Chương 62
Khâm Điểm Phế Sài
10/07/2021
Cheese Rất Ngọt: “Em đón Chi Chi rồi, giờ chuẩn bị về nhà trọ.”
Khang Chiêu: “Về rồi báo anh.”
Đã mười phút trôi qua kể từ tin nhắn cuối cùng của Liễu Chi Nhàn.
Khang Chiêu đánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ phòng làm việc.
Mưa như thác đổ, mây đen giăng đầy, mới chạng vạng tối mà trông như đêm khuya.
Bỗng Khang Chiêu nghĩ tới cái đêm của ba mươi năm trước, có lẽ La Y Vân cũng mong ngóng một người như thế.
Trước khi ra cửa La Y Vân vẫn là một thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên, nhưng khi trở về lại thành người điên tâm trí hoảng loạn.
Tim Khang Chiêu đập lỡ một nhịp, anh vội vàng gọi điện cho Liễu Chi Nhàn.
Âm thanh báo bận khuấy đảo tinh thần anh.
Chân mày nhíu chặt, Khang Chiêu lại gọi cho Khang Mạn Ni.
“Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui gọi lại sau.”
Cảm giác bất an như mây đen giăng đầy bầu trời.
Khang Chiêu gọi điện đến vườn ươm, bên kia nói cô chỉ để lại chiếc xe đạp điện ở đây, không biết người đã đi đâu.
Cảm giác bất an biến thành nguy hiểm bốn bề, bao trùm lấy Khang Chiêu một cách rõ ràng.
Khang Chiêu không đợi thêm một giây nào, đeo bao súng vào rồi lập tức chạy ra ngoài.
Hùng Dật Châu dắt chó nghiệp vụ chạy tới dưới mái hiên tránh mưa, rũ cây dù trong tay cho ráo bớt.
Đúng lúc này, Khang Chiêu tới.
“Tiểu Hùng, dắt Báo Đen lại đây đi với tôi.”
Khang Chiều vội đến mức không cầm theo dù, đội mưa chạy tới bãi giữ xe.
Hùng Dật Châu dùng cây dù lúc nãy mình mới rũ cho ráo che lên đầu, dắt Báo Đen chạy theo.
Hùng Dật Châu để Báo Đen ngồi ghế sau, còn mình thì lái xe.
Chiếc Cheorekee vốn khô ráo, hai người một chó vừa ngồi lên đã ướt sũng.
Nhưng tình huống khẩn cấp, ai còn lo đến vấn đề này.
Khang Chiêu nói: “Đến nhà Ni Ni ở thôn Văn Hà, không liên lạc được với chị cậu và con bé, nhanh lên!”
Hồi Hùng Dật Châu vừa đi làm, sợ nghe nhất là lệnh “nhanh lên”, lập tức tỉnh ngủ hẳn.
Nay đột nhiên nghe thấy câu lệnh này có liên quan tới người thân, một sự sợ hãi ập đến.
Nếu là bình thường, Hùng Dật Châu cảm thấy mất liên lạc một lúc cũng chẳng có gì to tát, đôi khi Khang Mạn Ni đang bận xem phim, không thèm để ý tới cậu.
Nhưng Hùng Dật Châu biết rõ Khang Chiêu rất cẩn thận, nếu phải dẫn theo chó nghiệp vụ thì chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn.
Khang Chiêu kiểm tra vị trí qua vòng đeo tay của Liễu Chi Nhàn, nhưng GPS thường bị nhiễu vào ngày mưa, rất khó định vị được chính xác.
Chửi thề một tiếng, Khang Chiêu nói qua hoạt động của Liễu Chi Nhàn và Khang Mạn Ni trước khi mất liên lạc, để Hùng Dật Châu nắm được đại khái.
“Tới nhà xem tình hình thế nào, tình hình khả quan nhất là quên xem điện thoại chứ không phải là bị ai đó chặn đường.”
Hùng Dật Châu là cảnh sát, tình huống xấu nhất chỉ tồn tại khi thảo luận với đồng nghiệp, sẽ không đưa ra cảnh báo với người thân trừ khi điều đó đã được chứng minh là sự thật.
Nhưng giờ đây thân phận người thân và cảnh sát chồng lên nhau, cậu phải đối mặt với báo động “xấu nhất”.
Hùng Dật Châu không kịp tìm hiểu xem vì sao Khang Chiêu lại phản ứng cấp bách đến thế, rốt cuộc đối phương là ai, vì sao lại để mắt đến Liễu Chi Nhàn và Khang Mạn Ni.
Cherokee đã đến trước nhà Khang Mạn Ni.
Xe còn chưa dừng mà Khang Chiêu đã vội xuống xe.
Mưa đã ngớt hạt.
Cửa mở toang, chỉ một mình Khang Cẩm Hiên ngồi ngay cửa, tiếng mưa rơi át tiếng bước chân người đến, Khang Cẩm Hiên vẫn cúi đầu chơi điện thoại, chốc chốc lại chửi tục.
