Chương 39
Mễ Bối
08/10/2022
Ở trong lồng ngực ấm áp của hắn, ta cảm thấy thỏa mãn không ít, vùi đầu vào nơi ấm áp ấy, hai tay ôm lấy thắt lưng khỏe mạnh của y. Trong bóng đêm, chỉ còn thoang thoảng đâu đó âm thanh hít thở đều đều, cùng với lư hương nơi góc phòng nhẹ nhàng lượn lờ.
Đến khi hương đốt đã tàn, ta nhẹ nhàng mở mắt, đáy mắt hoàn toàn là bộ dạng tỉnh táo.
Ta nhìn người bên cạnh chìm vào giấc ngủ say nồng, dịu dàng vuốt ve từng đường nét khắc họa trên dung nhan của hắn, như muốn đem hết tất cả nhét vào kí ức này, vĩnh viễn không quên.
Lư hương đã tàn, có nước an thần.
Nửa lọ nhỏ, cũng có thể khiến nam nhân tráng kiện say ngủ đến tận giờ Ngọ hôm sau.
Nhưng đối với ta, thứ nước này từ lâu đã không còn hiệu lực.
Chín năm lăn lộn ở Cẩm Thành, còn trò tồi tệ nào ta không rõ đây?
"Ngốc tử."
Ta thì thầm, sau đấy nhẹ nhàng điểm mi tâm yên bình của hắn.
Ta chăm chú nhìn, như là say mê, lại thầm thì hai tiếng ngốc tử, sau đấy nhẹ nhàng hạ trên mi tâm hắn, một nụ hôn lưu luyến và run rẩy của mình.
Rất nhẹ rất nhanh, dường như chỉ là thoáng qua.
Ta bỏ lại Tề Sách, khoác lên hắc bào, cột cao tóc đen, đem theo thanh gươm đen xì cũ kĩ, cưỡi trên lưng Hồng Phi, chạy nhanh khỏi kinh đô.
Lập cập lập cập, nhờ có thẻ bài của Hầu gia, ta thuận lợi rời khỏi Vạn Niên, ta trông về phương Bắc xa xôi, nơi có cánh hùng ưng chao đảo trên bầu trời rộng lớn.
Tề Sách là tên ngốc, là tên lừa gạt.
Nhϊếp Chính Vương ngoài mặt cao quý, quyền uy ngập trời, là hoàng thúc của Hoàng Đế, nhưng nhìn xem, vì e ngại quyền lực của y, Hoàng Đế đem y đến tận Nghiêng thành xa xôi, chia cắt hai phụ tử nhà họ, đã có một Hầu gia nắm trong tay Cấm Vệ Quân, Hoàng Đế nào ngu ngốc để lại thêm một Nhϊếp Chính Vương ở lại kinh đô?
Nếu có thể giải quyết mọi chuyện dễ dàng đến như thế thì lúc Thiên Sát Quân đến Cẩm Thành bắt người, bọn họ đã e ngại Cấm Vệ Quân mà hành động khác rồi.
Tất cả mọi thứ, đều chứng tỏ rằng Hoàng Đế kiên kị Hầu gia và Nhϊếp Chính Vương, cho nên hắn mới tìm mọi cách để kiềm chế hai con lân lớn này.
Một núi không thể có hai cọp, cũng như một triều đại không thể có hai thế lực.
Quyền lực, là thứ tuyệt vời nhất, cũng là thứ tàn nhẫn nhất.
Mũi gươm của nó có thể đem ngươi lên đỉnh cao, nhưng chuôi đao của nó, cũng có thể một lần hạ xuống cắt ngang cổ của ngươi.
Cho nên với phản thần, dù đúng hay sai, vẫn chỉ có một con đường, là chết.
Hoàng Đế không dung, thần tử làm sao sống?
Chỉ còn một cách, thay đổi ánh nhìn của thiên hạ, uy hϊếp con rồng trên trời đấy.
Thiên hạ nhìn sai, ta sẽ chứng minh cho bọn họ thấy, Đường Hữu không phải phản thần, Đường gia trên dưới không đáng tội chết.
Giữa thế sự ngày nay, chỉ còn cách đạt chiến công lớn để mà vang danh.
Như Mộ Tướng Quân năm ấy, tòng quân gϊếŧ giặc, giữ vững giang sơn.
Ông nội ta vì thiên hạ mà liều mạng.
Ta vì gia tộc mà thay đổi thiên hạ.
Tề Sách sẽ hiểu những điều này sau khi hắn thức dậy, nhìn thấy bên gối là phong thư trắng muốt ấy cùng với đồng một xu cũ kĩ. Dù hắn muốn cản ta, cũng đã quá trễ rồi.
Dưới vó ngựa của Hồng Phi, không ai có thể đuổi kịp chúng ta.
Phụ thân từng bảo, ta rất giống nương.
Nhưng ta nghĩ ta càng giống ngài.
Lì lợm, bất chấp, ngoan cố, liều mạng.
Và tàn nhẫn.
Ta ghét bỏ thiên hạ, ghét bỏ đương triều Tát Ta.
Nhưng lại không thể tàn nhẫn với muôn dân bá tánh, dòng máu trong người như đang thì thầm, phải bảo hộ, cứu lấy bọn họ, đem về sự thật.
Ta chỉ tàn nhẫn với chính mình, và với cả Tề Sách.
Phong thư ta để lại, tượng trưng cho sự tin tưởng tuyệt đối của ta.
Đồng xu treo lên ngọc bội, là tín vật duy nhất nương để lại cho ta, ta đưa cho Tề Sách, chỉ mong hắn một chữ đợi.
Đợi.
Dù thiên hoang có bị vùi trong cát bụi, cũng hãy như đồng một xu ấy, cũ kĩ xấu xí, nhưng vẫn bất chấp trường tồn.
Ta thầm thì. Ngẩng đầu nhìn bầu trời mù mịt trên kia, khóe mắt mở lớn dường như lấp lánh ánh nước.
Tề Sách, chỉ cần chàng đợi.
Thiên hạ này, ta sẽ sớm vứt bỏ, để quay đầu nhìn chàng.
Tề Sách, ta tàn nhẫn nhưng ta tình nguyện trao trái tim này cho chàng.
Chỉ mong chàng, sẽ kiên trì đợi, đợi Đường Trân quay đầu, trở về tìm chàng.
Mễ Bối. Tôi đoán là không thịt rồi (≖ᴗ≖✿) con gái học ai chơi nước an thần người ta rồi bỏ nhà đi ""bụi"" thế này (*゚ェ゚*)
Đến khi hương đốt đã tàn, ta nhẹ nhàng mở mắt, đáy mắt hoàn toàn là bộ dạng tỉnh táo.
Ta nhìn người bên cạnh chìm vào giấc ngủ say nồng, dịu dàng vuốt ve từng đường nét khắc họa trên dung nhan của hắn, như muốn đem hết tất cả nhét vào kí ức này, vĩnh viễn không quên.
Lư hương đã tàn, có nước an thần.
Nửa lọ nhỏ, cũng có thể khiến nam nhân tráng kiện say ngủ đến tận giờ Ngọ hôm sau.
Nhưng đối với ta, thứ nước này từ lâu đã không còn hiệu lực.
Chín năm lăn lộn ở Cẩm Thành, còn trò tồi tệ nào ta không rõ đây?
"Ngốc tử."
Ta thì thầm, sau đấy nhẹ nhàng điểm mi tâm yên bình của hắn.
Ta chăm chú nhìn, như là say mê, lại thầm thì hai tiếng ngốc tử, sau đấy nhẹ nhàng hạ trên mi tâm hắn, một nụ hôn lưu luyến và run rẩy của mình.
Rất nhẹ rất nhanh, dường như chỉ là thoáng qua.
Ta bỏ lại Tề Sách, khoác lên hắc bào, cột cao tóc đen, đem theo thanh gươm đen xì cũ kĩ, cưỡi trên lưng Hồng Phi, chạy nhanh khỏi kinh đô.
Lập cập lập cập, nhờ có thẻ bài của Hầu gia, ta thuận lợi rời khỏi Vạn Niên, ta trông về phương Bắc xa xôi, nơi có cánh hùng ưng chao đảo trên bầu trời rộng lớn.
Tề Sách là tên ngốc, là tên lừa gạt.
