Quyển 1 - Chương 68
Thập Nguyệt Cần Khê
06/07/2015
Vì vậy, rốt cuộc Liên Hạo Đông đợi người cô thả lỏng, thân thể căng chặt từ từ mềm đi, bắt đầu mềm mại khiến anh càng thêm phần kích tình. Đàn ông ấy à, vĩnh viễn đều có tâm lý tìm kiếm cái lạ! Bọn họ thích trong thiên nhiên rộng lớn mênh mông hơn trên giường lớn thoải mái.
Anh muốn kéo cô tới bờ biển không phải ngày một ngày hai.
Cô cố gắng phối hợp với tiết tấu của anh. Tiếng rên rỉ động lòng người dần dần phá tan lý trí của cô, không kiềm được mà thoát ra ngoài.
"Ừ...A...Ừm...Nhẹ một chút..."
"Anh đổi vị trí một chút." Anh thấy cô đã sắp rơi vào hố cát thì nói. Qua ban ngày thiêu đốt, tuy bề ngoài hạt cát còn giữ độ ấm nhưng bên dưới lại ướt át lạnh lẽo.
Vì vậy hai người điều chỉnh vị trí.
Liên Hạo Đông ngồi trên bãi cát, để Trần Hiểu Sắt cưỡi trên người mình, nhìn từ đằng xa thì ai cũng cho rằng hai người chỉ đang ôm nhau thật chặt, hoàn toàn không nhìn ra được phía dưới có gian tình.
Cách đó trăm mét có một đội viên đội vây cá mập hô lớn: "Đội trưởng, đội trưởng, anh đang ở đâu vậy? Chị dâu lqđ không có bên kia!" Binh sĩ này là người Liên Hạo Đông nhờ đi tìm Trần Hiểu Sắt ở một hướng khác, không tìm được nên vội vàng tới báo cáo cho anh.
Người này trời sinh có đôi chân chạy nhanh, bởi vì đi đứng nhanh nhẹn cho nên tìm người này, chuyển tin này, Liên Hạo Đông đều thích sai cậu ta.
Đồng chí Tiểu Vương nào có cản được cậu ta, liền kêu Kim Thiểu Dương giúp anh thu xếp, thở hổn hển nói: "Đội trưởng và chị dâu ở đó, cậu nhanh ngăn tên nhóc đó lại cho tôi."
Kim Thiểu Dương đang cười ha ha cụng bia với một đám người, nghe vậy thì ném chai đi chạy theo. Giỏi thật, nhỡ may phá chuyện tốt của đội trưởng thì chịu không nổi rồi.
May quá, Kim Thiểu Dương tới kịp! Một cái tất thúi đánh ngã đôi chân nhanh nhẹn xuống đất, đè cậu ta lại nói: "Muốn đâm đầu vào chỗ chết à? Mau về với tôi."
Người chạy nhanh nói: "Tôi nói này Kim thiếu, anh uống nhiều quá à?"
Kim Thiểu Dương không nói gì, cùng với Tiểu Vương mỗi người kéo một cánh tay người đó về. Người này lại kháng nghị: "Cho tôi lý do? Vì sao không để tôi đi báo cáo, nhỡ đội trưởng sốt ruột thì làm sao...Kéo khẽ thôi, quần ông đây cũng bị kéo rách..."
Cảnh tượng kia cách Trần Hiểu Sắt không tới 50 thước. Cô bị sợ tới mức người cứng ngắc. Chất lỏng trong dũng đạo hóa đá trong khoảnh khắc, khô tới mức Liên Hạo Đông đang làm cũng bất động. Anh cảm nhận được người cô đang run lên không ngừng do căng thẳng, xem ra lại phải trấn an từ đầu.
Cô bị hù hết.
Chuyện này...Ngộ nhỡ bị nhìn thấy thì cô không còn mặt mũi nào mà sống nữa.
Vừa xấu hổ lại sợ, chôn đầu vào lòng Liên Hạo Đông, ôm chặt lấy anh không dám nhúc nhích.