Càng nhìn đứa em họ không ra hồn này Khang Chiêu càng gai mắt, anh đi tới giật điện thoại của cậu ta.
“Chị cậu và chị dâu cậu đâu?”
“Nè nè nè ——” Khang Cẩm Hiên đang định chửi tên khốn nào giật điện thoại của ông, suýt nữa đã thắng trận PUBG rồi.
Nhưng khi ánh mắt chạm tới gương mặt tuấn tú sa sầm kia, Khang Cẩm Hiên lập tức co rụt lại theo phản xạ có điều kiện.
Khang Chiêu quát hỏi lại câu hỏi vừa rồi.
Khang Cẩm Hiên: “… Đã rời đi trước khi trời mưa rồi.”
Trong giọng cực kỳ thiếu kiên nhẫn, ẩn ý đang nói: Người đã đi rồi, anh còn kiếm em làm đách gì.
Trong chớp mắt đó, Khang Chiêu rất muốn đập cả cái điện thoại vào mặt cậu ta.
Tay trái cầm điện thoại, vì không thuận tay nên vô tình làm màn hình trượt đến giao diện SMS, Khang Chiêu cầm lên nhìn.
Ánh mắt anh lập tức thay đổi, như một con sư tử nổi trận lôi đình.
Khang Chiêu bấm vào “ông chủ buôn gỗ” trên màn hình, “Người này, có phải là gã đàn ông trung niên tối hôm ấy không?”
Khang Cẩm Hiên bĩu môi nghiêng đầu, không đáp.
Khang Chiêu tức giận: “Tôi hỏi cậu rốt cuộc có phải không?!”
Khang Cẩm Hiên vẫn im lặng.
Khang Chiêu nhấc tay, dùng điện thoại tát cậu ta một phát, Khang Cẩm Hiên ngã sấp xuống sàn nhà, mũi chảy máu cam, môi run run.
Trước mặt Khang Chiêu bây giờ không phải là người em họ từ nhỏ luôn chạy theo sau anh, cũng không phải chàng trai tay trói gà không chặt.
Mà là đồng lõa của tội phạm cưỡng hiếp.
Trong mắt Khang Chiêu không còn cái giận vì cậu ta cứng đầu, mà chỉ có sự phẫn nộ vô tận.
Mưa đã nhỏ, bà Khang mặc áo mưa xuất hiện ở cửa, hét toáng lên: “Sao mày dám đánh cháu tao, mày tưởng làm cảnh sát thì hay lắm hả?! Tao sẽ vào huyện tố cáo mày!”
Khang Chiêu cầm điện thoại chỉ thẳng vào Khang Cẩm Hiên: “Nếu chị cậu và chị dâu cậu có mệnh hệ gì, ông đây sẽ giết chết cậu!”
Bà Khang còn tính giáo huấn anh một trận, nhưng Khang Chiêu chẳng buồn nhìn, trực tiếp ra lệnh cho Hùng Dật Châu ở ngoài cửa.
“Trên xe có áo chống nắng của chị cậu, để Báo Đen ngửi tìm.”
Hùng Dật Châu nghe lời.
Hai người không màng mặc áo mưa, lúc này bọn họ đang phải chạy đua với thời gian.
Báo Đen ngửi trang phục, nghe lệnh đi tới phía trước.
Cơn mưa xối xả đã cuốn trôi gần hết mùi vị, giảm đi hy vọng tìm thấy.
Khang Chiêu vừa đi vừa nói: “Đối tượng là nam giới, khoảng 50 tuổi, cao từ 1,75 đến 1,8m, cân nặng vừa phải.”
Hùng Dật Châu: “Đã rõ.”
“Có một đặc điểm rõ ràng khác, từ dưới mắt trở xuống, trông khá giống anh.”
“… Biết rồi.”
Hùng Dật Châu sốt ruột tìm người nên chỉ nhớ máy móc, dù có nhận ra điều gì đó thì cũng không có thời gian nghĩ đến liên quan đằng sau.
Hai người đi ngang qua cái ao trong thôn.
Chiếc ao hầu như khô cạn, đáy ao khô rốc khô rang, bùn đóng thành vảy, mùa hè đổ mưa thì nước mới lên, song cũng chẳng đầy, chiếm 2 phần 3 là phù sa và bụi tranh.
Có tiếng mèo kêu yếu ớt, một chiếc túi mèo quen thuộc bị mắc kẹt trong bụi cỏ.
“Bên kia ——” Hùng Dật Châu phát hiện trong bụi cỏ tranh đằng trước có mảnh vải trắng khác thường, trông như size quần áo người lớn.
Trong ao toàn là rác, phần lớn là giấy gói, hộp đựng thức ăn, bỗng dưng có một thứ to như thế với màu sắc nổi bật, trông thật khác thường.
Hùng Dật Châu đưa dây dắt chó cho Khang Chiêu, cậu không buồn cởi giày, cứ thế vịn tảng đá lội xuống bãi phù sa.
Phù sa trơn trượt như đầm lầy, rất dễ sẩy chân.
