Quyển 1 - Chương 79
Thập Nguyệt Cần Khê
06/07/2015
Trên đoạn đường bọn họ đi có chua xót cũng có ngọt ngào. Cô cảm thán: "Sau này chúng ta chia tay cũng là vì ba Tống Ny à?"
"Có thể khinh thường, bởi vì rất yếu đuối, sợ hai bàn tay trắng, kể cả lúc đó."
Cô suy đoánL "Chẳng kẽ anh muốn...tất cả tài sản của nhà họ Tống?"
Tống Á cười nhạt: "Tài sản? Sớm muộn gì chẳng là của anh? Lúc đó anh đã muốn làm rõ vì sao mẹ anh gặp ông ta thì tự sát."
Một dòng khí lạnh dâng lên sau lưng cô. Cô hỏi: "Vậy chuyện này có liên quan gì tới chuyện ông ta ngồi tù?"
"Trước kia không có khả năng đó, đành phải buông tha. Nhưng lúc này có khả năng này, đương nhiên phải cướp lại. Cho tới bây giờ trong lòng chỉ có một..."
Cô lập tức đáp lại: "Nhưng tôi không thể đi tiếp con đường này với anh. Sau này anh vẫn nên tự lo thân mình đi." Lúc này trời rất tối, đêm rất dài, nguy hiểm rất nhiều, cô cảm thấy mình không đủ sức ngồi ở đây nữa.
Cô nhất định phải rời đi, rời khỏi ác ma này.
Tống Á nhìn bóng lưng dứt khoát của cô, bỗng níu cơ thể đang rời đi của cô lại, ra sức kéo về, ép cô xuống dưới người mình. Anh ta vươn hai tay ra ép chặt đầu cô, hung hăng hôn cô. Nụ hôn này cuồng dã và nóng rực tựa như dốc hết những vấn vương mấy năm qua của anh ta. Lưỡi anh ta luồn vào khoang miệng cô, quấn lấy răng môi cô hết lần này tới lần khác.
Chuyện cô sợ vẫn tới. Cô dùng giọng nhỏ bé yếu ớt khuyên: "Tống Á, đừng như vậy...Đừng như vậy...Đừng làm chuyện như thế...Không phải nói yêu ư? Yêu là phải tôn trọng."
Sự phản kháng của cô không ngăn cản được sức mạnh của Tống Á. Tứ chi cô cứng ngắc như mất đi động lực. Lúc vạt áo cô cởi ra hết là dạ dày bỗng dấy lên nước chua, xông thẳng lên họng. Không biết sức mạnh từ đâu truyền vào người, cô gắng sức đẩy Tống Á ra, sau đó quay xuống sàn nhà bắt đầu nôn, nôn mệt mình, nôn tỉnh Tống Á.
Mặt Tống Á đỏ bừng, ngây ngốc đờ đẫn nhìn cô, sau đó hỏi cô: "Thế này là sao?" Cô đứng dậy, nói: "Tôi có, cha của đứa bé là một quân nhân, anh đã từng gặp."
Tống Á sửng sốt hai giây, ôm cô lên cao, đưa tới phòng mình, nói: "Vậy thì sao? Có thể có đứa khác mà."
Lòng Trần Hiểu Sắt lập tức lạnh như băng tuyết. Tống Á bây giờ không phải là cố chấp nữa.
Anh ta thả cô vào giường mình, sau đó xoay người đi thu dọn đống lộn xộn vừa nãy.
Cô nằm trên giường anh ta suy nghĩ rất lâu, sau đó gọi một cuộc điện thoại...
Đây không phải là cách tốt nhất nhưng lại là cách duy nhất mà cô nghĩ ra.
Cho tới khi tinh mơ, Tống Á cũng không động tới cô mà là nằm nghiêng một bên sau lưng cô, ngây ngốc nhìn cô. Thân thể thon dài đẹp đẽ của cô vẫn mỹ lẹ, mềm mại như ngọc, thướt tha nhiều vẻ như năm đó.
Vốn tưởng rằng bốn năm trước chia tay với cô xong, không ngờ người đầu tiên gặp khi về nước lai là cô. Cô vẫn ngây thơ, đáng yêu mỹ lệ như năm đó, có thêm sự chín chắn mà năm đó không có, sao không đảo loạn trái tim bình tĩnh của anh ta được? Anh ta không quên được cô gái cho anh ta một năm ấm áp. Chia cách vài năm chỉ là giữ gìn phần tình yêu này, khi cô xuất hiện lần nữa thì phần tình yêu này vẫn lớn dần lên như cũ. Cộng thêm anh ta phát hiện phần trái tim muốn mạnh mẽ đoạt lấy vì thế mà càng trở nên mạnh hơn.
Cô nhắm mắt nghỉ ngơi. Thật ra trong lòng cô đang rối ren. Trong lòng ngàn nghĩ vạn suy. CÔ không thể xác định mình có con không, nhưng nhớ tới lúc làm chuyện tình yêu với Liên Hạo Đông hai đêm cuối cùng cũng không dùng biện pháp tránh thai. Đây cũng là chuyện không thể chối cãi. Lúc đó người mình yếu ớt như vậy, nếu không uống thuốc đầy đủ thì cũng rất nguy hiểm.
Một lát lại nghĩ, nếu Liên Hạo Đông biết mình làm cha có thể vui vẻ không? Mẹ anh có thể đồng ý cho hai bọn họ ở bên nhau, không ngăn cản nữa không?
Cuối cùng chịu qua một đêm dài đằng đẵng.
Cô đi tới bên cạnh Sửu Sửu, hỏi: "Mày có muốn đi không? Hay muốn ở lại với vợ và con mày?"
Tiểu Sửu Sửu nhìn cô rồi ôm lấy vợ mình ngủ, không để ý tới cô.
Xem ra nó thích gia đình mình hơn.
9h1', rốt cuộc bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp.
Tống Á sửng sốt, chần chừ mộ chút, đi qua mở cửa. Người xông tới, lệ rơi đầy mặt không phải là Tống Ny thì là ai? Cô ta dùng hai tay đập Tống Á, lớn tiếng trách mắng: "Không phải anh đã nhận lời ba lấy em sao? Vì sao lại tới đây tìm người phụ nữ này?"
Tống Á để mặc cô ta đập người mình, chỉ nói một câu: "Em cảm thấy gả cho anh sẽ có hạnh phúc à?"
Bàn tay đang đập bỗng không hạ xuống được. Tống Ny sững sờ, bàn tay rơi xuống tát Trần Hiểu Sắt. Cô tránh khỏi bàn tay này nhưng bị đầu ngón tay cô ta quét lên mặt. Ba dấu tay hiện lên lập tức trên khuôn mặt trắng nõn.
Cô che mặt, không nói một lời.
Cảnh tượng này đã từng diễn ra bốn năm trước. Nhưng lúc đó là Tống Ny ồn ào với Tống Á, cô vô tội đứng bên cạnh. Lúc trước, cô để ý tất cả, bây giờ lại không thể bởi vì Tống Ny khai ân cho cô.
Đương nhiên Tống Á không bỏ qua cho Tống Ny, bắt lấy bàn tay cô ta, kéo cô ta vào phòng ngủ.
Tiểu Sửu Sửu buông vợ đi ra, sau đó đi từ từ tới chân cô, ngửa đầu lên như hỏi thăm cô gì đó. Cô cúi người hỏi lần nữa: "Cho mày nói lời cuối. Muốn đi hay ở tùy mày chọn."
