Chương 57
Khâm Điểm Phế Sài
26/06/2021
Phải một lúc lâu sau Liễu Chi Nhàn mới hồi hồn, cô ngồi dậy, giọng thấm lạnh.
“Anh lặp lại lần nữa.”
Khang Chiêu im lặng.
Nhiệt độ trên người bỗng giảm mạnh, mồ hôi nóng biến thành mồ hôi lạnh. Tóc vương cỏ vụn, trông Liễu Chi Nhàn nhếch nhác làm sao.
Cô cố giữ giọng bình tình để duy trì sự tự tôn của một người bạn gái.
“Lý do?”
Khang Chiêu vẫn một mực cúi gục.
“Được.”
Liễu Chi Nhàn hít sâu, đoạn giơ tay lên đập xuống phiến đá vừa ngồi ban nãy.
*Choang* một tiếng, vòng ngọc vỡ thành ba, cổ tay rướm máu.
Khang Chiêu bỗng xoay người lại, kéo giật cổ tay cô, quát lớn: “Em bị ngốc hả?”
“Lúc anh tặng nó cho em thì em đã thề, nếu anh chia tay với em thì nhất định em sẽ đập vỡ nó, không trả lại anh.”
Hai mắt Liễu Chi Nhàn ửng hồng, lấp lánh ánh nước, hất tay anh ra bỏ đi.
“Coi như lần này thanh toán xong.”
Khang Chiêu túm chặt cổ tay cô.
Liễu Chi Nhàn: “Buông ra!”
Khang Chiêu cúi đầu hôn lên giọt máu rỉ, cái ươn ướt bao trùm vết thương nhỏ.
Liễu Chi Nhàn cứng người, rụt mạnh tay về, giọt nước trong mắt suýt thì rơi.
Cô chất vấn: “Em đeo balo nặng biết mấy, leo núi hơn nửa ngày trời, cuối cùng cũng tìm được anh. Thế mà anh lại muốn chia tay em, Khang Chiêu, anh còn có thể làm chuyện gì ghê tởm hơn nữa được không?”
Nếu Liễu Chi Nhàn dùng từ khác thì có lẽ Khang Chiêu đã không có phản ứng mạnh đến vậy.
Tính từ ấy đã vô tình đâm trúng lòng tự trọng của Khang Chiêu, khiến anh đau đớn, một cảm giác phủ định mạnh mẽ gần như phá hủy anh.
Bộ giáp bên ngoài đã không còn cứng cáp, nay mỏng như cánh ve sầu, vạn vật có thể xâm phạm.
Gân xanh trên huyệt thái dương giật mạnh: “Khốn nạn, ghê tởm là đúng rồi, con trai của một kẻ cưỡng hiếp có thể sạch sẽ nổi sao?!”
Liễu Chi Nhàn ngạc nhiên: “Anh, anh nói gì cơ?”
“Khốn kiếp, anh chính là sự tồn tại ghê tởm không nên có, em nghe lọt chưa?!”
Khang Chiêu như moi móc tim gan nói ra câu này, rồi ngay lập tức ủ rũ ngồi phịch xuống đất, hai chân gập lại, khuỷu tay chống đầu gối, dùng tay ôm lấy đầu.
Liễu Chi Nhàn không cách nào bình tĩnh nổi.
Những mảnh vỡ trong đầu dần dần ghép lại, hoàn chỉnh gần bảy tám phần.
Có lẽ chân tướng còn đáng sợ hơn thế.
Hai người một ngồi trên phiến đá, một ngồi ngay bên cạnh.
Trời chiều dần buông, hoàng hôn tỏa bốn bề.
Khang Chiêu như một tảng đá sừng sững bất động, có cảm giác một giây sau sẽ nứt vỡ, sinh ra một sinh mệnh mới.
Tảng đá thở dài, “Anh rất sợ sẽ có ngày nào đó mình mất kiểm soát mà làm tổn thương em.”
Liễu Chi Nhàn nói: “Đúng là bây giờ anh đã làm tổn thương em.”
Khang Chiêu cứng người, nhìn cô một cái rồi xoay đầu đi, “Em biết anh muốn nói gì mà.”
Đúng là Liễu Chi Nhàn biết.
