sống càng có bản lĩnh rồi đó.”

Thiệu Khâm cúi đầu, hai tay nắm chặt lại trên gối, lạnh lùng:”Cha đã biết còn hỏi con làm gì.”

Thiệu Chính Minh còn muốn nổi cáu, cố nén giận:”Được rồi, chuyện kia của các con cha mặc kệ. Tự mình xử lý cho tốt, đi xin lỗi chú hai, sau đó lập tức về đội. Chuyện gọi nhập ngũ vào mùa thu cũng sắp bắt đầu rồi, mẹ kiếp, mỗi ngày con chơi bời lêu lỏng còn giống quân nhân sao?”

Lúc này Thiệu Khâm kiên quyết không đi. Nếu anh không biết Giản Tang Du đã trải qua những gì, thì còn có thể đi. Nhưng hiện tại đã rõ ràng rồi, làm sao có thể để cô một mình trong nước sôi lửa bỏng. Nghĩ đến bên cạnh cô có ba kẻ lang sói đang rình rập, lúc nào cũng có thể cắn nuốt cô sạch sẽ, cả người anh rét run giống như tẩm nước đá.

“Con không đi”, Thiệu Khâm nhịn không được nữa, nói chen vào:”Chuyện động viên nhập ngũ, Kiều Nghị sẽ cử người khác làm.”

Ánh mắt Thiệu Chính Minh trừng thẳng, tay vỗ mạnh vào bàn trà một cái ầm :”Hồ đồ, con cố ý làm trái ý cha phải không? Hai anh em vì một người phụ nữ mà ầm ĩ tới mức vào bệnh viện, việc này đồn ra ngoài chưa đủ mất mặt à?”

Trong đầu Thiệu Khâm vang lên tiếng ong ong, cha anh lớn tiếng quả thực còn chấn động hơn sóng siêu âm. Toàn bộ chuyện tối nay xảy ra khiến cho ngọn lửa trong lòng anh cũng bùng nổ.

Anh nhanh chóng đứng dậy khỏi sofa, nhìn thẳng Thiệu Chính Minh không hề thõa hiệp:” Về sau cha đừng nhúng tay vào chuyện của con.”

Thiệu Khâm đi ra ngoài cũng không quay đầu lại, Thiệu Chính Minh tức giận tới mức chống nạnh đi qua đi lại tại chổ, gào thét giận dữ:”Con dám không đi, cha sẽ kêu người trói con về.”

Sau khi Thiệu Khâm lên xe, lập tức tháo pin điện thoại di động ra, ngồi ở ghế lái bực bội đập mạnh lên vô lăng một cái. Cha anh từ nhỏ đã bị ông nội của anh dùng cán súng dạy dỗ. Thiệu Khâm không hề phủ nhận, cái bản tính cậy mạnh lỗ mãng của anh giống hệt cha mình.

Anh không hi vọng vào cha có thể hiểu anh được bao nhiêu, tình cảm của anh và Thiệu Chính Minh cũng không sâu sắc, tình thương của cha, thứ này cho tới bây giờ anh chưa từng được biết.

Thiệu Khâm không chỉ nghĩ tới một lần, nếu trời cho anh có con của mình, nhất định anh sẽ cho con những thứ tốt nhất trên thế giới, chân thật nhất là tình thương của cha.

Bất giác Thiệu Khâm nghĩ đến Giản Tang Du, nghĩ đến……….Mạch Nha.

Mạch Nha là con của ai? Trong đầu anh hiện lên khuôn mặt tươi cười đáng yêu của thằng nhóc kia, mặt mày sáng sủa, sóng mũi cao, đôi mắt dâng lên mười phần khí khái anh hùng. Giờ phút này anh không có cách nào đem đứa bé và ba tên súc sinh kia liên hệ lại với nhau.

Thiệu Khâm phải giúp Giản Tang Du điều tra rõ ràng chuyện năm đó, cô là một cô gái không có quyền đối kháng, đừng nói đến Thiệu gia, ngay cả Trình gia và Hà gia cô cũng không thể đắc tội nỗi.

Tưởng tượng năm đó cô gặp hoàn cảnh bi thảm, trái tim Thiệu Khâm nhói đau. Anh không biết đó là thương hại hay là………..yêu thương? Tóm lại lúc này anh không thể rời khỏi Giản Tang Du, ai cũng không thể bắt anh đi, cha anh cũng không được.

