Chương 13: Sự im lặng xa cách
Hạ Ngân Hoàng
14/09/2023
Trong cơn hôn mê, mùi khử khuẩn của bệnh viện đã làm cô bất loạn những hình ảnh mơ hồ hiện ra.
"Tiểu Kiều con thật xinh đẹp.."
"Kiều Nhi mau đến đây với ba nào..." - Giọng nói của hai người đó vang vẳng trong đầu cô, hình bóng của một người đàn ông và một phụ nữ nhưng khuôn mặt lại không tài nào nhận ra được.
"Đoang.." - tiếng súng vang lên trong khoảng khắc đó làm cô mở mât tỉnh dậy..
"Aa..mẹ ơi.." - Ninh Tư Kiều bị cơn ác mộng doạ sợ chảy cả mồ hôi khắp trán, tiếng súng đó vẫn không nguôi trong đầu.
"Là ác mộng sao..không sao rồi, tôi sẽ ở đây với em"
Giọng điệu nhẹ nhàng đó thật đúng là Ngự Cẩn Thiên nhưng cô lại cực kì sợ vòng tay của hắn mà khép nép lùi lại.
Nét mặt hắn có chút chột dạ buông lõng tay ra khiến mọi người xung quanh cảm thấy có bất ngờ, tổng tài cao ngạo của bọn họ từ khi nào dịu dàng ân cần với một nữ nhân như vậy.
Nghị Dân có chút loay hoay từ bên ngoài đi vào ghé sát Ngự Cẩn Thiên báo cáo.
"Ngự tổng, tên Lăng Hào bên ngoài đòi vào thăm cô Ninh chúng ta có cần.."
"Để hắn vào" - Ngự Cẩn Thiên chỉ lạnh giọng nói rồi rời đi, ánh mắt của Ninh Tư Kiều một chút cũng chán ghét không muốn để tâm đến hắn.
---------------------------
Dạ Huân Vũ trong phòng riêng nói chuyện với Ngự Cẩn Thiên về việc gì đó mà gương mặt của ai cũng lãnh đạm khó coi.
"Cậu thích cô ta ?" - Dạ Huân Vũ nhẹ nhàng hỏi.
"Nhìn giống sao" - Hắn lạnh lùng dựa người vào ghế nhâm nhi tách trà trả lời.
"Cậu không nhận ra cậu rất quan tâm Ninh Tư Kiều còn hơn cả Mạt.."
"Huân Vũ..tôi đã nói cậu đừng nhắc đến cô ta nữa"
"Được rồi, thì không nhắc nhưng tôi vẫn muốn nói với cậu về chuyện thân thế của Ninh Tư Kiều...một khi cô ta biết được cha mẹ ruột cô ấy là ai thì có khi cậu sẽ bị cô ta hại chết mà không thấy xác đấy"
"Tôi biết mình nên làm gì...cậu đừng nói gì với cô ấy đấy"
"Hmmm" - Dạ Huân Vũ chán nãn dựa người về sau nhìn Ngự Cẩn Thiên hút điếu thuốc lá cuối rồi rời đi.
.
.
Trong phòng bệnh, Lăng Hạo lo lắng nhíu mày nhìn cô trên người vết thương đầy ra đó không khỏi đau lòng căm hận tên Ngự Cẩn Thiên.
"Theo anh về đi Tư Kiều..tên khốn đó sẽ giết em mất đấy" - Đáp lại với dáng vẻ hoang mang kia thì cô lại vui vẻ mỉm cười...một nụ cười toả nắng như mùa hạ vậy.
"Nghe nói album của anh đang lên top một thật làm cho người ta ngưỡng mộ đấy nha"
"Không phải việc đó..Tư Kiều em đừng cố mạnh mẽ như vậy nữa được không"
"Em sẽ không đi đâu...Ngự Cẩn Thiên sẽ lấy chuyện em bỏ đi để áp chế Xích Ban và làm hại tổng trưởng và mọi người, không phải là anh không biết..Xích Ban bây giờ không như trước nữa" - Nét mặt cô phũ xuống bởi ánh mắt u buồn chán nãn, mọi chuyện sẽ diễn biến theo một hướng tiêu cực nếu cô trốn thoát tên ác ma đó.
"Tư Kiều..chúng ta bỏ đi được không, sống một cuộc sống không ai biết đến.."
"Lăng Hạo anh nói gì vậy ?" - Cô kinh ngạc nhìn hắn.
