Sách Khải Huyền Về Phông Bạt Bản Thân
Chương 1
Liễu Thúy Hổ
09/01/2024
Ở độ cao 3000 feet Anh.
Từ Hàng Châu đến Bắc Kinh. Chuyến bay chưa đầy 3 tiếng bị delay gần 3 giờ, khiến hành khách vô cùng chán nản. Trong khoang phổ thông, tiếp viên lần lượt phát hộp cơm cho khách gồm có: túi cơm đơn giản, nước khoáng, cà chua bi ướp lạnh và cải bẹ béo ngậy. Đường Ảnh tùy ý lật hộp cơm tìm bơ, nhưng không thấy, do vậy tâm trạng lại càng thêm chán trường.
Cô ngồi ở vị trí giữa thân máy bay cạnh cửa sổ, vì phải đi máy bay nên cô đã mặc quần nhung rộng, chất vải mềm mại ôm sát da, thân trên là chiếc áo len xanh đen in hoa không hợp với da vàng lắm. Cô ra cửa trước soi gương thầm nghĩ thật may vì đã sáng suốt quàng thêm chiếc khăn lụa màu hồng nên cứu cánh được bộ trang phục này. Khi trở lại ghế ngồi, cô lấy khăn giấy khử trùng trong túi xách ra, khử trùng bàn, cửa sổ và tựa tay, rồi lén xịt tinh dầu bưởi lên ghế để tạo không khí tách biệt với xung quanh. Từ xa nhìn lại, khí thế đủ để chấn áp toàn bộ khoang phổ thông.
Hơn nữa vì lo lắng ánh nắng mặt trời quá gay gắt, nên lúc này Đường Ảnh không có tháo kính râm ra: cô luôn tâm niệm chống nắng là ưu tiên hàng đầu của phụ nữ tuổi 25.
Giữa lúc tiếng máy bay ù ù, cô đang tập trung xem ấn phẩm mới của The Economist là cuốn tạp chí tên Intelligent Life, đưa tin chủ yếu liên quan đến cuộc sống, bìa sách thiết kế phù hợp thẩm mỹ hiện đại, chỉ có bản tiếng Anh, rất có phong cách, hơn nữa Đại Lục không bán, càng thêm hiếm có nên cô đã mất không ít công sức nhờ một người bạn không thân thiết lắm mang từ Hồng Kông về.
Đường Ảnh thường xuyên phải đi công tác cho hạng mục mới, bay nhiều đến mức rất nhanh có thể tích được VIP, không có nhiều bạn học của cô được bay nhiều như vậy, cho nên cô không thể không lấy 3 chữ "đi công tác" trở thành dẫn chứng của vinh quang. Chỉ là mấy tuần liên tục khoe cơm của các hãng hàng không khác nhau sau đó bình luận một lượt về đồ ăn, trang phục và thái độ phục vụ của tiếp viên hàng không mà số lượt like trong vòng bạn bè bắt đầu giảm dần.
Vì thế, tuần trước cô thông báo với vòng bạn bè: "Thân là luật sư, thời gian thư giãn hiếm hoi là trên máy bay: Không có internet, không có email, có thể thỉnh thoảng tập trung vào cuộc sống, làm chính mình, đem nơi này trở thành thư viện di động trên không của tôi"
Hình ảnh đi kèm là một chai St. Pele kèm theo mặt bìa tạp chí Intelligent Life bên cạnh là kính lọc (mình không rõ từ này lắm 滤镜???) bão hòa thấp trên chiếc bàn nhỏ chỗ ghế ngồi.
Đề cao lối sống khỏe mạnh và cổ điển đương nhiên là sang chảnh hơn so với việc so sánh cơm trên máy bay. Quả nhiên, những người bạn đã chán 2 chữ "máy bay" lại lần nữa cảm thấy mới mẻ, lượt like bài đăng này nghiễm nhiên tăng vọt.
Có đôi khi cô chỉ sống ở trong vòng bạn bè.
Đường Anh chỉ mua một kỳ tạp chí, mỗi khi lên máy bay đều sẽ mang theo, cẩn thận gói vào túi tote da bò. Ngay cả bìa tạp chí cũng được cẩn thận xịt lên nước hoa hương cam, sang chảnh đến mức cô không khỏi rụt rè mà cuộn ngón tay út lên mỗi khi lật sách.
Chỉ là sau khi xuống máy bay cuốn tạp chí đó không bao giờ được mở ra – tựa như việc cô tuyệt đối sẽ không bao giờ thừa nhận rằng ngay lúc này đang loay hoay nhảy qua lại giữa đống từ mới trong tạp chí và app được sử dụng nhiều nhất trên iphone là Douyin và Korea TV.
Không ai biết rằng Đường Ảnh đã lật tung đống tạp trí trên không trong 2 tháng mà mới chỉ đọc đến dòng thứ 3 của quyển thứ 2, quá nhiều từ mới, ngữ pháp cũng thật khoai, mà cô...Ưhm, mím môi, và chỉ nói với bản thân: Tiếng Anh của tôi không hề tốt như tôi flex chút nào.
Lật qua lật lại cuốn tạp chí đến đau cả đầu, cô tháo kính râm ra và chuyển sang đọc tạp chí hàng không được nhét ở sau lưng ghế.
Đến trang 40, cẩm nang du lịch giới thiệu thành phố nhỏ phía Nam vừa có thêm một tuyến đường mới. Quảng cáo rằng là nơi quanh năm như mùa xuân, lịch sử lâu đời, title rất dài: Thành phố cảnh của vùng duyên hải TQ, quê hương của Hoa Kiều trứ danh, 100 thành phố hàng đầu về môi trường đầu tư tại TQ, thành phố KT nhãn hiệu TQ, thành phố điển hình về sở hữu trí tuệ quốc gia, thành phố điển hình thương mại điện tử quốc gia, thành phố thí điểm tiêu thụ thông tin quốc gia,...
