Chương 21
Duy Kỳ
29/10/2014
Kim Hạ ở trong lòng anh ta khóc một lát, hơi thanh tỉnh chút, chịu đựng đau đớn lau khô nước mắt, cô tựa vào tay anh ta
đứng lên, Trần Chi Thành ôm cô, từ trong túi quần lấy ra bao khăn giấy,
nhẹ nhàng thay cô lau vết máu trên mặt, khẩn trương nói: “Cậu thế nào
rồi, trên người có chỗ nào đau?”
“Mình không sao.” Kim Hạ lắc đầu, không muốn làm cho anh ta lo lắng.
Cách đó không xa, ông Kim Đầu té trên mặt đất, Lý Thiết Sinh che trước mặt ông, tức giận khiển trách đối phương:”Động thủ đánh người già cùng phụ nữ, chúng mày con mẹ nó cũng coi là người sao?!”
Ba người đàn ông nhìn hai Trình Giảo Kim nửa đường lòi ra, không hiểu gì cả: “Các người là ai? Ông đây có vài vấn đề cần giải quyết, liên quan cái quái gì đến các ngươi!”
Lý Thiết Sinh quét ba người liếc mắt một cái, lạnh lùng kiên quyết nói: “Chúng tôi là bạn của họ, cũng là phóng viên, có gì tranh cải đến cục cảnh sát nói.”
Vừa dứt lời, còi cảnh sát liền từ xa đến gần vang lên, khoan thai đến chậm. Hàng xóm thay cha con bọn họ báo cảnh sát.
Kim Hạ thấy cảnh sát đến đây, hơi nhẹ nhàng thở ra chút, hai người đàn ông mặc đồng phục lười biếng đi xuống xe cảnh sát, lại quen biết ba người kia, đối với người đàn ông cầm đầu kia một ngụm một cái Triệu tiểu công tử, nhiệt tình xưng hô. Giả vờ giả vịt hỏi nguyên nhân đánh nhau, liền kết luận Kim Hạ bồi thường tiền xe 5 nạm, còn nói rất hay là thấy bọn họ khó khăn lại bị thương phần trên, giảm tiền bồi thường cho bọn họ.
Kim Hạ sửng sờ ở giữa đường, cô gặp biển số xe Audi kia, là giấy phép bản địa, ba người kia và cảnh sát hiển nhiên quen biết, nói không chừng là đầu rắn trong huyện, chính mình không biết mà thôi, dưới tình huống này, thật tìm không thấy người nói lý làm chủ, hơn nữa bâu giờ ba ba té trên mặt đất đau đến rên rỉ, cô đã không còn lòng dạ tranh cãi nữa, thầm nghĩ chạy nhanh dùng tiền giải quyết việc này, rồi đưa ba đến bệnh viện.
Trần Chi Thành nhìn bọn họ một ổ rắn chuột câu kết với nhau làm chuyện xấu, phẫn nộ buông Kim Hạ ra, đứng dây đi tranh luận cùng bọn họ, cùng Lý Thiết Sinh cùng nhau dùng thân phận phóng viên thủ đô, cùng với chuyện đối phương uống rượu điều khiển, gây bạo lực tạo áp lực cho bọn họ, dùng lý lẽ tranh luận, cuối cùng đanh được hiệp nghị, tiền xướt trầy xe không cần bồi thường, phí chữa trị cho cha và con Kim Hạ thanh toán theo thực chi.
Trước khi Triệu công tử đi, liền nhìn Kim Hạ một cái, ánh mắt âm trầm tối tăm kia, làm cho cô ở mặt trời to lớn không rét mà run.
Ánh mắt kia nói, chuyện này, không để yên!
*
Lý Thiết Sinh lái xe đưa cha con Kim Hạ đến bệnh viện, dọc theo đường đi ông Kim Đầu đều cau mày ôm bụng, còn không quên cảm tạ hai ân nhân lớn, Kim Hạ nắm tay ông, lo lắng lo lắng, cũng không biết có bị thường nội tạng không.
Trần Chi Thành nhìn Kim Hạ, tuy rằng máu mũi cô đã dừng lại, cũng luôn miệng nói mình không có việc gì, nhưng anh ta nghĩ có chút sợ, nếu không phải trên đường phỏng vấn, ngẫu nhiên đi qua nơi này, nếu không phải Lý Thiết Sinh nói xuống xe xem thử, anh ta thật không biết sẽ có kết cục gì.
Sau khi chẩn trị, ông Kim Đầu bị xuất huyết rất nhỏ bên trong, cần lưu lại bệnh viên quan sát, Kim Hạ chỉ bị thường ngoài da, băng bó tốt thì không có gì đáng ngại.
Bà nội từ hàng xóm nghe được chuyện này, hoang mang rối loạn mở mở điện thoại gọi tới ông Kim Đầu, bất luận ông khuyên ngăn cản cùng an ủi như thế nào, bà cụ nhà đều kiên trì muốn đến thăm, ông không lay chuyển được, sợ bà vội vàng đến rồi xảy ra nguy hiểm, đành phải để cho kim Hạ trở về đón.
Vẫn bồi ở bên cạnh Trần Chi Thành nghe xong, chủ động nói với Kim Hạ: “Mình lái xe đưa cậu đi, như vậy nhanh chút.” Không đợi cô trả lời, anh ta liền hỏi Lý Thiết Sinh cầm chìa khóa xe, túm cổ tay cô đi.
Kim Hạ có chút lo lắng, anh ta lần này trở về thu thập tin tức, đã biết sao chậm trễ anh ta, có thể ảnh hưởng công tác của anh hay không. Trên hành lang bước chân của cô dừng một chút, bắt lấy cổ tay từ bàn tay anh rút ra: “Không nên vẫn là mình tự đi đón bà nội, các cậu hẳn là có chính sự, không cần đi theo chúng tôi, nếu không có các cậu, mình thật không biết phải làm sao bây giờ.”
“Cậu khách khí với mình như vậy để làm gì?” Trần Chi Thành nhìn cô, trực giác nâng tay, muốn xoa xoa đầu cô, tay vừa đến giữa không trung, lại do dự, rơi xuống bả vai của cô, vỗ nhẹ nhẹ hai cái: “Bạn học một trường, mình sao có thể ở nửa đường bỏ lại cậu mặc kệ.”
Kim Hạ không nói gì, cũng chỉ nhìn anh ta, Trần Chi Thành cười: “Đi thôi, lại chậm trễ bà nội cậu sẽ nóng vội.”
Thị trấn nhỏ không lớn, đón người chỉ là chuyện tốn chút thời gian. Đưa bà cụ nhà đến bệnh viện, Kim Hạ cùng Trần Chi Thành mỗi người một bên, nâng cánh tay bà đến trước cửa, đối mặt với y tá trung niên đi đến, Trần Chi Thành thấy, kêu một tiếng mẹ.
Kim Hạ sửng sốt, bước chân cũng ngừng lại theo, phụ nữ trung niên kia đi đến, hỏi Trần Chi Thành: “Con sao lại chạy đến bệnh viện này?” Khi nói chuyện, bà ấy hồ nghi nhìn Kim Hạ cùng bà nội cô.
Trần Chi Thành vội vàng giới thiệu, chỉ chỉ Kim Hạ: “Mẹ, đây là là bạn thời trung học của con, Kim Hạ, đây là bà nội cô ấy.” Sau đó lại nói với Kim Hạ: “Đây là mẹ mình, làm việc ở phòng khám bệnh bên kia.”
Kim Hạ cúi đầu, khiêm nhường cung kính mỉm cười: “Chào dì.”
Phụ nữ trung niên trên mặt cười rộ lên: “Xin chào, là bà nội con không thoải mái sao?”
Kim Hạ lắc đầu: “Không phải, là ba con bị bệnh, con mang bà nội qua thăm.”
Trần Chi Thành vẫy tay với mẹ: “Mẹ, chúng con đang vội đi, quay lại nói sau a.”
Phụ nữ trung niên đứng lại chỗ một lát, xoay người một cái, đi theo lên: “Tôi đi với các người đến nhìn, nếu có cần cái gì, bệnh viện tôi quen thuộc, nói không chừng có thể giúp đỡ việc.”
Kim Hạ được yêu thương mà kinh ngạc, xua tay: “Dì không cần phiền toái, dì còn việc của dì, có vấn đề gì chúng con có thể tự mình xử lý.”
