Chương 15
Mễ Bối
08/10/2022
Bàn chân lướt trên bề mặt sông Lịch, đạp lên những khóm sen mà bay, chen qua dòng người vội vã chạy trên đường, dưới những cơn mưa đầu mùa năm nay, ta đi nhanh đến nơi góc phố đông nhỏ của Cẩm Thành.
Hàng tre xanh dần hiện, bước chân ta dần chậm rãi, sau đó dừng hẳn lại.
Đằng đó không xa, giữa rừng trúc xanh mọc cao vời vợi, có những khóm hoa hải đường xinh đẹp nở rực, mưa đầu mùa rơi trên mái hiên phát ra những âm thanh tí tách, hòa vào giai điệu từ tiếng đàn tranh khi những ngón tay thon dài ấy lướt trên dây đàn.
Dưới mái hiên, có một thân ảnh tóc trắng bạc đầu, vận lụa Cẩm Vân thêu đằng vân xám nhạt, búi tóc đơn giản cài một cây trâm ngọc bích, những ngón tay dưới tay áo như có ma thuật, lướt trên dây đàn, giai điệu du dương chậm rãi vang lên, hòa vào tiếng mưa tí tách.
Ngực khẽ động, như bị người nắm lấy đùa giỡn.
Ta bất động, thầm nghĩ không muốn phá vỡ khoảng khắc này.
Và ta quên mất, hồn ma như ta thì làm sao có thể phiền nhiễu tới người trần được?
Ta nhắm lại đôi hàng mi, giữa tiếng đàn của lão phụ nhân ấy, đột nhiên cảm thấy yên bình đến lạ. Dường như ta ngây ngốc lâu như vậy là do đợi chờ một giai điệu nhẹ nhàng như thế.
Tiếng đàn từ trầm đột ngột vút cao, ta ngây ngốc nhìn đôi bàn tay già nua kia rời dây đàn.
Lão phụ nhân hai tay buông thõng, dung nhan đầy nếp nhăn nhìn vô định, ta để ý đôi mắt lão đục ngầu, hai quầng thâm mắt hiện rõ.
Sau đó ta có thể cảm nhận được không khí tiêu điều ở chốn này.
Phải rồi, con vịt trắng ngu ngốc kia ở nơi nào?
Ta thầm hỏi, đưa đầu nhìn xung quanh, hòng kiếm được bóng dáng ngu ngốc của vịt bạch, nhưng bãi đất trống ngoài kia chỉ có nước mưa đọng lại, hoang vắng và tiêu điều.
"Vịt bạch! Vịt bạch!"
Ta thử lên tiếng gọi, đợi nó từ trong bụi rậm phi tới, giang đôi cánh gầy bé của mình mà cùng ta đại chiến tiếp ba trăm hiệp còn dang dở.
Nhưng đáp lại ta, chỉ là tiếng ho khan của lão phụ nhân, và những lời thầm thì đứt quãng của lão.
"Nha đầu, bà bà lại thất hứa với con rồi."
"Tiểu Bạch vẫn như trước không thích lão bà ta, nó rời lão bà lẩm cẩm này mà đi tìm con rồi, hai đứa gặp nhau chưa?"
"Thể nào cũng lại choảng nhau ha ha khụ__ khụ___"
Lão phụ nhân đôi mắt đục ngầu hiền hòa nhìn những khóm hoa hải đường, bàn tay già nua lướt trên dây đàn, khe khẽ gẩy lên những nốt tùy hứng.
"Nha đầu, bà bà mỗi ngày đều đàn, con có nghe thấy không?"
Ta từ từ bước tới, nhìn bàn tay già nua của lão phụ nhân lướt trên dây đàn, trên khung gỗ của đàn tranh ấy, là nước sơn cũ kĩ, là vết mục theo thời gian, nhưng giai điệu vẫn du dương truyền vào tai ta.
Tí tách tí tách, những giọt nước rớt trên đàn tranh và tan vỡ.
Lão phụ nhân dung nhan già nua ngẩng đầu nhìn lên mái hiên to dài trên đầu, thầm lẩm bẩm.
"Bị dột sao?"
Ta quay đầu bỏ đi, cúi gầm mặt bất chấp phương hướng mà chạy.