Anh vừa an ủi vừa tiến vào, rốt cuộc làm tan đi sự bất an và ngượng ngùng của cô. Cô dựa vào trước ngực anh, cắn xé lên trái tim anh, cấm mình không được phát ra tiếng. Nhưng anh cũng không để ý những thứ này. Hai tay nâng người cô lên, tập trung chạy nước rút, cuối cùng bắn ra, để bạch dịch của anh tiến sâu vào dũng đạo của cô.
Mấy tinh trùng nhỏ phấn khởi, ngoan cường, dũng cảm bơi rồi bơi trong con đường ấm áp của cô...
Anh ôm vai cô đi về, vừa hay đụng phải Lâm Đình Tích ra ngoài gọi điện. Lâm Đình Tích thấy Trần Hiểu Sắt chỉ cúi đầu đi về phía cửa thì hỏi: "Các cậu đi đâu vậy?"
Liên Hạo Đông bước cửa thì anh đã ngửi thấy, mùi này? Làm xong cũng không xử lý, quá liều lĩnh rồi! Thấy Trần Hiểu Sắt ở bên cạnh cũng không tiện phát tác, chỉ có thể nói: "Nhanh đi về tắm rửa đi."
"Vậy tất cả trong này?" Liên Hạo Đông hơi áy náy hỏi.
Lâm Đình Tích cách anh hai thước, nói: "Tôi dọn dẹp là được!"
Trên đường về, Liên Hạo Đông hỏi: "Vợ, anh muốn đi thăm cha mẹ anh một chút?"
Cô dừng lại, chớp mắt nói: "Hả? Có thể không được, bởi vì em còn chưa nói với ba anh là bạn trai em!"
Liên Hạo Đông: "..."
Chẳng lẽ anh cứ có cảm giác không tồn tại như vậy à?
Đơn vị nhận được một tấm thiệp mời, là ông cụ lần trước bị đâm khi bọn họ bắt giặc gửi tới. Nói gì mà gần đây trong sơn trại tổ chức tiệc mừng, mong bọn họ tới tham gia.
Anh nhìn thiệp mời, bàn bạc với Lâm Đình Tích: "Có muốn đi không?"
Lâm Đình Tích nói: "Chúng ta chưa làm hết trách nhiệm với ông cụ bị thương lần trước, còn cả thần y cứu người chúng ta nữa. Tôi còn chưa đi cảm ơn người ta. Đi tặng chút quà đi, sau đó cảm ơn người ta một chút."
Liên Hạo Đông nói: "Vậy thì kêu bọn Kim Thiểu Dương. Tôi đi theo bọn họ một chuyến, thuận lợi thì có thể kịp về ăn trưa."
Lâm Đình Tích nói: "Cũng được. Tôi muốn tới sân bay nhận trang bị mới của chúng ta. Cậu về thì qua xem một chút."
"Cứ quyết định như vậy."
Bốn người cùng đi, Liên Hạo Đông, Kim Thiểu Dương, Trần Hiểu Sắt, còn cả chiến sĩ rơi vào khe kia. Chuẩn bị chút đồ đựng gạo, lương thực, dầu, thịt và chút tiền mặt. Đi xin lỗi cũng được, đi cảm ơn cũng được, chúng ta nhất định phải nói hai chữ thân thiết với dân.
Xe rẽ vào sơn trại thì vô cùng khó đi, may là Land Rover, nếu là xe bình thường thì chắc cũng lắc hỏng rồi.
Cuối cùng quyết định đỗ xe ở cổng thôn, người thì đi bộ vào. Hôm nay Trần Hiểu Sắt mặc quần áo trắng cô thích nhất, có cảm giác Mẹ Maria, kẹp giữa ba người rất là phô trương. Cô vui vẻ đi theo trai đẹp tới chơi, rất là hài lòng.
Ba người đàn ông khiêng đồ vào thôn. Thôn không lớn nhưng rất đẹp, giữa núi xanh nước biếc thoáng như thế ngoại đào nguyên.
Trong thôn khua chiêng gõ trống vô cùng tưng bừng, sau khi nghe ngóng mới biết được thì ra ông cụ Thiên mừng thọ thần. Ông cụ thấy Liên Hạo Đông thì vui vẻ lắm. Ông kéo tay anh ngồi vào chiếu, nói gì mà phải uống hai ly mới được đi.