Phụ nữ trung niên cười hớ hớ: “Không có việc gì đâu, dù sao đường cũng không đến vài bước, tốn không bao nhiêu thời gian”
Kim Hạ còn muốn từ chối, Trần Chi Thành cho cô ánh mắt xong rồi: “Được rồi, để cho mẹ mình đi theo đi, cậu không nên đoạt thăm viếng của bà.”
Kim Hạ đành phải gật đầu, bốn người đồng loạt đến phòng bệnh, phụ nữ trung niên hỏi đại khái tình huống bên dưới, hàn huyên một lát rồi rời đi, sau khi bà nội vào phòng bệnh, thấy bộ dáng con mình bị đánh xong, liền vẫn xoa ngực than thở, Kim Hạ ở bên kiên nhẫn trấn an, nếu ở trên mấu chốt này, bà nội vừa tức bị bệnh, cô thật sự không biết kế tiếp nên làm cái gì bây giờ.
Trần Chi Thành cùng Lý Thiết Sinh ra bên ngoài phòng bệnh nói chuyện này, sau một lúc lâu, anh ta một mình trở lại, Kim Hạ hỏi: “Thầy Lý đâu?”
Trần Chi Thành ngồi xuống bên cạnh cô: “Ông ấy đến mỏ quặng phỏng vấn.”
Kim Hạ rất áy náy: “Thật ra cậu không cần ở lại, tự mình có thể. Cậu vừa tham gia công tác, vì việc riêng không đi phỏng vấn, sợ lãnh đạo sẽ có ý kiến với cậu.”
Trần Chi Thành cười nhún vai không sao cả: “Sẽ không, thầy mình thực thấu tình đạt lý, cậu đừng lo lắng.”
Trên mặt anh ta ôn nhu cười ở đáy lòng Kim Hạ tan chảy ra, một mảnh ấm áp dào dạt. Có anh ta ở đây, cô cuối cùng cảm thấy kiên định một chút, nếu lại gặp chuyện gì, tốt xấu có người có thể thương lượng.
*
Trần Chi Thanh dẻo miệng, lúc ông Kim Đầu tỉnh lại, anh ta liền bồi ông nói chuyện phiếm, ông Kim Đầu ngủ, anh ta liền bồi bà nội tán gẫu, đều chọc cười người già, cũng xua tan lo lắng.
Kim Hạ ở bên cạnh im lặng nhìn, ngẫu nhiên chen vào 1 2 câu. Cô tự biết không phải là người hài hước, chỉ biết cứng nhắc khuyên giải an ủi người khác không cần lo lắng, nhưng Trần Chi Thành không giống, anh ta sẽ nói câu chuyện ngắn chuyện cười làm cho đối phương bật cười, gián tiếp hóa giải ưu lo, không dấu vết.
Trên đường anh ta tiếp điện thoại, tắt máy nói với Kim Hạ: “Mình có việc đi chút, lập tức quay lại.”
Kim Hạ gật đầu, tầm mắt đuổi theo bó dáng anh ta rời đi, bà nội đợi Trần Chi Thành biến mất ở cửa phòng bệnh, mới lôi kéo tay cô: “Cháu gái, cháu cùng thằng bé kia, là quan hệ gì a?”
Kim Hạ nghe được ý trong lời nói của bà nội, có chút ngượng ngùng: “Con và cậu ấy không có gì, chỉ là bạn học trung học.”
Bà nội ý tứ sâu xa: “Bà quan sát thằng bé kia rất tốt, dáng người cũng rất tốt.”
Kim Hạ dạ: “Cậu ấy tốt lắm.”
Bà nội còn nói: “Không biết có người yêu chưa?”
Kim Hạ nhẹ nhàng lắc đầu: “Không biết.”
Bà nội thấy cháu gái cúi đầu, ánh mắt mất mát ngừng trên mặt đất, cảm thấy hiểu rỏ, nói: “Vậy đợi một lát bà nội hỏi thăm hỏi thăm.”
Kim Hạ có chút nóng nảy, giương mắt sẵng giọng: “Bà nội, không cho phép người đi hỏi, cháu…” Cô không thể cùng anh ta một chỗ, cô đã bán cho Lục Xuyên.
Bà nội hỏi lại: “Cháu không thích hắn?”
Kim Hạ trầm mặc.
“Cháu có người yêu?”
Kim Hạ vẫn trầm mặc.
Bà nội buông tay: “Cháu không thích.”
“Bà nội…!” Kim Hạ năn nỉ: “Chuyện của cháu, bà để cho cháu tự mình giải quyết đi.”
Bà nội thở dài: “Được rồi được rồi, cháu gái trưởng thành, không cần bà nội làm chủ.”
Kim Hạ trầm mặc, không thể nào giải thích. Bà nội bỗng nhiên nhớ đến cái gì, vỗ đùi: “Đúng rồi, người giúp đỡ mình, còn chưa chính thức cảm tạ, như vậy, cháu gái, cháu ra bên ngoài mua chusthoa quả, tốt xấu biểu đạt tâm ý.”
Kim Hạ lấy trả tiền bao: “Tôi lấy cái này đi.”
Không phải không hy vọng xa vời cùng Trần Chi Thành ở chung một chỗ, chỉ là cô mơ hồ thấy, anh ta tốt như vậy, mà nhìn đã dạng phụ nữ, không xứng với anh ta. Cũng từng nghĩ đến, lòng tham một chút, lại tham một chút, đợi đến một ngày rời khỏi Lục Xuyên, giấu diếm chắc chắn tự mình đi qua, không có làm bộ quanh minh chính đại đứng trước mặt anh ta, chẳng sợ lo lắng không thể, chẳng sợ biết mình không xứng.
Chỉ là, anh ta sẽ thích cô sao?
Hai cầu thang máy đều chay lên, Kim Hạ nghĩ chuyện Trần Chi Thành, trong lòng khó tránh khỏi nôn nóng, liền chạy đến cầu thang lầu, dù sao ở lầu 3, đi xuống chắc chắn nhanh hơn so với chờ thang máy. Mới đi được 2 bước, chợt nghe được một âm thanh quen thuộc từ góc cầu thang lầu truyền đến: “Mẹ hỏi cái này làm gì?”
Bước chân Kim Hạ theo bản năng chậm lại, Trần Chi Thành? Sao anh ta lại ở đây?
Tiếp theo một thanh âm phụ nữ vang lên, nghe có tuổi: “Con có biết hay không, ba cô ấy bị nhiễm trùng đường tiểu, phí trị liệu một tháng ít nhất phải hai vạn. Tự con tính tính chi phí này, 1 năm trôi qua bao nhiêu tiền, ít nhất 20 vạn đi, hai năm trôi qua, một căn hộ trao tay còn có, lại một năm, tiền một chiếc xe liền đáp vào.
“Mình không sao.” Kim Hạ lắc đầu, không muốn làm cho anh ta lo lắng.
Cách đó không xa, ông Kim Đầu té trên mặt đất, Lý Thiết Sinh che trước mặt ông, tức giận khiển trách đối phương:”Động thủ đánh người già cùng phụ nữ, chúng mày con mẹ nó cũng coi là người sao?!”
Ba người đàn ông nhìn hai Trình Giảo Kim nửa đường lòi ra, không hiểu gì cả: “Các người là ai? Ông đây có vài vấn đề cần giải quyết, liên quan cái quái gì đến các ngươi!”
Lý Thiết Sinh quét ba người liếc mắt một cái, lạnh lùng kiên quyết nói: “Chúng tôi là bạn của họ, cũng là phóng viên, có gì tranh cải đến cục cảnh sát nói.”
Vừa dứt lời, còi cảnh sát liền từ xa đến gần vang lên, khoan thai đến chậm. Hàng xóm thay cha con bọn họ báo cảnh sát.
Kim Hạ thấy cảnh sát đến đây, hơi nhẹ nhàng thở ra chút, hai người đàn ông mặc đồng phục lười biếng đi xuống xe cảnh sát, lại quen biết ba người kia, đối với người đàn ông cầm đầu kia một ngụm một cái Triệu tiểu công tử, nhiệt tình xưng hô. Giả vờ giả vịt hỏi nguyên nhân đánh nhau, liền kết luận Kim Hạ bồi thường tiền xe 5 nạm, còn nói rất hay là thấy bọn họ khó khăn lại bị thương phần trên, giảm tiền bồi thường cho bọn họ.
Kim Hạ sửng sờ ở giữa đường, cô gặp biển số xe Audi kia, là giấy phép bản địa, ba người kia và cảnh sát hiển nhiên quen biết, nói không chừng là đầu rắn trong huyện, chính mình không biết mà thôi, dưới tình huống này, thật tìm không thấy người nói lý làm chủ, hơn nữa bâu giờ ba ba té trên mặt đất đau đến rên rỉ, cô đã không còn lòng dạ tranh cãi nữa, thầm nghĩ chạy nhanh dùng tiền giải quyết việc này, rồi đưa ba đến bệnh viện.
Trần Chi Thành nhìn bọn họ một ổ rắn chuột câu kết với nhau làm chuyện xấu, phẫn nộ buông Kim Hạ ra, đứng dây đi tranh luận cùng bọn họ, cùng Lý Thiết Sinh cùng nhau dùng thân phận phóng viên thủ đô, cùng với chuyện đối phương uống rượu điều khiển, gây bạo lực tạo áp lực cho bọn họ, dùng lý lẽ tranh luận, cuối cùng đanh được hiệp nghị, tiền xướt trầy xe không cần bồi thường, phí chữa trị cho cha và con Kim Hạ thanh toán theo thực chi.
Trước khi Triệu công tử đi, liền nhìn Kim Hạ một cái, ánh mắt âm trầm tối tăm kia, làm cho cô ở mặt trời to lớn không rét mà run.
Ánh mắt kia nói, chuyện này, không để yên!
*
Lý Thiết Sinh lái xe đưa cha con Kim Hạ đến bệnh viện, dọc theo đường đi ông Kim Đầu đều cau mày ôm bụng, còn không quên cảm tạ hai ân nhân lớn, Kim Hạ nắm tay ông, lo lắng lo lắng, cũng không biết có bị thường nội tạng không.
Trần Chi Thành nhìn Kim Hạ, tuy rằng máu mũi cô đã dừng lại, cũng luôn miệng nói mình không có việc gì, nhưng anh ta nghĩ có chút sợ, nếu không phải trên đường phỏng vấn, ngẫu nhiên đi qua nơi này, nếu không phải Lý Thiết Sinh nói xuống xe xem thử, anh ta thật không biết sẽ có kết cục gì.
Sau khi chẩn trị, ông Kim Đầu bị xuất huyết rất nhỏ bên trong, cần lưu lại bệnh viên quan sát, Kim Hạ chỉ bị thường ngoài da, băng bó tốt thì không có gì đáng ngại.
Bà nội từ hàng xóm nghe được chuyện này, hoang mang rối loạn mở mở điện thoại gọi tới ông Kim Đầu, bất luận ông khuyên ngăn cản cùng an ủi như thế nào, bà cụ nhà đều kiên trì muốn đến thăm, ông không lay chuyển được, sợ bà vội vàng đến rồi xảy ra nguy hiểm, đành phải để cho kim Hạ trở về đón.
Vẫn bồi ở bên cạnh Trần Chi Thành nghe xong, chủ động nói với Kim Hạ: “Mình lái xe đưa cậu đi, như vậy nhanh chút.” Không đợi cô trả lời, anh ta liền hỏi Lý Thiết Sinh cầm chìa khóa xe, túm cổ tay cô đi.
Kim Hạ có chút lo lắng, anh ta lần này trở về thu thập tin tức, đã biết sao chậm trễ anh ta, có thể ảnh hưởng công tác của anh hay không. Trên hành lang bước chân của cô dừng một chút, bắt lấy cổ tay từ bàn tay anh rút ra: “Không nên vẫn là mình tự đi đón bà nội, các cậu hẳn là có chính sự, không cần đi theo chúng tôi, nếu không có các cậu, mình thật không biết phải làm sao bây giờ.”
“Cậu khách khí với mình như vậy để làm gì?” Trần Chi Thành nhìn cô, trực giác nâng tay, muốn xoa xoa đầu cô, tay vừa đến giữa không trung, lại do dự, rơi xuống bả vai của cô, vỗ nhẹ nhẹ hai cái: “Bạn học một trường, mình sao có thể ở nửa đường bỏ lại cậu mặc kệ.”
Kim Hạ không nói gì, cũng chỉ nhìn anh ta, Trần Chi Thành cười: “Đi thôi, lại chậm trễ bà nội cậu sẽ nóng vội.”
Thị trấn nhỏ không lớn, đón người chỉ là chuyện tốn chút thời gian. Đưa bà cụ nhà đến bệnh viện, Kim Hạ cùng Trần Chi Thành mỗi người một bên, nâng cánh tay bà đến trước cửa, đối mặt với y tá trung niên đi đến, Trần Chi Thành thấy, kêu một tiếng mẹ.
Kim Hạ sửng sốt, bước chân cũng ngừng lại theo, phụ nữ trung niên kia đi đến, hỏi Trần Chi Thành: “Con sao lại chạy đến bệnh viện này?” Khi nói chuyện, bà ấy hồ nghi nhìn Kim Hạ cùng bà nội cô.
Trần Chi Thành vội vàng giới thiệu, chỉ chỉ Kim Hạ: “Mẹ, đây là là bạn thời trung học của con, Kim Hạ, đây là bà nội cô ấy.” Sau đó lại nói với Kim Hạ: “Đây là mẹ mình, làm việc ở phòng khám bệnh bên kia.”
Kim Hạ cúi đầu, khiêm nhường cung kính mỉm cười: “Chào dì.”
Phụ nữ trung niên trên mặt cười rộ lên: “Xin chào, là bà nội con không thoải mái sao?”
Kim Hạ lắc đầu: “Không phải, là ba con bị bệnh, con mang bà nội qua thăm.”
Trần Chi Thành vẫy tay với mẹ: “Mẹ, chúng con đang vội đi, quay lại nói sau a.”
Phụ nữ trung niên đứng lại chỗ một lát, xoay người một cái, đi theo lên: “Tôi đi với các người đến nhìn, nếu có cần cái gì, bệnh viện tôi quen thuộc, nói không chừng có thể giúp đỡ việc.”
Kim Hạ được yêu thương mà kinh ngạc, xua tay: “Dì không cần phiền toái, dì còn việc của dì, có vấn đề gì chúng con có thể tự mình xử lý.”
Phụ nữ trung niên cười hớ hớ: “Không có việc gì đâu, dù sao đường cũng không đến vài bước, tốn không bao nhiêu thời gian”
Kim Hạ còn muốn từ chối, Trần Chi Thành cho cô ánh mắt xong rồi: “Được rồi, để cho mẹ mình đi theo đi, cậu không nên đoạt thăm viếng của bà.”
Kim Hạ đành phải gật đầu, bốn người đồng loạt đến phòng bệnh, phụ nữ trung niên hỏi đại khái tình huống bên dưới, hàn huyên một lát rồi rời đi, sau khi bà nội vào phòng bệnh, thấy bộ dáng con mình bị đánh xong, liền vẫn xoa ngực than thở, Kim Hạ ở bên kiên nhẫn trấn an, nếu ở trên mấu chốt này, bà nội vừa tức bị bệnh, cô thật sự không biết kế tiếp nên làm cái gì bây giờ.
Trần Chi Thành cùng Lý Thiết Sinh ra bên ngoài phòng bệnh nói chuyện này, sau một lúc lâu, anh ta một mình trở lại, Kim Hạ hỏi: “Thầy Lý đâu?”
Trần Chi Thành ngồi xuống bên cạnh cô: “Ông ấy đến mỏ quặng phỏng vấn.”
Kim Hạ rất áy náy: “Thật ra cậu không cần ở lại, tự mình có thể. Cậu vừa tham gia công tác, vì việc riêng không đi phỏng vấn, sợ lãnh đạo sẽ có ý kiến với cậu.”
Trần Chi Thành cười nhún vai không sao cả: “Sẽ không, thầy mình thực thấu tình đạt lý, cậu đừng lo lắng.”
Trên mặt anh ta ôn nhu cười ở đáy lòng Kim Hạ tan chảy ra, một mảnh ấm áp dào dạt. Có anh ta ở đây, cô cuối cùng cảm thấy kiên định một chút, nếu lại gặp chuyện gì, tốt xấu có người có thể thương lượng.
*
Trần Chi Thanh dẻo miệng, lúc ông Kim Đầu tỉnh lại, anh ta liền bồi ông nói chuyện phiếm, ông Kim Đầu ngủ, anh ta liền bồi bà nội tán gẫu, đều chọc cười người già, cũng xua tan lo lắng.