Đột nhiên cổ áo bị người kéo lại, ta đưa mắt nhìn sang, đối diện là đôi mắt sáng như đuốc quen thuộc ấy.
Thổ thần bà bà nhìn ta, dưới đáy mắt sâu như đáy vực của lão nhân gia đó, ta dần trở nên có chút ngây người.
Sau chỉ thấy lão bà ta đưa mắt nhìn xuyên qua ta, nhàn nhạt bảo.
"Chạy lung tung như vậy, tông vào người phàm thì làm sao đây?"
Ta mờ mịt đưa mắt nhìn theo.
A, hóa ra chỉ cần ta bước thêm một bước là sẽ tiến vào phiên chợ.
Nơi dòng người đông đúc chen lấn, thậm chí còn có cả những đứa trẻ chạy ngang trước mắt ta.
Ta run run khóe miệng, có chút dở khóc dở cười nhìn thổ thần bà bà mà nói.
"Không để ý không để ý ha ha."
Thổ thần bà bà buông cổ áo ta ra, sau chống trượng từ tốn bước vào phiên chợ, ta cúi gầm mặt lẽo đẽo theo sau.
"Chuyện ở dưới thủy cung sao rồi?"
Âm thanh khản đặc nhẹ nhàng vang lên, ta a một tiếng ngơ ngác, sau dưới đôi mắt sáng như đuốc của lão bà đó mới tỉnh ngộ mà huơ tay múa chân, liên tục bảo.
"Yên tâm yên tâm, ta chà sạch không để lại một vết bẩn nào cả trên răng thủy thần! Thậm chí còn giúp hắn dùng hương hoa, nhìn xem lọ hương đám tiên linh tặng ta vơi đi thế nào, đau lòng chết mất."
Ta cầm cái lọ thủy tinh nhỏ cỡ một ngón chân cái trên hai ngón tay, nhìn thứ nước sóng sánh lấp lánh bên trong còn chưa đầy một nửa, lập tức tim đau âm ỉ, vò đầu rối tóc oán hận tên thủy thần kia ở bẩn như đôi giày của bọn người khổng lồ!
Đột nhiên ta nghe thấy âm thanh lão thổ thần khẽ thở dài, bàn tay đang ra sức vò đầu mình của ta vì thế mà cứng đờ trên không trung, sau thổ thần bà bà chỉ nhàn nhạt bảo.
"Kính Thủy Thần, đã thấy nó rồi đúng không?"
Ta khẽ hạ mi mắt, cổ họng ừ một tiếng nhỏ.
Bước chân của thổ thần bà bà dừng lại, ta đứng sau bóng lưng gù của lão bà ấy mà ngẩng người nhìn bề mặt sông Lịch lấp lánh đằng kia, dưới tán bồ đề, thổ thần bà bà quay người nhìn về ta, đáy mắt sáng đuốc ấy có tia mềm mại, xen lẫn sự bất đắc dĩ, đôi lông mày bạc trắng chau lại, nhìn ta, ôn nhuận bảo.
"Thối nha đầu, ngây ngốc trốn chạy lâu như vậy, ngươi không cảm thấy mệt mỏi sao?"
Khóe miệng đang cong của ta dần hạ xuống, ta thẩn thờ nhìn bề mặt sông Lịch, nhìn mưa rơi tí tách ngoài kia.
"Duyên phận luôn luôn tồn tại, mỗi một người ngươi gặp, mỗi một chuyện xảy ra, đều sẽ ít hay nhiều liên quan đến ngươi, bất kể yêu ma tiên nhân hoặc người trần. Không ai chạy thoát khỏi nó."
"Cho nên nha đầu, chỉ cần ngươi muốn tìm lại, lão bà ta đây sẽ giúp ngươi."
Đại não chìm ngập trong cảnh tượng biển lửa đỏ như huyết, bên tai như nghe đến âm thanh văng vẳng tiếng đàn tranh cao vút, hoa hải đường nở rộ.
Trốn chạy sao?
Ta ư?
Rốt cuộc là ta chạy khỏi điều gì?
Vì sao lại nặng nề như vậy?
Một đạo thiên lôi vang lên, sáng cả bầu trời Cẩm Thành.
Dưới tiếng sấm rung trời ấy, ta đưa mắt nhìn đôi mắt sáng như đuốc của thổ thần, khẽ cong khóe môi, tựa tiếu phi tiếu, ta bảo.