Vì vậy bọn họ đơn độc ngồi trên bữa tiệc. Kim Thiểu Dương đi theo binh sĩ kia cảm ơn thần y dạo nọ, thấy ông cụ thì vội vàng bước lên hỏi thăm sức khỏe.
Ông cụ có thù với Kim Thiểu Dương, thấy người hại mình cũng tới thì tức tới mức râu dựng lên thật cao. Không có cách nào, chính là nhìn cậu ta không vừa mắt, ngại Liên Hạo Đông trước mặt nên không nổi giận, nhịn ôi nhịn.
Đưa đồ xong bốn người liền xin về, bị ông cụ ngăn lại. ông nói muốn đi thì Kim Thiểu Dương đi một mình, những người còn lại nhất định phải ở lại ăn cơm trưa.
Rất nhiều người ôm lấy nên mọi người không đi được, đành phải tạm thời ở lại.
Bữa tiệc lớn đặt ngoài cửa, mặc quần áo đủ màu sắc, khá tráng lệ. Hôm nay ông cụ mở tiệc chiêu đãi tất cả thanh niên khỏe mạnh các trai trong vùng là có mục đích đặc biệt.
Con gái ông cụ đang mời khách, cầm một vò rượu rót một vòng. Lúc tới lượt bàn đám Liên Hạo Đông thì cười một tiếng mập mờ với Kim Thiểu Dương, sau đó thổi tới. Chuyện đột nhiên xảy ra, Kim Thiểu Dương bị mắt người kia ôm lấy thật chặt, trợn mắt há miệng nhìn tới choáng váng.
Nhắc tới dáng dấp cô bé chút nhỉ, không xấu, hơn đen chút mập chút, thân hình đầy đặn.
Trần Hiểu Sắt bên cạnh rùng mình một cái, khẽ ho, hỏi Kim Thiểu Dương: “Kim Kim, thì ra miệng cậu lại mạnh như vậy!”
Vì vậy Kim Thiểu Dương lại trợn mắt há miệng nhìn Trần Hiểu Sắt.
Ông cụ bắt đầu nói chuyện: “Đám nhóc này, chỗ này của tôi có mấy trăm cân đá tảng, ai trong các cậu thắng thì tôi sẽ tặng các cậu một món quà lớn. Ai tới thử một chút xem?”
Lời vừa dứt, rất nhiều chàng trai to con liền đi lên thử, tiếc là không di chuyển được.
Liên Hạo Đông nói với Kim Thiểu Dương và một chiến sĩ khác: “Nếu không thì hai cậu đi thử một chút?”
Chiến sĩ kia cũng không đứng lên, Kim Thiểu Dương đành phải lên. Cậu ta dùng sức một chút, tảng đá từ từ được nâng lên, hỏi ông cụ: “Bác, muốn đặt thứ này ở đâu?”
Ông cụ vừa thấy là cậu ta thì mặt lập tức đen lại, hơi khó xử, bởi vì ông quá không ưa Kim Thiểu Dương, nói: “Cậu nâng lên tôi cũng không tặng quà lớn cho cậu.”
Kim Thiểu Dương: “…”
Ông cụ thấy Liên Hạo Đông đang vỗ tay khen ngợi thì đi tới nói với anh: “Tên nhóc, nếu không ngại thì cậu cũng thử một chút?”
Anh vui vẻ tới thử.
Dùng sức nhấc lên, thật sự rất nặng nhưng đã nâng lên.
Ông cụ vui vẻ không nói nên lời, vỗ tay tán thưởng đầu tiên. Thuộc hạ cũng vỗ tay theo. Trần Hiểu Sắt đi tới, đưa một cái khăn giấy cho anh lau tay.
Ông cụ liếc cô, nói: “Đây là?”
Anh khiêm tốn nói: “Tiện nội! Tiện nội!”