Trong đêm đầu gặp gỡ, Khang Chiêu cũng suýt chút đã biến thành “kẻ ghê tởm” như lời nh nói, may là một cái tát mạnh đã ngăn anh lại.
Đêm ấy cảm thấy là “suýt chút”, nhưng khi càng tiếp xúc nhiều hơn, Liễu Chi Nhàn cho rằng suýt không chỉ một chút.
Bản thân Khang Chiêu với người trong ấn tượng đầu của đêm hôm đó như hai người khác nhau, nhưng nếu bảo thân thế của anh không ảnh hưởng hoàn toàn đến cô thì không đúng.
Hai con chữ đó như biểu tượng của bảo lực, máu me và lăng nhục. Là một người phụ nữ, từ trong thâm tâm Liễu Chi Nhàn cũng sinh ra sự kháng cự sợ hãi.
Liễu Chi Nhàn đứng dậy đi tới sườn núi, bước chân rất nhanh như đang sợ hãi, nhưng đường sỏi quá trơn nên té ngã.
Ngay một giây sau, Khang Chiêu đã nhanh chóng đỡ cô dậy.
Liễu Chi Nhàn đẩy anh ra nhưng không thành, thế là vung tay chân đấm đá.
Hai người lôi kéo nhau ngã xuống đất, Liễu Chi Nhàn vẫn cứ đẩy anh.
Khang Chiêu nằm trên người cô, định sờ vào mặt cô thì phát hiện đầu ngón tay toàn là đất cát, đành tiu nghỉu rút về.
Nụ cười quen thuộc đã biến mất, chỉ còn lại vẻ khổ sở không cách nào lí giải.
Nghĩ tới việc sắp thành người dưng, con tim Liễu Chi Nhàn quặn đau, như thể có hằng hà con trùng bé nhỏ đang chậm rãi xâm chiếm cõi lòng, lời từ chối quanh quẩn bên môi: Có thể đừng chia tay không?
Nhưng cuối cùng sự bướng bỉnh đã chiếm thế thắng, Liễu Chi Nhàn cố dằn lòng, những giọt nước mắt không lời rơi xuống.
Nước mắt đã đập vỡ phòng tuyến tâm lý của Khang Chiêu, anh biết cô đang đau lòng chứ không phải vì đối mặt với sợ hãi.
Anh vẫn là bạn trai cô, không phải là sói ác xa lạ.
Khang Chiêu mềm lòng cúi đầu, ngậm chặt cánh môi hồng.
“Anh xin lỗi, A Nhàn, anh xin lỗi…”
Một giây trước Liễu Chi Nhàn vừa bị chia tay, một câu “xin lỗi” nhẹ nhàng như lời hoang đường, chẳng thể nào an ủi được cô.
Cô sợ anh rồi sẽ nói chia tay lần nữa.
Sau một mũi tên xuyên tim, Liễu Chi Nhàn đã biến thành chim sợ cành cong.
Liễu Chi Nhàn đẩy anh ra, cầm balo ở dưới đất lên, lúc đeo lên vai, trọng lượng nặng trĩu khiến cô suýt ngã.
Nhưng cô vẫn đi thẳng, không hề ngoái đầu.
Khang Chiêu lượm mảnh vỡ của vòng ngọc bên cạnh tảng đá, đi theo Liễu Chi Nhàn.
Khang Chiêu phát hiện hướng cô đi lại không phải hướng xuống núi.
“Em đi đâu vậy?”
Liễu Chi Nhàn cầm gậy leo núi gạt cỏ tranh bên đường, “Không phải chúng ta chia tay rồi sao? Liên quan gì đến anh?”
Khang Chiêu không lên tiếng, chỉ nắm chặt tay.
Anh đi đến gỡ balo trên vai cô ra, đặt xuống đất, bắt đầu kiểm tra vật dụng bên trong.
Balo rất nặng, nhưng tinh thần Khang Chiêu còn nặng nề hơn.
Liễu Chi Nhàn vừa đi vừa kiểm tra điện thoại vệ tinh, thỉnh thoảng đứng ở đầu ngã ba giơ điện thoại phân biệt phương hướng.
Trước khi điện thoại chỉ đường thì Khang Chiêu đã lên tiếng.
“Hồ ở Môn Hạc Lĩnh đi hướng bên này.”
