Quyển 3 - Chương 1: Ahin thay đổi – Thiên thần gãy cánh
Mây Akira
17/12/2013
Hôm nay, tại chính điện của hoàng cung Belinda, gia đình hoàng gia tụ tập rất đầy đủ, hai vị hoàng tử nước láng giềng cũng có mặt và ngay cả Akira cũng hiện diện tại đây. Quốc vương Henri và hoàng hậu Jellsy đã an vị tại chỗ ngồi của mình ở giữa cung điện.
Đảo mắt một vòng quanh phòng để chắc chắn rằng tất cả mọi người đều đã có mặt, quốc vương mới lên tiếng:
_Theo như lời kể của Hina và Hime thì ở đó có một bức tranh rất lớn, sau khi chạm vào viên ngọc ở dưới bức tranh thì có một cánh cửa hiện ra, bên trong là một ngôi nhà. Và theo như nhưng gì mà bộ tộc Smanua báo cáo với ta ngày xưa thì ngôi nhà này không nằm trong nhừng gì mà họ nói. Akira, con là người thân nhất với họ, vậy có biết gì về ngôi nhà và bức tranh?
Akira vẫn chỉ im lặng không nói gì, nhàn hạ đưa bông hoa hồng đỏ đang cầm trên tay đưa lên ngửi mùi hương của nó, rồi liếc nhìn quốc vương mà cười nhẹ, nụ cười chỉ như gió thoảng qua, thoáng chốc rồi iến mất, trở lại vẻ mặt lạnh lùng như ngày nào. Akira nói:
_Nếu như phụ vương đã nghe bộ tộc Samanua báo cáo thì chí ít cũng phải biết là có rất nhiều kẻ ngu ngốc, cả gan vào địa đạo để tìm kho báu vốn không có thật, đúng chứ?
_Đúng thế, chẳng lẽ…
_Đúng vậy, nơi đó được tạo ra vì mục đích nhốt tấ cả những kẻ đó lại. Trước đây, nó rất đẹp, đương nhiên, dùng để bẫy người mà. Nhưng sau khi không còn người Samanua nữa thì theo thời gian, vẻ đẹp cũng biến mất.
_Oh, thế à? – Quốc vương gật đầu nói – Được rồi, đến đây thôi, mọi người có thể đi được rồi à nhưng mà Hina, Hime, hai con không được xuống đó nữa nghe rõ chưa – Quốc vương nhìn Hina và Hime nói.
Hai cô bé do bị ám ảnh bơi ngôi nhà nên đã gật đầu đồng ý ngay lập tức. Sau khi xong hết mọi việc, khi mọi người định đi ra ngoài thì mới phát hiện ra rằng Akira và Ahin đã biết mất từ đời nào. Akira thì khỏi nói nhưng đối với mọi người, Ahin hành động kiểu này thì quả thật là kì lạ. Bởi lẽ từ trước đến giờ, Ahin có bao giờ bỏ đi mà không nói tiếng nào hay không quan tâm ai như thế này?
Trong thâm tâm mọi ngưởi bây giờ đang cầu xin mong điều họ thấy không phải là sự thật. Hoàng cung này chỉ cần một Akira là đủ mệt rồi, thêm Ahin nữa thì còn ai dám ở lại? Chỉ nghĩ thôi cũng không dám rồi.
Haizz, hoàng cung này thật đáng thương…
~~o0o~~
Ahin cùng Silly đi dạo trong khu vườn hoàng gia. Tận hưởng những cơn gió mát thổi qua, Ahin cảm thấy vô cùng thoải mái. Nhưng bên cãnh đó lại có một người chẳng hề thoải mái tí nào.
Silly liếc nhìn Ahin với ánh mắt khó hiểu. Một Ahin vui vẻ, hòa đồng, hay cười với mọi người đâu mất rồi mà thay vào đó lại là một người lạnh lùng hệt như công chúa Akira thế này, chỉ có điều là không có sát khí thôi.
_Công chúa Ahin! – Silly cuối cùng cũng chịu mở lời trước.
Ahin nghe thấy có tiếng gọi mình thì quay sang nhìn Silly với vẻ thắc mắc, Silly liền nói tiếp:
_Nếu người không cố gắng khiến hoàng tử Zen thích người hơn thì không được đâu, sẽ bị Akira giành lại đấy.
_Có cố gắng đến bao nhiều thì cũng vô ích – Ahin lạnh nhạt trả lời.
_Người định bỏ cuộc sao? – Silly nheo mày hỏi.
_Không! – Ahin trả lời một cách chắc chắn.
_Vậy chứ… - Silly ngập ngừng hỏi nhưng Ahin đã nhanh chóng biết được Silly muốn hỏi gì nên cắt ngang cả lời Silly mà trả lời luôn:
_Ta sẽ loại bỏ Akira!