"Xú lão bà, nhờ ngươi."
Mễ Bối. Thời tiết nóng chết người *lập đàn cầu mưa*
Hàng tre xanh dần hiện, bước chân ta dần chậm rãi, sau đó dừng hẳn lại.
Đằng đó không xa, giữa rừng trúc xanh mọc cao vời vợi, có những khóm hoa hải đường xinh đẹp nở rực, mưa đầu mùa rơi trên mái hiên phát ra những âm thanh tí tách, hòa vào giai điệu từ tiếng đàn tranh khi những ngón tay thon dài ấy lướt trên dây đàn.
Dưới mái hiên, có một thân ảnh tóc trắng bạc đầu, vận lụa Cẩm Vân thêu đằng vân xám nhạt, búi tóc đơn giản cài một cây trâm ngọc bích, những ngón tay dưới tay áo như có ma thuật, lướt trên dây đàn, giai điệu du dương chậm rãi vang lên, hòa vào tiếng mưa tí tách.
Ngực khẽ động, như bị người nắm lấy đùa giỡn.
Ta bất động, thầm nghĩ không muốn phá vỡ khoảng khắc này.
Và ta quên mất, hồn ma như ta thì làm sao có thể phiền nhiễu tới người trần được?
Ta nhắm lại đôi hàng mi, giữa tiếng đàn của lão phụ nhân ấy, đột nhiên cảm thấy yên bình đến lạ. Dường như ta ngây ngốc lâu như vậy là do đợi chờ một giai điệu nhẹ nhàng như thế.
Tiếng đàn từ trầm đột ngột vút cao, ta ngây ngốc nhìn đôi bàn tay già nua kia rời dây đàn.
Lão phụ nhân hai tay buông thõng, dung nhan đầy nếp nhăn nhìn vô định, ta để ý đôi mắt lão đục ngầu, hai quầng thâm mắt hiện rõ.
Sau đó ta có thể cảm nhận được không khí tiêu điều ở chốn này.
Phải rồi, con vịt trắng ngu ngốc kia ở nơi nào?
Ta thầm hỏi, đưa đầu nhìn xung quanh, hòng kiếm được bóng dáng ngu ngốc của vịt bạch, nhưng bãi đất trống ngoài kia chỉ có nước mưa đọng lại, hoang vắng và tiêu điều.
"Vịt bạch! Vịt bạch!"
Ta thử lên tiếng gọi, đợi nó từ trong bụi rậm phi tới, giang đôi cánh gầy bé của mình mà cùng ta đại chiến tiếp ba trăm hiệp còn dang dở.
Nhưng đáp lại ta, chỉ là tiếng ho khan của lão phụ nhân, và những lời thầm thì đứt quãng của lão.
"Nha đầu, bà bà lại thất hứa với con rồi."
"Tiểu Bạch vẫn như trước không thích lão bà ta, nó rời lão bà lẩm cẩm này mà đi tìm con rồi, hai đứa gặp nhau chưa?"
"Thể nào cũng lại choảng nhau ha ha khụ__ khụ___"
Lão phụ nhân đôi mắt đục ngầu hiền hòa nhìn những khóm hoa hải đường, bàn tay già nua lướt trên dây đàn, khe khẽ gẩy lên những nốt tùy hứng.
"Nha đầu, bà bà mỗi ngày đều đàn, con có nghe thấy không?"
Ta từ từ bước tới, nhìn bàn tay già nua của lão phụ nhân lướt trên dây đàn, trên khung gỗ của đàn tranh ấy, là nước sơn cũ kĩ, là vết mục theo thời gian, nhưng giai điệu vẫn du dương truyền vào tai ta.
Tí tách tí tách, những giọt nước rớt trên đàn tranh và tan vỡ.
Lão phụ nhân dung nhan già nua ngẩng đầu nhìn lên mái hiên to dài trên đầu, thầm lẩm bẩm.
"Bị dột sao?"
Ta quay đầu bỏ đi, cúi gầm mặt bất chấp phương hướng mà chạy.
Đột nhiên cổ áo bị người kéo lại, ta đưa mắt nhìn sang, đối diện là đôi mắt sáng như đuốc quen thuộc ấy.