Liễu Chi Nhàn lại bị anh đâm trúng tim đen, cô không nhìn thấu anh nhưng anh lại hiểu cô rất rõ, địch trong tối ta ngoài sáng, một lần nữa cảm giác không công bằng len lỏi vào cô, Liễu Chi Nhàn đứng yên tại chỗ.
Khang Chiêu xách balo lên, đi tới kéo tay cô.
Trong balo có đủ bộ dụng cụ để cắm trại qua đêm, Liễu Chi Nhàn cân nhắc một lúc mới mở miệng, để nghe không phải như đang cầu xin anh.
“Anh đã đồng ý dẫn em đến Môn Hạc Lĩnh cắm trại ngắm sao, chọn ngày không bằng gặp ngày.”
Liễu Chi Nhàn để mặc Khang Chiêu kéo đến bờ hồ.
Chỉ còn lại một lớp bụi dưới ánh nắng mặt trời, như có tấm lụa đen bi thương phủ lên núi thẳm.
Động vật ban đêm cũng bắt đầu bài hợp xướng, âm thanh líu ríu lại trống rỗng vô cùng.
Đi hơn nửa buổi, Liễu Chi Nhàn kiệt sức, ngồi phịch xuống bãi đá cuội, một lúc rất lâu không nói nổi nên lời.
Khang Chiêu lấy cốc nước trong balo ra đưa cho cô – vì để nhẹ túi nên Liễu Chi Nhàn chỉ đem theo một cốc nước.
Nhấp mấy ngụm rồi cô trả lại cho Khang Chiêu.
Lần này Khang Chiêu lên núi cũng không đem theo đồ đạc, Liễu Chi Nhàn không dám tưởng tượng anh đã ngồi ở đấy bao lâu.
Chung quanh là rừng núi im lìm, tiếng động trái cổ cục cựa nghe rõ mồn một.
Khi Khang Chiêu lần nữa mở miệng, giọng anh đã không còn khô khốc như ban nãy.
Anh bắt đầu giải thích câu chuyện năm đó.
Khi trở thành người kể chuyện, anh bất tri bất giác giũ bỏ sự liên quan, biến nó thành câu chuyện của người khác, nhân vật chính là “có một cô gái” và “đứa trẻ nọ”, thậm chí cũng lược đi vài tiểu tiết, chỉ kể trọng điểm.
Bỗng Khang Chiêu hiểu ra, là người thì đều có tâm tư gần lợi né hại, có nhẽ những người tiết lộ câu chuyện đó với anh cũng như thế, muốn quên đi nỗi đau, muốn bỏ lại câu chuyện, để nó thành quá khứ đã qua.
Không lâu sau, âm thanh quen thuộc dần chùng xuống, một lần nữa động vật xung quanh lại cất tiếng làm chủ sân nhà.
Cọng cỏ tiện tay bứt đã bị vò nát be bét, Liễu Chi Nhàn vứt nó đi.
“Anh sợ mình sẽ trở thành người kia, đúng không?”
Khang Chiêu gục đầu, không rõ là đang nghĩ gì.
Từ đầu chí cuối Khang Chiêu không hề nhắc đến “cha đẻ” dù chỉ là một lần, dẫu người kia có phù hợp về mặt sinh học đi nữa thì không bao giờ xứng làm cha, thậm chí là làm người.
Đá cuội nhẵn bóng lành lạnh, Liễu Chi Nhàn cởi giày leo núi và đôi vớ ra, để chân trần tận hưởng liệu pháp đấm bóp tự nhiên.
Cô xoay lưng về phía anh, những mảnh quần áo rơi xuống bên giày, cả người trắng như tuyết, đường cong nhấp nhô tựa bóng núi.
Cô như một loài động vật nào đó cánh rừng này, bẩm sinh không một vướng víu, trần truồng chìm xuống mặt hồ.
Khang Chiêu ngẩng đầu lên, ánh mắt chững lại.
“Em biết bơi không?”
Liễu Chi Nhàn không đáp, chỉ ngoái đầu nhìn anh, ánh mắt bình thản ẩn chứa nụ cười nhạt.
“Người dơ bẩn thì vào hồ tắm rửa là sạch sẽ ngay.”
Khang Chiêu im lặng nhìn cô chăm chú, như sợ cô sẩy chân.
Anh đứng dậy lặp lại động tác vừa rồi của Liễu Chi Nhàn, quần áo rơi bên cạnh quần áo của cô.
Người đàn ông dáng cao, cơ bắp đầy đặn, không cuồn cuộn cũng chẳng èo ọt, rốn chia ra vóc dáng tỷ lệ vàng, lúc bước đi chân duỗi thẳng tôn đường nét, nhìn thế nào cũng là cơ thể được trời cao ưu ái ban tặng.
Khang Chiêu từ từ áp sát lưng cô, nắm lấy hai vai mà xoay người cô lại.
Nước hồ chưa đến thắt lưng của Liễu Chi Nhàn, cũng chưa quá tuyến nhân ngư của Khang Chiêu.
Khang Chiêu nâng cằm cô lên, từ những ngày đầu khi vừa quen nhau, anh đã rất thích nâng cằm cô để cô đối mặt với mình.
Những lúc như thế Liễu Chi Nhàn thường né tránh, bởi sợ anh nhìn thấu tâm sự.
“Xin lỗi em.”
Khang Chiêu lên tiếng.
Liễu Chi Nhàn không trả lời và cũng không cần phải trả lời.
Khang Chiêu lúc tỉnh lúc mơ màng.
Khi nói “xin lỗi” thì anh vẫn là bạn trai cô, là cảnh sát lâm nghiệp của mọi người; khi nhớ lại chuyện cũ, anh biến thành quái thú mà ngay đến bản thân cũng không nhận ra, vừa ghét vừa tự vứt bỏ mình.
Cô không dám hỏi vì sao lại xin lỗi, cô không thích nghe hai chữ ấy, không muốn nhắc lại chuyện cũ để làm tổn thương nhau.
Cô dùng nụ hôn bày tỏ quyết định của mình.
Khang Chiêu sấn tới, Liễu Chi Nhàn ôm anh, không rõ bên nào là bên nào.
Ngày trước khi nắm được điểm yếu của anh, Liễu Chi Nhàn cho rằng mình có thể tận dụng nó, nhưng nay chỉ thấy buồn.
Tuy điểm yếu của anh khiến anh trông không còn giống một người hoàn mỹ, nhưng cô vẫn không muốn điều đó tồn tại.
Giọng Liễu Chi Nhàn thấm mệt, rất bé nhưng đồng thời vẫn dịu dàng vô ngần, tựa như mặt hồ cạn, tựa rừng thông quay cuồng, “Anh biết không, hạt giống đâm rễ nảy mầm ở nơi nào là nhờ sự tình cờ của gió, nhưng nó có thể phát triển thành cây lớn cao to là nhờ đất đai mưa gió và mặt trời.
Anh rất khác, không hề giống. Khang Chiêu, anh phải nhớ anh là người đàn ông được Liễu Chi Nhàn em công nhận, là một cảnh sát lâm nghiệp xuất sắc, anh mãi mãi là con trai của cảnh sát lâm nghiệp và bác sĩ nhi khoa.”
Khang Chiêu bỗng nhớ câu dạy bảo tương tự của người cha Khang Thụ Dương, nhớ lại sự an ủi dịu dàng của người mẹ Khổng Mân.
Cái ôm dịu dàng ấy đã khiến Khang Chiêu tan chảy, một bộ giáp mới đã mọc ra, linh hoạt cứng cáp.
Khang Chiêu xoay người lại, nằm song song với Liễu Chi Nhàn trên bãi đá, ôm nhau đầy âu yếm.
Tinh hà trên cao nhìn xuống muôn dân; cánh rừng xanh mướt nuôi dưỡng bách thú; nước hồ gợn sóng phản chiếu vạn vật.
Vào khoảnh khắc này, Liễu Chi Nhàn và Khang Chiêu rời xa sự ô nhiễm của công nghiệp, tách biệt khỏi cuộc sống thường ngày, họ là thế giới của nhau, nhưng trước khu rừng nguyên sinh rộng lớn, cả hai chỉ như giọt nước giữa đại dương.
Thời gian như đóng băng, ưu phiền như dải ngân hà xa xăm.
Liễu Chi Nhàn và Khang Chiêu cùng lúc cảm nhận được cái chết và sự sống vĩnh hằng, nhưng không chút bối rối hay sợ hãi.
Trong khoảnh khắc ấy, Khang Chiêu chỉ còn lại tấm thân đã được gột rửa sạch sẽ.
“Anh lặp lại lần nữa.”
Khang Chiêu im lặng.
Nhiệt độ trên người bỗng giảm mạnh, mồ hôi nóng biến thành mồ hôi lạnh. Tóc vương cỏ vụn, trông Liễu Chi Nhàn nhếch nhác làm sao.
Cô cố giữ giọng bình tình để duy trì sự tự tôn của một người bạn gái.
“Lý do?”
Khang Chiêu vẫn một mực cúi gục.
“Được.”
Liễu Chi Nhàn hít sâu, đoạn giơ tay lên đập xuống phiến đá vừa ngồi ban nãy.
*Choang* một tiếng, vòng ngọc vỡ thành ba, cổ tay rướm máu.
Khang Chiêu bỗng xoay người lại, kéo giật cổ tay cô, quát lớn: “Em bị ngốc hả?”
“Lúc anh tặng nó cho em thì em đã thề, nếu anh chia tay với em thì nhất định em sẽ đập vỡ nó, không trả lại anh.”
Hai mắt Liễu Chi Nhàn ửng hồng, lấp lánh ánh nước, hất tay anh ra bỏ đi.
“Coi như lần này thanh toán xong.”
Khang Chiêu túm chặt cổ tay cô.
Liễu Chi Nhàn: “Buông ra!”
Khang Chiêu cúi đầu hôn lên giọt máu rỉ, cái ươn ướt bao trùm vết thương nhỏ.
Liễu Chi Nhàn cứng người, rụt mạnh tay về, giọt nước trong mắt suýt thì rơi.
Cô chất vấn: “Em đeo balo nặng biết mấy, leo núi hơn nửa ngày trời, cuối cùng cũng tìm được anh. Thế mà anh lại muốn chia tay em, Khang Chiêu, anh còn có thể làm chuyện gì ghê tởm hơn nữa được không?”
Nếu Liễu Chi Nhàn dùng từ khác thì có lẽ Khang Chiêu đã không có phản ứng mạnh đến vậy.
Tính từ ấy đã vô tình đâm trúng lòng tự trọng của Khang Chiêu, khiến anh đau đớn, một cảm giác phủ định mạnh mẽ gần như phá hủy anh.
Bộ giáp bên ngoài đã không còn cứng cáp, nay mỏng như cánh ve sầu, vạn vật có thể xâm phạm.
Gân xanh trên huyệt thái dương giật mạnh: “Khốn nạn, ghê tởm là đúng rồi, con trai của một kẻ cưỡng hiếp có thể sạch sẽ nổi sao?!”
Liễu Chi Nhàn ngạc nhiên: “Anh, anh nói gì cơ?”
“Khốn kiếp, anh chính là sự tồn tại ghê tởm không nên có, em nghe lọt chưa?!”
Khang Chiêu như moi móc tim gan nói ra câu này, rồi ngay lập tức ủ rũ ngồi phịch xuống đất, hai chân gập lại, khuỷu tay chống đầu gối, dùng tay ôm lấy đầu.
Liễu Chi Nhàn không cách nào bình tĩnh nổi.
Những mảnh vỡ trong đầu dần dần ghép lại, hoàn chỉnh gần bảy tám phần.
Có lẽ chân tướng còn đáng sợ hơn thế.
Hai người một ngồi trên phiến đá, một ngồi ngay bên cạnh.
Trời chiều dần buông, hoàng hôn tỏa bốn bề.
Khang Chiêu như một tảng đá sừng sững bất động, có cảm giác một giây sau sẽ nứt vỡ, sinh ra một sinh mệnh mới.
Tảng đá thở dài, “Anh rất sợ sẽ có ngày nào đó mình mất kiểm soát mà làm tổn thương em.”
Liễu Chi Nhàn nói: “Đúng là bây giờ anh đã làm tổn thương em.”
Khang Chiêu cứng người, nhìn cô một cái rồi xoay đầu đi, “Em biết anh muốn nói gì mà.”
Đúng là Liễu Chi Nhàn biết.
Trong đêm đầu gặp gỡ, Khang Chiêu cũng suýt chút đã biến thành “kẻ ghê tởm” như lời nh nói, may là một cái tát mạnh đã ngăn anh lại.