Cô đã dọn dẹp ổn thỏa từ lâu, chỉ cần Tống Ny tới ngăn cản Tống Á là cô đi thẳng.
Tiểu Sửu Sửu kêu ăng ẳng, nhìn vợ và con mình, đi tới cọ cọ vài cái vào chân cô, cắn ống quần cô ra ngoài cửa.
Mắt cô cay cay, ôm lấy Sửu Sửu rời đi.
Lúc đi, cô nghe thấy Tống Ny lớn tiếng khóc trong lòng Tống Á, nói: "Tống Á, anh thật độc ác. Anh bỏ hết tất cả chức vụ của ba em..."
Cô khẽ lắc đầu. Tống Ny à, Tống Á đã không còn là Tống Á ngày trước. Nếu cô từ bỏ tính tình bướng bỉnh của mình thì có thể anh ta còn cho vài phần mặt mũi. Nếu cứ làm càn nữa thì chẳng chiếm được gì đâu..."
Ôm Sửu Sửu hôn một cái, nói: "Cuối cùng mày cũng không phải thư lòng lang dạ ói, biết công hơn nuôi dưỡng lớn hơn trời..."
Cô trở về căn phòng nhỏ của mình, chán chường cho tới trưa.
Cầm điện thoại lên gọi cho Liên Hạo Đông, tiếng động bên trong ồn ào không rõ, tín hiệu rất nhiễu. Nhiều ngày trôi qua như vậy, lần đầu tiên cô chủ động gọi cho anh.
Liên Hạo Đông đầu dây bên kia nhịn giọng hưng phấn xuống, dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi cô: "Sao, rốt cuộc nghĩ thông suốt rồi phải không?"
Cô cười nói: "Nghĩ thông rồi."
Anh rất vui mừng, cao hứng đáp: "Chờ anh! Có thể trở về rất nhanh."
Cô khẽ trả lời: "Ừ!"
Cao thì sẽ cố gắng trèo tường, chỉ cần trong lòng có để lại một con đường mười bậc thang mà lên thôi. Lúc đó đi không tới thì sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày đi tới.
Em sẽ leo lên ngọn núi cao này, cùng thưởng thức cảnh đẹp đất nước với anh.
Chuyện sau đó hơi rắc rối. Quả thật cô mang thai, hai vạch hoa lệ lệ đánh náy suy nghĩ may mắn trong lòng cô.
Cô không nói được là hưng phấn hay là mất mát, chỉ cảm thấy chuyện đầu tiên là muốn chia sẻ với Liên Hạo Đông. Nhưng không kiềm được tưởng tượng chẳng phải cho anh ấy một điều ngạc nhiên sẽ tốt hơn? Chờ anh ấy về thấy cái bụng đã hơi gồ lên của cô, cười ngây ngô hạnh phúc với cô.
Liên Hạo Đông nói cho cô biết, hai tuần sau sẽ tới thủ đô báo cáo công tác.
Đứa bé tới khiến cô từ từ đi ra khỏi ám ảnh, cơn ác mộng ban đêm cũng ít đi rất nhiều. Nhưng công việc cũng rất không thuận lợi. Bởi vì lần trước xem hiện trường cô bị Tần Hoa thú mắng một trận, chỉnh tới mức công việc hai ngày qua hai tay làm không hết. Lúc đó cơ thể cô không thể tăng ca thời gian dài, dùng lý do người không khỏe xin nghỉ mấy ngày.
Tần Hoa cho cô nghỉ ba ngày.
Cô cũng không nghỉ ngơi được. Cô nhận được điện thoại của Lâm Mễ Mễ. Trong điện thoại, Lâm Mễ Mễ hưng phấn như đứa trẻ. Cô ấy nói: "Ngày mai có thời gian không? Đi xem triển lãm tranh đi?"
Cô vừa hay rảnh rỗi tới hốt hoảng, nói: "Được! Vừa đúng lúc có thể đi dạo. Triển lãm tranh của ai vậy?"
Lâm Mễ Mễ líu ríu nói: "Rất nhiều, đều là từ trường chúng ta ra. Có thầy giáo, có đàn anh đàn chị, còn cả mấy đàn em bây giờ, bạn học của chúng ta nữa. Vừa vặn tụ tập cùng nhau, tâm sự một chút."
Đây là chuyện tốt. Học viện đại học mỹ thuật Y sau khi tốt nghiệp thì rải rác khắp thế giới, có thể tụ họp với nhau ít lại càng ít. Bây giờ có thể đi xem cảnh tượng náo nhiệt một chút.
Mang thai mới ba mươi mấy ngày nên bụng cũng không hiện lên cái gì đáng ngờ, vì vậy cô vẫn mặc đồ bó sát. Triển lãm tranh tổ chức ở hội quán mỹ thuật Trung Quốc, thuê hai tầng, mỗi tầng chừng mười sảnh triển lãm. Phía đông, tây tàng cao nhất chia ra, phía tây là tranh màu nước, phía đông là tranh sơn đầu. Tầng hai là điêu khắc và triển lãm tác phẩm nghệ thuật.
Một tầng trong đó có chỗ mở họp báo rồi tổ chức đấu giá hàng ngày ở đây. Như vậy có thể phục vụ triển lãm dây chuyền.
Hôm nay Lâm Mễ Mễ ra ngoài sau một thời gian nghỉ rất lâu, vốn đã hẹ thứ hai tới, không biết ai cổ vũ mà thứ sau tới. Nói gì mà sau khi xem xong thì buổi tối có thể ồn ào tiếp.
Cô định xem xong rồi trở về. Cô không muốn thức đêm đi hao tâm tốn sức.
Triển lãm tranh khai mạc lúc 10h sáng. Rất nhiều người nổi tiếng trong giới văn hoá và giới chính trị tới, cắt băng khai mạc thì tất cả mọi người tản ra trong sảnh. Một bóng dáng trắng duyên dáng thoáng qua, cô kinh ngạc. Cô kéo Lâm Mễ Mễ lại hỏi: “Cô ta rất giống Tống Ny. Cô ta cũng tới à?”
Đương nhiên Lâm Mễ Mễ quen Tống Ny, nói: “Cô ta làm việc ở đây, thấy cũng không có gì lạ.”
Trần Hiểu Sắt nghĩ tới chuyên ngành của Tống Ny là giám định thư hoạ, làm ở hội quán mỹ thuật Trung Quốc đúng là quá hợp. Có điều có thể nói công việc vừa là thể diện lại vừa an toàn. Gật đầu, không hề lo lắng như vậy nữa.
Lâm Mễ Mễ nói với cô: “Nếu hôm nay không có gì bất ngờ xảy ra thì Tống Á cũng tới.”
Cô cười nhạt, nói với cô ấy: “Anh ta cũng có thể tới? Không biết anh ta đã đánh với Tống Ny xong chưa?” Theo phỏng đoán của cô thì ngày đó nhất định hai người đều bị tổn hại.
Lâm Mễ Mễ hỏi: “Đánh nhau? Chuyện gì xảy ra vậy?”
Cô không muốn phóng đại hoá vấn đề này lên, chuyển đề tài khác. Lâm Mễ Mễ nói đúng. Tống Á xuất hiện trong phòng triển lãm tranh sơn dầu thật. Anh ta đang điều chỉnh vị trí bức tranh trong đó. Những bức khác đã treo xong, chỉ còn anh ta vẫn chưa. Cô thầm nói, đúng vậy, mấy ngày nay anh ta chỉ lo giam cầm mình, không có thời gian tới xem những thứ này.
