Sắc Màu Ấm

Chương 50: Chương 50 (18+)

Phong Thanh Dương

26/02/2014

Sườn xám đã bị anh lôi kéo không còn ra hình dạng gì, mảnh vải đỏ đã không đủ để che đậy được thân thể kiều diễm của cô. Giản Tang Du mở to đôi mắt long lanh luống cuống nhìn cơ thể mình. Gương mặt trắng nõan cố chịu đựng dục vọng đang được gợi lên.

Hầu kết của Thiệu Khâm khẽ chuyển động, bộ dáng cô như vậy càng khiến cho đàn ông kích thích hơn. . . . . .

Anh chợt cúi đầu hôn cô, bàn tay xấu xa len vào quần lót tìm kiếm vùng đất mềm mại ở giữa kia, giọng nói khàn khàn: “Anh sẽ cố gắng nhanh chút.”

Trống ngực Giản Tang Du đập liên hồi, dựa vào vách tường thở gấp, cảm giác đôi môi ấm áp của anh hôn vào cổ mình, cô cũng phối hợp ngẩng đầu lên.

Thiệu Khâm cởi dãy nút áo dọc theo thân sườn xám, một tay vuốt ve sống lưng cô, đồng thời say mê mút đỉnh hồng của cô, một tay lại chuyên tâm ra vào vùng đất thần bí mềm mại kia.

Không biết có phải Giản Tang Du đã thích ứng với anh hay không. Thiệu Khâm kinh ngạc phát hiện ra nơi đó đã ẩm ướt, cho dù chỉ là một chút nho nhỏ nhưng vẫn làm anh mừng rỡ như điên.

Thiệu Khâm nâng đôi chân trắng nõn của cô vắt lên khuỷu tay mình, sườn xám vải tơ lụa mượt mà trượt dọc theo đầu gối, rơi xuống bên hông cô. Cảnh xuân bên dưới lộ rõ ra trước mắt anh, càng bị anh chèn ép mạnh mẽ.

Thiệu Khâm suýt nữa lại xé rách chiếc quần lót đáng thương của cô, Giản Tang Du vội vàng ngăn anh lại: “Cái này không được xé!” Thiệu Khâm ngẫm nghĩ trong giây lát, ngón tay anh dứt khoát cởi chiếc quần lót hình tam giác xuống, nơi gồ ghề cương cứng ở quần tây ma sát với bộ phận mềm mại nhạy cảm nhất của cô.

Nơi đó của Giản Tang Du bị anh ve vuốt như có như không, mặt càng nóng hơn, nói lắp bắp: “. . . . . . Đừng, em thấy không thoải mái.”

Ánh mắt của nóng bỏng Thiệu Khâm nhìn chăm chú vào cô, hai ngón tay vuốt ve đùa giỡn ở điểm mẫn cảm của cô, làm cho cô càng trở nên ướt át hơn. Anh cảm giác đầu ngón tay có một dòng chất lỏng chảy ra, cổ họng khô khốc: “Chỗ nào không thoải mái?”

Giản Tang Du ngượng ngùng nghiêng đầu sang chỗ khác, nhưng chân bị anh giữ lại, mở rộng ra thêm.

Cô chỉ còn cách choàng hai cánh tay mình lên bả vai rắn chắc của anh, ánh mắt nhìn anh quyến luyến yêu thương.

“Chỗ nào không thoải mái, ông xã sẽ kiểm tra cho em.”

Thiệu Khâm luôn nói ra những câu khiến người ta đỏ mặt tim run. Giản Tang Du cắn môi, trong mắt như dâng lên một lớp nước long lanh, đôi môi đỏ tươi sáng bóng, hàm răng nhẹ cắn chặt, không dám trả lời.

Thiệu Khâm nhìn dáng vẻ e lệ nũng nịu của cô, khóe miệng cong lên, ngón tay đi dọc theo vách tường khít khao càng sâu hơn, thân anh ưỡn cong về phía trước, lần mò điểm mẫn cảm của cô.

Giản Tang Du run lên, toàn thân cũng căng thẳng.

“Nơi này hả?” Ngón tay Thiệu Khâm xấu xa ấn vào đó, tựa như đã tìm ra điểm nhạy cảm của cô.

Giản Tang Du càng run dữ dội hơn, đôi gò bồng đảo càng phập phòng mãnh liệt, khởi động nên một làn sóng tình cuồng nhiệt.