Ông cụ không có văn hóa lại giả vờ có văn hóa, gật đầu tỏ vẻ hiểu. Thật ra thì ông cũng chẳng hiểu tiện nội nghĩa là gì. Thét con gái mình tới, chỉ vào Liên Hạo Đông, dùng tiếng tộc mình hỏi: “Con gái này, rốt cuộc A Cha tìm được một người đàn ông tốt cho con. Nhìn thân thể cậu ta xem, tuyệt đối không vỡ được!”
Con gái cũng hơi mất hứng. Cô không nhìn trúng Liên Hạo Đông. Cô nhìn Kim Thiểu Dương, chỉ vào cậu ta nói với cha mình: “Là anh ấy nâng lên trước chứ không phải vị người chọn. Thể trạng người này cũng rất khỏe mạnh, con thích hơn.”
Ông cụ nghe thế thì nóng nảy, nói: “Người này không được, đít ông mày bị đâm cũng là bởi vì cậu ta. Cha có thù với cậu ta.”
Con gái tức giận, xoay người rời đi.
Ông cụ đã quyết định, chính là Liên Hạo Đông. Bản lĩnh và thể trạng tên nhóc này ông thích, chắc chắn có thể chịu được con gái ông bạo lực. Vì vậy nói với Liên Hạo Đông: “Nhóc con, ông lão ta vô cùng thích con, làm con rể của ta đi.”
Trần Hiểu Sắt phun “phì” ngụm trà trong miệng ra. Cái gì? Tình cảm tới mà vợ ở đây? Vậy nên xuống tay với eo Liên Hạo Đông, nhéo mạnh một cái. Anh giật mình kinh ngạc ngẩn người, bị cô nhéo phải “Á!!!” một tiếng.
Trong mắt ông cụ là ý bằng lòng, vì vậy vỗ hai tay, hô lên với con gái mình: “Nhóc con, nhanh mời rượu chồng con.”
Trần Hiểu Sắt nóng nảy, nhìn Liên Hạo Đông nguyền rủa: “Hai người đều đen như vậy cũng tốt, con sinh ra sẽ như gấu đen.”
Anh và bọn Kim Thiểu Dương ngồi không yên, đứng hết lên. Chuyện này phải làm sao đây? Nhiệt tình quá mức chính là phiền phức. Liên Hạo Đông từ chối ông cụ, vừa dùng thủ ngữ quân sự nói với bọn Kim Thiểu Dương, ý là: chạy mau, hai người che chở, tôi xung phong.
Anh đẩy cô mặt đang nhăn như cái bánh báo nhỏ đi tới cửa. Kim Thiểu Dương và một chiến sĩ khác mở đường cho anh. Nói thì chậm nhưng diễn ra nhanh. Anh khiêng cô lên chạy ra ngoài. Tốc độ đó quả thực dọa người.
Cô không chuẩn bị tâm lý, kêu lớn: “Tóc của em, tóc của em…”
Mở cửa xe ra, ném thẳng cô vào.
Không thể không chạy. Anh muốn sinh nhưng cũng phải là gấu trúc đen trắng, không phải là gấu đen. Đã nhiều năm anh không chạy trốn như thế này cho nên cảm thấy chuyện này hơi kích thích cũng khôi hài.
Chờ bọn họ lái xe xông ra khỏi sơn trại thì ba người đàn ông trên xe cười ha hả. Chỉ có mình Trần Hiểu Sắt là níu lấy tay Liên Hạo Đông gõ lên, sao anh có thể gây chuyện như thế chứ, phiền chết, phiền chết.
Anh cười cũng gần đau sóc hông, vươn tay ôm chặt cô vẫn đang ghen, nói: “Vợ… Á… Đừng nhéo…”
Vì vậy, một xe người cơm cũng không trà trộn vào ăn được liền lái xe về, tiếng cười trong xe bay thật xa thật xa.
Khi Liên Hạo Đông tới kho trang bị kiểm tra trang bị mới thì bóng lưng một người khiến anh suýt chút nữa thì chạy trốn từ cửa sau. Là ai đây? Trương Thiểu Vân.
Da đầu anh tên rần. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?
