Quyển 1 - Chương 74
Thập Nguyệt Cần Khê
06/07/2015
Hai ngày sau, thân thể hơi khá hơn, Trần Hiểu Sắt bò dậy từ trên giường, cầm hai cái thẻ ngân hàng đi ngân hàng. Trong này có tất cả tiền để dành của cô, ước chừng 18 vạn. Cô rút ra hết, sau đó bỏ vào phong bì, thuê một chiếc taxi tới nhà bà nội.
Tiểu Vương vẫn trông cô báo cáo cho Liên Hạo Đông: "Thủ trưởng, có thể chị dâu muốn đi tới hiện trường, làm sao bây giờ?"
"Đi theo cô ấy."
"Chị ấy rút rất nhiều tiền, không biết định làm gì?"
"Mặc kệ cô ấy."
"Anh có muốn lộ diện không?"
"Không cần đâu, bảo vệ tốt an toàn của cô ấy là được, báo cáo bất cứ lúc nào."
"Dạ."
Tinh thần và thân thể cô cùng chịu đau đớn, trong vài ngày ngắn ngủi cô gầy đi nhanh chóng. Khuôn mặt vốn mượt mà gầy tới mức chỉ còn lại một đôi mắt to và một cái cằm nhọn. Nhưng lại khiến cô có thêm vẻ đẹp tự nhiên, có vẻ càng khiến người ta thương yêu. Có điều thứ đẹp nhất của cô không phải bề ngoài mà là tấm lòng son cháy rực của cô.
Xe taxi đi tới chân núi thì từ chối đi tiếp vào trong. Độ dốc quá lớn, xe không lên đường. Gần đây mưa nhiều, đất đá lở vô cùng thường xuyên, quả thực không dễ đi. Cô không có cách nào, đành phải xuống xe đi bộ lên. Cô đi một đoạn thì nghỉ một đoạn, uống nước lau mồ hôi rồi bóp chân đang băng, đi tiếp về phía trước. Tuy hành trình chậm nhưng kiên trì.
Lúc lên tới một sườn núi thì cô hơi choáng váng, suýt chút nữa té ngửa xuống mỏm núi phía sau.
Một cánh tay nhẹ nhàng kéo cô. Cô ngoảnh lại nhìn, là Tiểu Vương. Cô không thấy lạ vì biết Liên Hạo Đông sẽ tìm người đi theo mình. Cô cười cười, hỏi: "Tiểu Vương? Cậu tới đây lúc nào? Là Liên Hạo Đông phái cậu tới theo dõi tôi à?"
"Chị dâu, không phải theo dõi mà là bảo vệ chị!"
"Giống nhau cả thôi! Trong mắt anh ấy, đôi khi tôi chính là một công cụ."
"Chị dâu, không phải như vậy. Hai ngày này đội trưởng vẫn ở ngoài trông chị. Nghe tất cả bọn họ nói anh ấy còn vào bôi thuốc cho chị đấy."
"Vậy thì sao? Bôi thuốc đồng thời lặng lẽ gắn máy nghe trộm."
Tiểu Vương hơi nóng nảy, nói: "Chị dâu, không phải như thế thật mà. Mỗi chuyện đội trưởng làm đều có lý của anh ấy. Anh ấy chưa bao giờ làm chuyện mình không nắm chắc. Còn nữa, anh ấy yêu chị như vậy, sao lại đối xử với chị vậy chứ?"
Cô dừng bước chân trên núi, lau mồ hôi trên trán, nói: "Yêu tôi nhưng cũng lợi dụng tôi? Anh ấy thật đúng là sĩ quan giải phóng quân vô tư vì dân nhất."
"Thủ trưởng nói có một ngày chị sẽ hiểu vì sao anh ấy làm vậy. Chị dâu, chị đừng cho là như vậy."
"Hiểu? Tiểu Vương à, cậu biết lúc đó viên đạn cách tôi gần thế nào không?" Trần Hiểu Sắt hỏi Tiểu Vương.