Cô cười nhạo trong lòng nhiều chút: Dù hơi nổi danh cũng không cần dùng nhiều danh hiệu cường điệu như vậy chứ. Trùng hợp thay, đây là nơi Đường Ảnh sinh ra và lớn lên.
Cô nhớ rõ lần đầu tiên bản thân ngồi máy bay, thành phố này còn chưa có sân bay.
Năm ấy, khi mới kết thúc kỳ thi đại học, vừa hay lại có kỳ nghỉ dài ngày và muốn rèn luyện khả năng tự lập cho cô nên cha mẹ đã tống cổ cô một mình cầm theo hành lý đến nhà họ hàng ở phương Bắc. Thế là cô với tâm trạng hưng phấn xen lẫn khẩn trương, bắt xe đến sân bay ở tỉnh, sau đó ngay khi ngồi trên máy bay, cô liền nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình nhỏ phía trước đang phát thông tin an toàn. Lúc đó, không có chế độ tự động, nên tiếp viên hàng không sẽ nhắc nhở nhiều lần trước khi cất cánh: " Quý hành khách cần tắt máy điện thoại và cột chắc dây an toàn" Khi đó, còn dùng kiến thức vật lý nói cho chính mình, tín hiệu di động dễ quấy nhiễu phi hành đoàn, thậm chí còn có thể dẫn đến sự cố.
Tiếp đó, máy bay cất cánh, từ chỗ ngồi cửa sổ nhìn ra ngoài thấy thành phố quê hương cô càng nhỏ dần, cây xanh tươi tốt chỉ giống như hạt đậu, ẩn dưới những đám mây trắng. Khi mọi thứ trở nên nhỏ bé, cô mới ý thức được mong ước của mình ngày càng xa vời: Cô đỗ đại học trong nước, còn anh sắp xuất ngoại, tương lai mịt mù và không thể thấy giao điểm tình yêu của 2 người được nữa.
Mong muốn và sợ hãi đã cho cô dũng khí, cô rất muốn ngay lúc này mở máy ra mà thổ lộ với crush – dù biết anh chưa bao giờ thích cô.
Ngón tay dùng ở nút nguồn màu hồng lục của Nokia, giây tiếp theo cô nhận được cảnh báo an toàn của máy bay trước khi cất cánh. Thiếu nữ 17 tuổi, đột nhiên ý thức được sự điên cuồng của mình rồi rơi vào do dự, sau đó lại bị chính mình làm cho cảm động, lặng lẽ rơi lệ, đối mặt với màn hình điện thoại đen ngòm, ở trong lòng nhẩm soạn một tin nhắn: "Trình Khác, hiện tại em đang ở trên máy bay, em rất nhớ anh, rất nhớ anh. Nhớ anh đến nỗi hận mình không thể mở di động ra, làm toàn bộ phi hành đoàn vì tình yêu của chúng ta mà tuẫn táng. Đây là tình yêu của em dành cho anh, vì anh có thể khiến cho mấy chục sinh mạng trả đại giới."
Tất nhiên là tuẫn táng chỉ mới nói ở trong lòng.
Tin nhắn đẫm lệ đấy là sau khi hạ cánh, mọi người đứng dậy lấy hành lý, cô mới mở máy và gửi đi.
Sóng vô tuyến truyền đi hàng ngàn dặm đến trạm gốc rồi đến điện thoại di động của Trình Khả, cô tưởng tượng anh sẽ phản ứng thế nào. Lòng hiếu kỳ của cô gái không kéo dài lâu lắm, điện thoại rung lên, cô nhanh chóng nhận được tin nhắn trả lời, phong cách ngắn gọn và súc tích quen thuộc của đối phương, cùng một câu mà cô chưa bao giờ quên: "Haha."
...
Nghĩ lại thì Đường Ảnh cảm thấy điều an ủi duy nhất với chính mình là: Khi đó, "Haha" cùng lắm chỉ tượng trưng cho "Tôi đã biết", chứ không phải là "Ngớ ngẩn" khiến người nghe sượng trân ở năm 2019.
Lúc này, máy bay đã bay ổn định, nắng chiều từ thân máy bay chiếu vào khiến cô không khỏi đưa tay ra trước lông mày để che. Đường Ảnh ở tuổi 25, có thể nhìn thấy từ cửa sổ cánh kim loại to lớn của máy bay và phía sau là khung cảnh những đám mây mềm mại mênh mông vô bờ. Cánh máy bay màu trắng bạc được bao phủ bởi những chiếc đinh đen, trông không mới lắm thậm chí còn có mấy chỗ bị bong sơn để lộ ra màu sắc u ám bên trong.
Đó là tin nhắn cuối cùng của cô và Trình Khác, sau tin nhắn đó cô bị đưa vào danh sách chặn rồi sau này lại nghe nói rằng anh đã có bạn gái, cô ấy rất xinh đẹp, rồi lại nghe tin anh trở thành chồng người ta. Do đó, cô bắt đầu cố gắng quên anh, biến anh trở thành bạch nguyệt quang trong lòng. Chỉ là vào ban đêm hoặc trên không trung mới có thể ngẫu nhiên nghĩ đến.
Ngoài cửa sổ, vạn vật được phủ lên một lớp ánh vàng chói lóa dưới ánh mặt trời chói chang, cô cụp mắt xuống nhìn thấy chính mình phản chiếu trên cửa sổ pha lê: khuôn mặt tròn xoe, mũi đầy đặn, tàn nhang hiện rõ dưới ánh sáng mạnh, lỗ chân lông thô to, đeo mặt kính dày cộp, vẻ mặt đăm đăm cau mày,...
