Quyển 1 - Chương 27
Thập Nguyệt Cần Khê
11/04/2015
Vì Liên Hạo Đông đi nhờ xe người khác tới nên hai người phải đón xe đi về. Trên đường đi Trần Hiểu Sắt nói với Liên Hạo Đông: "Anh đừng có quá đắc ý, tôi muốn đi về chung với anh là vì tôi đang giận Tống Á đã làm cho Sửu Sửu bị bệnh mà thôi."
Liên Hạo Đông nói: "Tôi đắc ý bao giờ hả? Em có thấy tôi cười không?"
Ừ, đúng là anh ta không có cười.
Rất nhanh cả hai được về đến nhà, Liên Hạo Đông đi thẳng tới cánh cổng như nơi này vốn là nhà mình vậy. Khi nhìn thấy cầu thang máy đã sửa xong hoàn tất thì anh mở miệng mắng: "Nếu cưới vợ mà năng xuất cũng được tốc hành như thế này thì thật tốt biết mấy."
Trước khi vào cửa Liên Hạo Đông luôn giữ cho mình một hình tượng hoàn hảo không khác gì Liễu Hạ Huệ ngày xưa. Nhưng khi cánh cửa vừa đóng lại anh lập tức lộ ra bản chất thật của mình. Không cho Trần Hiểu Sắt có thời gian cất đi túi xách, vội vàng ấn Trần Hiểu Sắt lên cánh cửa và nâng khuôn mặt nhỏ xinh của cô mà hôn tới tấp.
Trần Hiểu Sắt hoảng hồn la chói lói, cuống quýt ú ớ: "Anh làm nhẹ thôi, chiếc áo này là hàng hiệu đấy, anh không được xé nó...."
Khá lắm, cô vợ tương lai này còn rất biết sống tiết kiệm. Nhưng tiếng thét của Trần Hiểu Sắt vốn không ngăn cản được hành vi thô bạo của Liên Hạo Đông. Trần Hiểu Sắt nghe được tiếng cúc áo của mình rơi xuống đất kêu tách tách rất rõ ràng. Trong lòng lo lắng không thôi, cầu trời làm ơn đừng lăn xuống lỗ thoát nước trong nhà tắm, bộ váy này là hàng giảm giá, không có cúc áo dự phòng nào để thay hết....
Trần Hiểu Sắt tựa như một áng mây nhỏ bị cơn gió dữ là Liên Hạo Đông cuốn đi, cố gắng phối hợp theo mỗi tiết tấu điên cuồng của anh, còn nhiệt liệt hôn đáp trả lại khiến Liên Hạo Đông hết sức hài lòng.
Đối với hành vi xâm phạm thân thể của Liên Hạo Đông, Trần Hiểu Sắc đã từ chống cự dần chuyển sang đón nhận, rồi sau đó lại biến thành chủ động đáp trả, chuyện này rốt cuộc là sao đây?
Sau khi xảy ra chuyện lần trước, Trần Hiểu Sắt vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện lên giường với Liên Hạo Đông. Nó đã ám ảnh cô cả khoảng thời gian rất dài, trong lòng rối rắm không yên. Cô căm ghét bản thân mình đã không cẩn thận để thất thân, càng đáng hận hơn chính là đêm đầu tiên của mình vậy mà lại ngủ say như chết, còn chưa kịp cảm nhận hương vị ngọt ngào của tình một đêm khiến con người ta chết dở sống dở kia là như thế nào nữa.
Thế cho nên nhân lúc khi cả đám con ngồi trong nhà tập thể tụ tập tán dóc, cô đã nhân cơ hội ấy hỏi mọi người: "Lần đầu tiên làm chuyện đó của các cô là khi nào vậy?"
Người đầu tiên đáp: "Tôi á, lúc mới vào năm đầu đại học thì tôi đã cho bạn trai trước, trước, trước đó rồi."
Người thứ hai nói: "Còn tôi thì đã làm chuyện đó từ hồi học cấp hai cơ, là một hot boy học cùng trường với tôi.”
Sau đó, sau đó lại có người nói: "Năm đó tôi đã cho ông chủ của mình và bây giờ anh ấy đã là chồng tôi."
Trời ơi, chuyện ghê gớm thế này mà bây giờ mình mới biết? Xem ra mình quá thiếu sót chưa đủ quan tâm đám chị em tốt này rồi. Cô lại hỏi tiếp: "Còn tình một đêm? Hoặc có thể có suy nghĩ này hay không?" Vì muốn che giấu mục đích của mình nên cô nói thêm một câu: "Một cô bạn của mình nói cô ta đã lỡ thích người lỡ có tình một đêm với cô ấy."
Lại có người nói: "Nói thật tôi cũng từng như vậy. Lần đó đi bar chơi, có quen được một anh rất trai đẹp, uống một hồi rồi say đến không biết trời trăng gì, hôm sau tỉnh lại thì phát hiện mình đã lên giường với người ta. Thực sự rất tuyệt vời và thú vị nữa."
Một người khác nói: "Tôi không ngại tình một đêm, chỉ cần đối phương đẹp trai là được."
Có người nói: "Tình một đêm á? Ông chồng hiện tại của tôi trước đây cũng là ông chủ có tình một đêm với tôi đấy."
Sau cuộc nói chuyện lần đó, nỗi lòng lo lắng bất an của Trần Hiểu Sắt rốt cuộc cũng được xoa dịu, lấy cớ đó để an ủi bản thân: "Xã hội bây giờ, gái còn trinh mới là cổ lỗ xỉ quê mùa, mất thì cũng đã mất rồi. Còn nữa, tướng tá diện mạo của cái tên lưu manh kia có thể nói trong ngàn người mới tìm được một, tính ra mình cũng không có lỗ lã gì.”
Với suy nghĩ này, Trần Hiểu Sắt liền gạt phăng những lời răn dạy không được có quan hệ trước hôn nhân kia luôn. Thậm chí có lúc cô còn thấp thỏm mong đợi nó sẽ đến với mình thêm lần nữa và đối tượng ấy chính là Liên Hạo Đông.
Liên Hạo Đông nương theo Trần Hiểu Sắt đi từ từ lại phía giường, hai người như đang so tài xem ai có thể xé quần áo trên người đối phương nhanh hơn. Quân phục tác chiến mùa hè của Liên Hạo Đông được làm bằng chất liệu rất tốt, ngay cả thanh niên trai tráng trên thao trường còn xé không rách nổi thì một cô gái chân yếu tay mềm như cô làm sao có thể xé được? Trần Hiểu Sắt hì hục hổn hển cởi được chiếc ao ba lổ bên trong của Liên Hạo Đông ra đã mệt muốn đứt hơi. Liên Hạo Đông thấy cô ngừng tay thì hỏi: "Sao không làm tiếp?"
Trần Hiểu Sắt xụ mặt, mặt mũi nhỏ xinh như chiếc bánh bao vừa tròn vừa trắng vô cùng dễ thương xị xuống nói: "Tôi đang nghĩ, con gái vẫn nên dè dặt một chút hoặc giả bộ từ chối sẽ hay hơn."
Liên Hạo Đông chỉ cười cười rồi hôn nhẹ lên chóp mũi cô, sau đó tiếp tục công việc đang dang dở của mình.
So với sự dè dặt của Trần Hiểu Sắt thì Liên Hạo Đông ra tay một cách thuận lợi trôi chảy hơn nhiều, bộ váy mới mua của cô lần nữa bi hủy trong tay Liên Hạo Đông. Trần Hiểu Sắt thấy vậy lập tức nổi điên thở hồng hộc nó với anh: "Lần này anh đừng hòng bỏ đi nếu không đền lại cái áo này cho tôi."
Cô bé, đừng nói bồi thường quần áo, dù cho bồi thường luôn cả cái mạng này tôi cũng sẵn lòng dâng cho em!
Liên Hạo Đông cởi luôn lớp áo trong của Trần Hiểu Sắt ra, hai bầu ngực trắng nõn như quả ngọt say lòng người. Liên Hạo Đông không chần chờ cúi đầu ngậm lấy một bên, tay thì xoa nắn vuốt vẻ thưởng thức bên còn lại.
Đến lúc này thì Trần Hiểu Sắt cũng vứt luôn tấm rào chắn rụt rè ban nãy, run run bám lấy bờ lưng vạm vỡ của Liên Hạo Đông. Đột nhiên Trần Hiểu Sắt cảm thấy nơi hạ thể mình tuôn ra luồng nước nong nóng, chất dịch ẩm ướt và trơn trượt đó khiến cô có cảm giác lâng lâng.
Bàn tay thô ráp của Liên Hạo Đông di chuyển từ ngực cô lần lần xuống phía dưới, đến khi xuống tới mông Trần Hiểu Sắt mới dừng lại, rên nhẹ ra tiếng sau đó cởi luôn quần của mình ra. Anh cũng rất háo hức muốn được, nếu không phải đây là lần đầu tiên của cô ấy, chắc chắc mình sẽ giải phóng ‘cậu em’ này trước.