“Tống Á!” Lâm Mễ Mễ chào hỏi anh ta. Cô vội vàng che miệng cô ấy nhưng đã muộn.
Tống Á ngoảnh lại, thấy bọn họ thì dừng việc treo tranh trong tay, dặn dò đơn giản những nhân viên bên cạnh, ra ngoài tìm bọn họ. Ánh mắt Tống Á mờ mịt mập mờ, nhìn cô đang đứng yên bất an chằm chằm.
Lâm Mễ Mễ trêu ghẹo: “Đừng nhìn nữa, muộn rồi, người ta đã có chồng rồi.”
Lúc này Tống Á mới thu hồi ánh mắt nhìn cô, mời hai người: “Nếu không thì vào xem một chút?”
Lâm Mễ Mễ ôm lấy Trần Hiểu Sắt đang lúng túng vào phòng triển lãm của Tống Á. Những bức tranh này đều là tác phẩm gần đây, không nhiều, gần như cô đã từng xem, hơn nữa bức ‘Manh nha’ được bày chính giữa sảnh triển lãm. Cô thấy bức tranh này thì ngơ ngác sững sờ. Tống Á đi tới nói bên tai cô: “Vết thương của em còn phải thay thuốc. Xế chiều hôm nay để bác sĩ Trương tới thay thuốc đi.”
Cô nói: “Không cần, lát nữa tôi tới bệnh viện, không cần làm phiền anh.”
Tống Á nhìn bụng cô, hỏi: “Hẳn là anh ta còn chưa biết?”
Cô giương mắt nhìn anh ta, mỉm cười, dắt Lâm Mễ Mễ ra ngoài. Cô có phúc của cô, trông coi chính mình cho tốt là được rồi.
Cô bỗng không còn hứng thú, muốn đi về nhưng Lâm Mễ Mễ lại nói: “Cậu không bận gì, sao về sớm thế? Hơn nữa buổi tối chúng ta còn gặp mặt bạn học đấy. Nếu người đẹp mà không đi thì cánh đàn ông bên kia giết mình mất.”
Nghe xong lời Lâm Mễ Mễ, cô liền đi theo cô ấy tới khi bắt đầu đấu giá lúc 3h chiều. Quả thật những người bọn họ biết tới rất đông, náo nhiệt biết bao. Chỗ buổi đấu giá có phóng viên báo, tạp chí còn cả phóng viên truyền hình. Cô hơi hưng phấn nói: “Xem ra trường chúng ta vẫn rất có tiền đồ. Một cuộc triển lãm tranh nho nhỏ mà lại thu hút nhiều truyền thông như vậy.”
Lâm Mễ Mễ càng thêm kiêu ngạo: “Đúng vậy, chiều nay xem giá trị giới nghệ thuật chúng ta đi, rất nhiều người thành danh bởi một bức tranh đấy. Cậu còn nhớ rõ Trương Lực học trên chúng ta ba khoá không? Năm anh ấy học năm 4 thì có thể bán một bức tranh tới 30 vạn, giá tiền này còn vượt qua cả vài nhà văn nổi tiếng đó.”
Cô nói: “Đây chỉ là lông phượng vảy rồng (chỉ đồ quý hiếm). Phần lớn nhà nghệ thuật đều là vất vả và thanh cao.” Lúc cô nói lời này thì không khỏi nghĩ tới những lời cha Tống Ny nói với Tống Á. Đúng là một thương nhân thuần tuý.
Lâm Mễ Mễ thở dài: “Không biết hôm nay đồng chí Tống Á thu hoạch thế nào, có phải cũng có thể một trận thành danh không? Anh ta giấu tài rất nhiều năm nhỉ?”
Cô không trả lời cô ấy.
Tác phẩm rất nhiều, được lên sàn đấu giá toàn là những tác phẩm nổi tiếng tự đề cử của các hoạ sĩ. Thư hoạ nói theo cách phổ thông chính là đầu tư cổ phiếu, có con mắt tinh tường, chọn một người trong ‘Phòng thành tích xuất sắc’ thì là chuyện một vốn bốn lời. Biết đâu một ngày nào đó nó có thể thay đổi cả đời bạn. Vì vậy ngày càng nhiều người lao vào hàng ngũ sưu tầm thư hoạ, nghệ thuật này thành ngành thương mại vô cùng nóng trong thời hiện đại.
Bởi vì nghệ thuật cũng như ngọc cổ Trung Quốc, rất khó dùng giá cả để đánh giá.
Mấy hàng đầu chỗ bán đấu giá là nhà đầu tư. Cô hoảng hốt nhìn một bóng lưng phụ nữ rất quen thuộc nhưng không dám xác định. Bởi vì người phụ nữ đó tóc dài, còn đeo kính râm to.
Bây giờ thị trường thư hoạ rất đắt hàng, dùng hai tác phẩm vừa bán được của các thầy giáo đại học mỹ thuật Y mà nói đi, một bức tranh Trung Quốc ‘Non sông vạn dặm’, một bức tranh sơn dầu ‘Mẹ’ mà giá khởi điểm đã 30 vạn trở lên, giá cuối cùng cao hơn giá gốc gần 180 vạn.
Cô và Lâm Mễ Mễ dưới đàn không kiềm chế được mà thổn thức: “Oa! Có hai bức tranh này thì cả đời không cần đi làm.”
Lâm Mễ Mễ lại nói: “Oa! Thầy Trương đã ly hôn với vợ rồi mà? Bà ấy muốn gả cho ông ấy.”
Bức ‘Manh nha’ của Tống Á xếp thứ sáu. Anh ta có thể có một vị trí ở giữa các hoạ sĩ lão thành có thể nói là rất lợi hại. Bức tranh này vẽ rất đẹp. Cô đã từng phê bình. Cô cảm nhận được cuộc sống Tống Á đã từng ảm đạm bất đắc dĩ và đấu tranh biết bao qua bức tranh.
Nhưng anh ta lại nói bức tranh này vẽ vì cô.
Giá bắt đầu đương nhiên kém hơn những hoạ sĩ lão thành trước nhưng cũng không rẻ hơn các hoạ sĩ thanh niên. Cuối cùng bức tranh này được một ông cụ 50 tuổi mua với giá 32 vạn.
Lâm Mễ Mễ vỗ tay khen ngợi: “Tống Á thật đúng là không đơn giản.”
Thấy bức tranh kia rơi vào tay người xa lạ, trong lòng cô trầm xuống, chẳng phải nói đây là anh ta ký tác vào tâm hồn cô sao? Chẳng lẽ bán đi nhẹ nhàng như vậy? Phụ nữ lúc nào cũng như Marry Sue, đương nhiên cô cũng không may mắn tránh khỏi.
Có một bức tranh được treo lên, là một bức tranh sơn dầu một thước ba nhân một thước tám. Lúc xốc vải che lên thì cô kinh ngạc mà đứng lên.
Các đàn anh của cô cũng trợn to hai mắt.
Bởi vì nội dung bức tranh này lại là vẽ cô để trần nửa người.
Nửa người dưới của cô trong tranh quây một cái áo sơ mi nam, vừa hay che đi vị trí bí ẩn của cô. Cặp đùi đẹp bắt chéo một cách mất tự nhiên, bàn chân ngọc khẽ nhón lên. Mái tóc đen trên người xoã ra trước ngực, phần đuôi tóc vừa hay không che đi nhũ phong của cô. Nhũ phong bên kia nửa lộ, bên này lộ hết ra ngoài.