Silly cảm thấy hơi lo lắng về việc này, muốn loại bỏ người như Akira quả thật không dễ, chỉ cần đứng gần thôi đã run cầm cập, chỉ nhìn vào đôi mắt đỏ máu ấy thôi đã không thể làm gì. Nhưng đó không phải là tất cả những gì Silly lo lắng, bởi vì còn có một chuyện khiến Silly không thể không quan tâm.
“Công chúa Ahin… lẽ nào người đã quên rồi sao?”
_Công chúa Ahin… Người định sẽ tiến hành kế hoạch vào lúc nào? – Sau một hồi lưỡng lự, Silly lên tiếng.
_Uhm… Có lẽ là vào ngày mai, phải tiến hành càng sớm càng tốt – Ahin trả lời.
_Không! – Sau khi nghe câu trả lời của Ahin, Silly đột nhiên hét lên – Không thể là ngày mai!
_Ngươi sao thế? – Ahin chau mày khó hiểu liếc nhìn Silly.
_Công chúa…Người quên rồi sao? Ngày mai là sinh nhật của công chúa Akira!
Ahin đột nhiên dững lại trước câu nói của Silly. Sở dĩ vì cô không hề nhớ tới việc này. Chỉ mới có một năm trôi qua thôi mà cô đã quên rồi hay sao? Chẳng lẽ là do sự hận thù quá lớn đã khiến cô quên mất?
Silly nhìn Ahin đang thẩn thờ suy nghĩ. Cô nói thế không chỉ vì muốn Ahin nhớ ra chuyện đó mà con vì không muốn Ahin làm hại Akira.
Có một bí mật…
Một sự thật không ai được phép biết…
Kể từ ngày Akira đi…
Ahin bỗng dưng quay sang nhìn Silly làm cô hơi giật mình nhưng nhanh chóng đã lấy lại được bình tĩnh. Nhìn vào đôi mắt màu xanh nước biển đó, trông Ahin có vẻ hơi buồn. Silly cũng nhìn Ahin, cô đang mong chờ điều gì đó.
_Kế hoạch vẫn sẽ diễn ra vào ngày mai – Ahin lạnh nhạt nói.
_Công chúa… - Silly ngạc nhiên nhìn Ahin, dù biết ngày mai là sinh nhật Akira, lẽ nào Ahin lại đang tâm làm thế.
Ahin sau khi nói xong ngay lập tức bỏ đi trước. Vốn dĩ là cô sợ, sợ là chỉ cần chậm trễ thêm giây phút nào thì Zen sẽ càng rời xa cô. Sợ lắm cái khoảnh khắc đó, giống như lần Akira trở nên lạnh lùng với cô, cả thế giới xung quanh như sụp đổ.
“Xin lỗi Akira, nhưng có vẻ như chị lại phải đón sinh nhật một mình nữa rồi.”
Đảo mắt một vòng quanh phòng để chắc chắn rằng tất cả mọi người đều đã có mặt, quốc vương mới lên tiếng:
_Theo như lời kể của Hina và Hime thì ở đó có một bức tranh rất lớn, sau khi chạm vào viên ngọc ở dưới bức tranh thì có một cánh cửa hiện ra, bên trong là một ngôi nhà. Và theo như nhưng gì mà bộ tộc Smanua báo cáo với ta ngày xưa thì ngôi nhà này không nằm trong nhừng gì mà họ nói. Akira, con là người thân nhất với họ, vậy có biết gì về ngôi nhà và bức tranh?
Akira vẫn chỉ im lặng không nói gì, nhàn hạ đưa bông hoa hồng đỏ đang cầm trên tay đưa lên ngửi mùi hương của nó, rồi liếc nhìn quốc vương mà cười nhẹ, nụ cười chỉ như gió thoảng qua, thoáng chốc rồi iến mất, trở lại vẻ mặt lạnh lùng như ngày nào. Akira nói:
_Nếu như phụ vương đã nghe bộ tộc Samanua báo cáo thì chí ít cũng phải biết là có rất nhiều kẻ ngu ngốc, cả gan vào địa đạo để tìm kho báu vốn không có thật, đúng chứ?
_Đúng thế, chẳng lẽ…
_Đúng vậy, nơi đó được tạo ra vì mục đích nhốt tấ cả những kẻ đó lại. Trước đây, nó rất đẹp, đương nhiên, dùng để bẫy người mà. Nhưng sau khi không còn người Samanua nữa thì theo thời gian, vẻ đẹp cũng biến mất.
_Oh, thế à? – Quốc vương gật đầu nói – Được rồi, đến đây thôi, mọi người có thể đi được rồi à nhưng mà Hina, Hime, hai con không được xuống đó nữa nghe rõ chưa – Quốc vương nhìn Hina và Hime nói.
Hai cô bé do bị ám ảnh bơi ngôi nhà nên đã gật đầu đồng ý ngay lập tức. Sau khi xong hết mọi việc, khi mọi người định đi ra ngoài thì mới phát hiện ra rằng Akira và Ahin đã biết mất từ đời nào. Akira thì khỏi nói nhưng đối với mọi người, Ahin hành động kiểu này thì quả thật là kì lạ. Bởi lẽ từ trước đến giờ, Ahin có bao giờ bỏ đi mà không nói tiếng nào hay không quan tâm ai như thế này?
Trong thâm tâm mọi ngưởi bây giờ đang cầu xin mong điều họ thấy không phải là sự thật. Hoàng cung này chỉ cần một Akira là đủ mệt rồi, thêm Ahin nữa thì còn ai dám ở lại? Chỉ nghĩ thôi cũng không dám rồi.
Haizz, hoàng cung này thật đáng thương…
~~o0o~~
Ahin cùng Silly đi dạo trong khu vườn hoàng gia. Tận hưởng những cơn gió mát thổi qua, Ahin cảm thấy vô cùng thoải mái. Nhưng bên cãnh đó lại có một người chẳng hề thoải mái tí nào.
Silly liếc nhìn Ahin với ánh mắt khó hiểu. Một Ahin vui vẻ, hòa đồng, hay cười với mọi người đâu mất rồi mà thay vào đó lại là một người lạnh lùng hệt như công chúa Akira thế này, chỉ có điều là không có sát khí thôi.
_Công chúa Ahin! – Silly cuối cùng cũng chịu mở lời trước.
Ahin nghe thấy có tiếng gọi mình thì quay sang nhìn Silly với vẻ thắc mắc, Silly liền nói tiếp:
_Nếu người không cố gắng khiến hoàng tử Zen thích người hơn thì không được đâu, sẽ bị Akira giành lại đấy.
_Có cố gắng đến bao nhiều thì cũng vô ích – Ahin lạnh nhạt trả lời.
_Người định bỏ cuộc sao? – Silly nheo mày hỏi.
_Không! – Ahin trả lời một cách chắc chắn.
_Vậy chứ… - Silly ngập ngừng hỏi nhưng Ahin đã nhanh chóng biết được Silly muốn hỏi gì nên cắt ngang cả lời Silly mà trả lời luôn:
_Ta sẽ loại bỏ Akira!
Silly cảm thấy hơi lo lắng về việc này, muốn loại bỏ người như Akira quả thật không dễ, chỉ cần đứng gần thôi đã run cầm cập, chỉ nhìn vào đôi mắt đỏ máu ấy thôi đã không thể làm gì. Nhưng đó không phải là tất cả những gì Silly lo lắng, bởi vì còn có một chuyện khiến Silly không thể không quan tâm.
“Công chúa Ahin… lẽ nào người đã quên rồi sao?”
_Công chúa Ahin… Người định sẽ tiến hành kế hoạch vào lúc nào? – Sau một hồi lưỡng lự, Silly lên tiếng.
_Uhm… Có lẽ là vào ngày mai, phải tiến hành càng sớm càng tốt – Ahin trả lời.
_Không! – Sau khi nghe câu trả lời của Ahin, Silly đột nhiên hét lên – Không thể là ngày mai!
_Ngươi sao thế? – Ahin chau mày khó hiểu liếc nhìn Silly.
_Công chúa…Người quên rồi sao? Ngày mai là sinh nhật của công chúa Akira!
Ahin đột nhiên dững lại trước câu nói của Silly. Sở dĩ vì cô không hề nhớ tới việc này. Chỉ mới có một năm trôi qua thôi mà cô đã quên rồi hay sao? Chẳng lẽ là do sự hận thù quá lớn đã khiến cô quên mất?
Silly nhìn Ahin đang thẩn thờ suy nghĩ. Cô nói thế không chỉ vì muốn Ahin nhớ ra chuyện đó mà con vì không muốn Ahin làm hại Akira.
Có một bí mật…
Một sự thật không ai được phép biết…
Kể từ ngày Akira đi…
Ahin bỗng dưng quay sang nhìn Silly làm cô hơi giật mình nhưng nhanh chóng đã lấy lại được bình tĩnh. Nhìn vào đôi mắt màu xanh nước biển đó, trông Ahin có vẻ hơi buồn. Silly cũng nhìn Ahin, cô đang mong chờ điều gì đó.
_Kế hoạch vẫn sẽ diễn ra vào ngày mai – Ahin lạnh nhạt nói.
_Công chúa… - Silly ngạc nhiên nhìn Ahin, dù biết ngày mai là sinh nhật Akira, lẽ nào Ahin lại đang tâm làm thế.
Ahin sau khi nói xong ngay lập tức bỏ đi trước. Vốn dĩ là cô sợ, sợ là chỉ cần chậm trễ thêm giây phút nào thì Zen sẽ càng rời xa cô. Sợ lắm cái khoảnh khắc đó, giống như lần Akira trở nên lạnh lùng với cô, cả thế giới xung quanh như sụp đổ.
“Xin lỗi Akira, nhưng có vẻ như chị lại phải đón sinh nhật một mình nữa rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.