Trần Hiểu Sắt lại cảm thấy hạ thể mình lần nữa tuôn ra luồng nhiệt nóng, hơn nữa càng tuôn càng nhiều khiến cô có dự cảm không ổn, dấu hiệu này sao giống đến ngày đó quá vậy? Trần Hiểu Sắt vội dịch người ra ngồi dậy bước xuống giường gấp gáp chạy vào phòng vệ sinh. Kiểm tra mới biết đúng như cô dự đoán, ‘bà dì xui xẻo’ này sớm không đến trễ không đến lại đến ngay lúc này.
Trần Hiểu Sắt cảm thấy vô cùng ái ngại với Liên Hạo Đông, ngại tới nỗi không dám mở cửa đi ra ngoài luôn. Dựa theo kinh nghiệm tích lũy bao nhiêu năm qua phim ảnh và sách truyện của mình, một khi ‘cậu em’ đã ‘vươn cung’ sẵn sàng chiến đấu mà nếu như không kịp thời giải quyết thì sẽ bị tắt tuyến tiền liệt. Rất có hại cho sức khỏe, không chỉ có hại cho sức khỏe mà còn không tốt cho thận nữa. Nhưng phải đành chịu chứ biết làm sao bây giờ, mình cũng đâu có muốn như vậy.
Trần Hiểu Sắt dọn dẹp sạch sẽ và thay luôn áo ngủ khác rồi mới đi ra, không nói gì chỉ lẳng lặng nhặt quần áo của Liên Hạo Đông vắt lên giá áo. Qua mớ quần áo trong tay, cô có thể biết được hiên tại Liên Hạo Đông đã biến thành một người mẫu khỏa thân nằm chờ dâng tới miệng rồi. Còn nếu như không đúng, vậy thì người đàn ông này có thói quen mặc hai cái quần lót.
Liên Hạo Đông bật điều hòa và đang hưởng thụ cảm giác mát mẻ dễ chịu của căn phòng. Đêm nay đúng là một đêm tuyệt vời, thời tiết tối nay vừa trong lành còn nhiều mây khá tốt, cũng không có ai làm kỳ đà cản mũi ngồi xem[1], thế thì còn gì thích hợp hơn bằng làm chuyện đó nữa chứ! Nhưng ông trời lại cố tình chơi khăm Liên Hạo Đông. ([1] ý nói Sửu Sửu bé nhỏ :D)
Cá nhân Liên Hạo Đông cho rằng, có lẽ kiếp trước mình làm việc thiện thì ít mà làm chuyện ác thì quá nhiều, không biết tích nhiều công đức, cho nên kiếp này mới luôn bị trục trặc gián đoạn nữa chừng trong việc quan hệ trai gái.
Trần Hiểu Sắt đi tới tốt bụng giúp Liên Hạo Đông đắp lên tấm chăn rồi nói: "Không mặc đồ coi chừng bị lạnh đó."
Liên Hạo Đông làm sao để cô ngồi đó nói năng nhảm nhí được, vồ tới nhấc lên giai nhân ôm vào lòng, đặt Trần Hiểu Sắt ngồi trên bụng mình rồi tiếp tục hôn cô.
Bây giờ Trần Hiểu Sắt đã không còn tâm trạng để đáp lại Liên Hạo Đông nữa, áy náy nói: "Tối nay không được!"
Liên Hạo Đông mặc kệ lời cô nói cứ tiếp tục công việc của mình, Trần Hiểu Sắt nhân cơ hội được hít thở một chút nói: "Tôi tới ngày rồi, anh vẫn muốn tiếp tục trận chiến đẫm máu này sao?"
Liên Hạo Đông cảm thấy đầu mình ong ong, hai mắt trợn to như muốn nổ đom đóm. Bản thân là người không mê tính dị đoan, nhưng ngay giờ phút này anh thật sự rất rất muốn chạy tới chùa thắp hai nén hương để hỏi: Rốt cuộc tôi đã đắc tội với vị thần tiên nào vậy chứ?
Dù vậy nhưng suốt cả đêm Liên Hạo Đông cũng không hề bỏ qua cho Trần Hiểu Sắt, ngoài việc không đụng chạm chỗ đó ra, những nơi còn lại khác đều bị Liên Hạo Đông chấm mút sạch sẽ, không bỏ sót một ngõ nghách nào. Mãi tới khi cảm thấy đã sờ thõa mãn rồi mới nói với Trần Hiểu Sắt: "Ngày mai theo anh đến quân khu, anh có đồ muốn tặng cho em."