Tiểu Vương bị hỏi mà sửng sốt.
"Xuyên qua bên tai, biết tâm trạng lúc đó thế nào không? Người đàn ông đó lại ra lệnh nổi súng. Sao anh có thể lqđ nhẫn tâm như vậy? Đúng vậy, sợ chết chứ, sợ sẽ không còn được gặp lại anh, cũng sợ sẽ không gặp lại ba mẹ." Cô nói rồi lại rơi nước mắt.
"Chị dâu, người thủ trưởng nổ súng vào là người say lưng chị. Hắn ta dùng dao, còn làm chị bị thương, đây là chuyện không còn cách nào khác!"
Cô lắc đầi, nói: "A Trường sẽ không. Ngay cả Phi Hồ anh ta cũng không nỡ giết thì sao có thể giết tôi?"
"Chị dâu, hắn ta chế tạo súng đạn, quả thật là đáng chết!"
"Đó không phải là anh ta cam tâm tình nguyện. Anh ta biết rõ! Nếu anh ta còn sống thì nhất định có thể sửa sai."
Tiểu Vương không giải thích nữa, chỉ nói: "Chị dâu, nghỉ một lát đi! Em mang theo chút đồ ăn, chị có muốn ăn gì không? Là Đội trưởng đích thân làm.”
Cô lắc đầu, lấy một cái bánh bao từ trong túi mình ra gặm, tựa như muốn cắt đứt quan hệ với Liên Hạo Đông.
Tiểu Vương bất đắc dĩ gãi gãi đầu mình. Phu nhân thủ trưởng phát giận cũng quá quật cường nhỉ? Quả thực là giống y Liên Hạo Đông, bây giờ muốn để cô nghĩ thông, nghĩ đơn giản quả thực là quá khó.
Aiz! Vẫn nên để Đội trưởng tự giải quyết đi.
Mình gây hoạ thì mình dọn dẹp đi!
Cô gặm hơn nửa cái bánh bao, định đi tiếp. Thấy Tiểu Vương vẫn giúp mình trên đường thì hơi áy náy, nói: “Tiểu Vương, cảm ơn cậu. Nếu không có cậu thì tôi đi tới trời tối cũng không tới nơi.”
“Chị dâu, chị nói gì vậy?”
“Aiz! Cảm ơn cậu thôi mà! Đúng rồi, đừng gọi chị dâu nữa, tôi nghe phiền lòng lắm.” Cô uốn nắn cách gọi của Tiểu Vương.
“Nhất định phải gọi chị dâu, cũng vĩnh viễn là chị dâu, mong hai người luôn yêu nhau….”
“Không chừng có một ngày anh ấy sẽ không yêu tôi nữa. Cũng không chừng có một ngày tôi cũng sẽ bị anh ấy nổ súng bắn chết. tình huống nào cũng có thể xảy ra, y như ngày đó, lúc nào tôi cũng có thể thành ma dưới súng của anh ấy.” Trần Hiểu Sắt lạnh lùng cướp lời Tiểu Vương, cắt ngang lời cậu ta.
Tiểu Vương nhất thời không biết nên nói gì.
Cuối cùng đã tới đích, một tiểu viện lẻ loi trong sơn trại.
Cô lau nước mắt nơi khoé mắt, nói với Tiểu Vương: “Cậu đứng đây được không? Tôi vào xem một chút.”
Tiểu Vương nói: “Không được! Vậy quá nguy hiểm. Em phải đi theo chị.”
Cô nói: “Cậu đợi ngoài cửa đi, đừng vào.”
Tiểu Vương gật đầu.
Phòng A Trường ở dán một dấu niêm phong thật to, trên có in dấu đo đỏ. Bà nội xấu xí đang ngồi trên ghế đá cạnh cửa may một cái áo nam. Mái tóc hoa râm rối tung, lưng bà còng xuống, gầy đét và yếu ớt. Mấy ngày ngắn ngủi bà đã nhanh chóng già đi mấy chuc tuổi.
