Chương 29
Sherrilyn Kenyon
01/04/2014
Sau bữa tối,
Điệp ngỏ ý muốn mời Tazzan về khu trọ của Điệp và Neul ở cho tiện việc
điều tra. Tazzan định từ chối song nhìn thấy vẻ mặt đắc thắng của Neul
cậu lại đồng ý khiến ai đó bốc hỏa. Điệp vô tư đâu để ý được nhiều như
thế. Cô tiếp tục đọc đống tài liệu về The Ghost để lại hai ngọn hỏa diệm sơn đang bắn nhau tóe lửa đằng sau. Thông tin Tazzan tìm được không hề
ít. Chỉ có điều vẫn chưa đủ để vạch mặt The Ghost quả thật là một công
ty quá ma quái. Hoạt động buôn bán vũ khí lạnh như vậy mà chưa một lần
bị xuất đầu lộ diện trước cơ quan an ninh. Đúng là rất đáng ngờ.
Trong khi Điệp vẫn đang mải mê đọc thông tin đó thì Tazzan và Neul rủ nhau ra ngoài giải quyết. Tazzan lững thững đi sau bắt đầu câu chuyện:
- Tôi nghĩ chúng ta cần nói rõ chuyện này.
- Ý cậu là chuyện với Điệp?
- Đúng. Chúng ta là bạn lâu năm rồi. Tính cậu thế nào tôi hiểu rất rõ và tính tôi ra sao chắc cậu cũng không còn lạ_ Tazzan tựa người vào tường đưa mắt nhìn Neul_ tôi không muốn vì một người con gái mà chúng ta bất hòa
- Tôi hiểu cậu đang nghĩ gì. Tôi sẽ cạnh tranh công bằng với cậu để Điệp tự chọn
- Nhưng bây giờ không phải lúc để chúng ta nói tới chuyện tranh giành này nọ. Cuộc chiến của Điệp chưa kết thúc nên tôi chỉ muốn chú tâm vào giúp cô ấy với cả mẹ cô ấy cũng mới qua đời nên....
- Cậu nói gì? Mẹ Điệp mới...?
Tazzan khẽ nén tiếng thở dài gật khẽ. Cậu nheo mắt:
- Tôi đã không thể bảo vệ nổi bà ấy.
- Còn bố Điệp thì sao?
- Ông ấy ổn.
- Tôi hiểu rồi. Cậu yên tâm đi. Tôi sẽ giữ bí mật chuyện này
- Giữ bí mật chuyện gì thế?
Điệp chạy ra khoác vai hai người làm cả hai giật nảy. Cô cười:
- hai người làm gì mờ ám sau lưng tôi mà giật mình thon thót thế?
- Không có gì ha ha ha ha cô nghĩ đi đâu thế ha ha ha ha
Neul cười che giấu. Tazzan không cười nổi. Cậu nhìn Điệp vui vẻ mà lòng lại cồn lên sự lo lắng không yên. Điệp thấy Tazzan cứ thẫn người ra cô khua khua tay trước mặt cậu:
- Cậu làm sao thế?
- Ờ anh không sao. Thôi chúng ta vào nhà đi kẻo lạnh.
- Ừ
Điệp cứ vui vẻ vào nhà mà không để ý ánh mắt khác lạ của hai anh chàng đằng sau đang khẽ liếc nhìn nhau đầy chua xót. Họ đều thích Điệp. Họ không hề muốn cô nhỏ lệ. Nhưng liệu bí mật kinh hoàng đó có bị phát giác không? Nếu Điệp biết chuyện này cô còn tin tưởng cả hai người như vậy nữa không? Không ai đoán trước được điều gì...
Cùng thời gian này Duy và Giao cũng đã trở về nước. Giao vô tình nghe được chuyện về gia đình nhà Điệp. Cô bặm môi tự trách mình đã quá vô tâm, song cô vẫn cố không để cho Duy phải bận tâm. Cô không hiểu sao cả khi cậu mất trí nhớ rồi mà trong tiềm thức cậu vẫn luôn có Điệp. Bởi lẽ khi mơ cậu luôn miệng gọi tên người bạn thân của cô chứ không phải là cô. Giao chợt thấy tủi thân. Mặc dù cô đang có tất cả nhưng thực chất Điệp mới là người như vậy. Cô thấy hơi ghen tỵ với cô bạn thân xấu số của mình.
Hôm nay là sinh nhật Duy, Giao muốn làm cái gì đó tặng cậu nên đã ra phố mua một chút đồ. Bỗng cô bị một nhóm người áo đen bịt thuốc mê cho ngất xỉu và đưa đi. Khi Giao tỉnh lại cô vô cùng hoảng hốt khi mình đang được ngồi trên một chiếc ghế màu đen trong một căn phòng khá tối tăm chỉ le lói ánh nến. Giao định bỏ chạy thì có giọng nói làm cô giật mình:
- Định đi đâu thế, cô Giao?
- Cô cô là ai? Cô muốn gì?