Trần Hiểu Sắt nói: "Những thứ khác tôi đều không cần, đền trước cái áo bị xé rách cho tôi đi rồi hãy nói."
Liên Hạo Đông hôn nhẹ lên da bụng cô nói: "Yêu cầu của em chỉ có từng ấy thôi sao?"
Trần Hiểu Sắt nói: "Đúng vậy, chẳng lẽ yêu cầu anh cho tôi đứa con ư? Nói thật cho anh biết, tôi nhận thấy giữa hai chúng ta không có kết quả đâu."
Liên Hạo Đông sững sờ nghi hoặc hỏi, "Sao em lại nói vậy?"
Trần Hiểu Sắt nói: "Haizz! Bởi vì tôi cảm thấy giữa hai chúng ta có quá nhiều chênh lệch, như một trời một vực không có chỗ nào thích hợp cả. Còn nữa, không phải lần trước tôi đã có gì đó với anh rồi sao? Tôi nghĩ có một lần hay hai lần thì cũng như nhau cả thôi, cho nên tối nay tôi mới đồng ý cho anh lên nhà. Chúng ta đều là người trưởng thành, tất nhiên sẽ có nhu cầu về mặc sinh lý, cảm thấy hợp thì vui vẻ với nhau một đêm cũng không có gì xấu."
Liên Hạo Đông xỉ nhẹ vào đầu Trần Hiểu Sắt: "Em xem anh là hạng người gì chứ? Là kẻ sở khanh có ý đồ lợi dụng em hay sao? Anh đã nói là anh sẽ chịu trách nhiệm mà."
Trần Hiểu Sắt vuốt bụng mình nói: "Chịu trách nhiệm gì chứ? Lúc ấy tôi sợ mình có thai nên mới nói vậy, bây giờ đã có rồi thì tôi cũng yên tâm. Sau buổi sáng ngày mai anh đừng đến đây nữa, về tìm một cô gái môn đăng hộ đối với mình mà sống cho hạnh phúc đi."
Liên Hạo Đông lười nghe những lời vớ vẩn của cô hỏi, "Mỗi lần như vậy bao lâu mới hết?"
"Cái gì?" Trần Hiểu Sắt ngơ ngác không hiểu.
Liên Hạo Đông vuốt vuốt bụng Trần Hiểu Sắt nói: "Cái này này."
"Ồ, năm ngày!"
Liên Hạo Đông chán chường nằm phịch xuống giường, đúng là năm xui tháng hạn.
Trần Hiểu Sắt nói: "Nhìn anh khỏe mạnh sung sức lại còn tràn đầy tinh lực thế này, tôi thấy hay là anh tìm đại cô gái nào đó để giải quyết đi được không? Bây giờ tôi thế này, cả hai sẽ không tiện vui vẻ."
Liên Hạo Đông nghe xong cũng phải thay đổi cách nhìn về cô, trong đầu cô gái này chứa đựng thứ gì ấy nhỉ? Lòng đỏ trứng ư? Liên Hạo Đông nổi nóng hỏi: "Em coi tôi là người như thế sao?"
Trần Hiểu Sắt còn ngạc nhiên hơn cả anh nói: "Chớ không phải anh là một chiến binh kỳ cựu có đầu óc phát triển, tứ chi nhanh nhẹn, bụng đen lòng dạ xấu xa lại còn tự cuồng tự đại đó sao?"
Lời này nói thật chính xác, chỉ số IQ xem ra cũng không thấp nha? Hây da phiền chết đi được, tắt đèn ngủ thôi.
Sau đó cuộc nói chuyện của hai người diễn ra trong bóng tối như sau:
"Ôi! Chỗ này cứng thật đấy!"
"Tất nhiên, anh là người phong độ nhất trong quân đội mà, không thì sao trụ nổi ở nơi đó được!"
"Đây là lần đầu tiên tôi được sờ nó đó, không ngờ cảm giác cũng khá đó chứ, còn tuyệt hơn cả người mẫu nữa!"
"Mấy tên ẻo lả kia làm sao rắn chắc khỏe mạnh bằng anh được chứ!"
"Nè, anh có ngại không nếu như tôi dùng nó để đập bể hột đào? Á…Không cho đập thì cứ việc nói thẳng, sao lại cắn chỗ đó chứ?"
"Cơ bụng anh còn chưa đủ cứng đạt tới trình độ có thể đập bể được hột đào đâu!"
"...."
Sau đêm ấy, Liên Hạo Đông nhận định được một chuyện là anh đã đánh giá quá cao về mức độ EQ của cô. Thông thường tâm lý của con người được chia ra như sau: Người ta không thích bạn thì bạn lại cho rằng người ta thích mình. Còn người thích bạn thì bạn lại nghĩ người ta không để ý tới bạn. Cô nàng này là thuộc về vế thứ hai.
Liên Hạo Đông nói: "Tôi đắc ý bao giờ hả? Em có thấy tôi cười không?"
Ừ, đúng là anh ta không có cười.
Rất nhanh cả hai được về đến nhà, Liên Hạo Đông đi thẳng tới cánh cổng như nơi này vốn là nhà mình vậy. Khi nhìn thấy cầu thang máy đã sửa xong hoàn tất thì anh mở miệng mắng: "Nếu cưới vợ mà năng xuất cũng được tốc hành như thế này thì thật tốt biết mấy."
Trước khi vào cửa Liên Hạo Đông luôn giữ cho mình một hình tượng hoàn hảo không khác gì Liễu Hạ Huệ ngày xưa. Nhưng khi cánh cửa vừa đóng lại anh lập tức lộ ra bản chất thật của mình. Không cho Trần Hiểu Sắt có thời gian cất đi túi xách, vội vàng ấn Trần Hiểu Sắt lên cánh cửa và nâng khuôn mặt nhỏ xinh của cô mà hôn tới tấp.
Trần Hiểu Sắt hoảng hồn la chói lói, cuống quýt ú ớ: "Anh làm nhẹ thôi, chiếc áo này là hàng hiệu đấy, anh không được xé nó...."
Khá lắm, cô vợ tương lai này còn rất biết sống tiết kiệm. Nhưng tiếng thét của Trần Hiểu Sắt vốn không ngăn cản được hành vi thô bạo của Liên Hạo Đông. Trần Hiểu Sắt nghe được tiếng cúc áo của mình rơi xuống đất kêu tách tách rất rõ ràng. Trong lòng lo lắng không thôi, cầu trời làm ơn đừng lăn xuống lỗ thoát nước trong nhà tắm, bộ váy này là hàng giảm giá, không có cúc áo dự phòng nào để thay hết....
Trần Hiểu Sắt tựa như một áng mây nhỏ bị cơn gió dữ là Liên Hạo Đông cuốn đi, cố gắng phối hợp theo mỗi tiết tấu điên cuồng của anh, còn nhiệt liệt hôn đáp trả lại khiến Liên Hạo Đông hết sức hài lòng.
Đối với hành vi xâm phạm thân thể của Liên Hạo Đông, Trần Hiểu Sắc đã từ chống cự dần chuyển sang đón nhận, rồi sau đó lại biến thành chủ động đáp trả, chuyện này rốt cuộc là sao đây?
Sau khi xảy ra chuyện lần trước, Trần Hiểu Sắt vẫn luôn canh cánh trong lòng về chuyện lên giường với Liên Hạo Đông. Nó đã ám ảnh cô cả khoảng thời gian rất dài, trong lòng rối rắm không yên. Cô căm ghét bản thân mình đã không cẩn thận để thất thân, càng đáng hận hơn chính là đêm đầu tiên của mình vậy mà lại ngủ say như chết, còn chưa kịp cảm nhận hương vị ngọt ngào của tình một đêm khiến con người ta chết dở sống dở kia là như thế nào nữa.
Thế cho nên nhân lúc khi cả đám con ngồi trong nhà tập thể tụ tập tán dóc, cô đã nhân cơ hội ấy hỏi mọi người: "Lần đầu tiên làm chuyện đó của các cô là khi nào vậy?"
Người đầu tiên đáp: "Tôi á, lúc mới vào năm đầu đại học thì tôi đã cho bạn trai trước, trước, trước đó rồi."
Người thứ hai nói: "Còn tôi thì đã làm chuyện đó từ hồi học cấp hai cơ, là một hot boy học cùng trường với tôi.”
Sau đó, sau đó lại có người nói: "Năm đó tôi đã cho ông chủ của mình và bây giờ anh ấy đã là chồng tôi."
Trời ơi, chuyện ghê gớm thế này mà bây giờ mình mới biết? Xem ra mình quá thiếu sót chưa đủ quan tâm đám chị em tốt này rồi. Cô lại hỏi tiếp: "Còn tình một đêm? Hoặc có thể có suy nghĩ này hay không?" Vì muốn che giấu mục đích của mình nên cô nói thêm một câu: "Một cô bạn của mình nói cô ta đã lỡ thích người lỡ có tình một đêm với cô ấy."