Cô đi vào sân, quỳ ‘phịch’ xuống, sau đó hô lên: “Bà nội…..”
Tai bà như không dùng được, không nghe thấy. Bà cầm kim khâu, một lúc lâu mới ngẩng lên, mắt cũng có vấn đề.
Trong khoảnh khắc bà cúi đầu thì thấy Trần Hiểu Sắt quỳ trên đá trong viện. Bà thả thứ trong tay, hỏi: “Ai vậy?”
Cô quỳ trên đá, lê từ từ, cũng không quan tâm chân mình bị thương còn chưa khỏi, cứ lê như vậy tới trước mặt bà nội, nói: “Bà nội, là con.”
Bà nội nhận ra Trần Hiểu Sắt, hỏi: “Cô bé! Sao con lại về?”
Thấy cảnh này Tiểu Vương lau nước mắt, đi ra khỏi viện.
Cô đặt đầu lên trên đá, lớn tiếng khóc sám hối: “Bà nội, xin lỗi! Đều do con không tốt, là con hại A Trường! Là con hại anh ấy.”
Bà nội nâng cô đang nức nở dậy, để cô ngồi cạnh mình, nhẹ phất mái tóc dài của cô, nói: “Cô bé! Bọn họ nói A Trường buôn lậu súng ống đạn dược, có phải thật vậy không?”
Cô lắc đầu, không nói gì.
Bà nội nói tiếp: “Hẳn là việc nó làm là lỗi lầm rất lớn?”
Cô hoảng hốt, ngước mắt, nói: “Bà nội, A Trường là người tốt, chỉ là anh ấy đã phạm sai lầm thôi.”
Bà nội cũng khóc, dùng ống tay áo lau nước mắt nơi khoé mắt, nói: “A Trường là đứa mạng khổ. Lúc mười mấy tuổi chạy trốn khỏi đám từ quê nhà nó, lên đây tị nạn. Tôi nhận nuôi nó. Sau này nó cưới vợ sinh con, tang con lại tang vợ. Bây giờ nó cũng đã đi. Nó mới 35 tuổi. Vừa rồi tôi nghĩ cũng có thể nó rời đi là một loại giải thoát. Nó sống quá mệt mỏi.”
Trần Hiểu Sắt gật đầu, sau đó hỏi: “Bà nội, vậy sau này bà phải làm sao?”
Bà nội nói: “Cô bé, bà nội còn có thể sống được mấy ngày chứ? Mạng bà nội là vậy, vô cùng khổ.”
Cô nhét bọc tiền vào tay bà, nói: “Bà nội, xin bà nhận lấy số tiền này. Con nợ hai người.”
Bà nội thở dài, đẩy tiền vào tay cô, nói: “Đứa bé ngoan, bà nội cần nhiều tiền vậy làm gì? Con nhanh về đi. Con làm ra tiền cũng không dễ dàng gì.”
Cô khẩn cầu tiếp: “Bà nội, đây là điều duy nhất con có thể làm bây giờ, điều duy nhất con có thể bồi thường cho người. Người nhận lấy được không? Để con yên lòng một chút cũng đc mà.”
“Bà không cần đâu cô bé!”
Cô đành quỳ xuống tiếp, nói: “Cầu xin người, van xin người, người nuôi A Trường, để con thay anh ấy biếu người một chút đi.”
Bà nội vội vàng kéo cô lên, nói: “Được, được, bà nhận. Đứng lên trước đi!”
Cô đứng lên, nhìn quần áo trong tay bà, hỏi: “Đây là?”
Bà nội nói: “Tôi thấy quần áo A Trường mặc lúc ra đi cũng rách tươm, định may đồ mới cho nó, cũng không thể để nó mặc quần áo rách rưới đi gặp con và vợ nó được.”
Cô nói: “Con xâu kim cho bà nhé?”
