Chương 15
Sherrilyn Kenyon
01/04/2014
Sáng sớm Điệp đã bị đánh thức bởi tiếng lục đục trong bếp. Cô trở dậy rồi mắt nhắm mắt mở đi xuống dưới nhà. Vừa vào bếp Điệp đã phát hoảng khi thấy một cậu bé, chừng 6~7 tuổi, ăn mặc bẩn thỉu đang lục đồ ăn trong tủ lạnh. Cô cứ tròn mắt ra nhìn kẻ trộm đồ ăn. Điệp cảm thấy thương nên không nỡ đánh nó cũng không gọi Neul. Tên trộm đồ ăn láu cá cứ mải ngấu nghiến cho tới khi nó nhận ra sự có mặt của Điệp. Nó ôm vội đống đồ ăn vào trong người và lừa lừa để lẩn ra cửa sổ phòng bếp. Điệp mỉm cười thân thiện, tiến đến gần nó:
- Đừng sợ. Chị không làm gì em đâu...( Điệp đang nói tiếng Hàn ý )
Thằng bé không nói gì. Ánh mắt của nó nhìn Điệp cứ như thể là muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy. Nó nhảy lên bục cửa sổ rồi tẩu thoát. Khi nó nhảy ra ngoài chân nó bị trẹo một cái nên nó chạy tập tà tập tễnh. Điệp mở cửa chạy theo nó. Nó cố chạy thật nhanh nhưng với cái chân đau nó dễ dàng bị Điệp bắt kịp. Khi Điệp vừa động vào tay nó, nó liền quỳ sụp xuống chân Điệp mà van xin ( có vẻ thằng bé này đã quen với việc van xin người khác nên điệu bộ của nó rất chuyên nghiệp ) Nước mắt nó bắt đầu chảy ( có trời mà biết bao nhiêu phần trăm đây là nó khóc thật ) :
- Em xin chị. Chị tha cho em lần này. Em van chị. Nhà em nghèo lắm.....
Nó ba la bô lô kể nghèo kể khổ làm Điệp càng thương nó hơn. Cô nhẹ nhàng cúi xuống, vuốt vuốt mái tóc đầy bụi bẩn của nó, cười thân thiện:
- Chị không bắt em đâu Chỉ là chị thấy chân em bị thương rồi nên chị muốn xem nó có sao không thôi...
Thấy Điệp ân cần nhẹ nhàng như thế nó thật sự không quen. Nó đã quen bị người ta đánh đập **** rủa rồi. Nó bỗng cảm thấy an toàn, như khi bố mẹ nó còn sống. Nhưng cuộc sống mưu sinh đã khiến nó già dặn trước tuổi và không còn tin vào lòng tốt. Nó bỗng vùng dậy, gạt phăng tay Điệp ra, quát ầm lên:
- Chị không phải giả ân giả nghĩa với tôi. Tôi chỉ là một thằng ăn cắp nghèo khổ khố rách áo ôm mà thôi. Chị cút đi. Ai mà cần chị quan tâm chứ...
Nói một hồi xong nó quay ngoắt mặt bỏ đi. Điệp như sững lại trong giây lát. Cô thương cậu bé kia hơn là giận. Khẽ nén tiếng thở dài Điệp thất thểu quay về.
Lúc này Neul đang ngồi tưới vài chậu hoa trước nhà. Thấy Điệp về cậu khẽ cười tinh nghịch:
- Tôi không biết là cô có hứng thú chạy thể dục buổi sáng sớm như vậy đấy. Tiết trời khá là lạnh mà
- Tôi không nghĩ bên này còn có những đứa trẻ đáng thương như vậy.
Điệp đến cạnh đó ngồi bệt xuống bậc thềm chống cằm nhìn xa xăm. Neul ngừng tay tưới hoa, cậu nheo mắt nhìn Điệp:
- Cô cũng gặp nó rồi à?
- Anh biết cậu bé đó?
- Không. Chỉ là tôi và nó có một giao ước. Tôi sẽ để đồ ăn trong tủ lạnh. Nó có thể đến lấy vào buổi sớm.
Neul ngồi xuống cạnh Điệp. Điệp thắc mắc:
- Tại sao anh không đưa nó về nuôi?
- Tôi đã từng bảo nó nhưng nó không muốn phụ thuộc vào ai cả. Hàng tháng tôi thuê nó đến làm vườn để trả tiền cho nó. Nó có tới song vì không biết làm nên đã làm hỏng cả vườn. Tôi không trách nó nhưng nó lại cứ tự trách mình. Phải rất vất vả tôi mới thuyết phục được nó làm lại cho tôi. Tôi đã dạy nó cách làm vườn và nâng niu những bông hoa này. Tuy nhiên nó không bao giờ chịu đến đây ở chung với tôi hay để tôi sắm sửa cho nó dù chỉ là một bộ quần áo. Nó thật là một đứa trẻ cứng đầu...
- Nhưng rất nghị lực..
Điệp bổ sung, Neul gật đầu đồng ý. Điệp không biết tại sao cậu bé kia lại quen được Neul nhưng cô cũng thầm cảm ơn đời. Vẫn còn những người tốt như Neul. Neul cảm thấy cô gái Việt Nam đang ngồi cạnh cậu thật đặc biệt. Thảo nào mà Tazzan cứ dặn đi dặn lại là phải chăm sóc tận tình cho cô ấy. Mới ở có vài tiếng cạnh cô thôi mà cậu đã cảm thấy yêu đời hơn rồi. Điệp đúng là có ma lực đặc biệt
Vài giờ sau, hai người đã cùng nhau đi đến bệnh viện trung tâm thành phố Seoul. Thấy vẻ mặt Điệp có vẻ hoang mang Neul vỗ vai an ủi:
- Sẽ không sao đâu. Tôi có quen với bác sĩ sẽ phẫu thuật. Ông ta có trình độ chuyên môn rất cao. Sẽ ổn cả thôi...
-....
Điệp gật đầu và cố xua đi sự bất an. Đột nhiên Neul lục trong túi áo lấy một chiếc kẹo bạc hà đưa cho Điệp:
- Ăn cái này sẽ giúp cô đỡ hơn đấy.
- Ừm cảm ơn anh..
Điệp nhận lấy kẹo mỉm cười. Vừa lúc đó một nữ y tá chạy tới thông báo họ đã chuẩn bị xong. Điệp hít một hơi dài đi theo cô y tá. Neul ra dấu thành công cổ vũ cho cô rồi cậu đi làm thủ tục nhập viện đầy đủ cho Điệp....
.....
Cùng thời điểm đó tại Việt Nam,...
Một anh chàng điển trai với mái tóc lãng tử đang đứng trong văn phòng ngắm từng hạt mưa đang hắt vào cửa kính. Đó chính là Tazzan. Cậu nhìn mưa mà nhớ tới một người. Không biết là duyên số hay định mệnh nữa. Bất chợt cậu đưa tay chạm lên môi rồi tự cười một mình. Nụ hôn đầu tiên nhưng gần như là ép buộc. Nhanh và không hề ngọt ngào.....
Tazzan nhấc máy lên nghe:
- " Tazzan à, Điệp vừa vào phòng mổ xong. Cứ yên tâm đi nhé"
-" okie, cảm ơn cậu Neul"
- " Bạn bè mà còn làm khách. À, tôi hiểu vì sao cậu quan tâm đến cô gái này nhiều như thế rồi. Vì cô ấy rất đặc biệt đúng không? "
-.....
Tazzan không trả lời. Trong thâm tâm cậu cũng thầm đồng ý. Neul thấy bạn không nói gì chỉ mỉm cười:
- " Thôi bye nha. Có gì mai tôi gọi cho. Bye "
- " ừm, bye..."
Tazzan gập máy lại nhìn mưa và chợt cười " có lẽ đây là duyên phận"
-----------
- Đừng sợ. Chị không làm gì em đâu...( Điệp đang nói tiếng Hàn ý )
Thằng bé không nói gì. Ánh mắt của nó nhìn Điệp cứ như thể là muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy. Nó nhảy lên bục cửa sổ rồi tẩu thoát. Khi nó nhảy ra ngoài chân nó bị trẹo một cái nên nó chạy tập tà tập tễnh. Điệp mở cửa chạy theo nó. Nó cố chạy thật nhanh nhưng với cái chân đau nó dễ dàng bị Điệp bắt kịp. Khi Điệp vừa động vào tay nó, nó liền quỳ sụp xuống chân Điệp mà van xin ( có vẻ thằng bé này đã quen với việc van xin người khác nên điệu bộ của nó rất chuyên nghiệp ) Nước mắt nó bắt đầu chảy ( có trời mà biết bao nhiêu phần trăm đây là nó khóc thật ) :
- Em xin chị. Chị tha cho em lần này. Em van chị. Nhà em nghèo lắm.....
Nó ba la bô lô kể nghèo kể khổ làm Điệp càng thương nó hơn. Cô nhẹ nhàng cúi xuống, vuốt vuốt mái tóc đầy bụi bẩn của nó, cười thân thiện:
- Chị không bắt em đâu Chỉ là chị thấy chân em bị thương rồi nên chị muốn xem nó có sao không thôi...
Thấy Điệp ân cần nhẹ nhàng như thế nó thật sự không quen. Nó đã quen bị người ta đánh đập **** rủa rồi. Nó bỗng cảm thấy an toàn, như khi bố mẹ nó còn sống. Nhưng cuộc sống mưu sinh đã khiến nó già dặn trước tuổi và không còn tin vào lòng tốt. Nó bỗng vùng dậy, gạt phăng tay Điệp ra, quát ầm lên:
- Chị không phải giả ân giả nghĩa với tôi. Tôi chỉ là một thằng ăn cắp nghèo khổ khố rách áo ôm mà thôi. Chị cút đi. Ai mà cần chị quan tâm chứ...
Nói một hồi xong nó quay ngoắt mặt bỏ đi. Điệp như sững lại trong giây lát. Cô thương cậu bé kia hơn là giận. Khẽ nén tiếng thở dài Điệp thất thểu quay về.
Lúc này Neul đang ngồi tưới vài chậu hoa trước nhà. Thấy Điệp về cậu khẽ cười tinh nghịch:
- Tôi không biết là cô có hứng thú chạy thể dục buổi sáng sớm như vậy đấy. Tiết trời khá là lạnh mà
- Tôi không nghĩ bên này còn có những đứa trẻ đáng thương như vậy.
Điệp đến cạnh đó ngồi bệt xuống bậc thềm chống cằm nhìn xa xăm. Neul ngừng tay tưới hoa, cậu nheo mắt nhìn Điệp:
- Cô cũng gặp nó rồi à?
- Anh biết cậu bé đó?
- Không. Chỉ là tôi và nó có một giao ước. Tôi sẽ để đồ ăn trong tủ lạnh. Nó có thể đến lấy vào buổi sớm.
Neul ngồi xuống cạnh Điệp. Điệp thắc mắc:
- Tại sao anh không đưa nó về nuôi?
- Tôi đã từng bảo nó nhưng nó không muốn phụ thuộc vào ai cả. Hàng tháng tôi thuê nó đến làm vườn để trả tiền cho nó. Nó có tới song vì không biết làm nên đã làm hỏng cả vườn. Tôi không trách nó nhưng nó lại cứ tự trách mình. Phải rất vất vả tôi mới thuyết phục được nó làm lại cho tôi. Tôi đã dạy nó cách làm vườn và nâng niu những bông hoa này. Tuy nhiên nó không bao giờ chịu đến đây ở chung với tôi hay để tôi sắm sửa cho nó dù chỉ là một bộ quần áo. Nó thật là một đứa trẻ cứng đầu...
- Nhưng rất nghị lực..
Điệp bổ sung, Neul gật đầu đồng ý. Điệp không biết tại sao cậu bé kia lại quen được Neul nhưng cô cũng thầm cảm ơn đời. Vẫn còn những người tốt như Neul. Neul cảm thấy cô gái Việt Nam đang ngồi cạnh cậu thật đặc biệt. Thảo nào mà Tazzan cứ dặn đi dặn lại là phải chăm sóc tận tình cho cô ấy. Mới ở có vài tiếng cạnh cô thôi mà cậu đã cảm thấy yêu đời hơn rồi. Điệp đúng là có ma lực đặc biệt
Vài giờ sau, hai người đã cùng nhau đi đến bệnh viện trung tâm thành phố Seoul. Thấy vẻ mặt Điệp có vẻ hoang mang Neul vỗ vai an ủi:
- Sẽ không sao đâu. Tôi có quen với bác sĩ sẽ phẫu thuật. Ông ta có trình độ chuyên môn rất cao. Sẽ ổn cả thôi...
-....
Điệp gật đầu và cố xua đi sự bất an. Đột nhiên Neul lục trong túi áo lấy một chiếc kẹo bạc hà đưa cho Điệp:
- Ăn cái này sẽ giúp cô đỡ hơn đấy.
- Ừm cảm ơn anh..
Điệp nhận lấy kẹo mỉm cười. Vừa lúc đó một nữ y tá chạy tới thông báo họ đã chuẩn bị xong. Điệp hít một hơi dài đi theo cô y tá. Neul ra dấu thành công cổ vũ cho cô rồi cậu đi làm thủ tục nhập viện đầy đủ cho Điệp....
.....
Cùng thời điểm đó tại Việt Nam,...
Một anh chàng điển trai với mái tóc lãng tử đang đứng trong văn phòng ngắm từng hạt mưa đang hắt vào cửa kính. Đó chính là Tazzan. Cậu nhìn mưa mà nhớ tới một người. Không biết là duyên số hay định mệnh nữa. Bất chợt cậu đưa tay chạm lên môi rồi tự cười một mình. Nụ hôn đầu tiên nhưng gần như là ép buộc. Nhanh và không hề ngọt ngào.....
Tazzan nhấc máy lên nghe:
- " Tazzan à, Điệp vừa vào phòng mổ xong. Cứ yên tâm đi nhé"
-" okie, cảm ơn cậu Neul"
- " Bạn bè mà còn làm khách. À, tôi hiểu vì sao cậu quan tâm đến cô gái này nhiều như thế rồi. Vì cô ấy rất đặc biệt đúng không? "
-.....
Tazzan không trả lời. Trong thâm tâm cậu cũng thầm đồng ý. Neul thấy bạn không nói gì chỉ mỉm cười:
- " Thôi bye nha. Có gì mai tôi gọi cho. Bye "
- " ừm, bye..."
Tazzan gập máy lại nhìn mưa và chợt cười " có lẽ đây là duyên phận"
-----------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.