Ánh mắt Thiệu Khâm sâu thẳm, giọng nói càng khàn hơn: “Ông xã kiểm tra cho em nhe?”

“Đừng.” Đầu Giản Tang Du dính sát vào vách, lắc đầu làm mái tóc đen rơi ra loạn xạ, cô thở hỗn hễn, đáy mắt ngân ngấn, cảm thấy phía dưới của Thiệu Khâm đang trướng lên.

Anh không trì hoãn thời gian nữa, cởi thắt lưng ra, nhanh chóng nhích người tiến vào.

Bị anh đứng thẳng xâm lược như thế, cả người Giản Tang Du không có một chỗ dựa nào, chỉ có thể bấu víu vào thân thể cường tráng của anh, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt anh tuấn của anh.

Trán anh xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, thoạt nhìn rất cương nghị quyến rũ. Khóe mắt đuôi mày cũng lộ ra sự sắc bén, ánh mắt nhìn cô vừa dịu dàng lại mang theo yêu thương nồng nàn. Giản Tang Du si mê ôm lấy gáy của anh, đưa lưỡi liếm lớp mồ hôi lấm tấm đó.

Chiếc lưỡi mềm mại khẽ lướt qua trán, mang theo một dòng điện ngứa ngáy tê dại, bên dưới Thiệu Khâm không ngừng đụng chạm, ánh mắt liếc nhìn cô một cách sâu sắc .

Giản Tang Du phát hiện nơi đó đó giống như một nơi đặc biệt nhạy cảm của Thiệu Khâm. Không biết có phải mỗi người đàn ông đều như vậy hay không? Thiệu Khâm đã nói sẽ mau chóng kết thúc, nhưng giờ nhìn thấy bộ dạng càng đánh càng hăng này của anh, chỉ sợ là không tới một giờ cũng sẽ không dừng lại.

Lưng Giản Tang Du cọ vào bức tường của phòng thay đồ đau đến đỏ lên, không nhịn được oán trách uất ức: “Anh làm em đau quá.”

Thiệu Khâm dừng lại, chăm chú nhìn cô .



Giản Tang Du cho rằng anh không thèm để ý tới tâm trạng của mình, ai ngờ anh lại nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng cô, bế bổng cô lên.

Giản Tang Du cực kỳ kinh ngạc, không phải thể lực anh tốt tới mức có thể ôm cô mà tiếp tục chứ!

Thiệu Khâm đặt cô trước gương trong phòng thay đồ, Giản Tang Du nhìn quần áo của mình không chỉnh tề, toàn thân lại ửng hồng, hơi sững sờ ngẩn người.

Cho đến lúc Thiệu Khâm lại hung hăng tiến vào, cô mới đột nhiên hồi hồn.

Động tác của Thiệu Khâm hung hái khiến cô suýt ngã vào chiếc gương, cô vội vàng đưa tay chống đỡ, tức tối quay đầu lại trợn mắt nhìn anh .

Thiệu Khâm nắm tay của cô, cùng nhau chống lên mặt gương lạnh lẽo, một tay khác nâng chiếc cằm thon gầy của cô, bắt cô quay đầu nhìn: “Nhìn xem.”

Giản Tang Du bị buộc nhìn cảnh cô và anh cùng quấn quýt nhau trong gương, đôi mắt đen thẳm của anh nóng bỏng nhìn chằm chằm vào dáng vẻ si mê của cô. Tầm mắt của cô hạ xuống không tự chủ, lướt qua bộ phận phía dưới của anh, thấy rõ được phần còn lại của mãnh thú dữ tợn xanh tím kia. . . . . .

Giản Tang Du vội vàng nhắm mắt lại, hô hấp dồn dập, mắng anh: “Em không muốn nhìn, xấu chết được.”

Thiệu Khâm mím môi cười, đưa tay đặt lên bờ ngực đang lắc lư đung đưa theo nhịp của anh, cắn vành tai cô nhỏ giọng nỉ non: “Nơi nào xấu, rõ ràng là em đang rất vui vẻ.”

Giản Tang Du sắp bị anh bức điên rồi, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

Không biết sự điên cuồng này kéo dài bao lâu, cô cảm thấy hai chân mình cũng bủn rủn cả, đến mức đứng cũng không vững nữa.

Sự bền bỉ của Thiệu Khâm thật kinh người, nhìn cô cắn môi, sắc mặt thực sự không tốt, lúc này anh mới chịu gia tăng tốc độ vội vã giải phóng chính mình.