Bà nội nói: “Được!”
…
Mặt trời ngả về tây, đỏ rực như một trái tim đỏ, vừa lớn lại vừa nóng.
Đưa mười mấy vạn để dành được xong, trái tim cô thoải mái rất nhiều.
Tiểu Vương thấy cô đi ra thì đi tới đỡ cô, nói: “Chị dâu, chị thật là tốt.”
Cô nói: “Cậu cũng vậy!”
Tiểu Vương khẽ cười.
Khó có dịp thời tiết trong lành như hôm nay, gió cũng mát mẻ, hoa hồng đầy khắp nơi, thỉnh thoảng chập chờn theo gió.
Chân cô còn âm ỉ đau, không thể đi thời gian dài, xuống núi rất khó khăn. Tiểu Vương định cõng cô, cô không chịu. Cô nói: “Cảm ơn Tiểu Vương, tôi đi thêm lát nữa sẽ không sao.”
Tiểu Vương nói: “Không được! Đi tiếp như vậy thì chân chị càng khôi phục chậm.”
Cô nói: “Đừng sợ, tôi còn trẻ.” Cô nói: “Tiểu Vương, cậu nhặt cho tôi một cành cây tới đây đi, tôi chống nó.”
Tiểu Vương đi ngay tới sườn núi lượm một cây gậy gỗ. Cô nhận lấy, nói với Tiểu Vương: “A Trường đã từng làm một cây gậy chống, chống rất dễ. Anh ấy đúng là một người khéo tay. Anh ấy còn có thế làm các loại vật nhỏ, còn đẹp hơn cả đám người trong viện.”
Tiểu Vương nói: “Nhưng đôi tay khéo léo của hắn lại làm chuyện hắn không nên làm.”
Đúng vậy, ngày đó cô không cẩn thận đẩy cánh cửa phòng bí mật của A Trường ra, thấy đó lại là một xưởng chế tạo súng ống ngầm. Chỗ đó có rất nhiều linh kiện súng, từ súng ngắn tới súng trường đều có, các loại kích cỡ. Cô sợ tới mức lập tức chống tường, sau đó lảo đảo chạy ra ngoài, vùi mình trong chăn. Sau đó nhắm mắt suy nghĩ rất lâu. Cô không thể để A Trường biết người đàn ông của mình cho nên cô muốn rời khỏi đây thật nhanh. Cô biết chế tạo vũ khí là phải đền mạng. A Trường ơi A Trường, sao anh phải làm những chuyện này chứ?
Cô nói: “A Trường trốn tới từ Myanmar, cha anh ta giết một tên đầu đảng nhỏ trong tổ chức ngầm quốc tế, sau đó cả nhà bọn họ bị trả thù, chỉ còn lại mình anh ta còn sống thoát được. Anh ta chạy trốn tới Trung Quốc, được bà nội nhận nuôi, Sau đó cưới vợ sinh con. Ai ngờ có một ngày anh ta bị đám tổ chức ngầm kia nhận ra, con anh ta bị những kẻ đó giết. Cậu biết con anh ta chết thế nào không?”
Tiểu Vương lắc đầu!
Cô nói: “Mổ bụng trực tiếp! Quá tàn nhẫn. Bọn chúng để A Trường và vợ anh ta nhìn thấy tận mắt. Sau này vợ anh ta hoá điên. Từ đó A Trường bắt đầu tự chế tạo vũ khí bán lấy tiền, chuẩn bị tiền bạc. Anh ta định đi trả thù.”
Tiểu Vương nói: “Anh ta là người đáng thương!”
“Đúng vậy! Anh ta quá đáng thương.” Trần Hiểu Sắt đi không được.
Tiểu Vương khăng khăng muốn cõng cô, cô không chịu, trong lúc giằng co thì một giọng nói truyền tới từ đằng xa: “Giao cô ấy cho tôi đi.”
Là Liên Hạo Đông.