Lại có người nói: "Nói thật tôi cũng từng như vậy. Lần đó đi bar chơi, có quen được một anh rất trai đẹp, uống một hồi rồi say đến không biết trời trăng gì, hôm sau tỉnh lại thì phát hiện mình đã lên giường với người ta. Thực sự rất tuyệt vời và thú vị nữa."
Một người khác nói: "Tôi không ngại tình một đêm, chỉ cần đối phương đẹp trai là được."
Có người nói: "Tình một đêm á? Ông chồng hiện tại của tôi trước đây cũng là ông chủ có tình một đêm với tôi đấy."
Sau cuộc nói chuyện lần đó, nỗi lòng lo lắng bất an của Trần Hiểu Sắt rốt cuộc cũng được xoa dịu, lấy cớ đó để an ủi bản thân: "Xã hội bây giờ, gái còn trinh mới là cổ lỗ xỉ quê mùa, mất thì cũng đã mất rồi. Còn nữa, tướng tá diện mạo của cái tên lưu manh kia có thể nói trong ngàn người mới tìm được một, tính ra mình cũng không có lỗ lã gì.”
Với suy nghĩ này, Trần Hiểu Sắt liền gạt phăng những lời răn dạy không được có quan hệ trước hôn nhân kia luôn. Thậm chí có lúc cô còn thấp thỏm mong đợi nó sẽ đến với mình thêm lần nữa và đối tượng ấy chính là Liên Hạo Đông.
Liên Hạo Đông nương theo Trần Hiểu Sắt đi từ từ lại phía giường, hai người như đang so tài xem ai có thể xé quần áo trên người đối phương nhanh hơn. Quân phục tác chiến mùa hè của Liên Hạo Đông được làm bằng chất liệu rất tốt, ngay cả thanh niên trai tráng trên thao trường còn xé không rách nổi thì một cô gái chân yếu tay mềm như cô làm sao có thể xé được? Trần Hiểu Sắt hì hục hổn hển cởi được chiếc ao ba lổ bên trong của Liên Hạo Đông ra đã mệt muốn đứt hơi. Liên Hạo Đông thấy cô ngừng tay thì hỏi: "Sao không làm tiếp?"
Trần Hiểu Sắt xụ mặt, mặt mũi nhỏ xinh như chiếc bánh bao vừa tròn vừa trắng vô cùng dễ thương xị xuống nói: "Tôi đang nghĩ, con gái vẫn nên dè dặt một chút hoặc giả bộ từ chối sẽ hay hơn."
Liên Hạo Đông chỉ cười cười rồi hôn nhẹ lên chóp mũi cô, sau đó tiếp tục công việc đang dang dở của mình.
So với sự dè dặt của Trần Hiểu Sắt thì Liên Hạo Đông ra tay một cách thuận lợi trôi chảy hơn nhiều, bộ váy mới mua của cô lần nữa bi hủy trong tay Liên Hạo Đông. Trần Hiểu Sắt thấy vậy lập tức nổi điên thở hồng hộc nó với anh: "Lần này anh đừng hòng bỏ đi nếu không đền lại cái áo này cho tôi."
Cô bé, đừng nói bồi thường quần áo, dù cho bồi thường luôn cả cái mạng này tôi cũng sẵn lòng dâng cho em!
Liên Hạo Đông cởi luôn lớp áo trong của Trần Hiểu Sắt ra, hai bầu ngực trắng nõn như quả ngọt say lòng người. Liên Hạo Đông không chần chờ cúi đầu ngậm lấy một bên, tay thì xoa nắn vuốt vẻ thưởng thức bên còn lại.
Đến lúc này thì Trần Hiểu Sắt cũng vứt luôn tấm rào chắn rụt rè ban nãy, run run bám lấy bờ lưng vạm vỡ của Liên Hạo Đông. Đột nhiên Trần Hiểu Sắt cảm thấy nơi hạ thể mình tuôn ra luồng nước nong nóng, chất dịch ẩm ướt và trơn trượt đó khiến cô có cảm giác lâng lâng.
Bàn tay thô ráp của Liên Hạo Đông di chuyển từ ngực cô lần lần xuống phía dưới, đến khi xuống tới mông Trần Hiểu Sắt mới dừng lại, rên nhẹ ra tiếng sau đó cởi luôn quần của mình ra. Anh cũng rất háo hức muốn được, nếu không phải đây là lần đầu tiên của cô ấy, chắc chắc mình sẽ giải phóng ‘cậu em’ này trước.
Trần Hiểu Sắt lại cảm thấy hạ thể mình lần nữa tuôn ra luồng nhiệt nóng, hơn nữa càng tuôn càng nhiều khiến cô có dự cảm không ổn, dấu hiệu này sao giống đến ngày đó quá vậy? Trần Hiểu Sắt vội dịch người ra ngồi dậy bước xuống giường gấp gáp chạy vào phòng vệ sinh. Kiểm tra mới biết đúng như cô dự đoán, ‘bà dì xui xẻo’ này sớm không đến trễ không đến lại đến ngay lúc này.
Trần Hiểu Sắt cảm thấy vô cùng ái ngại với Liên Hạo Đông, ngại tới nỗi không dám mở cửa đi ra ngoài luôn. Dựa theo kinh nghiệm tích lũy bao nhiêu năm qua phim ảnh và sách truyện của mình, một khi ‘cậu em’ đã ‘vươn cung’ sẵn sàng chiến đấu mà nếu như không kịp thời giải quyết thì sẽ bị tắt tuyến tiền liệt. Rất có hại cho sức khỏe, không chỉ có hại cho sức khỏe mà còn không tốt cho thận nữa. Nhưng phải đành chịu chứ biết làm sao bây giờ, mình cũng đâu có muốn như vậy.
Trần Hiểu Sắt dọn dẹp sạch sẽ và thay luôn áo ngủ khác rồi mới đi ra, không nói gì chỉ lẳng lặng nhặt quần áo của Liên Hạo Đông vắt lên giá áo. Qua mớ quần áo trong tay, cô có thể biết được hiên tại Liên Hạo Đông đã biến thành một người mẫu khỏa thân nằm chờ dâng tới miệng rồi. Còn nếu như không đúng, vậy thì người đàn ông này có thói quen mặc hai cái quần lót.
Liên Hạo Đông bật điều hòa và đang hưởng thụ cảm giác mát mẻ dễ chịu của căn phòng. Đêm nay đúng là một đêm tuyệt vời, thời tiết tối nay vừa trong lành còn nhiều mây khá tốt, cũng không có ai làm kỳ đà cản mũi ngồi xem[1], thế thì còn gì thích hợp hơn bằng làm chuyện đó nữa chứ! Nhưng ông trời lại cố tình chơi khăm Liên Hạo Đông. ([1] ý nói Sửu Sửu bé nhỏ :D)
Cá nhân Liên Hạo Đông cho rằng, có lẽ kiếp trước mình làm việc thiện thì ít mà làm chuyện ác thì quá nhiều, không biết tích nhiều công đức, cho nên kiếp này mới luôn bị trục trặc gián đoạn nữa chừng trong việc quan hệ trai gái.
Trần Hiểu Sắt đi tới tốt bụng giúp Liên Hạo Đông đắp lên tấm chăn rồi nói: "Không mặc đồ coi chừng bị lạnh đó."
Liên Hạo Đông làm sao để cô ngồi đó nói năng nhảm nhí được, vồ tới nhấc lên giai nhân ôm vào lòng, đặt Trần Hiểu Sắt ngồi trên bụng mình rồi tiếp tục hôn cô.
Bây giờ Trần Hiểu Sắt đã không còn tâm trạng để đáp lại Liên Hạo Đông nữa, áy náy nói: "Tối nay không được!"
Liên Hạo Đông mặc kệ lời cô nói cứ tiếp tục công việc của mình, Trần Hiểu Sắt nhân cơ hội được hít thở một chút nói: "Tôi tới ngày rồi, anh vẫn muốn tiếp tục trận chiến đẫm máu này sao?"
Liên Hạo Đông cảm thấy đầu mình ong ong, hai mắt trợn to như muốn nổ đom đóm. Bản thân là người không mê tính dị đoan, nhưng ngay giờ phút này anh thật sự rất rất muốn chạy tới chùa thắp hai nén hương để hỏi: Rốt cuộc tôi đã đắc tội với vị thần tiên nào vậy chứ?
Dù vậy nhưng suốt cả đêm Liên Hạo Đông cũng không hề bỏ qua cho Trần Hiểu Sắt, ngoài việc không đụng chạm chỗ đó ra, những nơi còn lại khác đều bị Liên Hạo Đông chấm mút sạch sẽ, không bỏ sót một ngõ nghách nào. Mãi tới khi cảm thấy đã sờ thõa mãn rồi mới nói với Trần Hiểu Sắt: "Ngày mai theo anh đến quân khu, anh có đồ muốn tặng cho em."
Trần Hiểu Sắt nói: "Những thứ khác tôi đều không cần, đền trước cái áo bị xé rách cho tôi đi rồi hãy nói."
Liên Hạo Đông hôn nhẹ lên da bụng cô nói: "Yêu cầu của em chỉ có từng ấy thôi sao?"