Đêm ấy cảm thấy là “suýt chút”, nhưng khi càng tiếp xúc nhiều hơn, Liễu Chi Nhàn cho rằng suýt không chỉ một chút.
Bản thân Khang Chiêu với người trong ấn tượng đầu của đêm hôm đó như hai người khác nhau, nhưng nếu bảo thân thế của anh không ảnh hưởng hoàn toàn đến cô thì không đúng.
Hai con chữ đó như biểu tượng của bảo lực, máu me và lăng nhục. Là một người phụ nữ, từ trong thâm tâm Liễu Chi Nhàn cũng sinh ra sự kháng cự sợ hãi.
Liễu Chi Nhàn đứng dậy đi tới sườn núi, bước chân rất nhanh như đang sợ hãi, nhưng đường sỏi quá trơn nên té ngã.
Ngay một giây sau, Khang Chiêu đã nhanh chóng đỡ cô dậy.
Liễu Chi Nhàn đẩy anh ra nhưng không thành, thế là vung tay chân đấm đá.
Hai người lôi kéo nhau ngã xuống đất, Liễu Chi Nhàn vẫn cứ đẩy anh.
Khang Chiêu nằm trên người cô, định sờ vào mặt cô thì phát hiện đầu ngón tay toàn là đất cát, đành tiu nghỉu rút về.
Nụ cười quen thuộc đã biến mất, chỉ còn lại vẻ khổ sở không cách nào lí giải.
Nghĩ tới việc sắp thành người dưng, con tim Liễu Chi Nhàn quặn đau, như thể có hằng hà con trùng bé nhỏ đang chậm rãi xâm chiếm cõi lòng, lời từ chối quanh quẩn bên môi: Có thể đừng chia tay không?
Nhưng cuối cùng sự bướng bỉnh đã chiếm thế thắng, Liễu Chi Nhàn cố dằn lòng, những giọt nước mắt không lời rơi xuống.
Nước mắt đã đập vỡ phòng tuyến tâm lý của Khang Chiêu, anh biết cô đang đau lòng chứ không phải vì đối mặt với sợ hãi.
Anh vẫn là bạn trai cô, không phải là sói ác xa lạ.
Khang Chiêu mềm lòng cúi đầu, ngậm chặt cánh môi hồng.
“Anh xin lỗi, A Nhàn, anh xin lỗi…”
Một giây trước Liễu Chi Nhàn vừa bị chia tay, một câu “xin lỗi” nhẹ nhàng như lời hoang đường, chẳng thể nào an ủi được cô.
Cô sợ anh rồi sẽ nói chia tay lần nữa.
Sau một mũi tên xuyên tim, Liễu Chi Nhàn đã biến thành chim sợ cành cong.
Liễu Chi Nhàn đẩy anh ra, cầm balo ở dưới đất lên, lúc đeo lên vai, trọng lượng nặng trĩu khiến cô suýt ngã.
Nhưng cô vẫn đi thẳng, không hề ngoái đầu.
Khang Chiêu lượm mảnh vỡ của vòng ngọc bên cạnh tảng đá, đi theo Liễu Chi Nhàn.
Khang Chiêu phát hiện hướng cô đi lại không phải hướng xuống núi.
“Em đi đâu vậy?”
Liễu Chi Nhàn cầm gậy leo núi gạt cỏ tranh bên đường, “Không phải chúng ta chia tay rồi sao? Liên quan gì đến anh?”
Khang Chiêu không lên tiếng, chỉ nắm chặt tay.
Anh đi đến gỡ balo trên vai cô ra, đặt xuống đất, bắt đầu kiểm tra vật dụng bên trong.
Balo rất nặng, nhưng tinh thần Khang Chiêu còn nặng nề hơn.
Liễu Chi Nhàn vừa đi vừa kiểm tra điện thoại vệ tinh, thỉnh thoảng đứng ở đầu ngã ba giơ điện thoại phân biệt phương hướng.
Trước khi điện thoại chỉ đường thì Khang Chiêu đã lên tiếng.
“Hồ ở Môn Hạc Lĩnh đi hướng bên này.”
