Chương 17
Tiểu Nãi Phấn
02/12/2020
Edit: Thỏ
“Thầy Ngô.” Tiếu Nhạc Nhạc lộ ra nụ cười sáng lạn. “Em tới thăm thầy nè, tiện thể hỏi luôn vài bài tập.”
Ngô Đồng do dự phút chốc nhưng vẫn gật đầu, anh mỉm cười hỏi: “Một mình em tới thôi? Vậy vào đi.”
“Vâng, em đến một mình.” Tiếu Nhạc Nhạc theo Ngô Đồng vào nhà và không nhìn thấy ai khác. “Thầy cũng một mình ư?”
Ngô Đồng gật đầu: “Bạn tôi về rồi, mà em không hiểu đề nào thế?”
“Hai đề này ạ…” Tiếu Nhạc Nhạc lấy ra sách bài tập Hóa, Ngô Đồng cầm lấy và nhìn sơ một lượt, đúng là đề Hóa này có chút khó khăn.
Anh giảng cho nhỏ nghe, còn nhỏ cứ ậm ờ có lệ. Đôi mắt Tiếu Nhạc Nhạc liên tục nhìn xung quanh. Nhỏ không thấy bóng ma kia, lẽ nào hắn đã rời đi hay do nhỏ nhìn không thấy?
Ngô Đồng nhận ra Tiếu Nhạc Nhạc đang mất tập trung, vì vậy anh mất hứng nhíu mày. “Tiếu Nhạc Nhạc, em có nghe không?”
“Em…” Tiếu Nhạc Nhạc nghiêm túc nhìn Ngô Đồng, trong lòng có hơi chột dạ. Nhỏ dòm ngó xung quanh rồi quyết định ngả bài. “Thầy Ngô, kỳ thực hôm nay em tới không phải hỏi bài, mà là để cứu thầy đó!”
“Cứu tôi?”
“Đúng ạ! Thầy Ngô có từng thấy ở gần thầy xuất hiện một người nam mặc sơ mi trắng, cao cao, gầy gầy, mặt mũi rất đẹp đẽ hay không?”
“Gì chứ?” Ngô Đồng giật thót trong lòng, Tiếu Nhạc Nhạc quả nhiên gặp được Vu Sinh! Anh phải để Tiếu Nhạc Nhạc mau chóng rời khỏi đây, tránh cho nguy hiểm đến tính mạng. “Mẫu nam sinh này có rất nhiều, cho dù em tới không hỏi bài thì cũng mau về đi, kẻo cha mẹ em lại lo lắng.”
“Hắn không phải là nam sinh bình thường đâu! Hắn là quỷ! Cô Văn gặp tai nạn giao thông và lần trước em ngã từ cầu thang xuống đều do hắn làm ra! Em từng thấy hắn ở bệnh viện, hắn vẫn luôn theo thầy…”
“Tiếu Nhạc Nhạc!” Ngô Đồng cắt ngang lời cô nữ sinh, nghiêm nghị nói. “Em đã là học sinh cấp ba sao còn mê tín chứ?”
“Là thật mà!” Xưa nay nhỏ chưa từng bắt gặp một thầy Ngô nghiêm khắc thế này, Tiếu Nhạc Nhạc vừa cảm thấy oan ức lại vừa cảm thấy sợ hãi. “Em thấy hắn, vì vậy em đến cứu thầy đây. Vật trừ tà em mang đủ cả rồi…”
Tiếu Nhạc Nhạc vừa nói dứt câu, đột nhiên nhỏ trông thấy nơi nhà bếp có một người đang nhìn chằm chằm quỷ dị vào mình.
“Hắn kìa thầy ơi, hắn đang ở đó!” Tiếu Nhạc Nhạc kích động trỏ vào Vu Sinh, rồi nhỏ sực nhớ ra mình phải tiêu diệt ác quỷ nên vội vàng lục lọi ba lô. “Em sẽ cứu thầy!”
Ngô Đồng vừa ngoảnh mặt đã thấy Vu Sinh rời khỏi nhà bếp từ bao giờ. Ánh mắt hắn đầy đáng sợ và đanh thép, cách hắn nhìn Tiếu Nhạc Nhạc khiến Ngô Đồng lạnh cả sống lưng. Không còn nghi ngờ gì nữa, Vu Sinh muốn giết Tiếu Nhạc Nhạc!
“Em lầm rồi!” Ngô Đồng quát lớn. “Đằng kia không có gì hết, đừng hồ đồ nữa, em mau về đi!”
“Em không có hồ đồ!” Tiếu Nhạc Nhạc cảm thấy đau thương và oan uổng, rõ ràng nhỏ liều mình bất chấp nguy hiểm để cứu thầy Ngô, nhưng thầy Ngô lại không tin mình!
Ngô Đồng nhìn Tiếu Nhạc Nhạc đem ra những ‘vật trừ tà’ và hốc mắt đỏ hoe kia, thâm tâm anh càng sợ hãi. Đầu anh bỗng đau, cũng không dám ngoảnh lại nhìn sắc mặt Vu Sinh mà chỉ cố gắng dằn cơn nóng nảy trong lòng. “Tiếu Nhạc Nhạc, em về đi, ở đây không có chuyện gì cả!”
“Sao lại bảo nó về?” Vu Sinh thản nhiên bước tới, hắn trào phúng khinh bỉ nhìn Tiếu Nhạc Nhạc bằng đôi con ngươi sâu không thấy đáy. “Chẳng phải nó muốn giết tôi sao?”
“Anh đừng tới đây!” Tiếu Nhạc Nhạc run lên, hóa ra hiện thực và tưởng tượng hoàn toàn khác xa, hắn muốn giết mình, điều này nhỏ ý thức rõ ràng hơn ai hết.
“Tôi mới không sợ anh!” Tiếu Nhạc Nhạc một tay cầm kiếm gỗ, một tay cầm bịch máu gà.
“A, cô em nhỏ với dũng khí thật to lớn.”
“Tiếu Nhạc Nhạc, mau về đi! Đừng không biết đúng sai!” Ngô Đồng thật sự mất bình tĩnh, bởi lẽ khi Vu Sinh nổi điên thì chuyện gì cũng dám làm, ngay cả ban ngày ban mặt hắn vẫn theo anh đi chợ mua đồ thì anh càng không tin những thứ trừ tà trong tay Tiếu Nhạc Nhạc có thể hữu dụng với Vu Sinh.
Nghe thầy Ngô quát, trong lòng Tiếu Nhạc Nhạc bốc lên cơn lửa giận ngút trời. Nhỏ cắn răng, ném bịch máu gà về phía hắn.
“Tiếu Nhạc Nhạc!” Ngô Đồng gầm lên, anh cuống quýt ngoảnh lại nhìn Vu Sinh. Hắn đứng cách đó không xa và cúi đầu ngó xuống chân mình, chỉ thấy máu gà trống tụ thành một chỗ.
“Mày làm bẩn nhà tao.” Vu Sinh ngẩng đầu, đôi mắt tối đen như xoáy sâu vào Tiếu Nhạc Nhạc.
Ngô Đồng cảm thấy một luồng gió lạnh thổi qua tóc anh, Vu Sinh đã biến mất.
Rầm một tiếng, Tiếu Nhạc Nhạc bị quăng trên đất. Dù sàn nhà có trải thảm nhưng nhỏ vẫn cảm thấy rất đau, đau giống như lục phủ ngũ tạng bị đảo lộn vị trí. Một bàn tay mạnh như gọng kìm siết lấy cổ nữ sinh.
“Thầy Ngô… Cứu mạng…”
“Vu Sinh, anh thả nó đi!” Ngô Đồng lao đến ôm lấy thắt lưng Vu Sinh hòng xin tha nhưng vẫn hắn vẫn không mảy may dao động.
Vu Sinh? Chẳng lẽ thầy Ngô biết con quỷ này? Tiếu Nhạc Nhạc thảng thốt nhìn Ngô Đồng, cổ đau, tim càng đau.
“Thả nó? Sao tôi phải thả? Văn Thanh có thể chạm em, Trần Dương có thể chạm em, thứ này cũng có thể chạm vào em. Em là của tôi, tại sao tôi phải nhường bọn họ sống sót? Tại sao em muốn tôi tha cho nó?”
Trong phòng sương trắng lan tràn, Ngô Đồng và Tiếu Nhạc Nhạc cũng trông thấy và lạnh đến phát run.
“Họ chỉ là bạn của tôi, bỏ qua đi, Vu Sinh, nó chỉ là đứa trẻ vô tội…” Giọng Ngô Đồng run rẩy, anh không dám buông lơi vòng tay đang ôm lấy Vu Sinh.
“Sao, đứa trẻ? Nó có ý đồ gì với em chẳng lẽ em không biết?”
Anh quản tôi có ý đồ gì! Tiếu Nhạc Nhạc căm hận nghĩ, nhỏ tuyệt đối sẽ không dễ dàng chịu thua!
Tiếu Nhạc Nhạc lấy trong túi ra một chiếc bật lửa và bùa vàng, Vu Sinh châm biếm nhìn Tiếu Nhạc Nhạc cầm bùa vàng đốt lên, lá bùa cháy lan suýt bỏng ngón tay Tiếu Nhạc Nhạc, cuối cùng nhỏ ném xuống sàn nhà, hóa thành tro bụi.
Đúng là quân lừa đảo! Tiếu Nhạc Nhạc nghiến răng bắt đầu đọc thuộc lòng Kinh Kim Cương, nhưng rồi nhỏ suy sụp nhận ra rằng nó cũng không hề hữu dụng. Vu Sinh tựa như mèo vờn chuột, hắn siết lấy cổ nữ sinh, khiến cho Tiếu Nhạc Nhạc khổ sở rồi lại không giết chết. Nước mắt ấm nóng chực tuôn trào, phút chốc lại trở nên lạnh băng.
Ngô Đồng ngửi thấy mùi cháy khét, vừa quay đầu lại đã thấy nhà bếp khói cuồn cuộn bốc lên. Đồ gia cụ cổ điển làm bằng gỗ và sàn nhà gỗ trong mùa đông hanh khô rất dễ cháy.
Ngô Đồng nhìn Tiếu Nhạc Nhạc vô tội và đầy cố chấp, nhỏ đã rơi vào trạng thái bán hôn mê. Anh ôm siết thắt lưng của Vu Sinh, thở dài mệt mỏi: “Vu Sinh, thả nó đi. Nó là học sinh của em thôi mà.”
“Em không né tránh anh nữa, cũng không bỏ đi, càng không tìm người khác. Chúng mình… ở cùng nhau.” Đời này kiếp này, xem chừng anh vẫn mãi như vậy. Từ nhỏ mồ côi không có gia đình, sao phải cưỡng cầu mình có một mái ấm như người ta? Ít nhất có một kẻ đánh đổi sinh mệnh vì anh, ít nhất anh cũng là người duy nhất trong lòng hắn…
Không thể! Thầy Ngô không thể như vậy!
Tiếu Nhạc Nhạc mơ màng nghe Ngô Đồng giãi bày, nhỏ muốn giãy dụa, muốn gào thét, nhưng cơn nghẹt thở đã khiến cô nữ sinh rơi vào hôn mê.
Trần Thần nấp ở bên ngoài thấy khói dày đặc bốc lên từ đằng sau, nó cảm thấy vô cùng lo lắng. Có biến rồi!
120, 110, 119 và số điện thoại của cha mẹ Tiếu Nhạc Nhạc, Trần Thần đều gọi hết một lần.
Lửa được dập tắt, Ngô Đồng và Tiếu Nhạc Nhạc được cứu ra trong tình trạng hôn mê.
Tiếu Nhạc Nhạc nằm viện không bao lâu thì tỉnh lại, nhỏ gào khóc đòi gặp thầy Ngô. Mọi người hỏi rốt cuộc trong nhà thầy Ngô đã xảy ra chuyện gì thì Tiếu Nhạc Nhạc không nhớ rõ, nhỏ chỉ nhớ mình muốn cứu thầy Ngô.
Tuy nhiên Ngô Đồng còn chưa tỉnh. Trần Dương vừa đi làm được dăm hôm cũng đành nghỉ phép lần hai để chăm sóc Ngô Đồng.
“Này, chú mau dậy đi, con bé học sinh kia khóc lóc thê thảm…” Trần Dương nhìn Ngô Đồng ngủ say, y vẫn luôn miệng cằn nhằn. “Rồi Vu Sinh đi đâu? Không phải hắn muốn che chở chú sao? Cái di thư kia chú viết lúc nào anh còn không biết…”
***
Tại một nửa căn nhà bị thiêu rụi có hai bóng người âu yếm nhau bên cửa sổ, bọn họ ngắm ánh trăng xinh đẹp soi rọi lên căn nhà nhỏ của mình.
“Đồng Đồng, em thật sự không về ư?” Vu Sinh ôm lấy Ngô Đồng từ đằng sau, tỉ mỉ nhìn gương mặt ấy. “Em còn sống, hay là nhập vào thân thể em đi.”
Ngô Đồng im lặng một lúc lâu, cuối cùng cong lên khóe miệng. “Không cần.”
Vu Sinh bật cười thành tiếng, hắn cúi đầu hôn lấy đôi môi anh.
Đồng Đồng, Đồng Đồng của tôi… Sao tôi cam tâm cho đành?
Trong bệnh viện, đột nhiên Trần Dương kích động kêu lên: “Bác sĩ! Bác sĩ!”
Hết.
“Thầy Ngô.” Tiếu Nhạc Nhạc lộ ra nụ cười sáng lạn. “Em tới thăm thầy nè, tiện thể hỏi luôn vài bài tập.”
Ngô Đồng do dự phút chốc nhưng vẫn gật đầu, anh mỉm cười hỏi: “Một mình em tới thôi? Vậy vào đi.”
“Vâng, em đến một mình.” Tiếu Nhạc Nhạc theo Ngô Đồng vào nhà và không nhìn thấy ai khác. “Thầy cũng một mình ư?”
Ngô Đồng gật đầu: “Bạn tôi về rồi, mà em không hiểu đề nào thế?”
“Hai đề này ạ…” Tiếu Nhạc Nhạc lấy ra sách bài tập Hóa, Ngô Đồng cầm lấy và nhìn sơ một lượt, đúng là đề Hóa này có chút khó khăn.
Anh giảng cho nhỏ nghe, còn nhỏ cứ ậm ờ có lệ. Đôi mắt Tiếu Nhạc Nhạc liên tục nhìn xung quanh. Nhỏ không thấy bóng ma kia, lẽ nào hắn đã rời đi hay do nhỏ nhìn không thấy?
Ngô Đồng nhận ra Tiếu Nhạc Nhạc đang mất tập trung, vì vậy anh mất hứng nhíu mày. “Tiếu Nhạc Nhạc, em có nghe không?”
“Em…” Tiếu Nhạc Nhạc nghiêm túc nhìn Ngô Đồng, trong lòng có hơi chột dạ. Nhỏ dòm ngó xung quanh rồi quyết định ngả bài. “Thầy Ngô, kỳ thực hôm nay em tới không phải hỏi bài, mà là để cứu thầy đó!”
“Cứu tôi?”
“Đúng ạ! Thầy Ngô có từng thấy ở gần thầy xuất hiện một người nam mặc sơ mi trắng, cao cao, gầy gầy, mặt mũi rất đẹp đẽ hay không?”