Cơ thể đầy đặn trẻ trung tản ra hơi thở thanh xuân nồng đậm, gương mặt thiếu nữ không cởi hết đỏ hồng, mắt ẩn tình như làn nước xuân tháng ba nhẹ trôi, hơi mở đôi môi son như muốn nói điều gì đó. Còn cả nốt ruồi son mọc giữa lông mày vô cùng quyến rũ.
Vị nghệ thuật gia già ngồi trước cô thấy tác phẩm này lại khóc. Ông đánh giá thế này: “Bức tranh này là một câu chuyện xưa. Thiếu nữ trong tranh thầm mến tác giả bức tranh. Mà tác giả cũng tràn đầy tình ý say đắm với người trong bức tranh. Nó phác hoạ một đoạn tình yêu hồn nhiên vô cùng. Một bức tranh thật trong sáng.”
“A? Ông Lưu, vậy ngài nói nên đặt tên cho bức tranh này là gì?”
Nghệ thuật gia được gọi là ông Lưu cuời ha ha, nói: “Nếu là tôi thì sẽ đặt nó là Mối tình đầu.”
Cô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lập tức trong mắt ngập hơi nước. Cô khóc.
Đúng vậy, tên bức tranh đó là ‘Mối tình đầu’. Một tháng trước khi Tống Á tốt nghiệp thì vẽ bức tranh này trong căn phòng tồi tàn anh ta thuê. Lúc đó cô thường lén đi tới phòng vẽ của bọn Tống Á thuê xem họ vẽ tranh. Có đôi khi cô sẽ thấy anh nhin chằm chằm những người mẫu khoả thân tới sững sờ xuất thần, ánh mắt lẳng lặng thưởng thức rất chuyên chú và nghiêm túc.
Lần nào anh ta cũng là người cuối cùng ra khỏi phòng vẽ. Thì ra là anh ta không hài lòng về tác phẩm của mình. Cô lén xem những bức tranh của anh ta, thần thái không giống. Cô từng hỏi anh ta cảm giác khi nhìn những người mẫu khoả thân là gì? Anh ta cuốn tóc cô, nói: “Không có cảm giác.”
Cô vẫn không bỏ nghi ngờ của mình, hỏi tiếp: “Nhưng mẫu nữ rất đẹp, meo meo lại lớn, mông cũng lớn, sao anh không có cảm giác chứ?”
Tống Á cười, cười tới mức không thẳng eo nổi. Anh ta ôm cô vào lòng, nói: “Chẳng lẽ dáng người cô ấy đẹp là anh phải có cảm giác?”
Cô nói: “Đương nhiên, nếu có anh đẹp trai cởi hết ra cho em vẽ thì nhất định em vẽ rất đẹp.”
Tống Á há miệng cắn môi cô, nói: “Em dám!”
Cô lập tức đáp: “Đương nhiên dám. Chi bằng em làm người mẫu cho anh? Chắc chắn anh sẽ vẽ rất đẹp, nhưng chỉ giới hạn ở phác thảo thôi, vẽ tranh hoàn thiện thì không.”
Tống Á mỉm cười nhìn cô, không nói gì.
Tống Á vẫn luôn không hài lòng với tranh vẽ cơ thể của mình, vẽ rồi xé, cuối cùng nộp cho thầy giáo một tác phẩm cực kỳ không hài lòng. Thầy giáo thấy tranh anh ta vẽ thì nói: “Em chắc chắn là vẽ người mẫu đó à?”
Tống Á trả lời thầy giáo: “Vâng.” Mỉm cười không nói.
Ngay đêm hôm đó, cô xuất hiện trong căn phòng Tống Á thuê. Cô nhìn anh ta, từ từ cởi áo mình ra, đưa mình tới trước mặt anh ta, nói: “Vẽ em đi!”
Căn phòng mù mịt nóng ran, trái tim nóng hổi đập thình thịch, Tống Á đặt bút có tình, Trần Hiểu Sắt toàn thân đầy tình cảm, bọn họ bị lạc mất mình trong trời đất nhỏ bé đầy tình yêu.
Tư thế lúc đầu của cô là loã thân nằm nhưng Tống Á lại nói đó không phải là cảm giác anh ta muốn. Anh ta phải bắt được thần thái đẹp nhất của cô để vẽ. Anh ta quây áo sơ mi của mình quanh eo cô, che đi vị trí kia, cố gắng đạt ý nghĩa là che nửa mặt. Động tác rất đơn giản, chỉ cần cô nhìn mắt anh ta là được.
Hai người yên lặng không nói mà chỉ nhìn nhau, đồng tử nhỏ lấp lánh bóng ngược của nhau, căn phòng vừa rất chân thực vừa rất huyền ảo, yêu thương vô tận và quyến luyến….
Sau đó Tống Á vội vàng mà lại dứt khoát chia tay với cô, bản phác thảo cuối cùng cô không nhìn thấy. Cô đi tìm anh ta, cầu xin anh ta, tất cả chỉ lấy được sự chế giễu của Tống Ny và lạnh lùng của anh ta.
Tống Á à, anh đã từng yêu tôi như thế, vậy mà lại làm tổn thương tôi.
Có thể chuyện xưa được vẽ trong tranh quá duy mỹ, cũng có thể vì người mẫu trong tranh quá mê người, bức tranh đó lấy giá khởi điểm là 25 vạn. Giá này trong số tác phẩm của hoạ sĩ thanh niên xem như là ghi lại kỷ lục.
Cạnh tranh rất quyết liệt, tăng lên gấp đôi rất nhanh, giá cả cuối cùng lại cao hơn tới một trăm vạn. Tống Á đã xâm nhập vào ngũ hoạ sĩ hạng nhất Trung Quốc bằng bức tranh này.
Đèn flash phía dưới chớp tắt, không biết máy quay và máy ảnh từ đâu ra nhiều như vậy, đều rối rít chụp bức tranh kia. Có thể bởi vì nó tinh mỹ, cũng có thể bởi vì một vị hoạ sĩ thiên tài ra đời.
Lúc này, Tống Á nhanh chóng đẩy cửa vào, trên khuôn mặt buồn bã tràn đầy tức giận. Anh ta đi lên đài chủ trì, nói với người chủ trì: “Xin lỗi, hai bức tranh này là hàng không bán, là trợ lý cầm nhầm.”
Sau đó bọc ‘Manh nha’ và ‘Mối tình đầu’ lại bằng gấm đen lần nữa.
Hành động của anh ta dẫn tới một trận thổn thức phía dưới. Rất nhiều người châu đầu ghé tai bắt đầu bàn luận về nguyên nhân.
Chủ trì lễ phép hỏi: “Tổng giám đốc Tống, những bức này đã đấu giá xong, anh rút về thì không hợp lý lắm.”
Tống Á nổi giận, nói với người chủ trì: “Không bán là không bán, có gì không hợp?” anh ta vừa ngẩng đầu thì đúng lúc chạm vào đôi mắt đờ đẫn của Trần Hiểu Sắt, nhất thời sự đau lòng xông lên đầu.
“Chờ một chút.” Một giọng nữ cao vút vang lên ở cửa.
Tống Ny mặc một bộ đồ màu trắng bước vào buổi đấu giá. Cô ta cười lạnh, nói: “Anh, nếu lấy đi sẽ không ổn lắm đâu? Phải biết rằng những bức tranh này đã đổi chủ, không thể lấy đi được.”
