Quyển 1 - Chương 47
Thập Nguyệt Cần Khê
24/06/2015
Lâm Đình Tích trả lời: "Sáu bác sĩ tới, mười sinh viên."
Liên Hạo Đông "ừ" một tiếng, lần này là nhiệm vụ khẩn cấp, phải chuẩn bị tất cả mọi tình huống. Hôm nay chắc chắn là thấy máu. Có câu nói hù chết người nhát gan, chống chết người lớn mật. Hành động thực chiến lần này coi như là cơ sở để chọn người. Có lẽ chỉ có Liên Hạo Đông mới có thể nghĩ ra được, hơi quá tàn khốc một chút.
Liên Hạo Đông hỏi: "Chạy xe từ chỗ này tới tháp tín hiệu nhanh nhất cần bao nhiêu phút?"
Lâm Đình Tích trực thuộc hạm đội biển N, quanh năm trú đóng ở thành phố Z, quen thuộc với chỗ này còn hơn cả xương sườn của mình. Anh nói: "Phải quay lại một đoạn, sau đó đi theo đường nhánh của quốc lộ tới đường núi, qua hai con suối nhỏ là tới."
Liên Hạo Đông nói: "Truyền lệnh xuống, hoàn thành nhiệm vụ thì tất cả mọi người tập hợp ở quảng trường dưới tháp tín hiệu."
Lâm Đình Tích không hiểu. Anh vừa từ bên ngoài về, không biết vì sao Liên Hạo Đông bỗng chuyển chỗ trụ sở chính đóng nên hỏi: "Đội trưởng, vì sao lại đi tới đó? Chẳng lẽ?"
Liên Hạo Đông nói đầy chắc chắn: "Đúng, tôi kết luận mục đích của quân địch là muốn phá hủy tháp tín hiệu bên ta, như vậy bọn chúng có thể thoải mái thăm dò bí mật quân sự của ta cùng với những mục đích đen tối khác."
Lâm Đình Tích cười, nói: "Xem ra nước nào đó không ngồi yên thật rồi."
Gần như tất cả mọi người biết rằng bá chủ trên biển châu Á vẫn bị một nước nào đó khống chế. Quân giải d6d6dl6q6đ phóng nhân dân Trung Quốc biến thành chướng ngại vật xưng bá châu Á của bọn họ. Vì vậy một nước nào đó liền kết hợp với xung quanh khơi lên nội loạn ở châu Á, muốn ngư ông đắc lợi.
Những quốc gia tư bản chủ nghĩa ở châu Á không muốn Trung Quốc vùng lên hoặc muốn dựa thế một quốc gia nào đó để leo lên lòng ngứa ngáy, luôn ngấm ngầm làm chút mánh khóe chia rẽ quan hệ giữa các quốc gia. Nếu lần này đoán không sai thì những phần tử võ trang này chính là người của tiểu quốc lân cận muốn giành địa bàn với Trung Quốc.
Bọn họ muốn khơi chiến tranh, hòng dùng cách này để giải quyết nợ của nước mình, thúc đẩy kinh tế phát triển. Mục đích này vừa bẩn thỉu lại vừa đáng xấu hổ. Phải biết rằng Hitler nổi dậy cũng là bởi vì từng bùng nổ một trận khủng hoảng kinh tế lớn nhất thế giới.
Quốc gia là trụ sở của giai cấp thống trị, quân đội là giai cấp có sức mạnh, thành phố Z này là nơi tập trung sức mạnh nòng cốt của hạm đội biển N của Trung Quốc. Dò xét sức mạnh chân chính của quân đội thành phố Z chính là mục đích lớn nhất lần này của bọn chúng.
Lần này Liên Hạo Đông điều động không tới 150 người, Ngoài không tới 100 người là binh sĩ hạt giống thì còn có hơn mười đội viên lục chiến bình thường đợi lệnh trong xe. Xe chở đầu binh lính chạy về phía mục đích vô cùng yên lặng. Liên Hạo Đông trên chiếc xe quân dụng thứ ba, chậm rãi mà đi, nửa giờ sau tới nơi thuận lợi.
Quảng trường là nơi đỗ xe lúc xây dựng tháp tín hiệu, được dùng làm bãi để vật liệu xây dựng, diện tích rất lớn, bình thường có rất ít người cho nên cỏ dại mọc trên đất bùn cao tới gần hai thước, vô cùng thích hợp để ẩn nấp.