***

Giản Tang Du vừa tức vừa mệt, không chịu nổi dáng vẻ nhếch nhác của mình trong gương. Nhưng anh lại quần áo chỉnh tề, dáng vẻ tỏ ra vô cùng hài lòng khiến cô càng thêm tức giận.

Giản Tang Du sắp khóc : “Em như vậy làm sao có thể đi ra ngoài!”

Thiệu Khâm vội vàng hôn lên mặt cô một cái, cởi áo khoác phủ lên người cô: “Anh ôm em ra ngoài.”

Như vậy không phải càng làm cho người ta chú ý hơn hay sao? Giản Tang Du cố gắng cứu vãn chiếc sườn xám, phát hiện tất cả đều vô dụng, nút áo cũng không biết bị anh giật bay tới tận đâu.

Thiệu Khâm ôm cô, kiểm tra phần dưới thân của cô có bị thương không, lúc này mới đứng dậy chuẩn bị ra cửa.

Giản Tang Du sợ hết hồn, vội vàng giữ lấy cửa phòng thử quần áo, kinh hãi nhìn chằm chằm vào anh : “anh muốn làm gì vậy?”

Thiệu Khâm nói như chuyện đương nhiên: “Đi lấy quần áo cho em, có phải ở phòng bên cạnh không?”

Giản Tang Du nghĩ Trình Nam vẫn còn ở bên ngoài, hơn nữa bọn họ đi vào lâu như vậy, không biết mấy nhân viên còn chờ ở bên ngoài hay không? Gương mặt càng nóng rực lên như lửa đốt, càng không dám đi ra ngoài gặp người khác, hai mắt trợn to nói cảnh cáo: “Không cho đi!”

Thiệu Khâm nhíu nhíu mày, ngay sau đó đáy mắt hiện lên một nụ cười: “Bà xã, vừa rồi em mới nói chịu không nỗi, bây giờ lại muốn tiếp tục sao?”

Giản Tang Du thật muốn cởi giày cao gót ra đánh vào mặt anh, cô ấm ức hít hít mũi: “Thật là khốn kiếp, chỉ biết làm thôi, bây giờ nếu đi ra ngoài sẽ bị người ta cười nhạo đó.”

Thiệu Khâm sửng sốt một chút, sau đó nghiêm mặt trả lời: “Ai dám cười, anh sẽ kiện người đó.”

Giản Tang Du tức giận liếc anh một cái, người ta không tố cáo bọn họ làm nhiễu loạn xã hội đã là may lắm rồi!

Thiệu Khâm ôm lấy cô, hôn một cái lên môi, nói dỗ dành: “Ngoan, cứ để anh giải quyết.”

Giản Tang Du ôm mặt ngồi trên thảm trải sàn, làm thế nào đây, sau này có nên tiếp tục chụp ảnh cưới ở đây không! Làm sao cô lại có thể thích tên lưu manh như vậy chứ!



Giản Tang Du mặc quần áo từ trong phòng thay đồ bước ra, đã nhìn thấy bộ dạng phớt tỉnh của Thiệu Khâm đang nói chuyện với quản lý của tiệm áo cưới: “Cái sườn xám đó vợ của tôi rất thích, tôi sẽ mua nó.”

Quản lý cười khổ sở: “Thật xin lỗi Thiệu tiên sinh, chiếc áo đó. . . . . . là do chủ của chúng tôi mời thợ thủ công may, cho nên rất quý.”

“Tính giá gấp đôi.” Thiệu Khâm không cho anh ta tiếp tục kháng cự, biểu cảm trên mặt lạnh lùng vô cùng.

Mặt Giản Tang Du đen lại, anh càng lúc càng giống ác bá cường hào.

Quản lý vẫn lắc đầu như cũ, tiếp tục cười làm lành nói: “Thật xin lỗi, cái này tôi thật sự không thể làm chủ.”

Thiệu Khâm yên lặng mấy giây, chợt nói: “Anh không đồng ý cũng không được, vừa rồi tôi mới xé rách chiếc sườn xám đó rồi, không ai có thể mặc được đâu.”

Quản lý: “. . . . . .”

Giản Tang Du: “. . . . . .”

Trình Nam: “. . . . . .”

Tất cả mọi người đều hóa đá, chỉ có người bạn nhỏ Mạch Nha vừa ăn chocolate vừa ngây thơ hỏi: “Sao bạ lại xé rách quần áo của mẹ?”

***

Cũng may quản lý là người cũng kinh nghiệm từng trải khá nhiều, rất bình tĩnh nhận tiền bồi thường của Thiệu Khâm. Hà Tịch Thành dẫn bạn gái đến trễ, bạn gái của anh dáng dấp rất quyến rũ, tính tình cũng lạnh lùng không thích nói chuyện, tự mình chọn lễ phục rồi chạy thẳng tới phòng thử quần áo.

Giản Tang Du lo lắng nhìn bóng lưng của cô ấy, dáng vẻ thật khó hòa đồng.

Hà Tịch Thành thay xong quần áo đi ra ngoài, đứng trước gương chỉnh nơ với Thiệu Khâm. Vóc dáng hai người cũng cao to như nhau, mặc lễ phục màu đen kèm áo sơ mi trắng trông rất lãng tử, đẹp trai quý phái.

Thiệu Khâm như vẫn có điều suy nghĩ, con mắt cứ đảo qua đảo lại liên tục, chợt ngẩng đầu lên nhìn Hà Tịch Thành: “Cô phù dâu đó sao có cảm giác rất quen mặt?”

Hà Tịch Thành dừng động tác chỉnh nơ, vẻ mặt không được tự nhiên: “À . . . . . đó là con mèo hoang đó.”

Thiệu Khâm kinh ngạc nhíu mày, ngay sau đó mặt liền biến sắc: “Cậu dẫn cô ấy tới đây làm gì? Nếu cô ấy và Giản Tang Du nói chuyện ——” Hà Tịch Thành im lặng than thở, xoay người nghiêm túc nhìn anh, lúc nói chuyện lại cắn răng nghiến lợi: “Cậu yên tâm, người phụ nữ này rất biết cách giả bộ, ngay cả năm đó quyến rũ lừa lấy lần đầu tiên của anh đây thế nào cũng quên sạch bách. Làm sao cô ấy có thể nhớ những chuyện hư hỏng của cậu chứ?”

Lông mày Thiệu Khâm nhíu chặt lại, yên lặng liếc nhìn Hà Tịch Thành, chợt nâng khóe môi cười nói: “Ơ, đó giờ chỉ nghe nói tâm lý gái trinh, thì ra còn có tâm lý trai trinh, bắt người ta chịu trách nhiệm với cậu nữa à.”

Sắc mặt Hà Tịch Thành càng khó nhìn hơn, tức tối chỉnh chiếc nơ, thiếu chút nữa tự siết cổ mình: “Nói lăng nhăng gì đó, tôi còn hơn cái tên vội vàng đáng khinh đấy nhé.”

Thiệu Khâm chẳng nói đúng hay sai nhếch khóe môi, soi gương sửa sang lại quần áo.

Ánh mắt Hà Tịch Thành liếc nhìn sang Trình Nam và Giản Tang Du đang cười giỡn gần đó, chạm vào cánh tay Thiệu Khâm: “Tôi nói này, anh không nói sự thật với cô ấy mà dám kết hôn sao?”

Thiệu Khâm nhăn mày lại, cảnh giác nhìn vào mắt Giản Tang Du, quay đầu lại nhìn Hà Tịch Thành cảnh cáo: “Cậu tốt nhất hãy kín miệng vào, nếu vợ và con tôi chạy mất, tôi sẽ làm thịt cậu đầu tiên.”

Hà Tịch Thành hết sức buồn bực: “Anh đây còn oan hơn Thị Kính nữa đó.”

Thiệu Khâm lạnh lùng hừ khinh bỉ, hai tay nhét vào túi, lẳng lặng nhìn anh ta: “Tóm lại bây giờ tôi còn chưa chắc chắn cô ấy có thể tha thứ cho tôi hay không. Không thể làm gì khác là dùng thủ đoạn này giữ cô ấy và con trai ở bên cạnh. Mặc dù rất đê tiện, nhưng mà tôi không thể không tay được. Từ lúc biết Mạch Nha là con trai của tôi, tôi đã không thể buông tay được nữa rồi.”

“Ầm ——”

Một tiếng động ầm ĩ vang lên sau lưng Thiệu Khâm, cả sống lưng Thiệu Khâm chợt lạnh toát, tim đập rộn lên, giống như bị một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống chân, toàn thân cũng cảm thấy lạnh lẽo.

Hà Tịch Thành cũng sợ mất hồn, hai người căng thẳng từ từ nghiêng đầu, nhìn về phía sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Sắc Màu Ấm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook