Chương 5: Yêu cầu kết bạn từ Cáo già
Giang La La
10/04/2023
"Sao lại không cẩn thận vậy?" Thịnh Kinh Lan tuỳ ý để cô cầm tay mình.
Giọng điệu nghi ngờ, không có chút gì là trách cứ, giống như đang trêu đùa một cô bạn nhỏ liều lĩnh.
Trong lòng Ôn Từ vẫn còn sợ hãi, kinh ngạc ngẩng đầu đối diện với đôi mắt màu nâu tràn ngập ý cười: "Thịnh, Thịnh Kinh Lan?"
Sao anh lại xuất hiện ở đây? Quá trùng hợp.
"Cô Ôn, thoải mái chứ?" Thịnh Kinh Lan đột nhiên hỏi như vậy.
"Hả?" Ôn Từ mờ mịt khó hiểu.
Thịnh Kinh Lan hơi nhướng mày, cúi đầu nhìn chằm chằm cái tay đang đặt trên ngực mình.
Ôn Từ nhìn theo ánh mắt của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Áo khoác của anh để mở, bên trong chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, lòng bàn tay Ôn Từ dán trên đó, xúc cảm vô cùng rõ ràng.
"Xin lỗi." Cô nhanh chóng rút tay về, sau đó chấp hai tay ở sau lưng giống như sợ nhiễm phải cái gì đó.
Cô lùi lại, trực tiếp rời khỏi phạm vi che ô của Thịnh Kinh Lan, hạt mưa lạnh lẽo rơi trên người dập tắt ý nghĩ xốc nổi của Ôn Từ.
Cô vội vàng nhặt điện thoại lên nhưng lại phát hiện màn hình đã vỡ, làm cách nào cũng không thể khởi động được.
Chiếc ô vừa rồi văng ra khỏi tay cô loạng choạng rơi xuống giữa đường, bị bánh xe cán nát, tán ô gãy vụn, mặt ô toàn là bùn đất.
Khi một người đang trong tình cảnh xui xẻo thì mọi thứ dường như muốn đối chọi lại với họ.
Ôn Từ cầm điện thoại mà thở dài một tiếng, mưa trên đỉnh đầu ngừng lại mới nhận ra là Thịnh Kinh Lan đang che một nửa ô cho cô.
Hiện tại không có thời gian để cô tiếp tục trì hoãn, nếu giám sát viên không liên lạc được với cô nhất định sẽ càng lo lắng hơn, Ôn Từ nhanh chóng sốc lại tinh thần, nhìn về phía Thịnh Kinh Lan: "Phiền anh rồi."
Vì thế, toàn thể nhân viên ở Linh Lung Các đều thấy cô Ôn nhà họ bình thường luôn giữ khoảng cách với người khác giới nay lại được một người đàn ông khôi ngô phi phàm đưa đi làm.
"Cảm ơn." Tới dưới mái hiên, Ôn Từ bước ra khỏi tán ô của Thịnh Kinh Lan.
Thịnh Kinh Lan gập ô lại, trong nháy mắt người bên cạnh đã biến mất không thấy tăm hơi.
Giống như một trận gió, mãi không thể bắt được.
Giám sát viên vừa khéo đứng ở cửa, Ôn Từ bước vào trạng thái làm việc thì vẻ mặt lập tức thay đổi: "Trước tiên đưa tôi đi xem trang phục."
Đó là đơn hàng từ một thương hiệu cao cấp xa xỉ chủ yếu tập trung vào phong cách Trung Quốc, trang phục còn là đặt thêu thủ công, dự định sẽ mặc chúng tại buổi họp báo.
Thấy sắp đến thời gian giao hàng mà còn xuất hiện sự cố ngoài ý muốn như vậy, thợ thêu phụ trách đơn hàng này khi nhìn thấy dấu vết hư hại cũng không dám đưa ra biện pháp khắc phục, chỉ có thể xin sự Ôn Từ giúp đỡ.
Lúc cất giữ không cẩn thận móc rách trang phục, hàng thêu thủ công vốn yêu cầu sự khéo léo, nay lại bị thủng một mảng, nếu muốn sửa chữa mà không nhìn ra kẽ hở thì thực sự rất khó.
"Cô Ôn, có thể xin bên phía hợp tác kéo dài thời gian đơn hàng không, chúng tôi sẽ nhất định nhanh chóng làm ra một cái mới."
"Nếu có thể kéo dài thời gian của đơn hàng, người ta cần gì thêm tiền cho thời gian đã định?"
"Vậy phải làm sao bây giờ? Cho dù chúng ta tăng ca làm thêm cũng không có cách nào giao hàng vào ngày mai." Cho dù là thợ thêu có kinh nghiệm lâu năm thì thời gian chế tạo cũng phải có giới hạn, trừ khi...
"Trừ khi có máy thêu mới có thể đạt tốc độ như vậy."
"Nói bậy bạ gì thế." Ôn Từ liếc cô ta một cái, "Linh Lung Các đi vào hoạt động nhiều năm, tiếng thơm gặt hái được vẫn luôn dựa vào các sản phẩm thêu thủ công, máy thêu dù có tốt tới đâu cũng không thể thay thế bàn tay con người được."
"Chỗ trang phục này giao cho tôi xử lý trước, qua ngày mai sẽ truy cứu trách nhiệm." Đối với người phạm sai lầm, Ôn Từ sẽ không nhân nhượng.
Cô mang trang phục tới phòng làm việc cá nhân, ở trong đó cả một ngày.
Màn đêm buông xuống, Ôn Từ vẫn chưa bước ra khỏi phòng.
Thịnh Kinh Lan ngồi ở quán cà phê đối diện Linh Lung Các, nâng tay nhìn đồng hồ, đã qua hơn tám rưỡi rồi.
Linh Lung Các mở cửa tới mười giờ tối.
Khi công nhân gõ cửa nhắc nhở cô, Ôn Từ mới tách khỏi công việc thêu thùa may vá, lúc đứng lên cơn chóng mặt liền ập tới.
Hôm nay Ôn từ vì chuyện trang phục thêu bị hỏng mà tâm trạng không tốt, vội vàng sửa chữa, người bên ngoài không dám vào quấy rầy, chỉ đưa cơm hai lần vào giờ ăn.
Ôn Từ không ăn uống, khi bận rộn thì cái gì cũng không quan tâm.
Một ngày không ăn không uống bất kỳ thứ gì, suýt chút nữa tụt huyết áp, cô phải vịn vào chiếc bàn một lúc mới tỉnh lại được.
Công nhân hỏi: "Cô Ôn, Linh Lung Các phải đóng cửa rồi, cô không trở về nhà sao?"
"Mười giờ rồi?" Cô nhớ rõ thời gian buôn bán của Linh Lung Các.
Công nhân sửa lời: "Mười rưỡi ạ."
Bọn họ cố ý đợi tới mười rưỡi mới đi lên.
Nhìn kim chỉ cả một ngày trời khiến hai mắt khô khốc, Ôn Từ nhẹ nhàng xoa xoa hốc mắt, trả lời công nhân: "Mọi người về trước đi, để tôi ở lại khoá cửa."
"Vâng." Giọng nói của công nhân biến mất ở cửa, Ôn Từ xoa nhẹ chiếc váy mang phong cách Trung Quốc ở trên giá, hoa văn thêu phẳng phiu tinh xảo, không hề nhìn ra dấu vết từng bị rách.
Ôn Từ tự mình thu dọn đồ đạc, trả trang phục về chỗ cũ, đồng thời nhắn lại cho giám sát, bảo cô ấy ngày mai giao hàng đúng hạn.
Đợi cô xử lý hết tất cả thì cũng đã hơn mười một giờ tối.
Ôn Từ theo thói quen mò điện thoại mới sực nhớ ra nó đã bị mình làm vỡ rồi.
Dường như điểm tốt của việc làm người trưởng thành chính là có được sự tự do không bị quản chế, bà ngoại và mẹ đều không có ở nhà, cho dù cô không về cũng không ai hỏi tới.
Ôn Từ ngáp dài đi xuống lầu, giật mình nhìn lại, đại sảnh vốn không có một ai lúc này lại xuất hiện một bóng người, Ôn Từ phản ứng theo bản năng mà hét lên: "A..."
Người nọ quay đầu lại, vậy mà là Thịnh Kinh Lan.
"Sao anh lại ở đây?" Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay cô hỏi Thịnh Kinh Lan như vậy.
Thịnh Kinh Lan khoanh tay, khẽ nhướng mày: "Không phải cô dẫn tôi tới đây sao?"
"Tôi nào có...." Ôn Từ đột nhiên nhớ ra, bản thân và Thịnh Kinh Lan che chung một ô đi tới Linh Lung Các.
Nhưng nó đã là chuyện của buổi sáng.
Ôn Từ không dám nghĩ: "Anh đợi cả ngày ở đây?"
Đáy mắt Thịnh Kinh Lan lộ ra ý cười: "Thật ra cũng không phải."
Ôn Từ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lại nghe anh nói: "Hương vị của quán cà phê đối diện không tồi, uống cả ngày cũng không ngán."
Ôn Từ: "...."
Nói thẳng ra là anh ngồi ở quán cà phê đối diện cả một ngày.
Ôn Từ sờ sờ lỗ tai: "Anh nói cứ như là tôi cố ý bỏ lại anh vậy."
"Không phải sao." Thịnh Kinh Lan cầm lấy cái túi trên bàn lên, rồi lại đi tới song cửa gỡ chiếc ô đã dùng xuống, "Bản lĩnh qua cầu rút ván của cô Ôn đây, tôi đã lĩnh giáo rồi."
Ôn Từ buột miệng phản bác: "Tôi làm gì có?"
Nói xong lại cảm thấy chột dạ.
Cô đang trốn tránh Thịnh Kinh Lan, sợ phải đối diện với anh, vì khi đối đối mặt với anh thì tâm tư luôn rất dễ bị rối loạn.
Cô hít sâu một hơi, không muốn để Thịnh Kinh Lan bắt được sơ hở thêm lần nào nữa, bày ra phong thái đoan trang nhất như ngày thường: "Cảm ơn ngài Thịnh hôm nay đã đưa tôi tới đây, ngày khác có cơ hội sẽ mời ngài ăn cơm, hiện tại cũng đã muộn rồi, ngài cũng nên nhanh chóng trở về nghỉ ngơi."
Từ cách xưng hô "ngài Thịnh" và "ngài" dường như cố ý kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Thịnh Kinh Lan lại không làm theo ý cô: "Chọn ngày không bằng gặp ngày, cô Ôn muốn mời khách thì chi bằng hôm nay đi?"
Suy nghĩ của Ôn Từ xoay chuyển trăm ngàn lần.
Cô chưa bao giờ gặp người gian xảo như vậy.
Hai người cùng nhau rời khỏi Linh Lung Các, Ôn Từ đột nhiên nhớ ra: "Điện thoại của tôi hỏng rồi, hôm nay thật sự không thể mời khách."
Bây giờ mọi người đã quen với việc thanh toán qua điện thoại, chi trả bằng tiền mặt rất hiếm khi được sử dụng.
"Tôi biết có cửa hàng gần đây có thể sửa được."
"Đã muộn như vậy, cửa hàng cũng đóng cửa hết rồi?"
"Cô có thể đi xem thử."
Ôn Từ không hiểu vì sao anh lại cố chấp như thế. Cô đi xem thử, quả nhiên cửa hàng vẫn sáng đèn, bên trong giống như ban ngày.
Bên trong điện thoại lưu những tấm ảnh và tài liệu thường xuyên sử dụng, chắc chắn phải sửa, Ôn Từ lấy điện thoại ra nói chuyện với ông chủ.
"Có thể sửa, màn hình cũng phải thay."
"Tiền không phải vấn đề, khi nào có thể sửa xong?"
Ông chủ ngẩng đầu nhìn hai người, không nhịn được cảm thán: "Mấy người trẻ tuổi thật đúng là hào phóng."
"Hả?" Ôn Từ nghi hoặc.
Ông chủ là người hay nói: "Chàng trai này buổi chiều tới đây trả tiền để tôi kéo dài thời gian làm việc, nói có thể có người tới đây sửa điện thoại."
Ông ấy cũng không muốn tăng ca, nhưng người ta thật sự đưa rất nhiều tiền.
Ôn Từ kinh ngạc nhìn về phía Thịnh Kinh Lan, không nghĩ rằng anh còn có thể chu đáo như vậy.
Thịnh Kinh Lan hết xoay điện thoại rồi lại ngắm nghía chúng giữa các ngón tay, không có ý tranh công, đuôi lông mày lộ ra sự vui vẻ khi đã đạt được mục đích.
"Tôi sẽ tăng ca để làm cho cô, giữa trưa mai tới lấy." Ông chủ đeo kính lên, lấy quyển sổ ghi chép từ trong ngăn kéo ra, nói: "Để lại số điện thoại, nếu như sửa xong sớm tôi sẽ gọi điện thoại cho hai người."
Ôn Từ hoàn hồn, cô tháo sim điện thoại ra, đưa số điện thoại của mình cho ông chủ: "135..."
Mỗi một con số trong dãy số tuyệt đẹp lọt vào tai Thịnh Kinh Lan một cách rõ ràng.
Cuối cùng bữa ăn kia cũng không thành, Ôn Từ lấy cớ không thể trả tiền mà trì hoãn chuyện này.
Thịnh Kinh Lan cũng dựa vào lý do cô không có điện thoại, không thể liên lạc với người nhà nên đích thân đưa cô tới cổng lớn nhà họ Ôn.
"Cảm ơn." Ôn Từ lần thứ hai nói cảm ơn với anh, ngay khi định rời đi thì bàn tay bị nhét vào một cái gì đó.
Cô theo phản xạ cúi đầu, là túi đựng hộp bánh quy bơ giòn.
Khi ở Linh Lung Các cô đã chú ý trong tay Thịnh Kinh Lan có một cái túi, không nghĩ rằng nó là cho cô.
"Gì đây?" Ôn Từ chậm rãi ngẩng đầu, giả vờ khó hiểu.
"Cô Ôn vất vả, tôi tặng hộp bánh quy bơ giòn để bày tỏ tâm ý." Anh giống như đã tính toán trước rằng cô sẽ không đi ăn cơm cùng anh, nên đã chuẩn bị phương án khác để Ôn Từ không bị đói bụng.
"Tôi chưa làm cái gì cho anh cả." Ngược lại Thịnh Kinh Lan vẫn luôn giúp đỡ cô.
Thịnh Kinh Lan hơi nghiêng người, đặt túi bánh vào lòng bàn tay cô, không cho cô từ chối.
"Ôn Từ."
Anh cố ý gọi tên cô.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, giọng nói của người đàn ông bị đè xuống thấp, nhuộm nét quyến rũ trầm ấm độc nhất vô nhị trong màn đêm: "Có đôi khi tặng quà cũng không cần lý do."
Ngã tư đường lúc gần rạng sáng vô cùng yên tĩnh, âm lượng bình thường khuếch đại bên tai mang theo chút ý cười nhàn nhạt, giọng điệu nuông chiều như đôi tình nhân, vô tình trêu chọc vào sợi dây nào đó trong lòng cô.
Ôn Từ lùi lại theo bản năng, quên mất cả từ chối, xách theo túi bánh quy bơ giòn đi thẳng một đường vào trong sân nhà mình.
Lúc rửa tay, cô lấy nước táp vào mặt, hơi nước bám trên mặt gương từ từ tản ra.
Ôn Từ quay lại phòng ngủ, mở hộp bánh ra.
Đây không phải là loại bánh quy bơ giòn hình tròn hay hình hoa thông thường, mỗi cái bánh bên trong đều được trang trí hình vẽ khéo léo, mà hương vị cũng không hề giống nhau.
Nhớ không lầm thì cửa hàng bánh quy bơ giòn này buôn bán rất đắt hàng, mỗi lần mua đều phải xếp hàng cả tiếng trước.
Ôn Từ chậm rãi đưa tay lấy ra một cái màu hồng nhạt, cắn xuống một miếng, bên ngoài giòn bên trong mềm, hương vị ngọt ngào nhưng không hề ngấy.
Hộp bánh quy bơ giòn kia có sáu cái, cuối cùng chỉ còn lại ba.
Ôn Từ uống nước xong thì đặt ở bên cạnh, sau đó lắp sim điện thoại đã tháo ra vào chiếc điện thoại dự phòng, đăng ký tài khoản tiếp tục sử dụng.
Đang định gửi tin nhắn WeChat cho giám sát viên thì trông thấy ở "mục danh bạ" nhảy ra một yêu cầu kết bạn từ người lạ, ghi chú chỉ có một chữ cái: S.
S? Thịnh? Thịnh Kinh Lan? ( Thịnh Kinh Lan: Shèng jīng lán)
Sao anh biết... À, lúc sửa điện thoại có đưa số điện thoại cho ông chủ, Thịnh Kinh Lan ở ngay bên cạnh.
Ôn Từ nhìn chằm chằm yêu cầu kết bạn một lúc lâu, cuối cùng vẫn để điện thoại sang một bên, giả vờ như không nhìn thấy.
—-----------------
Tác giả có điều muốn nói.
Câu hỏi đặt ra: Thịnh cáo già có bao nhiêu tâm cơ trong chương này?
Con gái:
Bánh quy bơ giòn, đã ăn.
WeChat, không thêm.
- --------------
Góc không liên quan:
Mọi người vào page Góc nhỏ của Nơ ủn mông truyện zhihu nho ~
Ba mươi tuổi vẫn chưa kết hôn, bà mai giới thiệu cho tôi một kẻ s.át nhân.
Sau khi bị tôi phát hiện, ánh mắt bà mai né tránh: "Hiện giờ cậu ấy đã thay đổi rồi... Không còn g.iết người nữa."
Đến khi bạn tôi biết chuyện thì luôn miệng nói việc này quá đ.iên rồ, nhưng tôi đã chủ động thêm bạn với anh sau khi xem ảnh của anh.