"Không lẻ em không biết từ trước đến nay anh thích em sao..." - Giọng nói buồn bã như khẩn cầu gì đó.
"Lăng Hạo..đối với em anh chỉ.."
"Em không cần trả lời..anh tôn trọng em, nếu em vẫn chưa muốn đi anh nhất định sẽ chờ em"
Lăng Hạo nói rồi nhẹ nhàng hôn lên bàn tay của cô một cái rồi mỉm cười rời đi, Ninh Tư Kiều vẫn chưa khỏi bàn hoàn vì câu nói của Lăng Hạo.
......
Bên ngoài hàng lang, Ngự Cẩn Thiên nghe hết toàn bộ nét mặt sầm tối không khỏi tức giận. Nhưng mỗi khi nhìn nét mặt của Ninh Tư Kiều vui vẻ như vậy hắn lại không thể nổi giận làm bừa.
"Tạch" - Tiếng cửa mở, Ngự Cẩn Thiên bên ngoài đi vào, trên tay mang theo một chút hoa quả.
"Em ăn chút đi, tôi sẽ ở đây với em" - Hắn ngồi cạnh hết mực dịu dàng nhưng đổi lại là sự im lặng vô tình của Ninh Tư Kiều.
"Xin lỗi..khiến em sợ hãi rồi" - Hắn nói xin lỗi..hai mắt cô to tròn kinh ngạc bởi người đàn ông này. Cứ như một người khác vậy cả cách lột từng vỏ táo cũng cẩn thận điềm đạm như vậy.
"Tôi..sẽ không đi đâu cả, mong anh đừng động vào những người thân cạnh tôi" - Nét mặt không hề đổi cả giọng điệu cũng xa cách như vậy làm hắn không khỏi khó chịu để mạnh cây dao bén kia trên bàn.
"Em ở cạnh tôi mà miễn cưỡng vậy à ? Em thích tên Lăng Hạo đó sao ?"
"Liên quan gì đến anh"
"Được thôi, tốt nhất em nên ngoan ngoãn một chút nếu dám có ý định bỏ trốn với tên đó thì tôi sẽ không ngại bẻ gãy tay chân của nó đâu đấy" - Giọng nói đó lại bắt đầu làm cô run rẫy, mới đó còn dịu dàng trầm ổn bây giờ lại trở nên hờ hững lạnh lùng đến đáng sợ
"Tiểu Kiều con thật xinh đẹp.."
"Kiều Nhi mau đến đây với ba nào..." - Giọng nói của hai người đó vang vẳng trong đầu cô, hình bóng của một người đàn ông và một phụ nữ nhưng khuôn mặt lại không tài nào nhận ra được.
"Đoang.." - tiếng súng vang lên trong khoảng khắc đó làm cô mở mât tỉnh dậy..
"Aa..mẹ ơi.." - Ninh Tư Kiều bị cơn ác mộng doạ sợ chảy cả mồ hôi khắp trán, tiếng súng đó vẫn không nguôi trong đầu.
"Là ác mộng sao..không sao rồi, tôi sẽ ở đây với em"
Giọng điệu nhẹ nhàng đó thật đúng là Ngự Cẩn Thiên nhưng cô lại cực kì sợ vòng tay của hắn mà khép nép lùi lại.
Nét mặt hắn có chút chột dạ buông lõng tay ra khiến mọi người xung quanh cảm thấy có bất ngờ, tổng tài cao ngạo của bọn họ từ khi nào dịu dàng ân cần với một nữ nhân như vậy.
Nghị Dân có chút loay hoay từ bên ngoài đi vào ghé sát Ngự Cẩn Thiên báo cáo.
"Ngự tổng, tên Lăng Hào bên ngoài đòi vào thăm cô Ninh chúng ta có cần.."
"Để hắn vào" - Ngự Cẩn Thiên chỉ lạnh giọng nói rồi rời đi, ánh mắt của Ninh Tư Kiều một chút cũng chán ghét không muốn để tâm đến hắn.
---------------------------
Dạ Huân Vũ trong phòng riêng nói chuyện với Ngự Cẩn Thiên về việc gì đó mà gương mặt của ai cũng lãnh đạm khó coi.
"Cậu thích cô ta ?" - Dạ Huân Vũ nhẹ nhàng hỏi.
"Nhìn giống sao" - Hắn lạnh lùng dựa người vào ghế nhâm nhi tách trà trả lời.