Cô sửng sốt, nhắm mắt lại lắc đầu thật mạnh, rồi lại mở mắt ra: Khuôn mặt gầy đi rất nhiều, gần như hình oval, đôi mắt không đeo kính và được đeo thêm len là điểm thu hút nhất trên gương mặt, ngũ quan không quá sắc nét nhưng khi trang điểm chắc chắn sẽ trở lên tinh xảo, không có lỗ chân lông hay tàn nhan, lông mi dày, phấn mắt màu đất, môi cong đỏ mịn màng quyến rũ.
Cô nhẹ nhõm, đây mới là Đường Ảnh tuổi 25 nè: Dù 90% con gái tuổi dậy thì đều không đẹp nhưng 80% các cô gái sẽ dần dần học cách làm cho mình nhìn xinh hơn khi lớn lên.
Ngay cả người đàn ông ghế bên cũng nhanh chóng chú ý đến cô.
Thích thú quan sát thật lâu, cô nàng bên cạnh này vừa lên máy bay đã vội vàng khử trùng, xịt nước hoa hương cam lên chỗ ngồi, thành thật mà nói nom trông diện mạo cô nàng rất bình thường. Đàn ông có kinh nghiệm nhất định đều đã phát triển đến khả năng nhìn thấu lớp trang điểm của phụ nữ huống hồ gì anh còn là lãng tử giữa ngàn hoa đã lâu, điều thu hút anh chính là ở tư thế của cô nàng này – như một cuộn dây thừng xoắn lại được căng trên ghế, dùng sức vừa phải mà không hề cẩu thả.
Cô có khí chất kiểu "người sống chớ gần", thế nên phải suy nghĩ một chút để bắt đầu câu chuyện với cô nàng này. Một lát sau, thấy mỹ nữ đang suy tu nhìn ngoài của sổ, cánh máy bay to lớn lóe ra ánh sáng vàng lấp lánh, gần đuôi cánh có một đường sọc đặc biệt rõ ràng, anh chợt nghĩ tới...
"Hêy, cô gái cam chanh, nhìn xem này..." Anh nghiêng người tới vỗ nhẹ vai cô, vì ở gần nên ngửi thấy hương nước hoa lại là hương cam – quả nhiên là cô em cam chanh mà.
Có cái gì? Cô quay đầu lại.
Anh ta nâng cầm lên ra hiệu nhìn ra ngoài của sổ. Một vệt sáng vàng. Anh ta lại duỗi tay ra lướt qua cô và gõ nhẹ lên thành cửa sổ. Ngón tay anh ta rất dài, khớp xương rõ ràng trông rất đẹp, ánh mắt Đường Ảnh không khỏi dùng lại trên tay anh ta vài giây rồi mới khoan thai nhìn về phía được chỉ.
Lúc này, cô mới nhận ra rằng bên ngoài cửa sổ có một đường vàng ở phía cuối cánh máy bay phản chiếu ánh nắng, nhìn kỹ hơn – đó là một đoạn băng dán?
Băng dán? Gắn vào cánh? Làm gì?
Đường Anh mở to mắt, quay đầu lại, sau đó chú ý đến người đàn ông bên cạnh: lông mày rậm, mắt một mí, màu da sạch sẽ, chiếc mũi thẳng làm cho khuôn mặt góc cạnh lập thể.
Anh ta đeo kính gọng đen cổ điển màu vàng sậm, tóc mái buông xõa nhẹ nhàng khiến khuôn mặt trông nhỏ hơn, mặc một chiếc áo khoác dài màu xanh nước biển, bên trong là áo sơ mi xanh tùng bách... Cô có chút phiền muộn, cô đang nghĩ cái gì vậy? Trên máy bay? Tại sao không thấy anh ấy sớm hơn?
Nhưng mà, ngay lập tức lấy lại cảnh giác - người đàn ông đẹp trai và quyến rũ còn chủ động bắt chuyện, đầu óc cô loạn lên và chỉ có thể nghĩ ra kết luận: Ồ, trapboy?
"Cánh bị hỏng nên dán băng sửa lại." Anh không biết suy nghĩ Đường Ảnh thay đổi liên tục, thấy cô em hương cam mở to mắt nhìn mình, cho rằng cá đã cắn câu. Nên anh ta bắt đầu kiên nhẫn giải thích: "Trước khi làm thủ tục, trong phòng chờ tôi nhìn thấy nhân viên điều khiển lấy một cuộn băng chắc là vừa dán lên đi."
Cố tình làm cho cô có chút hoảng loạn.
"Sao có thể dùng băng dán để vá máy bay!" Đường Ảnh kinh hãi, nhưng vẫn cố gắng hạ giọng: "Này, không đáng tin cậy chút nào?" Cô bắt đầu căng thẳng: "Có nên gọi tiếp viên hàng không không nhể?"
Anh cười nhẹ, khóe miệng cong lên, vẻ mặt khó đoán không trả lời cô: "Tôi bay từ Amsterdam đến Berlin cách đây nửa năm. Trước khi cất cánh, phi công đột nhiên thông báo muốn nhanh chóng sửa chữa máy bay, khiến máy bay delay 30 phút, cô đoán xem kết quả thế nào?"
Đường Ảnh nghiêng đầu, tỏ vẻ nghi hoặc.
"Sau đó, người bảo trì đến mang theo thang đặt sang một bên trước mặt tất cả hành khách. Cũng như thế này, ta đa, và dán một cuộn băng vào động cơ..." anh kể vô cùng sinh động.
"Ồ?"