Giọng điệu nghi ngờ, không có chút gì là trách cứ, giống như đang trêu đùa một cô bạn nhỏ liều lĩnh.
Trong lòng Ôn Từ vẫn còn sợ hãi, kinh ngạc ngẩng đầu đối diện với đôi mắt màu nâu tràn ngập ý cười: "Thịnh, Thịnh Kinh Lan?"
Sao anh lại xuất hiện ở đây? Quá trùng hợp.
"Cô Ôn, thoải mái chứ?" Thịnh Kinh Lan đột nhiên hỏi như vậy.
"Hả?" Ôn Từ mờ mịt khó hiểu.
Thịnh Kinh Lan hơi nhướng mày, cúi đầu nhìn chằm chằm cái tay đang đặt trên ngực mình.
Ôn Từ nhìn theo ánh mắt của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Áo khoác của anh để mở, bên trong chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, lòng bàn tay Ôn Từ dán trên đó, xúc cảm vô cùng rõ ràng.
"Xin lỗi." Cô nhanh chóng rút tay về, sau đó chấp hai tay ở sau lưng giống như sợ nhiễm phải cái gì đó.
Cô lùi lại, trực tiếp rời khỏi phạm vi che ô của Thịnh Kinh Lan, hạt mưa lạnh lẽo rơi trên người dập tắt ý nghĩ xốc nổi của Ôn Từ.
Cô vội vàng nhặt điện thoại lên nhưng lại phát hiện màn hình đã vỡ, làm cách nào cũng không thể khởi động được.
Chiếc ô vừa rồi văng ra khỏi tay cô loạng choạng rơi xuống giữa đường, bị bánh xe cán nát, tán ô gãy vụn, mặt ô toàn là bùn đất.
Khi một người đang trong tình cảnh xui xẻo thì mọi thứ dường như muốn đối chọi lại với họ.
Ôn Từ cầm điện thoại mà thở dài một tiếng, mưa trên đỉnh đầu ngừng lại mới nhận ra là Thịnh Kinh Lan đang che một nửa ô cho cô.
Hiện tại không có thời gian để cô tiếp tục trì hoãn, nếu giám sát viên không liên lạc được với cô nhất định sẽ càng lo lắng hơn, Ôn Từ nhanh chóng sốc lại tinh thần, nhìn về phía Thịnh Kinh Lan: "Phiền anh rồi."
Vì thế, toàn thể nhân viên ở Linh Lung Các đều thấy cô Ôn nhà họ bình thường luôn giữ khoảng cách với người khác giới nay lại được một người đàn ông khôi ngô phi phàm đưa đi làm.
"Cảm ơn." Tới dưới mái hiên, Ôn Từ bước ra khỏi tán ô của Thịnh Kinh Lan.
Thịnh Kinh Lan gập ô lại, trong nháy mắt người bên cạnh đã biến mất không thấy tăm hơi.
Giống như một trận gió, mãi không thể bắt được.
Giám sát viên vừa khéo đứng ở cửa, Ôn Từ bước vào trạng thái làm việc thì vẻ mặt lập tức thay đổi: "Trước tiên đưa tôi đi xem trang phục."
Đó là đơn hàng từ một thương hiệu cao cấp xa xỉ chủ yếu tập trung vào phong cách Trung Quốc, trang phục còn là đặt thêu thủ công, dự định sẽ mặc chúng tại buổi họp báo.
Thấy sắp đến thời gian giao hàng mà còn xuất hiện sự cố ngoài ý muốn như vậy, thợ thêu phụ trách đơn hàng này khi nhìn thấy dấu vết hư hại cũng không dám đưa ra biện pháp khắc phục, chỉ có thể xin sự Ôn Từ giúp đỡ.
Lúc cất giữ không cẩn thận móc rách trang phục, hàng thêu thủ công vốn yêu cầu sự khéo léo, nay lại bị thủng một mảng, nếu muốn sửa chữa mà không nhìn ra kẽ hở thì thực sự rất khó.
"Cô Ôn, có thể xin bên phía hợp tác kéo dài thời gian đơn hàng không, chúng tôi sẽ nhất định nhanh chóng làm ra một cái mới."
"Nếu có thể kéo dài thời gian của đơn hàng, người ta cần gì thêm tiền cho thời gian đã định?"
"Vậy phải làm sao bây giờ? Cho dù chúng ta tăng ca làm thêm cũng không có cách nào giao hàng vào ngày mai." Cho dù là thợ thêu có kinh nghiệm lâu năm thì thời gian chế tạo cũng phải có giới hạn, trừ khi...