"Có thể khinh thường, bởi vì rất yếu đuối, sợ hai bàn tay trắng, kể cả lúc đó."
Cô suy đoánL "Chẳng kẽ anh muốn...tất cả tài sản của nhà họ Tống?"
Tống Á cười nhạt: "Tài sản? Sớm muộn gì chẳng là của anh? Lúc đó anh đã muốn làm rõ vì sao mẹ anh gặp ông ta thì tự sát."
Một dòng khí lạnh dâng lên sau lưng cô. Cô hỏi: "Vậy chuyện này có liên quan gì tới chuyện ông ta ngồi tù?"
"Trước kia không có khả năng đó, đành phải buông tha. Nhưng lúc này có khả năng này, đương nhiên phải cướp lại. Cho tới bây giờ trong lòng chỉ có một..."
Cô lập tức đáp lại: "Nhưng tôi không thể đi tiếp con đường này với anh. Sau này anh vẫn nên tự lo thân mình đi." Lúc này trời rất tối, đêm rất dài, nguy hiểm rất nhiều, cô cảm thấy mình không đủ sức ngồi ở đây nữa.
Cô nhất định phải rời đi, rời khỏi ác ma này.
Tống Á nhìn bóng lưng dứt khoát của cô, bỗng níu cơ thể đang rời đi của cô lại, ra sức kéo về, ép cô xuống dưới người mình. Anh ta vươn hai tay ra ép chặt đầu cô, hung hăng hôn cô. Nụ hôn này cuồng dã và nóng rực tựa như dốc hết những vấn vương mấy năm qua của anh ta. Lưỡi anh ta luồn vào khoang miệng cô, quấn lấy răng môi cô hết lần này tới lần khác.
Chuyện cô sợ vẫn tới. Cô dùng giọng nhỏ bé yếu ớt khuyên: "Tống Á, đừng như vậy...Đừng như vậy...Đừng làm chuyện như thế...Không phải nói yêu ư? Yêu là phải tôn trọng."
Sự phản kháng của cô không ngăn cản được sức mạnh của Tống Á. Tứ chi cô cứng ngắc như mất đi động lực. Lúc vạt áo cô cởi ra hết là dạ dày bỗng dấy lên nước chua, xông thẳng lên họng. Không biết sức mạnh từ đâu truyền vào người, cô gắng sức đẩy Tống Á ra, sau đó quay xuống sàn nhà bắt đầu nôn, nôn mệt mình, nôn tỉnh Tống Á.
Mặt Tống Á đỏ bừng, ngây ngốc đờ đẫn nhìn cô, sau đó hỏi cô: "Thế này là sao?" Cô đứng dậy, nói: "Tôi có, cha của đứa bé là một quân nhân, anh đã từng gặp."
Tống Á sửng sốt hai giây, ôm cô lên cao, đưa tới phòng mình, nói: "Vậy thì sao? Có thể có đứa khác mà."
Lòng Trần Hiểu Sắt lập tức lạnh như băng tuyết. Tống Á bây giờ không phải là cố chấp nữa.
Anh ta thả cô vào giường mình, sau đó xoay người đi thu dọn đống lộn xộn vừa nãy.
Cô nằm trên giường anh ta suy nghĩ rất lâu, sau đó gọi một cuộc điện thoại...
Đây không phải là cách tốt nhất nhưng lại là cách duy nhất mà cô nghĩ ra.
Cho tới khi tinh mơ, Tống Á cũng không động tới cô mà là nằm nghiêng một bên sau lưng cô, ngây ngốc nhìn cô. Thân thể thon dài đẹp đẽ của cô vẫn mỹ lẹ, mềm mại như ngọc, thướt tha nhiều vẻ như năm đó.
Vốn tưởng rằng bốn năm trước chia tay với cô xong, không ngờ người đầu tiên gặp khi về nước lai là cô. Cô vẫn ngây thơ, đáng yêu mỹ lệ như năm đó, có thêm sự chín chắn mà năm đó không có, sao không đảo loạn trái tim bình tĩnh của anh ta được? Anh ta không quên được cô gái cho anh ta một năm ấm áp. Chia cách vài năm chỉ là giữ gìn phần tình yêu này, khi cô xuất hiện lần nữa thì phần tình yêu này vẫn lớn dần lên như cũ. Cộng thêm anh ta phát hiện phần trái tim muốn mạnh mẽ đoạt lấy vì thế mà càng trở nên mạnh hơn.
Cô nhắm mắt nghỉ ngơi. Thật ra trong lòng cô đang rối ren. Trong lòng ngàn nghĩ vạn suy. CÔ không thể xác định mình có con không, nhưng nhớ tới lúc làm chuyện tình yêu với Liên Hạo Đông hai đêm cuối cùng cũng không dùng biện pháp tránh thai. Đây cũng là chuyện không thể chối cãi. Lúc đó người mình yếu ớt như vậy, nếu không uống thuốc đầy đủ thì cũng rất nguy hiểm.
Một lát lại nghĩ, nếu Liên Hạo Đông biết mình làm cha có thể vui vẻ không? Mẹ anh có thể đồng ý cho hai bọn họ ở bên nhau, không ngăn cản nữa không?
Cuối cùng chịu qua một đêm dài đằng đẵng.
Cô đi tới bên cạnh Sửu Sửu, hỏi: "Mày có muốn đi không? Hay muốn ở lại với vợ và con mày?"
Tiểu Sửu Sửu nhìn cô rồi ôm lấy vợ mình ngủ, không để ý tới cô.
Xem ra nó thích gia đình mình hơn.
9h1', rốt cuộc bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp.
Tống Á sửng sốt, chần chừ mộ chút, đi qua mở cửa. Người xông tới, lệ rơi đầy mặt không phải là Tống Ny thì là ai? Cô ta dùng hai tay đập Tống Á, lớn tiếng trách mắng: "Không phải anh đã nhận lời ba lấy em sao? Vì sao lại tới đây tìm người phụ nữ này?"
Tống Á để mặc cô ta đập người mình, chỉ nói một câu: "Em cảm thấy gả cho anh sẽ có hạnh phúc à?"
Bàn tay đang đập bỗng không hạ xuống được. Tống Ny sững sờ, bàn tay rơi xuống tát Trần Hiểu Sắt. Cô tránh khỏi bàn tay này nhưng bị đầu ngón tay cô ta quét lên mặt. Ba dấu tay hiện lên lập tức trên khuôn mặt trắng nõn.
Cô che mặt, không nói một lời.
Cảnh tượng này đã từng diễn ra bốn năm trước. Nhưng lúc đó là Tống Ny ồn ào với Tống Á, cô vô tội đứng bên cạnh. Lúc trước, cô để ý tất cả, bây giờ lại không thể bởi vì Tống Ny khai ân cho cô.
Đương nhiên Tống Á không bỏ qua cho Tống Ny, bắt lấy bàn tay cô ta, kéo cô ta vào phòng ngủ.
Tiểu Sửu Sửu buông vợ đi ra, sau đó đi từ từ tới chân cô, ngửa đầu lên như hỏi thăm cô gì đó. Cô cúi người hỏi lần nữa: "Cho mày nói lời cuối. Muốn đi hay ở tùy mày chọn."
Cô đã dọn dẹp ổn thỏa từ lâu, chỉ cần Tống Ny tới ngăn cản Tống Á là cô đi thẳng.