Khang Chiêu tháo dây dắt chó rồi đưa cho Hùng Dật Châu cột, còn mình đứng trên bờ nắm chặt.
Hùng Dật Châu cài vào móc thắt lưng, đi tới vớt người kia lên, nhưng chỉ mới nhìn qua mà giọng đột ngột thay đổi, mặt thoắt trắng bệch.
“Là Ni Ni!”
Trán Khang Mạn Ni sưng vù, nhìn giống như bị đánh ngất rồi bị đá xuống ao.
Hùng Dật Châu kéo người lên bờ, Khang Chiêu tháo dây ra tiếp ứng.
Hùng Dật Châu bắt đầu hô hấp nhân tạo cho Khang Mạn Ni.
Cậu chưa bao giờ thấy sợ như lúc này, liên tục cảnh cáo mình: Cậu là cảnh sát, giờ người chết đuối đang cần cứu trợ.
Cậu không phải là đứa bạn cùng trang lứa mà cô quen, không phải bia đỡ đạn mà cô thỉnh thoảng lôi ra dùng để trốn nợ hoa đào, cũng không phải là người đàn ông thường bị trêu “nếu hai mươi tám tuổi vẫn còn độc thân, thế thì đến với nhau đi”.
Cậu là cảnh sát, còn cô là người qua đường.
Động tác trên tay hoạt động như máy móc, chốc chốc Hùng Dật Châu lại cúi đầu thổi vào miệng Khang Mạn Ni.
Cậu không có nhiều thời gian để nghĩ, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ: Cậu muốn cô thở.
Khang Chiêu bị thương ở cổ tay nên không giúp được, đành vội gọi xe cứu thương và đồng nghiệp tới.
Không biết đã bao lâu trôi qua, màn mưa nhỏ dần, cuối cùng Khang Mạn Ni cũng sặc nước thở ra.
Giọt nước bên khóe mắt Hùng Dật Châu còn lớn hơn nước mưa, cứ thế lăn dài.
Cậu ôm chặt Khang Mạn Ni.
Không thấy bóng dáng Liễu Chi Nhàn ở trong ao, Báo Đen đã tự chạy vào con đường nhỏ đi lên núi, đứng sủa xung quanh một chiếc giày kiểu nữ bên cống nước.
Khang Chiêu để Hùng Dật Châu ở lại lo cho Khang Mạn Ni, dặn dò những chuyện quan trọng rồi đuổi sát nút Báo Đen.
Khang Chiêu lập tức nhận ra, đó là giày của Liễu Chi Nhàn.
***
Liễu Chi Nhàn bị đánh ngất, sau đó bị người ta ôm ngang trên vai.
Giữa chừng mơ màng tỉnh lại, cô vùng vẫy giũa giụa, song lại bị gã đàn ông trói tay bịt miệng, vòng dây thừng qua nách rồi kéo đi.
Đường núi rất trơn, chân Liễu Chi Nhàn bị sỏi đá cứa vào, máu hòa lẫn với bùn, vết thương nhức nhối đến mức khiến cô chết lặng.
Cô bị kéo tới một khoảng đất rộng, cả cánh tay và gương mặt đã bị cỏ tranh cứa trầy xước.
Mưa trút xối xả, lại chẳng thể cuốn trôi giọt lệ nơi khóe mắt.
Chênh lệch sức lực của nam nữ rất lớn, Liễu Chi Nhàn không phải là đối thủ của gã ta, nhưng sâu bên trong cô ẩn chứa sự quật cường thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, cô chỉ có thể cố quặp chân ôm lấy bụi cây, mượn đó giảm tốc độ, đợi Khang Chiêu đuổi tới.
Cô tin nhất định Khang Chiêu sẽ kịp thời phát hiện.
Khang Chiêu thường rất hay cho cô leo cây, tính cấp bách của các nhiệm vụ trong đơn vị luôn xếp trước cô.
Thực tế cũng chẳng có căn cứ hợp lý nào chứng minh rằng Khang Chiêu sẽ đến.
Điều Liễu Chi Nhàn cần chẳng qua là một người làm chỗ dựa tinh thần, để cô có thể can đảm kháng cự.
Gã đàn ông mặc một chiếc áo mưa màu đen, nhìn chằm chằm vào cô với vẻ trịch thượng, chậc chậc cười nói.
“Quả đáng kinh ngạc, bị kéo bẩn như thế mà vẫn đẹp lạ.”
Gã đàn ông cởi mũ xuống, xông tới hôn cô như con chó hoang, Liễu Chi Nhàn đá chân chống cự, hắn lập tức nắm lấy đầu cô.
Hôm nay Liễu Chi Nhàn mặc quần áo giản dị, chiếc áo cánh dài ngang lưng có thể che được mông cô.
Có lẽ do sức lực hơn hẳn Liễu Chi Nhàn, hoặc có lẽ vì khoái cảm khuất phục được phái nữ, mà hắn đã cắt dây trói tay cho Liễu Chi Nhàn.
Tiếng chó sủa đến nhanh hơn dự kiến, cọng rơm biến thành thuyền cứu sinh, Liễu Chi Nhàn cố gắng thét to.
Gã đàn ông cảnh giác, kéo Liễu Chi Nhàn dậy, kề dao vào cổ.
Khang Chiêu cầm súng nhắm thẳng, gân xanh nổi lên trên huyệt Thái Dương, “Buông cô ấy ra!”
Gã ta cười ngạo nghễ, giọng điệu không chút sợ hãi mà còn ẩn chứa sự hưng phấn.
“Lại đây, mày tiến thêm bước nữa, tao sẽ rút máu người đẹp, rồi liếm láp uống sạch.”
Lúc này Khang Chiêu mới để ý quần của Liễu Chi Nhàn đã mất tích, đôi chân trắng nõn của cô đập mạnh vào thị giác, gợi lên sự yếu đuối, ám chỉ cô từng bị vấy bẩn.
“A Nhàn, hắn có hay không?!”
Lưỡi dao kê ngay cổ họng, Liễu Chi Nhàn không dám lắc đầu, nếu trả lời, chỉ sợ sẽ bị bóp cổ đến chết.
Gã ta lè lưỡi, trên tai Liễu Chi Nhàn lưu lại sự dớp dáp như sên bò.
Liễu Chi Nhàn cố nén cơn buồn nôn, nhắm chặt mắt người run rẩy, toàn thân mềm oặt chỉ muốn bật khóc.
Gã ta bế bổng Liễu Chi Nhàn lên, “Oắt con, cầm súng tay trái mà cũng dám chơi với tao, cẩn thận làm thương người đẹp của mày. Ha ha ha ha ——”
Khang Chiêu trầm giọng cảnh cáo, tiến tới một bước, “Thả cô ấy ra!”
Báo Đen đứng bên cũng cảnh giác sủa điên cuồng, cố gắng chia sẻ cơn tức giận với đồng bạn.
Gã đàn ông nhếch mép cười, đường nét khuôn mặt méo mó, không chút nào là giống Khang Chiêu.
“Nếu năm đó tao không cưỡng hiếp mẹ mày thì mày cũng chỉ là tinh dịch bắn trên tay tao. Cảnh sát cái đéo gì, mày là con trai của tội phạm hiếp dâm, trên người mày cũng có dòng máu cưỡng hiếp, khuôn mặt đó cũng là ông đây ban cho mày ——”
“Câm mồm!”
“Nhãi con, để súng xuống, quỳ xuống khấu đầu, gọi ông đây là “bố” thì ông sẽ thả nó ra.”
Cánh môi Liễu Chi Nhàn mấp máy, nước mưa lẫn vào trong miệng, đắng chát chua xót, “Anh Tiểu Chiêu, đừng…”
Dưới sự sỉ nhục, Khang Chiêu không nén được tức giận, tay trái run lên bần bật.
“Quỳ xuống! Nếu không nghe lời, tao sẽ khiến mày nửa sống nửa chết, rồi cưỡng hiếp nó ngay trước mặt mày!”
Khang Chiêu dùng tay phải bó bột để ổn định cổ tay trái, “A Nhàn, nếu em tin anh thì nhắm mắt lại.”
Cổ họng đau rát, Liễu Chi Nhàn không thốt lên lời nào được nữa, cô nghe lời nhắm nghiền hai mắt.
Gã đàn ông cười điên cuồng, “Ra tay đi! Để xem đạn mày chính xác hay lưỡi dao của tao nhanh hơn.”
Mưa phùn.
Trời tối mù.
Cỏ tranh lay động.
Không khí ngưng tụ hơi lạnh tiêu điều.
Âm thanh ba chiều ấy vang rất mạnh mẽ, giống như khẩu súng trên tay trái của anh.
“Tôi mãi là con trai của cảnh sát lâm nghiệp và bác sĩ khoa nhi.”
Anh là con trai của người anh hùng cứu hỏa rừng rậm Khang Thụ Dương, là con trai của bác sĩ khoa nhi Khổng Mân với bàn tay thần sầu, là con trai của doanh nhân xuất sắc Hứa Kiến Hoài.
Có thể trong tương lai sẽ còn nhiều thân phận hơn nữa, chồng của nhà thiết kế vườn nổi tiếng Liễu Chi Nhàn một, hoặc là cha của một đứa trẻ có phẩm chất tài năng…
Còn đối phương chỉ là một tên tội phạm hiếp dâm không có quan hệ gì với anh, bắt cóc người con gái anh yêu.
Nhưng quan trọng hơn cả, Khang Chiêu là một cảnh sát.
Đối diện là một gã ác nhân xấu xa đang uy hiếp một công dân vô tội.
Dung nham của giận dữ và công lý phun trào, thiêu đốt mảnh đất đạo đức cằn cỗi cùng thương hại sứt mẻ.
Tiếng súng vang dội khắp núi rừng, khiến chim rừng kinh hãi.
Liễu Chi Nhàn nhắm nghiền hai mắt, chất lỏng ấm áp bắn ra, khác hẳn cái lạnh của nước mưa.