"Trừ khi có máy thêu mới có thể đạt tốc độ như vậy."
"Nói bậy bạ gì thế." Ôn Từ liếc cô ta một cái, "Linh Lung Các đi vào hoạt động nhiều năm, tiếng thơm gặt hái được vẫn luôn dựa vào các sản phẩm thêu thủ công, máy thêu dù có tốt tới đâu cũng không thể thay thế bàn tay con người được."
"Chỗ trang phục này giao cho tôi xử lý trước, qua ngày mai sẽ truy cứu trách nhiệm." Đối với người phạm sai lầm, Ôn Từ sẽ không nhân nhượng.
Cô mang trang phục tới phòng làm việc cá nhân, ở trong đó cả một ngày.
Màn đêm buông xuống, Ôn Từ vẫn chưa bước ra khỏi phòng.
Thịnh Kinh Lan ngồi ở quán cà phê đối diện Linh Lung Các, nâng tay nhìn đồng hồ, đã qua hơn tám rưỡi rồi.
Linh Lung Các mở cửa tới mười giờ tối.
Khi công nhân gõ cửa nhắc nhở cô, Ôn Từ mới tách khỏi công việc thêu thùa may vá, lúc đứng lên cơn chóng mặt liền ập tới.
Hôm nay Ôn từ vì chuyện trang phục thêu bị hỏng mà tâm trạng không tốt, vội vàng sửa chữa, người bên ngoài không dám vào quấy rầy, chỉ đưa cơm hai lần vào giờ ăn.
Ôn Từ không ăn uống, khi bận rộn thì cái gì cũng không quan tâm.
Một ngày không ăn không uống bất kỳ thứ gì, suýt chút nữa tụt huyết áp, cô phải vịn vào chiếc bàn một lúc mới tỉnh lại được.
Công nhân hỏi: "Cô Ôn, Linh Lung Các phải đóng cửa rồi, cô không trở về nhà sao?"
"Mười giờ rồi?" Cô nhớ rõ thời gian buôn bán của Linh Lung Các.
Công nhân sửa lời: "Mười rưỡi ạ."
Bọn họ cố ý đợi tới mười rưỡi mới đi lên.
Nhìn kim chỉ cả một ngày trời khiến hai mắt khô khốc, Ôn Từ nhẹ nhàng xoa xoa hốc mắt, trả lời công nhân: "Mọi người về trước đi, để tôi ở lại khoá cửa."
"Vâng." Giọng nói của công nhân biến mất ở cửa, Ôn Từ xoa nhẹ chiếc váy mang phong cách Trung Quốc ở trên giá, hoa văn thêu phẳng phiu tinh xảo, không hề nhìn ra dấu vết từng bị rách.
Ôn Từ tự mình thu dọn đồ đạc, trả trang phục về chỗ cũ, đồng thời nhắn lại cho giám sát, bảo cô ấy ngày mai giao hàng đúng hạn.
Đợi cô xử lý hết tất cả thì cũng đã hơn mười một giờ tối.
Ôn Từ theo thói quen mò điện thoại mới sực nhớ ra nó đã bị mình làm vỡ rồi.
Dường như điểm tốt của việc làm người trưởng thành chính là có được sự tự do không bị quản chế, bà ngoại và mẹ đều không có ở nhà, cho dù cô không về cũng không ai hỏi tới.
Ôn Từ ngáp dài đi xuống lầu, giật mình nhìn lại, đại sảnh vốn không có một ai lúc này lại xuất hiện một bóng người, Ôn Từ phản ứng theo bản năng mà hét lên: "A..."
Người nọ quay đầu lại, vậy mà là Thịnh Kinh Lan.
"Sao anh lại ở đây?" Đây là lần thứ hai trong ngày hôm nay cô hỏi Thịnh Kinh Lan như vậy.
Thịnh Kinh Lan khoanh tay, khẽ nhướng mày: "Không phải cô dẫn tôi tới đây sao?"
"Tôi nào có...." Ôn Từ đột nhiên nhớ ra, bản thân và Thịnh Kinh Lan che chung một ô đi tới Linh Lung Các.
Nhưng nó đã là chuyện của buổi sáng.
Ôn Từ không dám nghĩ: "Anh đợi cả ngày ở đây?"
Đáy mắt Thịnh Kinh Lan lộ ra ý cười: "Thật ra cũng không phải."
Ôn Từ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lại nghe anh nói: "Hương vị của quán cà phê đối diện không tồi, uống cả ngày cũng không ngán."
Ôn Từ: "...."
Nói thẳng ra là anh ngồi ở quán cà phê đối diện cả một ngày.
Ôn Từ sờ sờ lỗ tai: "Anh nói cứ như là tôi cố ý bỏ lại anh vậy."
"Không phải sao." Thịnh Kinh Lan cầm lấy cái túi trên bàn lên, rồi lại đi tới song cửa gỡ chiếc ô đã dùng xuống, "Bản lĩnh qua cầu rút ván của cô Ôn đây, tôi đã lĩnh giáo rồi."
Ôn Từ buột miệng phản bác: "Tôi làm gì có?"
Nói xong lại cảm thấy chột dạ.
Cô đang trốn tránh Thịnh Kinh Lan, sợ phải đối diện với anh, vì khi đối đối mặt với anh thì tâm tư luôn rất dễ bị rối loạn.
Cô hít sâu một hơi, không muốn để Thịnh Kinh Lan bắt được sơ hở thêm lần nào nữa, bày ra phong thái đoan trang nhất như ngày thường: "Cảm ơn ngài Thịnh hôm nay đã đưa tôi tới đây, ngày khác có cơ hội sẽ mời ngài ăn cơm, hiện tại cũng đã muộn rồi, ngài cũng nên nhanh chóng trở về nghỉ ngơi."
Từ cách xưng hô "ngài Thịnh" và "ngài" dường như cố ý kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Thịnh Kinh Lan lại không làm theo ý cô: "Chọn ngày không bằng gặp ngày, cô Ôn muốn mời khách thì chi bằng hôm nay đi?"
Suy nghĩ của Ôn Từ xoay chuyển trăm ngàn lần.
Cô chưa bao giờ gặp người gian xảo như vậy.
Hai người cùng nhau rời khỏi Linh Lung Các, Ôn Từ đột nhiên nhớ ra: "Điện thoại của tôi hỏng rồi, hôm nay thật sự không thể mời khách."
Bây giờ mọi người đã quen với việc thanh toán qua điện thoại, chi trả bằng tiền mặt rất hiếm khi được sử dụng.
"Tôi biết có cửa hàng gần đây có thể sửa được."
"Đã muộn như vậy, cửa hàng cũng đóng cửa hết rồi?"
"Cô có thể đi xem thử."
Ôn Từ không hiểu vì sao anh lại cố chấp như thế. Cô đi xem thử, quả nhiên cửa hàng vẫn sáng đèn, bên trong giống như ban ngày.
Bên trong điện thoại lưu những tấm ảnh và tài liệu thường xuyên sử dụng, chắc chắn phải sửa, Ôn Từ lấy điện thoại ra nói chuyện với ông chủ.
"Có thể sửa, màn hình cũng phải thay."
"Tiền không phải vấn đề, khi nào có thể sửa xong?"
Ông chủ ngẩng đầu nhìn hai người, không nhịn được cảm thán: "Mấy người trẻ tuổi thật đúng là hào phóng."
"Hả?" Ôn Từ nghi hoặc.
Ông chủ là người hay nói: "Chàng trai này buổi chiều tới đây trả tiền để tôi kéo dài thời gian làm việc, nói có thể có người tới đây sửa điện thoại."
Ông ấy cũng không muốn tăng ca, nhưng người ta thật sự đưa rất nhiều tiền.
Ôn Từ kinh ngạc nhìn về phía Thịnh Kinh Lan, không nghĩ rằng anh còn có thể chu đáo như vậy.
Thịnh Kinh Lan hết xoay điện thoại rồi lại ngắm nghía chúng giữa các ngón tay, không có ý tranh công, đuôi lông mày lộ ra sự vui vẻ khi đã đạt được mục đích.
"Tôi sẽ tăng ca để làm cho cô, giữa trưa mai tới lấy." Ông chủ đeo kính lên, lấy quyển sổ ghi chép từ trong ngăn kéo ra, nói: "Để lại số điện thoại, nếu như sửa xong sớm tôi sẽ gọi điện thoại cho hai người."
Ôn Từ hoàn hồn, cô tháo sim điện thoại ra, đưa số điện thoại của mình cho ông chủ: "135..."
Mỗi một con số trong dãy số tuyệt đẹp lọt vào tai Thịnh Kinh Lan một cách rõ ràng.
Cuối cùng bữa ăn kia cũng không thành, Ôn Từ lấy cớ không thể trả tiền mà trì hoãn chuyện này.
Thịnh Kinh Lan cũng dựa vào lý do cô không có điện thoại, không thể liên lạc với người nhà nên đích thân đưa cô tới cổng lớn nhà họ Ôn.