Anh mỉm cười, Đường Ảnh lại chú ý đến môi anh, khi anh cười tạo thành hình chữ "W". "Lúc đó chúng tôi như cô, rất nhiều hành khách đã chụp ảnh, gây xôn xao một trận trên mạng. Nhưng..." Anh dừng lại, "Sau đó tôi mới biết được phương pháp duy trì sử dụng băng dán để sửa chữa mặt ngoài máy bay, sách hướng dẫn bảo dưỡng Boeing có ghi. Nhìn kỹ băng dính trên cánh, có lóe ánh kim không?... À, vì nó là một loại băng kim loại hay còn gọi là băng keo pha nhôm, không chỉ được làm từ chất liệu đặc biệt mà còn rất đắt tiền, thường được sử dụng với hỏng hóc nhẹ trên thân máy bay." Anh ta nói chuyện nhẹ nhàng và có trí nhớ rất tốt.
"Vậy..." Đường Anh thở phào nhẹ nhõm kết luận: "Đấy chỉ là bảo dưỡng máy bay thông thường, không có gì bất ổn cả."
Người đàn ông bên cạnh nhướng mày, cảm thấy có chút tự hào: "Quy định của ngành hàng không theo tôi biết là nhiều nhất, nếu không qua thử nghiệm khắc nghiệt thì tuyệt đối không được áp dụng. Vì vậy, đối với việc dán băng chúng ta hoàn toàn có thể yên tâm". Anh ta định tiếp tục giới thiệu bản thân.
"Cho nên..." Đường Ảnh lấy lại tinh thần, quay đầu lại cẩn thận nhìn anh ta, ngắt lời: "Đây cũng là việc anh thường làm sao?"
"Hả?"
"Bắt chuyện một cô gái lạ như thế này?" Cô mỉm cười, khóe miệng cong lên, hài lòng với lập luận của mình: A, sở khanh.
Mánh khóe bị nhìn trúng, người đàn ông có chút ngạc nhiên, cũng không lập tức phủ nhận, anh ta đáp lại sự khiêu khích của Đường Ảnh bằng nụ cười từ tốn, thêm chút ngại ngùng: "Không, hôm nay là lần đầu tiên làm vậy." Sau đó thuận tiện đưa tay ra, nghiêm túc nhìn cô: "Hứa Tử Thuyên."
Đường Ảnh do dự nửa giây, rồi chỉ vỗ nhẹ vào lòng bàn tay anh ta: "Đường Ảnh."
Anh ta lại hỏi, có muốn trao đổi danh thiếp không?
Đường Ảnh cười nhẹ, đây đâu phải là gặp mặt đối tác.
Hứa Tử Thuyên gật đầu, lấy điện thoại ra, lắc lắc nói: "Đáng tiếc bây giờ không quét được mã. Muốn hay không? Cô cho tôi biết số điện thoại, tôi sẽ ghi lại "
"Anh có thể nhớ rõ không? Tôi sẽ chỉ nói một lần thôi."
"Tin tôi đi." Anh ta nháy mắt.
Xuống máy bay, hai người tạm biệt nhau, Đường Ảnh cố tình trì hoãn khởi động điện thoại, khoảnh khắc bóng lưng của Hứa Tử Thuyên rời khỏi tầm mắt của Đường Ảnh, màn hình khởi động sáng lên, "ding dong", yêu cầu kết bạn hiện lên qua Wechat:
"Hi, cam chanh."
Giọng nói của anh ta lại vang lên bên tai, giọng điệu trầm thấp, âm cuối nhẹ nhàng, lại có chút quyến rũ.
Đường Ảnh khá vui vẻ và hài lòng với suy tính nhỏ của mình là khắp người luôn có hương cam quýt. Cô biết dù dùng nhiều loại nước hoa, cũng không bằng sở hữu mùi hương độc nhất vô nhị của riêng mình, điều này tạo ấn tượng vô cùng mạnh mẽ với người khác. Mà cô lại vô cùng am hiểu phương pháp này, làm cho khi người ta động vào quả cam đều sẽ nhớ đến mình.
Thời tiết ở Bắc Kinh lạnh hơn ở Hàng Châu rất nhiều, vì đã vào đầu thu cô nên mang thêm một chiếc áo gió.
Trong lúc chờ taxi, cô chợt nhớ đến và lên mạng tìm kiếm từ khóa "Sửa máy bay bằng băng dán", quả nhiên một mục tin tức hiện lên: "Ngày 28/3, hãng hàng không giá rẻ EasyJet của Anh đã bay từ Amsterdam, Hà Lan đến Berlin, Đức. Trước khi khởi hành, phi công thông báo cần sửa chữa máy bay nên sẽ bị chậm trễ trong thời gian ngắn..."
Đường Ảnh cau mày, mấy chữ "hãng hàng không giá rẻ" hơi gây mất hứng.
Cuối cùng, cô kiên nhẫn kéo xuống, không ngờ trên bản tin có vài bức ảnh của khách, chú ý đến thứ gì đó, phóng to rồi lại phóng to – Hứa Tử Thuyên nhìn không rõ lắm, nhưng đích thị là anh ta. Tuy nhiên, đôi mắt sắc bén lại bắt gặp một mỹ nhân có mái tóc xoăn dài ngồi cạnh anh ta, người đẹp nghiêng mặt, chóp mũi chạm vào tai anh, đang thì thầm điều gì đó một cách thân mật.
Ảnh này mới chụp cách đây nửa năm. Hừ, trapboy hàng real rồi.
Đường Ảnh nhanh chóng mở WeChat, tìm Hứa Tử Thuyên, chọn vào "Cài đặt", sau đó bấm vào "Xóa", hộp thoại hệ thống hiện lên: "Bạn có chắc chắn muốn xóa bạn bè không?"
Phẫn nộ muốn xác nhận.
Cô sửng sốt một chút, đầu ngón tay dừng lại một centimet trước màn hình, haizzz
Dù sao thì phải thừa nhận rằng, tay này khá đẹp trai.