Liên Hạo Đông lấy đèn pin ra, nghiêm túc nhìn bản đồ quân sự. Anh nhìn đồng hồ, đã sắp tới bảy giờ tối, binh sĩ hạt giống cũng đã thi hành nhiệm vụ được ba giờ. Sắc trời hơi tối, anh ra lệnh để đội viên ăn bữa tối trước. Bữa tối là bánh quy khô, còn có một túi thịt bò khô bỏ trong túi chân không. Bởi vì trong lúc diễn tập không cho phép nhóm lửa nấu cơm nên thức ăn nước uống cũng phát ra rất hạn chế, cố gắng để ăn một cách nhanh nhất.
Lần này được coi là tính toán tốt. Lần trước lúc tìm cách sống trên đảo hoang chỉ phát một chút thức ăn ăn không lqđ đủ no, phải tự đi tìm đồ ăn. Hầm rắn, nướng chuột đồng, ăn cá sống không thiếu. Có rất nhiều người không chịu nổi khổ mà từ bỏ, người nào kiên trì cũng đều từng ăn những thứ này.
Có người đáp lời: “Bắt giữ ba người, xử lý thế nào? Hết.”
Bỗng lại có người nói, rất vội vàng: “Phát hiện súng bắn tỉa đang trốn, để an toàn cho phe ta, tôi định đánh đòn phủ đầu, xin chỉ thị, hết.”
Liên Hạo Đông ra lệnh lập tức: “Phê chuẩn, hết.”
Bây giờ dưới chân tháp tín hiệu các loại từ trường gây nhiễu rất ghê gớm, sóng tín hiệu rất kém nhưng anh vẫn nghe rõ ràng một tiếng súng “đoàng”. Sau đó là mấy phút đồng hồ dài yên lặng. Chỉ chốc lát sau, trước mặt truyền tới tiếng một người run run, rất hồi hộp cũng rất sợ hãi: “Đánh trúng vai trái mục tiêu! Đối phương mất năng lực chiến đấu. Tôi định đi qua xem tình hình của hắn một chút. Hết.”
Liên Hạo Đông trả lời: “Cẩn thận! Hết.”
Trời sẽ tối rất nhanh, hành động càng kéo dài càng bất lợi nhưng nếu bọn họ không thể hoàn thành nhiệm vụ, tới lúc đó độ khó sẽ tăng lên. Kinh nghiệm thực chiến của những người này còn ít, còn cần phải rèn luyện thêm.
Một giọng nói nức nở vang lên: “Báo cáo! Chúng ta có người bị thương, có ai không? Nhanh lên.”
Liên Hạo Đông nói với Lâm Đình Tích: “Cậu ở đây đợi lệnh, tiểu đội hai, tiểu đội ba, cộng thêm hai bác sĩ, bốn hộ lý viên cũng đi với tôi.”
“Dạ.” Người được điểm tên đã tự tập hợp thành đội ngũ.
Lâm Đình Tích định ngăn cản, nói: “Đội trưởng, để tôi đi đi! Tôi hiểu rõ địa hình ở đây.”
Anh vỗ lên vai anh ta, nói: “Không! Tôi đi!” Vung tay với tổ nhân viên: “Xuất phát.”
Anh xác định vị trí liên lạc với bọn họ trên đường đi. Trong khe núi bên cạnh tháp tín hiệu của bọn họ có địa thế khá thấp, công tác ẩn núp làm rất tốt. Binh sĩ hạt giống đang khóc kia ôm lấy một binh sĩ hạt giống bị thương nằm trên đất, bên cạnh có kẻ xấu bị bắt được bị đập ngất đi, đi chân trần, trong miệng nhét tất thúi của hắn. Những binh sĩ hạt giống này thật nghịch ngợm.
Một bác sĩ bước nhanh qua kiểm tra cho binh sĩ hạt giống bị thương. Vai phải cậu ta bị một con dao nhọn cắm vào, không cắm sâu vào thịt nhưng mất máu rất nhiều, người đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê. Bác sĩ ngẩng đầu nói với Liên Hạo Đông: “Cần rút dao và cầm máu ngay lập tức. Cậu ta mất máu quá nhiều.”
Liên Hạo Đông gật đầu, nói: “Được! Các cậu phẩu thuật nhanh đi!”
“Nhưng bây giờ không kịp tiêm thuốc tê?” Bác sĩ nói ra lo lắng của mình.