Viên đạn xuyên qua hộp sọ.
Khang Chiêu: “Về rồi báo anh.”
Đã mười phút trôi qua kể từ tin nhắn cuối cùng của Liễu Chi Nhàn.
Khang Chiêu đánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ phòng làm việc.
Mưa như thác đổ, mây đen giăng đầy, mới chạng vạng tối mà trông như đêm khuya.
Bỗng Khang Chiêu nghĩ tới cái đêm của ba mươi năm trước, có lẽ La Y Vân cũng mong ngóng một người như thế.
Trước khi ra cửa La Y Vân vẫn là một thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên, nhưng khi trở về lại thành người điên tâm trí hoảng loạn.
Tim Khang Chiêu đập lỡ một nhịp, anh vội vàng gọi điện cho Liễu Chi Nhàn.
Âm thanh báo bận khuấy đảo tinh thần anh.
Chân mày nhíu chặt, Khang Chiêu lại gọi cho Khang Mạn Ni.
“Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui gọi lại sau.”
Cảm giác bất an như mây đen giăng đầy bầu trời.
Khang Chiêu gọi điện đến vườn ươm, bên kia nói cô chỉ để lại chiếc xe đạp điện ở đây, không biết người đã đi đâu.
Cảm giác bất an biến thành nguy hiểm bốn bề, bao trùm lấy Khang Chiêu một cách rõ ràng.
Khang Chiêu không đợi thêm một giây nào, đeo bao súng vào rồi lập tức chạy ra ngoài.
Hùng Dật Châu dắt chó nghiệp vụ chạy tới dưới mái hiên tránh mưa, rũ cây dù trong tay cho ráo bớt.
Đúng lúc này, Khang Chiêu tới.
“Tiểu Hùng, dắt Báo Đen lại đây đi với tôi.”
Khang Chiều vội đến mức không cầm theo dù, đội mưa chạy tới bãi giữ xe.
Hùng Dật Châu dùng cây dù lúc nãy mình mới rũ cho ráo che lên đầu, dắt Báo Đen chạy theo.
Hùng Dật Châu để Báo Đen ngồi ghế sau, còn mình thì lái xe.
Chiếc Cheorekee vốn khô ráo, hai người một chó vừa ngồi lên đã ướt sũng.
Nhưng tình huống khẩn cấp, ai còn lo đến vấn đề này.
Khang Chiêu nói: “Đến nhà Ni Ni ở thôn Văn Hà, không liên lạc được với chị cậu và con bé, nhanh lên!”
Hồi Hùng Dật Châu vừa đi làm, sợ nghe nhất là lệnh “nhanh lên”, lập tức tỉnh ngủ hẳn.
Nay đột nhiên nghe thấy câu lệnh này có liên quan tới người thân, một sự sợ hãi ập đến.
Nếu là bình thường, Hùng Dật Châu cảm thấy mất liên lạc một lúc cũng chẳng có gì to tát, đôi khi Khang Mạn Ni đang bận xem phim, không thèm để ý tới cậu.
Nhưng Hùng Dật Châu biết rõ Khang Chiêu rất cẩn thận, nếu phải dẫn theo chó nghiệp vụ thì chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn.
Khang Chiêu kiểm tra vị trí qua vòng đeo tay của Liễu Chi Nhàn, nhưng GPS thường bị nhiễu vào ngày mưa, rất khó định vị được chính xác.
Chửi thề một tiếng, Khang Chiêu nói qua hoạt động của Liễu Chi Nhàn và Khang Mạn Ni trước khi mất liên lạc, để Hùng Dật Châu nắm được đại khái.
“Tới nhà xem tình hình thế nào, tình hình khả quan nhất là quên xem điện thoại chứ không phải là bị ai đó chặn đường.”
Hùng Dật Châu là cảnh sát, tình huống xấu nhất chỉ tồn tại khi thảo luận với đồng nghiệp, sẽ không đưa ra cảnh báo với người thân trừ khi điều đó đã được chứng minh là sự thật.
Nhưng giờ đây thân phận người thân và cảnh sát chồng lên nhau, cậu phải đối mặt với báo động “xấu nhất”.
Hùng Dật Châu không kịp tìm hiểu xem vì sao Khang Chiêu lại phản ứng cấp bách đến thế, rốt cuộc đối phương là ai, vì sao lại để mắt đến Liễu Chi Nhàn và Khang Mạn Ni.
Cherokee đã đến trước nhà Khang Mạn Ni.
Xe còn chưa dừng mà Khang Chiêu đã vội xuống xe.
Mưa đã ngớt hạt.
Cửa mở toang, chỉ một mình Khang Cẩm Hiên ngồi ngay cửa, tiếng mưa rơi át tiếng bước chân người đến, Khang Cẩm Hiên vẫn cúi đầu chơi điện thoại, chốc chốc lại chửi tục.
Càng nhìn đứa em họ không ra hồn này Khang Chiêu càng gai mắt, anh đi tới giật điện thoại của cậu ta.