“Gì chứ?” Ngô Đồng giật thót trong lòng, Tiếu Nhạc Nhạc quả nhiên gặp được Vu Sinh! Anh phải để Tiếu Nhạc Nhạc mau chóng rời khỏi đây, tránh cho nguy hiểm đến tính mạng. “Mẫu nam sinh này có rất nhiều, cho dù em tới không hỏi bài thì cũng mau về đi, kẻo cha mẹ em lại lo lắng.”
“Hắn không phải là nam sinh bình thường đâu! Hắn là quỷ! Cô Văn gặp tai nạn giao thông và lần trước em ngã từ cầu thang xuống đều do hắn làm ra! Em từng thấy hắn ở bệnh viện, hắn vẫn luôn theo thầy…”
“Tiếu Nhạc Nhạc!” Ngô Đồng cắt ngang lời cô nữ sinh, nghiêm nghị nói. “Em đã là học sinh cấp ba sao còn mê tín chứ?”
“Là thật mà!” Xưa nay nhỏ chưa từng bắt gặp một thầy Ngô nghiêm khắc thế này, Tiếu Nhạc Nhạc vừa cảm thấy oan ức lại vừa cảm thấy sợ hãi. “Em thấy hắn, vì vậy em đến cứu thầy đây. Vật trừ tà em mang đủ cả rồi…”
Tiếu Nhạc Nhạc vừa nói dứt câu, đột nhiên nhỏ trông thấy nơi nhà bếp có một người đang nhìn chằm chằm quỷ dị vào mình.
“Hắn kìa thầy ơi, hắn đang ở đó!” Tiếu Nhạc Nhạc kích động trỏ vào Vu Sinh, rồi nhỏ sực nhớ ra mình phải tiêu diệt ác quỷ nên vội vàng lục lọi ba lô. “Em sẽ cứu thầy!”
Ngô Đồng vừa ngoảnh mặt đã thấy Vu Sinh rời khỏi nhà bếp từ bao giờ. Ánh mắt hắn đầy đáng sợ và đanh thép, cách hắn nhìn Tiếu Nhạc Nhạc khiến Ngô Đồng lạnh cả sống lưng. Không còn nghi ngờ gì nữa, Vu Sinh muốn giết Tiếu Nhạc Nhạc!
“Em lầm rồi!” Ngô Đồng quát lớn. “Đằng kia không có gì hết, đừng hồ đồ nữa, em mau về đi!”
“Em không có hồ đồ!” Tiếu Nhạc Nhạc cảm thấy đau thương và oan uổng, rõ ràng nhỏ liều mình bất chấp nguy hiểm để cứu thầy Ngô, nhưng thầy Ngô lại không tin mình!
Ngô Đồng nhìn Tiếu Nhạc Nhạc đem ra những ‘vật trừ tà’ và hốc mắt đỏ hoe kia, thâm tâm anh càng sợ hãi. Đầu anh bỗng đau, cũng không dám ngoảnh lại nhìn sắc mặt Vu Sinh mà chỉ cố gắng dằn cơn nóng nảy trong lòng. “Tiếu Nhạc Nhạc, em về đi, ở đây không có chuyện gì cả!”
“Sao lại bảo nó về?” Vu Sinh thản nhiên bước tới, hắn trào phúng khinh bỉ nhìn Tiếu Nhạc Nhạc bằng đôi con ngươi sâu không thấy đáy. “Chẳng phải nó muốn giết tôi sao?”
“Anh đừng tới đây!” Tiếu Nhạc Nhạc run lên, hóa ra hiện thực và tưởng tượng hoàn toàn khác xa, hắn muốn giết mình, điều này nhỏ ý thức rõ ràng hơn ai hết.
“Tôi mới không sợ anh!” Tiếu Nhạc Nhạc một tay cầm kiếm gỗ, một tay cầm bịch máu gà.
“A, cô em nhỏ với dũng khí thật to lớn.”
“Tiếu Nhạc Nhạc, mau về đi! Đừng không biết đúng sai!” Ngô Đồng thật sự mất bình tĩnh, bởi lẽ khi Vu Sinh nổi điên thì chuyện gì cũng dám làm, ngay cả ban ngày ban mặt hắn vẫn theo anh đi chợ mua đồ thì anh càng không tin những thứ trừ tà trong tay Tiếu Nhạc Nhạc có thể hữu dụng với Vu Sinh.
Nghe thầy Ngô quát, trong lòng Tiếu Nhạc Nhạc bốc lên cơn lửa giận ngút trời. Nhỏ cắn răng, ném bịch máu gà về phía hắn.
“Tiếu Nhạc Nhạc!” Ngô Đồng gầm lên, anh cuống quýt ngoảnh lại nhìn Vu Sinh. Hắn đứng cách đó không xa và cúi đầu ngó xuống chân mình, chỉ thấy máu gà trống tụ thành một chỗ.
“Mày làm bẩn nhà tao.” Vu Sinh ngẩng đầu, đôi mắt tối đen như xoáy sâu vào Tiếu Nhạc Nhạc.
Ngô Đồng cảm thấy một luồng gió lạnh thổi qua tóc anh, Vu Sinh đã biến mất.
Rầm một tiếng, Tiếu Nhạc Nhạc bị quăng trên đất. Dù sàn nhà có trải thảm nhưng nhỏ vẫn cảm thấy rất đau, đau giống như lục phủ ngũ tạng bị đảo lộn vị trí. Một bàn tay mạnh như gọng kìm siết lấy cổ nữ sinh.
“Thầy Ngô… Cứu mạng…”
“Vu Sinh, anh thả nó đi!” Ngô Đồng lao đến ôm lấy thắt lưng Vu Sinh hòng xin tha nhưng vẫn hắn vẫn không mảy may dao động.
Vu Sinh? Chẳng lẽ thầy Ngô biết con quỷ này? Tiếu Nhạc Nhạc thảng thốt nhìn Ngô Đồng, cổ đau, tim càng đau.
“Thả nó? Sao tôi phải thả? Văn Thanh có thể chạm em, Trần Dương có thể chạm em, thứ này cũng có thể chạm vào em. Em là của tôi, tại sao tôi phải nhường bọn họ sống sót? Tại sao em muốn tôi tha cho nó?”
Trong phòng sương trắng lan tràn, Ngô Đồng và Tiếu Nhạc Nhạc cũng trông thấy và lạnh đến phát run.
“Họ chỉ là bạn của tôi, bỏ qua đi, Vu Sinh, nó chỉ là đứa trẻ vô tội…” Giọng Ngô Đồng run rẩy, anh không dám buông lơi vòng tay đang ôm lấy Vu Sinh.
“Sao, đứa trẻ? Nó có ý đồ gì với em chẳng lẽ em không biết?”
Anh quản tôi có ý đồ gì! Tiếu Nhạc Nhạc căm hận nghĩ, nhỏ tuyệt đối sẽ không dễ dàng chịu thua!
Tiếu Nhạc Nhạc lấy trong túi ra một chiếc bật lửa và bùa vàng, Vu Sinh châm biếm nhìn Tiếu Nhạc Nhạc cầm bùa vàng đốt lên, lá bùa cháy lan suýt bỏng ngón tay Tiếu Nhạc Nhạc, cuối cùng nhỏ ném xuống sàn nhà, hóa thành tro bụi.
Đúng là quân lừa đảo! Tiếu Nhạc Nhạc nghiến răng bắt đầu đọc thuộc lòng Kinh Kim Cương, nhưng rồi nhỏ suy sụp nhận ra rằng nó cũng không hề hữu dụng. Vu Sinh tựa như mèo vờn chuột, hắn siết lấy cổ nữ sinh, khiến cho Tiếu Nhạc Nhạc khổ sở rồi lại không giết chết. Nước mắt ấm nóng chực tuôn trào, phút chốc lại trở nên lạnh băng.
Ngô Đồng ngửi thấy mùi cháy khét, vừa quay đầu lại đã thấy nhà bếp khói cuồn cuộn bốc lên. Đồ gia cụ cổ điển làm bằng gỗ và sàn nhà gỗ trong mùa đông hanh khô rất dễ cháy.
Ngô Đồng nhìn Tiếu Nhạc Nhạc vô tội và đầy cố chấp, nhỏ đã rơi vào trạng thái bán hôn mê. Anh ôm siết thắt lưng của Vu Sinh, thở dài mệt mỏi: “Vu Sinh, thả nó đi. Nó là học sinh của em thôi mà.”
“Em không né tránh anh nữa, cũng không bỏ đi, càng không tìm người khác. Chúng mình… ở cùng nhau.” Đời này kiếp này, xem chừng anh vẫn mãi như vậy. Từ nhỏ mồ côi không có gia đình, sao phải cưỡng cầu mình có một mái ấm như người ta? Ít nhất có một kẻ đánh đổi sinh mệnh vì anh, ít nhất anh cũng là người duy nhất trong lòng hắn…
Không thể! Thầy Ngô không thể như vậy!
Tiếu Nhạc Nhạc mơ màng nghe Ngô Đồng giãi bày, nhỏ muốn giãy dụa, muốn gào thét, nhưng cơn nghẹt thở đã khiến cô nữ sinh rơi vào hôn mê.
Trần Thần nấp ở bên ngoài thấy khói dày đặc bốc lên từ đằng sau, nó cảm thấy vô cùng lo lắng. Có biến rồi!
120, 110, 119 và số điện thoại của cha mẹ Tiếu Nhạc Nhạc, Trần Thần đều gọi hết một lần.
Lửa được dập tắt, Ngô Đồng và Tiếu Nhạc Nhạc được cứu ra trong tình trạng hôn mê.
Tiếu Nhạc Nhạc nằm viện không bao lâu thì tỉnh lại, nhỏ gào khóc đòi gặp thầy Ngô. Mọi người hỏi rốt cuộc trong nhà thầy Ngô đã xảy ra chuyện gì thì Tiếu Nhạc Nhạc không nhớ rõ, nhỏ chỉ nhớ mình muốn cứu thầy Ngô.
Tuy nhiên Ngô Đồng còn chưa tỉnh. Trần Dương vừa đi làm được dăm hôm cũng đành nghỉ phép lần hai để chăm sóc Ngô Đồng.
“Này, chú mau dậy đi, con bé học sinh kia khóc lóc thê thảm…” Trần Dương nhìn Ngô Đồng ngủ say, y vẫn luôn miệng cằn nhằn. “Rồi Vu Sinh đi đâu? Không phải hắn muốn che chở chú sao? Cái di thư kia chú viết lúc nào anh còn không biết…”
***
Tại một nửa căn nhà bị thiêu rụi có hai bóng người âu yếm nhau bên cửa sổ, bọn họ ngắm ánh trăng xinh đẹp soi rọi lên căn nhà nhỏ của mình.
“Đồng Đồng, em thật sự không về ư?” Vu Sinh ôm lấy Ngô Đồng từ đằng sau, tỉ mỉ nhìn gương mặt ấy. “Em còn sống, hay là nhập vào thân thể em đi.”
Ngô Đồng im lặng một lúc lâu, cuối cùng cong lên khóe miệng. “Không cần.”
Vu Sinh bật cười thành tiếng, hắn cúi đầu hôn lấy đôi môi anh.
Đồng Đồng, Đồng Đồng của tôi… Sao tôi cam tâm cho đành?
Trong bệnh viện, đột nhiên Trần Dương kích động kêu lên: “Bác sĩ! Bác sĩ!”
Hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.