Anh mỉm cười, nói: “Không sao! Rút đi, cậu ta chịu đựng được.”
Anh biết binh sĩ hạt giống này lên là Vương Bưu, người như mãnh hổ, tới từ quân dã chiến Đông Bắc. Sở trường của cậu ta là tốc độ và sức bật. Thấy cậu ta bị thương nặng như vậy, chắc là từng đánh giáp lá cà với kẻ xấu. Chắc nguyên nhân bị thương là vì muốn bắt sống kẻ xâm lược này.
Bác sĩ đã mở bàn mổ đơn giản ra. Khoảnh khắc rút dao ra cho Vương Bưu, cậu ta đau tới mức tỉnh lại. Vương Bưu há miệng định hô to, một binh sĩ hạt giống ôm lấy cậu ta liền đưa cánh tay mình vào miệng cậu ta. Vì vậy hai người đau tới nhe răng nhếch miệng, Vương Bưu bị thương đã đau tới ngất xỉu. Binh sĩ hạt giống ôm lấy cậu ta chờ bôi thuốc xong xuôi mới rút cánh tay ra khỏi miệng Vương Bưu.
Đây chính là tình đồng đội! Dưới bề ngoài lãnh khốc là nhiệt huyết! Tinh thần hy sinh không sợ nguy hiểm! Mọi người cùng đấu súng, cùng chịu khổ, cùng tác chiến.
Liên Hạo Đông dặn dò hai người áp giải phạm nhân về, lại để hai bác sĩ chữa bệnh và chăm sóc khiêng theo Vương Bưu về bệnh viện quân y ở thành phố Z, nhất định phải khống chế tình trạng vết thương của chiến sĩ ở mức nhẹ nhất.
Anh cầm đèn pin lên nói với người còn ở lại: “Người còn lại đi theo tôi.”
Anh mang theo một đội người đi về phía núi Triêu Sơn. Hơn một giờ sau, anh lục tục gặp được rất nhiều kẻ xâm lược bị bắt. Có người sau khi bị bắt sống thì chủ động đầu hàng. Hắn ta sợ mình bị cực hình. Chỉ cần bên ta đối xử tử tế với hắn thì hắn bằng lòng cung cấp một phần thông tin cho chúng ta.
Theo lời tù bình vừa rồi thì lần này bọn chúng có mười tám người tới, hai tên súng bắn tỉa. Nhưng tin tức hiện nay anh nhận được thì đã xử lý mười lăm tên, một tên trong đó là súng bẳn tỉa, vậy còn ba người khác thì sao? Trong ba người này có một người cõng một cái rương, một người là súng bắn tỉa, một người khác thân phận không rõ ràng, không phải là cầm đầu thì cũng là người dẫn đường đặc biệt hiểu rõ lần này.
Liên Hạo Đông biết chỗ này là biên giới giữa Trung Quốc với vùng tự trí, sẽ có người quốc tịch không rõ làm vài chuyện không yên phận. Trong mắt bọn họ không có cảm giác tự hào dân tộc, chỉ có tiền tài.
Ban đêm, sương nặng hơn, Kim Thiểu Dương giải quyết xong tên súng bắn tỉa kia thì đi tìm mục tiêu mới. Nửa giờ sau, anh ta và một tên súng bắn tỉa cùng phát hiện ra đối phương, cũng bắt đầu truy đuổi quyết liệt. Một người chạy bên này, một người chạy bên kia, luôn đọ sức xem ai bại lộ mục tiêu trước thì người đó thua.
Rừng cây yên lặng tối đen không chút tiếng động. Nghe người thường sống trong rừng sâu nói có lúc săn bắn rừng cây sẽ vô cùng yên lặng. Trước kia thỉnh thoảng có thỏ nhỏ, chuột nhỏ gì đó chạy qua, bây giờ chẳng có gì cả. Chỉ thỉnh thoảng có bầy chim bị hoảng sợ bay qua, phạch phạch, phạch phạch, vô cùng vang dội trong màn đêm yên tĩnh.
Anh ta leo lên một cây đại thụ, ngồi xổm trên chạc cây, giơ súng ngắm kiểu 88 5.8mmm lẳng lặng quét qua lại, chờ người thần bí kia xuất hiện.