"Cậu không nhận ra cậu rất quan tâm Ninh Tư Kiều còn hơn cả Mạt.."
"Huân Vũ..tôi đã nói cậu đừng nhắc đến cô ta nữa"
"Được rồi, thì không nhắc nhưng tôi vẫn muốn nói với cậu về chuyện thân thế của Ninh Tư Kiều...một khi cô ta biết được cha mẹ ruột cô ấy là ai thì có khi cậu sẽ bị cô ta hại chết mà không thấy xác đấy"
"Tôi biết mình nên làm gì...cậu đừng nói gì với cô ấy đấy"
"Hmmm" - Dạ Huân Vũ chán nãn dựa người về sau nhìn Ngự Cẩn Thiên hút điếu thuốc lá cuối rồi rời đi.
.
.
Trong phòng bệnh, Lăng Hạo lo lắng nhíu mày nhìn cô trên người vết thương đầy ra đó không khỏi đau lòng căm hận tên Ngự Cẩn Thiên.
"Theo anh về đi Tư Kiều..tên khốn đó sẽ giết em mất đấy" - Đáp lại với dáng vẻ hoang mang kia thì cô lại vui vẻ mỉm cười...một nụ cười toả nắng như mùa hạ vậy.
"Nghe nói album của anh đang lên top một thật làm cho người ta ngưỡng mộ đấy nha"
"Không phải việc đó..Tư Kiều em đừng cố mạnh mẽ như vậy nữa được không"
"Em sẽ không đi đâu...Ngự Cẩn Thiên sẽ lấy chuyện em bỏ đi để áp chế Xích Ban và làm hại tổng trưởng và mọi người, không phải là anh không biết..Xích Ban bây giờ không như trước nữa" - Nét mặt cô phũ xuống bởi ánh mắt u buồn chán nãn, mọi chuyện sẽ diễn biến theo một hướng tiêu cực nếu cô trốn thoát tên ác ma đó.
"Tư Kiều..chúng ta bỏ đi được không, sống một cuộc sống không ai biết đến.."
"Lăng Hạo anh nói gì vậy ?" - Cô kinh ngạc nhìn hắn.
"Không lẻ em không biết từ trước đến nay anh thích em sao..." - Giọng nói buồn bã như khẩn cầu gì đó.
"Lăng Hạo..đối với em anh chỉ.."
"Em không cần trả lời..anh tôn trọng em, nếu em vẫn chưa muốn đi anh nhất định sẽ chờ em"
Lăng Hạo nói rồi nhẹ nhàng hôn lên bàn tay của cô một cái rồi mỉm cười rời đi, Ninh Tư Kiều vẫn chưa khỏi bàn hoàn vì câu nói của Lăng Hạo.
......
Bên ngoài hàng lang, Ngự Cẩn Thiên nghe hết toàn bộ nét mặt sầm tối không khỏi tức giận. Nhưng mỗi khi nhìn nét mặt của Ninh Tư Kiều vui vẻ như vậy hắn lại không thể nổi giận làm bừa.
"Tạch" - Tiếng cửa mở, Ngự Cẩn Thiên bên ngoài đi vào, trên tay mang theo một chút hoa quả.
"Em ăn chút đi, tôi sẽ ở đây với em" - Hắn ngồi cạnh hết mực dịu dàng nhưng đổi lại là sự im lặng vô tình của Ninh Tư Kiều.
"Xin lỗi..khiến em sợ hãi rồi" - Hắn nói xin lỗi..hai mắt cô to tròn kinh ngạc bởi người đàn ông này. Cứ như một người khác vậy cả cách lột từng vỏ táo cũng cẩn thận điềm đạm như vậy.
"Tôi..sẽ không đi đâu cả, mong anh đừng động vào những người thân cạnh tôi" - Nét mặt không hề đổi cả giọng điệu cũng xa cách như vậy làm hắn không khỏi khó chịu để mạnh cây dao bén kia trên bàn.
"Em ở cạnh tôi mà miễn cưỡng vậy à ? Em thích tên Lăng Hạo đó sao ?"
"Liên quan gì đến anh"
"Được thôi, tốt nhất em nên ngoan ngoãn một chút nếu dám có ý định bỏ trốn với tên đó thì tôi sẽ không ngại bẻ gãy tay chân của nó đâu đấy" - Giọng nói đó lại bắt đầu làm cô run rẫy, mới đó còn dịu dàng trầm ổn bây giờ lại trở nên hờ hững lạnh lùng đến đáng sợ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.