Tham mưu trưởng Trương thấy Liên Hạo Đông vào thì vội vàng nói: “Hạo Đông, vừa rồi có người tìm cậu.”
Trương Thiểu Vân nghe tên Liên Hạo Đông thì lập tức xoay người nhìn anh. Thấy anh thì nhăn nhó, xoay xoay người.
Anh muốn kéo cô tới bờ biển không phải ngày một ngày hai.
Cô cố gắng phối hợp với tiết tấu của anh. Tiếng rên rỉ động lòng người dần dần phá tan lý trí của cô, không kiềm được mà thoát ra ngoài.
"Ừ...A...Ừm...Nhẹ một chút..."
"Anh đổi vị trí một chút." Anh thấy cô đã sắp rơi vào hố cát thì nói. Qua ban ngày thiêu đốt, tuy bề ngoài hạt cát còn giữ độ ấm nhưng bên dưới lại ướt át lạnh lẽo.
Vì vậy hai người điều chỉnh vị trí.
Liên Hạo Đông ngồi trên bãi cát, để Trần Hiểu Sắt cưỡi trên người mình, nhìn từ đằng xa thì ai cũng cho rằng hai người chỉ đang ôm nhau thật chặt, hoàn toàn không nhìn ra được phía dưới có gian tình.
Cách đó trăm mét có một đội viên đội vây cá mập hô lớn: "Đội trưởng, đội trưởng, anh đang ở đâu vậy? Chị dâu lqđ không có bên kia!" Binh sĩ này là người Liên Hạo Đông nhờ đi tìm Trần Hiểu Sắt ở một hướng khác, không tìm được nên vội vàng tới báo cáo cho anh.
Người này trời sinh có đôi chân chạy nhanh, bởi vì đi đứng nhanh nhẹn cho nên tìm người này, chuyển tin này, Liên Hạo Đông đều thích sai cậu ta.
Đồng chí Tiểu Vương nào có cản được cậu ta, liền kêu Kim Thiểu Dương giúp anh thu xếp, thở hổn hển nói: "Đội trưởng và chị dâu ở đó, cậu nhanh ngăn tên nhóc đó lại cho tôi."
Kim Thiểu Dương đang cười ha ha cụng bia với một đám người, nghe vậy thì ném chai đi chạy theo. Giỏi thật, nhỡ may phá chuyện tốt của đội trưởng thì chịu không nổi rồi.
May quá, Kim Thiểu Dương tới kịp! Một cái tất thúi đánh ngã đôi chân nhanh nhẹn xuống đất, đè cậu ta lại nói: "Muốn đâm đầu vào chỗ chết à? Mau về với tôi."
Người chạy nhanh nói: "Tôi nói này Kim thiếu, anh uống nhiều quá à?"
Kim Thiểu Dương không nói gì, cùng với Tiểu Vương mỗi người kéo một cánh tay người đó về. Người này lại kháng nghị: "Cho tôi lý do? Vì sao không để tôi đi báo cáo, nhỡ đội trưởng sốt ruột thì làm sao...Kéo khẽ thôi, quần ông đây cũng bị kéo rách..."
Cảnh tượng kia cách Trần Hiểu Sắt không tới 50 thước. Cô bị sợ tới mức người cứng ngắc. Chất lỏng trong dũng đạo hóa đá trong khoảnh khắc, khô tới mức Liên Hạo Đông đang làm cũng bất động. Anh cảm nhận được người cô đang run lên không ngừng do căng thẳng, xem ra lại phải trấn an từ đầu.
Cô bị hù hết.
Chuyện này...Ngộ nhỡ bị nhìn thấy thì cô không còn mặt mũi nào mà sống nữa.
Vừa xấu hổ lại sợ, chôn đầu vào lòng Liên Hạo Đông, ôm chặt lấy anh không dám nhúc nhích.
Anh vừa an ủi vừa tiến vào, rốt cuộc làm tan đi sự bất an và ngượng ngùng của cô. Cô dựa vào trước ngực anh, cắn xé lên trái tim anh, cấm mình không được phát ra tiếng. Nhưng anh cũng không để ý những thứ này. Hai tay nâng người cô lên, tập trung chạy nước rút, cuối cùng bắn ra, để bạch dịch của anh tiến sâu vào dũng đạo của cô.
Mấy tinh trùng nhỏ phấn khởi, ngoan cường, dũng cảm bơi rồi bơi trong con đường ấm áp của cô...
Anh ôm vai cô đi về, vừa hay đụng phải Lâm Đình Tích ra ngoài gọi điện. Lâm Đình Tích thấy Trần Hiểu Sắt chỉ cúi đầu đi về phía cửa thì hỏi: "Các cậu đi đâu vậy?"
Liên Hạo Đông bước cửa thì anh đã ngửi thấy, mùi này? Làm xong cũng không xử lý, quá liều lĩnh rồi! Thấy Trần Hiểu Sắt ở bên cạnh cũng không tiện phát tác, chỉ có thể nói: "Nhanh đi về tắm rửa đi."
"Vậy tất cả trong này?" Liên Hạo Đông hơi áy náy hỏi.
Lâm Đình Tích cách anh hai thước, nói: "Tôi dọn dẹp là được!"
Trên đường về, Liên Hạo Đông hỏi: "Vợ, anh muốn đi thăm cha mẹ anh một chút?"
Cô dừng lại, chớp mắt nói: "Hả? Có thể không được, bởi vì em còn chưa nói với ba anh là bạn trai em!"
Liên Hạo Đông: "..."
Chẳng lẽ anh cứ có cảm giác không tồn tại như vậy à?
Đơn vị nhận được một tấm thiệp mời, là ông cụ lần trước bị đâm khi bọn họ bắt giặc gửi tới. Nói gì mà gần đây trong sơn trại tổ chức tiệc mừng, mong bọn họ tới tham gia.
Anh nhìn thiệp mời, bàn bạc với Lâm Đình Tích: "Có muốn đi không?"
Lâm Đình Tích nói: "Chúng ta chưa làm hết trách nhiệm với ông cụ bị thương lần trước, còn cả thần y cứu người chúng ta nữa. Tôi còn chưa đi cảm ơn người ta. Đi tặng chút quà đi, sau đó cảm ơn người ta một chút."
Liên Hạo Đông nói: "Vậy thì kêu bọn Kim Thiểu Dương. Tôi đi theo bọn họ một chuyến, thuận lợi thì có thể kịp về ăn trưa."
Lâm Đình Tích nói: "Cũng được. Tôi muốn tới sân bay nhận trang bị mới của chúng ta. Cậu về thì qua xem một chút."
"Cứ quyết định như vậy."
Bốn người cùng đi, Liên Hạo Đông, Kim Thiểu Dương, Trần Hiểu Sắt, còn cả chiến sĩ rơi vào khe kia. Chuẩn bị chút đồ đựng gạo, lương thực, dầu, thịt và chút tiền mặt. Đi xin lỗi cũng được, đi cảm ơn cũng được, chúng ta nhất định phải nói hai chữ thân thiết với dân.
Xe rẽ vào sơn trại thì vô cùng khó đi, may là Land Rover, nếu là xe bình thường thì chắc cũng lắc hỏng rồi.
Cuối cùng quyết định đỗ xe ở cổng thôn, người thì đi bộ vào. Hôm nay Trần Hiểu Sắt mặc quần áo trắng cô thích nhất, có cảm giác Mẹ Maria, kẹp giữa ba người rất là phô trương. Cô vui vẻ đi theo trai đẹp tới chơi, rất là hài lòng.
Ba người đàn ông khiêng đồ vào thôn. Thôn không lớn nhưng rất đẹp, giữa núi xanh nước biếc thoáng như thế ngoại đào nguyên.
Trong thôn khua chiêng gõ trống vô cùng tưng bừng, sau khi nghe ngóng mới biết được thì ra ông cụ Thiên mừng thọ thần. Ông cụ thấy Liên Hạo Đông thì vui vẻ lắm. Ông kéo tay anh ngồi vào chiếu, nói gì mà phải uống hai ly mới được đi.