"Cảm ơn." Ôn Từ lần thứ hai nói cảm ơn với anh, ngay khi định rời đi thì bàn tay bị nhét vào một cái gì đó.
Cô theo phản xạ cúi đầu, là túi đựng hộp bánh quy bơ giòn.
Khi ở Linh Lung Các cô đã chú ý trong tay Thịnh Kinh Lan có một cái túi, không nghĩ rằng nó là cho cô.
"Gì đây?" Ôn Từ chậm rãi ngẩng đầu, giả vờ khó hiểu.
"Cô Ôn vất vả, tôi tặng hộp bánh quy bơ giòn để bày tỏ tâm ý." Anh giống như đã tính toán trước rằng cô sẽ không đi ăn cơm cùng anh, nên đã chuẩn bị phương án khác để Ôn Từ không bị đói bụng.
"Tôi chưa làm cái gì cho anh cả." Ngược lại Thịnh Kinh Lan vẫn luôn giúp đỡ cô.
Thịnh Kinh Lan hơi nghiêng người, đặt túi bánh vào lòng bàn tay cô, không cho cô từ chối.
"Ôn Từ."
Anh cố ý gọi tên cô.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, giọng nói của người đàn ông bị đè xuống thấp, nhuộm nét quyến rũ trầm ấm độc nhất vô nhị trong màn đêm: "Có đôi khi tặng quà cũng không cần lý do."
Ngã tư đường lúc gần rạng sáng vô cùng yên tĩnh, âm lượng bình thường khuếch đại bên tai mang theo chút ý cười nhàn nhạt, giọng điệu nuông chiều như đôi tình nhân, vô tình trêu chọc vào sợi dây nào đó trong lòng cô.
Ôn Từ lùi lại theo bản năng, quên mất cả từ chối, xách theo túi bánh quy bơ giòn đi thẳng một đường vào trong sân nhà mình.
Lúc rửa tay, cô lấy nước táp vào mặt, hơi nước bám trên mặt gương từ từ tản ra.
Ôn Từ quay lại phòng ngủ, mở hộp bánh ra.
Đây không phải là loại bánh quy bơ giòn hình tròn hay hình hoa thông thường, mỗi cái bánh bên trong đều được trang trí hình vẽ khéo léo, mà hương vị cũng không hề giống nhau.
Nhớ không lầm thì cửa hàng bánh quy bơ giòn này buôn bán rất đắt hàng, mỗi lần mua đều phải xếp hàng cả tiếng trước.
Ôn Từ chậm rãi đưa tay lấy ra một cái màu hồng nhạt, cắn xuống một miếng, bên ngoài giòn bên trong mềm, hương vị ngọt ngào nhưng không hề ngấy.
Hộp bánh quy bơ giòn kia có sáu cái, cuối cùng chỉ còn lại ba.
Ôn Từ uống nước xong thì đặt ở bên cạnh, sau đó lắp sim điện thoại đã tháo ra vào chiếc điện thoại dự phòng, đăng ký tài khoản tiếp tục sử dụng.
Đang định gửi tin nhắn WeChat cho giám sát viên thì trông thấy ở "mục danh bạ" nhảy ra một yêu cầu kết bạn từ người lạ, ghi chú chỉ có một chữ cái: S.
S? Thịnh? Thịnh Kinh Lan? ( Thịnh Kinh Lan: Shèng jīng lán)
Sao anh biết... À, lúc sửa điện thoại có đưa số điện thoại cho ông chủ, Thịnh Kinh Lan ở ngay bên cạnh.
Ôn Từ nhìn chằm chằm yêu cầu kết bạn một lúc lâu, cuối cùng vẫn để điện thoại sang một bên, giả vờ như không nhìn thấy.
—-----------------
Tác giả có điều muốn nói.
Câu hỏi đặt ra: Thịnh cáo già có bao nhiêu tâm cơ trong chương này?
Con gái:
Bánh quy bơ giòn, đã ăn.
WeChat, không thêm.
- --------------
Góc không liên quan:
Mọi người vào page Góc nhỏ của Nơ ủn mông truyện zhihu nho ~
Ba mươi tuổi vẫn chưa kết hôn, bà mai giới thiệu cho tôi một kẻ s.át nhân.
Sau khi bị tôi phát hiện, ánh mắt bà mai né tránh: "Hiện giờ cậu ấy đã thay đổi rồi... Không còn g.iết người nữa."
Đến khi bạn tôi biết chuyện thì luôn miệng nói việc này quá đ.iên rồ, nhưng tôi đã chủ động thêm bạn với anh sau khi xem ảnh của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.