Tiểu Sửu Sửu kêu ăng ẳng, nhìn vợ và con mình, đi tới cọ cọ vài cái vào chân cô, cắn ống quần cô ra ngoài cửa.
Mắt cô cay cay, ôm lấy Sửu Sửu rời đi.
Lúc đi, cô nghe thấy Tống Ny lớn tiếng khóc trong lòng Tống Á, nói: "Tống Á, anh thật độc ác. Anh bỏ hết tất cả chức vụ của ba em..."
Cô khẽ lắc đầu. Tống Ny à, Tống Á đã không còn là Tống Á ngày trước. Nếu cô từ bỏ tính tình bướng bỉnh của mình thì có thể anh ta còn cho vài phần mặt mũi. Nếu cứ làm càn nữa thì chẳng chiếm được gì đâu..."
Ôm Sửu Sửu hôn một cái, nói: "Cuối cùng mày cũng không phải thư lòng lang dạ ói, biết công hơn nuôi dưỡng lớn hơn trời..."
Cô trở về căn phòng nhỏ của mình, chán chường cho tới trưa.
Cầm điện thoại lên gọi cho Liên Hạo Đông, tiếng động bên trong ồn ào không rõ, tín hiệu rất nhiễu. Nhiều ngày trôi qua như vậy, lần đầu tiên cô chủ động gọi cho anh.
Liên Hạo Đông đầu dây bên kia nhịn giọng hưng phấn xuống, dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi cô: "Sao, rốt cuộc nghĩ thông suốt rồi phải không?"
Cô cười nói: "Nghĩ thông rồi."
Anh rất vui mừng, cao hứng đáp: "Chờ anh! Có thể trở về rất nhanh."
Cô khẽ trả lời: "Ừ!"
Cao thì sẽ cố gắng trèo tường, chỉ cần trong lòng có để lại một con đường mười bậc thang mà lên thôi. Lúc đó đi không tới thì sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày đi tới.
Em sẽ leo lên ngọn núi cao này, cùng thưởng thức cảnh đẹp đất nước với anh.
Chuyện sau đó hơi rắc rối. Quả thật cô mang thai, hai vạch hoa lệ lệ đánh náy suy nghĩ may mắn trong lòng cô.
Cô không nói được là hưng phấn hay là mất mát, chỉ cảm thấy chuyện đầu tiên là muốn chia sẻ với Liên Hạo Đông. Nhưng không kiềm được tưởng tượng chẳng phải cho anh ấy một điều ngạc nhiên sẽ tốt hơn? Chờ anh ấy về thấy cái bụng đã hơi gồ lên của cô, cười ngây ngô hạnh phúc với cô.
Liên Hạo Đông nói cho cô biết, hai tuần sau sẽ tới thủ đô báo cáo công tác.
Đứa bé tới khiến cô từ từ đi ra khỏi ám ảnh, cơn ác mộng ban đêm cũng ít đi rất nhiều. Nhưng công việc cũng rất không thuận lợi. Bởi vì lần trước xem hiện trường cô bị Tần Hoa thú mắng một trận, chỉnh tới mức công việc hai ngày qua hai tay làm không hết. Lúc đó cơ thể cô không thể tăng ca thời gian dài, dùng lý do người không khỏe xin nghỉ mấy ngày.
Tần Hoa cho cô nghỉ ba ngày.
Cô cũng không nghỉ ngơi được. Cô nhận được điện thoại của Lâm Mễ Mễ. Trong điện thoại, Lâm Mễ Mễ hưng phấn như đứa trẻ. Cô ấy nói: "Ngày mai có thời gian không? Đi xem triển lãm tranh đi?"
Cô vừa hay rảnh rỗi tới hốt hoảng, nói: "Được! Vừa đúng lúc có thể đi dạo. Triển lãm tranh của ai vậy?"
Lâm Mễ Mễ líu ríu nói: "Rất nhiều, đều là từ trường chúng ta ra. Có thầy giáo, có đàn anh đàn chị, còn cả mấy đàn em bây giờ, bạn học của chúng ta nữa. Vừa vặn tụ tập cùng nhau, tâm sự một chút."
Đây là chuyện tốt. Học viện đại học mỹ thuật Y sau khi tốt nghiệp thì rải rác khắp thế giới, có thể tụ họp với nhau ít lại càng ít. Bây giờ có thể đi xem cảnh tượng náo nhiệt một chút.
Mang thai mới ba mươi mấy ngày nên bụng cũng không hiện lên cái gì đáng ngờ, vì vậy cô vẫn mặc đồ bó sát. Triển lãm tranh tổ chức ở hội quán mỹ thuật Trung Quốc, thuê hai tầng, mỗi tầng chừng mười sảnh triển lãm. Phía đông, tây tàng cao nhất chia ra, phía tây là tranh màu nước, phía đông là tranh sơn đầu. Tầng hai là điêu khắc và triển lãm tác phẩm nghệ thuật.
Một tầng trong đó có chỗ mở họp báo rồi tổ chức đấu giá hàng ngày ở đây. Như vậy có thể phục vụ triển lãm dây chuyền.
Hôm nay Lâm Mễ Mễ ra ngoài sau một thời gian nghỉ rất lâu, vốn đã hẹ thứ hai tới, không biết ai cổ vũ mà thứ sau tới. Nói gì mà sau khi xem xong thì buổi tối có thể ồn ào tiếp.
Cô định xem xong rồi trở về. Cô không muốn thức đêm đi hao tâm tốn sức.
Triển lãm tranh khai mạc lúc 10h sáng. Rất nhiều người nổi tiếng trong giới văn hoá và giới chính trị tới, cắt băng khai mạc thì tất cả mọi người tản ra trong sảnh. Một bóng dáng trắng duyên dáng thoáng qua, cô kinh ngạc. Cô kéo Lâm Mễ Mễ lại hỏi: “Cô ta rất giống Tống Ny. Cô ta cũng tới à?”
Đương nhiên Lâm Mễ Mễ quen Tống Ny, nói: “Cô ta làm việc ở đây, thấy cũng không có gì lạ.”
Trần Hiểu Sắt nghĩ tới chuyên ngành của Tống Ny là giám định thư hoạ, làm ở hội quán mỹ thuật Trung Quốc đúng là quá hợp. Có điều có thể nói công việc vừa là thể diện lại vừa an toàn. Gật đầu, không hề lo lắng như vậy nữa.
Lâm Mễ Mễ nói với cô: “Nếu hôm nay không có gì bất ngờ xảy ra thì Tống Á cũng tới.”
Cô cười nhạt, nói với cô ấy: “Anh ta cũng có thể tới? Không biết anh ta đã đánh với Tống Ny xong chưa?” Theo phỏng đoán của cô thì ngày đó nhất định hai người đều bị tổn hại.
Lâm Mễ Mễ hỏi: “Đánh nhau? Chuyện gì xảy ra vậy?”
Cô không muốn phóng đại hoá vấn đề này lên, chuyển đề tài khác. Lâm Mễ Mễ nói đúng. Tống Á xuất hiện trong phòng triển lãm tranh sơn dầu thật. Anh ta đang điều chỉnh vị trí bức tranh trong đó. Những bức khác đã treo xong, chỉ còn anh ta vẫn chưa. Cô thầm nói, đúng vậy, mấy ngày nay anh ta chỉ lo giam cầm mình, không có thời gian tới xem những thứ này.