Vì vậy bọn họ đơn độc ngồi trên bữa tiệc. Kim Thiểu Dương đi theo binh sĩ kia cảm ơn thần y dạo nọ, thấy ông cụ thì vội vàng bước lên hỏi thăm sức khỏe.
Ông cụ có thù với Kim Thiểu Dương, thấy người hại mình cũng tới thì tức tới mức râu dựng lên thật cao. Không có cách nào, chính là nhìn cậu ta không vừa mắt, ngại Liên Hạo Đông trước mặt nên không nổi giận, nhịn ôi nhịn.
Đưa đồ xong bốn người liền xin về, bị ông cụ ngăn lại. ông nói muốn đi thì Kim Thiểu Dương đi một mình, những người còn lại nhất định phải ở lại ăn cơm trưa.
Rất nhiều người ôm lấy nên mọi người không đi được, đành phải tạm thời ở lại.
Bữa tiệc lớn đặt ngoài cửa, mặc quần áo đủ màu sắc, khá tráng lệ. Hôm nay ông cụ mở tiệc chiêu đãi tất cả thanh niên khỏe mạnh các trai trong vùng là có mục đích đặc biệt.
Con gái ông cụ đang mời khách, cầm một vò rượu rót một vòng. Lúc tới lượt bàn đám Liên Hạo Đông thì cười một tiếng mập mờ với Kim Thiểu Dương, sau đó thổi tới. Chuyện đột nhiên xảy ra, Kim Thiểu Dương bị mắt người kia ôm lấy thật chặt, trợn mắt há miệng nhìn tới choáng váng.
Nhắc tới dáng dấp cô bé chút nhỉ, không xấu, hơn đen chút mập chút, thân hình đầy đặn.
Trần Hiểu Sắt bên cạnh rùng mình một cái, khẽ ho, hỏi Kim Thiểu Dương: “Kim Kim, thì ra miệng cậu lại mạnh như vậy!”
Vì vậy Kim Thiểu Dương lại trợn mắt há miệng nhìn Trần Hiểu Sắt.
Ông cụ bắt đầu nói chuyện: “Đám nhóc này, chỗ này của tôi có mấy trăm cân đá tảng, ai trong các cậu thắng thì tôi sẽ tặng các cậu một món quà lớn. Ai tới thử một chút xem?”
Lời vừa dứt, rất nhiều chàng trai to con liền đi lên thử, tiếc là không di chuyển được.
Liên Hạo Đông nói với Kim Thiểu Dương và một chiến sĩ khác: “Nếu không thì hai cậu đi thử một chút?”
Chiến sĩ kia cũng không đứng lên, Kim Thiểu Dương đành phải lên. Cậu ta dùng sức một chút, tảng đá từ từ được nâng lên, hỏi ông cụ: “Bác, muốn đặt thứ này ở đâu?”
Ông cụ vừa thấy là cậu ta thì mặt lập tức đen lại, hơi khó xử, bởi vì ông quá không ưa Kim Thiểu Dương, nói: “Cậu nâng lên tôi cũng không tặng quà lớn cho cậu.”
Kim Thiểu Dương: “…”
Ông cụ thấy Liên Hạo Đông đang vỗ tay khen ngợi thì đi tới nói với anh: “Tên nhóc, nếu không ngại thì cậu cũng thử một chút?”
Anh vui vẻ tới thử.
Dùng sức nhấc lên, thật sự rất nặng nhưng đã nâng lên.
Ông cụ vui vẻ không nói nên lời, vỗ tay tán thưởng đầu tiên. Thuộc hạ cũng vỗ tay theo. Trần Hiểu Sắt đi tới, đưa một cái khăn giấy cho anh lau tay.
Ông cụ liếc cô, nói: “Đây là?”
Anh khiêm tốn nói: “Tiện nội! Tiện nội!”
Ông cụ không có văn hóa lại giả vờ có văn hóa, gật đầu tỏ vẻ hiểu. Thật ra thì ông cũng chẳng hiểu tiện nội nghĩa là gì. Thét con gái mình tới, chỉ vào Liên Hạo Đông, dùng tiếng tộc mình hỏi: “Con gái này, rốt cuộc A Cha tìm được một người đàn ông tốt cho con. Nhìn thân thể cậu ta xem, tuyệt đối không vỡ được!”