Vị trí chỗ Kim Thiểu Dương ngồi là chạc cây hình chữ “Y”. Đang lúc cậu ta lặng lẽ chờ quân địch xuất hiện thì lờ mờ nghe thấy tiếng người tới từ bên cạnh. Trong lòng cậu ta hoảng sợ, nếu là quân địch thì lập tức bắn chết! Nhưng nếu là người phe ta thì sao? Bại lộ trước họng súng quân địch là dữ nhiều lành ít. Hơn nữa, nếu là dân chúng ở gần đây thì sao? Ngộ nhỡ hoảng bối rối có thể gặp chuyện xấu. Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, cậu ta phải ra tay trước rồi.
Cậu ta nghĩ tới một cách là bứt dây động rừng.
Cậu ta lấy dao nhọn bên hông ra, lén chặt vài cành cây, quẳng ngược lại hướng người tới gần mình. Cành cây vừa xuất hiện cậu ta đã nhìn thấy mấy cành cây bị bắn nát. Kỹ thuật bắn súng thật giỏi! Trong lòng cậu ta không kiềm được mà cảm than.
Vốn anh ta đã mò ra vị trí người kia, móc một trái pháo sáng ra quẳng về phái đối phương. Dưới dánh sáng mạnh, cậu ta thấy tay súng bẳn tỉa đang núp trong cỏ tranh, mở cò súng, nổ súng lập tức. Chân trái đối phương bị trúng đạn, người lại không hề chậm lại mà nhanh chóng trốn ra sau cây. Sau đó tên súng bắn tỉa lập tức nã một phát súng về phía người vừa tới.
Thấy tình hình này, Kim Thiểu Dương cũng không quan tâm mình bại lộ hay không, hô to một tiếng về phía người tới: “Nhanh nằm sấp xuống.”
Đã muộn! Một tiếng thét chói tai vang lên đánh tan màn đêm yên tĩnh, có người ngã xuống đất.
Kim Thiểu Dương biết không phải là đồng đội của cậu ta, hẳn là dân chúng ở gần đây. Không thể để cho kẻ xâm lược ngang ngược nữa. Pháo sáng còn tàn khói, cậu ta thấy được thân thể người núp sau cây kia dưới ánh sáng hơi yếu, súng trong tay người này cũng đang quét qua cậu ta. Hình như người bị thương bên kia là một người già, bây giờ kêu tới tê tâm liệt phế, không còn thời gian nữa, nếu không giải quyết người đối diện thì chắc người già kia đau đến chết đi sống lại.
Liên Hạo Đông "ừ" một tiếng, lần này là nhiệm vụ khẩn cấp, phải chuẩn bị tất cả mọi tình huống. Hôm nay chắc chắn là thấy máu. Có câu nói hù chết người nhát gan, chống chết người lớn mật. Hành động thực chiến lần này coi như là cơ sở để chọn người. Có lẽ chỉ có Liên Hạo Đông mới có thể nghĩ ra được, hơi quá tàn khốc một chút.
Liên Hạo Đông hỏi: "Chạy xe từ chỗ này tới tháp tín hiệu nhanh nhất cần bao nhiêu phút?"
Lâm Đình Tích trực thuộc hạm đội biển N, quanh năm trú đóng ở thành phố Z, quen thuộc với chỗ này còn hơn cả xương sườn của mình. Anh nói: "Phải quay lại một đoạn, sau đó đi theo đường nhánh của quốc lộ tới đường núi, qua hai con suối nhỏ là tới."
Liên Hạo Đông nói: "Truyền lệnh xuống, hoàn thành nhiệm vụ thì tất cả mọi người tập hợp ở quảng trường dưới tháp tín hiệu."
Lâm Đình Tích không hiểu. Anh vừa từ bên ngoài về, không biết vì sao Liên Hạo Đông bỗng chuyển chỗ trụ sở chính đóng nên hỏi: "Đội trưởng, vì sao lại đi tới đó? Chẳng lẽ?"
Liên Hạo Đông nói đầy chắc chắn: "Đúng, tôi kết luận mục đích của quân địch là muốn phá hủy tháp tín hiệu bên ta, như vậy bọn chúng có thể thoải mái thăm dò bí mật quân sự của ta cùng với những mục đích đen tối khác."
Lâm Đình Tích cười, nói: "Xem ra nước nào đó không ngồi yên thật rồi."
Gần như tất cả mọi người biết rằng bá chủ trên biển châu Á vẫn bị một nước nào đó khống chế. Quân giải d6d6dl6q6đ phóng nhân dân Trung Quốc biến thành chướng ngại vật xưng bá châu Á của bọn họ. Vì vậy một nước nào đó liền kết hợp với xung quanh khơi lên nội loạn ở châu Á, muốn ngư ông đắc lợi.