Từ Hàng Châu đến Bắc Kinh. Chuyến bay chưa đầy 3 tiếng bị delay gần 3 giờ, khiến hành khách vô cùng chán nản. Trong khoang phổ thông, tiếp viên lần lượt phát hộp cơm cho khách gồm có: túi cơm đơn giản, nước khoáng, cà chua bi ướp lạnh và cải bẹ béo ngậy. Đường Ảnh tùy ý lật hộp cơm tìm bơ, nhưng không thấy, do vậy tâm trạng lại càng thêm chán trường.
Cô ngồi ở vị trí giữa thân máy bay cạnh cửa sổ, vì phải đi máy bay nên cô đã mặc quần nhung rộng, chất vải mềm mại ôm sát da, thân trên là chiếc áo len xanh đen in hoa không hợp với da vàng lắm. Cô ra cửa trước soi gương thầm nghĩ thật may vì đã sáng suốt quàng thêm chiếc khăn lụa màu hồng nên cứu cánh được bộ trang phục này. Khi trở lại ghế ngồi, cô lấy khăn giấy khử trùng trong túi xách ra, khử trùng bàn, cửa sổ và tựa tay, rồi lén xịt tinh dầu bưởi lên ghế để tạo không khí tách biệt với xung quanh. Từ xa nhìn lại, khí thế đủ để chấn áp toàn bộ khoang phổ thông.
Hơn nữa vì lo lắng ánh nắng mặt trời quá gay gắt, nên lúc này Đường Ảnh không có tháo kính râm ra: cô luôn tâm niệm chống nắng là ưu tiên hàng đầu của phụ nữ tuổi 25.
Giữa lúc tiếng máy bay ù ù, cô đang tập trung xem ấn phẩm mới của The Economist là cuốn tạp chí tên Intelligent Life, đưa tin chủ yếu liên quan đến cuộc sống, bìa sách thiết kế phù hợp thẩm mỹ hiện đại, chỉ có bản tiếng Anh, rất có phong cách, hơn nữa Đại Lục không bán, càng thêm hiếm có nên cô đã mất không ít công sức nhờ một người bạn không thân thiết lắm mang từ Hồng Kông về.
Đường Ảnh thường xuyên phải đi công tác cho hạng mục mới, bay nhiều đến mức rất nhanh có thể tích được VIP, không có nhiều bạn học của cô được bay nhiều như vậy, cho nên cô không thể không lấy 3 chữ "đi công tác" trở thành dẫn chứng của vinh quang. Chỉ là mấy tuần liên tục khoe cơm của các hãng hàng không khác nhau sau đó bình luận một lượt về đồ ăn, trang phục và thái độ phục vụ của tiếp viên hàng không mà số lượt like trong vòng bạn bè bắt đầu giảm dần.
Vì thế, tuần trước cô thông báo với vòng bạn bè: "Thân là luật sư, thời gian thư giãn hiếm hoi là trên máy bay: Không có internet, không có email, có thể thỉnh thoảng tập trung vào cuộc sống, làm chính mình, đem nơi này trở thành thư viện di động trên không của tôi"
Hình ảnh đi kèm là một chai St. Pele kèm theo mặt bìa tạp chí Intelligent Life bên cạnh là kính lọc (mình không rõ từ này lắm 滤镜???) bão hòa thấp trên chiếc bàn nhỏ chỗ ghế ngồi.
Đề cao lối sống khỏe mạnh và cổ điển đương nhiên là sang chảnh hơn so với việc so sánh cơm trên máy bay. Quả nhiên, những người bạn đã chán 2 chữ "máy bay" lại lần nữa cảm thấy mới mẻ, lượt like bài đăng này nghiễm nhiên tăng vọt.
Có đôi khi cô chỉ sống ở trong vòng bạn bè.
Đường Anh chỉ mua một kỳ tạp chí, mỗi khi lên máy bay đều sẽ mang theo, cẩn thận gói vào túi tote da bò. Ngay cả bìa tạp chí cũng được cẩn thận xịt lên nước hoa hương cam, sang chảnh đến mức cô không khỏi rụt rè mà cuộn ngón tay út lên mỗi khi lật sách.
Chỉ là sau khi xuống máy bay cuốn tạp chí đó không bao giờ được mở ra – tựa như việc cô tuyệt đối sẽ không bao giờ thừa nhận rằng ngay lúc này đang loay hoay nhảy qua lại giữa đống từ mới trong tạp chí và app được sử dụng nhiều nhất trên iphone là Douyin và Korea TV.
Không ai biết rằng Đường Ảnh đã lật tung đống tạp trí trên không trong 2 tháng mà mới chỉ đọc đến dòng thứ 3 của quyển thứ 2, quá nhiều từ mới, ngữ pháp cũng thật khoai, mà cô...Ưhm, mím môi, và chỉ nói với bản thân: Tiếng Anh của tôi không hề tốt như tôi flex chút nào.
Lật qua lật lại cuốn tạp chí đến đau cả đầu, cô tháo kính râm ra và chuyển sang đọc tạp chí hàng không được nhét ở sau lưng ghế.
Đến trang 40, cẩm nang du lịch giới thiệu thành phố nhỏ phía Nam vừa có thêm một tuyến đường mới. Quảng cáo rằng là nơi quanh năm như mùa xuân, lịch sử lâu đời, title rất dài: Thành phố cảnh của vùng duyên hải TQ, quê hương của Hoa Kiều trứ danh, 100 thành phố hàng đầu về môi trường đầu tư tại TQ, thành phố KT nhãn hiệu TQ, thành phố điển hình về sở hữu trí tuệ quốc gia, thành phố điển hình thương mại điện tử quốc gia, thành phố thí điểm tiêu thụ thông tin quốc gia,...