“Tống Á!” Lâm Mễ Mễ chào hỏi anh ta. Cô vội vàng che miệng cô ấy nhưng đã muộn.
Tống Á ngoảnh lại, thấy bọn họ thì dừng việc treo tranh trong tay, dặn dò đơn giản những nhân viên bên cạnh, ra ngoài tìm bọn họ. Ánh mắt Tống Á mờ mịt mập mờ, nhìn cô đang đứng yên bất an chằm chằm.
Lâm Mễ Mễ trêu ghẹo: “Đừng nhìn nữa, muộn rồi, người ta đã có chồng rồi.”
Lúc này Tống Á mới thu hồi ánh mắt nhìn cô, mời hai người: “Nếu không thì vào xem một chút?”
Lâm Mễ Mễ ôm lấy Trần Hiểu Sắt đang lúng túng vào phòng triển lãm của Tống Á. Những bức tranh này đều là tác phẩm gần đây, không nhiều, gần như cô đã từng xem, hơn nữa bức ‘Manh nha’ được bày chính giữa sảnh triển lãm. Cô thấy bức tranh này thì ngơ ngác sững sờ. Tống Á đi tới nói bên tai cô: “Vết thương của em còn phải thay thuốc. Xế chiều hôm nay để bác sĩ Trương tới thay thuốc đi.”
Cô nói: “Không cần, lát nữa tôi tới bệnh viện, không cần làm phiền anh.”
Tống Á nhìn bụng cô, hỏi: “Hẳn là anh ta còn chưa biết?”
Cô giương mắt nhìn anh ta, mỉm cười, dắt Lâm Mễ Mễ ra ngoài. Cô có phúc của cô, trông coi chính mình cho tốt là được rồi.
Cô bỗng không còn hứng thú, muốn đi về nhưng Lâm Mễ Mễ lại nói: “Cậu không bận gì, sao về sớm thế? Hơn nữa buổi tối chúng ta còn gặp mặt bạn học đấy. Nếu người đẹp mà không đi thì cánh đàn ông bên kia giết mình mất.”
Nghe xong lời Lâm Mễ Mễ, cô liền đi theo cô ấy tới khi bắt đầu đấu giá lúc 3h chiều. Quả thật những người bọn họ biết tới rất đông, náo nhiệt biết bao. Chỗ buổi đấu giá có phóng viên báo, tạp chí còn cả phóng viên truyền hình. Cô hơi hưng phấn nói: “Xem ra trường chúng ta vẫn rất có tiền đồ. Một cuộc triển lãm tranh nho nhỏ mà lại thu hút nhiều truyền thông như vậy.”
Lâm Mễ Mễ càng thêm kiêu ngạo: “Đúng vậy, chiều nay xem giá trị giới nghệ thuật chúng ta đi, rất nhiều người thành danh bởi một bức tranh đấy. Cậu còn nhớ rõ Trương Lực học trên chúng ta ba khoá không? Năm anh ấy học năm 4 thì có thể bán một bức tranh tới 30 vạn, giá tiền này còn vượt qua cả vài nhà văn nổi tiếng đó.”
Cô nói: “Đây chỉ là lông phượng vảy rồng (chỉ đồ quý hiếm). Phần lớn nhà nghệ thuật đều là vất vả và thanh cao.” Lúc cô nói lời này thì không khỏi nghĩ tới những lời cha Tống Ny nói với Tống Á. Đúng là một thương nhân thuần tuý.
Lâm Mễ Mễ thở dài: “Không biết hôm nay đồng chí Tống Á thu hoạch thế nào, có phải cũng có thể một trận thành danh không? Anh ta giấu tài rất nhiều năm nhỉ?”
Cô không trả lời cô ấy.
Tác phẩm rất nhiều, được lên sàn đấu giá toàn là những tác phẩm nổi tiếng tự đề cử của các hoạ sĩ. Thư hoạ nói theo cách phổ thông chính là đầu tư cổ phiếu, có con mắt tinh tường, chọn một người trong ‘Phòng thành tích xuất sắc’ thì là chuyện một vốn bốn lời. Biết đâu một ngày nào đó nó có thể thay đổi cả đời bạn. Vì vậy ngày càng nhiều người lao vào hàng ngũ sưu tầm thư hoạ, nghệ thuật này thành ngành thương mại vô cùng nóng trong thời hiện đại.
Bởi vì nghệ thuật cũng như ngọc cổ Trung Quốc, rất khó dùng giá cả để đánh giá.
Mấy hàng đầu chỗ bán đấu giá là nhà đầu tư. Cô hoảng hốt nhìn một bóng lưng phụ nữ rất quen thuộc nhưng không dám xác định. Bởi vì người phụ nữ đó tóc dài, còn đeo kính râm to.
Bây giờ thị trường thư hoạ rất đắt hàng, dùng hai tác phẩm vừa bán được của các thầy giáo đại học mỹ thuật Y mà nói đi, một bức tranh Trung Quốc ‘Non sông vạn dặm’, một bức tranh sơn dầu ‘Mẹ’ mà giá khởi điểm đã 30 vạn trở lên, giá cuối cùng cao hơn giá gốc gần 180 vạn.
Cô và Lâm Mễ Mễ dưới đàn không kiềm chế được mà thổn thức: “Oa! Có hai bức tranh này thì cả đời không cần đi làm.”
Lâm Mễ Mễ lại nói: “Oa! Thầy Trương đã ly hôn với vợ rồi mà? Bà ấy muốn gả cho ông ấy.”
Bức ‘Manh nha’ của Tống Á xếp thứ sáu. Anh ta có thể có một vị trí ở giữa các hoạ sĩ lão thành có thể nói là rất lợi hại. Bức tranh này vẽ rất đẹp. Cô đã từng phê bình. Cô cảm nhận được cuộc sống Tống Á đã từng ảm đạm bất đắc dĩ và đấu tranh biết bao qua bức tranh.
Nhưng anh ta lại nói bức tranh này vẽ vì cô.
Giá bắt đầu đương nhiên kém hơn những hoạ sĩ lão thành trước nhưng cũng không rẻ hơn các hoạ sĩ thanh niên. Cuối cùng bức tranh này được một ông cụ 50 tuổi mua với giá 32 vạn.
Lâm Mễ Mễ vỗ tay khen ngợi: “Tống Á thật đúng là không đơn giản.”
Thấy bức tranh kia rơi vào tay người xa lạ, trong lòng cô trầm xuống, chẳng phải nói đây là anh ta ký tác vào tâm hồn cô sao? Chẳng lẽ bán đi nhẹ nhàng như vậy? Phụ nữ lúc nào cũng như Marry Sue, đương nhiên cô cũng không may mắn tránh khỏi.
Có một bức tranh được treo lên, là một bức tranh sơn dầu một thước ba nhân một thước tám. Lúc xốc vải che lên thì cô kinh ngạc mà đứng lên.
Các đàn anh của cô cũng trợn to hai mắt.
Bởi vì nội dung bức tranh này lại là vẽ cô để trần nửa người.
Nửa người dưới của cô trong tranh quây một cái áo sơ mi nam, vừa hay che đi vị trí bí ẩn của cô. Cặp đùi đẹp bắt chéo một cách mất tự nhiên, bàn chân ngọc khẽ nhón lên. Mái tóc đen trên người xoã ra trước ngực, phần đuôi tóc vừa hay không che đi nhũ phong của cô. Nhũ phong bên kia nửa lộ, bên này lộ hết ra ngoài.