Liễu Chi Nhàn lại bị anh đâm trúng tim đen, cô không nhìn thấu anh nhưng anh lại hiểu cô rất rõ, địch trong tối ta ngoài sáng, một lần nữa cảm giác không công bằng len lỏi vào cô, Liễu Chi Nhàn đứng yên tại chỗ.
Khang Chiêu xách balo lên, đi tới kéo tay cô.
Trong balo có đủ bộ dụng cụ để cắm trại qua đêm, Liễu Chi Nhàn cân nhắc một lúc mới mở miệng, để nghe không phải như đang cầu xin anh.
“Anh đã đồng ý dẫn em đến Môn Hạc Lĩnh cắm trại ngắm sao, chọn ngày không bằng gặp ngày.”
Liễu Chi Nhàn để mặc Khang Chiêu kéo đến bờ hồ.
Chỉ còn lại một lớp bụi dưới ánh nắng mặt trời, như có tấm lụa đen bi thương phủ lên núi thẳm.
Động vật ban đêm cũng bắt đầu bài hợp xướng, âm thanh líu ríu lại trống rỗng vô cùng.
Đi hơn nửa buổi, Liễu Chi Nhàn kiệt sức, ngồi phịch xuống bãi đá cuội, một lúc rất lâu không nói nổi nên lời.
Khang Chiêu lấy cốc nước trong balo ra đưa cho cô – vì để nhẹ túi nên Liễu Chi Nhàn chỉ đem theo một cốc nước.
Nhấp mấy ngụm rồi cô trả lại cho Khang Chiêu.
Lần này Khang Chiêu lên núi cũng không đem theo đồ đạc, Liễu Chi Nhàn không dám tưởng tượng anh đã ngồi ở đấy bao lâu.
Chung quanh là rừng núi im lìm, tiếng động trái cổ cục cựa nghe rõ mồn một.
Khi Khang Chiêu lần nữa mở miệng, giọng anh đã không còn khô khốc như ban nãy.
Anh bắt đầu giải thích câu chuyện năm đó.
Khi trở thành người kể chuyện, anh bất tri bất giác giũ bỏ sự liên quan, biến nó thành câu chuyện của người khác, nhân vật chính là “có một cô gái” và “đứa trẻ nọ”, thậm chí cũng lược đi vài tiểu tiết, chỉ kể trọng điểm.
Bỗng Khang Chiêu hiểu ra, là người thì đều có tâm tư gần lợi né hại, có nhẽ những người tiết lộ câu chuyện đó với anh cũng như thế, muốn quên đi nỗi đau, muốn bỏ lại câu chuyện, để nó thành quá khứ đã qua.
Không lâu sau, âm thanh quen thuộc dần chùng xuống, một lần nữa động vật xung quanh lại cất tiếng làm chủ sân nhà.
Cọng cỏ tiện tay bứt đã bị vò nát be bét, Liễu Chi Nhàn vứt nó đi.
“Anh sợ mình sẽ trở thành người kia, đúng không?”
Khang Chiêu gục đầu, không rõ là đang nghĩ gì.
Từ đầu chí cuối Khang Chiêu không hề nhắc đến “cha đẻ” dù chỉ là một lần, dẫu người kia có phù hợp về mặt sinh học đi nữa thì không bao giờ xứng làm cha, thậm chí là làm người.
Đá cuội nhẵn bóng lành lạnh, Liễu Chi Nhàn cởi giày leo núi và đôi vớ ra, để chân trần tận hưởng liệu pháp đấm bóp tự nhiên.
Cô xoay lưng về phía anh, những mảnh quần áo rơi xuống bên giày, cả người trắng như tuyết, đường cong nhấp nhô tựa bóng núi.
Cô như một loài động vật nào đó cánh rừng này, bẩm sinh không một vướng víu, trần truồng chìm xuống mặt hồ.
Khang Chiêu ngẩng đầu lên, ánh mắt chững lại.
“Em biết bơi không?”
Liễu Chi Nhàn không đáp, chỉ ngoái đầu nhìn anh, ánh mắt bình thản ẩn chứa nụ cười nhạt.
“Người dơ bẩn thì vào hồ tắm rửa là sạch sẽ ngay.”
Khang Chiêu im lặng nhìn cô chăm chú, như sợ cô sẩy chân.
Anh đứng dậy lặp lại động tác vừa rồi của Liễu Chi Nhàn, quần áo rơi bên cạnh quần áo của cô.