Nhϊếp Chính Vương ngoài mặt cao quý, quyền uy ngập trời, là hoàng thúc của Hoàng Đế, nhưng nhìn xem, vì e ngại quyền lực của y, Hoàng Đế đem y đến tận Nghiêng thành xa xôi, chia cắt hai phụ tử nhà họ, đã có một Hầu gia nắm trong tay Cấm Vệ Quân, Hoàng Đế nào ngu ngốc để lại thêm một Nhϊếp Chính Vương ở lại kinh đô?
Nếu có thể giải quyết mọi chuyện dễ dàng đến như thế thì lúc Thiên Sát Quân đến Cẩm Thành bắt người, bọn họ đã e ngại Cấm Vệ Quân mà hành động khác rồi.
Tất cả mọi thứ, đều chứng tỏ rằng Hoàng Đế kiên kị Hầu gia và Nhϊếp Chính Vương, cho nên hắn mới tìm mọi cách để kiềm chế hai con lân lớn này.
Một núi không thể có hai cọp, cũng như một triều đại không thể có hai thế lực.
Quyền lực, là thứ tuyệt vời nhất, cũng là thứ tàn nhẫn nhất.
Mũi gươm của nó có thể đem ngươi lên đỉnh cao, nhưng chuôi đao của nó, cũng có thể một lần hạ xuống cắt ngang cổ của ngươi.
Cho nên với phản thần, dù đúng hay sai, vẫn chỉ có một con đường, là chết.
Hoàng Đế không dung, thần tử làm sao sống?
Chỉ còn một cách, thay đổi ánh nhìn của thiên hạ, uy hϊếp con rồng trên trời đấy.
Thiên hạ nhìn sai, ta sẽ chứng minh cho bọn họ thấy, Đường Hữu không phải phản thần, Đường gia trên dưới không đáng tội chết.
Giữa thế sự ngày nay, chỉ còn cách đạt chiến công lớn để mà vang danh.
Như Mộ Tướng Quân năm ấy, tòng quân gϊếŧ giặc, giữ vững giang sơn.
Ông nội ta vì thiên hạ mà liều mạng.
Ta vì gia tộc mà thay đổi thiên hạ.
Tề Sách sẽ hiểu những điều này sau khi hắn thức dậy, nhìn thấy bên gối là phong thư trắng muốt ấy cùng với đồng một xu cũ kĩ. Dù hắn muốn cản ta, cũng đã quá trễ rồi.
Dưới vó ngựa của Hồng Phi, không ai có thể đuổi kịp chúng ta.
Phụ thân từng bảo, ta rất giống nương.
Nhưng ta nghĩ ta càng giống ngài.
Lì lợm, bất chấp, ngoan cố, liều mạng.
Và tàn nhẫn.
Ta ghét bỏ thiên hạ, ghét bỏ đương triều Tát Ta.
Nhưng lại không thể tàn nhẫn với muôn dân bá tánh, dòng máu trong người như đang thì thầm, phải bảo hộ, cứu lấy bọn họ, đem về sự thật.
Ta chỉ tàn nhẫn với chính mình, và với cả Tề Sách.
Phong thư ta để lại, tượng trưng cho sự tin tưởng tuyệt đối của ta.
Đồng xu treo lên ngọc bội, là tín vật duy nhất nương để lại cho ta, ta đưa cho Tề Sách, chỉ mong hắn một chữ đợi.
Đợi.
Dù thiên hoang có bị vùi trong cát bụi, cũng hãy như đồng một xu ấy, cũ kĩ xấu xí, nhưng vẫn bất chấp trường tồn.
Ta thầm thì. Ngẩng đầu nhìn bầu trời mù mịt trên kia, khóe mắt mở lớn dường như lấp lánh ánh nước.
Tề Sách, chỉ cần chàng đợi.
Thiên hạ này, ta sẽ sớm vứt bỏ, để quay đầu nhìn chàng.
Tề Sách, ta tàn nhẫn nhưng ta tình nguyện trao trái tim này cho chàng.
Chỉ mong chàng, sẽ kiên trì đợi, đợi Đường Trân quay đầu, trở về tìm chàng.
Mễ Bối. Tôi đoán là không thịt rồi (≖ᴗ≖✿) con gái học ai chơi nước an thần người ta rồi bỏ nhà đi ""bụi"" thế này (*゚ェ゚*)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.