Những quốc gia tư bản chủ nghĩa ở châu Á không muốn Trung Quốc vùng lên hoặc muốn dựa thế một quốc gia nào đó để leo lên lòng ngứa ngáy, luôn ngấm ngầm làm chút mánh khóe chia rẽ quan hệ giữa các quốc gia. Nếu lần này đoán không sai thì những phần tử võ trang này chính là người của tiểu quốc lân cận muốn giành địa bàn với Trung Quốc.
Bọn họ muốn khơi chiến tranh, hòng dùng cách này để giải quyết nợ của nước mình, thúc đẩy kinh tế phát triển. Mục đích này vừa bẩn thỉu lại vừa đáng xấu hổ. Phải biết rằng Hitler nổi dậy cũng là bởi vì từng bùng nổ một trận khủng hoảng kinh tế lớn nhất thế giới.
Quốc gia là trụ sở của giai cấp thống trị, quân đội là giai cấp có sức mạnh, thành phố Z này là nơi tập trung sức mạnh nòng cốt của hạm đội biển N của Trung Quốc. Dò xét sức mạnh chân chính của quân đội thành phố Z chính là mục đích lớn nhất lần này của bọn chúng.
Lần này Liên Hạo Đông điều động không tới 150 người, Ngoài không tới 100 người là binh sĩ hạt giống thì còn có hơn mười đội viên lục chiến bình thường đợi lệnh trong xe. Xe chở đầu binh lính chạy về phía mục đích vô cùng yên lặng. Liên Hạo Đông trên chiếc xe quân dụng thứ ba, chậm rãi mà đi, nửa giờ sau tới nơi thuận lợi.
Quảng trường là nơi đỗ xe lúc xây dựng tháp tín hiệu, được dùng làm bãi để vật liệu xây dựng, diện tích rất lớn, bình thường có rất ít người cho nên cỏ dại mọc trên đất bùn cao tới gần hai thước, vô cùng thích hợp để ẩn nấp.
Liên Hạo Đông lấy đèn pin ra, nghiêm túc nhìn bản đồ quân sự. Anh nhìn đồng hồ, đã sắp tới bảy giờ tối, binh sĩ hạt giống cũng đã thi hành nhiệm vụ được ba giờ. Sắc trời hơi tối, anh ra lệnh để đội viên ăn bữa tối trước. Bữa tối là bánh quy khô, còn có một túi thịt bò khô bỏ trong túi chân không. Bởi vì trong lúc diễn tập không cho phép nhóm lửa nấu cơm nên thức ăn nước uống cũng phát ra rất hạn chế, cố gắng để ăn một cách nhanh nhất.
Lần này được coi là tính toán tốt. Lần trước lúc tìm cách sống trên đảo hoang chỉ phát một chút thức ăn ăn không lqđ đủ no, phải tự đi tìm đồ ăn. Hầm rắn, nướng chuột đồng, ăn cá sống không thiếu. Có rất nhiều người không chịu nổi khổ mà từ bỏ, người nào kiên trì cũng đều từng ăn những thứ này.
Có người đáp lời: “Bắt giữ ba người, xử lý thế nào? Hết.”
Bỗng lại có người nói, rất vội vàng: “Phát hiện súng bắn tỉa đang trốn, để an toàn cho phe ta, tôi định đánh đòn phủ đầu, xin chỉ thị, hết.”
Liên Hạo Đông ra lệnh lập tức: “Phê chuẩn, hết.”
Bây giờ dưới chân tháp tín hiệu các loại từ trường gây nhiễu rất ghê gớm, sóng tín hiệu rất kém nhưng anh vẫn nghe rõ ràng một tiếng súng “đoàng”. Sau đó là mấy phút đồng hồ dài yên lặng. Chỉ chốc lát sau, trước mặt truyền tới tiếng một người run run, rất hồi hộp cũng rất sợ hãi: “Đánh trúng vai trái mục tiêu! Đối phương mất năng lực chiến đấu. Tôi định đi qua xem tình hình của hắn một chút. Hết.”
Liên Hạo Đông trả lời: “Cẩn thận! Hết.”
Trời sẽ tối rất nhanh, hành động càng kéo dài càng bất lợi nhưng nếu bọn họ không thể hoàn thành nhiệm vụ, tới lúc đó độ khó sẽ tăng lên. Kinh nghiệm thực chiến của những người này còn ít, còn cần phải rèn luyện thêm.