“Chị cậu và chị dâu cậu đâu?”
“Nè nè nè ——” Khang Cẩm Hiên đang định chửi tên khốn nào giật điện thoại của ông, suýt nữa đã thắng trận PUBG rồi.
Nhưng khi ánh mắt chạm tới gương mặt tuấn tú sa sầm kia, Khang Cẩm Hiên lập tức co rụt lại theo phản xạ có điều kiện.
Khang Chiêu quát hỏi lại câu hỏi vừa rồi.
Khang Cẩm Hiên: “… Đã rời đi trước khi trời mưa rồi.”
Trong giọng cực kỳ thiếu kiên nhẫn, ẩn ý đang nói: Người đã đi rồi, anh còn kiếm em làm đách gì.
Trong chớp mắt đó, Khang Chiêu rất muốn đập cả cái điện thoại vào mặt cậu ta.
Tay trái cầm điện thoại, vì không thuận tay nên vô tình làm màn hình trượt đến giao diện SMS, Khang Chiêu cầm lên nhìn.
Ánh mắt anh lập tức thay đổi, như một con sư tử nổi trận lôi đình.
Khang Chiêu bấm vào “ông chủ buôn gỗ” trên màn hình, “Người này, có phải là gã đàn ông trung niên tối hôm ấy không?”
Khang Cẩm Hiên bĩu môi nghiêng đầu, không đáp.
Khang Chiêu tức giận: “Tôi hỏi cậu rốt cuộc có phải không?!”
Khang Cẩm Hiên vẫn im lặng.
Khang Chiêu nhấc tay, dùng điện thoại tát cậu ta một phát, Khang Cẩm Hiên ngã sấp xuống sàn nhà, mũi chảy máu cam, môi run run.
Trước mặt Khang Chiêu bây giờ không phải là người em họ từ nhỏ luôn chạy theo sau anh, cũng không phải chàng trai tay trói gà không chặt.
Mà là đồng lõa của tội phạm cưỡng hiếp.
Trong mắt Khang Chiêu không còn cái giận vì cậu ta cứng đầu, mà chỉ có sự phẫn nộ vô tận.
Mưa đã nhỏ, bà Khang mặc áo mưa xuất hiện ở cửa, hét toáng lên: “Sao mày dám đánh cháu tao, mày tưởng làm cảnh sát thì hay lắm hả?! Tao sẽ vào huyện tố cáo mày!”
Khang Chiêu cầm điện thoại chỉ thẳng vào Khang Cẩm Hiên: “Nếu chị cậu và chị dâu cậu có mệnh hệ gì, ông đây sẽ giết chết cậu!”
Bà Khang còn tính giáo huấn anh một trận, nhưng Khang Chiêu chẳng buồn nhìn, trực tiếp ra lệnh cho Hùng Dật Châu ở ngoài cửa.
“Trên xe có áo chống nắng của chị cậu, để Báo Đen ngửi tìm.”
Hùng Dật Châu nghe lời.
Hai người không màng mặc áo mưa, lúc này bọn họ đang phải chạy đua với thời gian.
Báo Đen ngửi trang phục, nghe lệnh đi tới phía trước.
Cơn mưa xối xả đã cuốn trôi gần hết mùi vị, giảm đi hy vọng tìm thấy.
Khang Chiêu vừa đi vừa nói: “Đối tượng là nam giới, khoảng 50 tuổi, cao từ 1,75 đến 1,8m, cân nặng vừa phải.”
Hùng Dật Châu: “Đã rõ.”
“Có một đặc điểm rõ ràng khác, từ dưới mắt trở xuống, trông khá giống anh.”
“… Biết rồi.”
Hùng Dật Châu sốt ruột tìm người nên chỉ nhớ máy móc, dù có nhận ra điều gì đó thì cũng không có thời gian nghĩ đến liên quan đằng sau.
Hai người đi ngang qua cái ao trong thôn.
Chiếc ao hầu như khô cạn, đáy ao khô rốc khô rang, bùn đóng thành vảy, mùa hè đổ mưa thì nước mới lên, song cũng chẳng đầy, chiếm 2 phần 3 là phù sa và bụi tranh.
Có tiếng mèo kêu yếu ớt, một chiếc túi mèo quen thuộc bị mắc kẹt trong bụi cỏ.
“Bên kia ——” Hùng Dật Châu phát hiện trong bụi cỏ tranh đằng trước có mảnh vải trắng khác thường, trông như size quần áo người lớn.
Trong ao toàn là rác, phần lớn là giấy gói, hộp đựng thức ăn, bỗng dưng có một thứ to như thế với màu sắc nổi bật, trông thật khác thường.
Hùng Dật Châu đưa dây dắt chó cho Khang Chiêu, cậu không buồn cởi giày, cứ thế vịn tảng đá lội xuống bãi phù sa.
Phù sa trơn trượt như đầm lầy, rất dễ sẩy chân.
Khang Chiêu tháo dây dắt chó rồi đưa cho Hùng Dật Châu cột, còn mình đứng trên bờ nắm chặt.