Người đàn ông dáng cao, cơ bắp đầy đặn, không cuồn cuộn cũng chẳng èo ọt, rốn chia ra vóc dáng tỷ lệ vàng, lúc bước đi chân duỗi thẳng tôn đường nét, nhìn thế nào cũng là cơ thể được trời cao ưu ái ban tặng.
Khang Chiêu từ từ áp sát lưng cô, nắm lấy hai vai mà xoay người cô lại.
Nước hồ chưa đến thắt lưng của Liễu Chi Nhàn, cũng chưa quá tuyến nhân ngư của Khang Chiêu.
Khang Chiêu nâng cằm cô lên, từ những ngày đầu khi vừa quen nhau, anh đã rất thích nâng cằm cô để cô đối mặt với mình.
Những lúc như thế Liễu Chi Nhàn thường né tránh, bởi sợ anh nhìn thấu tâm sự.
“Xin lỗi em.”
Khang Chiêu lên tiếng.
Liễu Chi Nhàn không trả lời và cũng không cần phải trả lời.
Khang Chiêu lúc tỉnh lúc mơ màng.
Khi nói “xin lỗi” thì anh vẫn là bạn trai cô, là cảnh sát lâm nghiệp của mọi người; khi nhớ lại chuyện cũ, anh biến thành quái thú mà ngay đến bản thân cũng không nhận ra, vừa ghét vừa tự vứt bỏ mình.
Cô không dám hỏi vì sao lại xin lỗi, cô không thích nghe hai chữ ấy, không muốn nhắc lại chuyện cũ để làm tổn thương nhau.
Cô dùng nụ hôn bày tỏ quyết định của mình.
Khang Chiêu sấn tới, Liễu Chi Nhàn ôm anh, không rõ bên nào là bên nào.
Ngày trước khi nắm được điểm yếu của anh, Liễu Chi Nhàn cho rằng mình có thể tận dụng nó, nhưng nay chỉ thấy buồn.
Tuy điểm yếu của anh khiến anh trông không còn giống một người hoàn mỹ, nhưng cô vẫn không muốn điều đó tồn tại.
Giọng Liễu Chi Nhàn thấm mệt, rất bé nhưng đồng thời vẫn dịu dàng vô ngần, tựa như mặt hồ cạn, tựa rừng thông quay cuồng, “Anh biết không, hạt giống đâm rễ nảy mầm ở nơi nào là nhờ sự tình cờ của gió, nhưng nó có thể phát triển thành cây lớn cao to là nhờ đất đai mưa gió và mặt trời.
Anh rất khác, không hề giống. Khang Chiêu, anh phải nhớ anh là người đàn ông được Liễu Chi Nhàn em công nhận, là một cảnh sát lâm nghiệp xuất sắc, anh mãi mãi là con trai của cảnh sát lâm nghiệp và bác sĩ nhi khoa.”
Khang Chiêu bỗng nhớ câu dạy bảo tương tự của người cha Khang Thụ Dương, nhớ lại sự an ủi dịu dàng của người mẹ Khổng Mân.
Cái ôm dịu dàng ấy đã khiến Khang Chiêu tan chảy, một bộ giáp mới đã mọc ra, linh hoạt cứng cáp.
Khang Chiêu xoay người lại, nằm song song với Liễu Chi Nhàn trên bãi đá, ôm nhau đầy âu yếm.
Tinh hà trên cao nhìn xuống muôn dân; cánh rừng xanh mướt nuôi dưỡng bách thú; nước hồ gợn sóng phản chiếu vạn vật.
Vào khoảnh khắc này, Liễu Chi Nhàn và Khang Chiêu rời xa sự ô nhiễm của công nghiệp, tách biệt khỏi cuộc sống thường ngày, họ là thế giới của nhau, nhưng trước khu rừng nguyên sinh rộng lớn, cả hai chỉ như giọt nước giữa đại dương.
Thời gian như đóng băng, ưu phiền như dải ngân hà xa xăm.
Liễu Chi Nhàn và Khang Chiêu cùng lúc cảm nhận được cái chết và sự sống vĩnh hằng, nhưng không chút bối rối hay sợ hãi.
Trong khoảnh khắc ấy, Khang Chiêu chỉ còn lại tấm thân đã được gột rửa sạch sẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.