Một giọng nói nức nở vang lên: “Báo cáo! Chúng ta có người bị thương, có ai không? Nhanh lên.”
Liên Hạo Đông nói với Lâm Đình Tích: “Cậu ở đây đợi lệnh, tiểu đội hai, tiểu đội ba, cộng thêm hai bác sĩ, bốn hộ lý viên cũng đi với tôi.”
“Dạ.” Người được điểm tên đã tự tập hợp thành đội ngũ.
Lâm Đình Tích định ngăn cản, nói: “Đội trưởng, để tôi đi đi! Tôi hiểu rõ địa hình ở đây.”
Anh vỗ lên vai anh ta, nói: “Không! Tôi đi!” Vung tay với tổ nhân viên: “Xuất phát.”
Anh xác định vị trí liên lạc với bọn họ trên đường đi. Trong khe núi bên cạnh tháp tín hiệu của bọn họ có địa thế khá thấp, công tác ẩn núp làm rất tốt. Binh sĩ hạt giống đang khóc kia ôm lấy một binh sĩ hạt giống bị thương nằm trên đất, bên cạnh có kẻ xấu bị bắt được bị đập ngất đi, đi chân trần, trong miệng nhét tất thúi của hắn. Những binh sĩ hạt giống này thật nghịch ngợm.
Một bác sĩ bước nhanh qua kiểm tra cho binh sĩ hạt giống bị thương. Vai phải cậu ta bị một con dao nhọn cắm vào, không cắm sâu vào thịt nhưng mất máu rất nhiều, người đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê. Bác sĩ ngẩng đầu nói với Liên Hạo Đông: “Cần rút dao và cầm máu ngay lập tức. Cậu ta mất máu quá nhiều.”
Liên Hạo Đông gật đầu, nói: “Được! Các cậu phẩu thuật nhanh đi!”
“Nhưng bây giờ không kịp tiêm thuốc tê?” Bác sĩ nói ra lo lắng của mình.
Anh mỉm cười, nói: “Không sao! Rút đi, cậu ta chịu đựng được.”
Anh biết binh sĩ hạt giống này lên là Vương Bưu, người như mãnh hổ, tới từ quân dã chiến Đông Bắc. Sở trường của cậu ta là tốc độ và sức bật. Thấy cậu ta bị thương nặng như vậy, chắc là từng đánh giáp lá cà với kẻ xấu. Chắc nguyên nhân bị thương là vì muốn bắt sống kẻ xâm lược này.
Bác sĩ đã mở bàn mổ đơn giản ra. Khoảnh khắc rút dao ra cho Vương Bưu, cậu ta đau tới mức tỉnh lại. Vương Bưu há miệng định hô to, một binh sĩ hạt giống ôm lấy cậu ta liền đưa cánh tay mình vào miệng cậu ta. Vì vậy hai người đau tới nhe răng nhếch miệng, Vương Bưu bị thương đã đau tới ngất xỉu. Binh sĩ hạt giống ôm lấy cậu ta chờ bôi thuốc xong xuôi mới rút cánh tay ra khỏi miệng Vương Bưu.
Đây chính là tình đồng đội! Dưới bề ngoài lãnh khốc là nhiệt huyết! Tinh thần hy sinh không sợ nguy hiểm! Mọi người cùng đấu súng, cùng chịu khổ, cùng tác chiến.
Liên Hạo Đông dặn dò hai người áp giải phạm nhân về, lại để hai bác sĩ chữa bệnh và chăm sóc khiêng theo Vương Bưu về bệnh viện quân y ở thành phố Z, nhất định phải khống chế tình trạng vết thương của chiến sĩ ở mức nhẹ nhất.
Anh cầm đèn pin lên nói với người còn ở lại: “Người còn lại đi theo tôi.”
Anh mang theo một đội người đi về phía núi Triêu Sơn. Hơn một giờ sau, anh lục tục gặp được rất nhiều kẻ xâm lược bị bắt. Có người sau khi bị bắt sống thì chủ động đầu hàng. Hắn ta sợ mình bị cực hình. Chỉ cần bên ta đối xử tử tế với hắn thì hắn bằng lòng cung cấp một phần thông tin cho chúng ta.