Hùng Dật Châu cài vào móc thắt lưng, đi tới vớt người kia lên, nhưng chỉ mới nhìn qua mà giọng đột ngột thay đổi, mặt thoắt trắng bệch.
“Là Ni Ni!”
Trán Khang Mạn Ni sưng vù, nhìn giống như bị đánh ngất rồi bị đá xuống ao.
Hùng Dật Châu kéo người lên bờ, Khang Chiêu tháo dây ra tiếp ứng.
Hùng Dật Châu bắt đầu hô hấp nhân tạo cho Khang Mạn Ni.
Cậu chưa bao giờ thấy sợ như lúc này, liên tục cảnh cáo mình: Cậu là cảnh sát, giờ người chết đuối đang cần cứu trợ.
Cậu không phải là đứa bạn cùng trang lứa mà cô quen, không phải bia đỡ đạn mà cô thỉnh thoảng lôi ra dùng để trốn nợ hoa đào, cũng không phải là người đàn ông thường bị trêu “nếu hai mươi tám tuổi vẫn còn độc thân, thế thì đến với nhau đi”.
Cậu là cảnh sát, còn cô là người qua đường.
Động tác trên tay hoạt động như máy móc, chốc chốc Hùng Dật Châu lại cúi đầu thổi vào miệng Khang Mạn Ni.
Cậu không có nhiều thời gian để nghĩ, trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ: Cậu muốn cô thở.
Khang Chiêu bị thương ở cổ tay nên không giúp được, đành vội gọi xe cứu thương và đồng nghiệp tới.
Không biết đã bao lâu trôi qua, màn mưa nhỏ dần, cuối cùng Khang Mạn Ni cũng sặc nước thở ra.
Giọt nước bên khóe mắt Hùng Dật Châu còn lớn hơn nước mưa, cứ thế lăn dài.
Cậu ôm chặt Khang Mạn Ni.
Không thấy bóng dáng Liễu Chi Nhàn ở trong ao, Báo Đen đã tự chạy vào con đường nhỏ đi lên núi, đứng sủa xung quanh một chiếc giày kiểu nữ bên cống nước.
Khang Chiêu để Hùng Dật Châu ở lại lo cho Khang Mạn Ni, dặn dò những chuyện quan trọng rồi đuổi sát nút Báo Đen.
Khang Chiêu lập tức nhận ra, đó là giày của Liễu Chi Nhàn.
***
Liễu Chi Nhàn bị đánh ngất, sau đó bị người ta ôm ngang trên vai.
Giữa chừng mơ màng tỉnh lại, cô vùng vẫy giũa giụa, song lại bị gã đàn ông trói tay bịt miệng, vòng dây thừng qua nách rồi kéo đi.
Đường núi rất trơn, chân Liễu Chi Nhàn bị sỏi đá cứa vào, máu hòa lẫn với bùn, vết thương nhức nhối đến mức khiến cô chết lặng.
Cô bị kéo tới một khoảng đất rộng, cả cánh tay và gương mặt đã bị cỏ tranh cứa trầy xước.
Mưa trút xối xả, lại chẳng thể cuốn trôi giọt lệ nơi khóe mắt.
Chênh lệch sức lực của nam nữ rất lớn, Liễu Chi Nhàn không phải là đối thủ của gã ta, nhưng sâu bên trong cô ẩn chứa sự quật cường thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, cô chỉ có thể cố quặp chân ôm lấy bụi cây, mượn đó giảm tốc độ, đợi Khang Chiêu đuổi tới.
Cô tin nhất định Khang Chiêu sẽ kịp thời phát hiện.
Khang Chiêu thường rất hay cho cô leo cây, tính cấp bách của các nhiệm vụ trong đơn vị luôn xếp trước cô.
Thực tế cũng chẳng có căn cứ hợp lý nào chứng minh rằng Khang Chiêu sẽ đến.
Điều Liễu Chi Nhàn cần chẳng qua là một người làm chỗ dựa tinh thần, để cô có thể can đảm kháng cự.
Gã đàn ông mặc một chiếc áo mưa màu đen, nhìn chằm chằm vào cô với vẻ trịch thượng, chậc chậc cười nói.
“Quả đáng kinh ngạc, bị kéo bẩn như thế mà vẫn đẹp lạ.”
Gã đàn ông cởi mũ xuống, xông tới hôn cô như con chó hoang, Liễu Chi Nhàn đá chân chống cự, hắn lập tức nắm lấy đầu cô.
Hôm nay Liễu Chi Nhàn mặc quần áo giản dị, chiếc áo cánh dài ngang lưng có thể che được mông cô.
Có lẽ do sức lực hơn hẳn Liễu Chi Nhàn, hoặc có lẽ vì khoái cảm khuất phục được phái nữ, mà hắn đã cắt dây trói tay cho Liễu Chi Nhàn.
Tiếng chó sủa đến nhanh hơn dự kiến, cọng rơm biến thành thuyền cứu sinh, Liễu Chi Nhàn cố gắng thét to.