Con gái cũng hơi mất hứng. Cô không nhìn trúng Liên Hạo Đông. Cô nhìn Kim Thiểu Dương, chỉ vào cậu ta nói với cha mình: “Là anh ấy nâng lên trước chứ không phải vị người chọn. Thể trạng người này cũng rất khỏe mạnh, con thích hơn.”
Ông cụ nghe thế thì nóng nảy, nói: “Người này không được, đít ông mày bị đâm cũng là bởi vì cậu ta. Cha có thù với cậu ta.”
Con gái tức giận, xoay người rời đi.
Ông cụ đã quyết định, chính là Liên Hạo Đông. Bản lĩnh và thể trạng tên nhóc này ông thích, chắc chắn có thể chịu được con gái ông bạo lực. Vì vậy nói với Liên Hạo Đông: “Nhóc con, ông lão ta vô cùng thích con, làm con rể của ta đi.”
Trần Hiểu Sắt phun “phì” ngụm trà trong miệng ra. Cái gì? Tình cảm tới mà vợ ở đây? Vậy nên xuống tay với eo Liên Hạo Đông, nhéo mạnh một cái. Anh giật mình kinh ngạc ngẩn người, bị cô nhéo phải “Á!!!” một tiếng.
Trong mắt ông cụ là ý bằng lòng, vì vậy vỗ hai tay, hô lên với con gái mình: “Nhóc con, nhanh mời rượu chồng con.”
Trần Hiểu Sắt nóng nảy, nhìn Liên Hạo Đông nguyền rủa: “Hai người đều đen như vậy cũng tốt, con sinh ra sẽ như gấu đen.”
Anh và bọn Kim Thiểu Dương ngồi không yên, đứng hết lên. Chuyện này phải làm sao đây? Nhiệt tình quá mức chính là phiền phức. Liên Hạo Đông từ chối ông cụ, vừa dùng thủ ngữ quân sự nói với bọn Kim Thiểu Dương, ý là: chạy mau, hai người che chở, tôi xung phong.
Anh đẩy cô mặt đang nhăn như cái bánh báo nhỏ đi tới cửa. Kim Thiểu Dương và một chiến sĩ khác mở đường cho anh. Nói thì chậm nhưng diễn ra nhanh. Anh khiêng cô lên chạy ra ngoài. Tốc độ đó quả thực dọa người.
Cô không chuẩn bị tâm lý, kêu lớn: “Tóc của em, tóc của em…”
Mở cửa xe ra, ném thẳng cô vào.
Không thể không chạy. Anh muốn sinh nhưng cũng phải là gấu trúc đen trắng, không phải là gấu đen. Đã nhiều năm anh không chạy trốn như thế này cho nên cảm thấy chuyện này hơi kích thích cũng khôi hài.
Chờ bọn họ lái xe xông ra khỏi sơn trại thì ba người đàn ông trên xe cười ha hả. Chỉ có mình Trần Hiểu Sắt là níu lấy tay Liên Hạo Đông gõ lên, sao anh có thể gây chuyện như thế chứ, phiền chết, phiền chết.
Anh cười cũng gần đau sóc hông, vươn tay ôm chặt cô vẫn đang ghen, nói: “Vợ… Á… Đừng nhéo…”
Vì vậy, một xe người cơm cũng không trà trộn vào ăn được liền lái xe về, tiếng cười trong xe bay thật xa thật xa.
Khi Liên Hạo Đông tới kho trang bị kiểm tra trang bị mới thì bóng lưng một người khiến anh suýt chút nữa thì chạy trốn từ cửa sau. Là ai đây? Trương Thiểu Vân.
Da đầu anh tên rần. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?
Tham mưu trưởng Trương thấy Liên Hạo Đông vào thì vội vàng nói: “Hạo Đông, vừa rồi có người tìm cậu.”
Trương Thiểu Vân nghe tên Liên Hạo Đông thì lập tức xoay người nhìn anh. Thấy anh thì nhăn nhó, xoay xoay người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.