Trần Hiểu Sắt nói: "Đúng vậy, chẳng lẽ yêu cầu anh cho tôi đứa con ư? Nói thật cho anh biết, tôi nhận thấy giữa hai chúng ta không có kết quả đâu."
Liên Hạo Đông sững sờ nghi hoặc hỏi, "Sao em lại nói vậy?"
Trần Hiểu Sắt nói: "Haizz! Bởi vì tôi cảm thấy giữa hai chúng ta có quá nhiều chênh lệch, như một trời một vực không có chỗ nào thích hợp cả. Còn nữa, không phải lần trước tôi đã có gì đó với anh rồi sao? Tôi nghĩ có một lần hay hai lần thì cũng như nhau cả thôi, cho nên tối nay tôi mới đồng ý cho anh lên nhà. Chúng ta đều là người trưởng thành, tất nhiên sẽ có nhu cầu về mặc sinh lý, cảm thấy hợp thì vui vẻ với nhau một đêm cũng không có gì xấu."
Liên Hạo Đông xỉ nhẹ vào đầu Trần Hiểu Sắt: "Em xem anh là hạng người gì chứ? Là kẻ sở khanh có ý đồ lợi dụng em hay sao? Anh đã nói là anh sẽ chịu trách nhiệm mà."
Trần Hiểu Sắt vuốt bụng mình nói: "Chịu trách nhiệm gì chứ? Lúc ấy tôi sợ mình có thai nên mới nói vậy, bây giờ đã có rồi thì tôi cũng yên tâm. Sau buổi sáng ngày mai anh đừng đến đây nữa, về tìm một cô gái môn đăng hộ đối với mình mà sống cho hạnh phúc đi."
Liên Hạo Đông lười nghe những lời vớ vẩn của cô hỏi, "Mỗi lần như vậy bao lâu mới hết?"
"Cái gì?" Trần Hiểu Sắt ngơ ngác không hiểu.
Liên Hạo Đông vuốt vuốt bụng Trần Hiểu Sắt nói: "Cái này này."
"Ồ, năm ngày!"
Liên Hạo Đông chán chường nằm phịch xuống giường, đúng là năm xui tháng hạn.
Trần Hiểu Sắt nói: "Nhìn anh khỏe mạnh sung sức lại còn tràn đầy tinh lực thế này, tôi thấy hay là anh tìm đại cô gái nào đó để giải quyết đi được không? Bây giờ tôi thế này, cả hai sẽ không tiện vui vẻ."
Liên Hạo Đông nghe xong cũng phải thay đổi cách nhìn về cô, trong đầu cô gái này chứa đựng thứ gì ấy nhỉ? Lòng đỏ trứng ư? Liên Hạo Đông nổi nóng hỏi: "Em coi tôi là người như thế sao?"
Trần Hiểu Sắt còn ngạc nhiên hơn cả anh nói: "Chớ không phải anh là một chiến binh kỳ cựu có đầu óc phát triển, tứ chi nhanh nhẹn, bụng đen lòng dạ xấu xa lại còn tự cuồng tự đại đó sao?"
Lời này nói thật chính xác, chỉ số IQ xem ra cũng không thấp nha? Hây da phiền chết đi được, tắt đèn ngủ thôi.
Sau đó cuộc nói chuyện của hai người diễn ra trong bóng tối như sau:
"Ôi! Chỗ này cứng thật đấy!"
"Tất nhiên, anh là người phong độ nhất trong quân đội mà, không thì sao trụ nổi ở nơi đó được!"
"Đây là lần đầu tiên tôi được sờ nó đó, không ngờ cảm giác cũng khá đó chứ, còn tuyệt hơn cả người mẫu nữa!"
"Mấy tên ẻo lả kia làm sao rắn chắc khỏe mạnh bằng anh được chứ!"
"Nè, anh có ngại không nếu như tôi dùng nó để đập bể hột đào? Á…Không cho đập thì cứ việc nói thẳng, sao lại cắn chỗ đó chứ?"
"Cơ bụng anh còn chưa đủ cứng đạt tới trình độ có thể đập bể được hột đào đâu!"
"...."
Sau đêm ấy, Liên Hạo Đông nhận định được một chuyện là anh đã đánh giá quá cao về mức độ EQ của cô. Thông thường tâm lý của con người được chia ra như sau: Người ta không thích bạn thì bạn lại cho rằng người ta thích mình. Còn người thích bạn thì bạn lại nghĩ người ta không để ý tới bạn. Cô nàng này là thuộc về vế thứ hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.