Gã đàn ông cảnh giác, kéo Liễu Chi Nhàn dậy, kề dao vào cổ.
Khang Chiêu cầm súng nhắm thẳng, gân xanh nổi lên trên huyệt Thái Dương, “Buông cô ấy ra!”
Gã ta cười ngạo nghễ, giọng điệu không chút sợ hãi mà còn ẩn chứa sự hưng phấn.
“Lại đây, mày tiến thêm bước nữa, tao sẽ rút máu người đẹp, rồi liếm láp uống sạch.”
Lúc này Khang Chiêu mới để ý quần của Liễu Chi Nhàn đã mất tích, đôi chân trắng nõn của cô đập mạnh vào thị giác, gợi lên sự yếu đuối, ám chỉ cô từng bị vấy bẩn.
“A Nhàn, hắn có hay không?!”
Lưỡi dao kê ngay cổ họng, Liễu Chi Nhàn không dám lắc đầu, nếu trả lời, chỉ sợ sẽ bị bóp cổ đến chết.
Gã ta lè lưỡi, trên tai Liễu Chi Nhàn lưu lại sự dớp dáp như sên bò.
Liễu Chi Nhàn cố nén cơn buồn nôn, nhắm chặt mắt người run rẩy, toàn thân mềm oặt chỉ muốn bật khóc.
Gã ta bế bổng Liễu Chi Nhàn lên, “Oắt con, cầm súng tay trái mà cũng dám chơi với tao, cẩn thận làm thương người đẹp của mày. Ha ha ha ha ——”
Khang Chiêu trầm giọng cảnh cáo, tiến tới một bước, “Thả cô ấy ra!”
Báo Đen đứng bên cũng cảnh giác sủa điên cuồng, cố gắng chia sẻ cơn tức giận với đồng bạn.
Gã đàn ông nhếch mép cười, đường nét khuôn mặt méo mó, không chút nào là giống Khang Chiêu.
“Nếu năm đó tao không cưỡng hiếp mẹ mày thì mày cũng chỉ là tinh dịch bắn trên tay tao. Cảnh sát cái đéo gì, mày là con trai của tội phạm hiếp dâm, trên người mày cũng có dòng máu cưỡng hiếp, khuôn mặt đó cũng là ông đây ban cho mày ——”
“Câm mồm!”
“Nhãi con, để súng xuống, quỳ xuống khấu đầu, gọi ông đây là “bố” thì ông sẽ thả nó ra.”
Cánh môi Liễu Chi Nhàn mấp máy, nước mưa lẫn vào trong miệng, đắng chát chua xót, “Anh Tiểu Chiêu, đừng…”
Dưới sự sỉ nhục, Khang Chiêu không nén được tức giận, tay trái run lên bần bật.
“Quỳ xuống! Nếu không nghe lời, tao sẽ khiến mày nửa sống nửa chết, rồi cưỡng hiếp nó ngay trước mặt mày!”
Khang Chiêu dùng tay phải bó bột để ổn định cổ tay trái, “A Nhàn, nếu em tin anh thì nhắm mắt lại.”
Cổ họng đau rát, Liễu Chi Nhàn không thốt lên lời nào được nữa, cô nghe lời nhắm nghiền hai mắt.
Gã đàn ông cười điên cuồng, “Ra tay đi! Để xem đạn mày chính xác hay lưỡi dao của tao nhanh hơn.”
Mưa phùn.
Trời tối mù.
Cỏ tranh lay động.
Không khí ngưng tụ hơi lạnh tiêu điều.
Âm thanh ba chiều ấy vang rất mạnh mẽ, giống như khẩu súng trên tay trái của anh.
“Tôi mãi là con trai của cảnh sát lâm nghiệp và bác sĩ khoa nhi.”
Anh là con trai của người anh hùng cứu hỏa rừng rậm Khang Thụ Dương, là con trai của bác sĩ khoa nhi Khổng Mân với bàn tay thần sầu, là con trai của doanh nhân xuất sắc Hứa Kiến Hoài.
Có thể trong tương lai sẽ còn nhiều thân phận hơn nữa, chồng của nhà thiết kế vườn nổi tiếng Liễu Chi Nhàn một, hoặc là cha của một đứa trẻ có phẩm chất tài năng…
Còn đối phương chỉ là một tên tội phạm hiếp dâm không có quan hệ gì với anh, bắt cóc người con gái anh yêu.
Nhưng quan trọng hơn cả, Khang Chiêu là một cảnh sát.
Đối diện là một gã ác nhân xấu xa đang uy hiếp một công dân vô tội.
Dung nham của giận dữ và công lý phun trào, thiêu đốt mảnh đất đạo đức cằn cỗi cùng thương hại sứt mẻ.
Tiếng súng vang dội khắp núi rừng, khiến chim rừng kinh hãi.
Liễu Chi Nhàn nhắm nghiền hai mắt, chất lỏng ấm áp bắn ra, khác hẳn cái lạnh của nước mưa.
Viên đạn xuyên qua hộp sọ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.