- Tôi là ai không quan trọng. Chúng ta có cùng kẻ thù đúng không nhỉ?
- Kẻ thù? Tôi không hiểu cô nói gì cả. Xin lỗi tôi không thích nói chuyện với người lạ
- Cô hãy dừng bước đã. Hãy xem cái này đã rồi hẵng đi chứ. Tôi biết cô nhận ra ai trong những bức hình này.
Giao thấy một sấp ảnh được tung ra từ người đang ngồi sấp bóng trong góc tối. Giao nhặt chúng lên và khẽ giật mình. Những bức hình của cô đang nhét lọ axit vào cặp Mai như làm Giao hoảng sợ. Sao người này lại có những bức hình này? Người đó chỉ cười và tiếp lời:
- Cô quả là một con cá nhỏ rất dễ mắc câu. Cô đã giúp tôi đổ lỗi lên cho kẻ khác. Giờ lại đến lúc cô giúp tôi tìm thêm manh mối về Điệp.
- Cô chính là kẻ đã sai người tạt axit Điệp ư? Cô muốn tôi giúp cô hại Điệp? Xin lỗi tôi không làm được.
- Cô tưởng cô sẽ không sao nếu như những bức hình này được công bố? Tôi khuyên cô chân thành cô Giao ạ. Hãy suy nghĩ kĩ trước khi hành động.
Người bí ẩn khẽ đứng dậy rời khỏi chỗ và đi khuất khỏi cánh cửa. Tất cả những gì Giao nhìn thấy chỉ là một chiếc áo choàng màu đỏ như máu vừa lướt qua. Mơ hồ quá.
Tại sao Giao lại phải giúp cô gái bí ẩn đó để hại Điệp? Dù gì Điệp cũng đã trốn đi an toàn rồi. Nếu đồng ý hợp tác liệu cô có mất đi lòng tin của bạn mình hay không? Nếu không làm vậy cô sẽ mất tất cả. Dù gì Điệp cũng đã an toàn rồi mà. Giao ngồi sụp xuống ôm mặt. Cô đã làm cái gì thế này?
" Két"
Cánh cửa bật mở khiến Giao giật mình. Một người đàn ông bước vào đưa cho Giao một bản hợp đồng gì đó và truyền đạt lời cô chủ cho cô. Giao run run nhắm mắt kí đại vào tờ giấy mà chính cô cũng không biết là gì? Bởi lẽ cô sợ mình sẽ bị tố giác hành vi sai lầm trước đây. Giao nhớ lại hôm ấy cô thật là đơn giản khi nghĩ đặt hộp axit vào cặp Mai sẽ khiến Mai hoảng sợ vì bị bỏng chút xíu do axit song cô không ngờ mình lại khiến Mai lâm vào bước đường cùng như vậy. Giao không có ý như vậy. Giao cũng không có ý đổ tội cho Mai về vụ của Điệp. Không chịu nổi áp lực Giao gục xuống ngất lịm.....
Trong khi Điệp vẫn đang mải mê đọc thông tin đó thì Tazzan và Neul rủ nhau ra ngoài giải quyết. Tazzan lững thững đi sau bắt đầu câu chuyện:
- Tôi nghĩ chúng ta cần nói rõ chuyện này.
- Ý cậu là chuyện với Điệp?
- Đúng. Chúng ta là bạn lâu năm rồi. Tính cậu thế nào tôi hiểu rất rõ và tính tôi ra sao chắc cậu cũng không còn lạ_ Tazzan tựa người vào tường đưa mắt nhìn Neul_ tôi không muốn vì một người con gái mà chúng ta bất hòa
- Tôi hiểu cậu đang nghĩ gì. Tôi sẽ cạnh tranh công bằng với cậu để Điệp tự chọn
- Nhưng bây giờ không phải lúc để chúng ta nói tới chuyện tranh giành này nọ. Cuộc chiến của Điệp chưa kết thúc nên tôi chỉ muốn chú tâm vào giúp cô ấy với cả mẹ cô ấy cũng mới qua đời nên....
- Cậu nói gì? Mẹ Điệp mới...?
Tazzan khẽ nén tiếng thở dài gật khẽ. Cậu nheo mắt:
- Tôi đã không thể bảo vệ nổi bà ấy.
- Còn bố Điệp thì sao?
- Ông ấy ổn.
- Tôi hiểu rồi. Cậu yên tâm đi. Tôi sẽ giữ bí mật chuyện này
- Giữ bí mật chuyện gì thế?
Điệp chạy ra khoác vai hai người làm cả hai giật nảy. Cô cười:
- hai người làm gì mờ ám sau lưng tôi mà giật mình thon thót thế?
- Không có gì ha ha ha ha cô nghĩ đi đâu thế ha ha ha ha
Neul cười che giấu. Tazzan không cười nổi. Cậu nhìn Điệp vui vẻ mà lòng lại cồn lên sự lo lắng không yên. Điệp thấy Tazzan cứ thẫn người ra cô khua khua tay trước mặt cậu:
- Cậu làm sao thế?
- Ờ anh không sao. Thôi chúng ta vào nhà đi kẻo lạnh.
- Ừ
Điệp cứ vui vẻ vào nhà mà không để ý ánh mắt khác lạ của hai anh chàng đằng sau đang khẽ liếc nhìn nhau đầy chua xót. Họ đều thích Điệp. Họ không hề muốn cô nhỏ lệ. Nhưng liệu bí mật kinh hoàng đó có bị phát giác không? Nếu Điệp biết chuyện này cô còn tin tưởng cả hai người như vậy nữa không? Không ai đoán trước được điều gì...
Cùng thời gian này Duy và Giao cũng đã trở về nước. Giao vô tình nghe được chuyện về gia đình nhà Điệp. Cô bặm môi tự trách mình đã quá vô tâm, song cô vẫn cố không để cho Duy phải bận tâm. Cô không hiểu sao cả khi cậu mất trí nhớ rồi mà trong tiềm thức cậu vẫn luôn có Điệp. Bởi lẽ khi mơ cậu luôn miệng gọi tên người bạn thân của cô chứ không phải là cô. Giao chợt thấy tủi thân. Mặc dù cô đang có tất cả nhưng thực chất Điệp mới là người như vậy. Cô thấy hơi ghen tỵ với cô bạn thân xấu số của mình.
Hôm nay là sinh nhật Duy, Giao muốn làm cái gì đó tặng cậu nên đã ra phố mua một chút đồ. Bỗng cô bị một nhóm người áo đen bịt thuốc mê cho ngất xỉu và đưa đi. Khi Giao tỉnh lại cô vô cùng hoảng hốt khi mình đang được ngồi trên một chiếc ghế màu đen trong một căn phòng khá tối tăm chỉ le lói ánh nến. Giao định bỏ chạy thì có giọng nói làm cô giật mình:
- Định đi đâu thế, cô Giao?
- Cô cô là ai? Cô muốn gì?
- Tôi là ai không quan trọng. Chúng ta có cùng kẻ thù đúng không nhỉ?
- Kẻ thù? Tôi không hiểu cô nói gì cả. Xin lỗi tôi không thích nói chuyện với người lạ
- Cô hãy dừng bước đã. Hãy xem cái này đã rồi hẵng đi chứ. Tôi biết cô nhận ra ai trong những bức hình này.
Giao thấy một sấp ảnh được tung ra từ người đang ngồi sấp bóng trong góc tối. Giao nhặt chúng lên và khẽ giật mình. Những bức hình của cô đang nhét lọ axit vào cặp Mai như làm Giao hoảng sợ. Sao người này lại có những bức hình này? Người đó chỉ cười và tiếp lời:
- Cô quả là một con cá nhỏ rất dễ mắc câu. Cô đã giúp tôi đổ lỗi lên cho kẻ khác. Giờ lại đến lúc cô giúp tôi tìm thêm manh mối về Điệp.
- Cô chính là kẻ đã sai người tạt axit Điệp ư? Cô muốn tôi giúp cô hại Điệp? Xin lỗi tôi không làm được.
- Cô tưởng cô sẽ không sao nếu như những bức hình này được công bố? Tôi khuyên cô chân thành cô Giao ạ. Hãy suy nghĩ kĩ trước khi hành động.
Người bí ẩn khẽ đứng dậy rời khỏi chỗ và đi khuất khỏi cánh cửa. Tất cả những gì Giao nhìn thấy chỉ là một chiếc áo choàng màu đỏ như máu vừa lướt qua. Mơ hồ quá.
Tại sao Giao lại phải giúp cô gái bí ẩn đó để hại Điệp? Dù gì Điệp cũng đã trốn đi an toàn rồi. Nếu đồng ý hợp tác liệu cô có mất đi lòng tin của bạn mình hay không? Nếu không làm vậy cô sẽ mất tất cả. Dù gì Điệp cũng đã an toàn rồi mà. Giao ngồi sụp xuống ôm mặt. Cô đã làm cái gì thế này?
" Két"
Cánh cửa bật mở khiến Giao giật mình. Một người đàn ông bước vào đưa cho Giao một bản hợp đồng gì đó và truyền đạt lời cô chủ cho cô. Giao run run nhắm mắt kí đại vào tờ giấy mà chính cô cũng không biết là gì? Bởi lẽ cô sợ mình sẽ bị tố giác hành vi sai lầm trước đây. Giao nhớ lại hôm ấy cô thật là đơn giản khi nghĩ đặt hộp axit vào cặp Mai sẽ khiến Mai hoảng sợ vì bị bỏng chút xíu do axit song cô không ngờ mình lại khiến Mai lâm vào bước đường cùng như vậy. Giao không có ý như vậy. Giao cũng không có ý đổ tội cho Mai về vụ của Điệp. Không chịu nổi áp lực Giao gục xuống ngất lịm.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.