***

Giản Tang Du ghi hình xong đã rạng sáng, thành phố về đêm thật mát mẽ, những vũ công giống như cô, thời gian nghĩ ngơi và trình diễn đều không ổn định. Đêm nay tám giờ nhảy mở màn tiết mục giải trí, luyện tập cũng tốn không ít sức lực của cô. Ban ngày, bởi vì Thiệu Khâm quấy rối, căn bản đã không nghĩ ngơi tốt, lúc này thân thể cô dường như mệt lả, yếu đuối, bủn rủn.



Kéo chiếc mũ lưỡi trai xuống thấp một chút, hai tay Tang Du cho vào trong túi áo, cuối đầu vội vàng đi ra ngoài đại sảnh.

Mới đi được vài bước liền bị va vào một lồng ngực rắn rỏi, cô khinh ngạc ngẩn đầu, nhìn khuôn mặt cương nghị của đối phương, hơi sửng sốt:”Sao anh lại đến đây?”

Đôi mắt đen của Thiệu Khâm thoáng lên một sự rung động phức tạp, tỉ mỉ đánh giá cô gái trước mặt, xuống giọng: ” Đón em.”

Mi tâm Giản Tang Du nhăn chặt lại, không hề nghĩ ngợi liền khoanh tay đi lên phía trước:”Không cần”

Thiệu Khâm yên lặng nhấc chân đuổi theo, không thèm nói gì, nhắm mắt đuổi theo phía sau cô.

Giản Tang Du mang một đôi giầy thể thao có màu sắc hoa văn bình thường, bước chân rất nhanh, nhưng Thiệu Khâm sải bước một cái đã nhanh chóng qua hai bước của cô, cô đi nhanh thế nào người nọ cũng không bị bỏ rơi phía sau.

Giản Tang Du đi được vài bước thì dừng lại, bất ngờ quay đầu, đôi mắt hung dữ trừng lớn:”Thiệu tiên sinh, xe của ngài ở bên kia.”

“Em muốn đi bộ, anh đi cùng em.” Thiệu Khâm nhìn thẳng cô, vẻ mặt vô cùng chân thành.

Giản Tang Du híp mắt quan sát người này, phát hiện đêm nay tên vô lại này không có khí thế mạnh mẽ. Dường như cảm xúc cũng không tốt, cô dấy lên sự tò mò, người này cũng có lúc suy sụp sao?

“Anh____”

Câu hỏi câu Giản Tang Du còn chưa nói ra khỏi miệng, Thiệu Khâm đã đi đến bên cô, cố chấp nắm lấy tay cô, từng ngón tay quấn quít đan vào nhau. Anh đặt những ngón tay giao nhau của hai người trước ngực mình, mắt nhìn Giản Tang Du sáng quắc:” Sau này đều do anh đưa em về nhà, đừng có chạy lung tung.”

Giản Tang Du nhìn nhìn anh giống như bệnh thần kinh, liếc một cái:” Anh bị người ngoài hành tinh tráo đổi à?” Đột nhiên làm ra bộ dáng thâm tình muốn hù chết ai ư?

Thiệu Khâm không để ý tới sự châm biếm của cô, giữ chặt ngón tay lạnh lẽo của cô, thuận thế nhét vào túi áo khoát của mình. Ánh mắt sâu lắng nhìn thẳng phía trước:”Đi thôi.”

Giản Tang Du càng nghi ngờ, chân mày nhíu chặt, vài lần thử rút ngón tay ra nhưng không được: “Này, Thiệu Khâm! Anh còn như vậy em sẽ la lên anh dê xồm đó.”

Thiệu Khâm hơi nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, mệt mỏi cười cười:”Ngoan chút đi, đêm nay anh………..hơi mệt.”

Giản Tang Du liếc mắt xem thường, thực sự là đáng giận, chuyện buổi chiều đã làm cô quá nhức đầu rối, tên lưu manh này quả thực muốn cái gì là làm cái đó mà.

“Buông tay ra, hai chúng ta không thân thiết như vậy.” Bởi vì cố sức, hai má của Tang Du cũng đỏ bừng, vóc dáng của cô thấp hơn Thiệu Khâm nhiều, dáng người gầy yếu, đứng bên thân hình khỏe mạnh của Thiệu Khâm thì càng nhỏ bé hơn.

Thiệu Khâm nhìn bộ dáng đấu tranh của cô, trong lòng cảm thấy chua xót không diễn tả được, hai tay vươn ra mạnh mẽ ôm cô vào lòng. Anh nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu Giản Tang Du, một cảm giác mềm mại chưa từng có lan vào tận đáy lòng lạnh lẽo của anh.

Cúi đầu hôn lên trán cô, Thiệu Khâm cười nói trầm ấm:” Ai nói không quen, anh cũng liếm qua khắp người em rồi, còn muốn quen như thế nào nữa?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sắc Màu Ấm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook