Chương 66: Bỗng thành một mớ phiền phức
Daisy Tháo
13/02/2023
Xuống quầy lễ tân Thẫm Mộng Quân cẩn thận dặn dò tiếp tân thuyết phục để Mộc Nhiên ở lại đây giúp anh rồi sau đó mới ra xe, nhưng lại không trực tiếp lái xe đi mà anh chỉ ngồi yên trong xe lặng lẽ hướng đôi mắt vào trong cánh cửa của khách sạn.
Mộc Nhiên trên phòng ngay lúc Thẫm Mộng Quân đóng cửa rời đi cũng mở mắt.
Trân trân nhìn lên trần nhà lòng cô rối ren khó tả. Rõ ràng đêm qua cô biết rõ Thẫm Mộng Quân đến cũng biết rõ từng hành động mà anh làm, nhiều khi cô cũng muốn mở mắt ra đuổi phắt anh đi cho khuất mắt nhưng cuối cùng lại không làm được, cố nhắm mắt nằm im mà dung túng cho hành động của anh.
Lần này lại nghe được những lời âu yếm, cô cảm thấy bản thân mình có lẽ đã lậm quá sâu rồi thì phải.
Lắc đầu Mộc Nhiên ngồi dậy, nhìn sang chén cháo vẫn còn đang nóng hổi bốc hơi trên bàn không khỏi nhịn được mà bưng lên, múc một muỗng đưa vào miệng bỗng dưng nước mắt lại ứa ra Thẫm Mộng Quân rốt cuộc là như thế nào chứ?
Tối hôm qua còn lớn tiếng nói rằng vĩnh viễn không muốn gặp lại cô nhưng đêm hôm khuya khoắc lại chạy đến khách sạn chăm sóc cho cô từng vết thương bộ quần áo đến cả chỗ ăn chỗ ở.
Cuối cùng là anh muốn thấy cô hay không thấy?
Anh còn nói cái gì mà giận đủ rồi về nhà anh đợi!
Tin anh cô có mà thành cún!
Mộc Nhiên loay hoay một lúc cũng ăn hết chén cháo, trèo xuống giường cô nhìn số quần áo mà Thẫm Mộng Quân đã nhờ trợ lí Vương mang đến được đặt gọn ở một góc, dù sao đem đến cũng đã đem rồi cô ở đây cũng chẳng có đồ để mặc, bỏ thì phí thôi thì cứ mặc tạm vậy.
Chọn cho mình một chiếc áo phông đơn giản cùng quần bò bó sát đủ để tôn lên vóc dáng mảnh khảnh của mình, Mộc Nhiên gỡ tất cả băng gạc trên người mình ra cố định bằng băng keo cá nhân cho dễ vận động, dù sao đối với cô trước nay những vết thương này vốn chẳng có gì là to tác, xong xuôi cô tùy tiện bới cao tóc của mình lên rồi rời khỏi phòng của khách sạn.
Cô định hôm nay sẽ đi tìm một việc nào đó để làm thêm, kiếm thêm ít tiền có mà còn trả cho cái người hôm qua đã hào phóng cho cô mượn một mớ.
Thẫm Mộng Quân ngồi trong xe vừa thấy Mộc Nhiên từ trong khách sạn đi ra mà không khỏi lo lắng, rà xe theo sau cô một khoảng anh nhất quyết phải nắm được hành tung của cô.
Dừng chân trước cửa một tiệm bánh ngọt Mộc Nhiên đứng nhìn tấm bảng thông báo tuyển nhân viên mà không khỏi mừng thầm, mới sáng sớm đã may mắn đến vậy, lại rất gần khách sạn nữa, tiện để cô có thể di chuyển.
Ngồi trong xe nhíu mày Thẫm Mộng Quân nhìn Mộc Nhiên lòng tự hỏi cô định bày trò gì nữa đây?
Đi làm sao?
Không phải lúc trước anh đã nói rất rõ cô không được đi làm rồi mà!
Còn dám cãi lời anh!
Định xuống xe ngăn cản Mộc Nhiên nhưng rồi lại chợt nhớ ra tình cảnh hiện tại giữa mình và cô mà đập mạnh vào vô lăng đầy bất lực.
Vừa hay tiếng chuông điện thoại vang lên!
Là cái tên Hạ Kiệt Luân mồm mép tép nhảy kia...
Có chút đau đầu nhưng Thẫm Mộng Quân vẫn bắt máy:"Cậu lại có chuyện gì nữa?"