Cơ thể đầy đặn trẻ trung tản ra hơi thở thanh xuân nồng đậm, gương mặt thiếu nữ không cởi hết đỏ hồng, mắt ẩn tình như làn nước xuân tháng ba nhẹ trôi, hơi mở đôi môi son như muốn nói điều gì đó. Còn cả nốt ruồi son mọc giữa lông mày vô cùng quyến rũ.
Vị nghệ thuật gia già ngồi trước cô thấy tác phẩm này lại khóc. Ông đánh giá thế này: “Bức tranh này là một câu chuyện xưa. Thiếu nữ trong tranh thầm mến tác giả bức tranh. Mà tác giả cũng tràn đầy tình ý say đắm với người trong bức tranh. Nó phác hoạ một đoạn tình yêu hồn nhiên vô cùng. Một bức tranh thật trong sáng.”
“A? Ông Lưu, vậy ngài nói nên đặt tên cho bức tranh này là gì?”
Nghệ thuật gia được gọi là ông Lưu cuời ha ha, nói: “Nếu là tôi thì sẽ đặt nó là Mối tình đầu.”
Cô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lập tức trong mắt ngập hơi nước. Cô khóc.
Đúng vậy, tên bức tranh đó là ‘Mối tình đầu’. Một tháng trước khi Tống Á tốt nghiệp thì vẽ bức tranh này trong căn phòng tồi tàn anh ta thuê. Lúc đó cô thường lén đi tới phòng vẽ của bọn Tống Á thuê xem họ vẽ tranh. Có đôi khi cô sẽ thấy anh nhin chằm chằm những người mẫu khoả thân tới sững sờ xuất thần, ánh mắt lẳng lặng thưởng thức rất chuyên chú và nghiêm túc.
Lần nào anh ta cũng là người cuối cùng ra khỏi phòng vẽ. Thì ra là anh ta không hài lòng về tác phẩm của mình. Cô lén xem những bức tranh của anh ta, thần thái không giống. Cô từng hỏi anh ta cảm giác khi nhìn những người mẫu khoả thân là gì? Anh ta cuốn tóc cô, nói: “Không có cảm giác.”
Cô vẫn không bỏ nghi ngờ của mình, hỏi tiếp: “Nhưng mẫu nữ rất đẹp, meo meo lại lớn, mông cũng lớn, sao anh không có cảm giác chứ?”
Tống Á cười, cười tới mức không thẳng eo nổi. Anh ta ôm cô vào lòng, nói: “Chẳng lẽ dáng người cô ấy đẹp là anh phải có cảm giác?”
Cô nói: “Đương nhiên, nếu có anh đẹp trai cởi hết ra cho em vẽ thì nhất định em vẽ rất đẹp.”
Tống Á há miệng cắn môi cô, nói: “Em dám!”
Cô lập tức đáp: “Đương nhiên dám. Chi bằng em làm người mẫu cho anh? Chắc chắn anh sẽ vẽ rất đẹp, nhưng chỉ giới hạn ở phác thảo thôi, vẽ tranh hoàn thiện thì không.”
Tống Á mỉm cười nhìn cô, không nói gì.
Tống Á vẫn luôn không hài lòng với tranh vẽ cơ thể của mình, vẽ rồi xé, cuối cùng nộp cho thầy giáo một tác phẩm cực kỳ không hài lòng. Thầy giáo thấy tranh anh ta vẽ thì nói: “Em chắc chắn là vẽ người mẫu đó à?”
Tống Á trả lời thầy giáo: “Vâng.” Mỉm cười không nói.
Ngay đêm hôm đó, cô xuất hiện trong căn phòng Tống Á thuê. Cô nhìn anh ta, từ từ cởi áo mình ra, đưa mình tới trước mặt anh ta, nói: “Vẽ em đi!”
Căn phòng mù mịt nóng ran, trái tim nóng hổi đập thình thịch, Tống Á đặt bút có tình, Trần Hiểu Sắt toàn thân đầy tình cảm, bọn họ bị lạc mất mình trong trời đất nhỏ bé đầy tình yêu.
Tư thế lúc đầu của cô là loã thân nằm nhưng Tống Á lại nói đó không phải là cảm giác anh ta muốn. Anh ta phải bắt được thần thái đẹp nhất của cô để vẽ. Anh ta quây áo sơ mi của mình quanh eo cô, che đi vị trí kia, cố gắng đạt ý nghĩa là che nửa mặt. Động tác rất đơn giản, chỉ cần cô nhìn mắt anh ta là được.
Hai người yên lặng không nói mà chỉ nhìn nhau, đồng tử nhỏ lấp lánh bóng ngược của nhau, căn phòng vừa rất chân thực vừa rất huyền ảo, yêu thương vô tận và quyến luyến….
Sau đó Tống Á vội vàng mà lại dứt khoát chia tay với cô, bản phác thảo cuối cùng cô không nhìn thấy. Cô đi tìm anh ta, cầu xin anh ta, tất cả chỉ lấy được sự chế giễu của Tống Ny và lạnh lùng của anh ta.
Tống Á à, anh đã từng yêu tôi như thế, vậy mà lại làm tổn thương tôi.
Có thể chuyện xưa được vẽ trong tranh quá duy mỹ, cũng có thể vì người mẫu trong tranh quá mê người, bức tranh đó lấy giá khởi điểm là 25 vạn. Giá này trong số tác phẩm của hoạ sĩ thanh niên xem như là ghi lại kỷ lục.
Cạnh tranh rất quyết liệt, tăng lên gấp đôi rất nhanh, giá cả cuối cùng lại cao hơn tới một trăm vạn. Tống Á đã xâm nhập vào ngũ hoạ sĩ hạng nhất Trung Quốc bằng bức tranh này.
Đèn flash phía dưới chớp tắt, không biết máy quay và máy ảnh từ đâu ra nhiều như vậy, đều rối rít chụp bức tranh kia. Có thể bởi vì nó tinh mỹ, cũng có thể bởi vì một vị hoạ sĩ thiên tài ra đời.
Lúc này, Tống Á nhanh chóng đẩy cửa vào, trên khuôn mặt buồn bã tràn đầy tức giận. Anh ta đi lên đài chủ trì, nói với người chủ trì: “Xin lỗi, hai bức tranh này là hàng không bán, là trợ lý cầm nhầm.”
Sau đó bọc ‘Manh nha’ và ‘Mối tình đầu’ lại bằng gấm đen lần nữa.
Hành động của anh ta dẫn tới một trận thổn thức phía dưới. Rất nhiều người châu đầu ghé tai bắt đầu bàn luận về nguyên nhân.
Chủ trì lễ phép hỏi: “Tổng giám đốc Tống, những bức này đã đấu giá xong, anh rút về thì không hợp lý lắm.”
Tống Á nổi giận, nói với người chủ trì: “Không bán là không bán, có gì không hợp?” anh ta vừa ngẩng đầu thì đúng lúc chạm vào đôi mắt đờ đẫn của Trần Hiểu Sắt, nhất thời sự đau lòng xông lên đầu.
“Chờ một chút.” Một giọng nữ cao vút vang lên ở cửa.
Tống Ny mặc một bộ đồ màu trắng bước vào buổi đấu giá. Cô ta cười lạnh, nói: “Anh, nếu lấy đi sẽ không ổn lắm đâu? Phải biết rằng những bức tranh này đã đổi chủ, không thể lấy đi được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.