Cô cười nhạo trong lòng nhiều chút: Dù hơi nổi danh cũng không cần dùng nhiều danh hiệu cường điệu như vậy chứ. Trùng hợp thay, đây là nơi Đường Ảnh sinh ra và lớn lên.
Cô nhớ rõ lần đầu tiên bản thân ngồi máy bay, thành phố này còn chưa có sân bay.
Năm ấy, khi mới kết thúc kỳ thi đại học, vừa hay lại có kỳ nghỉ dài ngày và muốn rèn luyện khả năng tự lập cho cô nên cha mẹ đã tống cổ cô một mình cầm theo hành lý đến nhà họ hàng ở phương Bắc. Thế là cô với tâm trạng hưng phấn xen lẫn khẩn trương, bắt xe đến sân bay ở tỉnh, sau đó ngay khi ngồi trên máy bay, cô liền nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình nhỏ phía trước đang phát thông tin an toàn. Lúc đó, không có chế độ tự động, nên tiếp viên hàng không sẽ nhắc nhở nhiều lần trước khi cất cánh: " Quý hành khách cần tắt máy điện thoại và cột chắc dây an toàn" Khi đó, còn dùng kiến thức vật lý nói cho chính mình, tín hiệu di động dễ quấy nhiễu phi hành đoàn, thậm chí còn có thể dẫn đến sự cố.
Tiếp đó, máy bay cất cánh, từ chỗ ngồi cửa sổ nhìn ra ngoài thấy thành phố quê hương cô càng nhỏ dần, cây xanh tươi tốt chỉ giống như hạt đậu, ẩn dưới những đám mây trắng. Khi mọi thứ trở nên nhỏ bé, cô mới ý thức được mong ước của mình ngày càng xa vời: Cô đỗ đại học trong nước, còn anh sắp xuất ngoại, tương lai mịt mù và không thể thấy giao điểm tình yêu của 2 người được nữa.
Mong muốn và sợ hãi đã cho cô dũng khí, cô rất muốn ngay lúc này mở máy ra mà thổ lộ với crush – dù biết anh chưa bao giờ thích cô.
Ngón tay dùng ở nút nguồn màu hồng lục của Nokia, giây tiếp theo cô nhận được cảnh báo an toàn của máy bay trước khi cất cánh. Thiếu nữ 17 tuổi, đột nhiên ý thức được sự điên cuồng của mình rồi rơi vào do dự, sau đó lại bị chính mình làm cho cảm động, lặng lẽ rơi lệ, đối mặt với màn hình điện thoại đen ngòm, ở trong lòng nhẩm soạn một tin nhắn: "Trình Khác, hiện tại em đang ở trên máy bay, em rất nhớ anh, rất nhớ anh. Nhớ anh đến nỗi hận mình không thể mở di động ra, làm toàn bộ phi hành đoàn vì tình yêu của chúng ta mà tuẫn táng. Đây là tình yêu của em dành cho anh, vì anh có thể khiến cho mấy chục sinh mạng trả đại giới."
Tất nhiên là tuẫn táng chỉ mới nói ở trong lòng.
Tin nhắn đẫm lệ đấy là sau khi hạ cánh, mọi người đứng dậy lấy hành lý, cô mới mở máy và gửi đi.
Sóng vô tuyến truyền đi hàng ngàn dặm đến trạm gốc rồi đến điện thoại di động của Trình Khả, cô tưởng tượng anh sẽ phản ứng thế nào. Lòng hiếu kỳ của cô gái không kéo dài lâu lắm, điện thoại rung lên, cô nhanh chóng nhận được tin nhắn trả lời, phong cách ngắn gọn và súc tích quen thuộc của đối phương, cùng một câu mà cô chưa bao giờ quên: "Haha."
...
Nghĩ lại thì Đường Ảnh cảm thấy điều an ủi duy nhất với chính mình là: Khi đó, "Haha" cùng lắm chỉ tượng trưng cho "Tôi đã biết", chứ không phải là "Ngớ ngẩn" khiến người nghe sượng trân ở năm 2019.
Lúc này, máy bay đã bay ổn định, nắng chiều từ thân máy bay chiếu vào khiến cô không khỏi đưa tay ra trước lông mày để che. Đường Ảnh ở tuổi 25, có thể nhìn thấy từ cửa sổ cánh kim loại to lớn của máy bay và phía sau là khung cảnh những đám mây mềm mại mênh mông vô bờ. Cánh máy bay màu trắng bạc được bao phủ bởi những chiếc đinh đen, trông không mới lắm thậm chí còn có mấy chỗ bị bong sơn để lộ ra màu sắc u ám bên trong.
Đó là tin nhắn cuối cùng của cô và Trình Khác, sau tin nhắn đó cô bị đưa vào danh sách chặn rồi sau này lại nghe nói rằng anh đã có bạn gái, cô ấy rất xinh đẹp, rồi lại nghe tin anh trở thành chồng người ta. Do đó, cô bắt đầu cố gắng quên anh, biến anh trở thành bạch nguyệt quang trong lòng. Chỉ là vào ban đêm hoặc trên không trung mới có thể ngẫu nhiên nghĩ đến.
Ngoài cửa sổ, vạn vật được phủ lên một lớp ánh vàng chói lóa dưới ánh mặt trời chói chang, cô cụp mắt xuống nhìn thấy chính mình phản chiếu trên cửa sổ pha lê: khuôn mặt tròn xoe, mũi đầy đặn, tàn nhang hiện rõ dưới ánh sáng mạnh, lỗ chân lông thô to, đeo mặt kính dày cộp, vẻ mặt đăm đăm cau mày,...
Cô sửng sốt, nhắm mắt lại lắc đầu thật mạnh, rồi lại mở mắt ra: Khuôn mặt gầy đi rất nhiều, gần như hình oval, đôi mắt không đeo kính và được đeo thêm len là điểm thu hút nhất trên gương mặt, ngũ quan không quá sắc nét nhưng khi trang điểm chắc chắn sẽ trở lên tinh xảo, không có lỗ chân lông hay tàn nhan, lông mi dày, phấn mắt màu đất, môi cong đỏ mịn màng quyến rũ.
Cô nhẹ nhõm, đây mới là Đường Ảnh tuổi 25 nè: Dù 90% con gái tuổi dậy thì đều không đẹp nhưng 80% các cô gái sẽ dần dần học cách làm cho mình nhìn xinh hơn khi lớn lên.
Ngay cả người đàn ông ghế bên cũng nhanh chóng chú ý đến cô.
Thích thú quan sát thật lâu, cô nàng bên cạnh này vừa lên máy bay đã vội vàng khử trùng, xịt nước hoa hương cam lên chỗ ngồi, thành thật mà nói nom trông diện mạo cô nàng rất bình thường. Đàn ông có kinh nghiệm nhất định đều đã phát triển đến khả năng nhìn thấu lớp trang điểm của phụ nữ huống hồ gì anh còn là lãng tử giữa ngàn hoa đã lâu, điều thu hút anh chính là ở tư thế của cô nàng này – như một cuộn dây thừng xoắn lại được căng trên ghế, dùng sức vừa phải mà không hề cẩu thả.
Cô có khí chất kiểu "người sống chớ gần", thế nên phải suy nghĩ một chút để bắt đầu câu chuyện với cô nàng này. Một lát sau, thấy mỹ nữ đang suy tu nhìn ngoài của sổ, cánh máy bay to lớn lóe ra ánh sáng vàng lấp lánh, gần đuôi cánh có một đường sọc đặc biệt rõ ràng, anh chợt nghĩ tới...
"Hêy, cô gái cam chanh, nhìn xem này..." Anh nghiêng người tới vỗ nhẹ vai cô, vì ở gần nên ngửi thấy hương nước hoa lại là hương cam – quả nhiên là cô em cam chanh mà.
Có cái gì? Cô quay đầu lại.
Anh ta nâng cầm lên ra hiệu nhìn ra ngoài của sổ. Một vệt sáng vàng. Anh ta lại duỗi tay ra lướt qua cô và gõ nhẹ lên thành cửa sổ. Ngón tay anh ta rất dài, khớp xương rõ ràng trông rất đẹp, ánh mắt Đường Ảnh không khỏi dùng lại trên tay anh ta vài giây rồi mới khoan thai nhìn về phía được chỉ.
Lúc này, cô mới nhận ra rằng bên ngoài cửa sổ có một đường vàng ở phía cuối cánh máy bay phản chiếu ánh nắng, nhìn kỹ hơn – đó là một đoạn băng dán?
Băng dán? Gắn vào cánh? Làm gì?
Đường Anh mở to mắt, quay đầu lại, sau đó chú ý đến người đàn ông bên cạnh: lông mày rậm, mắt một mí, màu da sạch sẽ, chiếc mũi thẳng làm cho khuôn mặt góc cạnh lập thể.
Anh ta đeo kính gọng đen cổ điển màu vàng sậm, tóc mái buông xõa nhẹ nhàng khiến khuôn mặt trông nhỏ hơn, mặc một chiếc áo khoác dài màu xanh nước biển, bên trong là áo sơ mi xanh tùng bách... Cô có chút phiền muộn, cô đang nghĩ cái gì vậy? Trên máy bay? Tại sao không thấy anh ấy sớm hơn?
Nhưng mà, ngay lập tức lấy lại cảnh giác - người đàn ông đẹp trai và quyến rũ còn chủ động bắt chuyện, đầu óc cô loạn lên và chỉ có thể nghĩ ra kết luận: Ồ, trapboy?
"Cánh bị hỏng nên dán băng sửa lại." Anh không biết suy nghĩ Đường Ảnh thay đổi liên tục, thấy cô em hương cam mở to mắt nhìn mình, cho rằng cá đã cắn câu. Nên anh ta bắt đầu kiên nhẫn giải thích: "Trước khi làm thủ tục, trong phòng chờ tôi nhìn thấy nhân viên điều khiển lấy một cuộn băng chắc là vừa dán lên đi."
Cố tình làm cho cô có chút hoảng loạn.
"Sao có thể dùng băng dán để vá máy bay!" Đường Ảnh kinh hãi, nhưng vẫn cố gắng hạ giọng: "Này, không đáng tin cậy chút nào?" Cô bắt đầu căng thẳng: "Có nên gọi tiếp viên hàng không không nhể?"
Anh cười nhẹ, khóe miệng cong lên, vẻ mặt khó đoán không trả lời cô: "Tôi bay từ Amsterdam đến Berlin cách đây nửa năm. Trước khi cất cánh, phi công đột nhiên thông báo muốn nhanh chóng sửa chữa máy bay, khiến máy bay delay 30 phút, cô đoán xem kết quả thế nào?"
Đường Ảnh nghiêng đầu, tỏ vẻ nghi hoặc.
"Sau đó, người bảo trì đến mang theo thang đặt sang một bên trước mặt tất cả hành khách. Cũng như thế này, ta đa, và dán một cuộn băng vào động cơ..." anh kể vô cùng sinh động.
"Ồ?"
Anh mỉm cười, Đường Ảnh lại chú ý đến môi anh, khi anh cười tạo thành hình chữ "W". "Lúc đó chúng tôi như cô, rất nhiều hành khách đã chụp ảnh, gây xôn xao một trận trên mạng. Nhưng..." Anh dừng lại, "Sau đó tôi mới biết được phương pháp duy trì sử dụng băng dán để sửa chữa mặt ngoài máy bay, sách hướng dẫn bảo dưỡng Boeing có ghi. Nhìn kỹ băng dính trên cánh, có lóe ánh kim không?... À, vì nó là một loại băng kim loại hay còn gọi là băng keo pha nhôm, không chỉ được làm từ chất liệu đặc biệt mà còn rất đắt tiền, thường được sử dụng với hỏng hóc nhẹ trên thân máy bay." Anh ta nói chuyện nhẹ nhàng và có trí nhớ rất tốt.
"Vậy..." Đường Anh thở phào nhẹ nhõm kết luận: "Đấy chỉ là bảo dưỡng máy bay thông thường, không có gì bất ổn cả."
Người đàn ông bên cạnh nhướng mày, cảm thấy có chút tự hào: "Quy định của ngành hàng không theo tôi biết là nhiều nhất, nếu không qua thử nghiệm khắc nghiệt thì tuyệt đối không được áp dụng. Vì vậy, đối với việc dán băng chúng ta hoàn toàn có thể yên tâm". Anh ta định tiếp tục giới thiệu bản thân.
"Cho nên..." Đường Ảnh lấy lại tinh thần, quay đầu lại cẩn thận nhìn anh ta, ngắt lời: "Đây cũng là việc anh thường làm sao?"
"Hả?"
"Bắt chuyện một cô gái lạ như thế này?" Cô mỉm cười, khóe miệng cong lên, hài lòng với lập luận của mình: A, sở khanh.
Mánh khóe bị nhìn trúng, người đàn ông có chút ngạc nhiên, cũng không lập tức phủ nhận, anh ta đáp lại sự khiêu khích của Đường Ảnh bằng nụ cười từ tốn, thêm chút ngại ngùng: "Không, hôm nay là lần đầu tiên làm vậy." Sau đó thuận tiện đưa tay ra, nghiêm túc nhìn cô: "Hứa Tử Thuyên."
Đường Ảnh do dự nửa giây, rồi chỉ vỗ nhẹ vào lòng bàn tay anh ta: "Đường Ảnh."
Anh ta lại hỏi, có muốn trao đổi danh thiếp không?
Đường Ảnh cười nhẹ, đây đâu phải là gặp mặt đối tác.
Hứa Tử Thuyên gật đầu, lấy điện thoại ra, lắc lắc nói: "Đáng tiếc bây giờ không quét được mã. Muốn hay không? Cô cho tôi biết số điện thoại, tôi sẽ ghi lại "
"Anh có thể nhớ rõ không? Tôi sẽ chỉ nói một lần thôi."
"Tin tôi đi." Anh ta nháy mắt.
Xuống máy bay, hai người tạm biệt nhau, Đường Ảnh cố tình trì hoãn khởi động điện thoại, khoảnh khắc bóng lưng của Hứa Tử Thuyên rời khỏi tầm mắt của Đường Ảnh, màn hình khởi động sáng lên, "ding dong", yêu cầu kết bạn hiện lên qua Wechat:
"Hi, cam chanh."
Giọng nói của anh ta lại vang lên bên tai, giọng điệu trầm thấp, âm cuối nhẹ nhàng, lại có chút quyến rũ.
Đường Ảnh khá vui vẻ và hài lòng với suy tính nhỏ của mình là khắp người luôn có hương cam quýt. Cô biết dù dùng nhiều loại nước hoa, cũng không bằng sở hữu mùi hương độc nhất vô nhị của riêng mình, điều này tạo ấn tượng vô cùng mạnh mẽ với người khác. Mà cô lại vô cùng am hiểu phương pháp này, làm cho khi người ta động vào quả cam đều sẽ nhớ đến mình.
Thời tiết ở Bắc Kinh lạnh hơn ở Hàng Châu rất nhiều, vì đã vào đầu thu cô nên mang thêm một chiếc áo gió.
Trong lúc chờ taxi, cô chợt nhớ đến và lên mạng tìm kiếm từ khóa "Sửa máy bay bằng băng dán", quả nhiên một mục tin tức hiện lên: "Ngày 28/3, hãng hàng không giá rẻ EasyJet của Anh đã bay từ Amsterdam, Hà Lan đến Berlin, Đức. Trước khi khởi hành, phi công thông báo cần sửa chữa máy bay nên sẽ bị chậm trễ trong thời gian ngắn..."
Đường Ảnh cau mày, mấy chữ "hãng hàng không giá rẻ" hơi gây mất hứng.
Cuối cùng, cô kiên nhẫn kéo xuống, không ngờ trên bản tin có vài bức ảnh của khách, chú ý đến thứ gì đó, phóng to rồi lại phóng to – Hứa Tử Thuyên nhìn không rõ lắm, nhưng đích thị là anh ta. Tuy nhiên, đôi mắt sắc bén lại bắt gặp một mỹ nhân có mái tóc xoăn dài ngồi cạnh anh ta, người đẹp nghiêng mặt, chóp mũi chạm vào tai anh, đang thì thầm điều gì đó một cách thân mật.
Ảnh này mới chụp cách đây nửa năm. Hừ, trapboy hàng real rồi.
Đường Ảnh nhanh chóng mở WeChat, tìm Hứa Tử Thuyên, chọn vào "Cài đặt", sau đó bấm vào "Xóa", hộp thoại hệ thống hiện lên: "Bạn có chắc chắn muốn xóa bạn bè không?"
Phẫn nộ muốn xác nhận.
Cô sửng sốt một chút, đầu ngón tay dừng lại một centimet trước màn hình, haizzz
Dù sao thì phải thừa nhận rằng, tay này khá đẹp trai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.