Theo lời tù bình vừa rồi thì lần này bọn chúng có mười tám người tới, hai tên súng bắn tỉa. Nhưng tin tức hiện nay anh nhận được thì đã xử lý mười lăm tên, một tên trong đó là súng bẳn tỉa, vậy còn ba người khác thì sao? Trong ba người này có một người cõng một cái rương, một người là súng bắn tỉa, một người khác thân phận không rõ ràng, không phải là cầm đầu thì cũng là người dẫn đường đặc biệt hiểu rõ lần này.
Liên Hạo Đông biết chỗ này là biên giới giữa Trung Quốc với vùng tự trí, sẽ có người quốc tịch không rõ làm vài chuyện không yên phận. Trong mắt bọn họ không có cảm giác tự hào dân tộc, chỉ có tiền tài.
Ban đêm, sương nặng hơn, Kim Thiểu Dương giải quyết xong tên súng bắn tỉa kia thì đi tìm mục tiêu mới. Nửa giờ sau, anh ta và một tên súng bắn tỉa cùng phát hiện ra đối phương, cũng bắt đầu truy đuổi quyết liệt. Một người chạy bên này, một người chạy bên kia, luôn đọ sức xem ai bại lộ mục tiêu trước thì người đó thua.
Rừng cây yên lặng tối đen không chút tiếng động. Nghe người thường sống trong rừng sâu nói có lúc săn bắn rừng cây sẽ vô cùng yên lặng. Trước kia thỉnh thoảng có thỏ nhỏ, chuột nhỏ gì đó chạy qua, bây giờ chẳng có gì cả. Chỉ thỉnh thoảng có bầy chim bị hoảng sợ bay qua, phạch phạch, phạch phạch, vô cùng vang dội trong màn đêm yên tĩnh.
Anh ta leo lên một cây đại thụ, ngồi xổm trên chạc cây, giơ súng ngắm kiểu 88 5.8mmm lẳng lặng quét qua lại, chờ người thần bí kia xuất hiện.
Vị trí chỗ Kim Thiểu Dương ngồi là chạc cây hình chữ “Y”. Đang lúc cậu ta lặng lẽ chờ quân địch xuất hiện thì lờ mờ nghe thấy tiếng người tới từ bên cạnh. Trong lòng cậu ta hoảng sợ, nếu là quân địch thì lập tức bắn chết! Nhưng nếu là người phe ta thì sao? Bại lộ trước họng súng quân địch là dữ nhiều lành ít. Hơn nữa, nếu là dân chúng ở gần đây thì sao? Ngộ nhỡ hoảng bối rối có thể gặp chuyện xấu. Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, cậu ta phải ra tay trước rồi.
Cậu ta nghĩ tới một cách là bứt dây động rừng.
Cậu ta lấy dao nhọn bên hông ra, lén chặt vài cành cây, quẳng ngược lại hướng người tới gần mình. Cành cây vừa xuất hiện cậu ta đã nhìn thấy mấy cành cây bị bắn nát. Kỹ thuật bắn súng thật giỏi! Trong lòng cậu ta không kiềm được mà cảm than.
Vốn anh ta đã mò ra vị trí người kia, móc một trái pháo sáng ra quẳng về phái đối phương. Dưới dánh sáng mạnh, cậu ta thấy tay súng bẳn tỉa đang núp trong cỏ tranh, mở cò súng, nổ súng lập tức. Chân trái đối phương bị trúng đạn, người lại không hề chậm lại mà nhanh chóng trốn ra sau cây. Sau đó tên súng bắn tỉa lập tức nã một phát súng về phía người vừa tới.
Thấy tình hình này, Kim Thiểu Dương cũng không quan tâm mình bại lộ hay không, hô to một tiếng về phía người tới: “Nhanh nằm sấp xuống.”
Đã muộn! Một tiếng thét chói tai vang lên đánh tan màn đêm yên tĩnh, có người ngã xuống đất.
Kim Thiểu Dương biết không phải là đồng đội của cậu ta, hẳn là dân chúng ở gần đây. Không thể để cho kẻ xâm lược ngang ngược nữa. Pháo sáng còn tàn khói, cậu ta thấy được thân thể người núp sau cây kia dưới ánh sáng hơi yếu, súng trong tay người này cũng đang quét qua cậu ta. Hình như người bị thương bên kia là một người già, bây giờ kêu tới tê tâm liệt phế, không còn thời gian nữa, nếu không giải quyết người đối diện thì chắc người già kia đau đến chết đi sống lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.