Kim Hạ ở bên cạnh im lặng nhìn, ngẫu nhiên chen vào 1 2 câu. Cô tự biết không phải là người hài hước, chỉ biết cứng nhắc khuyên giải an ủi người khác không cần lo lắng, nhưng Trần Chi Thành không giống, anh ta sẽ nói câu chuyện ngắn chuyện cười làm cho đối phương bật cười, gián tiếp hóa giải ưu lo, không dấu vết.
Trên đường anh ta tiếp điện thoại, tắt máy nói với Kim Hạ: “Mình có việc đi chút, lập tức quay lại.”
Kim Hạ gật đầu, tầm mắt đuổi theo bó dáng anh ta rời đi, bà nội đợi Trần Chi Thành biến mất ở cửa phòng bệnh, mới lôi kéo tay cô: “Cháu gái, cháu cùng thằng bé kia, là quan hệ gì a?”
Kim Hạ nghe được ý trong lời nói của bà nội, có chút ngượng ngùng: “Con và cậu ấy không có gì, chỉ là bạn học trung học.”
Bà nội ý tứ sâu xa: “Bà quan sát thằng bé kia rất tốt, dáng người cũng rất tốt.”
Kim Hạ dạ: “Cậu ấy tốt lắm.”
Bà nội còn nói: “Không biết có người yêu chưa?”
Kim Hạ nhẹ nhàng lắc đầu: “Không biết.”
Bà nội thấy cháu gái cúi đầu, ánh mắt mất mát ngừng trên mặt đất, cảm thấy hiểu rỏ, nói: “Vậy đợi một lát bà nội hỏi thăm hỏi thăm.”
Kim Hạ có chút nóng nảy, giương mắt sẵng giọng: “Bà nội, không cho phép người đi hỏi, cháu…” Cô không thể cùng anh ta một chỗ, cô đã bán cho Lục Xuyên.
Bà nội hỏi lại: “Cháu không thích hắn?”
Kim Hạ trầm mặc.
“Cháu có người yêu?”
Kim Hạ vẫn trầm mặc.
Bà nội buông tay: “Cháu không thích.”
“Bà nội…!” Kim Hạ năn nỉ: “Chuyện của cháu, bà để cho cháu tự mình giải quyết đi.”
Bà nội thở dài: “Được rồi được rồi, cháu gái trưởng thành, không cần bà nội làm chủ.”
Kim Hạ trầm mặc, không thể nào giải thích. Bà nội bỗng nhiên nhớ đến cái gì, vỗ đùi: “Đúng rồi, người giúp đỡ mình, còn chưa chính thức cảm tạ, như vậy, cháu gái, cháu ra bên ngoài mua chusthoa quả, tốt xấu biểu đạt tâm ý.”
Kim Hạ lấy trả tiền bao: “Tôi lấy cái này đi.”
Không phải không hy vọng xa vời cùng Trần Chi Thành ở chung một chỗ, chỉ là cô mơ hồ thấy, anh ta tốt như vậy, mà nhìn đã dạng phụ nữ, không xứng với anh ta. Cũng từng nghĩ đến, lòng tham một chút, lại tham một chút, đợi đến một ngày rời khỏi Lục Xuyên, giấu diếm chắc chắn tự mình đi qua, không có làm bộ quanh minh chính đại đứng trước mặt anh ta, chẳng sợ lo lắng không thể, chẳng sợ biết mình không xứng.
Chỉ là, anh ta sẽ thích cô sao?
Hai cầu thang máy đều chay lên, Kim Hạ nghĩ chuyện Trần Chi Thành, trong lòng khó tránh khỏi nôn nóng, liền chạy đến cầu thang lầu, dù sao ở lầu 3, đi xuống chắc chắn nhanh hơn so với chờ thang máy. Mới đi được 2 bước, chợt nghe được một âm thanh quen thuộc từ góc cầu thang lầu truyền đến: “Mẹ hỏi cái này làm gì?”
Bước chân Kim Hạ theo bản năng chậm lại, Trần Chi Thành? Sao anh ta lại ở đây?
Tiếp theo một thanh âm phụ nữ vang lên, nghe có tuổi: “Con có biết hay không, ba cô ấy bị nhiễm trùng đường tiểu, phí trị liệu một tháng ít nhất phải hai vạn. Tự con tính tính chi phí này, 1 năm trôi qua bao nhiêu tiền, ít nhất 20 vạn đi, hai năm trôi qua, một căn hộ trao tay còn có, lại một năm, tiền một chiếc xe liền đáp vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.