Sắc Quỷ

Chương 5

Tiểu Nãi Phấn

02/12/2020

Edit: Thỏ

Tiếng chuông vào học vang lên, Ngô Đồng đứng bên ngoài cửa hít sâu một hơi, sau đó đẩy cửa đi vào.

Tiếng bàn tán, xì xào trong phòng học chợt yên tĩnh lại. Mấy mươi con mắt đồng loạt nhìn sang. Ngô Đồng nhìn thấy cô Ngô ngồi ở cuối bàn bèn mỉm cười hòa nhã, đúng là cô đến xem thật.

Ngô Đồng đứng trên bục giảng nhìn xuống những học sinh hoạt bát, năng động ngồi bên dưới  mà giới thiệu rằng: “Chào các em, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ dạy Hóa lớp các em. Tôi họ Ngô, tên đầy đủ là Ngô Đồng.”

Ngô Đồng quay lưng viết tên mình trên bảng đen: “Rất mong mọi người cùng nhau học tập tốt, cùng nhau tiến bộ.”

“Được ạ, thầy Ngô!”

“Thầy Ngô trẻ quá, thầy mấy tuổi rồi?”

“Thầy đẹp quá đi!”

“Thầy cười trông đẹp quá! Thầy có bạn gái chưa?”

“Suỵt, im lặng nào.” Ngô Đồng đưa tay ra hiệu cho các bạn trật tự một chút. “Tôi vừa tốt nghiệp đại học năm nay, các em cũng là lứa học sinh đầu tiên. Cô Ngô cũng từng là giáo viên dạy Văn của tôi, còn có bạn gái hay chưa… đây là bí mật!”

“Hay thầy chia sẻ mẫu người của thầy đi!”

“Thầy cứ thẳng thắn đi mà.”

“Thôi nào, cái này không phải trọng điểm.” Ngô Đồng hắng giọng, lật sách giáo khoa. “Bắt đầu học thôi!”

Truyện được đăng tại: tho97.wordpress.com

***

Hết tiết, cô Ngô kéo Ngô Đồng rời khỏi lớp trước mặt các học sinh. Lúc bọn họ đi về hướng văn phòng, cô còn vui mừng nói: “Xem ra thầy cũng thích hợp với nghiệp giáo viên, lúc học phổ thông tính thầy hơi hướng nội, tôi sợ thầy không thích nghi được nữa kìa.”

“Ở đại học tiếp xúc nhiều người nên em cũng cởi mở chút.”

“Thế thì tốt. À phải, về nhà lấy một nắm hoa cúc Đại Hải pha nước nóng uống đi, tôi sợ thầy mới vào nghề, nói nhiều cổ họng bị đau.”

“Cảm ơn cô.”

“Rồi chuẩn bị cho tiết tiếp theo đi, tôi cũng đi nốt.”

“Em chào cô, rảnh rỗi cô trò mình dùng cơm.”

“Ừ ừ.”

Kết thúc năm tiết hai ban trong một ngày, cổ họng Ngô Đồng có hơi khó chịu. Anh vừa xoa xoa cổ vừa đi về hướng trạm xe buýt, nhìn trạm chờ trong nháy mắt, Ngô Đồng khựng lại, chuyển hướng gọi Taxi.

“Ha ha.”

Ngô Đồng nhìn xung quanh, không biết có phải do anh ảo giác mà lại nghe một tiếng cười khẽ, gấp rút chạy vào Taxi ngồi.

“Cho hỏi anh đi đâu?”

“Tiểu khu Thanh giang.”

Taxi nổ máy bỏ lại trạm xe buýt thấp thoáng phía sau, Ngô Đồng cào cào tóc, thở phào nhẹ nhõm. Anh đang nghĩ đến việc nên tranh thủ mua xe riêng, bởi vì mỗi lần ngồi xe buýt đều phát sinh những chuyện khó nói, ngồi Taxi lại lãng phí tiền, chi bằng mua vậy.

Xe chạy một lúc lâu cũng chưa đến nơi, trời cũng sụp tối, xung quanh tựa như ngày càng yên tĩnh.

Ngô Đồng nhìn cảnh sắc mơ hồ xa lạ ngoài ô cửa, trong lòng có chút bất an. “Bác tài biết đường chứ? Tại sao lâu vậy còn chưa đến nơi?”



“Đương nhiên biết.” Tài xế quay đầu lại, cằm thon gầy, da trắng nhợt, môi mỏng, sống mũi đẹp tuyệt vời, đôi mắt bị tóc mái dài che khuất, khóe miệng nhếch lên. “Đó là nhà của chúng ta mà.”

“…” Vu Sinh!

“Cậu gì ơi, tới nơi rồi.”

Ngô Đồng giật mình tỉnh lại, mồ hôi lạnh đầy đầu. Ngoài kia vẫn là ban ngày, và bác tài xế lớn tuổi đang quay lại gọi anh. Thấy anh đã tỉnh bèn cười bảo: “Đoạn đường ngắn mà cũng ngủ được, không sợ tôi đưa cậu đi bán à!”

“Cháu là đàn ông, sợ gì đâu.” Ngô Đồng cười gượng. “Hôm nay cháu hơi mệt chút, bao nhiêu ạ?”

“20.”

“Cảm ơn.” Ngô Đồng trả tiền rồi xuống xe, một thân mồ hôi lạnh đứng run trong không khí.

Về đến nhà, Ngô Đồng bật đèn, trong phòng một mảnh sáng trưng, nhiệt độ so với bên ngoài ấm hơn rất nhiều. Gió từ điều hòa ào ào thổi, Ngô Đồng day trán mệt mỏi thở dài, thì ra mình lại quên tắt sao. Về đây mấy hôm mà tinh thần hoảng loạn như thế, anh nên làm gì cho phải?

Ngô Đồng pha trà hoa cúc để nhuận giọng, sau khi ăn tối và rửa mặt xong, Ngô Đồng mau chóng ngồi vào giường, mở laptop lên mạng.

Trời xui đất khiến anh tìm những từ khóa như sau: Thế giới này thực sự có ma? – Vì sao hay mơ thấy người chết? – Mơ thấy biến thái trên xe buýt – Gặp ác mộng. Một đống từ ngữ ra hằng loạt kết quả khác nhau.

Đủ loại suy đoán – khoa học chứng minh – có người nói – có kẻ nghe đồn rằng; mọi thứ hiện đầy mặt trang, Ngô Đồng nhìn một chút rồi gãi mũi, ấn tắt trình duyệt.

Mệt mỏi ngáp một cái, hay là vào nhà vệ sinh ngủ đi? Chỉ hy vọng đêm nay đừng mơ thấy ác mộng nữa.

Một bóng người vuốt ve trán Ngô Đồng, thở dài thườn thượt. Chỉ cần em muốn thì sẽ nhìn thấy tôi thôi. Tôi vẫn bên cạnh em mà.

Và suốt đêm bát nước trên đầu giường luôn tỏa ra hơi nóng mờ mịt.

***

Sáng sớm thức dậy, tinh thần Ngô Đồng sảng khoái hơn nhiều. Hiếm thấy đêm qua anh chỉ mơ một giấc bình thường, tuy rằng trong mơ có vẻ như anh vẫn chạy trối chết.

Ra cửa, ngoài trời lại mưa, nhìn xe buýt 255 đang tới, Ngô Đồng vẫn chọn phương án ngồi Taxi.

Dọc đường anh luôn mở to mắt nhìn bên ngoài, chỉ sợ mình bất cẩn ngủ quên lại mơ thấy những điều kỳ quái.

Đến trường học bình yên, Ngô Đồng tươi cười nhẹ nhõm.

“Chào thầy Ngô.” Thầy ăn sáng chưa?” “Thầy đến sớm thế.”

“Chào buổi sáng mọi người, tôi ăn rồi.”

“Thầy Ngô, tuần sau sẽ tổ chức thi học kỳ, thầy cũng ra một bộ đề đi.” Giáo viên chủ nhiệm ban 18 ban C, tức Văn Thanh, là nữ giáo viên vừa tốt nghiệp năm ngoái. Cô trang điểm nhẹ nhàng, ăn mặc hợp mốt, tuy rằng không xinh đẹp nhưng là một phụ nữ hợp thời trang.

“Được, tôi biết rồi.” Anh đáp.

“Học sinh trong lớp khá nghịch ngợm, thầy lại vừa mới tới. Nếu như bọn chúng không nghe lời cứ nói với tôi, đừng ngại.”

“Cảm ơn cô Văn, tụi nhỏ cũng ngoan lắm.”

“Cùng là đồng nghiệp, cứ gọi tôi là Tiểu Văn đi.” Văn Thanh cười xởi lởi. “Tuy rằng tôi tốt nghiệp trước thầy nhưng lại kém thầy một tuổi đó.”

“Được.” Anh gật đầu, bởi vì điều kiện ở cô nhi viện nên anh học trễ hai năm.

“Tối nay cùng dùng cơm nhé, xem như ăn mừng thầy vừa đến đây.”

“Ừ, sau khi tan học thì đi.”

“Vâng, tôi cũng đi dạy đây, tạm biệt.”

“Tạm biệt.” Ngô Đồng quay lại văn phòng. Hôm nay chỉ có bốn tiết, sáng tiết ba, bốn và chiều tiết một, hai.



Chiều tan trường, mọi người cùng nhau đến quán cơm gần trường học. Bởi vì ngày mai phải lên lớp nên không thể uống rượu, khoảng 8 giờ tối thì mọi người dần tản ra.

Tạm biệt những vị đồng nghiệp mới quen, Ngô Đồng lang thang một mình trên phố. Người đi ngoài đường tụm năm tụm ba thật sôi nổi. Giờ là thời ra ngoài tản bộ sau bữa tối nên trên quảng trường còn một nhóm bác gái đang tập thể dục.

Đi tới cầu vượt, gió mát thổi ngang mặt anh.

Phì phèo, Ngô Đồng nhìn theo âm thanh, hóa ra là một ông lão ngồi bên vệ cầu cầm ống tẩu hút thuốc, đằng trước còn bày biển hiệu viết hai chữ ‘Xem tướng’ to đùng.

1.Xem tướng, xem chữ, xem bát tự.

2.Hỏi chuyện âm dương, hỏi gia vận, bói toán.

“Xin chào?” Ngô Đồng đến gần ông ta, ngồi xổm xuống.

Ông lão mở mắt nhìn anh, bắt thóp: “Gần đây cậu có nhiều tâm sự.” Hai mắt anh thâm quầng như vậy, còn nhíu mày theo thói quen, đây không phải là dáng vẻ mệt mỏi.

“Vâng, một chút.” Ngô Đồng gật đầu.

“Cậu muốn hỏi chuyện chi?”

Ngô Đồng chần chừ vài giây, bèn hỏi: “Đại sư, trên đời này có ma không?”

“…” Đại sư đang hút thuốc chợt dừng lại, thầm nghĩ chú mày đến trêu lão à, thế nhưng lại cố tỏ ra bí hiểm thâm sâu. “Tin thì có, không tin thì không.”

“…” Ngô Đồng nhăn nhíu.

“Mọi thứ trên đời đều có nguồn căn, đôi khi ta nhìn không thấy vì nó không tồn tại, đôi khi nó tồn tại nhưng ta nhìn không thấy.” Đại sư an ủi vỗ vai Ngô Đồng. Vì lẽ đó, rốt cuộc chú mi muốn hỏi gì vậy? Đừng bảo gặp ta để thăm dò xem có ma hay không nhé.

“Tồn tại nhưng không nhìn thấy?” Ngô Đồng nghiền ngẫm câu này, hỏi. “Gần đây cháu gặp vài chuyện kỳ quái, nếu thực sự gặp những thứ kia, làm sao tránh được?”

“Chuyện kỳ lạ gì?” Nói ra thỏa mãn lòng tò mò của ta.

Ngô Đồng có hơi lúng túng: “Thường mơ những giấc mơ kỳ lạ, trong mơ đều là một người… Mà người đó đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, cháu cũng chứng kiến.”

Chắc là mơ về cô nào đây. Đại sư gật gù, hẳn thằng nhóc này thiếu hơi bạn gái nên vậy, nhưng trên mặt lại tỏ ra lo lắng: “Đó là do người kia không cam lòng thôi, cậu vẫn còn nhưng cô ta thì mất…”

Ngô Đồng cảm thấy hơi rợn sống lưng, lẽ nào Vu Sinh muốn kéo anh xuống cùng mình?

“Vậy cháu phải làm sao?”

“Đây đây, đem theo bên người.” Đại sư cẩn thận lấy trong túi áo ra một miếng bùa vàng hình tam giác. “Ta vẽ hai giờ mới xong, cứ cầm lấy nó ma quỷ sẽ không đến gần cậu nữa.”

“Cảm ơn.” Ngô Đồng cầm lấy bùa vàng. “Bao nhiêu ạ?”

“Trông cậu quen quen nên lấy giá hữu nghị thôi, 30.”

“Quý thế à?”

“Chàng trai à, mạng quan trọng hay tiền quan trọng? Bỏ đi, lấy cậu 25 thôi.”

“Thực sự dùng được sao?” Ngô Đồng nghi hoặc.

“Ta bán đồ không dùng được bán làm chi? 25 mua hay không thì bảo? Không thì trả ta!” Dứt lời chìa một tay ra, hoặc trả tiền công, hoặc trả bùa lại! Còn trẻ mà lằng nhằng là sao!

Ngô Đồng đưa ra 25, cầm bùa bỏ vào ví, rời khỏi nơi này.

“Thanh niên bây giờ cũng dứt khoát quá đi.” Đại sư bỏ tiền vào túi áo, tiếp tục hút thuốc.

Nhưng lão vốn không nhìn thấy, nơi Ngô Đồng vừa ngồi xổm kia còn một người đàn ông khác nữa. Hắn lạnh lùng nhìn lão, ngay lúc đại sư định dọn dẹp về nhà thì trượt chân ngã từ cầu thang cầu vượt xuống, suýt chút gãy xương, ngay cả mảnh ngọc bội tổ truyền từ nhỏ mang bên mình cũng vỡ cho nát bấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sắc Quỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook