Chương 50
Mễ Bối
08/10/2022
Sau đó bước đi, ta nhìn ba người bọn họ còn đứng yên ở đấy, không khỏi nhướng cao lông mày, cất giọng nói.
"Còn không mau dẫn đường?"
Nữ nhân kia một tay che khóe miệng, khẽ cười ra tiếng, xinh đẹp bảo rằng.
"Tướng quân sao lại có thể vào cung với bộ dạng như thế chứ?"
Ta trông xuống y phục của mình, chỉ là một màu tử y bình thường, rộng thùng thình, có gì không được?
"Tướng quân, trước thay y phục, sau nô tì lập tức đưa người tiến cung."
Nàng ta chậm rãi tiến đến, đặt vào tay ta một bọc vải lụa cao quý, ta mở ra, nhìn xấp vải Cẩm Vân ở bên trong, nhìn dung nhan xinh đẹp như lan thảo kia, không nói gì chỉ lặng lẽ đi sang căn phòng trống bên cạnh, chậm rãi thay y phục.
Đến khi ta bước tới trước mặt bọn họ, ta nhìn dung nhan xinh đẹp của nữ nhân kia, đáy mắt khóe môi vốn một dạng ôn nhu như búp bê gỗ, lại hiện lên vẻ kinh diễm vô cùng, nhưng rất nhanh lại biến mất.
Ta vỗ vỗ tay áo màu lam thêu hoa tử đằng bằng chỉ bạc cao quý, chắp hai tay ra phía sau, nhìn bọn họ, khẽ nhướng chân mày mà hỏi.
"Bây giờ đã có thể rời đi được hay chưa?"
"Tất nhiên rồi, Tướng Quân, mời."
Nữ nhân cười xinh đẹp, cung kính dẫn đường.
Bọn họ đem ta nhét vào xe ngựa nhỏ, một đường dài tiến đến hoàng cung rộng lớn.
Cả một quãng đường, ta chỉ bình thản ngồi yên trên xe ngựa, hai mắt nhắm lại dưỡng thần.
Đến khi xe ngựa ngưng lay động, rèm lụa có được người vén lên, ta hai mắt không cảm xúc nhìn dung nhan xinh đẹp của nữ nhân nọ, nàng ấy sóng mắt lưu chuyển, ôn nhu cất lời.
"Tướng Quân, tới rồi."
Bàn tay trắng nõn ngọc ngà vươn tới, ta nhìn những ngón tay như búp măng xinh đẹp ấy, nhàn nhạt phớt lờ, tự động leo xuống.
Quang cảnh xung quanh chính là một khu vườn uyển rộng thênh thang, cây mọc cao tận trời, hương hoa thoang thoảng, vạn hoa đua nhau nở rộ đến diễm lệ chói mắt.
"Bệ Hạ hiện đang ở bên trong đình đợi ngài."
Hai hàng nô tài thái giám cung nữ lần lượt cung kính quỳ xuống, khẽ hô Tướng Quân cát tường, ta lướt qua bọn họ, làn váy lam nhạt lưu động, cất bước tiến vào hang rồng.
Mái đình ngói đỏ lưu ly, hành lang bắt ngang qua hồ lớn nở đầy sen, mặt nước sông lấp lánh ánh kim sa khi mặt trời rọi xuống, ta bước chậm, hai mắt trông về nơi đình uyển ấy, bàn thạch cao quý, hương trà bốc lên, điểm tâm phong phú, thân ảnh toàn thân vàng ròng, y phục thêu những hình rồng lượn lờ bằng chỉ bạc, tỉ mỉ đến cầu kì, ngón tay đeo nhẫn ngọc, dung nhan lạnh lẽo âm trầm, tuấn tú ngồi trên ghế nệm êm, thái giám bên người kẻ cầm quạt người cầm mâm, chí tôn của thiên hạ, thiên tử của kinh đô.
Hoàng Đế nhàn nhạt thưởng thức trà trên tay, mí mắt khẽ giở lên, trông về phía ta, dường như trong giây lát là chấn kinh, sau đấy chỉ là một nét hờ hững lấp đầy.
Hắn đặt chén ngọc xuống mặt bàn, vang lên những âm thanh tinh túy, chất giọng nam nhân lập tức cất lên.
"Tới rồi à? Không cần đa lễ, ngồi xuống đi."
Ta cũng sẽ không vì như thế mà khách sáo, rất ung dung ngồi xuống đối diện y, hai tay chắp lại đặt trên đầu gối, an tĩnh đợi chờ.
Hoàng Đế dường như không vội, y rất bình tĩnh, châm trà thả lá, đổ lần lượt vào ba chén ngọc duy nhất trên bàn thạch những chất lỏng ngọt ngào và tinh quý nhất trên đời.
Hơi ấm bốc lên, đem theo hương thơm nhàn nhạt của gốc trà quý, giữa không trung yên tĩnh và xinh đẹp xung quanh, quả nhiên hoàng cung luôn là một nơi rực rỡ và hào nhoáng, nơi này, đã từng có biết bao người liều mạng để được vào đây.
"Gốc trà hái ở đỉnh Thiên Sơn, nước dùng là nước cất tinh túy lọc ra từ sương sớm, cùng với chén ngọc do chính tay Thi sĩ ba trăm năm trước tinh luyện, Tướng quân nói xem, thứ trà này, có phải là đồ tốt hay không?"
Hoàng Đế dung nhan ngập trong hơi ấm bốc lên, giọng hắn vẫn lạnh nhạt như một khối băng, ta hạ mi mắt, nhìn chất nước ngọt ngào bên trong, lấp lánh lại trong vắt, màu sắc tuyệt đẹp, ta hạ giọng đáp.
"Tuyết Mân Sơn, vốn dĩ là trân quý."
Không gian lập tức yên tĩnh, xung quanh đã sớm không còn bóng người, chỉ còn mỗi hai chúng ta ngồi đối diện nhau nơi góc đình hoàng cung này.
Tiếng lá xào xạc, tiếng cá nhảy khỏi mặt hồ, chim sơn ca ríu rít, hoa sen nở rộ, vốn phải là một cảnh đẹp yên bình nhưng ta cùng Hoàng Đế đều ngầm hiểu, mạch nước ngầm, chỉ sợ đã sớm nổi dậy từ lâu rồi.
"Đúng vậy, kì bảo trân quý, Tuyết Mân Sơn mười năm mới bắt gặp được một lần, mọc một gốc duy nhất tại vìa vực đỉnh núi, một gốc Tuyết Mân Sơn qua trăm trăm nghìn đoạn, mới làm được một bình trà quý."
Ngón tay y đeo nhẫn ngọc, gõ lên vìa chén ngọc, âm thanh tinh túy chạm vào lòng người.
"Một bình trà Tuyết Mân Sơn, tiếc thay, chỉ đầy được hai chén ngọc."
Bàn tay di chuyển, nhẹ nhàng cầm chén ngọc còn trống kia, Hoàng Đế dung nhan hờ hững, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của ta, một cái trượt tay, chén ngọc đỗ vỡ thành vạn mảnh.
"Tướng Quân, trẫm rất phiền lòng."
Âm thanh hắn nhàn nhạt, đáy mắt âm trầm, ta toàn thân trên dưới lạnh lẽo.
Nhìn vào đáy mắt của người đối diện, đột nhiên cảm thấy, y là một kẻ điên.
"Tướng Quân, có nhận ra thứ này không?"
Đột nhiên từ trong tay áo, Hoàng Đế đặt một vật lên bàn thạch, ta khi ánh mắt trông thấy thứ đồ ấy, toàn thân chấn động, tâm dường như bị người đâm một chùy, thùy thái dương đau rần, cổ họng nghẹn đắng, dường như hơi thở, dần mất rồi.
Ngọc bội màu lam ánh lên sắc đẹp lung linh.
Mặt ngọc có một vệt đỏ thẫm ở trên đấy, dây ngọc bội vốn một màu trắng thuần, nay đã nhuộm sang màu đỏ diễm lệ.
Không trung lưu chuyển mùi máu tanh nồng, dường như vệt máu kia đã khô lại rồi, như một lời nguyền nằm ở đấy.
Nhϊếp Chính Vương có một ngọc bội mã não màu lam, dây ngọc màu trắng, được chính tay tiền Vương phi đã mất làm tặng, suốt ngày đem theo bên mình.
Ngọc bội mã não xuất hiện trong hoàng cung.
Ngọc bội đã sớm rời người.
Một lời đe dọa, một lời thị uy.
Chén ngọc thứ ba sẽ vỡ, nếu sự tồn tại của nó là dư thừa.
Ta, hậu duệ của Đường gia và Mộ gia, Tướng quân nhất phẩm.
Truyền nhân của Nhϊếp Chính Vương, Hầu gia nắm trong tay Cấm Vệ Quân, Tề Sách.
Và Hoàng Đế, thiên tử của kinh đô, dưới trướng là Thiên Sát Quân.
Ba chén ngọc duy nhất trên bàn thạch.
Ba con lân ngậm ngọc trong miệng của thiên hạ.
Chén ngọc thứ ba vỡ nát ấy, sẽ là ai đây?
"Tướng Quân, trẫm đã nói rồi, trẫm rất phiền lòng."
Âm thanh hắn như tiếng gươm chém vào sắt đá.
Ta nắm tay siết chặt, run bần bật, hai mắt đỏ ngầu nhìn người đối diện.
"Người ở đâu?"
Ta gằn giọng, nghiến răng đau đớn.
Hoàng Đế bưng chén ngọc trong tay, chậm rãi chạm môi, ánh mắt nhìn ta, y bảo.
"Sẽ sớm được đưa về kinh đô thôi."
"Đến lúc đó, Tướng Quân cứ suy nghĩ lời của trẫm nhé. Nguyên Đán năm sau, trẫm khó lòng mà đợi."
Chén ngọc của Hoàng Đế cạn đáy.
Hắn chậm rãi rời đi, để lại trên bàn thạch ngọc bội vươn đầy huyết tươi.
Ta dường như chết lặng, tâm đau đớn đến kinh hồn.
Lần cuối nhìn thấy, Nhϊếp Chính Vương còn chờ một lời nói từ ta.
Giờ đây, lời chưa kịp rời khỏi, người đã sớm tàn lụi rồi.
A.
Đau đến tậm tâm can, hơi thở dường như rất nặng nề, đại não tê rần.
Hai mắt khô cằn, chóp mũi cay như trát ớt, trái tim vốn dần sẹo, dường như bị hở miệng vết thương rồi.
Từng vết sẹo trên cơ thể trở nên đau nhức, như toác miệng, hở xương.
Vẫn chưa kịp nói.
Hướng tới lão nhân gia ấy mà bảo, Đường Trân không hận.
Phụ thân cũng không hận.
Đường gia vốn không hận Tề Vương.
Ta chết lặng ngồi ở đấy, nhìn bầu trời từ từ hạ xuống, nỗi đau như xé gió xé hồn.
Trong đầu hiện lên dung mạo ôn nhuận diễm lệ của Tề Sách, ta thở hắt, ôm lấy ngực. Nỗi đau đớn này, bóp ta đến nghẹn.
Mễ Bối. Nhân vật Hoàng Thượng sao lúc nào xuất hiện ở tác phẩm nào của tôi cũng đều là những kẻ tâm thần nhỉ? :)))))))) tội lỗi quá điiiiiiii
"Còn không mau dẫn đường?"
Nữ nhân kia một tay che khóe miệng, khẽ cười ra tiếng, xinh đẹp bảo rằng.
"Tướng quân sao lại có thể vào cung với bộ dạng như thế chứ?"
Ta trông xuống y phục của mình, chỉ là một màu tử y bình thường, rộng thùng thình, có gì không được?
"Tướng quân, trước thay y phục, sau nô tì lập tức đưa người tiến cung."
Nàng ta chậm rãi tiến đến, đặt vào tay ta một bọc vải lụa cao quý, ta mở ra, nhìn xấp vải Cẩm Vân ở bên trong, nhìn dung nhan xinh đẹp như lan thảo kia, không nói gì chỉ lặng lẽ đi sang căn phòng trống bên cạnh, chậm rãi thay y phục.
Đến khi ta bước tới trước mặt bọn họ, ta nhìn dung nhan xinh đẹp của nữ nhân kia, đáy mắt khóe môi vốn một dạng ôn nhu như búp bê gỗ, lại hiện lên vẻ kinh diễm vô cùng, nhưng rất nhanh lại biến mất.
Ta vỗ vỗ tay áo màu lam thêu hoa tử đằng bằng chỉ bạc cao quý, chắp hai tay ra phía sau, nhìn bọn họ, khẽ nhướng chân mày mà hỏi.
"Bây giờ đã có thể rời đi được hay chưa?"
"Tất nhiên rồi, Tướng Quân, mời."
Nữ nhân cười xinh đẹp, cung kính dẫn đường.
Bọn họ đem ta nhét vào xe ngựa nhỏ, một đường dài tiến đến hoàng cung rộng lớn.
Cả một quãng đường, ta chỉ bình thản ngồi yên trên xe ngựa, hai mắt nhắm lại dưỡng thần.
Đến khi xe ngựa ngưng lay động, rèm lụa có được người vén lên, ta hai mắt không cảm xúc nhìn dung nhan xinh đẹp của nữ nhân nọ, nàng ấy sóng mắt lưu chuyển, ôn nhu cất lời.
"Tướng Quân, tới rồi."
Bàn tay trắng nõn ngọc ngà vươn tới, ta nhìn những ngón tay như búp măng xinh đẹp ấy, nhàn nhạt phớt lờ, tự động leo xuống.
Quang cảnh xung quanh chính là một khu vườn uyển rộng thênh thang, cây mọc cao tận trời, hương hoa thoang thoảng, vạn hoa đua nhau nở rộ đến diễm lệ chói mắt.
"Bệ Hạ hiện đang ở bên trong đình đợi ngài."
Hai hàng nô tài thái giám cung nữ lần lượt cung kính quỳ xuống, khẽ hô Tướng Quân cát tường, ta lướt qua bọn họ, làn váy lam nhạt lưu động, cất bước tiến vào hang rồng.
Mái đình ngói đỏ lưu ly, hành lang bắt ngang qua hồ lớn nở đầy sen, mặt nước sông lấp lánh ánh kim sa khi mặt trời rọi xuống, ta bước chậm, hai mắt trông về nơi đình uyển ấy, bàn thạch cao quý, hương trà bốc lên, điểm tâm phong phú, thân ảnh toàn thân vàng ròng, y phục thêu những hình rồng lượn lờ bằng chỉ bạc, tỉ mỉ đến cầu kì, ngón tay đeo nhẫn ngọc, dung nhan lạnh lẽo âm trầm, tuấn tú ngồi trên ghế nệm êm, thái giám bên người kẻ cầm quạt người cầm mâm, chí tôn của thiên hạ, thiên tử của kinh đô.
Hoàng Đế nhàn nhạt thưởng thức trà trên tay, mí mắt khẽ giở lên, trông về phía ta, dường như trong giây lát là chấn kinh, sau đấy chỉ là một nét hờ hững lấp đầy.
Hắn đặt chén ngọc xuống mặt bàn, vang lên những âm thanh tinh túy, chất giọng nam nhân lập tức cất lên.
"Tới rồi à? Không cần đa lễ, ngồi xuống đi."
Ta cũng sẽ không vì như thế mà khách sáo, rất ung dung ngồi xuống đối diện y, hai tay chắp lại đặt trên đầu gối, an tĩnh đợi chờ.
Hoàng Đế dường như không vội, y rất bình tĩnh, châm trà thả lá, đổ lần lượt vào ba chén ngọc duy nhất trên bàn thạch những chất lỏng ngọt ngào và tinh quý nhất trên đời.
Hơi ấm bốc lên, đem theo hương thơm nhàn nhạt của gốc trà quý, giữa không trung yên tĩnh và xinh đẹp xung quanh, quả nhiên hoàng cung luôn là một nơi rực rỡ và hào nhoáng, nơi này, đã từng có biết bao người liều mạng để được vào đây.
"Gốc trà hái ở đỉnh Thiên Sơn, nước dùng là nước cất tinh túy lọc ra từ sương sớm, cùng với chén ngọc do chính tay Thi sĩ ba trăm năm trước tinh luyện, Tướng quân nói xem, thứ trà này, có phải là đồ tốt hay không?"
Hoàng Đế dung nhan ngập trong hơi ấm bốc lên, giọng hắn vẫn lạnh nhạt như một khối băng, ta hạ mi mắt, nhìn chất nước ngọt ngào bên trong, lấp lánh lại trong vắt, màu sắc tuyệt đẹp, ta hạ giọng đáp.
"Tuyết Mân Sơn, vốn dĩ là trân quý."
Không gian lập tức yên tĩnh, xung quanh đã sớm không còn bóng người, chỉ còn mỗi hai chúng ta ngồi đối diện nhau nơi góc đình hoàng cung này.
Tiếng lá xào xạc, tiếng cá nhảy khỏi mặt hồ, chim sơn ca ríu rít, hoa sen nở rộ, vốn phải là một cảnh đẹp yên bình nhưng ta cùng Hoàng Đế đều ngầm hiểu, mạch nước ngầm, chỉ sợ đã sớm nổi dậy từ lâu rồi.
"Đúng vậy, kì bảo trân quý, Tuyết Mân Sơn mười năm mới bắt gặp được một lần, mọc một gốc duy nhất tại vìa vực đỉnh núi, một gốc Tuyết Mân Sơn qua trăm trăm nghìn đoạn, mới làm được một bình trà quý."
Ngón tay y đeo nhẫn ngọc, gõ lên vìa chén ngọc, âm thanh tinh túy chạm vào lòng người.
"Một bình trà Tuyết Mân Sơn, tiếc thay, chỉ đầy được hai chén ngọc."
Bàn tay di chuyển, nhẹ nhàng cầm chén ngọc còn trống kia, Hoàng Đế dung nhan hờ hững, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt của ta, một cái trượt tay, chén ngọc đỗ vỡ thành vạn mảnh.
"Tướng Quân, trẫm rất phiền lòng."
Âm thanh hắn nhàn nhạt, đáy mắt âm trầm, ta toàn thân trên dưới lạnh lẽo.
Nhìn vào đáy mắt của người đối diện, đột nhiên cảm thấy, y là một kẻ điên.
"Tướng Quân, có nhận ra thứ này không?"
Đột nhiên từ trong tay áo, Hoàng Đế đặt một vật lên bàn thạch, ta khi ánh mắt trông thấy thứ đồ ấy, toàn thân chấn động, tâm dường như bị người đâm một chùy, thùy thái dương đau rần, cổ họng nghẹn đắng, dường như hơi thở, dần mất rồi.
Ngọc bội màu lam ánh lên sắc đẹp lung linh.
Mặt ngọc có một vệt đỏ thẫm ở trên đấy, dây ngọc bội vốn một màu trắng thuần, nay đã nhuộm sang màu đỏ diễm lệ.
Không trung lưu chuyển mùi máu tanh nồng, dường như vệt máu kia đã khô lại rồi, như một lời nguyền nằm ở đấy.
Nhϊếp Chính Vương có một ngọc bội mã não màu lam, dây ngọc màu trắng, được chính tay tiền Vương phi đã mất làm tặng, suốt ngày đem theo bên mình.
Ngọc bội mã não xuất hiện trong hoàng cung.
Ngọc bội đã sớm rời người.
Một lời đe dọa, một lời thị uy.
Chén ngọc thứ ba sẽ vỡ, nếu sự tồn tại của nó là dư thừa.
Ta, hậu duệ của Đường gia và Mộ gia, Tướng quân nhất phẩm.
Truyền nhân của Nhϊếp Chính Vương, Hầu gia nắm trong tay Cấm Vệ Quân, Tề Sách.
Và Hoàng Đế, thiên tử của kinh đô, dưới trướng là Thiên Sát Quân.
Ba chén ngọc duy nhất trên bàn thạch.
Ba con lân ngậm ngọc trong miệng của thiên hạ.
Chén ngọc thứ ba vỡ nát ấy, sẽ là ai đây?
"Tướng Quân, trẫm đã nói rồi, trẫm rất phiền lòng."
Âm thanh hắn như tiếng gươm chém vào sắt đá.
Ta nắm tay siết chặt, run bần bật, hai mắt đỏ ngầu nhìn người đối diện.
"Người ở đâu?"
Ta gằn giọng, nghiến răng đau đớn.
Hoàng Đế bưng chén ngọc trong tay, chậm rãi chạm môi, ánh mắt nhìn ta, y bảo.
"Sẽ sớm được đưa về kinh đô thôi."
"Đến lúc đó, Tướng Quân cứ suy nghĩ lời của trẫm nhé. Nguyên Đán năm sau, trẫm khó lòng mà đợi."
Chén ngọc của Hoàng Đế cạn đáy.
Hắn chậm rãi rời đi, để lại trên bàn thạch ngọc bội vươn đầy huyết tươi.
Ta dường như chết lặng, tâm đau đớn đến kinh hồn.
Lần cuối nhìn thấy, Nhϊếp Chính Vương còn chờ một lời nói từ ta.
Giờ đây, lời chưa kịp rời khỏi, người đã sớm tàn lụi rồi.
A.
Đau đến tậm tâm can, hơi thở dường như rất nặng nề, đại não tê rần.
Hai mắt khô cằn, chóp mũi cay như trát ớt, trái tim vốn dần sẹo, dường như bị hở miệng vết thương rồi.
Từng vết sẹo trên cơ thể trở nên đau nhức, như toác miệng, hở xương.
Vẫn chưa kịp nói.
Hướng tới lão nhân gia ấy mà bảo, Đường Trân không hận.
Phụ thân cũng không hận.
Đường gia vốn không hận Tề Vương.
Ta chết lặng ngồi ở đấy, nhìn bầu trời từ từ hạ xuống, nỗi đau như xé gió xé hồn.
Trong đầu hiện lên dung mạo ôn nhuận diễm lệ của Tề Sách, ta thở hắt, ôm lấy ngực. Nỗi đau đớn này, bóp ta đến nghẹn.
Mễ Bối. Nhân vật Hoàng Thượng sao lúc nào xuất hiện ở tác phẩm nào của tôi cũng đều là những kẻ tâm thần nhỉ? :)))))))) tội lỗi quá điiiiiiii
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.