Thổ thần bà bà nhìn ta, dưới đáy mắt sâu như đáy vực của lão nhân gia đó, ta dần trở nên có chút ngây người.
Sau chỉ thấy lão bà ta đưa mắt nhìn xuyên qua ta, nhàn nhạt bảo.
"Chạy lung tung như vậy, tông vào người phàm thì làm sao đây?"
Ta mờ mịt đưa mắt nhìn theo.
A, hóa ra chỉ cần ta bước thêm một bước là sẽ tiến vào phiên chợ.
Nơi dòng người đông đúc chen lấn, thậm chí còn có cả những đứa trẻ chạy ngang trước mắt ta.
Ta run run khóe miệng, có chút dở khóc dở cười nhìn thổ thần bà bà mà nói.
"Không để ý không để ý ha ha."
Thổ thần bà bà buông cổ áo ta ra, sau chống trượng từ tốn bước vào phiên chợ, ta cúi gầm mặt lẽo đẽo theo sau.
"Chuyện ở dưới thủy cung sao rồi?"
Âm thanh khản đặc nhẹ nhàng vang lên, ta a một tiếng ngơ ngác, sau dưới đôi mắt sáng như đuốc của lão bà đó mới tỉnh ngộ mà huơ tay múa chân, liên tục bảo.
"Yên tâm yên tâm, ta chà sạch không để lại một vết bẩn nào cả trên răng thủy thần! Thậm chí còn giúp hắn dùng hương hoa, nhìn xem lọ hương đám tiên linh tặng ta vơi đi thế nào, đau lòng chết mất."
Ta cầm cái lọ thủy tinh nhỏ cỡ một ngón chân cái trên hai ngón tay, nhìn thứ nước sóng sánh lấp lánh bên trong còn chưa đầy một nửa, lập tức tim đau âm ỉ, vò đầu rối tóc oán hận tên thủy thần kia ở bẩn như đôi giày của bọn người khổng lồ!
Đột nhiên ta nghe thấy âm thanh lão thổ thần khẽ thở dài, bàn tay đang ra sức vò đầu mình của ta vì thế mà cứng đờ trên không trung, sau thổ thần bà bà chỉ nhàn nhạt bảo.
"Kính Thủy Thần, đã thấy nó rồi đúng không?"
Ta khẽ hạ mi mắt, cổ họng ừ một tiếng nhỏ.
Bước chân của thổ thần bà bà dừng lại, ta đứng sau bóng lưng gù của lão bà ấy mà ngẩng người nhìn bề mặt sông Lịch lấp lánh đằng kia, dưới tán bồ đề, thổ thần bà bà quay người nhìn về ta, đáy mắt sáng đuốc ấy có tia mềm mại, xen lẫn sự bất đắc dĩ, đôi lông mày bạc trắng chau lại, nhìn ta, ôn nhuận bảo.
"Thối nha đầu, ngây ngốc trốn chạy lâu như vậy, ngươi không cảm thấy mệt mỏi sao?"
Khóe miệng đang cong của ta dần hạ xuống, ta thẩn thờ nhìn bề mặt sông Lịch, nhìn mưa rơi tí tách ngoài kia.
"Duyên phận luôn luôn tồn tại, mỗi một người ngươi gặp, mỗi một chuyện xảy ra, đều sẽ ít hay nhiều liên quan đến ngươi, bất kể yêu ma tiên nhân hoặc người trần. Không ai chạy thoát khỏi nó."
"Cho nên nha đầu, chỉ cần ngươi muốn tìm lại, lão bà ta đây sẽ giúp ngươi."
Đại não chìm ngập trong cảnh tượng biển lửa đỏ như huyết, bên tai như nghe đến âm thanh văng vẳng tiếng đàn tranh cao vút, hoa hải đường nở rộ.
Trốn chạy sao?
Ta ư?
Rốt cuộc là ta chạy khỏi điều gì?
Vì sao lại nặng nề như vậy?
Một đạo thiên lôi vang lên, sáng cả bầu trời Cẩm Thành.
Dưới tiếng sấm rung trời ấy, ta đưa mắt nhìn đôi mắt sáng như đuốc của thổ thần, khẽ cong khóe môi, tựa tiếu phi tiếu, ta bảo.
"Xú lão bà, nhờ ngươi."
Mễ Bối. Thời tiết nóng chết người *lập đàn cầu mưa*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.