Ngồi ở trong thư phòng của Thẫm Mộng Quân, chân còn tùy tiện vắt chéo lên bàn làm việc của anh, Hạ Kiệt Luân xoay xoay chiếc đồng hồ cát càu nhàu:"Này! Thẫm Mộng Quân cậu bảo sáng nay chuyển tiền cho tôi cậu định không giữ lời sao? Còn cả xe của tôi nữa cậu lấy đi rồi tôi lấy gì mà đi!"
Xoa nhẹ nhân trung Thẫm Mộng Quân nhíu mày cố gắng thư giản trước thằng bạn chết tiệt của mình:"Trong gara của tôi không phải có rất nhiều xe hay sao? Cậu muốn lấy chiếc nào thì lấy, còn tiền muốn bao nhiêu thì gọi cho trợ lí Vương mà đòi, đừng làm phiền tôi nữa, tôi đang bận!"
"Bận ở bên vợ nhỏ của cậu sao?" Hạ Kiệt Luân cợt nhã.
"Hạ Kiệt Luân!"
"Được được không đùa nữa tôi đi tìm trợ lí Vương đòi tiền đây! Chúc cậu cùng vợ nhỏ của mình tình nồng ý đậm! Không làm phiền! Không làm phiền nữa!" Không để cho Thẫm Mộng Quân có dịp mắng mình, Hạ Kiệt Luân liền ngắt máy hớn hở xuống gara mà lôi ra chiếc xe có giá trị nhất trong dàn xe của Thẫm Mộng Quân mà lái đi tìm trợ lí Vương đòi tiền.
Thẫm Mộng Quân bên này vừa ngắt máy đã thấy Mộc Nhiên đứng ở bên trong quầy của tiệm bánh còn nói nói cười cười với một cậu trai trẻ, hốc mắt sưng xỉa Thẫm Mộng Quân không nhịn được nữa mà phải mở cửa đi xuống, lượn lờ hai tay đút vào túi quần mắt đảo quanh anh vào thẳng bên trong.
Đứng phía sau Mộc Nhiên, bàn tay điểm nhẹ lên chớp mũi mà ho:"Mới sáng sớm mà em đã ăn đồ ngọt rồi sao?"
Thẫm Mộng Quân thành công thu hút sự chú ý của Mộc Nhiên, ngay lập tức cô quay đầu nhìn anh.
Nhưng rồi tuyệt nhiên đến một lời cô cũng không chịu mở miệng mà ngược lại còn lườm anh như một mớ phiền phức bám đuôi.
Mộc Nhiên trên phòng ngay lúc Thẫm Mộng Quân đóng cửa rời đi cũng mở mắt.
Trân trân nhìn lên trần nhà lòng cô rối ren khó tả. Rõ ràng đêm qua cô biết rõ Thẫm Mộng Quân đến cũng biết rõ từng hành động mà anh làm, nhiều khi cô cũng muốn mở mắt ra đuổi phắt anh đi cho khuất mắt nhưng cuối cùng lại không làm được, cố nhắm mắt nằm im mà dung túng cho hành động của anh.
Lần này lại nghe được những lời âu yếm, cô cảm thấy bản thân mình có lẽ đã lậm quá sâu rồi thì phải.
Lắc đầu Mộc Nhiên ngồi dậy, nhìn sang chén cháo vẫn còn đang nóng hổi bốc hơi trên bàn không khỏi nhịn được mà bưng lên, múc một muỗng đưa vào miệng bỗng dưng nước mắt lại ứa ra Thẫm Mộng Quân rốt cuộc là như thế nào chứ?
Tối hôm qua còn lớn tiếng nói rằng vĩnh viễn không muốn gặp lại cô nhưng đêm hôm khuya khoắc lại chạy đến khách sạn chăm sóc cho cô từng vết thương bộ quần áo đến cả chỗ ăn chỗ ở.
Cuối cùng là anh muốn thấy cô hay không thấy?
Anh còn nói cái gì mà giận đủ rồi về nhà anh đợi!
Tin anh cô có mà thành cún!
Mộc Nhiên loay hoay một lúc cũng ăn hết chén cháo, trèo xuống giường cô nhìn số quần áo mà Thẫm Mộng Quân đã nhờ trợ lí Vương mang đến được đặt gọn ở một góc, dù sao đem đến cũng đã đem rồi cô ở đây cũng chẳng có đồ để mặc, bỏ thì phí thôi thì cứ mặc tạm vậy.
Chọn cho mình một chiếc áo phông đơn giản cùng quần bò bó sát đủ để tôn lên vóc dáng mảnh khảnh của mình, Mộc Nhiên gỡ tất cả băng gạc trên người mình ra cố định bằng băng keo cá nhân cho dễ vận động, dù sao đối với cô trước nay những vết thương này vốn chẳng có gì là to tác, xong xuôi cô tùy tiện bới cao tóc của mình lên rồi rời khỏi phòng của khách sạn.
Cô định hôm nay sẽ đi tìm một việc nào đó để làm thêm, kiếm thêm ít tiền có mà còn trả cho cái người hôm qua đã hào phóng cho cô mượn một mớ.
Thẫm Mộng Quân ngồi trong xe vừa thấy Mộc Nhiên từ trong khách sạn đi ra mà không khỏi lo lắng, rà xe theo sau cô một khoảng anh nhất quyết phải nắm được hành tung của cô.
Dừng chân trước cửa một tiệm bánh ngọt Mộc Nhiên đứng nhìn tấm bảng thông báo tuyển nhân viên mà không khỏi mừng thầm, mới sáng sớm đã may mắn đến vậy, lại rất gần khách sạn nữa, tiện để cô có thể di chuyển.
Ngồi trong xe nhíu mày Thẫm Mộng Quân nhìn Mộc Nhiên lòng tự hỏi cô định bày trò gì nữa đây?
Đi làm sao?
Không phải lúc trước anh đã nói rất rõ cô không được đi làm rồi mà!
Còn dám cãi lời anh!
Định xuống xe ngăn cản Mộc Nhiên nhưng rồi lại chợt nhớ ra tình cảnh hiện tại giữa mình và cô mà đập mạnh vào vô lăng đầy bất lực.
Vừa hay tiếng chuông điện thoại vang lên!
Là cái tên Hạ Kiệt Luân mồm mép tép nhảy kia...
Có chút đau đầu nhưng Thẫm Mộng Quân vẫn bắt máy:"Cậu lại có chuyện gì nữa?"
Ngồi ở trong thư phòng của Thẫm Mộng Quân, chân còn tùy tiện vắt chéo lên bàn làm việc của anh, Hạ Kiệt Luân xoay xoay chiếc đồng hồ cát càu nhàu:"Này! Thẫm Mộng Quân cậu bảo sáng nay chuyển tiền cho tôi cậu định không giữ lời sao? Còn cả xe của tôi nữa cậu lấy đi rồi tôi lấy gì mà đi!"
Xoa nhẹ nhân trung Thẫm Mộng Quân nhíu mày cố gắng thư giản trước thằng bạn chết tiệt của mình:"Trong gara của tôi không phải có rất nhiều xe hay sao? Cậu muốn lấy chiếc nào thì lấy, còn tiền muốn bao nhiêu thì gọi cho trợ lí Vương mà đòi, đừng làm phiền tôi nữa, tôi đang bận!"
"Bận ở bên vợ nhỏ của cậu sao?" Hạ Kiệt Luân cợt nhã.
"Hạ Kiệt Luân!"
"Được được không đùa nữa tôi đi tìm trợ lí Vương đòi tiền đây! Chúc cậu cùng vợ nhỏ của mình tình nồng ý đậm! Không làm phiền! Không làm phiền nữa!" Không để cho Thẫm Mộng Quân có dịp mắng mình, Hạ Kiệt Luân liền ngắt máy hớn hở xuống gara mà lôi ra chiếc xe có giá trị nhất trong dàn xe của Thẫm Mộng Quân mà lái đi tìm trợ lí Vương đòi tiền.
Thẫm Mộng Quân bên này vừa ngắt máy đã thấy Mộc Nhiên đứng ở bên trong quầy của tiệm bánh còn nói nói cười cười với một cậu trai trẻ, hốc mắt sưng xỉa Thẫm Mộng Quân không nhịn được nữa mà phải mở cửa đi xuống, lượn lờ hai tay đút vào túi quần mắt đảo quanh anh vào thẳng bên trong.
Đứng phía sau Mộc Nhiên, bàn tay điểm nhẹ lên chớp mũi mà ho:"Mới sáng sớm mà em đã ăn đồ ngọt rồi sao?"
Thẫm Mộng Quân thành công thu hút sự chú ý của Mộc Nhiên, ngay lập tức cô quay đầu nhìn anh.
Nhưng rồi tuyệt nhiên đến một lời cô cũng không chịu mở miệng mà ngược lại còn lườm anh như một mớ phiền phức bám đuôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.