Liên Hạo Đông mặc đồ trắng rạng rỡ dưới ánh trời chiều, cũng như lý tưởng hào hùng của anh, vô cùng đạo đức. Bóng anh vừa hay che ánh mặt trời khiến cô không nhìn rõ mặt anh.
Tiểu Vương vẫn trông cô báo cáo cho Liên Hạo Đông: "Thủ trưởng, có thể chị dâu muốn đi tới hiện trường, làm sao bây giờ?"
"Đi theo cô ấy."
"Chị ấy rút rất nhiều tiền, không biết định làm gì?"
"Mặc kệ cô ấy."
"Anh có muốn lộ diện không?"
"Không cần đâu, bảo vệ tốt an toàn của cô ấy là được, báo cáo bất cứ lúc nào."
"Dạ."
Tinh thần và thân thể cô cùng chịu đau đớn, trong vài ngày ngắn ngủi cô gầy đi nhanh chóng. Khuôn mặt vốn mượt mà gầy tới mức chỉ còn lại một đôi mắt to và một cái cằm nhọn. Nhưng lại khiến cô có thêm vẻ đẹp tự nhiên, có vẻ càng khiến người ta thương yêu. Có điều thứ đẹp nhất của cô không phải bề ngoài mà là tấm lòng son cháy rực của cô.
Xe taxi đi tới chân núi thì từ chối đi tiếp vào trong. Độ dốc quá lớn, xe không lên đường. Gần đây mưa nhiều, đất đá lở vô cùng thường xuyên, quả thực không dễ đi. Cô không có cách nào, đành phải xuống xe đi bộ lên. Cô đi một đoạn thì nghỉ một đoạn, uống nước lau mồ hôi rồi bóp chân đang băng, đi tiếp về phía trước. Tuy hành trình chậm nhưng kiên trì.
Lúc lên tới một sườn núi thì cô hơi choáng váng, suýt chút nữa té ngửa xuống mỏm núi phía sau.
Một cánh tay nhẹ nhàng kéo cô. Cô ngoảnh lại nhìn, là Tiểu Vương. Cô không thấy lạ vì biết Liên Hạo Đông sẽ tìm người đi theo mình. Cô cười cười, hỏi: "Tiểu Vương? Cậu tới đây lúc nào? Là Liên Hạo Đông phái cậu tới theo dõi tôi à?"
"Chị dâu, không phải theo dõi mà là bảo vệ chị!"
"Giống nhau cả thôi! Trong mắt anh ấy, đôi khi tôi chính là một công cụ."
"Chị dâu, không phải như vậy. Hai ngày này đội trưởng vẫn ở ngoài trông chị. Nghe tất cả bọn họ nói anh ấy còn vào bôi thuốc cho chị đấy."
"Vậy thì sao? Bôi thuốc đồng thời lặng lẽ gắn máy nghe trộm."
Tiểu Vương hơi nóng nảy, nói: "Chị dâu, không phải như thế thật mà. Mỗi chuyện đội trưởng làm đều có lý của anh ấy. Anh ấy chưa bao giờ làm chuyện mình không nắm chắc. Còn nữa, anh ấy yêu chị như vậy, sao lại đối xử với chị vậy chứ?"
Cô dừng bước chân trên núi, lau mồ hôi trên trán, nói: "Yêu tôi nhưng cũng lợi dụng tôi? Anh ấy thật đúng là sĩ quan giải phóng quân vô tư vì dân nhất."
"Thủ trưởng nói có một ngày chị sẽ hiểu vì sao anh ấy làm vậy. Chị dâu, chị đừng cho là như vậy."
"Hiểu? Tiểu Vương à, cậu biết lúc đó viên đạn cách tôi gần thế nào không?" Trần Hiểu Sắt hỏi Tiểu Vương.
Tiểu Vương bị hỏi mà sửng sốt.
"Xuyên qua bên tai, biết tâm trạng lúc đó thế nào không? Người đàn ông đó lại ra lệnh nổi súng. Sao anh có thể lqđ nhẫn tâm như vậy? Đúng vậy, sợ chết chứ, sợ sẽ không còn được gặp lại anh, cũng sợ sẽ không gặp lại ba mẹ." Cô nói rồi lại rơi nước mắt.
"Chị dâu, người thủ trưởng nổ súng vào là người say lưng chị. Hắn ta dùng dao, còn làm chị bị thương, đây là chuyện không còn cách nào khác!"
Cô lắc đầi, nói: "A Trường sẽ không. Ngay cả Phi Hồ anh ta cũng không nỡ giết thì sao có thể giết tôi?"
"Chị dâu, hắn ta chế tạo súng đạn, quả thật là đáng chết!"
"Đó không phải là anh ta cam tâm tình nguyện. Anh ta biết rõ! Nếu anh ta còn sống thì nhất định có thể sửa sai."
Tiểu Vương không giải thích nữa, chỉ nói: "Chị dâu, nghỉ một lát đi! Em mang theo chút đồ ăn, chị có muốn ăn gì không? Là Đội trưởng đích thân làm.”
Cô lắc đầu, lấy một cái bánh bao từ trong túi mình ra gặm, tựa như muốn cắt đứt quan hệ với Liên Hạo Đông.
Tiểu Vương bất đắc dĩ gãi gãi đầu mình. Phu nhân thủ trưởng phát giận cũng quá quật cường nhỉ? Quả thực là giống y Liên Hạo Đông, bây giờ muốn để cô nghĩ thông, nghĩ đơn giản quả thực là quá khó.
Aiz! Vẫn nên để Đội trưởng tự giải quyết đi.
Mình gây hoạ thì mình dọn dẹp đi!
Cô gặm hơn nửa cái bánh bao, định đi tiếp. Thấy Tiểu Vương vẫn giúp mình trên đường thì hơi áy náy, nói: “Tiểu Vương, cảm ơn cậu. Nếu không có cậu thì tôi đi tới trời tối cũng không tới nơi.”
“Chị dâu, chị nói gì vậy?”
“Aiz! Cảm ơn cậu thôi mà! Đúng rồi, đừng gọi chị dâu nữa, tôi nghe phiền lòng lắm.” Cô uốn nắn cách gọi của Tiểu Vương.
“Nhất định phải gọi chị dâu, cũng vĩnh viễn là chị dâu, mong hai người luôn yêu nhau….”
“Không chừng có một ngày anh ấy sẽ không yêu tôi nữa. Cũng không chừng có một ngày tôi cũng sẽ bị anh ấy nổ súng bắn chết. tình huống nào cũng có thể xảy ra, y như ngày đó, lúc nào tôi cũng có thể thành ma dưới súng của anh ấy.” Trần Hiểu Sắt lạnh lùng cướp lời Tiểu Vương, cắt ngang lời cậu ta.
Tiểu Vương nhất thời không biết nên nói gì.
Cuối cùng đã tới đích, một tiểu viện lẻ loi trong sơn trại.
Cô lau nước mắt nơi khoé mắt, nói với Tiểu Vương: “Cậu đứng đây được không? Tôi vào xem một chút.”
Tiểu Vương nói: “Không được! Vậy quá nguy hiểm. Em phải đi theo chị.”
Cô nói: “Cậu đợi ngoài cửa đi, đừng vào.”
Tiểu Vương gật đầu.
Phòng A Trường ở dán một dấu niêm phong thật to, trên có in dấu đo đỏ. Bà nội xấu xí đang ngồi trên ghế đá cạnh cửa may một cái áo nam. Mái tóc hoa râm rối tung, lưng bà còng xuống, gầy đét và yếu ớt. Mấy ngày ngắn ngủi bà đã nhanh chóng già đi mấy chuc tuổi.
Cô đi vào sân, quỳ ‘phịch’ xuống, sau đó hô lên: “Bà nội…..”
Tai bà như không dùng được, không nghe thấy. Bà cầm kim khâu, một lúc lâu mới ngẩng lên, mắt cũng có vấn đề.
Trong khoảnh khắc bà cúi đầu thì thấy Trần Hiểu Sắt quỳ trên đá trong viện. Bà thả thứ trong tay, hỏi: “Ai vậy?”
Cô quỳ trên đá, lê từ từ, cũng không quan tâm chân mình bị thương còn chưa khỏi, cứ lê như vậy tới trước mặt bà nội, nói: “Bà nội, là con.”
Bà nội nhận ra Trần Hiểu Sắt, hỏi: “Cô bé! Sao con lại về?”
Thấy cảnh này Tiểu Vương lau nước mắt, đi ra khỏi viện.
Cô đặt đầu lên trên đá, lớn tiếng khóc sám hối: “Bà nội, xin lỗi! Đều do con không tốt, là con hại A Trường! Là con hại anh ấy.”
Bà nội nâng cô đang nức nở dậy, để cô ngồi cạnh mình, nhẹ phất mái tóc dài của cô, nói: “Cô bé! Bọn họ nói A Trường buôn lậu súng ống đạn dược, có phải thật vậy không?”
Cô lắc đầu, không nói gì.
Bà nội nói tiếp: “Hẳn là việc nó làm là lỗi lầm rất lớn?”
Cô hoảng hốt, ngước mắt, nói: “Bà nội, A Trường là người tốt, chỉ là anh ấy đã phạm sai lầm thôi.”
Bà nội cũng khóc, dùng ống tay áo lau nước mắt nơi khoé mắt, nói: “A Trường là đứa mạng khổ. Lúc mười mấy tuổi chạy trốn khỏi đám từ quê nhà nó, lên đây tị nạn. Tôi nhận nuôi nó. Sau này nó cưới vợ sinh con, tang con lại tang vợ. Bây giờ nó cũng đã đi. Nó mới 35 tuổi. Vừa rồi tôi nghĩ cũng có thể nó rời đi là một loại giải thoát. Nó sống quá mệt mỏi.”
Trần Hiểu Sắt gật đầu, sau đó hỏi: “Bà nội, vậy sau này bà phải làm sao?”
Bà nội nói: “Cô bé, bà nội còn có thể sống được mấy ngày chứ? Mạng bà nội là vậy, vô cùng khổ.”
Cô nhét bọc tiền vào tay bà, nói: “Bà nội, xin bà nhận lấy số tiền này. Con nợ hai người.”
Bà nội thở dài, đẩy tiền vào tay cô, nói: “Đứa bé ngoan, bà nội cần nhiều tiền vậy làm gì? Con nhanh về đi. Con làm ra tiền cũng không dễ dàng gì.”
Cô khẩn cầu tiếp: “Bà nội, đây là điều duy nhất con có thể làm bây giờ, điều duy nhất con có thể bồi thường cho người. Người nhận lấy được không? Để con yên lòng một chút cũng đc mà.”
“Bà không cần đâu cô bé!”
Cô đành quỳ xuống tiếp, nói: “Cầu xin người, van xin người, người nuôi A Trường, để con thay anh ấy biếu người một chút đi.”
Bà nội vội vàng kéo cô lên, nói: “Được, được, bà nhận. Đứng lên trước đi!”
Cô đứng lên, nhìn quần áo trong tay bà, hỏi: “Đây là?”
Bà nội nói: “Tôi thấy quần áo A Trường mặc lúc ra đi cũng rách tươm, định may đồ mới cho nó, cũng không thể để nó mặc quần áo rách rưới đi gặp con và vợ nó được.”
Cô nói: “Con xâu kim cho bà nhé?”
Bà nội nói: “Được!”
…
Mặt trời ngả về tây, đỏ rực như một trái tim đỏ, vừa lớn lại vừa nóng.
Đưa mười mấy vạn để dành được xong, trái tim cô thoải mái rất nhiều.
Tiểu Vương thấy cô đi ra thì đi tới đỡ cô, nói: “Chị dâu, chị thật là tốt.”
Cô nói: “Cậu cũng vậy!”
Tiểu Vương khẽ cười.
Khó có dịp thời tiết trong lành như hôm nay, gió cũng mát mẻ, hoa hồng đầy khắp nơi, thỉnh thoảng chập chờn theo gió.
Chân cô còn âm ỉ đau, không thể đi thời gian dài, xuống núi rất khó khăn. Tiểu Vương định cõng cô, cô không chịu. Cô nói: “Cảm ơn Tiểu Vương, tôi đi thêm lát nữa sẽ không sao.”
Tiểu Vương nói: “Không được! Đi tiếp như vậy thì chân chị càng khôi phục chậm.”
Cô nói: “Đừng sợ, tôi còn trẻ.” Cô nói: “Tiểu Vương, cậu nhặt cho tôi một cành cây tới đây đi, tôi chống nó.”
Tiểu Vương đi ngay tới sườn núi lượm một cây gậy gỗ. Cô nhận lấy, nói với Tiểu Vương: “A Trường đã từng làm một cây gậy chống, chống rất dễ. Anh ấy đúng là một người khéo tay. Anh ấy còn có thế làm các loại vật nhỏ, còn đẹp hơn cả đám người trong viện.”
Tiểu Vương nói: “Nhưng đôi tay khéo léo của hắn lại làm chuyện hắn không nên làm.”
Đúng vậy, ngày đó cô không cẩn thận đẩy cánh cửa phòng bí mật của A Trường ra, thấy đó lại là một xưởng chế tạo súng ống ngầm. Chỗ đó có rất nhiều linh kiện súng, từ súng ngắn tới súng trường đều có, các loại kích cỡ. Cô sợ tới mức lập tức chống tường, sau đó lảo đảo chạy ra ngoài, vùi mình trong chăn. Sau đó nhắm mắt suy nghĩ rất lâu. Cô không thể để A Trường biết người đàn ông của mình cho nên cô muốn rời khỏi đây thật nhanh. Cô biết chế tạo vũ khí là phải đền mạng. A Trường ơi A Trường, sao anh phải làm những chuyện này chứ?
Cô nói: “A Trường trốn tới từ Myanmar, cha anh ta giết một tên đầu đảng nhỏ trong tổ chức ngầm quốc tế, sau đó cả nhà bọn họ bị trả thù, chỉ còn lại mình anh ta còn sống thoát được. Anh ta chạy trốn tới Trung Quốc, được bà nội nhận nuôi, Sau đó cưới vợ sinh con. Ai ngờ có một ngày anh ta bị đám tổ chức ngầm kia nhận ra, con anh ta bị những kẻ đó giết. Cậu biết con anh ta chết thế nào không?”
Tiểu Vương lắc đầu!
Cô nói: “Mổ bụng trực tiếp! Quá tàn nhẫn. Bọn chúng để A Trường và vợ anh ta nhìn thấy tận mắt. Sau này vợ anh ta hoá điên. Từ đó A Trường bắt đầu tự chế tạo vũ khí bán lấy tiền, chuẩn bị tiền bạc. Anh ta định đi trả thù.”
Tiểu Vương nói: “Anh ta là người đáng thương!”
“Đúng vậy! Anh ta quá đáng thương.” Trần Hiểu Sắt đi không được.
Tiểu Vương khăng khăng muốn cõng cô, cô không chịu, trong lúc giằng co thì một giọng nói truyền tới từ đằng xa: “Giao cô ấy cho tôi đi.”
Là Liên Hạo Đông.
Liên Hạo Đông mặc đồ trắng rạng rỡ dưới ánh trời chiều, cũng như lý tưởng hào hùng của anh, vô cùng đạo đức. Bóng anh vừa hay che ánh mặt trời khiến cô không nhìn rõ mặt anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.